Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó Lâm Thần như hóa thành sói, ăn cô hết lần này đến lần khác. Đến khi cô nặng nề mất ý thức mới tha cho cô. Thành công khiến cô mê man đến gần sáng, cũng nhờ vậy mà cô ngủ được nhiều hơn so với ngày thường đến năm tiếng. 

Mặc dù hầu hết đều do kiệt sức mà mê man, nên dù ngủ được nhiều nhưng đổi lại cơ thể cô không chỗ nào không đau nhức.

Sáng ngày kế, sau đưa cô đến đoàn phim Lâm Thần cũng rời đi làm việc. Mặc dù đến đêm muộn anh có trở lại nhưng lúc đó cô đã ngủ thiếp đi. Mặc dù anh rời đi nhưng để lại bên cạnh cô không ít người. 

Ngoài trợ lý Lạc hôm đó ngồi cùng xe còn thêm 2 vệ sĩ lúc nào cũng đi kè kè bên cạnh ngay cả lúc cô đóng phim.

Đêm đến cô thường ngủ muộn nhưng chỉ cần ngủ đủ ba tiếng liền sẽ tự tỉnh. Nhìn đồng hồ đã gần 4 giờ sáng ở tỉnh lại mới phát hiện anh đang nằm cạnh.

Cô cũng không dám đánh thức anh, vốn định nhẹ nhàng rời đi. Ai ngờ cánh tay rắn chắc giam chặt eo nhỏ của cô. Sau khi bị hành động vô thức này của anh cảnh cáo, An Nhiên cũng không dám lộn nữa. Cũng may qua cô có thói quen đọc kịch bản trước khi ngủ, cô liền yên lặng ngồi trên giường đọc kịch bản.

Vài ngày như vậy, dường như trở thành thói quen của cô. 

Đã năm ngày trôi qua, An Nhiên mệt mỏi ngồi ở ghế nghỉ dành cho diễn viên. Cô vừa hoàn thành xong cảnh diễn cuối cùng. Nhân vật của cô tuy là nhân vật chính như, sẽ là nhân vật sẽ hi sinh vào khoảnh khắc quan trọng.

Mấy ngày nay đều là những cảnh quay cao chào về cả mặt cảm xúc lẫn hành động. Cả cơ thể phải gồng lên để chống đỡ cường độ làm việc đó

Nghỉ ngơi chưa được bao lâu, một trợ lý phim trường chạy đến về phía An Nhiên. Văn Tĩnh đã đón đầu trước, An Nhiên không quá thích nói chuyện. Trừ đạo diễn, biên kịch và bạn diễn hầu như An Nhiên không trực tiếp nói chuyện với ai.

Chính vì thế nếu có nhân viên trong đoàn làm phim tới tất cả đều sẽ do Văn tĩnh đảm nhận. Sau khi trao đổi xong với trợ lý phim trường, Văn Tĩnh trở lại nói nhỏ với An Nhiên.

"An Hảo cùng chồng bà ấy muốn gặp em!"

An Nhiên vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy vậy liền mệt mỏi xoa xoa cái trán đau nhức, từ từ mở mắt ra nhìn Văn Tĩnh. Nhàn nhạt trả lời: "Không gặp!"

Văn Tĩnh cầm một chai nhỏ mắt tới đưa qua cho An Nhiên, An Nhiên cũng nhận lấy tra vào đôi mắt đau nhức vì khóc của mình.

"Chị nghĩ em nên gặp!" Văn Tĩnh cầm khăn giấy đưa qua cho An Nhiên

An Nhiên nhận lấy, sau khi thấm đi thuốc tra mắt, cau mày nhìn Văn Tĩnh. 

Văn Tĩnh nhận lại tờ khăn giấy tiếp tục giải thích "Họ cho người ngừng hoạt động của đoàn làm phim cho đến khi gặp được em."

An Nhiên thở dài "Phiền phức!" im lặng một lúc lâu, An Nhiên đứng dậy đi về phòng thay đồ.

Văn Tĩnh liền hiểu, An Nhiên muốn làm gì. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi tìm đạo diễn để nói chuyện.

Đi theo An Nhiên đã lâu dù không thể nhận là hiểu An Nhiên nhất, những chị tự tin mình hiểu An Nhiên hơn tất cả những người ở đây. 

An Nhiên sẽ không gặp hai người kia, nếu họ đã không cho cô tiếp tục quay phim thì cô bé này sẽ dứt khoát không quay nữa.

Lúc tìm thấy đạo diễn, Văn Tĩnh đồng thời thấy An Hảo cùng chồng bà. Cạnh họ không thiếu vệ sĩ. Nhìn sắc mặt An Hảo không tốt lắm, nhưng chỉ cần nhớ lại những vết thương trên người An Nhiên cô liền chẳng còn chút hảo cảm nào với thần tượng một thời của mình.

Văn Tĩnh, đến bên cạnh đạo diễn "Đạo diễn, An Nhiên của chúng tôi còn lịch trình khác. Nên xin phép nghỉ một thời gian..." Văn Tĩnh như có như không nhìn về phía An Hảo cùng Thẩm Mặc Phong "cho đến khi sắp xếp được lịch trình."

Nói xong Văn Tĩnh cũng không để ý bầu không khí trong chốc lát bị cô kéo xuống âm độ, mà nhanh chóng rời đi.

Quay trở lại phòng nghỉ, An Nhiên đã thay đồ xong và đang ngoan ngoãn ngồi ở ghế dài đợi cô.

An Nhiên thấy người vào là Văn Tĩnh liền đứng dậy, hai người hiểu ý nhau mà chẳng cần nói gì. Đi ra đến xe bảo mẫu thì cả hai người bị một tiếng gọi của đạo diễn gọi lại.

An Nhiên không quay người lại, Văn Tĩnh nhìn đám người tiến tới liền cau mày. Quay người nhanh chóng hộ tống An Nhiên vào xe rồi đóng cửa lại.

Văn Tĩnh xoay người, chặn đám người An Hảo bên ngoài xe. Gương mặt cô luôn treo một nụ cười thân thiện. "Đạo diễn, An Nhiên phải đi rồi!"  

Nói xong không đợi câu trả lời, cô cũng nhanh chóng mở cửa ghế phụ lên xe. Xe của An Nhiên nhanh chóng rời đi, để lại đám người với những cảm xúc khác nhau ở phía sau.

Ở trên xe, thông qua cửa sổ xe ở phía sau. An Nhiên có thể thấy rõ gương mặt của An Hảo và Thẩm Mặc Phong. Nhìn hai người đúng cạnh nhau đôi mắt của An Nhiên chẳng còn đọng lại quá nhiều cảm xúc nữa.

Cô đã từng rất kỳ vọng, từng mong chờ bà sẽ xuất hiện trước mặt mình. Nhưng khi bà thực sự xuất hiện cô lại phát hiện thì ra bản thân mình đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Đứng dậy ra đến bên ngoài, "Văn Tĩnh đi đến đường Hải Thành giúp em."

Văn Tĩnh không hỏi nhiều gật đầu, nhập địa chỉ vào định vị. Xe liền lặng lẽ chạy trên đường, xe chạy đên đường Hải Thành chỉ mất gần hai mươi phút. 

Đường Hải Thành khác với những con đường khác. Con đường này được lát gạch thay vì là đường nhựa, những ngôi nhà hai bên đường đều có tiếng cười nói của người dân. Con đường vắng vẻ  chỉ có xe cư dân thỉnh thoảng chạy qua, những hàng quán nhỏ bán đồ của địa phương. Con đường Hải Thành mang đến cho người đi qua cảm giác vừa thanh bình vừa ấm áp.

Xe của An Nhiên chạy vào con đường này khiến không ít người tò mò nhìn theo. Con đường này không dài, cư dân ở đây đều biết mặt nhau. Nên khi có người lại tới họ liền có thể nhận ra.

Xe của họ, dừng trước một cửa tạp hóa. Văn Tĩnh xuống xe theo lời của An Nhiên mua một bọc kẹo cam. Rồi xe tiếp tục lái đến trước một căn nhà nhỏ.

Văn Tĩnh và lái xe không xuống, An Nhiên một mình tiến vào căn nhà nhỏ. Từ trong túi vải cũ kỹ, cô lấy ra một chiếc chìa khóa mở cửa bước vào.

Nhìn bao quát căn nhà, An Nhiên liền cau mày. Căn nhà có dấu vết của sự xâm nhập, nhìn đến hộp gỗ trên bàn ăn đã bị mở. An Nhiên liền bật cười, bây giờ cô đã hiểu tại sao họ đến tìm cô rồi.

Họ đã tìm thấy tờ giấy đó nên vội vã chạy tìm cô để hoàn thành nốt thủ tục cuối cùng 

"Chết tiệt thật!

An Nhiên đấm mạnh vào bức tường, cô nhắm mắt lại cố ngăn nước mắt nhưng không thành. Những giọt nước mắt chạy dài trên gương mặt xinh đẹp của cô. Mất một lúc lâu, An Nhiên mới bình ổn lại được cảm xúc của mình. 

Lấy điện thoại gọi cho Văn Tĩnh "Chị Tĩnh, đi đến ủy ban lấy cho em ...."

Ngắt điện thoại, An Nhiên tiến tới hộp gỗ lấy que kẹo cam Văn Tĩnh mua trước đó để vào hộp gỗ. Cô ngồi bần thần trước hộp gỗ một lúc rất lâu, cho đến khi Văn Tĩnh mở cửa bước vào.

Văn Tĩnh cầm theo kẹp tài liệu cùng một cây bút máy đặt trước mặt An Nhiên, "Chị đã điền trước thông tin của em."

An Nhiên nhận lấy, từ tập hồ sơ lấy ra. Nhìn dòng chữ lớn trên mặt giấy, cô không giấu được sự buồn bã trong ánh mắt. 

Văn Tĩnh chỉ có thể nhận ra được cảm xúc của An Nhiên khi thấy, bàn tay đặt xuống ký lên tờ đơn đang run lên. Đây là đơn xin từ bỏ quan hệ.

"Đi thôi!" giọng An Nhiên rất nhẹ. Nhẹ đến mức Văn Tĩnh nghe có chút không kìm được ôm chặt lấy cô, chỉ sợ một giây sau An Nhiên của cô liền tan biến.

An Nhiên đột nhiên bị Văn Tĩnh ôm có chút bất ngờ nhưng cô vẫn để yên Văn Tĩnh ôm. Cơ thể cô bây giờ rất lạnh, lạnh từ trong trái tim. Hơi ấm của Văn Tĩnh phần nào đã sưởi ấm cơ thể lạnh lẽ này của cô.

"Hãy gửi nó cho họ dùm em!"

----

An Nhiên để lại Văn Tĩnh ở thành phố C để giải quyết công việc. Còn bản thân cô lên tàu hỏa về thành phố A.

Ngồi trên toa tàu đầy người, tiếng cười nói ngập tràn không gian. Chỉ có An Nhiên, im lặng ngồi tựa đầu lên cửa kính. Khẩu trang và mũ lưỡi trai đã che toàn bộ gương mặt của cô.

Chỉ còn lại đôi mắt hạnh đào mang theo nỗi buồn man mát. Vệ sĩ Lâm Thần sắp xếp vẫn đi theo cô nhưng sau khi bị cô yêu cầu họ đã tránh đi, ở nơi vẫn có thể quan sát đông thời vẫn có thể cho cô chút không gian yên tĩnh.

Vậy nên ngồi cạnh cô là một gia đình ba thế hệ ngồi cùng nhau. Nhìn bà lão cười nói với đứa cháu và con gái ngồi ở đối diện, An Nhiên có thể cảm nhận sự ấm ấp từ ba người họ.

Họ đã chú ý đến An Nhiên ngay từ lúc cô lên tàu. An Nhiên khác với các hành khách đi tàu khác, cô không mang theo bất cứ hành lý gì, gương mặt lại bị che khuất sau lớp khẩu trang.

Cô im lặng không nói gì từ lúc bắt đầu, nhìn vào đôi mắt của cô họ có thể nhận ra cô là một cô gái rất đẹp. Nhưng đôi mắt này lài chất chứa quá nhiều cảm xúc khiến người ta đau lòng. Bất giác người phụ nữ trung niên bị chìm trong ánh mắt của An Nhiên mà bất bật khóc từ lúc nào.

Đôi mắt của An Nhiên thực sự mang rất nhiều cảm xúc, cũng chính nhờ đôi mắt này mà đạo diễn Thiên Tư phát hiện ra cô. Ông từng nói đôi mắt cô biết nói và chỉ nói những gì mà cô muốn.

Điều đó là sự thực, từ nhỏ sống trong môi trường cô nhi viện đã rèn cho cô cách giấu đi cảm xúc. Từ khi chung sống với Lâm Thần cô lại tự học được cách giấu cảm xúc trong đôi mắt. Đôi mắt được ví như cửa sổ của tâm hồn.

Cửa sổ luôn mở tức là nội tâm luôn bị người khác nhìn thấy. Ở giữa ổ sói hang hùm, nếu không muốn bị nhìn thấu chỉ còn cách phủ lên một lớp màn chắn.

Đó là cách cô trưởng thành, nhưng mấy ngày này thôi tấm rèm hoàn toàn bị thôi bay bởi cảm xúc kìm nén bên trong cô. Cô nhất thời không tìm được cách nào phủ lại lớp màn đó. Cô hoảng loạn không biết làm như thế nào ngoài chạy trốn.

--

Không phải mình vẫn luôn như vậy sao?

Luôn dựa dẫm vào hết người này người khác, sống như một con rối không có tự do. 

Ha~~~ Sao bây giờ bản thân mình mới phát hiện ra chứ. 

Cô nhận ra bản thân không hề mạnh mẽ như vẫn nghĩ. 

Không hề giỏi giang nhưng mọi người vẫn tung hô.

Sự tồn tại của bản thân là vết nhơ lớn nhất của mẹ.

Cuộc sống những năm này không khác gì thú cưng của Lâm Thần.

---

Tàu hỏa dừng lại, An Nhiên thẫn thờ bước xuống. Phía sau cô là đám người máy vô cảm, xoay người nhìn đám ngưòi đi theo. Giờ phút này An Nhiên mới thực sự nhận ra họ không phải người máy.

Họ luôn đem lên lớp mặt nạ vô cảm khi đối diện với cô, nhưng nếu chỉ cần một chút quan sát cô liến có thể nhận ra sự chán ghét mất kiên nhẫn ở họ.

Thì ra cô thực sự khiến người ta chán ghét đến vậy.

"Các người không cần đi cùng tôi nữa!"

"Nhưng..." An Nhiên dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía vệ sĩ đang nói khiến anh ta nhất thời im bặt.

"Lâm Thần đang đợi tôi ngoài kia! Không phải các anh muốn làm kỳ đà cản mũi đấy chứ!"

Nhắc đến Lâm Thần đám người không khỏi nhìn nhau một lúc rồi cúi đầu chào. Đợi họ rời đi, An Nhiên đi đến một góc của ga tàu. Ném điện thoại, xuống đường ray, tháo đồng hồ, dây truyền ném vào thùng rác gần đó. 

Những ngày gần đây Lâm Thần rất dung túng cho cô, cô có thể nhận ra. Và đây cũng là cơ hội cuối cùng cô có thể rời đi.

Xong tất cả cô liền rời đi, bỏ lại tất cả sau lưng. Chỉ một ngày thôi, nhưng trước khi kết thúc tất cả cô muốn làm một điều, rối sau đó...

Kết thúc chuỗi ngày tồn tại sai lầm của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro