Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều muộn hôm đó, Thẩm Mặc Phong vừa đưa An Hảo về khách sạn thì bắt gặp trợ lý của An Nhiên.

Thấy Văn Tĩnh đi về phía mình, hai người họ rất ngạc. Vệ sĩ của hai người không quen Văn Tĩnh liền nhanh chóng chặn cô lại khi cô cách hai người khoảng ba mét.

"Tránh ra! Tôi biết cô ấy." An Hảo nhanh chóng vượt lên đứng trước mắt Văn Tĩnh.

Văn Tĩnh đã nhiều năm trong nghề, nói gì cô vẫn biết cách ứng xử với từng người. Văn Tĩnh hơi cúi người chào An Hảo rồi đưa tập tài liệu qua.

"An Nhiên nghĩ chắc bà đang rất nóng lòng chờ đợi tập tài liệu này nên bảo tôi đích thân đem đến cho bà."

Đợi An Hảo nhận lấy, Văn Tĩnh đã nhanh chóng cúi chào rồi rời đi. An Nhiên đã một mình trở về trước bằng tàu hỏa. Cô phải di chuyển bằng xe bảo mẫu nên phải nhanh chóng rời đi mới mong may mắn bắt kịp An Nhiên.

----

Văn Tĩnh vừa rời đi, An Hảo nhìn tập tài liệu trong tay. Bỗng chốc cả người bà mất hết sức lực, trên tập hồ sơ có logo của sở thị chính thành phố.

Bà thực sự không dám mở ra xem bên trong là tài liệu gì. Bà rất sợ lại nhìn thấy tờ giấy đó một lần nữa, tờ giấy đó có thể cắt đứt toàn bộ tư cách làm mẹ của bà với tiểu Nhiên.

Thẩm Mặc Phong nhận ra sự bất ổn của vợ, ông nhanh chóng ôm lấy bà nhưng.... An Hảo bất ngờ đẩy ông ra. Ánh mắt bà chứa đầy sự tức giận, ném tập hồ sơ vào người Thẩm Mặc Phong.

Đẩy ông ra, chạy một ra ngoài. Bà cố gắng muốn bắt xe rời đi, nhưng rất nhanh đã bị Thẩm Mặc Phong giữ lại.

Ông ôm chặt bà trong lòng, cảm xúc của An Hảo giờ thực sự bùng phát, Thẩm Mặc Phong cũng trên bờ vực sụp đổ. Ngày hôm qua trợ lý Trần đã đem kết quả giám định DNA trở về, trên tờ phiếu hiện lên kết quả ông không mong đợi nhất.

An Nhiên quả nhiên chính là con gái ông. Đứa con gái năm đó ông ngày ngày mong chờ. Nhưng mười năm nay rốt cuộc ông đã điên cỡ nào mà lại có thể làm những chuyện đó với con gái của mình.

"An Hảo! Em bình tĩnh một chút. Giờ chúng ta sẽ đi tìm con bé. Chúng ta sẽ đón con bé về nhà và bù đắp tất cả cho con."

An Hảo gào lên, bà không nghe được những lời Thẩm Mặc Phong nói nữa. Bây giờ trong bà đã hoàn toàn sụp đổ, An Nhiên của bà, tiểu Nhiên Nhiên bé bỏng của bà. Mọi ký ức gần như trong cùng một lúc dội thẳng vào đầu bà.

An Hảo đau đớn ôm lấy đầu của mình. Từng hình ảnh An Nhiên khi bé liên tục lướt qua đầu bà, từng mảnh ký ức như đang cắn xé lấy bà, những mảnh vỡ cảm xúc như đang lên án bà.

Sau tất cả người tổn thương nhất, người không đáng phải gánh chịu những sai lầm của họ lại là con gái của bà, là An Nhiên của bà.

Nếu năm đó bà không lặng lẽ rời đi, nếu năm đó bà và Thẩm Mặc Phong thẳng thắn giải quyết mọi hiểu lầm. Nếu năm đó bà không nói dối.

Nhưng sau tất cả bà không thể quay ngược thời gian, càng không thể thay đổi sai lầm trong quá khứ. 

Thẩm Mặc Phong không thể để An Hảo như vậy, ông dứt khoát đánh ngất bà. Ôm An Hảo mền nhũn trong lòng, ông thở dài truyền lệnh đi tìm An Nhiên.

---

Sau khi quay lại thành phố A, Lâm Thần cau mày khi thấy đội vệ sĩ mình phái đi cùng An Nhiên quay về mà không đi cùng An Nhiên.

"Sao các người lại quay về?"

Bốn người cúi mắt không dám nói, càng không dám nhìn.

Lâm Thần không nhìn bốn kẻ kia nữa mà nhìn về trợ lý Lạc, anh vẫn biết tên này luôn bài xích An Nhiên nhưng thật không ngờ hắn ta lại dám chạm đến ranh giới cuối cùng của anh. Có vẻ anh đã để hắn sống quá thoải mái rồi thì phải.

"Lạc! Cậu theo tôi bao lâu rồi!"

Trợ lý Lạc cung kính đáp "Dạ, đã 9 năm lẻ 3 tháng!"

Lầm Thần thờ ơ gật đầu, anh châm một điếu thuốc hít một hơi, nhàn nhạt nhìn trợ lý Lạc. Anh có thể nhận ra hắn ta đang run rẩy, nhưng là vì sợ anh chứ không phải vì là để An Nhiên mất tích.

"Vậy cậu hiểu An Nhiên đối với tôi như thế nào?"

"Là thú cưng!"

Lâm Thần nghe xong đáp án liền cười lạnh, "Vậy còn cậu thì sao!"

"Là trợ lý thân cận!"

Lâm Thần vẫn tỏ ra bình thản, tiếp tục hỏi "Vậy nếu một trong hai người. Cậu và tiểu Nhiên phải rời khỏi tôi thì cậu nghĩ là ai nên rời đi."

Lạc lần này không trả lời ngay mà im lặng một lúc. Lúc hắn ngẩng lên, ánh mắt tràn đầy sự tự tin.

"Tôi nghĩ là tôi, An Nhiên chỉ đơn giản là thú cưng. Còn tôi là trợ lý đắc lực của ngài. Mất đi tôi ngài chắc chắn sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Còn mất đi cô ta rất nhanh ngài sẽ tìm được thú cưng mới vừa ý."

Lâm Thần bật cười, vỗ tay liên tục như tán dương trợ lý của mình. Lạc nhìn thấy, sự kiêu ngạo trong ánh mắt anh ta ngày một rõ.

"Cậu nói đúng mà cũng sai rồi!" Lâm Thần đến bên cạnh Lạc, lặng lẽ rút súng bắn một phát vào bụng Lạc.

Trợ lý Lạc bị bắn, hắn không thể tin người chủ anh hết mực kính ngưỡng lại bắn anh. Ôm chặt vết thương ở bụng, anh dùng ánh mắt không thể tin nhìn Lâm Thần.

Lâm Thần sau khi bắn xong, bình thản đi đến quầy bar nhấc điện thoại lên. "Tìm An Nhiên về đây cho tôi!"

Quay lại nhàn nhã nhìn Lạc đang gục dưới mặt đất, "Cậu biết mình sai ở đâu không?"

Lạc sợ hãi nhìn Lâm Thần, lắc đầu. Lầm Thần đứng dậy, ngồi lại xuống ghế, không cảm xúc nhìn Lạc quằn quại dưới mặt đất. Phát súng đó của anh sẽ không ngay lập tức giết chết Lạc nay lập tức, mà khiến hắn ta đau đến khi máu chảy đến chết.

Một lúc sau, điện thoại Lâm Thần vang lên. Thuộc hạ của anh đã tìm thấy An Nhiên. Nghe xong Lâm Thần đứng dậy phủi bụi trên bộ véc của mình. Đi qua Lạc đang hấp hối 

"Cậu nghĩ, đằng sau cậu có mấy lão già kia thì tôi không làm gì cậu sao!" anh lắc đầu nhìn kẻ phản bội gục dưới sàn nhà.

"Để cậu bên cạnh, chỉ vì cậu có chút tác dụng. Không có cậu thì vẫn có vô số kẻ có thể thay cậu! Còn tiểu Nhiên của tôi ấy mà... con bé không phải là thú cưng mà là vợ của tôi! Là thiếu phu nhân đời này của Lâm gia"

Nói xong Lâm Thần bước ra ngoài, bên ngoài một lão quản gia đang đợi anh. Khẽ liếc mắt vào phía bên trong cũng đủ lão quản gia hiểu phải làm gì. Ông ra hiệu cho người tiến vào xử lý còn bản thân đi theo sau Lâm Thân báo cáo.

"Tiểu thư đã loại hết thiết bị định vị, chỉ di chuyển một lần duy nhất bằng phương tiện công cộng, cũng không mang theo bất cứ ai bên mình. Nơi cuối cùng nhìn thấy tiểu thư là ở ga tàu. Tiểu thư giống như chưa rời đi, sau đó có người nhìn thấy tiểu thư đã đi về hướng tòa nhà bỏ hoang gần đó."

Lão quản gia cầm ipad đưa đến trước mặt Lâm Thần "Đó là một khu trường học bỏ hoang! Nơi đó bị bỏ hoang rất lâu tôi sợ không an toàn nên đã cho người sắp xếp cứu hộ trong và ngoài"

Lâm Thần gật đầu, đi tới ngồi vào trong xe. Lão quản gia cũng nhanh chóng ngồi lên phía trước.

Gia tộc ông đã đi theo Lâm gia từ đời này sang đời khác, bản thân ông cũng đã đi từ thời Lâm lão gia. Năm đó ông cũng là người ôm lấy An Nhiên đem về cô nhi viện. 

Cô bé nhỏ khi đó nằm ở ven đường, người đầy máu, hơi thở mỏng manh đến mức ông cảm tưởng chỉ cần ông chạm vào con bé liền biến mất.

Lâm lão bảo ông ôm con bé về cô nhi viện, ở nơi đó con bé dù không thể hiện nhưng lại luôn là người nổi bật nhất. Đến người khó tính như Lâm lão cũng rất thưởng thức cô bé, đến mức chỉ Lâm lão có thời gian rảnh liền sẽ dạy cô bé học, cùng cô bé chơi.

Từ xưa con bé đã không thích quá nổi bật, chỉ thích chui vào một góc yên tĩnh nào đó. Nhưng sự thiên vị của Lâm lão gia và tiểu thiếu gia khiến cô bé không thể không nổi bật.

Cô bé An Nhiên này sống dưới sự thiên vị như vậy, nhưng lại không hề bị những đứa trẻ khác ghen tỵ hay cô lập mà ngược lại còn được rất yêu quý và dựa giẫm.

Ông chỉ có thể nói,  An Nhiên cô bé này thông minh hơn nhiều so với những gì cô ấy thể hiện. Chỉ cần cô bé muốn không gì là không làm được nhất là khi sau lưng cô bé còn có Lâm gia.

----

An Nhiên ngồi trên tầng thượng ngôi trường bỏ hoang, bên cạnh cô đã có không ít lon bia rỗng. Sau khi rời khỏi ga tàu, An Nhiên đi qua một tiệm tạp hóa mua vài lon bia rồi lững thững đi đến ngôi trường bỏ hoang này.

Mười năm trước, nơi này chưa thực sự bị bỏ hoang vẫn còn vài học sinh theo học và giáo viên. Cho đến hơn 8 năm trước mới chính thức bỏ hoang. Năm đó từ thành phố C lên đây cô không có nhiều tiền chỉ có thể trốn ở nơi này, sống dựa vào sự tốt bụng của vài học sinh. Tất nhiên không phải tất cả đều tốt, nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ với một đứa trẻ như An Nhiên.

Cô ở đây mười hai ngày cho đến khi tìm được cô hội chà trộn được vào bữa tiệc của Lâm gia.

Từ trên sân thượng, An Nhiên có thể nhìn được toàn cảnh sân ga, cũng nhìn thấy những ngôi nhà người dân ở phía xa. Ngôi trường này có rất học sinh tự tử nên mới phải đóng cửa, cư dân xung quanh cũng vì vậy mà bỏ đi. 

Xung quanh ngôi trường bỏ hoang này thực sự bị bỏ quên theo thời gian. Một nơi lý tưởng để kết thúc cuộc đời.

An Nhiên lung lay đứng dậy, nhìn xuống khung cảnh phía dưới. Tầm mắt cô đã có chút mờ ảo, bỗng cô hét rất to.

An Nhiên dùng hết sức bình sinh hét lên, như để mọi biết ở đây đang có người. Và thực sự có người nghe thấy.

"Tiểu Nhiên!" 

An Nhiên nghe tiếng gọi mình, nhưng cô chẳng thấy ai nên vẫn tiếp tục chìm đắm trong thế giới của mình. 

"Tiểu Nhiên con mau xuống đây!"

Lần này giọng nói lớn hơn rất nhiều, An Nhiên có thể lờ mờ nhìn thấy người đứng phía dưới. Nhưng giờ cô không để ý nữa, tiếp tục uống bia trong tay. Vẫn còn hơn năm lon nữa, hôm nay cô muốn buông thả bản thân một lần.

Uống nhiều như vậy, dạ dày lại rỗng khiến cô có chút đau đớn. Nhưng chẳng quan tâm dù sao cũng là lần cuối rồi, chút đau đớn này có là gì đâu.

Nhìn những bóng dáng mơ hồ đang cố chèo lên, An Nhiên cau mày. Cô cầm những lon rỗng ném về phía họ. Dù không trúng nhưng cũng đủ khiến đám người đó e dè không dám tiến lên bước nữa.

An Nhiên rất hài lòng với kết quả này, cô tiếp tục quay lại ngắm phong cảnh đằng xa. Bia trong tay đã hết, cô lấy lon mới nhưng lại không mở được.

An Nhiên rất ấm ức, ngay cả lon bia bây giờ cũng có thể bắt nạt cô. Đang không biết làm sao thì một bàn tay thon dài duỗi ra đoạt lấy lon bia. 'Xì' rất nhanh lon bia mới được mở ra. 

An Nhiên vui vẻ đón lấy, vốn lon bia trước mặt. Nhưng cô không cách nào lấy được, rất nhanh An Nhiên liền bổ cuộc. Cô còn rất nhiều bia nên không cần tranh với người đó.

Lần này, cô có thể tự mở được lon bia. Ngay khi lon bia vừa được mở, cô liền uống một ngụm lớn, dạ dày cũng vì vậy mà dội lên một trận đau đớn. Cơn đau này khiến An Nhiên khó nhịn được mà gập người xuống.

Vốn ngồi ở vị trí treo leo, lại trong tình trạng không tỉnh táo rất nhanh An Nhiên liền ngã xuống. Cảm nhận âm thanh ồn ào vang lên, An Nhiên dường như trong khoảnh khắc đã có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng của An Hảo. Nụ cười mà cô vẫn mong chờ bao nhiêu năm nay.

Nhưng cũng vào khoảng khắc đó cô lại nhìn thấy bà khóc. 

"Đừng khóc!"

Giọng của An Nhiên nhỏ mức như hòa vào không khí, vào khoảnh khắc đó An Nhiên cảm thấy thế nào không ai biết nhưng những người chứng khiến đã chết lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro