Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chàng trai tóc đỏ là Lương Dụ, ở ngoài cửa bám riết không tha cứ gõ cửa mãi, Vương Nhất Bác đành phải ra mở cửa lần nữa.

"Tôi vừa nghĩ tới." Lương Dụ nói: "Chúng ta vẫn nên làm bạn đi, làm người yêu thì hơi không hợp. Nhưng tôi có thể giới thiệu anh hai của tôi cho cậu."

"Cảm ơn, không cần."

"Tôi cảm thấy cậu có thể suy xét một chút." Lương Dụ vừa nói vừa mở ảnh chụp: "Anh hai của tôi rất đẹp trai, là lựa chọn không tồi, mặc dù hơi đào hoa chút..."

Hắn tự giác nhận thấy mình hơi nhanh mồm, vội vàng dừng lại, ho khan một tiếng, nói tiếp: "Cậu yên tâm, bên ngoài đầy rẫy chuyện tình phong sương, anh hai tôi cũng không tồi. Cậu biết đấy, loại gia đình như chúng ta, có thể tự chủ trong hôn nhân cũng không được nhiều người, nếu không ba mẹ sẽ chặn thẻ và tiền tiêu vặt, không cho bạn bè cho vay tiền..."

"Trước kia tôi trốn nhà đi một lần, suýt chút nữa sống dưới gầm cầu." Hắn hiển nhiên có kinh nghiệm phong phú: "Cuối cùng vì có thể sống tốt hơn, tôi không thể không thỏa hiệp."

Vương Nhất Bác cho biết: "Học tiểu học tôi đã biết giúp người ta hái chè tích cóp tiền tiêu vặt."

Lương Dụ khiếp sợ: "Vậy... vô lễ rồi?"

"Nếu lần sau anh trốn nhà..."

Hai mắt Lương Dụ sáng lên: "Cậu muốn cho tôi vay tiền sao?"

"Không." Vương Nhất Bác cong môi: "Tôi có thể cho anh một công việc. Anh xem với đôi tay này của anh, gõ cửa mạnh như vậy, không đi bốc gạch thì quá đáng tiếc."

Lương Dụ: "..."

Sau khi nhận ra Vương Nhất Bác hoàn toàn không phải một người trẻ hiền lành và chu đáo trong tưởng tượng của mình, Lương Dụ đã từ bỏ ý định tiếp tục nói chuyện với cậu. Xét cho cùng hắn cũng đẹp trai, nếu nói nhiều quá Vương Nhất Bác phát hiện dưới vẻ ngoài đẹp trai của hắn có một linh hồn thú vị, có ý với hắn, mọi chuyện sẽ khá khó. Nhưng Wechat vẫn có thể thêm.

Hai người trao đổi Wechat, Lương Dụ chắp tay nói: "không có duyên không có nợ đành làm bạn, giang hồ ắt có ngày gặp lại. Tôi đi đây."

Vương Nhất Bác "Xì" cười một tiếng, vẫy tay với hắn: "Nhớ kỹ, lần sau trốn nhà nhất định phải tới tìm tôi."

Lương Dụ chạy trốn càng nhanh. Lương Dụ xuống lầu không lâu, ba Vương từ thư phòng đi ra.

Vương Nhất Bác đi qua: "Ba."

Ba Vương gật đầu: "Con quen ở trong trường à?"

"Vâng." Cậu ngẩng đâu lên, hỏi thẳng: "Chuyện liên hôn với Lương gia, là thật sao?"

"Vẫn chưa quyết định, Lương Dụ tới làm khách." Ông ta nhìn Vương Nhất Bác: "Con và Tiêu Chiến ..."

"Nếu con nói bọn con căn bản không có quan hệ yêu đương, có phải ba muốn con gả cho Lương gia không?" Vương Nhất Bác hỏi thẳng.

Ba Vương ho khan một tiếng, chết cũng không nhận: "Con là con ba, nếu chọn con rể ba cũng không thể chọn tùy tiện, phải là người có điều kiện mọi mặt ưu tú nhất."

"Con trai Lương gia xứng đôi với con, hơn nữa lại tuấn tú lịch sự... Đương nhiên, ba vẫn hy vọng con có thể ở bên cạnh Tiêu Chiến, cậu ấy mới là lựa chọn tốt nhất của con."

Trọng tâm kinh doanh hiện tại của Tiêu gia đã chuyển sang các ngành liên quan đến điện tử và công nghệ từ lâu, từ các sản phẩm điện tử, trò chơi cho đến thế hệ robot dịch vụ gia đình đầu tiên đã bắt đầu quảng cáo, tạo đà phát triển trong năm nay... công ty có vô số bằng sáng chế.

Còn Vương gia lập nghiệp bằng ngành sản xuất quần áo, sau đó lần lượt tham gia vào lĩnh vực ăn uống, bất động sản và các lĩnh vực khác, sản nghiệp không thể so được với Tiêu gia.

Nhưng Lương gia thì khác, Lương gia có một nhà máy sản xuất linh kiện điện tử.

Sản phẩm của Tiêu Thị được xuất khẩu ra nước ngoài, lượng đặt hàng rất lớn, Lương gia tìm mọi cách muốn tạo quan hệ với Tiêu Chiến, mong được hợp tác và nhận đơn đặt hàng từ Tiêu Thị. Tiêu Thị tùy tiện đặt một đơn cũng đủ để Lương gia ăn bát vàng.

Với quan hệ của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, Lương gia chọn đối tượng hợp tác khẳng định sẽ ưu tiên cho Vương gia để có thể nói chuyện với Tiêu Chiến. Chuyện liên hôn, nói thật trong mắt ba Vương, Lương gia chỉ có thể là lốp xe dự phòng, ông ta vừa ý Tiêu Chiến nhất.

Khóe môi Vương Nhất Bác mím chặt, cậu lấy một tấm thẻ từ trong túi ra đưa cho ông ta: "Đây là thẻ ba đưa con, tiền bên trong con chưa đụng đến, trả lại cho ba.."

Ba Vương không trả lời, ánh mắt sắc bén bắn về phía cậu: "Con đang làm gì?"

"Con không thích bị người khác lợi dụng, cũng không thích có người tính kế Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt không vui của ba Vương nói: "Tiêu Chiến coi ba như trưởng bối, đối với ba cũng chưa từng thất lễ, nhưng từ đầu đến cuối ba chỉ muốn làm thế nào để lợi dụng anh ấy đạt được lợi ích lớn nhất, đây là dáng vẻ của một trưởng bối sao?"

Người ngoài đều nói tính Tiêu Chiến không tốt, nhưng lần đầu tiên Vương Nhất Bác gặp Tiêu Chiến ở Vương gia là lúc anh đến đây tặng quà. Với gia thế của Tiêu Chiến, anh có thể không để Vương gia vào mắt, nhưng Vương Nhất Bác tận mắt nhìn thấy, anh rất ân cần với Vương gia, luôn lễ phép với ba Vương, không có chút bất kính nào. Nhưng ba cậu từ đầu đến cuối chỉ nghĩ làm thế để thu lợi từ mối quan hệ này.

Cậu không chịu nổi một người ba như vậy và chắc cũng do trong lòng cậu vẫn luôn nghiêng về Tiêu Chiến. Cậu không muốn có người tính kế anh, cũng không muốn có người lợi dụng mình để tính kế anh.

"Mày thì biết cái gì!" Bị Vương Nhất Bác trách thẳng như vậy, ba Vương cũng nổi giận: "Tao là ba mày, những chuyện tao làm chẳng lẽ không vì Vương gia sao, không phải vì tạo điều kiện tốt cho tương lai của mày sao!"

"Quả nhiên lớn lên ở nông thôn, không có kiến thức, không có tầm nhìn!" Ba Vương phẫn nộ nói: "Vương Nhất Bác, mày quá ngu dốt!"

Khi những lời này vừa nói ra, xung quanh dường như lập tức yên lặng. Trong không khí dường như có tiếng nổ, mặt nạ yên bình vốn có của Vương Nhất Bác và cái gia đình này bị xé nát.

"Ngài nói đúng, tôi lớn lên ở nông thôn." Vương Nhất Bác bình tĩnh nói: "Không được giáo dục tốt, cũng không có cơ hội ra ngoài học hỏi lại càng không thông minh, hiểu chuyện."

"Tôi lớn như vậy cũng chỉ có một ưu điểm." Vương Nhất Bác không nhanh không chậm nói: "Tôi thích tự mình đưa ra quyết định, hơn nữa chưa bao giờ hối hận vì những quyết định của mình."

Cậu không thể hiểu được suy nghĩ của ba Vương, cậu cũng không cần hiểu. Cậu có thể vất vả, nghèo đói cả đời, nhưng cậu chỉ muốn làm những gì mình muốn, không phải sống trong Vương gia, chấp nhận một cuộc sống bị người ta chi phối.

Cậu cúi đầu trước ba Vương: "Cảm ơn ngài đã chăm sóc tôi, sau này... Nếu ngài có yêu cầu, tôi vẫn sẽ thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng của con cái nhưng trước đó tôi sẽ không vướng bận gì với nơi này nữa."

Cậu về phòng lấy cặp sách và ghi chú trong cặp, trừ cái này cậu không lấy thêm bất cứ thứ gì. Lúc đi ra, ba Vương cũng cảm thấy mình nói hơi quá, nhưng ông ta không thể vứt thể diện mà cúi đầu. Vương Hoài Nam và Vương Hoài Nghi đều khá nghe lời, Vương Hoài Nghi hơi bướng bỉnh nhưng chưa bao giờ chống đối ông ta.

Ông ta không nhớ đã bao lâu ông ta không tức giận như vậy.
Nhưng trong lúc do dự, Vương Nhất Bác đã xuống lầu. Ba Vương xoa giữa mày, tới bây giờ ông ta mới cảm nhận sâu sắc đứa con do mình nuôi lớn vẫn khác đứa ở bên ngoài.

Cả người Vương Nhất Bác đầy gai, không được ông ta nuôi dưỡng bên cạnh nên tâm trí luôn hướng ra bên ngoài. Nhà họ Vương rất lớn, cho dù mọi người đều ở nhà cùng lúc, trừ giờ ăn cơm cũng chưa chắc có thể chạm mặt nhau. Khi Vương Nhất Bác xuống lầu, bên trong bên ngoài đại sảnh đều không có ai, rất nhanh cậu đã rời khỏi Vương gia. Sau khi bị gió lạnh bên ngoài thổi, đầu óc Vương Nhất Bác mới khôi phục, tự hỏi một chút.

Điện thoại vang lên tiếng ting, Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra nhìn, là tin nhắn mợ Liễu trả lời tin nhắn chúc mừng  mới cậu gửi tối qua, đại khái là trong nhà rất tốt, không cần lo lắng, ở Vương gia phải ngoan ngoãn.

Vương Nhất Bác gọi điện qua, phải mất một lúc bên kia mới bắt máy, giọng nói của mợ cậu xuất hiện: "Alo?"

"Cháu là Vương Nhất Bác." Vương Nhất Bác đi thẳng vào vấn đề: "Cháu bất hòa với Vương gia rồi."

"Cháu cái đứa nhỏ này." Đối phương lập tức nóng nảy: "Sao cháu ngu thế, bình thường mợ đã dạy cháu thế nào? Hả? Tất cả đều phải lấy tiền làm tiền đề..."

Bà ta nói rất nhiều, sau đó chợt nhận ra Vương Nhất Bác không còn đứa trẻ ăn nhờ ở đậu nhà bà ta nữa mà bây giờ đã được coi là đại công tử, giọng bà đột nhiên im bặt, một lúc lâu sau hỏi: "Vậy... tiền cho bọn mợ sẽ không phải trả lại chứ?"

"Không biết." Vương Nhất Bác nói: "Bọn họ muốn thì mợ cứ trả, đừng cho là cháu không biết, lúc trước khi nhận nuôi cháu, mẹ cháu đã cho mợ tiền."

"Cháu nói cái gì, chúng ta nuôi cháu lớn như vậy không cần tốn tiền sao? Mẹ cháu có thể cho bao nhiêu, cháu biết bây giờ nuôi một đứa trẻ tốn bao nhiêu tiền không..." Nói xong bà dừng một chút: "Cháu về xin lỗi đi, họ là ba mẹ ruột của cháu, máu mủ tình thâm, cái gì không nói..."

"Không trở về, không xin lỗi, không có gì thì cúp máy." Vương Nhất Bác cúp máy.

Cậu hít sâu một hơi, có lẽ cậu đã sớm dự đoán được cảnh tượng này, cậu bình tĩnh lại, nhưng trong lòng không có nhiều cảm xúc, chỉ có một cảm giác, à, quả nhiên là vậy. Cậu đi theo đường quốc lộ, đã đi một đoạn rất xa.
Hôm qua vừa rơi tuyết, bên ngoài trời lạnh cóng Vương Nhất Bác đi một lúc cảm thấy tay chân sắp mất cảm giác. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho chú Lâm. Vốn dĩ theo kế hoạch, phải đến chiều cậu mới về, nên chú Lâm đưa cậu đến Vương gia rồi rời đi.

Sau khi Vương Nhất Bác nói chuyện điện thoại xong cậu đi tiếp, mãi cho đến khi nhìn thấy một trạm xe buýt gần Vương gia nhất, cậu đi đến đó, vừa giậm chân vừa hà hơi vào tay. Đây là khu nhà giàu, ít xe cộ qua lại, xe buýt rất ít khi đi qua, đợi nửa tiếng có lẽ cũng không có nổi một chuyến, cả trạm xe buýt chỉ có mình Vương Nhất Bác.

Cậu đợi ở trạm rất lâu, nhưng không đợi được chú Lâm, ngược lại đợi được một chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc.

Tiêu Chiến từ trên xe bước xuống, lấy một chiếc áo lông màu trắng từ ghế sau, quấn lấy cả người từ đầu đến chân Vương Nhất Bác. Chiếc áo khoác lông vũ rộng lớn tạo ra một thế giới ấm áp cho cậu, mũ trùm của chiếc áo khoác lông vũ rủ xuống che mất một nửa tầm nhìn của cậu, tiếng gió và hơi lạnh bên tai dường như biến mất ngay lập tức.

Tiêu Chiến mặc một chiếc áo khoác màu đen lúc trước bỏ lại, trên mặt không nhìn ra vui buồn, không nói câu nào bọc lấy cậu.

Vương Nhất Bác vốn đang trong trạng thái bình tĩnh, nhưng giây phút khi cậu nhìn thấy Tiêu Chiến, làn sóng ấm ức lập tức dâng lên, đôi mắt cậu lập tức bao phủ một tầng hơi nước.

"Tiểu Vương." Tiêu Chiến thở dài, đưa tay xoa đầu cậu, dịu dàng nói: "Cùng anh về nhà đi."

Vương Nhất Bác gật đầu, cảm thấy ấm áp từ trong ra ngoài, ngay cả bến xe đổ nát này cũng trở nên vô cùng thuận mắt. Cậu vẫn có nhà, Vương Nhất Bác nghĩ, tâm trạng của cậu cũng vui sướng nhảy lên.

Tiêu Chiến mở cửa xe, Vương Nhất Bác lên xe. Khi ra ngoài cậu không ngờ lại ở bên ngoài lâu như vậy, hơn nữa trong nhà rất ấm, khi mặc quần áo cậu cũng chọn một chiếc áo khoác khá đẹp nhưng lại không ấm. Hôm qua vừa rơi tuyết, hôm nay là thời điểm tuyết tan, nhiệt độ ngoài trời lạnh hơn hôm qua, khi đứng đợi ở trạm xe buýt, cả người cậu gần như đông cứng.

Trong xe bật điều hòa, Tiêu Chiến ngồi vào ghế lái hỏi: "Còn lạnh không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu. Tiêu Chiến lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Vương Hoài Nam:[ Ngày mai gặp ở võ quán.]

Sau đó anh đặt điện thoại xuống, khởi động xe. Vương Nhất Bác trộm liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, muốn nói gì đó nhưng cậu lại không biết bắt đầu từ đâu.

"Chiến ca, không phải trưa anh có việc sao?" Suy nghĩ một lúc, Vương Nhất Bác mở miệng.

Cậu biết Tiêu Chiến có chút việc muốn đi gặp cậu anh, buổi trưa chắc có lẽ sẽ ở lại nhà cậu anh ăn cơm.

"Cậu anh đi công tác rồi." Tiêu Chiến nói

Lúc đó cậu Tiêu Chiến nhận được một cuộc điện thoại, ông phải đi công tác gấp, không thể bàn bạc tiếp được, mợ anh bảo anh ở lại ăn trưa rồi về. Quả thật anh cũng không vội về, nhưng sau khi chú Lâm nhận được điện thoại đã báo với anh một tiếng, anh dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng anh không hỏi, anh đang đợi Vương Nhất Bác chủ động nói với anh.

"Em cãi nhau với ba." Vương Nhất Bác cúi đầu, do dự một lúc mới nói: "Sau này em không muốn về Vương gia nữa."

Cậu không phải người tùy tiện, cậu có thể cảm nhận được người khác có thích mình hay không. Trước đây cậu từng cho rằng mình không quan tâm, ăn nhờ ở đậu lâu rồi cũng có thể thích nghi với cuộc sống như vậy, nhưng bây giờ cậu không nghĩ như vậy nữa. Cậu muốn yêu ghét rõ ràng hơn một chút, cũng muốn tùy hứng hơn.

"Được, vậy không về nữa." Tiêu Chiến nói: "Từ nay về sau anh trai sẽ bảo vệ em... Ừm, đổi họ đi, gọi Tiêu Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười: "Đừng đổi họ, em vẫn muốn họ Vương."

Ba cậu qua đời vì tai nạn giao thông cũng họ Vương, cái tên này là do ba mẹ cậu đặt, cậu vẫn rất thích.

"Được rồi." Tiêu Chiến hơi tiếc nuối, nói.

Tiêu Chiến lái xe về căn hộ chung cư gần trường. Vương Nhất Bác rất thích ngôi nhà này, dọn dẹp sửa sang mọi thứ từ trong ra ngoài vô cùng gọn gàng, ngăn nắp. Tiêu Chiến đến đây ở mấy lần, cảm thấy căn nhà nhỏ này hình như có không khí sinh hoạt hơn dinh thự nhiều, khi nào hai người cùng rảnh sẽ đến đây ở khá nhiều.

Sau khi Vương Nhất Bác về phòng, cậu đã đổi giày, điện thoại "ting" một tiếng, là người vừa thêm Wechat cách đây không lâu, Lương Dụ nhắn đến:[Cậu đang ở đâu? Sao tôi không gặp?]

Vương Nhất Bác không nói với hắn quá nhiều:[Đi rồi.]

Lương Dụ:[ Sao lúc đi cậu không gọi tôi? Quá không nghĩa khí. Vậy tôi cũng đi đây, cậu đi rồi tôi còn ở lại thì quá mất mặt... ]

So với người lớn tính toán từng thứ nhỏ nhặt, thật ra Lương Dụ khá thú vị, nói chuyện khá thẳng thắn, Vương Nhất Bác cầm điện thoại trả lời anh ấy.

Tiêu Chiến đổi giày đi vào, thuận miệng hỏi: "Ai vậy?"

"Lương Dụ." Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nói: "Hôm nay em mới quen."

Tiêu Chiến lập tức nhớ đến lời đồn của Vương gia và Lương gia.

Gần đây Vương gia và Lương gia thường xuyên liên lạc với nhau, nghe nói hai nhà đang có ý định hợp tác, còn có tin tức hai nhà muốn liên hôn. Trước đây Tiêu Chiến cũng không để chuyện này trong lòng.

Anh cho rằng nể mặt anh ba Vương có lẽ sẽ không đánh chủ ý lên Vương Nhất Bác. Không ngờ hôm nay Vương gia gọi Vương Nhất Bác về, còn mời cả Lương Dụ. Nói như vậy, hai người đã gặp nhau, thậm chí đã nói chuyện. Bằng mắt thường có thể thấy sắc mặt Tiêu đại thiếu gia tối sầm lại, đồng thời trong lòng thầm ghi dấu ấn đậm nét với Vương gia.

"Không cần thân thiết với người Lương gia." Tiêu Chiến trầm giọng nói: "Mấy người con của Lương gia đều đào hoa, tóm lại chẳng có ai tốt..."

Tiêu Chiến "Hừ" một tiếng. Tiêu Chiến không phải người thích để ý những lời đàm tiếu mà anh còn biết những việc này thì có thể thấy mấy người Lương gia này có bao nhiêu kỳ lạ.

Vương Nhất Bác: "..."

Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết Dương lịch, trận tuyết đầu tiên của năm đã rơi vào đêm qua, vòng bạn bè của mọi người rất tích cực. Vương Nhất Bác cũng nhận được một bức ảnh quảng cáo phim Trác Thành gửi trên Wechat.

Sáng nay Trác Thành đã đi xem phim với các mấy bạn phòng bên, tình cờ thấy một sự kiện trên trang web, quét mã QR và chia sẻ mã đó với bạn bè trên Wechat sẽ được nhận phiếu giảm giá 10 tệ tiền vé xem phim. Mọi người quyết định bán đứng bạn bè để lấy phiếu giảm giá, Vương Nhất Bác liên tiếp nhận được mấy tin nhắn kiểu này. Vương Nhất Bác đã nghe qua về bộ phim bọn Trác Thành đi xem, chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết. Bộ tiểu thuyết đó đã từng là tác phẩm bán chạy nhất lúc bọn cậu học cấp hai.

Vương Nhất Bác chưa đọc nhưng cậu đã nghe bạn học kể qua.
Cậu lưu lại bức ảnh, liếc mắt nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại với Trịnh Hâm. Hai người nói chuyện một lúc rồi cúp máy, Vương Nhất Bác nắm chặt điện thoại, đứng lên: "Chiến ca! chiều nay anh đi xem phim không?"

"Có một trang web đang tổ chức sự kiện, có phiếu giảm giá vé xem phim..." Dường như cậu cảm thấy điều kiện này không thể đả động đến Tiêu Chiến, cậu đang định nói những điều hay về bộ phim thì Tiêu Chiến hỏi trước: "Em muốn xem phim gì?"

Anh ngồi xuống sofa, nhấp vào trang web bán vé.

Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn qua.
Chỉ đến khi ngửi thấy mùi bạc hà dễ chịu trên quần áo anh, cậu mới nhận ra mình đã ngồi gần anh quá, gần như sát vào nhau.

Cậu vô thức ngẩng đầu lên, đối diện với cằm Tiêu Chiến.

"Tiểu Vương?" Tiêu Chiến hỏi, yết hầu theo lời anh nói mà lên xuống.

Vương Nhất Bác đột nhiên hoàn hồn, mặt cậu lập tức đỏ bừng.
"Cái này." Cậu chỉ vào bộ phim thanh xuân bọn Trác Thành đi xem.

"Được." Tiêu Chiến đặt vé, hỏi: "Hai giờ được không?"

Rạp chiếu phim ở gần đó, đi bộ khoảng mười phút.

"Được."

Tiêu Chiến chọn một chỗ ngồi, lấy hai tấm vé xem phim điện ảnh. Vương Nhất Bác chưa bao giờ đến rạp chiếu phim, Tiêu Chiến cũng rất hiếm khi đi vì nhà anh có rạp chiếu. Hai người đi bộ tới rạp chiếu phim ở trung tâm thương mại, Vương Nhất Bác mua một hộp bỏng ngô và hai ly nước. Hôm nay là ngày nghỉ, rạp chiếu phim chật kín người, khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi vào, vì giá trị nhan sắc cao nên hai người đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Vương Nhất Bác đặt bỏng ngô giữa chỗ ngồi của hai người, mỗi người uống một ly.

"Chiến ca, anh muốn uống cái nào?" Vương Nhất Bác cầm hai ly đồ uống hỏi.

"Cái nào cũng được."

"Vậy cho anh cái này." Vương Nhất Bác đưa cho anh ly bên phải.
Có ba người ngồi bên trái Vương Nhất Bác, bọn họ cùng nhau đến đây. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi vào từ bên trái, phải đi qua ba người họ.

Vương Nhất Bác uống một ngụm nước, người bên cạnh chọc cậu nhỏ giọng hỏi: "Người bên cạnh là anh trai cậu sao?"

"Ừm." Vương Nhất Bác kiên nhẫn nói.

"Anh ấy có người yêu chưa?" Mắt hắn sáng lên: "Tôi có thể thêm Wechat hai người không?"

"Anh trai tôi không có Wechat." Vương Nhất Bác không chớp mắt nói: "Tôi cũng không có, nhà quá nghèo nên chỉ có thể lướt mạng 2g."

Nói xong, cậu quay đầu, nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, tìm một lý do hợp lý cho hành vi của mình. Tiêu Chiến vẫn luôn không cho cậu yêu đương, vậy cậu sẽ gây rối cho anh, như vậy mới công bằng.

Đèn trong rạp tối dần, trên màn hình bắt đầu xuất hiện đoạn mở đầu của bộ phim, thuyết phục Vương Nhất Bác yên tâm xem phim. Đây là một bộ phim tình yêu thanh xuân.

Phim vẫn đang chiếu, Tiêu Chiến đứng dậy, Vương Nhất Bác lập tức nhìn sang.

"Anh đi vệ sinh, em cứ xem tiếp đi." Tiêu Chiến nói.

Nói xong anh đi ra ngoài, đến phòng vệ sinh, một tay anh đỡ bồn rửa tay để giảm bớt cảm giác khó chịu vì anh lại nhớ đến ba mẹ anh. Anh rửa tay một lần, sau đó lại rửa mặt, một lúc sau mới trở về.

Vương Nhất Bác luôn chú ý tới Tiêu Chiến, thấy anh đã trở về cậu mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục xem phim. Một lát sau, Vương Nhất Bác cảm thấy vai mình bị đè, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, dựa vào vai cậu hình như ngủ rồi. Vương Nhất Bác ngồi thẳng người, sau đó lén lút nâng vai phải lên để Tiêu Chiến dựa vào thoải mái hơn. Phim vừa chiếu đến cảnh hai diễn viên chính lần đầu tiên cãi nhau, người xem cũng kích động theo, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng thảo luận.

Vương Nhất Bác theo bản năng nhìn Tiêu Chiến, sợ anh bị đánh thức, nhưng Tiêu Chiến chỉ hơi cử động nhưng không tỉnh, Vương Nhất Bác mới yên tâm. Cậu đột nhiên thấy hơi hối hận về lời đề nghị của mình, vất vả mãi mới được nghỉ phép, nhẽ ra cậu phải để anh nghỉ ngơi thật tốt. Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại, hầu như mọi người trong rạp đã rời đi, chỉ còn ba năm người ở cuối vẫn chưa rời đi.

"Xin lỗi." Anh nhíu mày đứng dậy: "Là anh không tốt, ngủ quên mất."

"Không sao cũng tại phim làm buồn ngủ." Vai Vương Nhất Bác hơi tê dại, cậu không chút biến sắc hoạt động bả vai, cùng Tiêu Chiến đi ra ngoài, trái lương tâm nói: "Tình tiết của bộ phim này quá nhạt nhẽo, âm nhạc cũng nhẹ nhàng chậm chạp, không thể trách người xem ngủ quên được."

Cậu dừng một chút lại nói: "Em cũng suýt ngủ quên."

Cậu vừa nói xong không lâu, những người cuối cùng trong rạp chiếu phim cũng đi ra: "Huhu hay quá, đúng là kiệt tác của phim thanh xuân, không hổ là bộ phim đạt 8 điểm."

"Tiết tấu cũng tốt, không bị kéo dài chút nào, cũng không có trà xanh, tớ có thể xem lại lần hai."
...
Giọng bọn họ cũng không nhỏ, vừa đi vừa nói, đi ngay sau hai người.

Vương Nhất Bác hơi xấu hổ nói: "Một nghìn người xem là một nghìn cảm nhận. Dù sao em cảm thấy khá buồn ngủ."

Tiêu Chiến đột nhiên cười một tiếng, đầu tiên kìm nén âm lượng của mình, sau đó biến thành một tràng cười sảng khoái.

"Tiểu Vương." Anh cười nhìn cậu, trong mắt chợt lóe một tia sáng.

"Kiếp trước anh giải cứu ngân hà sao?" Anh nói: "Kiếp này được em bảo vệ như vậy.".

Vương Nhất Bác tự nhận cậu không phải người da mặt mỏng, nhưng không biết vì sao, mỗi lần Tiêu Chiến cười trêu chọc, cậu lại rất dễ đỏ mặt.

Cậu lựa chọn không trả lời câu hỏi của Tiêu Chiến, kéo lấy nửa tay áo anh: "Mọi người về hết rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi."

Tiêu Chiến để cậu kéo, hai người cùng nhau rời khỏi rạp chiếu phim.
----
Lúc ăn trưa Vương Hoài Nam mới biết Vương Nhất Bác đã rời đi. Chuyện này không thể trách Vương Hoài Nam, thật sự Lương Dụ người này ngu ngốc lại lắm lời. Vương Hoài Nam vốn là người hơi thanh cao, ít nói, là con trai duy nhất trong nhà, sau khi chơi bi-a với Lương Dụ – một tên đầu óc to gan muốn gì nói đấy đã mất hết kiên nhẫn, nên sau khi Lương Dụ rời đi, Vương Hoài Nam sợ bị người khác quấn lấy nên ngay lập tức anh ấy phải đi ngược hướng Lương Dụ.

Mãi đến khi sắp đến giờ ăn trưa, giúp việc bắt đầu dọn đồ ăn, Vương Hoài Nam không tìm thấy Vương Nhất Bác thì anh ấy mới biết từ ba mình là ở trường Vương Nhất Bác có việc nên cậu đi trước.
Đương nhiên Vương Hoài Nam không tin, Vương Nhất Bác không thân với người trong nhà, nhưng cậu không phải người sẽ thất lễ, nếu đã đồng ý về ăn cơm thì cậu sẽ không bỏ dở giữa chừng, bên trong chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Tin nhắn Tiêu Chiến gửi cho anh ấy cũng chứng thực suy nghĩ của anh ấy. Vương Hoài Nam khác Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vừa về nước đã nhảy dù xuống chức cao nhất, dùng thủ đoạn đứng vững trong Tiêu Thị.

Còn Vương Hoài Nam cũng là Thái Tử gia, nhưng mọi việc đều làm theo sự sắp xếp của ba mình, anh ấy vẫn theo trật tự bắt đầu làm từ một chi nhánh của công ty, nên cũng không biết rõ những gì ba Vương sẽ làm. Đợi đến khi anh ấy đoán được ngọn nguồn từ ba mình thì đã là xế chiều.Tiêu Chiến bênh vực người mình, còn Vương Nhất Bác nhìn thì không có gì nhưng trong xương cốt cậu là một con người cứng đầu, Vương Hoài Nam biết, em trai này của anh ấy có lẽ sẽ không tìm về được nữa.

Đối với chuyện này, ngoại trừ đưa mình cho Tiêu Chiến đánh thì Vương Hoài Nam không biết làm gì khác.

Hơn nữa những gì Vương Nhất Bác trải qua khó tránh khỏi sẽ khiến anh ấy cảm thấy hơi ớn lạnh, lại nghĩ đến người yêu anh ấy đang nói đến, Vương Hoài Nam nhất thời cũng sứt đầu mẻ trán. Cho nên không đợi Tiêu Chiến hẹn, Vương Hoài Nam đã chủ động dâng mình tới cửa, hẹn Tiêu Chiến gặp ở võ quán.

Tiêu Chiến, Vương Hoài Nam và Lưu Dung cùng nhau học võ thuật. Ban đầu ba người chỉ học chơi chơi để ra ngoài cho ngầu, tiện thể rèn luyện cơ thể.

Sau đó mẹ Tiêu xảy ra chuyện, Tiêu Chiến như trở thành người khác, làm gì cũng không muốn sống, bỏ lại hai con gà mờ là Vương Hoài Nam và Lưu Dung ở sau. Bây giờ Vương Hoài Nam và Lưu Dung có hợp sức cũng không đánh bại được Tiêu Chiến. Tiêu Chiến không khách khí ném Vương Hoài Nam xuống bờ vực nghi ngờ của cuộc đời. Cuối cùng Vương Hoài Nam thật sự không còn sức, căn bản không thèm bò dậy, trực tiếp nằm liệt trên đệm, thở phì phò từng hơi một.

Tiêu Chiến đá anh ấy một cái: "Chỉ có chút năng lực này."

"Ừ." Vương Hoài Nam nằm trên đệm, bình phục hơi thở một lúc, sau một lúc lâu hỏi: "Tiểu Vương... Em ấy không sao chứ?"

Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh anh ấy: "Yên tâm, khẳng định tốt hơn các người."

"Sau này có tôi chăm sóc em ấy, không nhọc lòng các người lo lắng."

Vương Hoài Nam hơi há miệng, nhưng không biết nên nói gì.

Anh ấy không hoàn thành nghĩa làm anh của mình, bây giờ ngay cả muốn hỏi thêm vài câu cũng có vẻ không có lập trường và hơi đạo đức giả.

Thật ra anh ấy chỉ cảm thấy thế thôi, anh ấy không phải chỉ người chỉ nghĩ đến tình yêu, nhưng khi biết Vương Nhất Bác có thể dễ dàng cãi nhau với ba, cảm xúc của anh ấy mới phập phồng như vậy, vì anh ấy biết anh ấy không làm được.

Hôm nay Vương Nhất Bác ngủ nướng, chiều đến dạy kèm cho Phó Sơn, nhân tiện đưa cho cậu bé sổ ghi chép của mình. Phó Sơn cảm thấy mình đã tìm thấy một kho báu, bé vừa lật vừa thổi cầu vồng cho Vương Nhất Bác.

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn khá hài lòng khi có thể đưa sổ ghi chép của mình cho người sẽ sử dụng. Hôm qua Phó Sơn đi thủy cung với ba mẹ, đến hôm nay bé vẫn rất phấn khởi, không ngừng kể với Vương Nhất Bác chuyện hôm qua đi thủy cung, sau khi nói xong bé còn đề nghị: "Bác ca, anh trai lần trước, anh rủ anh ấy đi cùng đi."

Mặc dù Vương Nhất Bác đã giải thích quan hệ giữa hai người nhưng Phó Sơn vẫn không từ bỏ, bé luôn cảm thấy hai người có chuyện nên đẩy thuyền cho Vương Nhất Bác, thật sự bé còn tích cực hơn chuyện mình yêu đương.

"Làm bài đi." Vương Nhất Bác ấn đầu bé: "Tự lo cho mình trước đi."

Phó Sơn bĩu môi. Tết Dương lịch có ba ngày nghỉ, Vương Nhất Bác không hoàn toàn rảnh rỗi, Tiêu Chiến lại càng bận rộn.

Ngày hôm sau, lúc Tiêu Chiến vẫn đang ăn sáng, Trịnh Hâm gọi điện đến, anh ấy có một tin tức mới, bây giờ có chuyện quan trọng cần tìm Tiêu Chiến bàn bạc.

Anh ấy đang đi trên đường. Trịnh Hâm đến căn nhà của Tiêu Chiến ở gần công ty, bây giờ Tiêu Chiến không ở đó nên anh chỉ có thể gửi định vị cho anh ấy kêu anh ấy qua đây.

Khi Trịnh Hâm nhìn thấy địa chỉ này gần trường học, anh ấy lập tức vui mừng, qua tai nghe bluetooth hỏi: "Tiểu Vương cũng ở đấy hả?"

Làm trợ thủ đắc lực của Tiêu Chiến, anh ấy biết Tiêu Chiến mua một căn nhà gần trường tiện cho em trai đi học.

Tiêu Chiến lập tức cảm thấy anh ấy đến đây gặp Vương Nhất Bác, cúp máy không chút lưu tình nào.

"Có chuyện gì sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Có đồng nghiệp tới." Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống: "Đưa xong đồ xong anh sẽ đuổi anh ta đi."

Vương Nhất Bác: "..."

Vương Nhất Bác bắt đầu ngày ngày lo lắng Tiêu Chiến sẽ bị người ta trùm bao tải. Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.Tiêu Chiến đi ra mở cửa.

Trịnh Hâm ăn mặc sang trọng, lướt qua Tiêu Chiến nhìn ngó ra phía sau anh, Tiêu Chiến khó chịu liếc anh ấy một cái: "Để đồ lại, anh có thể đi rồi."

"Vậy sao được, tôi ngàn dặm xa xôi đến đây tặng người." Trịnh Hâm cất tập tư liệu đi, chen người đi vào.

Căn hộ này nhỏ hơn so với dinh thự nhưng trang trí rất ấm cúng, có cảm giác như vợ chồng sống chung. Trịnh Hâm giật mình vì suy nghĩ của mình, sau đó anh ấy tự giác bắt đầu thay giày. Tiêu Chiến tìm dép cho anh ấy, nhìn thấy tủ giày anh mới nhận ra đồ của anh đều mua đôi với Vương Nhất Bác. Cũng không phải anh cố ý nhưng bây giờ trong nhà chỉ có hai người, nên đương nhiên mua gì anh cũng mua hai bộ, ngay cả dép lê cũng thế.

Trên tủ giày còn có hai đôi dép mới, căn hộ này ngoài Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ở thì chỉ có Đại từng đến, Đại lười thay giày, nên chỉ đeo tất đi trên sàn, hai đôi dép lê này vẫn còn nguyên chưa xé mác.

Ánh mắt Tiêu Chiến rơi vào hai đôi dép lê có kiểu dáng giống nhau, tay anh dừng lại, hỏi Trịnh Hâm: "Sao anh không đi tất vào?"

"Đm, cậu không keo kiệt đến thế chứ." Trịnh Hâm bị sự vô sỉ của anh làm kinh ngạc: "Trên tủ không phải có đôi mới à, cậu là đại tư bản, tiếc một đôi dép lê hả?"

Trịnh Hâm không chút khách sáo giật lấy đôi dép đeo vào, Tiêu Chiến mím môi thành một đường thẳng, sau đó anh cũng xé mác đôi dép còn lại.

Vương Nhất Bác cầm vòi hoa sen lên gác mái tưới nước cho hoa cho cây, lúc cậu xuống thì tình cờ gặp Trịnh Hâm.

Đây là lần thứ ba cậu và Trịnh Hâm gặp nhau, cuối cùng cũng có cơ hội tự giới thiệu: "Chào em, anh là Trịnh Hâm, là bạn học đại học của Tiêu Chiến, bây giờ là cấp dưới trong công ty."

"Chào anh, em là Vương Nhất Bác."

Trịnh Hâm há miệng, em trai Tiêu Chiến ... Không phải họ Tiêu sao? Nhưng anh ấy kịp thời phản ứng, nhận ra nếu hỏi như vậy sẽ bất lịch sự nên anh ấy không hỏi nữa. Trịnh Hâm không phải người Văn Thành, đối với những lời đàm tiếu trong vòng ở Văn Thành anh ấy không biết nhiều.

Tiêu Chiến sẽ đối xử tốt với cậu em họ hàng xa đến vậy ư?
Anh ấy vẫn đang nghi hoặc, Tiêu Chiến đi tới: "Vào phòng làm việc."

Trịnh Hâm chỉ có thể đi theo. Đến phòng làm việc, Trịnh Hâm không nhịn được hỏi: "Tiêu Chiến, nói thật đi, cậu và em trai kia rốt cuộc là thế nào, hai người không có quan hệ máu mủ gì đúng không?"

"Không được?" Tiêu Chiến nhướng mi liếc anh ấy một cái.

"Đm!" Trịnh Hâm sửng sốt: "Thật sự không có! Thật sự không có sao?"

"Anh có bộ lặp à?" Tiêu Chiến không kiên nhẫn liếc anh ấy.

"Đm, Tiêu Chiến, bụng dạ cậu thật khó lường!" Trịnh Hâm suýt chút nữa nhảy dựng lên nói.

"Thật không ngờ hóa ra cậu lại là người như vậy." Trịnh Hâm lải nhải: "Cái gì yêu thương em quá, tôi thấy cậu đây là đang âm thầm bày mưu làm điều xấu."

Nếu là lúc trước Tiêu Chiến chắc chắn sẽ phản bác, nhưng lần này, không hiểu vì sao anh hơi khó nói nên lời phản bác. Anh đá Trịnh Hâm một cái: "Không muốn nói chuyện chính?"

Hai người nói xong chuyện công ty. Trước khi đi, Trịnh Hâm không cố gắng tán tỉnh Vương Nhất Bác nữa mà ngoan ngoãn đi ra khỏi căn hộ. Một lát sau Tiêu Chiến mới ra khỏi phòng làm việc. Vương Nhất Bác đang ngồi trên sofa, điều chỉnh âm một cây đàn guitar. Cây đàn này là của Tiêu Chiến, anh không chơi nhiều lắm, nhưng thích dạy Vương Nhất Bác chơi.

Bình thường anh sẽ là người hướng dẫn, Vương Nhất Bác gảy guitar, thỉnh thoảng Tiêu Chiến sẽ khen trêu vài câu, sau đó Vương Nhất Bác thẹn quá hóa giận ôm gối đánh anh. Hoạt động giải trí để Vương Nhất Bác tiêu khiển không có nhiều lắm, khi nào rảnh cậu sẽ lấy đàn guitar ra luyện tập, bây giờ cậu có thể chơi thành thạo, có thể thoải mái thay đổi các hợp âm thông thường. Khi Tiêu Chiến đi đến, Vương Nhất Bác đã chỉnh âm xong.

Cậu cầm guitar, hơi cúi đầu, nửa khuôn mặt đẹp lộ ra. Vương Nhất Bác làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, và cũng có thể làm tốt. Khóe miệng Tiêu Chiến vô thức cong lên, những gì Trịnh Hâm nói về anh đột nhiên hiện lên trong đầu. Bụng dạ cậu thật khó lường!

Nụ cười của Tiêu Chiến dần dần cứng đờ, câu nói kia giờ phút này như âm ma không ngừng vang vọng trong đầu anh... Tiêu Chiến, cậu có âm mưu!

Tiêu Chiến: "Tôi không phải, tôi không có."

Tiêu Chiến: "Thơm quá.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro