Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến luôn cảm thấy mình thẳng thắn. Có lẽ vì Vương Nhất Bác là em của Vương Hoài Nam nên lần đầu tiên anh nhìn thấy Vương Nhất Bác ở Vương gia, anh đã tự động xếp cậu là em trai, vẫn luôn là như vậy. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy sự thẳng thắn này của mình hình như hơi bị lung lay.

Đúng lúc Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn thấy anh, cậu cong mắt nhìn anh, ôm cây đàn guitar hỏi: "Chiến ca, anh muốn chơi không?"

Câu "Chiến ca" này làm anh chấn động, âm ma trong đầu anh lập tức bị sợ.

Tiêu Chiến không tự nhiên ho khan một tiếng: "Không, anh còn chút việc chưa làm xong."

Nói xong, anh vội quay lại phòng làm việc như có thứ gì đó đang đuổi theo. Anh dựa vào ghế, lấy tay che mắt... không, vừa rồi chắc chắn là ảo giác, anh không thể cầm thú như vậy được. Chắc chắn do thời gian trước anh quá bận rộn với công việc, không được thư giãn nên mới đã gây ra chứng rối loạn thần kinh này. Vì để bản thân yên tâm, ăn trưa xong, Tiêu Chiến đề nghị cùng nhau đi sở thú.

Thật ra Vương Nhất Bác hơi lâng lâng trong mơ. Dù sao tuyết mới rơi, mấy ngày nay bên ngoài rất lạnh, cậu cảm thấy nên chọn hôm nào thời tiết ấm áp thì tốt hơn. Nhưng từ trước đến nay cậu rất khó từ chối lời đề nghị của Tiêu Chiến, vì thế trong lòng cậu chỉ rối rắm một chút rồi đồng ý.

Hôm nay là ngày nghỉ, trong sở thú có nhiều người hơn tưởng tượng, phần lớn là phụ huynh đưa con đến chơi. Tiêu Chiến mua vé, đưa Vương Nhất Bác vào trong. Sở thú rất lớn, Vương Nhất Bác mang theo một chiếc cặp sách, bên trong đựng đồ ăn nhẹ và đồ uống.

Hai người đi dọc theo con đường quan sát do sở thử làm ra.

Trong một nhóm lớn ba mẹ mang theo con nhỏ, thỉnh thoảng Tiêu Chiến nghe thấy tiếng "Chiến ca" của Vương Nhất Bác, dần dần lấy lại cảm giác làm người lớn, lông mày vốn cau lại cũng giãn ra.

Tiêu Chiến tạm thời buông bỏ tâm sự cuối cùng cũng có tâm trạng trêu chọc cậu. Vương Nhất Bác đang cho đàn lạc đà ăn.

Đàn lạc đà này rất ngoan, có bộ lông trắng muốt, lúc đầu cho nó ăn Vương Nhất Bác còn sợ nó sẽ cắn mình, sau đó cậu phát hiện mặc dù cậu có thể cảm nhận được cái chạm thô bạo của lạc đà, nhưng nó sẽ không cắn cậu. Cậu đút chúng nó ăn đến vô cùng vui vẻ, hơn nữa nhân cơ hội sờ đầu lạc đà, sau đó cậu quay đầu lại, đang muốn chia sẻ niềm vui với Tiêu Chiến, một chiếc mặt nạ dữ tợn có khuôn mặt màu xanh và răng nanh đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu.

Vương Nhất Bác giật mình lùi lại, kết quả cậu lại giẫm phải một chai nước khoáng, cơ thể mất thăng bằng, hai tay vung lên không trung, Tiêu Chiến vội vàng duỗi tay, ôm cậu lại. Mặt nạ của Tiêu Chiến vốn là anh cầm tay đeo vào nên khi tay di chuyển xuống mặt nạ cũng tự nhiên rớt ra.

Ngay từ đầu Vương Nhất Bác đã đoán được là Tiêu Chiến, cậu vừa tức giận vừa buồn cười, lời quở trách anh đến bên môi thì đối diện với đôi mắt đẹp của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến có khuôn mặt yêu nghiệt nhất Vương Nhất Bác từng gặp, đôi mắt phượng dài và hẹp, khi chuyên tâm nhìn vào sẽ cho người ta cảm giác yêu thương vô hạn, khi mắt lạnh nhíu lại sẽ toát ra khí chất lạnh lẽo.

Vương Nhất Bác vẫn duy trì động tác ngã xuống nghiêng về phía sau được Tiêu Chiến ôm vào lòng, nhìn kỹ khuôn mặt này, hiệu quả phóng đại vô số lần, những gì cậu muốn nói đã bị nhan sắc chí mạng này xuất hiện làm quên sạch.

"Không sao rồi." Tiêu Chiến đỡ cậu lên.

"Anh." Vương Nhất Bác hoàn hồn, vội vàng thoát ra khỏi ngực Tiêu Chiến, thẹn quá hóa giận mà giậm chân: "Sao anh trẻ con như vậy."

"Anh trẻ con hả?" Tiêu Chiến nhướng mày, cầm một chiếc mặt nạ khác đưa cho cậu: "Làm sao giờ anh cũng mua cho em một cái."

"Loại mặt nạ này cho trẻ con năm tuổi đeo." Vương Nhất Bác cao giọng nói: "Chiến ca, anh mới ba tuổi, sao có thể chơi thứ nguy hiểm như vậy."

Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác đã cười trước. Cậu quay đầu lại, móc ngón tay với Tiêu Chiến: "Bạn nhỏ ba tuổi mau đi theo anh."

Mắt của Vương Nhất Bác thành hình trăng lưỡi liềm, như thể có vô số ngôi sao nhỏ lấp lánh bên trong. Tiêu Chiến ngây người tại chỗ một lúc lâu, sau đó anh mới đi theo cậu. Sau khi từ sở thú trở về, Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác cũng về trường.

---
Tết Dương lịch là kỳ nghỉ ngắn hạn cuối cùng trong năm.
Sau Tết Dương lịch, Tết Nguyên Đán đang đến rất gần, cả Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều bắt đầu bận rộn công việc.
Một học kỳ sắp kết thúc, trong trường, các chương trình học có tiến độ chậm bắt đầu nhanh chóng đuổi kịp tiến độ, một tiết học cả một chương lớn, tiến độ nhanh sẽ nhanh chóng kết thúc chương trình học, sau đó khua chiêng gõ trống bắt đầu lên lịch kiểm tra. Sau khi toàn bộ chương trình học kết thúc, Văn Đại bước vào tuần thi căng thẳng. Ai cũng bận rộn với các môn chuẩn bị kiểm tra và báo cáo cuối kỳ.

Tiêu Chiến càng bận hơn, công ty đã bước vào cuối năm, có rất nhiều chuyện phát sinh, chuyện rắc rối cũng không ít. Tiêu Chiến bận đến chân không chạm đất, căn bản không có thời gian suy nghĩ vấn đề khác. Hai người đều bận rộn, cả tuần cũng không thấy mặt nhau.

Vương Nhất Bác hoàn toàn ở lại trường, ngày nào cũng theo Phạm Thừa kéo Trác Thành đến thư viện, ký túc xá, thư viện và nhà ăn một đường đến ba nơi. Thỉnh thoảng, trong khoảng thời gian ôn tập, cậu không khỏi bị phân tâm, suy nghĩ vẩn vơ đến chuyện khác rồi khi định thần lại, cậu mới phát hiện giấy nháp đáng lẽ phải liên quan đến quá trình tính toán đã biến thành một bức chân dung.
Vương Nhất Bác không giỏi vẽ, khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Tiêu Chiến nằm trong tay Vương Nhất Bác lập tức trở nên xiêu vẹo. Vương Nhất Bác không nhịn cười được, vì không muốn vứt đi nên cậu xé tờ giấy nháp rồi ném nó vào cặp.

Đợi đến khi tuần thi kết thúc, Vương Nhất Bác phát hiện giấy nháp cậu xé càng ngày càng nhiều, đủ để lấp đầy cả một ngăn kéo. Chân dung Tiêu Chiến từ xiêu vẹo dần dần trở nên bình thường hơn một chút, còn có một bức không biết có phải cậu vẽ đến xuất thần không, vẽ rất không tệ.

Sau đó Vương Nhất Bác đã chụp bức tranh mà cậu tự cho rằng nó là bức tranh đẹp nhất rồi gửi cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến:[Nhân vật hoạt hình?]

Vương Nhất Bác:[Không phải, là một người em biết, em vẽ đấy, đẹp không?]

Tiêu Chiến vừa xử lý xong tài liệu trong tay, hiếm khi được nghỉ một lúc, nhìn thấy câu trả lời của Vương Nhất Bác, anh lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo.

Trong lòng anh thậm chí còn thắc mắc có phải Vương Nhất Bác lén thích ai nào đó ở trường không, muốn thử hỏi anh. Vì thế sau đó Tiêu Chiến gõ một đoạn văn bản dài, âm mưu lại không quá rõ ràng công kích bức chân dung này. Ví dụ như mắt nhìn dữ quá, có lẽ tính tình người này không tốt, môi mỏng, là người bạc tình, không đủ đẹp trai blabla...

Vương Nhất Bác đợi một lúc lâu mới nhận được đánh giá của Tiêu Chiến, tâm trạng cậu sụp đổ.

Vương Nhất Bác:[cho dù em không vẽ đẹp nhưng anh cũng không cần tự công kích vẻ ngoài của mình đến vậy chứ]

Tiêu Chiến:[?]

Tiêu Chiến lại nhìn bức chân dung này lần nữa, anh không thấy bức tranh xấu xí này giống mình chút nào, nhưng trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.

Tiêu Chiến:[Cho em một cơ hội nữa.]

Tiêu Chiến:[Vẽ lại.]

Vương Nhất Bác:[...]

Vương Nhất Bác:[Anh, anh phải tốt với bản thân chút.]

Anh cho rằng cậu vẽ cái sau sẽ đẹp hơn sao? Không đâu, bức này đã là phát huy quá trình độ rồi.. Môn thi cuối cũng kết thúc, toàn bộ sinh viên giống như những con chim bị nhốt trong lồng lâu ngày cuối cùng cũng được thả ra, họ gần như không thể chờ nổi mà kéo vali rời khỏi trường, chuẩn bị về nhà đón năm mới.

Môn vật lý thi cuối cùng vào buổi chiều, Trác Thành và Phạm Thừa mua vé tàu về nhà vào ngày hôm sau.

"A a a, cuối cùng cũng thi xong."

"Chúc mừng năm mới, mọi người!"

Ba người cùng nhau về ký túc xá, Trác Thành mở cửa sổ ký túc xá ra hét lớn ra bên ngoài. Dưới tầng có không ít người đi đường ngẩng đầu lên nhìn, có lẽ muốn xem là kẻ điên nào.

Phạm Thừa kịp kéo Trác Thành lại, đóng cửa sổ: "Mùa đông, cậu mở cửa sổ lớn như vậy, cậu không lạnh nhưng tớ lạnh."

"Tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm rồi đi hát karaoke đi." Trác Thành đề nghị: "Đi cả đêm luôn, coi như đón giao thừa sớm cùng nhau."

Phạm Thừa đỡ mắt kính: "Buổi trưa về là được, tớ đặt vé một giờ chiều."

"Vậy kịp." Trác Thành nói: "Tớ 12 giờ, vé còn sớm hơn cậu."

"Các cậu muốn ăn gì?" Trác Thành cầm điện thoại bắt đầu đặt KTV: "Buổi tối mua chút gì đến ăn KTV đi, gần trường học có một quán, còn có phiếu giảm giá."

Trong ba người, Trác Thành ăn uống giỏi nhất, rất nhanh cậu ấy đã đặt chỗ xong, sau khi chia hóa đơn, những người còn lại chuyển tiền sang Wechat cho Trác Thành.

Vương Nhất Bác gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, thông báo hành tung của mình, nhân tiện nhắc nhở anh ăn cơm đúng giờ. Tiêu Chiến đang bận nên không trả lời ngay được, vì vậy Vương Nhất Bác đã cất điện thoại đi. Hình thức ở chung của hai người trong khoảng thời gian gần đây luôn như vậy. Vương Nhất Bác nhớ đến cái gì sẽ gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, có thể phải mấy tiếng sau Tiêu Chiến mới trả lời. Tiêu Chiến cũng gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, nếu Vương Nhất Bác đang kiểm tra thì mấy tiếng sau cậu sẽ trả lời anh.
Vương Nhất Bác không cảm thấy những cuộc trò chuyện không đúng thời gian này có gì không tốt, đôi khi trong lúc nghỉ giải lao cậu sẽ vô thức cong môi sau đó lại bị chính mình áp xuống. Các cậu ra ngoài mua gà rán, khoai tây chiên, coca, mấy chai bia và một đống đồ ăn vặt nhét vào cặp sách sau lưng sau đó lén mang vào KTV. Vì vừa thi xong nên cuối cùng họ cũng được giải phóng khỏi việc ôn tập cả ngày cả đêm trong tuần thi, cả ba người đều tràn đầy năng lượng hơn bình thường.

Trác Thành trở thành ca sĩ hàng đầu, Vương Nhất Bác chọn mấy bài mình có thể hát, hay ngay cả người có vẻ không có tế bào âm nhạc như Phạm Thừa cũng cống hiến mấy bài nhạc vàng. Ăn uống xong xuôi, mọi người bắt đầu nói chuyện.

Trác Thành cầm một ly Coca, hút một ngụm, cảm khái nói: "Không ngờ học kỳ một của đại học cứ thế trôi qua rồi.

Nào, uống một ly, chúc mọi người năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ!"

Ba người chạm ly vào nhau, uống mấy ngụm, Trác Thành nói: "Không ngờ hết một học kỳ mà chúng ta vẫn độc thân, ha ha ha, đặc biệt là cậu, Tiểu Vương, cậu là nam vương mà vẫn không thoát khỏi cuộc sống độc thân."

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Học đại học tớ cũng không định yêu đương."

"Cậu khó theo đuổi thật, nhất là ngày nào cậu cũng ở cùng anh Tiêu nhà cậu, nếu so sánh thì sau này cậu tìm người yêu càng khó."

Phạm Thừa gật đầu đồng ý: "Tớ thấy Tiểu Vương đừng nghĩ sẽ thoát khỏi cuộc sống độc thân."

Cậu ấy đỡ mắt kính: "Mặc dù không có ai theo đuổi tớ nhưng yêu cầu về nhan sắc của tớ hình như càng ngày càng tăng lên."

Trác Thành gật đầu: "Đúng đúng đúng, trước đây tớ đã từng cảm thấy trường mình có rất nhiều soái ca, bây giờ nhìn lại, chả thấy có ai đẹp trai cả, ai cũng không đẹp trai bằng anh Tiêu, anh Tiêu đúng thật đẹp trai nhất."

Vương Nhất Bác bị cậu ấy chọc cười, mặc dù trong lòng cậu cũng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: "Nào có khoa trương đến vậy."

"Này, nói mới nhớ, hồi cấp ba tớ rất dễ rung động." Trác Thành nói: "Nhưng lên đại học tớ lại chưa thích ai."

"Có thể liên quan đến việc cậu suốt ngày ở trong phòng."

Vương Nhất Bác nói: "Nếu cậu không tiếp xúc với mọi người, đương nhiên sẽ rất khó có ấn tượng tốt với người khác."

"Nhưng mà ở trong phòng rất thoải mái."

Cậu ấy nói xong thì nhìn về phía Phạm Thừa: "Tiểu Thừa cậu từng thích ai chưa? Chắc chưa đúng không, chắc chắn cậu chỉ thích học."

Ai ngờ Phạm Thừa lại lắc đầu: "Không phải, tớ từng thích một người, còn đi tỏ tình."

Bây giờ đến lượt Vương Nhất Bác và Trác Thành ngạc nhiên.

Phạm Thừa nhẹ nhàng: "Cậu ấy là trúc mã của tớ, bọn tớ cùng nhau lớn lên. Các cậu biết đấy, tính tớ có chút khuyết điểm, không làm người ta thích lắm."

"Không có." Trác Thành bĩu môi nói: "Bọn tớ rất thích cậu, tính mỗi người sao giống nhau được."

Vương Nhất Bác gật đầu đồng ý.

Phạm Thừa cười: "Nhưng thật sự tớ không làm người ta thích, ở trong đám trẻ con cũng là đứa không được hoan nghênh nhất."

"Vậy sau đó thì sao?"

"Bọn tớ biết nhau từ khi còn rất nhỏ, cậu ấy là người duy nhất sẽ trêu chọc tớ, chơi với tớ, mua quà cho tớ."

"Tớ nhận ra tớ thích cậu ấy từ rất sớm."

"Sau đó thì sao?" Trác Thành không nhịn được hỏi.

Trong giọng nói của Phạm Thừa xuất hiện một sự dao động khó phát hiện: "Thành tích của cậu ấy không tốt, vô tâm, tớ hy vọng cậu ấy cố gắng hơn nữa, tớ hy vọng sau này bọn tớ có thể cùng đến một thành phố học đại học."

"Tớ không biết khuyên cậu ấy kiểu gì, cũng không dám nói tâm tư của mình với bất kỳ ai, có một thời gian thành tích của tớ xuống dốc không phanh."

"Sau đó, tớ tỏ tình với cậu ấy."

"Sau đó không nghi ngờ, tớ bị từ chối. Cậu ấy chỉ coi tớ là bạn chơi từ nhỏ, chưa từng thích tớ."

"Tớ cũng không đến tìm cậu ấy nữa, bây giờ ngoại trừ đi ăn tất niên cùng người lớn thì bình thường cũng không liên lạc."
Nói xong mắt cậu ấy đỏ hoe.

Vương Nhất Bác và Trác Thành lần đầu tiên nhìn thấy mặt tình cảm của Phạm Thừa, Vương Nhất Bác đưa khăn giấy cho cậu ấy, vỗ vai cậu ấy.

Phạm Thừa tháo kính xuống, nhận khăn giấy lau mắt, khi đeo kính lại, vẻ mặt cậu ấy đã khôi phục bình thường: "Tớ không sao, chuyện đã qua lâu rồi."

Vừa đeo kính vào, lại là Phạm Thừa chỉ thích đến thư viện.
Trác Thành không ngờ vừa tùy tiện nói chuyện đã gặp chuyện đau lòng của Phạm Thừa, cậu ấy nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi Vương Nhất Bác: "Tiểu Vương, cậu là người duy nhất chưa nói gì, mau nói đi, cậu đã từng yêu ai chưa, thích một người cũng được."

Vương Nhất Bác nghĩ rồi lắc đầu.

"Tớ biết rồi, cậu chỉ thích anh Tiêu của cậu thôi." Trác Thành cười trêu chọc: "Không bằng cậu dứt khoát bắt anh Tiêu, cùng anh ấy ở bên nhau."

"Không cần." Vương Nhất Bác nói: "Yêu đương sẽ chia tay, nhưng làm anh trai thì không."

"Vậy sau này anh Tiêu yêu ai khác thì sao?" Trác Thành không dễ dàng tha cho cậu: "Anh ấy không thể cứ độc thân mãi được, đúng không? Đợi đến lúc yêu vào rồi, anh ấy còn thời gian quan tâm đến cậu không?"

Vương Nhất Bác sững người, toàn thân đông cứng lại. Cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hay nói đúng hơn không phải không nghĩ tới, mà trong tiềm thức của cậu, cậu đã cố ý lọc ra vấn đề mà mình không muốn đối mặt này.

Một lúc sau, cuối cùng cậu cũng tìm lại hơi thở của mình, khó khăn nói: "Vậy cũng là chuyện sau này."
----
Ngày hôm sau, Trác Thành và Phạm Thừa về nhà. Vương Nhất Bác thu dọn đồ đạc về dinh thự của Tiêu Chiến.

Đột nhiên rảnh rỗi, Vương Nhất Bác không biết làm gì, vì thế cậu đã thử rất nhiều công thức làm đồ ăn ngon cho Tiêu Chiến.

Cậu ở gần công ty Tiêu Chiến, đến đó đưa cơm cũng rất tiện. Chỉ qua mấy ngày, mọi người ở tầng mười hai đều quen thuộc với Vương Nhất Bác. Vì không quấy rầy Tiêu Chiến làm việc, bình thường Vương Nhất Bác chỉ đến đưa cơm, chỉ vào cuối tuần lúc Tiêu Chiến muốn tăng ca, cậu sẽ đến rồi ở lại cùng Tiêu Chiến tăng ca.

Tiêu Chiến làm việc, Vương Nhất Bác ngồi đọc sách ở cách đó không xa. Văn phòng của Tiêu Chiến đủ lớn, có sofa và bàn làm việc, bên trong còn có một phòng nghỉ. Vương Nhất Bác đứng lên, rót đầy cốc nước cho Tiêu Chiến rồi đặt nó trong tầm tay anh, nhìn tài liệu của anh, đúng là khác nghề như cách núi, cậu nhìn không hiểu gì cả.

Vì thế cậu chợt nảy ra một ý nghĩ: "Anh, năm hai em đổi chuyên ngành thì sao? Anh xem anh còn thiếu chuyên ngành gì, đợi em tốt nghiệp sẽ làm trợ lý cho anh."

Vương Nhất Bác càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, cậu nhìn Tiêu Chiến với đôi mắt sáng ngời.

Tiêu Chiến bất lực ngẩng đầu lên: "Không phải em rất thích vật lý sao? Anh còn đợi trong nhà có một học giả hoặc một giáo sư đấy."

"Vậy em đổi nguyện vọng không được sao? Cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ anh sẽ không còn cơ hội đâu."

"Anh hơi động tâm." Tiêu Chiến buông cây bút trong tay xuống, cười một chút, ngón tay bấm vào trán Vương Nhất Bác: "Nhưng, anh không nỡ sai bảo em."

Gần đến cuối năm, Tiêu Chiến bận đến chân không chạm đất. Vương Nhất Bác phụ trách cơm ba bữa một ngày cho anh, cuối tuần cậu lại đến đây tăng ca với anh, bây giờ cậu còn muốn làm trợ lý của anh. Tiêu Chiến cảm thấy nếu có bảng xếp hạng những người đáng yêu nhất thì Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ đứng đầu bảng. Sao cậu lại ngoan như vậy chứ.

"Đợi hết việc anh sẽ đưa em đi chơi." Tiêu Chiến nói: "Em nghĩ xem Tết Âm Lịch muốn đi đâu... Đúng rồi, em cần làm hộ chiếu."

Tiêu Chiến định kêu người làm cho cậu nhưng Vương Nhất Bác nói cậu có thể tự làm. Tiêu Chiến bận mãi đến 29 tết, sau khi tham gia cuộc họp thường niên của công ty, công việc của một năm đã hoàn toàn kết thúc. Vương Nhất Bác ngồi trong xe, cùng chú Lâm đợi Tiêu Chiến ở trước tòa nhà của công ty, hai người đã hẹn cùng nhau mua đồ mừng năm mới.

Ở cửa công ty, Vương Nhất Bác nhìn thấy ba Tiêu. Đó là một người phong độ nhẹ nhàng, chẳng sợ tuổi đã lớn nhưng sức hút của ông ta vẫn không hề giảm, đường nét khuôn mặt thậm chí hơi giống Tiêu Chiến. Đương nhiên, Vương Nhất Bác không có ấn tượng tốt với ông ta. Ông ta đang nói gì đó với Tiêu Chiến, trên mặt Tiêu Chiến có chút bất cần đời và giễu cợt, cười mỉa một chút, nói gì đó rồi anh đi về phía xe. Ba Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía này.

Vương Nhất Bác đang ngồi trong xe, qua cửa sổ, dường như có một ánh mắt xuyên qua tấm kính dừng trên người cậu. Tiêu Chiến mở cửa xe ngồi vào.

Vương Nhất Bác lo lắng nhìn anh: "Anh không sao chứ?"

"Anh có thể có chuyện gì chứ." Anh bảo chú Lâm lái xe, sau đó mệt mỏi dựa lưng vào ghế.

"Tiểu Vương." Một lúc sau, anh đột nhiên nói: "Có em ở đây thật sự quá tốt."

Chú Lâm lái xe đến trung tâm thương mại mua đồ cho năm mới. Gần đến Tết, những câu đối được treo khắp nơi trên đường phố, giăng đèn kết hoa, một mảnh màu đỏ không khí lễ Tết. Người đến trung tâm thương mại mua đồ Tết rất đông, trên đường người đi đường chật ních, đâu đâu cũng có những cái đầu chen chúc.

Vương Nhất Bác mặc áo khoác, quàng khăn quàng cổ theo lệnh của Tiêu Chiến, xuống xe cùng Tiêu Chiến. Nhìn thấy khung cảnh rực rỡ và những người vui vẻ đi trên đường, Tiêu Chiến cảm thấy hơi hoảng hốt.

Vương Nhất Bác đẩy xe, lẩm bẩm: "Mua hai câu đối, có thể treo thêm mấy cái đèn lồng đỏ, à, mua thêm mấy bao lì xì..."

Vương Nhất Bác chọn đồ, lấy rất nhiều đồ ăn, khi rẽ qua một ngã rẽ, một chiếc xe đẩy có lẽ vì quá cồng kềnh, không rẽ được nên suýt chút nữa đã va chạm với xe đẩy của Vương Nhất Bác.

"Ôi..." Lời xin lỗi của đối phương nói đến một nửa, đột nhiên ngây người, sau đó truyền đến một giọng nói vô cùng kinh ngạc, vui vẻ: "Tiêu Chiến!"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn thấy một cậu trai ở góc rẽ. hắn có mái tóc xoăn màu nâu, đôi mắt to và hai lúm đồng tiền dễ thấy khi hắn cười, hắn là một mỹ nam mà ngay từ cái nhìn đầu tiên người ta đã thấy vô cùng đẹp.

Hắn xuất hiện không lâu, thì phía sau có một người đi ra, là Đại lần trước đến ăn trực.

"Tiểu Quân." Tiêu Chiến nhàn nhạt nói.

hắn mím môi: "Đã lâu không gặp, giọng điệu của cậu vẫn lạnh lùng như thế."

Sau khi nói xong, hắn lại nhìn Vương Nhất Bác, nở một nụ cười thật tươi với cậu: "Em là Tiểu Vương đúng không? anh đã nghe Đại nói về em. Xin chào, anh là Quân Tuấn, là em họ của Quân Đại."

Nói xong, hắn đưa tay ra, Vương Nhất Bác đưa tay ra bắt tay với hắn: "Xin chào, em là Vương Nhất Bác."

"Tiểu Vương?"

Bên tai truyền đến tiếng nói của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ngẩng đầu, lúc này cậu mới nhận ra anh đang nhìn cậu.

"Lạnh không?" Tiêu Chiến hỏi, tháo găng tay ra, duỗi tay nắm tay cậu.

Tay Tiêu Chiến rất nóng, Vương Nhất Bác bị nhiệt độ trên tay anh làm bỏng, cậu rụt lại theo phản xạ, lại bị Tiêu Chiến nắm càng chặt hơn.

Anh nhíu mày: "Sao lạnh thế?"

Tay Vương Nhất Bác lạnh như khối băng, tương phản rất rõ với độ ấm trên tay Tiêu Chiến.

"Không sao đâu." Để Tiêu Chiến không lo lắng, Vương Nhất Bác trấn an nói: "Tay em từ nhỏ đã như vậy, không dễ nóng, cho dù mùa hè cũng vậy, em không lạnh."
Tiêu Chiến không yên tâm kiểm tra nhiệt độ trên trán Vương Nhất Bác: "Về nhà anh sẽ gọi bác sĩ đến."

Vì gặp người quen nên hành trình mua đồ Tết từ hai người biến thành bốn người. Sau khi Vương Nhất Bác lấy những thứ cậu ấy cần, Quân Tuấn nhìn đồ ăn bên trong, hỏi: "Tối nay hai người có định tự nấu ăn không?"

Mắt hắn sáng lên: "Cho anh qua ăn trực đi."

Bị Tiêu Chiến ảnh hưởng, Quân Tuấn cũng gọi Vương Nhất Bác là em. Trước đây Vương Nhất Bác nấu ăn cũng không tồi, trong khoảng thời gian này cậu biến đổi đa dạng các món nấu cho Tiêu Chiến ăn, trù nghệ đã tiến bộ hơn rất nhiều. Tối nay quả thật bọn họ định tự nấu cơm, nhưng không chuẩn bị phần cho người khác, toàn mua đồ Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến thích ăn.

Cậu còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Chiến đã lên tiếng trước, vừa mở miệng chính là cách nói gợi đòn quen thuộc của Tiêu Chiến: "Cuối năm rồi, chủ nhà không thừa đồ ăn."

Nói xong, anh cười: "Nhà tôi không đủ gạo, chỉ đủ hai người ăn, không đủ cho người ta ăn ké."

Quân Tuấn từ lâu đã quen với sự vô sỉ của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến là một người muốn từ chối bạn là sẽ từ chối thẳng không chút khách khí. Xem ra tối nay bọn họ muốn ăn trực là không thể.

Nhưng Quân Tuấn vẫn khó chịu: "Tiêu Chiến, cậu có biết vì sao cậu vẫn độc thân không?"

Nói xong không biết hắn nghĩ cái gì, không nói tiếp nữa, chỉ "Hừ" một tiếng, nói: "Cậu đợi đấy."

Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, hai bên đi về hai hướng. Mặc dù Vương Nhất Bác vẫn luôn nói cậu không sao, tay lạnh có thể do thể chất, nhưng Tiêu Chiến vẫn không yên tâm.
Sau khi về đến nhà, Tiêu Chiến gọi điện cho bác sĩ gia đình mà anh biết, nói sơ qua về triệu chứng của Vương Nhất Bác, sau khi suy xét, bác sĩ này đã giới thiệu cho Tiêu Chiến một bác sĩ đông y giỏi.

Sau khi bác sĩ đến hỏi chi tiết về triệu chứng và một số thói quen ăn uống của Vương Nhất Bác, suy xét sắp đến Tết nên bác sĩ không kê đơn thuốc cho cậu mà chỉ đưa cho cậu một đơn thuốc trị liệu.

Nơi ăn chỗ ở của Vương Nhất Bác trong mười tám năm qua không tốt lắm, cậu vừa phải đi làm thêm vừa phải đi học, nửa năm gần đây tình huống này mới cải thiện, ít nhiều vẫn để lại một số vấn đề nhỏ.

Tiêu Chiến ghi nhớ tất cả những việc cần chú ý, đích thân tiễn bác sĩ ra cửa, hào phóng cho bác sĩ một bao lì xì năm mới.

Ban đầu, tối nay hai người định cùng nhau nấu cơm. Cuối cùng Tiêu Chiến cũng được nghỉ, sau khi ăn rất nhiều cơm do Vương Nhất Bác tự nấu, anh định tối nay sẽ tự mình xuống bếp, Vương Nhất Bác đã xung phong làm trợ thủ cho anh.

Nhưng chưa kịp thực hiện kế hoạch thì đã phải thay đổi, mặc dù đã mua nguyên liệu cho bữa tối nhưng bây giờ bác sĩ kê đơn, giờ lại đi mua đồ về nấu đã không kịp nữa rồi. Vương Nhất Bác cảm thấy có thể bắt đầu làm theo phương thuốc vào ngày mai, nhưng Tiêu Chiến không đồng ý, anh gọi điện cho nhà hàng anh thường ăn, nhờ người chuẩn bị giao đến đây.

Khi sắp xếp xong mọi thứ thì trời đã tối. Xa xa thỉnh thoảng có vài tiếng pháo nổ, tranh thủ thời gian này, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến dán câu đối vừa mua về, treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ lên.

Lần cuối cùng dán câu đối đã trở thành một ký ức xa xôi, Tiêu Chiến cầm câu đối khoa tay múa chân: "Như này được chưa?"

Vương Nhất Bác đứng cách đó không xa, nhìn trái nhìn phải: "Anh, hình như hơi xiêu vẹo, nghiêng sang bên phải một chút."

"Thêm chút nữa... Được, dán như vậy đi."

Tiêu Chiến dán câu đối bên phải, sau đó dán bên trái.

Vương Nhất Bác tiếp tục đóng vai trò là người quan sát ở xa.
Sau khi dán xong tất cả các câu đối, Vương Nhất Bác chạy lại: "Quả nhiên là câu đối do em chọn, quá có không khí Tết."

Tiêu Chiến thực tế hơn: "Vì nó đắt nhất."

Vương Nhất Bác: "..."

Không lâu sau, bữa tối đã đến. Mặc dù chỉ có hai người, nhưng đồ ăn rất nhiều loại, trên bàn bày đầy một bàn đồ ăn lớn.

Tiêu Chiến bật chút nhạc nhẹ, rót cho mình một ly rượu vang đỏ, vốn định rót nước trái cây cho Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác lại nói: "Anh, em cũng muốn uống rượu."

Tiêu Chiến do dự một chút: "Uống ít thôi."

Rồi anh rót cho cậu một ly rượu nhỏ ở phía dưới. Bên ngoài trời đã tối, có thể nghe thấy tiếng gió rít gào nhưng trong nhà lại ấm áp dễ chịu. Trong khoảng thời gian trước thần kinh Tiêu Chiến căng thẳng vì công việc.

Anh vốn không quá nhiệt tình với công việc, khi về nước mặc dù anh đã làm tốt rất nhiều kế hoạch nhưng hầu hết đều nhằm vào mục đích làm khó ba Tiêu.

Nhưng bây giờ anh muốn nuôi thêm Vương Nhất Bác, tham vọng về sự nghiệp của Tiêu Chiến càng nhiều hơn. Khi chỉ có một mình, anh cảm thấy mọi thứ đều không quan trọng, nhưng bây giờ có thêm một người, anh chỉ muốn dành cho cậu những điều tốt đẹp nhất.

Anh muốn đứng cao hơn, anh muốn tất cả mọi người đều ghen tị với cậu, anh muốn tất cả người trong Vương gia sau này gặp cậu đều phải hối hận vì đã bỏ rơi cậu, muốn cậu ở bên cạnh anh có thể tùy hứng làm bất cứ điều gì cậu muốn.

Nhưng Tiêu Chiến sẽ không nói ra những điều này.

Anh kìm nén mọi cảm xúc, nhẹ nhàng lắc ly rượu: "Cụng ly nào, Tiểu Vương."

"Cụng ly." Vương Nhất Bác cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào ly của Tiêu Chiến, hai ly thủy tinh chạm vào nhau phát ra một tiếng "dong" nhỏ, trong phòng tràn ngập ánh đèn, tiếng vang này không biết đã đập vào tim ai.
———-
Trước khi Tết Nguyên Đán đến, Vương Nhất Bác nhận được một cuộc gọi từ số lạ, chỉ sau khi bắt máy cậu mới biết đó là mẹ Vương. Mẹ Vương gọi điện vào đêm giao thừa, khuyên cậu về nhà đón năm mới.

Vương Nhất Bác nhìn lịch trình kỳ nghỉ Tết của cậu và Tiêu Chiến, cậu từ chối lời đề nghị này. Lần đó sau khi Vương Nhất Bác rời khỏi Vương gia, cậu cũng không quay lại Vương gia lần nào nữa, cũng cắt đứt mọi liên lạc với Vương gia.

Nhưng ba Vương bên kia có lẽ vẫn đợi Vương Nhất Bác bình tĩnh lại sẽ thuyết phục cậu trở về sau khi nguôi giận.

Quả thật cơn giận của Vương Nhất Bác đã tiêu tan, cậu rất ít khi vì một chuyện mà tức giận rất lâu, dù sao người tức giận cũng là mình, cậu phải nhìn về phía trước.

Bởi vậy hôm đó sau khi rời khỏi Vương gia, rất nhanh cậu đã coi chuyện này là chuyện cũ rồi vứt nó ra sau đầu. Cậu vốn cho rằng hai bên đã đi đến thống nhất với chuyện này, không ngờ Vương gia lại tìm cậu. Đương nhiên, quay về là không có khả năng.

Chẳng sợ mẹ Vương dùng tình cảm đả động, dùng lý lẽ thuyết phục, thậm chí lấy chuyện tài sản ra để nói nhưng trước sau Vương Nhất Bác vẫn không dao động. Vương Nhất Bác kiên quyết không muốn về, mẹ Vương cũng không có cách nào.

Tết Vương Nhất Bác không cần đi thăm họ hàng, gửi lì xì cho Liễu Quan, khuyên cậu bé cố gắng học tập, Tiêu Chiến cũng chỉ cần đến Trần gia thăm hỏi một chút. Cho nên, mùng hai Tết, Tiêu Chiến thực hiện lời hứa trước đó, đưa Vương Nhất Bác đi chơi.

Trong nước đang bận ăn Tết, rất nhiều nơi đóng cửa nên hai người đến một cánh đồng tuyết lớn ở Thụy Sĩ.

Nơi là Vương Nhất Bác chọn, trước đó Tiêu Chiến hỏi cậu muốn đi đâu, cho cậu rất nhiều lựa chọn, ví dụ như ra đảo nhiệt đới nghỉ mát, trang viên ấm áp như mùa xuân...

Vương Nhất Bác lớn lên ở Văn Thành, khí hậu ở Văn Thành khá ấm áp, mặc dù hàng năm đều có tuyết nhưng rất ít khi tuyết rơi dày đặc, vì vậy khi nhìn thấy những bức ảnh chụp cánh đồng tuyết, Vương Nhất Bác không chút do dự chọn nơi này, còn có thể trượt tuyết.

Sau khi xuống máy bay, Vương Nhất Bác cảm thấy không khí lạnh đang hoành hành. Nhân viên ở cánh đồng tuyết đến đón đang giúp hai người đẩy hành lý, Tiêu Chiến xách chiếc ba lô của Vương Nhất Bác, lấy một chiếc bịt tai ở bên trong ra đeo vào tai cậu. Chiếc khăn che khuất nửa khuôn mặt cậu, chỉ để lộ một đôi mắt. Tiêu Chiến cảm thấy hài lòng.

Khi đến nơi Vương Nhất Bác mới nhận ra đây là một khu nghỉ dưỡng quy mô rất lớn, cánh đồng tuyết sau núi chỉ là một trong số đó. Khu nghỉ dưỡng phía trước là một khách sạn 5 sao, trong khách sạn vô cùng ấm áp, có đầy đủ các loại hình giải trí, còn có cả suối nước nóng tự nhiên ngoài trời. Vì địa thế rất cao, gần nên nơi đây là một địa điểm chụp ảnh đẹp.

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác đi xa như vậy, ngay từ khi lên máy bay, cậu đã có tinh thần phấn chấn, cố gắng chụp một vài bức ảnh, vì không quấy rầy Tiêu Chiến nghỉ ngơi, sau khi chụp ảnh xong cậu cũng ngủ trên máy bay. Ngủ một giấc trên máy bay, trạng thái tinh thần của Vương Nhất Bác rất tốt.

Trước đây Tiêu Chiến ngủ không ngon lắm, ở trên máy bay không biết có phải do Vương Nhất Bác ảnh hưởng không, trước đây anh rất khó ngủ, lần này ở trên máy bay vừa nhắm mắt lại, anh chỉ định chợp mắt nghỉ ngơi thôi nhưng đã ngủ thiếp đi.

Nhân viên khách sạn đưa bọn họ đến đại sảnh, Tiêu Chiến đi làm thủ tục nhận phòng. Tiêu Chiến đặt cả tầng cao nhất.

Phòng rất to, không khác một căn hộ hoàn chỉnh, ngoại trừ phòng khách rộng thì còn có phòng bếp và quầy bar, bên cạnh quầy bar là tủ rượu, có thể tùy ý sử dụng, đương nhiên khi trả phòng phải thanh toán. Vương Nhất Bác nhìn thấy giá liền dứt khoát nhìn sang chỗ khác. Ba tầng đầu tiên của khách sạn là khu giải trí và nhà hàng.

Trong khách sạn có hai tầng nhà hàng với phong cách và cách bài trí khác nhau, tất cả đều phục vụ dịch vụ một khách một phục vụ nhưng phải đặt chỗ trước. Chế độ ăn mấy ngày nay của Vương Nhất Bác nghiêm ngặt tuân theo thực đơn bác sĩ đưa cho cậu, nhưng bác sĩ đã nói việc điều dưỡng cơ thể là một quá trình lâu dài, mỗi bữa ăn không cần nghiêm ngặt như vậy, miễn là bổ sung đầy đủ các chất cần thiết là được.

Lúc ở nhà, hầu như mỗi bữa ăn Tiêu Chiến đều tuân theo công thức, nhưng bây giờ đang đi du lịch, Tiêu Chiến đã nới lỏng yêu cầu, dưới tình huống Vương Nhất Bác rõ ràng vô cùng hứng thú, tối nay anh đặt bàn trong nhà hàng. Vương Nhất Bác học tiếng anh ở trường rất tốt, cậu luôn có thể đạt điểm cao trong các kỳ thi, nhưng cậu chưa bao giờ nói chuyện với người khác bằng tiếng Anh, lúc gọi món cậu khẩn trương muốn chết, Tiêu Chiến có thể nhìn thấy điều đó, nhưng anh không giúp mà để cậu tự nói.

Trong đầu Vương Nhất Bác sắp xếp lại những từ đơn cậu định nói rồi cậu mới rụt rè mở miệng gọi món, sau khi nói ra có lẽ cậu đã bớt lo lắng, không khẩn trương nữa, gọi món xong.

Sau khi gọi món xong, phục vụ cầm menu đi xuống, Vương Nhất Bác thở ra một hơi, khi ngẩng đầu lên cậu mới phát hiện Tiêu Chiến đang nhìn cậu.

"Sao, sao vậy?" Vương Nhất Bác sờ mặt mình.

"Không sao." Tiêu Chiến nhìn đi chỗ khác, một lúc sau anh mới nói: "Tiếng Anh rất tốt, em còn sợ giao tiếp?"

Ban đầu Vương Nhất Bác không hiểu, cậu cúi đầu xuống, phát hiện cậu đang nắm chặt góc khăn ăn đến nỗi tạo một lỗ trên khăn ăn trong tay.

Vương Nhất Bác: "..." Không, đây không phải cậu làm, không phải cậu.

Vương Nhất Bác ho khan một tiếng, bắt đầu vịt chết mà vẫn cứng mỏ: "Em đâu có sợ, em là quá kích động, sao lại có một người ưu tú như em."

Tiêu Chiến cười một tiếng, đáp: "Đúng vậy, đúng thật rất ưu tú."

Vương Nhất Bác: "..."

Nghe có vẻ hơi mỉa mai. Vương Nhất Bác ho khan, quyết định không nói. Vương Nhất Bác chỉ trải qua một thời gian ngắn không thích ứng, sự mới lạ của những điều mới mẻ khi không nói tiếng mẹ đẻ đã vượt xa sự khẩn trương của cậu.

Sau một ngày nghỉ ngơi, cậu vui vẻ đi đến cánh đồng tuyết ở phía sau núi, trong màn hình video do Tiêu Chiến rất hứng thú quay, cậu bị ngã liên tục.

Vương Nhất Bác tức giận: "Không được quay nữa!"

Tiêu Chiến mở camera, ống kính tiếp tục nhắm ngay vào Vương Nhất Bác: "Mấy cái này là để ghi lại video trượt tuyết đầu tiên hoàn hảo nhất của em, sau đó em có thể xóa."

Cậu hừ nhẹ một tiếng, trượt xuống con đường đầy tuyết.
Bên tai truyền đến tiếng gió, cậu khống chế sự thăng bằng của cơ thể, mãi đến khi lần đầu tiên trượt xuống con đường tuyết một cách hoàn hảo, cậu xoay người, Tiêu Chiến đứng trên con đường tuyết, dùng camera ghi lại toàn bộ cảnh tượng.

Vương Nhất Bác ngồi cáp treo trở lại đỉnh núi, Tiêu Chiến đang xem đoạn video mà anh đã quay trước đó, Vương Nhất Bác cũng chạy đến xem. Toàn bộ video đều là đủ kiểu ngã kỳ cục của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác bĩu môi, tầm mắt hướng lên trên, dừng trên sườn mặt Tiêu Chiến.

Diện mạo của Tiêu Chiến được trời ưu ái, Vương Nhất Bác lớn như vậy nhưng Tiêu Chiến là người đẹp nhất cậu từng gặp, ánh mắt đầu tiên đã thấy đẹp, sau đó càng nhìn càng đẹp. Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, Vương Nhất Bác nhìn lén bị bắt gặp nên cậu chột dạ mà nhanh chóng dời tầm mắt.Trong cơn hoảng loạn, cậu không phát hiện ánh mắt Tiêu Chiến dừng trên người cậu rất lâu mới rời đi.

Hai người ở đây ba ngày rồi đi nơi khác. Dường như Tiêu Chiến có thể nói bất kỳ ngôn ngữ nào, dù đi đâu anh cũng có thể trò chuyện trôi chảy với mọi người, giọng nói rất dễ nghe, đến nay Vương Nhất Bác vẫn nhớ rõ bài hát tiếng Pháp mà Tiêu Chiến đã hát cho cậu nghe, nhịp điệu trầm thấp, như thể ẩn chứa vô số sự dịu dàng nhưng đáng tiếc lúc đó cậu quên thu âm.

Chuyện này là chuyện Vương Nhất Bác tiếc nuối vĩnh viễn, trừ khi Tiêu Chiến muốn hát lại cho cậu nghe nhưng hiển nhiên không dễ kêu Tiêu Chiến hát. Vương Nhất Bác đã từng ôm đàn guitar chạy đến trước mặt Tiêu Chiến, cố gắng khơi gợi hứng thú chơi đàn của anh, kết quả cậu chưa khơi dậy hứng thú chơi đàn của anh mà anh lại có hứng thú dạy cậu. Cuối cùng, Vương Nhất Bác ai oán ôm đàn guitar bị anh dạy cả tiếng đồng hồ.

Vương Nhất Bác theo sát Tiêu Chiến, cậu không đa năng như Tiêu Chiến, thỉnh thoảng nói chuyện đều dùng tiếng Anh. Bị hoàn cảnh bắt buộc, trong mấy ngày nay, Vương Nhất Bác nói tiếng Anh từ khẩn trương lúc đầu đến chậm rãi thích ứng rồi bắt đầu nói một cách đàng hoàng.

Vì thế sau khi phát hiện Vương Nhất Bác giao tiếp với người khác dần trở nên trôi chảy hơn, Tiêu Chiến ít nói chuyện với người khác hơn, mỗi lần có việc gì anh sẽ bảo Vương Nhất Bác đi giao tiếp, anh sẽ đứng sau lưng Vương Nhất Bác, trông giống lão đại đi đâu tiểu đệ sẽ theo đấy, mang đặc tính chó của anh phát huy đến cực hạn.

Cho nên sau khi Vương Nhất Bác được Tiêu Chiến dẫn đi vài ngày, hình ảnh lại thay đổi thành Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đi, ngay cả khi hai người cùng nhau đi ra ngoài, Tiêu Chiến cũng muốn nắm lấy Vương Nhất Bác với lý do: "Em phải trông chừng kỹ anh, ở đây đất khách quê người, lỡ anh đi lạc thì sẽ không biết đường về."

Vương Nhất Bác: "..."

Quá đủ rồi. Cậu rối rắm một lúc lâu: "Vậy anh nắm em đi."

Hai người nhìn nhau, Vương Nhất Bác đang muốn dời tầm mắt, nghe thấy Tiêu Chiến nói: "Được."

Anh duỗi tay ra nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác. Tay anh rất nóng, khớp ngón tay thon dài rất dễ dàng nắm lấy cổ tay cậu. Cảm giác ấm áp truyền đến, Vương Nhất Bác sững người một chút.

Cậu còn chưa kịp hoàn hồn, Tiêu Chiến đã kéo cậu sang bên phải: "cửa ở bên này."

"À ừm."

Tiêu Chiến kéo cổ tay Vương Nhất Bác đi ra cửa, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Vương Nhất Bác rùng mình. Tiêu Chiến buông tay cậu ra, ý bảo cậu đút tay vào túi, Vương Nhất Bác làm theo, khi cậu quay đầu lại, Tiêu Chiến cũng đút hai tay vào túi.

Vào ngày cuối cùng, hai người đến một nhà máy rượu. Nhà máy rượu tọa lạc tại một thị trấn xinh đẹp, có diện tích rất rộng.

Bây giờ đang là mùa đông, mặc dù không có cách nào đi tham quan cảnh thu hoạch nho trong nông trại, nhưng mùa đông yên tĩnh trong nhà máy rượu cũng có đặc sắc riêng. Ông chủ và bà chủ của nhà máy rượu này là người Hoa kiều, cũng là người quen của Tiêu Chiến. Hai người xuống xe, vợ chồng ông chủ đã đợi sẵn ở bên ngoài.

Đích thân ông chủ dẫn họ vào, nhiệt tình chiêu đãi hai người, thậm chí còn mang bảo vật nhiều năm của mình ra. Ông chủ và Tiêu Chiến đang ngồi chơi cờ cách đó không xa, Vương Nhất Bác đang nói chuyện với bà chủ. Bà chủ nói với Vương Nhất Bác bọn họ gặp Tiêu Chiến trong một khách sạn, tâm trạng bà ấy không tốt lắm.

Lúc đó đã xảy ra chuyện, Tiêu Chiến đã giúp đỡ rất nhiều, tính ra thì xem như anh đã cứu mạng bà ấy.

"Nháy mắt đã hơn ba năm." Bà chủ cảm khái nói: "Tiêu Chiến đã thay đổi rất nhiều."

Vương Nhất Bác nghe vậy thì vểnh tai lên: "Trước đây anh ấy là người thế nào?"

Bà chủ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Rất cô độc."

Không hiểu sao Vương Nhất Bác cảm thấy đau lòng, trái tim như thể bị người ta khứa một nhát.

Bà chủ vỗ tay cậu, cười nói: "Cậu bé, đối xử tốt với Tiêu Chiến, cậu ấy xứng đáng."

Đúng vậy, Tiêu Chiến xứng đáng với điều đó. Không ai biết Tiêu Chiến tốt đến mức nào rõ hơn cậu. Ánh mắt cậu rơi vào Tiêu Chiến đang nói chuyện với ông chủ, Tiêu Chiến cởi áo khoác ngoài, chỉ ăn mặc quần áo ở nhà, dáng vẻ thư thái, thoải mái.
Hầu hết thời điểm, Tiêu Chiến trông giống mộ tcậu bé mới lớn.
❛Cậu sẽ luôn ở bên anh.❜ Trong lòng Vương Nhất Bác thầm nghĩ, trừ khi một ngày nào đó, Tiêu Chiến không cần cậu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro