Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi kết thúc kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trở về Văn Thành. Ngay khi Tiêu Chiến vừa trở về, hàng loạt lời mời ập đến trước mặt anh. Trước đây khi ở nước ngoài, Tiêu Chiến có thể trốn, bây giờ anh về rồi muốn trốn cũng không được.

Hơn nữa một số đối tác kinh doanh vẫn cần đi lại. Đương nhiên cũng có người đến nhà chơi. Tối hôm thứ hai sau khi hai người về, Lưu Dung và Vu Bân như dân tị nạn chạy đến nhà Tiêu Chiến. Tết Âm Lịch là thời điểm vô cùng thích hợp để người lớn giáo dục con cháu, giục kết hôn, giục sự nghiệp, so sánh lẫn nhau... khiến bọn họ khổ không nói nổi, vì thế bọn họ đều lấy Tiêu Chiến làm cớ trốn đi.

Chỉ có Vương Hoài Nam căn bản không thoát được nên không đến. Có thể nói Tết năm nay, Vương gia vô cùng náo nhiệt, đầu tiên là chuyện Vương Hoài Nam có người yêu bị gia đình phát hiện, chuyện này còn chưa làm rõ mà Vương Hoài Nghi đã tự chủ làm tới với Lương nhị thiếu gia, còn làm luôn trên giường.

Diện mạo của Vương Hoài Nghi cũng chỉ gọi là thanh tú, đây là lý do tại sao Lưu Dung nghĩ đến Vương Nhất Bác đầu tiên khi nghe tin vương gia có ý liên hôn với Lương gia, vì diện mạo của Vương Hoài Nghi khó có thể lọt vào mắt xanh của các thiếu gia Lương gia.

Nhưng Vương Hoài Nghi là người có thủ đoạn, Lương nhị thiếu gia lại là tên tinh trùng thượng não, nên hai người đã lên giường. Bây giờ hôn sự giữa Vương gia và Lương gia xem như ván đã đóng thuyền nhưng loại chuyện này truyền ra ngoài vẫn mất mặt, Vương Hoài Nam và Lương nhị thiếu gia còn suýt đánh nhau, có thể nói Tết Nguyên đán năm nay là một thời gian tồi tệ với Vương Hoài Nam về mọi mặt.

Khi nghe thấy điều này Vương Nhất Bác trố mắt một lúc lâu, thậm chí cậu còn không kịp phản ứng cậu và Vương gia có quan hệ. Thời gian cậu ở Vương gia không lâu, cũng không thể có quan hệ thân thiết, bây giờ cậu nghe như đang nghe chuyện nhà người ta.

Dù sao đây cũng là chuyện Vương gia, người khác nghe xong chỉ biết thở dài, ngoại trừ toát mồ hôi hột về kinh nghiệm của Vương Hoài Nam ra thì về cơ bản họ không thể làm gì để giúp đỡ.

Bây giờ vẫn là Tết Âm lịch, Lưu Dung và Vu Bân đến đây, mặc dù bọn không mang theo thứ gì cho Tiêu Chiến nhưng lại không hẹn mà cùng chuẩn bị quà cho Vương Nhất Bác.

"Em là em ruột của Vương Hoài Nam, lại là em Tiêu Chiến, tính ra thì xem như cũng là em anh." Lưu Dung đưa hộp quà cho cậu: "Anh cố ý nhờ người chọn giúp, em đừng chê."

Vu Bân lại đưa cho cậu một tấm thẻ, với tấm thẻ này, sau này chỉ cần là sản nghiệp của Vu gia, cậu đều có thể được hưởng mức đãi ngộ và chiết khấu cao nhất.

Anh khác cái tên ngốc Lưu Dung kia, trong lòng sáng như gương, không nói gì em này em nọ, anh ấy nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn Vương Nhất Bác, nói thẳng: "Chúc hạnh phúc."

Nói nguyên từ này thật ra cũng không có gì, dù sao với ai cũng có thể nói như vậy, nhưng nghe vẫn hơi kỳ lạ. Nhưng Vương Nhất Bác cũng không rối rắm quá lâu, sau khi Tiêu Chiến nói cậu cứ nhận lấy thì cậu cũng không khách sáo mà nhận quà.

Cậu không thiếu quà, chỉ cần cậu thiếu thứ gì, cậu còn chưa để ý thì Tiêu Chiến đã sắm sửa cho cậu trước, nhưng tâm ý của Lưu Dung và Vu Bân cậu sẽ nhớ kỹ, sau này có cơ hội cậu sẽ đáp lại.

Bọn họ vừa vặn có bốn người, Lưu Dung đề nghị: "Chơi bài không?"

Không biết trong khoảng thời gian này Lưu Dung gặp vận may gì, chơi bài tất thắng, theo cách anh ấy nói đây là đen tình đỏ bạc, bởi vậy anh ấy nóng lòng muốn thắng Tiêu Chiến. Mấy người cuối cùng quyết định chơi mạt chược, Tiêu Chiến sai người đi mua mạt chược về.

Vương Nhất Bác chưa chơi mạt chược bao giờ, nhưng quy tắc của mạt chược rất đơn giản, cậu nghe mấy lần là hiểu, nhưng cậu là người mới nên chơi không tinh vi như những người khác, chơi mấy ván cũng chưa thắng ván nào. Cậu cũng không nản, dựa theo tiết tấu và sự hiểu biết của mình mà chơi tiếp.

Lưu Dung một lòng muốn thắng Tiêu Chiến, qua vội vàng nên nhiều lần đưa ra phán đoán sai, cuối cùng Tiêu Chiến mới là người thắng nhiều nhất.

"Không thể nào, tôi hy sinh vận đào hoa để đổi vận bài bạc, sao có thể thua cậu."

Lưu Dung vừa lải nhải vừa tự thông suốt: "Mà cũng đúng, muốn so độc thân với chó Tiêu đúng thật tôi không bằng, tốt xấu gì tôi đã từng đi xem mắt, còn cậu ngay cả cái bóng cũng không có."

Vu Bân ho khan một tiếng, ra hiệu bảo anh ấy kiềm chế.

Lưu Dung nhìn anh ấy bằng ánh mắt kỳ lạ: "Sao, còn không cho người ta nói à."

"Muốn tôi nói cho cậu biết, tên Tiêu Chiến ai gặp cũng chướng mắt mắt này, may mắn cậu còn biết tìm cho mình một cậu em sau này về già có thể chăm sóc cậu..."

Tiêu Chiến đẩy bài, liếc xéo anh ấy một cái: "Vớ vẩn."

Sau đó Tiêu Chiến như đang giằng co với Lưu Dung, bạn tới tôi đi, hai người chỉ nhìn chằm chằm bài của đối phương, như thể có chết cũng không ngừng.

Vu Bân nói: "Hai người có thể cho người khác trải nghiệm không? Tôi thấy Tiểu Vương đã lâu không hồ bài."

Vương Nhất Bác vạch trần anh ấy: "Em đã hồ tám lần, anh Vu Bân, anh mới chưa hồ bài lần nào."

Vu Bân: "..."

Không biết có đúng đỏ tình đen bạc không mà cả tối Vu Bân đều thua, đánh đến đêm suýt chút nữa thua đến đáy. Ngược lại sau khi Vương Nhất Bác tìm ra cách, lại không có ai nhắm vào cậu, cậu bắt đầu vượt lên.

Mấy người bọn họ chơi bài đến rạng sáng, Vương Nhất Bác thức khuya, bắt đầu ngáp, mọi người mới tan cuộc.

Tiêu Chiến là người thắng nhiều nhất, anh đưa con chip cho Vương Nhất Bác: "Tìm hai người họ lấy bao lì xì."

Lưu Dung rất khoa trương mà kêu lên: "Tôi thắng cả Tết Âm lịch, kết quả cả đêm thua cậu."

Tiêu Chiến nói lời cảm ơn chân thành: "Vậy... Cậu vất vả rồi."

Lưu Dung: "..."

Sau khi đánh bài xong, Vu Bân và Lưu Dung phải về. Tiêu Chiến bảo Vương Nhất Bác lên rửa mặt đi ngủ trước, tự mình tiễn bọn họ ra cửa. Kỷ lục Tết thắng liên tiếp của Lưu Dung đã bị đánh bại bởi Tiêu Chiến, điều này khiến anh ấy không thể khoe khoang về kỷ lục của mình trong mấy ngày tới, khi rời đi, anh ấy không quay đầu lại, chỉ vươn tay phải ra vẫy tay, như ông nội bước lên xe.

Sau khi Lưu Dung rời đi, Vu Bân không rời đi ngay lập tức.

Anh ấy đứng tại chỗ, ẩn ý nói: "Năm nay em cậu sắp 19 tuổi, theo thống kê, độ tuổi này là độ tuổi có nguy cơ yêu đương rất cao."

Anh ấy vỗ vai Tiêu Chiến: "Cậu thấy thế không?"

"Cậu muốn nói gì?"

Vu Bân thu lại vẻ mặt: "Tiêu Chiến, cậu thích Vương Nhất Bác đúng không?"

Tiêu Chiến trầm mặc một lúc lâu. Từ lúc đầu còn hoài nghi thành không thể tin được, đến bây giờ là cố gắng duy trì hiện trạng, anh không có cách lừa gạt bản thân nữa, trả lời: "Ừ."

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Vu Bân cười lớn: "Tiêu Chiến, cậu, cậu thật sự quá buồn cười."

Nói thật, chính Tiêu Chiến cũng cảm thấy vậy. Vương Nhất Bác là em ruột của Vương Hoài Nam, trước khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, mọi người nhắc đến cậu toàn gọi cậu là em trai em trai, Tiêu Chiến kéo dài thói quen này, lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhất Bác ở Vương gia anh đã tự động chia cậu đến vị trí em trai.

Thật ra, Vương Hoài nghi cũng là em Vương Hoài Nam nhưng anh chưa từng gọi hắn như vậy.

Có lẽ, ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã có ấn tượng tốt với Vương Nhất Bác, nếu không, anh sẽ không chủ động ngồi bên cạnh cậu, cũng sẽ không giật tai nghe của cậu, sau đó cũng sẽ không để ý đến cậu nhiều như vậy. Ngay từ đầu, chính vì sự hứng thú với cậu mà anh mới năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt cậu. Chẳng qua do anh hiểu lầm mà thôi. Căn bản anh không muốn có em trai mà anh thích cậu. Đáng tiếc, đợi đến khi anh nhận ra điều này thì Vương Nhất Bác đã hoàn toàn coi anh là anh trai.

Nghĩ đến hàng loạt chuyện anh đã làm để khiến Vương Nhất Bác nhận anh là anh trai, Tiêu Chiến thầm nghĩ, anh đúng là một tên ngốc. Nhưng mà, chuyện thành vậy rồi, cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống. Vương Nhất Bác đã cắt đứt với Vương gia, anh là người thân, là chỗ dựa duy nhất của cậu.

Vương Nhất Bác tin tưởng anh, dựa dẫm anh và coi anh như anh ruột của mình, nếu lúc này anh nói với cậu thật ra anh có tâm tư khác với cậu, vậy anh khác gì cầm thú đâu. Cậu không có người thân nào khác, nếu cậu không thể tiếp nhận được, muốn rời khỏi đây thì cậu không còn nơi nào để đi. Huống chi...

Anh nhìn Vu Bân đang không nhịn được cười, cảnh cáo: "Đừng nói lung tung."

"Tôi biết." Vu Bân hả hê khi người khác gặp họa, nói: "Cho dù tôi âm thầm cười đến chết, tôi cũng không nói."

Tiêu Chiến đá mạnh anh ấy một cái: "Cút."

"Vậy sau này cậu định làm gì?" Vu Bân tiếp tục hỏi.

Tiêu Chiến nhìn trời: "Không biết."

Anh nghĩ cái chức "anh trai" này ít nhất cũng phải làm đến khi Vương Nhất Bác tốt nghiệp đại học. Đợi sau khi cậu tốt nghiệp, có thể tự lo cho mình, đến lúc đó anh sẽ suy xét chuyện khác.

Nhưng trước đó anh chỉ muốn cậu vô tư vô lo học xong bốn năm đại học. Kỳ nghỉ của Tiêu Chiến ngắn hơn Vương Nhất Bác, chưa hết Tết anh đã quay lại làm việc. Vương Nhất Bác ở nhà hết tết Nguyên Tiêu mới về trường.

Trác Thành và Phạm Thừa cũng đã quay lại, ba người hẹn nhau ăn cơm tại một tiệm cơm ngoài trường. Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, kể về những điều thú vị trong kỳ nghỉ đông, sau đó cùng nhau tản bộ đi về trường.

Khi đến cổng trường, một người đàn ông mặc tây trang đi tới sau đó dừng trước mặt Vương Nhất Bác.

"Cậu Vương." Người đó nói: "Ông chủ của tôi muốn mời cậu một ly trà."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, thấy một chiếc xe đậu ở cách đó không xa, Ba Tiêu hạ cửa sổ xe xuống, từ một khoảng cách nhất định gật đầu với Vương Nhất Bác.

Trác Thành và Phạm Thừa đều không hiểu rõ tình huống, Trác Thành kéo tay áo Vương Nhất Bác: "Bảo vệ trường ở đằng kia, không muốn thì chúng ta gọi."

"Các cậu về trước đi." Vương Nhất Bác nói: "Là người tớ biết."
Mặc dù Vương Nhất Bác không thích ông, nhưng cậu luôn cảm thấy nếu cậu từ chối một lần thì đối phương sẽ tìm cậu nhiều lần hơn, không bằng đi gặp xem ý định của đối phương là gì.

Nếu có liên quan đến Tiêu Chiến cậu có thể nhắc nhở anh sớm hơn. Sau khi bảo Trác Thành và Phạm Thừa về, Vương Nhất Bác tự mình lên xe. Ba Tiêu tìm một quán trà gần trường, thuê một phòng riêng. Vương Nhất Bác theo ông ta đi vào, luôn cảnh giác đề phòng ông ta.

Ba Tiêu thấy vậy thì hơi buồn cười: "Tôi không có ác ý với cháu, Vương Nhất Bác, không bằng nói tôi rất biết ơn cháu."

Ông ta gọi hai ấm trà, rót cho Vương Nhất Bác một chén trà Long Tỉnh. Vương Nhất Bác ngồi im, không nói gì.

ba Tiêu không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề: "Tôi là ba Tiêu Chiến, chắc cháu cũng biết Tiêu Chiến là đứa con trai duy nhất của tôi."

"Tôi biết, tôi không đủ tư cách, có lỗi với nó nhưng tình thương mà tôi dành cho nó từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi." ba Tiêu nói: "Tính cách Tiêu Chiến quá sắc bén, những kiến nghị tôi đưa ra đều bị nó từ chối, làm việc không chừa đường lui, đắc tội với rất nhiều người."

"Đó là vì bọn họ lòng dạ hẹp hòi." Vương Nhất Bác nói: "Tiêu Chiến sẽ không vô duyên vô cớ đắc tội với người khác, chắc chắn do bọn họ đã làm gì đắc tội với Tiêu Chiến trước."

"Nếu ngài nói ngài là ba Tiêu Chiến, lại nói thương yêu anh ấy thì lúc này càng không nên nói như vậy."

Ba Tiêu phát hiện Vương Nhất Bác thật sự mồm miệng lanh lợi, lúc nói chuyện nói có sách mách có chứng, khiến người ta không biết phản bác như thế nào, rất giống Tiêu Chiến.

"Cháu trai, cháu còn quá trẻ, thế giới này không phải vấn đề đúng hay sai đơn giản như vậy, ngay cả tôi cũng không dám tùy tiện trêu chọc những người đó."

"Tôi tin tưởng Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác nói.

Nghĩ xong, cậu nói thêm: "Hơn nữa, anh ấy không phải người không đúng mực."

Tiêu Chiến có tính cách như vậy, cậu cảm thấy không có gì không tốt, nếu muốn Tiêu Chiến thay đổi, trước không nói Tiêu Chiến có thể tiếp nhận không mà ngay cả cậu cũng không thể tiếp nhận việc Tiêu Chiến thay đổi như vậy.

Hơn nữa, Tiêu Chiến không phải người liều lĩnh, anh chỉ trông mạnh mẽ không dễ ở chung nhưng thật ra các mối quan hệ cần thiết và được giáo dục lễ phép anh đều có hết. Anh có phong cách làm việc và cách suy nghĩ của riêng mình, tuyệt đối không phải người thiếu hiểu biết. Cho dù gặp tình huống tồi tệ nhất, cùng lắm, cùng lắm thì... sau này cậu sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, còn Tiêu Chiến phụ trách đẹp trai là được.

Suy nghĩ của Vương Nhất Bác không khỏi hơi phân tán, sau đó cậu lại cảm thấy... hơi hưng phấn. ba Tiêu phát hiện con đường muốn Vương Nhất Bác khuyên Tiêu Chiến là hoàn toàn không thể, không biết Tiêu Chiến đã tìm được người này kiểu gì, tính cách bướng bỉnh rất giống Tiêu Chiến, hơn nữa lại vô cùng bênh vực người mình, chỉ trong mấy câu ngắn gọn, cậu như chỉ hận không thể phản bác lại tất cả lời không tốt về Tiêu Chiến chỉ trong một lần. Sau đó không còn gì có thể nói nữa. ba Tiêu rời đi không lâu, Tiêu Chiến nhận được tin ba Tiêu đến tìm Vương Nhất Bác.

Nguyên nhân chính là vì lúc Trác Thành rời đi, cậu ấy cảm thấy không yên tâm, cậu ấy đã xem rất nhiều phim truyền hình, đầu óc rộng mở, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng nên cậu ấy đã nói cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đoán bừa đoán được ba Tiêu, đầu tiên anh gọi hỏi ba Tiêu, sau khi biết ông ta đã rời đi anh mới nhẹ nhàng thở ra rồi gọi điện cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không giấu giếm, nói cho anh biết mục đích ba Tiêu tìm cậu. Cậu không định thuyết phục anh, cũng không giấu giếm lời ba Tiêu nói, nhưng đương nhiên cậu sẽ lược bỏ những lời bao biện của mình và vở kịch nhỏ ly kỳ trong đầu cậu.

"Không cần để ý đến mục đích của ông ta." Tiêu Chiến nói, có thể sợ cậu lo, anh nói thêm: "Anh có chừng mực."

"Ừm, em biết." Vương Nhất Bác nói.

Có người hiểu mình thật tốt. Nói về Tiêu Chiến, hầu hết mọi người đều có ấn tượng anh là người không dễ nói chuyện, đồng thời cũng không dễ khinh thường, cả người đầy gai nhọn, không đúng mực, ba Tiêu cũng nghĩ như vậy.

Ông ta muốn trở thành một người cha tốt, tự cho rằng mình đang lo lắng cho anh nhưng thật ra ông ta chỉ đang thỏa mãn chính bản thân mình, không quan tâm đến anh. Bản thân ba Tiêu đã quen với việc quá thảnh thơi, chưa làm được điều gì thiết thực. Hơn nữa anh sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì ba Tiêu đã làm, ông ta có tư cách gì dạy anh. Chuyện này chỉ là một tình tiết rất nhỏ.

Chẳng mấy chốc Văn Đại bắt đầu nhập học, Vương Nhất Bác trở lại với cuộc sống sinh viên bận rộn, thậm chí vì có thêm một môn thực nghiệm, tuần nào cậu cũng vất vả viết một báo cáo thí nghiệm phức tạp.

Vào tháng 3, chi nhánh ở nước ngoài của Tiêu Thị xảy ra vấn đề, Tiêu Chiến suy nghĩ mãi, nộp đơn xin chuyển công tác. Đây là cơ hội tốt để Tiêu Chiến rèn luyện, đồng thời có thể tạm thời giải tỏa cơn hoảng loạn trong công ty do hành động lúc trước của anh.Vấn đề duy nhất là trong nửa năm hoặc thậm chí một năm tới, Tiêu Chiến sẽ ở nước ngoài, sống tách biệt với Vương Nhất Bác.

Đối với Tiêu Chiến mà nói, đây không hoàn toàn là chuyện xấu, bởi vì sau khi biết rõ tình cảm của mình, anh không thể đảm bảo nếu tiếp tục ở cùng Vương Nhất Bác, anh sẽ không làm ra chuyện hấp tấp không thể cứu vãn được không.

Hơn nữa, tâm tư bây giờ của Vương Nhất Bác đều nằm ở học tập, điều này làm anh cũng rất yên tâm. Trước khi đưa ra quyết định, anh đã hỏi ý kiến Vương Nhất Bác trước để được tư vấn.

Mặc dù Vương Nhất Bác rất ngạc nhiên nhưng cậu luôn ủng hộ những gì Tiêu Chiến định làm.

Theo cậu, không nói bây giờ giao thông phát triển, nghỉ lễ cậu có thể đến thăm anh, cậu cũng tuyệt đối không cho phép mình trở thành gánh nặng của Tiêu Chiến. Thế là mọi chuyện lắng xuống.

Trước khi rời đi, Tiêu Chiến gọi Vu Bân và Lưu Dung, bảo họ chăm sóc Vương Nhất Bác trong khoảng thời gian anh đi vắng.

Vu Bân làm như người trong cuộc, không khỏi trêu chọc vài câu: "Yên tâm, nếu em cậu yêu đương, tôi sẽ gửi nón xanh cho cậu suốt đêm."

Tiêu Chiến: "Cút."

Lưu Dung hoàn toàn là một thẳng nam: "Yên tâm, em cậu chính là em tôi, nếu cậu không yên tâm, tôi trực tiếp cướp em đi, tôi cũng nghiện làm anh trai."

Tiêu Chiến cho anh ấy chữ: "Cút."

Mặc dù anh đã nói chuyện qua với tất cả bạn từ trong trường đến bên ngoài, nhưng đến lúc sắp phải đi, Tiêu Chiến vẫn không khỏi tiếc nuối.

Trước đây Tiêu Chiến là một người vừa nói đã đi, không vướng bận, không chút lo lắng, nhưng bây giờ anh mới hiểu thế nào là lưu luyến. Vương Nhất Bác đã kiểm tra hành lý của Tiêu Chiến nhiều lần, sau đó viết những thứ cần chú ý dán vào túi đi kèm, chẳng hạn như ăn cơm đúng giờ, không được thức khuya, khi tức giận phải ăn một viên kẹo bạc hà...

Khi viết xong, dường như cuối cùng cậu cũng ý thức được sự chia ly, cảm xúc kìm nén dâng trào trong lòng, cuối cùng cậu kiềm chế bản thân không viết:「Chiến ca, em sẽ nhớ anh nhiều lắm.」

Vào ngày Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác đến sân bay tiễn anh.
Những gì cậu muốn nói đã viết trong bản ghi chú, trong lúc nhất thời cậu không biết nên nói gì, cho đến khi Tiêu Chiến ôm cậu. Không hiểu vì sao cậu hơi muốn khóc. Đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác chia tay.

Trước đây dù đi học hay rời khỏi thôn Liễu gia đến Văn Thành, hay rời khỏi Vương gia, cậu đều không có nhiều cảm xúc, cậu cảm thấy mình là một người vô tâm không tim không phổi, không có quá nhiều tình cảm.

Bây giờ cậu mới phát hiện, hóa ra không phải như vậy. Thật ra thời gian Tiêu Chiến rời đi không dài, nghỉ hè cậu có thể đến thăm anh, nhưng cậu vẫn luyến tiếc.

Hai người ôm nhau một lúc, Tiêu Chiến sờ đầu cậu: "Tiểu Vương, tự chăm sóc bản thân, có việc gì phải gọi điện cho anh, biết chưa?"

"Ừm, anh cũng vậy phải tự chăm sóc bản thân."

Tiêu Chiến rời đi. Vương Nhất Bác cũng chuyển về trường sống, cậu chỉ thỉnh thoảng về tưới hoa và cây cảnh trong căn hộ của cậu.
Suốt thời gian này, cậu luôn nhớ Tiêu Chiến, sau đó cậu bắt đầu xé tờ lịch treo ở cửa ra vào, đếm thời gian trôi qua. Vì chênh lệch múi giờ nên không dễ nói chuyện với Tiêu Chiến.

Buổi sáng Vương Nhất Bác phải đi học, lúc tan học bên Tiêu Chiến đã rạng sáng, lúc Tiêu Chiến rảnh rỗi, Vương Nhất Bác không ngủ thì cũng đi học. Tất nhiên, đến cuối tuần, luôn có một cuộc gọi video được hai người lên kế hoạch.

Phong thái của Tiêu Chiến đã thay đổi một chút, hầu hết thời điểm Vương Nhất Bác nhìn thấy đều là lúc Tiêu Chiến mặc tây trang đeo giày da đang xử lý công việc, so với trước đây, anh càng trưởng thành, ổn trọng và kiềm chế hơn.

Đương nhiên, phần lớn thời gian, hai người chỉ quan tâm nhau, nói chuyện vài câu rồi giục đối phương đi ngủ. Vào cuối tuần, em họ của Tiêu Chiến, Trần Tiêu gửi tin nhắn mời Vương Nhất Bác tham gia tiệc ngủ do cậu ấy tổ chức.

Tết Âm lịch Vương Nhất Bác theo Tiêu Chiến đến Trần gia, cũng gặp Trần Tiêu, cậu ấy là một người kỳ lạ. Tiệc ngủ này Vương Nhất Bác đã nghe cậu ấy đề cập đến, lúc đó cậu đã đồng ý sau này có cơ hội nhất định sẽ tham gia, vì vậy sau khi Trần Tiêu nhắc đến, Vương Nhất Bác đã đồng ý.

Trần Tiêu nói:〘Bác ca nhớ phải chuẩn bị một bộ áo ngủ nha, nếu không em có thể giúp anh chuẩn bị.〙

Vương Nhất Bác:〘Để anh tự mang.〙

Trần Tiêu:〘Vậy tối thứ bảy không gặp không về 〙

Vương Nhất Bác:〘 (nhãn dán sờ đầu)〙

Hôm thứ bảy, chú Lâm đưa Vương Nhất Bác đến Trần gia.

Trần Tiêu đã tổ chức bữa tiệc này mười lần, cũng đã có chương trình cố định, người đến đều là những người quen thân được Trần Tiêu cẩn thận lựa chọn.
Vương Nhất Bác vào phòng thay đồ trước, lúc đi ra cậu phát hiện các những người khác cũng thay đồ xong rồi, đang ngồi cạnh nhau.

"Bác ca, lại đây ngồi đi." Trần Tiêu kéo Vương Nhất Bác ngồi xuống cạnh cậu ấy.

Trần Tiêu giải thích với Vương Nhất Bác: "Trước tiên chúng ta tâm sự trước, sau đó khi đã quen thuộc với nhau, chúng ta sẽ rút chủ đề trong tấm thẻ. Mọi người phải thay phiên nhau kể những câu chuyện mà mình biết về chủ đề đó, nó có thể là của mình cũng có thể là của người khác. Cuối cùng ai không còn gì để nói phải đến ô bốc thăm để bốc thăm, biểu diễn theo tiết mục viết trên đó, quá trình biểu diễn sẽ được ghi lại và lưu trữ trong một ổ cứng, sẽ không chia sẻ ra ngoài nhưng mọi người ở đây bây giờ có thể xem."

"Đợi anh chơi một lần là biết thôi, chuyện nào cũng có thể nói ra, rất thú vị."

Vương Nhất Bác nhận ra: "Vậy em gọi anh đến đây chỉ để buôn chuyện thôi hả."

Trần Tiêu không hề khó chịu vì mục đích của mình bị vạch trần, cậu ấy ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Yên tâm, nơi này em là lão đại, vì anh họ em, cùng lắm tan cuộc em sẽ xóa tất cả video anh biểu diễn đi."

"Nhưng nếu như vậy lần sau em sẽ không thể mời anh được nữa. Dựa theo quy định của bọn em, xóa video đồng nghĩa với việc rời khỏi gia đình chúng ta."

Vương Nhất Bác: "Anh lại không trách em."

Nghe được câu này, cậu ấy lập tức thu lại vẻ mặt đáng thương, giảo hoạt nói: "Vậy chúng ta bắt đầu thôi."

Giống như Trần Tiêu đã nói, tiệc này nói tóm lại là một hội nghị chia sẻ chuyện mọi người hóng được.

Tấm thẻ Trần Tiêu rút được đầu tiên là "tặng hoa".

Vì vậy, mọi người vắt óc suy nghĩ về những chuyện liên quan đến việc tặng hoa gần đây. Vương Nhất Bác chưa từng tặng hoa cho ai, duy nhất có một lần cậu mua một bó hoa ly đặt trước mộ mẹ Tiêu, nhưng chuyện này cậu sẽ không nói ra.

Trong thời khắc mấu chốt cậu nhớ đến tiết học, cậu nhớ hôm đó lớp trưởng tặng hoa cho chủ nhiệm lớp và giáo viên bộ môn. Mấy người trước đã nói rất nhiều, giáo viên nào quá xấu, kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ đã mang 999 đóa hoa hồng đến khách sạn XX vào hôm đó... Vốn đang đợi Vương Nhất Bác nói tin tức thú vị gì đó, kết quả cậu lại thông qua.

Nhưng các tấm thẻ của Trần Tiêu đều đã được chọn lọc, nội dung đều là cái gì mà "tặng hoa", "hẹn hò", "xem phim"... thấy thế nào cũng là chủ đề dễ khiến người ta hiểu lầm.

Vì không muốn bị quay video lịch sử đen tối nên Vương Nhất Bác đã phải vắt óc suy nghĩ, Trần Tiêu được như ý nguyện biết không ít chuyện của cậu và Tiêu Chiến, chẳng hạn như hai người cùng nhau đến rạp xem phim.

Trần Tiêu hài lòng khi được nghe chuyện của anh họ mình, muốn hỏi chi tiết nhưng Vương Nhất Bác không nói.

Trần Tiêu bĩu môi: "Anh họ em còn chưa đi xem phim với em bao giờ."

"Người muốn xem phim cùng cậu còn thiếu hả?" Một người cười nói: "Lớp ba là ai nhỉ, có phải..."

"Cậu im miệng." Trần Tiêu lập tức nhào qua bịt miệng họ lại: "Không được nhắc đến cậu ta, nhắc đến đã thấy phiền."

Vương Nhất Bác cười theo, cảm thấy các cậu khá thú vị. Ban đầu mọi người vẫn hơi dè dặt và thận trọng, nhưng càng về sau, bọn họ càng nói nhiều hơn, còn tự mình thêm bớt mà không cần hỏi, miệng không ngừng bla bla, căn bản không cần thẻ mà vẫn có thể nói không ngừng.

Trần Tiêu cũng kể, cậu ấy làm động tác "suỵt", ho một tiếng: "Nói đến bị bệnh, tớ nhớ đến một chuyện lớn, tin tức tớ nói này chắc chắn các cậu không ai biết."

"Gì thế, mau nói đi."

"Đúng vậy, đừng úp úp mở mở nữa, tớ ghét úp mở nhất."

"Vậy tớ nói đây, là về anh Tiêu Chiến."

Những người khác đều vểnh tai lên, Vương Nhất Bác cũng không ngoại lệ.

"Anh Quân Tuấn, các cậu biết không?" Trần Tiêu bấm nút, mặt mày hớn hở nói: "Quân Tuấn, lúc anh Tiêu Chiến ở nước ngoài, có một lần anh ấy bị tông xe, gãy chân, anh ấy luôn ở bên cạnh chăm sóc..."

"Gãy chân? Sao lại thế?" Có người hỏi.

Độ nổi tiếng của Tiêu Chiến với người trưởng thành hay các nhưng người thích ngắm trai đẹp là rất cao, cho nên khi nghe được tin tức của Tiêu Chiến, bọn họ hỏi rất kỹ.

"Anh tớ không muốn sống." Trần Tiêu hơi oán trách nói: "Nghe ba tớ nói anh ấy đua xe với người khác, không biết đã xảy ra chuyện gì, xe đâm vào lan can, chiếc xe bị đập nát, não anh Tiêu Chiến bị chấn động, gãy chân phải, cũng may chăm sóc kỹ mới tốt lên."

Tiêu Chiến xuất ngoại không lâu sau khi ông nội qua đời, tất cả những người thân nhất của anh đều qua đời, anh một mình lang thang bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ làm việc cực đoan.
Mãi đến khi anh xảy ra chuyện, cậu của Tiêu Chiến biết tin đến bệnh viện thăm anh, lúc đó mới biết anh đi đua xe với một nhóm người, các cuộc đua chính quy hay không chính quy anh đều tham gia vì anh không sợ chết, anh có thể nắm bắt bất kỳ cơ hội nào trong cuộc đua mà không chút do dự, anh nhanh chóng nổi tiếng, thường xuyên có người đến tìm anh đua xe.

Cậu anh tức giận muốn chết, đến mắng anh suốt mấy ngày trong bệnh viện, Tiêu Chiến ngoan ngoãn nghe, cũng không biết anh có nghe lọt tai không. Cuối cùng cậu anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách tốt, vì vậy sau khi tham khảo ý kiến bác sĩ kiến nghị anh nên tìm người yêu, tìm việc gì đó để làm thay vì mỗi ngày cứ nghĩ đến việc làm những chuyện nguy hiểm để kích thích. Ngay cả trước khi Tiêu Chiến về nước, cũng là cậu anh năm lần bảy lượt không ngừng thúc giục anh mau về, miễn cho anh ở ngoài tầm kiểm soát của bọn họ để anh tự sinh tự diệt.

Lúc đó Trần Tiêu cầu xin ba cậu ấy đưa cậu ấy đến đó, lúc Tiêu Chiến nằm viện cũng đẹp trai theo cách riêng, anh lười nhác nằm trên giường, vẻ mặt như đang đi nghỉ dưỡng, mặc dù một chân anh đang bị thương nằm bó bột.

Lúc đó Quân Tuấn cũng ở bệnh viện, hắn là bạn cùng trường Tiêu Chiến, cũng là người đầu tiên biết anh nằm viện, không mời mà đến, vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc anh.

"Sau đó xảy ra chuyện gì?" Có người vội nói: "Sau đó bọn họ yêu nhau?"

"Mau nói đi, Trần Tiêu cậu nói chậm quá."

"Tớ cũng không biết có phải yêu nhau không." Trần Tiêu khoát tay: "Lúc ấy tớ chỉ nghe lén một chút, nhưng tớ ở ngoài cửa không nghe được rõ lắm, nên sau đó tớ cũng không biết."

"Aisss ~~"

Những người khác cùng nhau thở dài, nói cũng như không.

Trần Tiêu nói bao lâu thì tim Vương Nhất Bác hồi hộp bấy lâu. Mãi cho đến khi Trần Tiêu nói hết, trái tim treo lơ lửng của cậu mới rơi xuống. Nhưng cậu lại nhanh chóng lo lắng, lúc Tết cậu đã gặp Quân Tuấn, lúc ấy cậu cảm thấy hắn là một người đẹp và rất dễ gần. Khi nghe tin hắn và Tiêu Chiến suýt chút nữa yêu nhau, tim Vương Nhất Bác đập nhanh một cách kỳ lạ, sau đó cậu nhớ cậu đã hỏi Tiêu Chiến một lần, Tiêu Chiến nói anh chưa yêu ai bao giờ, tráo tim đập quá nhanh mới từ từ bình tĩnh lại.

Sau khi nhịp tim hồi hộp như đi tàu lượn siêu tốc, cho dù Vương Nhất Bác có chậm đến đâu, cậu cũng nhận ra có điều gì đó không thích hợp với mình.

Câu hỏi mà cậu chưa bao giờ dám đối mặt, cũng không dám nghĩ tới, trong nháy mắt đã cởi bỏ lớp ngụy trang và xuất hiện ngay trước mặt cậu. Hình như bất tri bất giác cậu đã thích Tiêu Chiến. Đó là kiểu thích đặc biệt và muốn trở thành người yêu của anh.

Tim cậu lại bắt đầu đập loạn nhịp vì nhận ra điều này, mặt cậu thậm chí còn đỏ bừng ngay lập tức, cậu không biết phải làm sao. Cậu không thể không giả vờ mình rất nóng, rót một ly nước lạnh cho mình,cầm trên tay. Hơi lạnh của nước lạnh truyền qua ly thủy tinh đến tay cậu, Vương Nhất Bác uống gần hết nửa ly nước, tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro