Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kể xong Trần Tiêu cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác. Nếu muốn nói hai người nào có quan hệ thân thiết nhất hiện nay, vậy phải là Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
Mặc dù Tiêu Chiến đã nói anh chỉ chăm sóc Vương Nhất Bác như em trai của mình, nhưng cậu ấy không tin lắm.

Văn Thành nhiều người như vậy, sao không thấy anh quan tâm đến người khác, ngay cả cậu ấy là mới em họ của anh cũng không được chú ý như Vương Nhất Bác. Hơn nữa, cho dù anh thật sự chỉ coi cậu là em, bình thường quan tâm, chăm sóc cậu nhiều hơn cũng không sao, thế còn mang người ta về nhà ở chung là ý gì?

Trần Tiêu tự xưng là cao thủ buôn chuyện, không thể bắt đầu từ Tiêu Chiến, đương nhiên cậu ấy phải tìm cách lấy được vài chuyện từ Vương Nhất Bác. Trước đây cậu ấy không tìm được cơ hội, lần này cuối cùng cậu ấy cũng có cơ hội, tất nhiên cậu ấy sẽ không dễ dàng tha cho Vương Nhất Bác.

Cậu ấy cố tình kể về vụ tai tiếng của Tiêu Chiến và Quân Tuấn mà cũng không biết có phải tai tiếng thật không, chỉ muốn xem phản ứng của Vương Nhất Bác. Thật ra, mặc kệ là Vương Nhất Bác hay Quân Tuấn, chỉ cần anh Tiêu Chiến thích, cậu ấy đều ủng hộ, cả nhà bọn họ cũng ủng hộ. Nếu thật sự có người như vậy xuất hiện, bọn họ đương nhiên sẽ vui mừng.

Vương Nhất Bác uống hết nửa ly nước lạnh, độ nóng trên mặt cậu cuối cùng cũng giảm xuống, cho dù tim cậu vẫn đập dữ dội nhưng người ngoài cũng không thể nhìn ra điều gì không ổn.

Cả buổi Trần Tiêu chỉ ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào người nghe, chỉ lén lút liếc cậu vài lần, bỏ lỡ thời điểm Vương Nhất Bác phản ứng lớn nhất, cũng không nhìn ra cái gì.

Từ đầu đến cuối Vương Nhất Bác đều rất bình tĩnh, thậm chí còn không mở miệng hỏi cậu ấy thêm vài câu, Trần Tiêu không khỏi hơi thất vọng. Tiệc ngủ tổ chức đến 9 giờ, những người khác lần lượt về nhà, Vương Nhất Bác cũng chào tạm biệt những người khác. Mãi cho đến khi ngồi lên xe, Vương Nhất Bác mới có thể mặc kệ bản thân suy nghĩ chuyện này.

Vương Nhất Bác không ngạc nhiên khi cậu thích Tiêu Chiến. Từ lâu đã có nhiều dấu hiệu ví dụ như cậu không nhịn được mà nhìn Tiêu Chiến, khi cậu đang ôn bài, cậu sẽ vô thức vẽ chân dung Tiêu Chiến lên tờ nháp, khi Tiêu Chiến rời đi, cậu sẽ muốn khóc, khi nhận được điện thoại của anh, cậu lại vui vẻ. Thậm chí chỉ cần nghe thấy cái tên này, bất kể người nói là ai cậu cũng nhất định sẽ bỏ việc đang làm sau đó vểnh tai nghe hết những chuyện liên quan đến anh. Cậu thích anh. Rất thích.

Chỉ là cậu không dám nghĩ tới, cũng không dám đối mặt.

Tiêu Chiến giống một thiên thần được ông trời phái đến bên cạnh cậu, cậu biết ơn, mãn nguyện và trân trọng, nhưng cậu cũng rất thấp thỏm, sợ sẽ xuất hiện bất kỳ thay đổi nào trong cuộc sống sẽ làm cậu mất đi người anh này. Cậu thà lừa mình dối người, giữ hạt giống vừa muốn chui từ dưới đất lên này ở nơi sâu nhất trong trái tim mình, cho rằng chỉ cần cậu không nghĩ về nó, không tự hỏi thì những suy nghĩ không nên có đó sẽ biến mất, cậu có thể duy trì hiện trạng. Vương Nhất Bác mở cửa sổ xe, không khí lạnh từ bên ngoài tràn vào làm mát bộ não đang phát sốt của cậu.

Phản ứng thẳng thắn của cơ thể khiến cậu không thể lừa mình dối người. Cậu hít một hơi thật sâu, nghĩ đến Tiêu Chiến, trong lòng cảm thấy vừa chua vừa ngọt, kèm theo đó là vị đắng của một tình yêu mới nảy nở, khiến cậu lần đầu tiên nếm trải thế nào là rung động lòng người.

Hôm nay là thứ bảy, Vương Nhất Bác không về ký túc xá mà về căn hộ ngoài trường. Về đến nhà, cậu đi tưới nước cho hoa và cây, tưới xong đi ra ngoài thì đúng lúc nhận được một cuộc gọi video từ Tiêu Chiến. Bên Tiêu Chiến đang là buổi sáng, vì là thứ bảy, Tiêu Chiến không đến công ty, mà ở trong phòng làm việc.

Khi mặt Tiêu Chiến hiện lên, trái tim của Vương Nhất Bác mãi mới bình tĩnh giờ lại bắt đầu đập nhanh không kiểm soát được.
Cậu cầm lấy một ly nước đặt ở trên bàn, úp lên mặt cho nguội bớt rồi mới nghe điện thoại.

"Em đang làm gì thế?" Tiêu Chiến hỏi.

"Em đi chơi vừa về đến nhà."

Có lẽ vì chột dạ, Vương Nhất Bác đã không dám nhìn vào mắt Tiêu Chiến cho đến khi cậu nhận ra ngay cả khi cậu nhìn chằm chằm vào màn hình cũng không có cách nào đối diện với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến mặc một chiếc sơ mi màu đen, cúc áo không cài hết, hai cúc áo trên cùng ở cổ áo cũng không cài hết. Vì ở nhà, tư thế của anh cũng thoải mái hơn bình thường, có thể nhìn thấy xương quai xanh lộ ra dưới lớp áo sơmi.

Ở trong nước bây giờ cũng không còn sớm nữa, hai người đơn giản trò chuyện vài câu rồi cúp máy. Vương Nhất Bác ném mình xuống giường, đầu óc cậu rối bời.

Trong lúc nhất thời cậu thấy may mắn vì Tiêu Chiến đang ở nước ngoài, sẽ không phát hiện cậu khác thường, sau đó cậu lại âm thầm khó chịu. Nghĩ đến mình có tình cảm với Tiêu Chiến, trong lòng nhất thời có hàng vạn suy nghĩ. Mãi đến nửa đêm, Vương Nhất Bác không thể chịu nổi nữa mới ngủ thiếp đi.

Sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác lại tìm một việc làm thêm khác là đi dạy trong một trung tâm dạy thêm, một tuần cậu đến đó hai, ba lần để dạy vật lý cho các học sinh trong lớp học thêm.

Vương Nhất Bác ra ngoài tìm việc làm thêm cũng không phải tâm huyết dâng trào, sinh nhật của Tiêu Chiến vào đầu tháng 10, cậu muốn đến thăm Tiêu Chiến, cho anh một bất ngờ. Vì là bất ngờ nên chắc chắn không được để Tiêu Chiến phát hiện, nên Vương Nhất Bác muốn kiếm tiền mua vé máy bay, chuẩn bị quà cho Tiêu Chiến.

Cậu không cảm thấy khó khăn, ngược lại, cuộc sống bận rộn sẽ khiến cậu cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn, đồng thời cũng làm cậu có ít thời gian suy nghĩ về những tâm tư đang đè nén trong lòng, không dám nói ra.

----
Thời gian dần dần trôi qua trong những ngày tĩnh lặng. Vương Nhất Bác vẫn duy trì tần suất nói chuyện với Tiêu Chiến như trước.

Cậu sẽ kể cho anh nghe những điều thú vị đã xảy ra trong cuộc sống của cậu, Tiêu Chiến cũng sẽ nói một vài chuyện bên đó. Khi không có gì để nói, hai người vẫn giữ máy, Tiêu Chiến làm việc, Vương Nhất Bác làm bài tập, sau đó trước khi Vương Nhất Bác đi rửa mặt lên giường ngủ cậu sẽ nhắc nhở Tiêu Chiến đi ăn trưa.

Cậu vẫn là em của anh như trước, nhưng khi Tiêu Chiến không nhìn thấy, trong đêm dài yên tĩnh, cậu sẽ có những suy nghĩ của riêng mình, sau đó trái tim tràn ngập một loại cảm xúc vừa chua vừa ngọt.

Sáng hôm sau thức dậy, cậu sẽ dẹp bỏ tâm sự, cống hiến hết mình cho cuộc sống bận rộn của ngày mới.

Sau đó, ngày sinh nhật của Tiêu Chiến đã gần đến đến.

Tiêu Chiến gọi điện qua, hỏi Vương Nhất Bác muốn qua đó không.

Mấy ngày nay Vương Nhất Bác đang chọn quà sinh nhật cho Tiêu Chiến, cậu không muốn tặng Tiêu Chiến thứ quá rẻ nên cậu đã đến một trung tâm thương mại rất đắt tiền gần biệt thự của anh.

Trong một cửa hàng bán đồ trang trí, cậu nhìn trúng một đôi nút tay áo, nút tay áo có màu đen với hoa văn xung quanh, không biết làm từ thứ gì, mang đến cho người ta cảm giác bí ẩn và kín đáo.

Vương Nhất Bác nhìn giá, giá của nó bây giờ cậu không thể mua được, nhưng mắt cậu lại không nhịn được nhìn qua mấy lần, luôn cảm thấy đôi nút tay áo này sẽ rất hợp với Tiêu Chiến.

Đúng lúc trung tâm dạy thêm cậu làm thêm gửi tin nhắn đến, hy vọng cậu có thể tiếp tục qua đó dạy học, hơn nữa họ còn sẵn sàng tăng lương cho cậu.

thời gian này có rất nhiều học sinh đến học thêm, là thời điểm các trung tâm dạy thêm bận rộn nhất, Vương Nhất Bác là sinh viên Văn Đại, hơn nữa giảng dạy rất tốt, có không ít học sinh đến học vì Vương Nhất Bác, quả thật là giáo viên chủ chốt. Vương Nhất Bác tính một chút, cậu sẽ tiết kiệm đủ tiền mua vé máy bay và tiền quà, hơn nữa cậu có thể mua được cặp nút tay áo này, vì vậy sau khi do dự thì cậu đồng ý.

Vì thế, khi Tiêu Chiến hỏi cậu muốn qua đó chơi không, Vương Nhất Bác – người chỉ nghĩ đến việc tạo bất ngờ cho Tiêu Chiến vào tháng 10 đã khó xử nói trường có một dự án cậu muốn tham gia, uyển chuyển từ chối Tiêu Chiến. Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác sẽ từ chối, thất vọng là điều khó tránh khỏi.

Sau khi Trịnh Hâm biết chuyện này, anh ấy xem náo nhiệt, không chút do dự nói: "Em cậu tuổi này dễ có mới nới cũ, tôi thấy cái miếng thịt vừa khô vừa già của cậu đã là dĩ vãng rồi."

Tiêu Chiến: "Cút, cút đi tăng ca!"

Trịnh Hâm: "..."

Vương Nhất Bác làm thêm ở trung tâm dạy thêm đến cuối tháng 9. Sau khi kết toán xong tiền lương, cậu được như ý nguyện mua món quà cậu thích nhất.

Sau đó thu dọn hành lý, Vương Nhất Bác không nói gì Tiêu Chiến mà một mình lên máy bay theo địa chỉ cậu biết. Đây là lần thứ hai Vương Nhất Bác ra nước ngoài, so với lần trước thì cậu đã quen thuộc hơn với con đường lần này, nhưng tâm trạng căng thẳng, lo lắng của cậu mãi vẫn không bình tĩnh lại được. Cậu đã chuẩn bị cả học kỳ chỉ vì lần gặp mặt này với Tiêu Chiến.

Nhưng nghĩ đến Tiêu Chiến sau khi nhìn thấy cậu có thể anh sẽ kinh ngạc, vui vẻ, cậu lại cảm thấy tràn đầy động lực.

Vương Nhất Bác đặt vé khoang phổ thông, chỉ có một chỗ ngồi nhỏ cho cậu để chân, chuyến bay kéo dài 14 tiếng khiến Vương Nhất Bác cảm thấy toàn thân tê cứng. Khoang phổ thông điều kiện cũng không tốt.

Bốn giờ chiều giờ địa phương, máy bay đúng giờ hạ cánh đến thành phố T. Không thông báo cho Tiêu Chiến trước, hiển nhiên sẽ không có người đến đón cậu. Vương Nhất Bác đăng ký sim điện thoại ở sân bay trước, sau đó cậu mở bản đồ, nhập điểm đến và làm theo lời hướng dẫn của bản đồ để đến ga tàu cao tốc. Sau khi ngồi tàu cao tốc đến trung tâm thành phố, lại đi thêm hai trạm tàu điện ngầm nữa, Vương Nhất Bác kéo va li ra khỏi ga tàu điện ngầm.

Nơi này ít người hơn những nơi khác, những con đường trồng đầy cây phong cao lớn, là một nơi rất đẹp. Vương Nhất Bác dựa vào bản đồ đi dọc theo con phố, cuối cùng cậu dừng lại trước một ngôi nhà số 38.

Cậu nhìn lại địa chỉ một lần nữa, không sai chính là nơi này.
Với tâm trạng hơi lo lắng và hồi hộp khi ở gần người mình thích, Vương Nhất Bác bước tới bấm chuông cửa. Trong khi đợi cửa mở, Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, sau đó sửa lại mái tóc hơi rối của mình sau chuyến hành trình dài. Một lúc sau, cửa mở ra. Nụ cười của Vương Nhất Bác chỉ kéo dài được nửa chừng, vì cậu phát hiện người mở cửa không phải Tiêu Chiến.

Người trước mặt cậu trông rất quen, Vương Nhất Bác đã nhớ ra khuôn mặt này từ trong trí nhớ, là người cậu đã gặp trước Tết – Quân Tuấn.

Cũng là Quân Tuấn – người có tai tiếng với Tiêu Chiến mà Trần Tiêu nói. Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trong đầu "bùm" một tiếng, đầu óc cậu lập tức trống rỗng.

Tất cả những bất ngờ, vui vẻ khi gặp lại cậu đều quên sạch, trong đầu cậu chỉ có một câu... sao Quân Tuấn lại ở đây.

"Tiểu Vương!" Quân Tuấn cũng nhận ra cậu, vô cùng bất ngờ hét lên.

"Em tự tìm đến đây sao? Sao Tiêu Chiến không đi đón em." hắn lập tức ngó vào trong gọi người: "Tiêu Chiến, em cậu tới."

"Để anh giúp em cầm hành lý." Quân Tuấn đưa tay về phía cậu.

"Cảm ơn, em tự làm được." Đầu óc Vương Nhất Bác rối bời, trong đầu có đủ loại suy nghĩ và suy đoán đang đánh nhau.

Vì trên máy bay cậu không ngủ được nên sắc mặt không tốt lắm, lúc này trông cậu càng có vẻ nhợt nhạt hơn. Cậu kéo vali vào, Quân Tuấn giúp cậu lấy một đôi dép lê mới từ tủ giày ra. Vương Nhất Bác cũng để ý thấy trong tủ giày có hai đôi dép giống nhau, Quân Tuấn đang đi một đôi.

Khoảnh khắc cậu nhìn thấy, Vương Nhất Bác cảm thấy rất ấm ức.

Dép của cậu và Tiêu Chiến luôn được mua giống nhau, dép trong căn hộ cũng vậy, là của cậu và Tiêu Chiến. Nhìn Quân Tuấn, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy lãnh thổ của mình đang bị xâm chiếm.

Cậu biết cảm xúc của mình đến mà không có lý do lại hơi vô lý, Quân Tuấn thật sự rất tốt với cậu, Tiêu Chiến cũng không phải thứ cậu sở hữu, nhưng đôi mắt cậu vẫn đỏ hoe trong chốc lát.

Nỗi nhớ nhung Tiêu Chiến trong thời gian qua, những cảm xúc đè nén trong lòng, cả chặng đường dài mệt mỏi, thái dương đau nhứt vì tiếng khóc của đứa trẻ bên cạnh trên máy bay... tất cả ấm ức đều ùa về trong nháy mắt.

Cậu vội vàng quay người lại, giả vờ nhìn chằm chằm ra ngoài cho đến khi cố gắng gạt hết nước mắt đi. Một lúc sau, Tiêu Chiến từ bên trong đi ra. Anh vừa phải họp video nên bị trì hoãn một lúc, lúc đi ra, Vương Nhất Bác người vốn đang ở Văn Thành xa xôi đang đứng ở cửa.

"Tiểu Vương?" Anh không tin nổi mà gọi lên.

"Chiến ca." Vương Nhất Bác quay đầu lại, đè nén mọi cảm xúc, cố gắng nở nụ cười với anh.

Cậu đi một chuyến bay dài đến đây không phải để tạo ấn tượng xấu với anh.

Tiêu Chiến đi tới ôm cậu: "Sao không nói anh biết."

"Không phải vì làm anh kinh ngạc sao?" Cậu sụt sịt mũi: "Anh ơi, em mệt quá..."

"Anh đưa em về phòng."

Tiêu Chiến xách hành lý của cậu lên, dẫn cậu vào trong. Cậu đi theo sau Tiêu Chiến lên tầng hai, cuối cùng cậu cũng bình tĩnh lại một chút, không nhịn được hỏi: " anh Quân Tuấn... sao anh ấy ở đây?"

"Cậu ấy đi học ở gần đây." Tiêu Chiến giải thích: "Buổi chiều cậu ấy ra ngoài quên mang chìa khóa, bạn cùng phòng buổi tối mới về."

Không thể không nói lời giải thích này của Tiêu Chiến khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng nhắc tới đây tâm trạng của cậu vẫn không thoải mái lắm.

Cậu giả vờ lơ đãng hỏi: "Anh... Rất thân với anh ấy hả?"

"Anh thân với Quân Đại hơn." Tiêu Chiến nói: "Mẹ anh và mẹ Đại rất thân, nên anh biết Đại từ nhỏ, cũng biết Quân Tuấn từ lúc đó."

Vẫn là thanh mai trúc mã. Vương Nhất Bác theo bản năng so sánh mình và Quân Tuấn, trừ diện mạo mang tính chủ quan rất cao, học vấn cậu có thể hơn một chút, những những thứ khác, ví dụ như gia thế, tính cách... dường như cậu đều thua Quân Tuấn.

Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc vô cùng chua xót.
Cho dù từ quan điểm của Vương Nhất Bác, cậu cũng phải thừa nhận Quân Tuấn là một người rất được người ta quý mến, rất được hoan nghênh.

Ngay cả trong nhóm wechat, chỉ cần Quân Tuấn vừa nói là sẽ có rất nhiều người sôi nổi, điều này có thể thấy sự chào đón của mọi người dành cho hắn. Vậy Tiêu Chiến, anh cũng thích Quân Tuấn chứ?

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác vào phòng bên cạnh phòng anh, đặt vali xuống. Ở trên máy bay lâu như vậy, Vương Nhất Bác cảm thấy toàn thân cậu bốc mùi.

Sau khi Tiêu Chiến ra ngoài, cậu vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo, cuối cùng cậu cảm thấy mình lại biến thành một tiểu nam hài. Khi ra ngoài, Quân Tuấn vẫn ở đây.

Hắn đang cầm ipad, thấy Vương Nhất Bác đi tới, hắn chào hỏi: "Tiểu Vương, bữa tối em muốn ăn gì để anh gọi món."

"Em ăn ít trái cây là được." Vương Nhất Bác đi tới: "Trên máy bay em đã ăn rồi, không đói lắm."

Đồ ăn trên máy bay mặc dù không ngon, nhưng Vương Nhất Bác không có thói quen lãng phí đồ ăn, cậu ăn hết ba suất ăn trên máy bay cung cấp, nên giờ cậu thật sự không ăn nổi nữa.

"Được, vậy anh tùy tiện gọi món."

Sau khi gọi món, trong khi đợi bữa tối đến, Quân Tuấn hỏi: "Tiểu Vương muốn đến chỗ nào không? Ngày mai anh có thể đưa em đi chơi."

Vương Nhất Bác nghĩ: "Mai em muốn nghỉ ngơi, điều chỉnh múi giờ."

Có lẽ cảm thấy từ chối hai lần sẽ dễ bị người ta hiểu lầm, Vương Nhất Bác nói thêm: "Nếu em muốn đi đâu em sẽ hỏi anh sau."

"Không sao, là anh suy xét không chu đáo." Quân Tuấn cười nói: "Hôm nay em vừa đến, ngày mai thật sự nên nghỉ ngơi."

Sau khi Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác về phòng anh lại bắt đầu họp video. Anh thật sự rất bận, bữa tối cũng chỉ tùy tiện ăn một chút, bận rộn trong phòng làm việc đến gần 8 giờ mới xong việc. Không lâu sau khi ăn tối xong, Quân Tuấn rời đi.

Khi Tiêu Chiến từ phòng làm việc đi ra, trong nhà chỉ còn Vương Nhất Bác. Cậu mặc một chiếc quần đùi và áo cộc, khoanh chân ngồi trên sofa nghịch điện thoại, trông có vẻ vừa yên tĩnh lại ngoan ngoãn.

Bước chân của Tiêu Chiến khựng lại, hai người đã gần nửa năm không gặp, mặc dù có gọi video, nhưng nhìn thấy người thật lại khác nhau.

Ánh mắt anh dừng trên người cậu một lúc mới đi tới, hỏi: "Em đang xem gì thế?"

Vương Nhất Bác đang xem trang cá nhân của Quân Tuấn. Mặc dù cậu từ chối lời đề nghị ngày mai đưa cậu đi chơi của Quân Tuấn, nhưng sau khi trở về Quân Tuấn đã gửi cho cậu rất nhiều thứ ngon xung quanh đây, ý là nếu cậu rảnh thì có thể đi xem, hắn cũng có thể đi chơi với cậu.

Sau khi Vương Nhất Bác cảm ơn hắn, cậu tò mò vào trang cá nhân của Quân Tuấn. Trái ngược với trang cá nhân toàn cỏ của Vương Nhất Bác, nội dung trên trang cá nhân của Quân Tuấn rất phong phú: cưỡi ngựa, chơi bóng, lướt sóng, du lịch... cái gì cũng có, còn có những bức ảnh hắn đại diện cho trường tham gia các cuộc thi bi lắc.

Trang cá nhân có quá nhiều bài đăng, cậu không lướt hết được.

"Em đang xem trang cá nhân của anh Tuấn." Cậu nhìn Tiêu Chiến, hơi ngập ngừng nói: "Em cảm thấy anh ấy rất lợi hại, còn biết rất nhiều thứ, tính tốt, nhân duyên cũng tốt, cảm giác anh ấy không có khuyết điểm nào."

"Tiểu Vương đây là làm sao." Tiêu Chiến buồn cười nói: "Nếu em nói câu này, chính Quân Tuấn cũng không dám đáp lại."

"Em lợi hại hơn cậu ấy nhiều." Tiêu Chiến nói thật lòng: "Hầu hết những người ở vị trí của Quân Tuấn đều có thể dễ dàng sống như cậu ấy, nhưng hầu hết những người ở vị trí của em, tuyệt đối sẽ không thể làm tốt hơn em."

Anh đưa tay ra búng vào trán Vương Nhất Bác: "Em mới là người lợi hại nhất."

Cái trán bị anh búng hơi đau, Vương Nhất Bác rụt đầu lại: "Anh, anh đây mới là máy lọc."

"Vậy thì sao." Tiêu Chiến ngả người ra sau: "Đôi mắt này lớn lên ở trên người anh, anh có thể tùy ý bật chế độ lọc."

Vương Nhất Bác bật cười "Xì" một tiếng, sao cậu quên mất, nếu nói về tiêu chuẩn kép, anh đứng thứ hai không ai đứng thứ nhất.

Cậu nhìn Tiêu Chiến, tất cả mệt mỏi và phiền muộn cả ngày giờ phút này đều biến mất, chỉ còn lại cảm giác khẩn trương thuần khiết ban đầu khi cậu muốn gặp Tiêu Chiến.

"Anh." Vương Nhất Bác nhảy xuống sofa, giang hai tay: "Hôm nay anh chưa chào đón em tử tế."

Tiêu Chiến sửng sốt, sau đó anh đứng dậy ôm cậu thật chặt vào lòng, khàn giọng nói: "Hoan nghênh em!"

Vương Nhất Bác đến đây ngay trước ngày sinh nhật của Tiêu Chiến, hôm sau cậu nghỉ ngơi một ngày thì sinh nhật Tiêu Chiến đến.
Tình cờ là cuối tuần, Tiêu Chiến không mời bất kỳ ai đến chúc mừng sinh nhật anh, chỉ có Quân Tuấn và Trịnh Hâm đuổi mãi không đi đến, cộng với Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, vừa lúc có bốn người.

Tiêu Chiến hiếm khi có một ngày nghỉ ngơi, kêu bọn họ tới cũng phải chiều hẵng đến, sáng anh đưa Vương Nhất Bác ra ngoài đi dạo, ăn cơm trưa sớm ở ngoài. Vương Nhất Bác đã mua nguyên liệu làm bánh kem, buổi chiều vẫn luôn bận rộn trong bếp, cậu định tự tay làm bánh kem cho Tiêu Chiến.

Lúc trước ở nhà cậu đã từng luyện tập, chỉ cần nghiêm ngặt dựa theo các bước làm, trên cơ bản sẽ không thất bại. Sau khi Quân Tuấn đến, hắn ở trong bếp xem một lúc lâu, thấy rằng đây là một kỹ năng hắn không thể học được, nên hắn lại đi ra ngoài.

Trịnh Hâm hâm mộ nói: "Tiêu Chiến, rốt cuộc cậu bắt cóc em ấy từ đâu thế? Quá hời cho cậu rồi."

Tiêu Chiến vểnh cằm, rất đắc ý nói: "Ừ, quá hời cho tôi."

Trịnh Hâm: "..."Người này rất thiếu đánh.

Vương Nhất Bác đã hoàn thành chiếc bánh, dùng mứt viết trên bánh kem "Chúc mừng sinh nhật anh trai, những người khác đặt bữa tối do nhà hàng gửi đến lên bàn.

Trịnh Hâm mở bình rượu.

"Đến đây, Tiêu đại thiếu gia, 25 tuổi, rực rỡ tuổi 30."

"Này, không có việc gì nói chuyện tuổi tác có phải đáng ăn đánh không!" Tiêu Chiến chưa nói gì, Quân Tuấn đã bùng nổ trước.

Mấy người bọn họ trạc tuổi nhau, Quân Tuấn và Tiêu Chiến bằng tuổi nhau, Trịnh Hâm hơn hai người một tuổi, cái ba mươi tuổi này không phải cùng nói ba người sao.

Vương Nhất Bác năm nay mới 19 tuổi im lặng uống một ngụm nước trái cây, không tham gia cuộc chiến tuổi tác này. Trịnh Hâm luôn khoan dung, liên tục xin lỗi, còn tuyên bố sẽ tự phạt ba chén.

Tiêu Chiến tay nhanh mắt lẹ lấy rượu quý trên bàn đi. Tiêu Chiến có thói quen sưu tầm rượu, bình rượu này cũng là Tiêu Chiến vô tình mua được, trên thị trường đã hết hàng, anh uống không nhiều, Trịnh Hâm còn muốn tự phạt ba ly?

Ah. Tiêu đại thiếu gia chế nhạo không thương tiếc.

Trịnh Hâm tiếc nuối nói: "Cậu xem..."

Tiêu Chiến cười như không cười, mở một chai rượu khác đưa cho anh ấy: "Cứ việc phạt, đủ uống."

Trịnh Hâm: "..."

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, bữa cơm kéo dài rất lâu.

Sau bữa ăn, Vương Nhất Bác cắm nến lên chiếc bánh kem, bưng bánh kem đến trước mặt anh rồi hát chúc mừng sinh nhật.

"Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you..."

Khi cậu hát câu cuối cùng, cậu vừa đi đến trước mặt anh, khuôn mặt dưới ánh nến đỏ, Vương Nhất Bác tay cầm chiếc bánh kem, trong mắt hiện lên ý cười trong veo: "Chiến ca, sinh nhật vui vẻ."

"Cám ơn em Tiểu Vương." Tiêu Chiến nhìn cậu, trong mắt ẩn giấu cảm xúc đen tối, nhảy múa dưới ánh nến.

"Ca, mau ước đi." Vương Nhất Bác thúc giục.

"Được."

Thật ra Tiêu Chiến không tin vào việc ước nguyện, nếu điều ước với bánh kem có ích thì điều ước của mọi người đã thành hiện thực từ lâu. Anh nhìn Vương Nhất Bác phía đối diện với chiếc bánh, Vương Nhất Bác cũng nhìn anh, nụ cười nở rộ trên môi. Tiêu Chiến phối hợp ước rồi thổi nến.

Những người khác cùng nhau vỗ tay. Cái bánh to đến mức bốn người ăn không hết lại vừa ăn xong bữa tối, cuối cùng chiếc bánh dùng để lau mặt. Sau khi ăn bánh kem xong, mọi người cùng nhau chơi mấy trò chơi.

Vương Nhất Bác vẫn đang điều chỉnh múi giờ, buổi chiều là lúc ở trong nước ngủ nên cậu hơi buồn ngủ, nhưng vì làm bánh, cậu quá phấn khích nên vẫn kiên trì đến tận bây giờ, đến giờ cậu đã thật sự không chịu nổi nữa, hơi nước mờ hết mắt. Vì thế Tiêu Chiến bắt đầu đuổi người, để Vương Nhất Bác đi ngủ. Vương Nhất Bác thức đến bây giờ đầu óc không được tỉnh táo, mí mắt dính vào nhau, cậu gật đầu đi vào phòng.

Hôm nay là sinh nhật Tiêu Chiến, bọn họ đến đều mang theo quà, Trịnh Hâm trước khi đi còn đặc biệt dặn dò, nhất định phải mở ra. Tiêu Chiến không cảm thấy Trịnh Hâm có thể tặng được món quà bình thường nào, nhưng vì tôn trọng, anh vẫn mở quà.

Quân Tuấn tặng một chiếc cà vạt, Trịnh Hâm tặng một quyển sách... 'Ông chủ tự mình tu dưỡng'.

Tiêu Chiến lật qua mục lục một chút, phát hiện toàn là cái gì mà tăng lương khuyến khích nhân viên, để nhân viên kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, lại còn văn hóa đi lại của công ty. Tiêu Chiến "Chậc chậc" một tiếng, đây không phải sách Trịnh Hâm tự viết đấy chứ, anh ấy cũng thật vất vả rồi.

Món quà cuối cùng là do Vương Nhất Bác tặng, Tiêu Chiến cố ý để dành đến cuối mới mở. Thứ được lấy ra là một chiếc hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo, đẹp mắt, mở ra, bên trong là một đôi nút tay áo và một tấm thiệp lời chúc Vương Nhất Bác viết tay.

Lời chúc cũng rất đơn giản:「Chúc Chiến ca sinh nhật vui vẻ, sức khỏe dồi dào, bình an và thành công, kèm theo là một khuôn mặt tươi cười.」

Tiêu Chiến cười theo. Trên hộp có logo thương hiệu, Tiêu Chiến biết thương hiệu này, nó nổi tiếng với thiết kế độc đáo và tay nghề tinh xảo, giá không hề rẻ. Lúc này anh chợt nhận ra, dù là vé máy bay đến đây hay là quà chuẩn bị cho anh, Vương Nhất Bác cũng không dùng thẻ anh đưa cho cậu, mà dùng tiền của mình.

Tiêu Chiến luôn coi Vương Nhất Bác như em ruột của mình mà nuôi dưỡng, đồ ăn đồ uống, quần áo đều chọn những thứ tốt nhất, đương nhiên tiền tiêu vặt anh cũng không keo kiệt, nhưng Vương Nhất Bác gần như chưa bao giờ dùng thẻ anh đưa cho cậu, hỏi cậu lại nói với giá cả trong trường thì không cần dùng đến.

Tiêu Chiến cũng không quá để ý chuyện này, vì giá đồ ở Văn Đại quả thật rất rẻ, chính anh cũng là một kẻ điên cuồng mua đồ, chỉ cần là thứ Vương Nhất Bác cần anh sẽ mua trước, thật sự cậu cũng không có chỗ nào phải dùng tiền. Nhưng món quà trước mặt anh không hề rẻ, thẻ phụ anh đưa cho Vương Nhất Bác không hề có động tĩnh gì, điều đó có nghĩa món quà này được mua bằng tiền của Vương Nhất Bác.

Anh không biết Vương Nhất Bác có bao nhiêu tiền tiết kiệm, nhưng anh chắc chắn cậu không thể mua một món đồ đắt tiền như vậy. Bây giờ trong nước đúng lúc vào buổi sáng, Tiêu Chiến gọi cho chú Lâm. Chú Lâm là tài xế kiêm vệ sĩ của Tiêu Chiến, anh ra nước ngoài để chú Lâm lại với Vương Nhất Bác. Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

Đúng như dự đoán của Tiêu Chiến, chú Lâm nói với anh Vương Nhất Bác đã làm thêm trong một trung tâm dạy thêm cả học kỳ và cả kỳ nghỉ hè... Chú Lâm cũng tình cờ biết chuyện này.

Sau khi cúp máy, Tiêu Chiến đứng trước cửa sổ, tâm trạng rất lâu không thể bình tĩnh được. Nghỉ hè Tiểu Vương không tham gia bất kỳ dự án nào mà cậu đi làm thêm. Trong lòng Tiêu Chiến nhất thời tràn ngập cảm xúc lẫn lộn, vừa cảm động cũng vừa đau lòng.

Đứa trẻ ngu ngốc này vì chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, tạo bất ngờ cho anh nên dành dụm tiền cả một học kỳ. Năm nay Vương Nhất Bác mới mười chín tuổi, nếu cậu ở trong một gia đình hạnh phúc thì cậu vẫn là một đứa trẻ không rành chuyện đời, vô tư vô lo, sao có thể giống cậu bây giờ, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

Anh cất quà của người khác, chỉ lấy đôi nút tay áo Vương Nhất Bác tặng cho anh để đeo thử. Trước khi đi ngủ, Tiêu Chiến sang phòng xem Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đã ngủ rồi, sườn mặt đối diện với cửa, một đoạn cổ tay lộ ra ngoài. Đêm nay quả thật cậu rất mệt mỏi, ngủ rất say, thở sâu. Tiêu Chiến đi tới, nhét hai bàn tay lộ ra bên ngoài của cậu vào trong chăn.

Trước khi rời đi, Tiêu Chiến ngồi xổm xuống mép giường, nhẹ nhàng lướt qua mặt cậu, lưu lại cảm xúc mềm mại, ấm áp.

"Tiểu Vương." Anh dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Làm sao bây giờ, anh không muốn làm anh trai nữa.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro