Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Vương Nhất Bác dậy rất sớm. Vì vẫn đang điều chỉnh múi giờ nên mấy ngày nay cậu đều dậy trước bốn giờ, có đôi khi lăn qua lăn lại trên giường cũng có thể ngủ tiếp một giấc, nhưng phần lớn thời gian cậu không ngủ được.

Khi Tiêu Chiến dậy, Vương Nhất Bác đã thay một bộ đồ thể thao đang ngồi dưới tầng. Mỗi sáng Tiêu Chiến đều ra ngoài chạy bộ, Vương Nhất Bác vừa lúc ở nhà không có việc gì làm, sáng nào cậu cũng chạy bộ với Tiêu Chiến.

Thấy Tiêu Chiến đi xuống, Vương Nhất Bác cười nói: "Ca, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, Tiểu Vương."

Hai người thay giày ở cửa, cùng nhau ra ngoài chạy bộ. Con đường này phong cảnh rất đẹp.

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn thấy một con sóc ngoài đời thực, cậu bị mấy con sóc nghịch ngợm mê hoặc đến không thể di chuyển, vì vậy cậu ngồi xổm dưới gốc cây, nhìn con sóc nghịch ngợm đang gặm quả: "Chiến ca, đây là sóc sao?"

"Ừ." Tiêu Chiến dừng lại ở sau lưng cậu: "Xung quanh đây có rất nhiều."

Vương Nhất Bác lấy điện thoại từ trong túi quần ra, quay cảnh con sóc nghịch ngợm đang gặm quả, vừa quay vừa cảm khái: "Đáng yêu quá."

"Tiểu Vương, quay đầu lại."

Vương Nhất Bác quay đầu lại theo phản xạ, Tiêu Chiến nhấn nút chụp ảnh, một bức ảnh Vương Nhất Bác ngồi xổm trên mặt đất nhìn lên, đôi mắt sáng chói gần giống con sóc được chụp lại.
Tiêu Chiến cười nói: "Quả thật rất đáng yêu."

Khi nói chuyện mặt mày anh đều mang ý cười, ánh mắt lướt qua màn hình điện thoại nhìn xuống Vương Nhất Bác, cũng không biết câu "Đáng yêu" này anh đang nói con sóc hay nói cậu.

Trái tim Vương Nhất Bác không biết cố gắng mà đập thình thịch, sau đó cậu bĩu môi, anh lại trêu chọc cậu rồi, anh có biết... Video con sóc ăn quả trên điện thoại đã kết thúc vì Tiêu Chiến cắt ngang. Một ý tưởng lóe lên trong đầu Vương Nhất Bác, vì vậy cậu bắt đầu quay lại một video khác.

Cậu đứng dậy, cầm điện thoại đi tới trước mặt Tiêu Chiến, vô cùng khoa trương nói: "Oa, xem tôi phát hiện gì này, đang đi trên đường thì gặp một anh chàng cực kỳ đẹp trai."

Tiêu Chiến nhướng mày, tiếp tục xem cậu diễn.

"Tôi biết bạn muốn nói gì, vậy tôi sẽ thay mặt người xem của chúng ta phỏng vấn anh chàng đẹp trai này một chút."

Vương Nhất Bác hắt giọng nói: "Anh chàng đẹp trai này, xin hỏi anh họ gì?"

Tiêu Chiến liếc cậu một cái: "Tiêu."

"Ồ, anh Tiêu đẹp trai, anh có bạn gái chưa?"

Tiêu Chiến phối hợp nói: "Chưa có."

"Các anh chị em trước màn hình có nghe thấy không? Anh đẹp trai này hiện tại chưa có bạn gái." Cậu dùng giọng nói vừa khoa trương lại hưng phấn nói: "Điều này chứng tỏ mọi người trước màn hình đều có cơ hội."

"Vậy anh đẹp trai này, tiện thể anh có thể tiết lộ anh thích kiểu người nào không?"

Câu hỏi này, Vương Nhất Bác có tâm tư, tim cậu đập rất nhanh, cậu ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến.

"Anh, anh mau trả lời đi, người xem đang chờ." Cậu nửa thật nửa giả nói.

Tiêu Chiến nhìn cậu, trong đầu lập tức hiện lên rất nhiều đáp án, chẳng hạn như 「Giống em」, 「Nhỏ hơn anh, nhỏ hơn 6 tuổi là tốt nhất」...

Nhưng câu trả lời như vậy chắc chắn sẽ làm cậu sợ. Ngay khi Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến sẽ không trả lời, thì Tiêu Chiến nói: "Ngốc."

"Hả?" Vương Nhất Bác lập tức ngây ngốc. Ngốc có ý gì?

"Ngốc." Anh vươn tay, từ phía sau nắm lấy bàn tay đang cầm điện thoại của cậu, ấn nút bên hông điện thoại, kết thúc video.

Sau khi trở về, Vương Nhất Bác lập tức gửi một tin nhắn trong nhóm ký túc xá:〘Tớ ngốc không?〙

------
Tiêu Chiến đi làm, cậu vẫn đang điều chỉnh múi giờ, cậu không muốn ra ngoài nên một mình lăn lộn trong phòng. Sau khi trở về, cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ cậu đã hiểu mẫu người Tiêu Chiến thích. Tiêu Chiến sinh ra trong hào môn, lại trải qua những chuyện không hay của ba mẹ mình, chắc hẳn anh thích những người đơn thuần, đầu óc đơn giản.

Vương Nhất Bác trong lòng cậu biết mình không phải người đơn thuần, trong lòng cậu cất giữ rất nhiều chuyện. Cậu không phải là một đứa nhỏ không biết gì về thế giới, cậu có rất nhiều suy nghĩ trong lòng, cậu cũng có rất nhiều tính toán. Thậm chí cậu còn thầm thích anh. Nếu Tiêu Chiến phát hiện ra, liệu anh có... thất vọng về cậu không.

Cậu vùi mặt vào gối, trái tim như bị kiến bò, đau âm ỉ. Công ty của Tiêu Chiến cách nơi anh ở rất gần. Anh không thích lãng phí thời gian đi lại, nơi anh chọn cách tòa nhà công ty chỉ vài con đường, đi bộ gần mười phút là đến.

Trưa anh về ăn cơm với Vương Nhất Bác, lúc ăn cơm, Tiêu Chiến nói: "Tối nay có một vũ hội do ông chủ đối tác tổ chức, anh phải đi cho có mặt, em muốn đi không?"

Vương Nhất Bác đặt đũa xuống, hỏi: "Em đi... có tiện không?"

"Đương nhiên tiện, anh sợ em thấy mệt thôi."

"Không đâu." Vương Nhất Bác nói: "Chiều em ngủ đến tối sẽ không mệt."

Vương Nhất Bác cũng không nói dối, thành phố T và Trung Quốc chênh lệch 12 tiếng, buổi chiều là rạng sáng ở trong nước, buổi tối là lúc thức dậy theo giờ trong nước. Trừ khi Vương Nhất Bác không ngủ trưa, đến tối cậu sẽ mệt, buồn ngủ.

Thật ra, ngoài hôm sinh nhật của Tiêu Chiến, qua 12 giờ trưa Vương Nhất Bác buồn ngủ đến mức không tỉnh nổi.

Buổi chiều Vương Nhất Bác ở nhà ngủ bù, Tiêu Chiến đến công ty.
Hôm nay anh tan làm từ rất sớm, sau khi trở về anh thay quần áo, cùng Vương Nhất Bác đến địa điểm tổ chức vũ hội.

Nơi tổ chức vũ hội ở nhà riêng của gia chủ.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đi vào, nhìn đại sảnh nguy nga tráng lệ như cung điện trước mắt, cảm thấy đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy sự xa hoa, lãng phí của chủ nghĩa tư bản.

Trong đại sảnh mọi người vừa uống rượu vừa rộn rã nói chuyện, âm thanh hào nhoáng.

Có rất nhiều gương mặt quen thuộc Vương Nhất Bác đã từng nhìn thấy trên TV, mọi người cầm ly rượu trò chuyện với nhau, trao đổi danh thiếp, cùng nhau khiêu vũ, thậm chí còn trực tiếp đổi bạn nhảy với nhau.

Danh tiếng của Tiêu Chiến ở đây cũng không nhỏ, anh vừa xuất hiện không lâu, phía trước phía sau đã có rất nhiều người muốn nói chuyện với anh, đương nhiên trong đó cũng có một số người muốn hợp tác làm ăn. So với những người phương Đông dè dặt, những người đẹp ở đây bạo dạn và thẳng thắn hơn rất nhiều, dám ngang nhiên tán tỉnh Tiêu Chiến từ xa.

Chiếc váy cũng rất táo bạo, đường xẻ trước ngực còn khiến Vương Nhất Bác nhìn mà đỏ mặt. Trước đây Vương Nhất Bác đã đọc một cuộc khảo sát trên mạng, so với những cô gái châu Á nổi tiếng, ngoại hình và diện mạo của những chàng trai châu Á không được các cô gái phương Tây thích lắm. Nhưng Tiêu Chiến hoàn toàn không bị vậy, anh cao gần 1m84, đường nét đẹp trai và khí chất bá đạo, từ phản ứng của những người đẹp khác có mặt tại hiện trường là có thể biết anh được phụ nữ yêu thích đến mức nào.

Vương Nhất Bác cũng nổi bật không kém. Là một gương mặt phương Đông hiếm có trong đại sảnh, đường nét khuôn mặt đẹp, khuôn mặt đến mức có thể vắt ra nước, trang phục và phụ kiện xa xỉ trên người đều khiến cậu trở thành tâm điểm của mọi người. Nếu không phải cậu luôn đứng cạnh Tiêu Chiến thì đã sớm có người đến gần.

Đương nhiên Vương Nhất Bác không biết những chuyện này, cậu đứng cạnh Tiêu Chiến, nhìn những người đẹp xung quanh đang cố gắng chen chân vào, cậu hơi ghen tị nói: "Anh rất được hoan nghênh."

"Ừ." Tiêu Chiến nghiêng người cười, cúi đầu, gần như kề sát vào tai cậu nói: "Em phải bảo vệ anh thật tốt."

Tiếng nói của Tiêu Chiến trầm và có sức hút, giọng điệu hơi tùy tiện, anh hoàn toàn đón phúc bằng giọng nói. Tai cậu vừa nóng vừa ngứa. Tiêu Chiến vừa khởi xướng trêu chọc cậu xong, đúng lúc chủ tiệc đi tới, anh lại nghiêm túc nói chuyện với đối phương, dường như không phải người vừa nói muốn cậu bảo vệ.

Vương Nhất Bác làm bình hoa đứng bên cạnh, khi Tiêu Chiến giới thiệu cậu thì cậu cũng chào hỏi. Chủ vũ hội ở lại nói chuyện với Tiêu Chiến mấy câu, thấy Tiêu Chiến mang theo bạn trai, ông ấy không quấy rầy quá lâu, cười nói "chơi vui vẻ" rồi rời đi.

Vương Nhất Bác lặng lẽ dùng cánh tay chọc Tiêu Chiến: "Anh, nhiều người đẹp như vậy, anh không thích ai sao?"

Tiêu Chiến nghe vậy bước chân dừng lại một chút, hỏi: "Em đã gặp ba anh, biết ông ta là loại người gì không?"

Đầu tiên Vương Nhất Bác lắc đầu, sau đó lại gật đầu: "Em biết một chút."

Ba Tiêu là ba ruột của Tiêu Chiến, nghe nói ông ta là một người phong lưu, khi theo đuổi mẹ Tiêu Chiến ông ta hoàn lương một thời gian, sau khi kết hôn thì chứng nào tật nấy, bao nuôi nhân tình, dẫn đến hàng loạt bi kịch sau này.

"Một tên khốn không quản được nửa thân dưới, thấy ai cũng thích." Anh "hừ" một tiếng: "Đời này anh hận nhất loại người này."

Cảm nhận được sự ghê tởm trong lời nói của anh, Vương Nhất Bác cảm thấy hơi hối hận vì cậu nhắc đến đề tài này, phá hỏng tâm trạng của anh.

Cậu đưa tay nắm lấy một tay áo của Tiêu Chiến, bày tỏ lập trường của mình: "Anh, em cũng ghét."

"Ừm, anh biết." Tiêu Chiến cười nói.

Chưa từng có ai quan tâm đến anh, tin tưởng anh và hiểu anh như Vương Nhất Bác. Ngay cả những thay đổi tâm trạng nhỏ của anh, trong mắt cậu dường như cũng là một chuyện lớn. Trong một thời gian dài, những nơi anh cảm thấy trống rỗng dường như đã được cậu lấp đầy một cách vô thức.

Anh quay lại, nhìn Vương Nhất Bác nói: "Đời này của anh, anh chỉ muốn động lòng một lần, cũng chỉ muốn lấy duy nhất một người."

"Còn những người khác, anh sẽ không thích ai cả."

Và người duy nhất đó đang... đứng trước mặt anh..

Vương Nhất Bác luôn biết Tiêu Chiến rất tốt, cũng cảm thấy... Sau này nếu ai có thể lấy Tiêu Chiến, người đó chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới. Vì người anh dịu dàng lại bênh vực người mình, cho dù thỉnh thoảng anh thích trêu chọc người khác nhưng không hề khiến người ta ghét.

Bây giờ chính tai cậu nghe thấy Tiêu Chiến nói ra lời này tương đương với một lời thề, Vương Nhất Bác lập tức vừa cảm động lại vừa muốn khóc. Cảm động là vì anh cậu quả nhiên không bao giờ làm người ta thất vọng, sau này ai có thể lấy anh chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới.

Muốn khóc cũng vì anh cậu quá tốt, chỉ cần nghĩ đến sau này có lẽ anh sẽ cưới người khác, cậu lập tức cảm thấy không khí xung quanh bị hút hết.

Vương Nhất Bác vẫn đang ngây người, sau khi Tiêu Chiến nói xong câu nói như một lời hứa đó, anh cũng không vội, vì thế anh đưa tay xoa đầu Vương Nhất Bác, nói: "Tiểu Vương, về nhà thôi."

Xe đậu ở bên ngoài, tài xế Tiêu Chiến thuê mở cửa xe cho hai người. Trên đường trở về, Vương Nhất Bác không nhịn được luôn nhớ về những gì Tiêu Chiến vừa nói. Cậu không nhịn được nghĩ, nếu Tiêu Chiến động lòng thì sẽ là nhất kiến chung tình hay là lâu ngày sinh tình, nếu là nhất kiến chung tình, vậy cậu... không có cơ hội rồi sao.

Đêm đó Vương Nhất Bác có một giấc mơ. Cậu mơ thấy hôn lễ của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến mặc một bộ tây trang màu trắng, cậu mặc tây trang màu trắng làm phụ rể bị đẩy lên sân khấu để phát biểu với tư cách là người thân của Tiêu Chiến.

Cậu cầm micro, Tiêu Chiến đứng đối diện, đứng bên cạnh anh là chồng của anh, hai người nắm tay nhau cười hạnh phúc.

Vương Nhất Bác đối diện với bọn họ, cậu nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói lời chúc phúc, những người tham dự hôn lễ không ngừng vỗ tay, ai cũng cho rằng cậu xúc động rơi nước mắt vì Tiêu Chiến hạnh phúc. Chỉ có cậu biết mỗi một giọt nước mắt của cậu rơi đều có lý do.

Sau khi cậu nói xong, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay như tiếng sấm, Tiêu Chiến nhận micro, xúc động nói: "Tiểu Vương, em mãi mãi là người em mà anh yêu thương nhất."

Vương Nhất Bác bừng tỉnh từ trong giấc mơ, mở to mắt... không có hôn lễ, không có lời phát biểu nào, cậu đang nằm trên giường trong phòng, xung quanh là bóng tối. Là mơ. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở ra. Phải mất một lúc cậu mới hoàn hồn khỏi giấc mơ này, cậu quay đầu lại, phát hiện một mảng lớn trên gối đã bị ướt.

Cảnh tượng trong mơ vẫn sống động trong đầu, Vương Nhất Bác không ngủ được, cậu ấn vào vị trí trái tim, cảm giác đau đớn dường như vẫn chưa tan biến. Cậu trở mình hết lần này đến lần khác, sau đó ngồi dậy. Cầm điện thoại ở đầu giường lên xem giờ, bây giờ mới bốn giờ sáng, bình thường cậu hay dậy vào lúc này. Cậu thẫn thờ ngồi trên giường, bấm điều khiển rèm từ xa, mở rèm ra.

Ánh sáng lờ mờ bên ngoài là khoảng thời gian yên tĩnh nhất trong ngày. Điện thoại sáng lên. Vương Nhất Bác đứng dậy khỏi giường, gọi Phạm Thừa.

Phạm Thừa đang ở trong phòng ăn trái cây, Vương Nhất Bác nói: "Tiểu Thừa, hình như tớ thích anh Chiến."

Phạm Thừa uống một ngụm trà "Phốc" phun lên màn hình:
"Chờ, chờ tớ chút."

Cậu ấy vội vàng tìm khăn giấy lau màn hình điện thoại, đỡ mắt kính, nghiêm túc hỏi: "Chuyện từ lúc nào?"

"Sau khi anh ấy vừa xuất ngoại không lâu." Vương Nhất Bác chán nản vò đầu mình, vừa bất lực vừa khó hiểu hỏi: "Tiểu Thừa, tớ nên làm gì bây giờ?"

Tình huống bây giờ của Vương Nhất Bác rất giống Phạm Thừa lúc trước, hai người đều có quan hệ thân thiết, đều là một người đơn phương thích người kia, nhưng lại sợ đối phương chỉ coi mình là em /bạn chơi cùng.

Điều không giống nhau là tình huống của Vương Nhất Bác thậm chí còn khó giải quyết hơn. Tiêu Chiến vẫn luôn chăm sóc Vương Nhất Bác như em trai, ngay từ đầu là tình cảm gia đình, muốn biến nó thành tình yêu đôi lứa chắc chắn sẽ khó hơn.

Đến nay Phạm Thừa vẫn nhớ ngày cậu ấy tỏ tình và vẻ mặt khiếp sợ, giọng điệu kinh nhạc của đối phương: "Cậu, cậu đùa tớ đúng không, hôm nay là Cá Tháng tư à?"

"Phạm Thừa, cậu đừng đùa." Cậu ấy vỗ vai Phạm Thừa nói: "Không phải chúng ta là bạn sao?"
...

"Tiểu Vương, cậu đừng xúc động." Phạm Thừa khuyên nhủ: "Điều kiện của cậu tốt như vậy, chỉ cần có thể thay đổi suy nghĩ của Tiêu Chiến, chắc chắn sẽ có cơ hội."

"Nhưng tớ rất sợ." Vương Nhất Bác nói.

Cậu chưa từng tỏ tình với ai, có lẽ giấc mơ rạng sáng này đã tác động rất lớn đến cậu, cậu rất cần người tâm sự để giải tỏa cảm xúc, cậu nói tiếp: "Tớ mồ côi cha mẹ từ rất nhỏ, tận mắt nhìn mẹ... qua đời. Sau đó, tớ được gửi nuôi ở nhà cậu, làm việc gì cũng phải xem sắc mặt của mợ. Tớ từng cảm thấy rất đau khổ, sau đó dần dần chết lặng với rất nhiều chuyện, mãi cho đến khi gặp được Tiêu Chiến tớ mới cảm nhận được cuộc sống dường như đã sống lại, và tớ cũng... rất may mắn. Nên, tớ rất sợ, ông trời sẽ không cho tớ may mắn như vậy nữa, đến lúc đó, ngay cả em anh ấy cũng không làm được nữa."

Phạm Thừa không biết nên an ủi cậu như thế nào, cậu ấy biết rõ tầm quan trọng của Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác, nhưng chính vì quá quan trọng cậu mới có thể trói tay trói chân, đi một bước lại nghĩ mười bước, sợ bước đi phía trước sẽ dẫn đến một vách đá không thể quay đầu.

Bản thân cậu ấy cũng là một ví dụ thất bại, cậu ấy đã từng trải qua những gì bây giờ Vương Nhất Bác đang phải trải qua nên càng đồng cảm với cậu.

"Tiểu Vương, bây giờ cậu không nên gấp gáp." Sau khi suy nghĩ Phạm Thừa nói: "Bây giờ anh Chiến của cậu tuổi cũng không lớn tuổi lắm, hơn nữa rất bận việc, trong khoảng thời gian ngắn không thể yêu đương hay kết hôn ngay được. Chúng ta có thể tận dụng thời gian này để lập ra một kế hoạch khả thi hơn."

Ban ngày Tiêu Chiến phải làm việc. Trước khi Vương Nhất Bác đến đây, cậu không tiết lộ bất kỳ tin tức nào, nên Tiêu Chiến không có thời gian giải quyết một số công việc quan trọng trước khi cậu đến, điều này khiến mấy ngày sau anh vẫn luôn bận rộn với công việc, chỉ có lúc sau khi tan làm anh mới có thể đi dạo xung quanh với cậu.

Thứ bảy, Tiêu Chiến làm xong một phần công việc, anh định đưa Vương Nhất Bác đi chơi một ngày. Khi anh từ trên lầu đi xuống, Vương Nhất Bác đang ngồi trên sofa, tập trung đọc gì đó.

"Em đang xem gì vậy?" Tiêu Chiến ngồi xuống.

Vương Nhất Bác sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên. Trong điện thoại là bản báo cáo tình yêu chi tiết dài mười mấy trang mà Phạm Thừa đã gửi cho cậu sau vài ngày ở hiệu sách, đặc biệt còn dựa theo tình hình hiện tại của Vương Nhất Bác mà đưa ra một kế hoạch thiết thực. Báo cáo này được Phạm Thừa làm ra bằng cách kết hợp kiến thức lý thuyết và kinh nghiệm thất bại của mình.

Vương Nhất Bác đang mải mê suy nghĩ, Tiêu Chiến lại đột nhiên xuất hiện, quả thật Vương Nhất Bác hồn bay phách lạc.

"Làm em sợ à?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác vốn định phủ nhận nhưng đột nhiên cậu nghĩ đến gì đó, nửa lắc đầu biến thành gật đầu, đáng thương nói: "Ừm, cần anh trai sờ đầu mới ổn."

Vừa nói ra lời này, không chỉ Tiêu Chiến sửng sốt mà ngay cả Vương Nhất Bác cũng ngây người. A a a, sao cậu có thể không biết xấu hổ mà nói ra những lời không giống cậu có thể nói chứ! Vương Nhất Bác muốn đập đầu xuống đất, đào một cái lỗ để chui vào, muốn chết ngay tại chỗ. Bộ phim nội tâm của cậu bay vút lên tận trời cao, nhưng hoàn cảnh không cho phép bất cứ ai lùi bước.

Cậu đỏ mặt, đơn giản hoặc không làm mà đã làm phải làm đến cùng, cậu tiến lên một bước, ngoan ngoãn thò đầu lại gần.
Cậu phải bình tĩnh, cố gắng trêu chọc anh. Nhân vật phản diện bên trong Vương Nhất Bác nắm chặt nắm đấm nhỏ để cổ vũ.

Tiêu Chiến thật sự ngây người, nhìn Vương Nhất Bác đang nghiêng người trước mặt, anh suýt chút nữa bị sự đáng yêu của cậu làm chảy máu mũi. Ngay khi Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến bị cậu chọc đến mất hồn thì Tiêu Chiến đưa tay ra xoa đầu cậu.

Anh dè dặt rút tay về, Vương Nhất Bác ngẩng đầu cười ngọt ngào với anh: "Cám ơn anh."

Tiêu Chiến: "..."Không được rồi, anh thật sự muốn chảy máu mũi.

Làm xong chuyện lớn, vì trong lòng hai người có quỷ nên một người chạy lên lầu, một người chột dạ đi rót nước uống.

Một lúc sau, Tiêu Chiến tự cho rằng mình đã khôi phục bình tĩnh đến gõ cửa phòng Vương Nhất Bác: "Tiểu Vương, muốn đi chơi không?"

Tiêu Chiến rất vất vả mới có chút thời gian rảnh rỗi muốn cùng cậu đi dạo.

"Được." Vương Nhất Bác tắt hộp thoại trên điện thoại.

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến quảng trường trung tâm.
Ở trung tâm quảng trường của trung tâm thành phố có một tòa tháp cao được xây dựng, là một kiến trúc mang tính biểu tượng của thành phố T. Nói chung, những người đến đây chơi, dù họ không đến những nơi khác thì chắc chắn vẫn sẽ đến đây để chụp ảnh.

Tiêu Chiến định buổi sáng dẫn Vương Nhất Bác đi leo tháp, buổi trưa có thể đến một nhà hàng gần đó ăn trưa, đúng lúc gần đó có một thủy cung, Tiêu Chiến nhớ hình như lúc trước Vương Nhất Bác từng nhắc đến thủy cung, buổi chiều hai người có thể đi xem. Anh nhanh chóng sắp xếp hành trình một ngày, Vương Nhất Bác không phản đối.

Quảng trường trung tâm có diện tích rất lớn, trên quảng trường có rất nhiều chim bồ câu chờ khách du lịch cho chúng ăn, cũng có rất nhiều người đến sưởi nắng trò chuyện, đương nhiên có người nghe nhạc của những người biểu diễn đường phố. Buổi sáng hai người leo tháp, buổi chiều đi thủy cung mua vé, người bán vé nhìn hai người đến mua vé, chỉ vào tấm quảng cáo dán trên cửa.

Khoảng thời gian này thủy cung đang có hoạt động, nửa vé thứ hai dành cho cặp đôi, người bán vé hỏi hai người có muốn mua gói cặp đôi không.

Tiêu Chiến: "Muốn."

Vương Nhất Bác: "Không cần."

Hai người gần như đồng thời mở miệng, sau khi nhìn nhau, Tiêu Chiến nói: "Không cần."

Vương Nhất Bác: "Muốn."

Hai người nhìn nhau, người bán vé nhìn bọn họ một cách kỳ lạ, hỏi lại câu hỏi trước đó.

Tiêu Chiến không nói gì nữa, Vương Nhất Bác sờ mũi, chột dạ nói với Tiêu Chiến: "Tôi muốn món quà đó."

Ngoài nửa giá vé sau của gói cặp đôi còn được tặng một chiếc dây chuyền.

Tiêu Chiến ho khan một tiếng: "Ừm, anh cũng cảm thấy có lẽ em sẽ thích mặt dây chuyền nhỏ này."

Ban đầu nghe thấy gói cặp đôi này, xuất phát từ tư tưởng cầm thú không thể nói nào đó, Tiêu Chiến muốn mua, dù sao lấy giảm giá làm vỏ bọc nên anh mua cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng sau khi nghe câu trả lời của Vương Nhất Bác, anh mới nhận ra ở giai đoạn này nếu anh làm như vậy thì có lẽ sẽ khiến Vương Nhất Bác cảm thấy khó xử nên anh thay đổi lời nói của mình cho phù hợp. Vương Nhất Bác nghĩ ngược lại.

Hôm nay cậu tán tỉnh Tiêu Chiến một lần, nếu lúc này cậu lại mua gói cặp đôi thì quá rõ ràng, hơn nữa Tiêu Chiến cũng không thiếu tiền, nếu Tiêu Chiến nhìn thấy ý đồ đằng sau, cậu không dám tưởng tượng sau đó phải làm gì. Nên ban đầu cậu từ chối, nhưng sau đó lại nghe thấy Tiêu Chiến trả lời thì lập tức thay đổi lời nói. Cuối cùng, hai người mang tâm sự căng da đầu mua vé cặp đôi.

Người bán vé đưa cho hai người hai tấm vé cặp đôi có đóng dấu, đồng thời lấy một dây chuyền cá mập nhe răng từ chiếc hộp bên cạnh ra đưa cho Vương Nhất Bác.

Công bằng mà nói, mặt dây chuyền cá mập này hơi xấu, Vương Nhất Bác trái lòng khen: "Đáng yêu quá."

Tiêu Chiến cũng căng da đầu: "Ừ."

Dù sao dây chuyền cũng có ý nghĩa, Vương Nhất Bác treo nó lên túi mình.Tiêu Chiến lấy vé cùng Vương Nhất Bác đi về phía lối vào.

Trên đường đi, Tiêu Chiến nhìn thấy một cặp cha con đang đi trước mặt họ.

Người cha đang dặn dò con trai phải đi theo mình, không được chạy lung tung bị lạc khỏi ông, sau đó ông nắm tay con trai mình. Ánh mắt Tiêu Chiến từ hai cha con trước mặt rơi xuống Vương Nhất Bác, lập tức dừng bước. Vương Nhất Bác nghi ngờ nhìn anh.

"Trong thủy cung có rất nhiều người." Tiêu Chiến nói.

"Hả?" Vương Nhất Bác không hiểu ý Tiêu Chiến, chẳng lẽ anh không muốn đi nữa?

Tiêu Chiến dừng một chút: "Tiểu Vương, em có muốn nắm tay anh không?"

"Dễ bị lạc."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, giữa hai người có một chút nghi ngờ và xấu hổ, không hiểu sao khiến Vương Nhất Bác nhớ đến cảnh cậu tán tỉnh Tiêu Chiến trước khi ra ngoài.

Vương Nhất Bác thử duỗi tay, nắm lấy vạt áo sơ mi Tiêu Chiến: "Là vậy sao?"

"Ừm, đừng tách ra." Tiêu Chiến rất đứng đắn nói.

Vương Nhất Bác luôn cảm thấy có phải cậu lại bị anh trêu chọc không, dù sao những gì người anh trai này làm trong quá khứ có quá nhiều thứ phải ghi lại, không biết lần này anh lại đang làm cái quỷ gì. Vương Nhất Bác kéo áo anh đi vào trong thủy cung "rất nhiều người" chỉ có thưa thớt vài người, những người đi vào cùng hai người chỉ có hai cha con đi trước và vài người đi vào trước hai người.

Khó trách thủy cung phải ưu đãi giảm giá gói cặp đôi, lại còn tặng dây chuyền, có lẽ gần đây kinh doanh không tốt. Vương Nhất Bác chỉ có thể im lặng buông tay đang nắm vạt áo Tiêu Chiến, hơn nữa cậu còn cảm thấy mình lại bị Tiêu Chiến trêu chọc.

Tiêu Chiến: "..."

Ánh sáng trong thủy cung lờ mờ, hai người đi dọc theo đường hầm, ngoại trừ đường hầm cho người đi qua, hai bên và trên đầu đều có cá bơi, như đang ở đáy biển sâu. Lợi thế của ít người là bạn có thể dừng lại xem nơi bạn muốn bao nhiêu tùy thích, muốn chụp ảnh là có thể chụp, ngoại trừ một số địa điểm đặc biệt được đánh dấu không thể bật đèn flash thì muốn chụp ở đâu cũng được.

Tiêu Chiến mang theo máy ảnh chuyên nghiệp, anh đã từng đến rất nhiều thủy cung, hiển nhiên ngắm cá không hứng thú bằng ngắm "em trai".

Anh cầm máy ảnh lùi về sau, "tách" "tách" giúp Vương Nhất Bác chụp một đống ảnh.

Người ba phía trước cũng đang chụp ảnh cho con trai mình, thấy hai người, ông cầm điện thoại đi tới hỏi Tiêu Chiến: "Có thể chụp giúp chúng tôi một tấm ảnh chung không?"

Tiêu Chiến nói: "Được."

Con trai của đối phương thích cá hề, Tiêu Chiến giúp bọn họ chụp vài tấm ảnh trước khung kính có cá nhiệt đới, đối phương liên tục cảm ơn, Tiêu Chiến nói: "Có thể chụp giúp chúng tôi một tấm không?"

"Đương nhiên có thể."

Tiêu Chiến gọi Vương Nhất Bác lại. Thật ra hai người có rất ít ảnh chụp chung, Tiêu Chiến giơ tay đặt lên vai Vương Nhất Bác, không hiểu sao Vương Nhất Bác hơi lo lắng, lén lút ngước mắt nhìn Tiêu Chiến, kết quả máy ảnh lại ấn chụp vào chính lúc này. Cũng may đối phương giúp hai người chụp rất nhiều ảnh, tấm này chỉ là một trong số đó. Đợi khi chụp xong, hai bên đều cảm ơn nhau.

Cậu bé vẫn luôn quan sát từ bên cạnh đi tới, đôi mắt to nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hỏi: "Sao vậy?"

"Anh ơi, anh đẹp quá, giống tiên cá vậy."

Vương Nhất Bác cười nói: "anh cảm ơn."

"Em là Jason." Cậu bé nói: "Anh tên là gì?"

"Anh tên là Tiểu Vương, em có thể gọi là Leo."

"Vậy... anh trai kia là bạn trai anh sao?" Jason hỏi.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, nói: "Không phải."

Cậu nhóc vui vẻ cười nói: "Leo, anh thấy em đẹp trai không?"

Cậu bé là con lai, tóc màu vàng nhạt, đôi mắt màu xanh nhạt, to tròn rất đáng yêu. Vương Nhất Bác cũng cười theo, duỗi tay véo mặt cậu bé: "Đẹp."

"Vậy Leo, anh có muốn làm bạn trai thứ ba của em không?"

Vương Nhất Bác bị cậu chọc cười: "Thứ ba? Em có nhiều bạn trai vậy sao?"

Cậu bé gật đầu, giơ ngón tay đếm: "Amy, Joe, tom..."

"Đằng trước còn có hai người." Vương Nhất Bác trêu chọc cậu.
Vì thế cậu bé bắt đầu đếm lại, số tên đếm được càng ngày càng nhiều, cậu đã đếm đến số tám, Vương Nhất Bác cười đến đau bụng.

Cậu bé cuối cùng cũng từ bỏ việc đếm tên những người bạn của mình, lấy từ trong túi ra một miếng socola, đưa cho Vương Nhất Bác. Sau khi Vương Nhất Bác phản ứng kịp thì quả thật cậu sắp bị cậu bé làm buồn cười chết.

Mắt thấy socola tình yêu sắp nhét vào tay Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến từ phía sau Vương Nhất Bác vươn tay dễ dàng giật lấy socola, nhét vào túi quần cậu bé: "Trẻ con không được yêu sớm."

Cậu bé tỏ vẻ khó hiểu: "Yêu sớm là gì?"

Cậu bé quả thật rất đáng yêu, Vương Nhất Bác cười tiếp, cười đến mức chảy nước mắt.

Ba của cậu bé vẫn đứng ở bên cạnh vui vẻ xem trò, cuối cùng ông cũng đi tới, cười nói với bọn họ: "Thật ra Jason rất thích kết bạn."

Người ba cười xong cũng cảm thấy mình không tốt, ôm đứa con trai ngốc nhà mình đi.

"Nếu em muốn tìm bạn trai..." Tiêu Chiến đột nhiên nói.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu.

"Ít nhất cũng phải tìm một người... có điều kiện như anh."

Tiêu Chiến ám chỉ nhắc nhở: "Tốt nhất có thể... Đẹp trai hơn chút, giàu hơn chút, nếu không, em cần bạn trai làm gì?"

Thật trùng hợp, Vương Nhất Bác nghĩ trong lòng, không phải cậu thích anh sao.

"Vâng." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Một người có thể đẹp trai và giàu có hơn anh... cái khác không nói, nhưng không ai xung quanh có thể giàu hơn anh, nên anh không sợ Vương Nhất Bác yêu người khác. Lúc ra khỏi thủy cung đã không còn sớm nữa. Đi chơi cả ngày, hai người đều hơi mệt nên Tiêu Chiến gọi tài xế đến đón. Hai người vừa về đến nhà không lâu, Trịnh Hâm gọi điện đến hỏi Tiêu Chiến sở thích của Quân Tuấn.

Tiêu Chiến nghe máy cũng không tránh Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng nghe được rất nhiều, cậu tò mò hỏi: "Anh Trịnh Hâm muốn theo đuổi anh Quân Tuấn?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Ừ."

"Nhưng..." Vương Nhất Bác nghẹn một lúc lâu mới nói: "anh Quân Tuấn ... Không phải thích anh sao?"

"Em nói gì?" Thấy vẻ mặt hối hận lại xấu hổ của cậu, Tiêu Chiến tò mò hỏi: "Em nghe ai nói vậy?"

"Không, không ai nói."

Trọng điểm Vương Nhất Bác muốn nói rất quanh co: "Anh, anh thích ngốc, còn muốn một người có thể đánh thắng anh, vậy không phải anh đang làm khó người ta sao."

Tiêu Chiến: "..."

"Ai nói anh bây giờ..." Tiêu Chiến còn chưa nói hết câu, Vương Nhất Bác nhiên từ bên cạnh chen tới, một chân kẹp hai chân Tiêu Chiến, định dùng sức ném Tiêu Chiến lên trên sofa. Kết quả cố gắng mãi Tiêu Chiến vẫn không hề di chuyển, ngược lại Tiêu Chiến chỉ thực hiện một động tác đơn giản, Vương Nhất Bác bị ném lên ghế.

Cả người Vương Nhất Bác nằm ngã xuống sofa, Tiêu Chiến chống một tay lên bên cạnh Vương Nhất Bác, hai người rất gần nhau. Tư thế này giống như Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến đè trên sofa. Tiêu Chiến nhìn cậu, trong mắt anh có cảm xúc đen tối. Vương Nhất Bác không khỏi ngạt thở, trong một khoảnh khắc thậm chí cậu còn nghĩ Tiêu Chiến muốn hôn cậu.

Một lúc sau, Tiêu Chiến nói: "Vừa rồi tư thế và lực của em không đúng, nếu em muốn học, anh có thể dạy em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro