Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác luôn cảm thấy anh đang chế giễu cậu. Vào thời điểm như thế này, đương nhiên cậu không thể nhận thua.

Cậu xoay người đối diện với anh, ưỡn ngực: "Anh đang cố gắng bắt chuyện với tôi sao?"

Vương Nhất Bác cười nói: "Vậy tôi không thể không nhận xét, cách bắt chuyện của anh quá cố tình và không được tự nhiên."

Dường như Tiêu Chiến nghe thấy việc gì đó rất buồn cười, dựa vào ghế dài cười một lúc lâu, cười xong sau đó tiến lại gần cậu, đôi mắt câu hồn đoạt vía: "Vậy anh trai cũng dạy em."

"Với một người đẹp trai như anh, không cần tự nhiên bắt chuyện, càng cố tình đối phương mới càng vui vẻ."

Cách quá gần, Vương Nhất Bác mất tự nhiên lùi về phía sau một chút, không ổn định nói: "Ồ? Sao tôi không thấy vui vẻ."

"Vì em cao lãnh." Tiêu Chiến khẳng định nói: "Em âm thầm vui vẻ."

Vương Nhất Bác: "..."VÂNG.

Cho anh 9.9 điểm. Bị trừ 0.1 điểm vì quá tự luyến.

Vương Nhất Bác nhìn sang bên cạnh. Anh nhắm mắt dựa vào ghế dài, đeo tai nghe của cậu, trông rất thoải mái. Anh rất cao, đôi chân dài có vẻ không có chỗ dựa, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo cởi hai cúc, có thể nhìn thấy xương quai xanh, dù nhắm mắt lại nhưng biểu cảm trên mặt anh cao ngạo giống giọng điệu anh nói chuyện, mang theo chút bất cần.

Tiêu Chiến về nước không lâu, ở nhà điều chỉnh múi giờ mấy ngày nay, hôm nay cuối cùng anh cũng dư dả thời gian mang đặc sản anh mang về cho người lớn anh quen biết.

Sau khi đưa xong anh định về luôn nhưng vô tình nghe nói hôm qua đã đón Vương Nhất Bác về. Gần đây Vương Nhất Bác đang đứng trên tâm điểm bàn luận, đại thiếu gia cũng hơi tò mò nên đến xem.

Lúc đầu anh hơi buồn ngủ, nhưng thấy Vương Nhất Bác tìm một nơi rất tốt, ánh mặt trời ấm áp, được một cây đại thụ che chắn, lười biếng che trên người, lại có gió rất thoải mái, thế là anh ngồi xuống với cậu, nhân tiện hóng gió. Vương Nhất Bác là một người không thích phá vỡ nhịp điệu của mình vì người khác.

Cậu vốn định ở lại đây đến 8 giờ 50 rồi tìm chú quản gia, nhưng bây giờ bên cạnh cậu có thêm một người, cậu cũng không muốn vì anh mà phá hỏng kế hoạch của mình.

Hơn nữa đối phương cũng yên lặng ở bên cạnh cậu, trừ lúc đầu nói chuyện thiếu điểm thì anh cũng không quấy rầy.

Chỉ lấy một chiếc tai nghe mà thôi, cũng không sao. Hai người ngồi ở đây nghe tiếng anh đến 8 giờ 50, Vương Nhất Bác kéo tai nghe của mình ra.

Tiêu Chiến chậm rãi mở mắt ra, nhướng mày, lười biếng khàn giọng hỏi: "Hả?"

"Tôi phải ra ngoài." Vương Nhất Bác lấy lại tai nghe rồi cất nó vào trong túi: "Anh... Có thể tự lo không?"

Có thể xuất hiện ở Vương gia, nhất định là người quen của Vương gia, Vương Nhất Bác vẫn tương đối khách sáo với anh.

Tiêu Chiến đứng lên theo: "Vậy đi thôi."

Hai người từ bên này vòng ra ngoài, chưa đi được mấy bước đã gặp chú Lý.

"Tiêu thiếu gia." Tiêu Chiến gật đầu.

Chú Lý quay sang Vương Nhất Bác, do dự không nói.

"Chú! có chuyện gì vậy?" Vương Nhất Bác hỏi.

Chú Lý lại nhìn Tiêu Chiến, ngập ngừng nói: "Chú đã hứa sẽ sắp xếp tài xế đưa cậu..."

Vương Nhất Bác đã hiểu, có lẽ tài xế đang bận hoặc đều đã ra ngoài.

"Không sao, để cháu gọi taxi."

Chú Lý cảm thấy hơi áy náy, rõ ràng chú ấy đã đồng ý với Vương Nhất Bác trước, nhưng nếu những người khác muốn dùng xe cũng không cần hỏi chú ấy, chỉ cần gọi tài xế là được.

Ba mẹ Vương ra ngoài từ sáng sớm, vừa rồi Vương Hoài Nghi cũng ra ngoài, mang tài xế cuối cùng theo.

Tiêu Chiến bên cạnh vẫn luôn im lặng hỏi: "Em muốn đi đâu?"

Anh uể oải nói: "Anh đưa em đi."

Thật ra Vương Nhất Bác không ngại ra ngoài bắt taxi, dù một ngày trước đi taxi cũng bị cậu xếp vào loại phương tiện xa xỉ.
Nhưng chú Lý không nghĩ như vậy, lúc nghe thấy Tiêu Chiến muốn đưa Vương Nhất Bác đi chú ấy rất vui mừng, như thể đã hoàn thành một sứ mệnh cao cả, chú ấy nhanh chóng đồng ý thay cậu.

Vương Nhất Bác về phòng cầm cặp sách của mình, Tiêu Chiến cầm chìa khoá xe đi trước, mở cửa xe. Sau khi Vương Nhất Bác lên xe, anh vòng qua ghế lái bên kia lái xe.

"Hình như anh quên tự giới thiệu." Hai tay Tiêu Chiến đặt trên vô lăng: "Anh là Tiêu Chiến, là bạn anh trai em, em có thể gọi anh là anh trai hoặc Chiến ca."

"..."

"Em là Vương Nhất Bác."

"Ừm, thắt dây an toàn vào."

Vương Nhất Bác thắt dây an toàn. Trên xe có một con mèo thần tài vẫy tay, trông như làm bằng thủy tinh, hơi nhỏ, dáng vẻ ngây thơ, toàn thân sáng lấp lánh, rất bắt mắt.

Thấy Vương Nhất Bác nhìn, Tiêu Chiến lấy con mèo thần tài xuống ném vào ngực cậu: "Quà cho em."

Tiêu Chiến ném đồ rất tùy ý, Vương Nhất Bác sợ làm hỏng nó nên cậu gội vàng dùng tay bắt lấy. Cậu cầm nó trong tay chơi đùa một lúc.

Tai và cơ thể mèo thần tài được bao phủ bởi lớp thủy tinh màu đỏ, đôi mắt của nó giống đá hắc diệu thạch, bàn chân của con mèo cuộn tròn lại, khi Vương Nhất Bác chạm vào, bàn chân của con mèo vẫy qua vẫy lại. Vương Nhất Bác chơi xong rồi, cậu treo nó về chỗ cũ.

Tiêu Chiến nhướng mày: "Sao vậy, không thích? Anh không hay tặng quà cho người khác."

Vương Nhất Bác lắc đầu, rất có chính kiến nói: "Quân tử không lấy đồ người khác thích."

Tiêu Chiến "Phụt" một tiếng, nghiêng đầu nhìn cậu một cái: "Không nói nhảm, anh chưa từng thích gì."

Vương Nhất Bác: "?"

Vương Nhất Bác luôn cảm thấy cậu rất có thiên phú khiến người khác câm nín, bây giờ cậu gặp được một người còn có thiên phú hơn cậu.

Nếu nói vậy, bạn học Vương Nhất Bác đã chọn không nói nữa.
Tiêu Chiến đưa cậu đến nơi, lúc xuống xe, Tiêu Chiến lại ném con mèo thần tài cho cậu lần nữa, ném không chút khách khí.

Nếu Vương Nhất Bác không nhanh nhẹn thì có lẽ con mèo tội nghiệp đã rơi xuống đất. Xem ra anh thật sự không thích mèo con.

Vương Nhất Bác nhận đồ, cậu cũng không muốn lấy không, nói: "Trần trong xe trống không rồi. Vậy lần sau gặp lại tôi sẽ tặng anh một món quà cảm ơn."

"Nhanh như vậy đã nghĩ đến lần sau gặp." Tiêu Chiến "Chậc" một tiếng: "Tùy em."

Anh nói xong liền đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi.

Vương Nhất Bác: "..."

ĐƯỢC RỒI. Anh đẹp trai anh luôn đúng. Vương Nhất Bác và Trác Thành hẹn nhau ở con phố gần cổng miếu Thành Hoàng. Khi cậu đến Trác Thành cũng vừa đi ra khỏi bến tàu điện ngầm, từ phía sau vỗ cậu.

Hai người bắt đầu đi dạo trên phố, Trác Thành nhìn thấy gì cũng muốn ăn, miệng không ngừng nhai. Vương Nhất Bác đi bên cạnh giúp cậu ấy cầm túi.

Trác Thành hơi ngại: "Nhất Bác, đừng lo giúp tớ lấy đồ nữa, cậu muốn mua gì?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Tớ không có gì muốn mua cả."

Trong lúc nói chuyện, hai người đi ngang qua một cửa hàng trang sức.

Trác Thành đang định nói tiếp, nhưng bị Vương Nhất Bác ngắt lời: "Vào xem đi."

Lúc nãy cậu đã nói sẽ tặng lại quà cho Tiêu Chiến, cậu không thể thất hứa. Cậu nghĩ rồi, nếu muốn treo trên xe, không bằng cậu thắt một nút dây bình an cho anh, nghĩa là bình an.

Nhìn qua gia thế của Tiêu Chiến chắc hẳn rất giàu có, chỉ tặng một nút dây bình an cũng quá khó coi, nên cậu định mua mấy viên ngọc về đan vào trong, để tăng giá trị của dây bình an.

Vương Nhất Bác chọn, chọn được hai viên ngọc lục bảo, một trong ba thứ khiến cậu có cảm giác an toàn. Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác chi tiền mua quà cho người khác.

Trước đây, sinh nhật Liễu Quan, Vương Nhất Bác chỉ làm một bức tượng đất sét lấy từ địa phương, hoặc làm một vài con châu chấu cho cậu bé.

Chậc, Tiêu Chiến có tài đức gì. Con mèo thần tài đã được Vương Nhất Bác đút vào túi, cậu dùng tay nắm nó, nghĩ thầm:「Cục cưng, lần này thật sự ba ba đã hy sinh quá nhiều vì con.」

Con mèo thần tài toàn thân nạm đá quý giá sáu con số:?

Hai người lang thang bên ngoài đến chiều tối mới về. Khi Vương Nhất Bác về nhà, mẹ Vương và Hoài Nghi đang đánh dương cầm ở dưới lầu, ngón tay bay bổng, tiếng đàn du dương vang vọng khắp biệt thự, thỉnh thoảng còn có tiếng cười và lời khen của giúp việc.

Khi Vương Nhất Bác bước vào, hiện trường sôi nổi ban đầu lập tức yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Hoài Nghi ngẩng đầu, lúm đồng tiền tươi như hoa: "Anh, anh có muốn đàn dương cầm không? Em dạy anh."

Vương Hoài Nghi và Vương Nhất Bác sinh cùng ngày, nhưng Vương Nhất Bác gọi hắn là em trai nên hắn cũng gọi Vương Nhất Bác là anh.

Vương Nhất Bác thật sự hơi hứng thú với dương cầm, dù sao trước đây cậu cũng chưa từng chơi nó. Con người hay tò mò về những thứ mình không biết.

"Được." Cậu đặt chiếc balo trong tay xuống, đi về phía Vương Hoài Nghi. Mẹ Vương đứng lên, nhường ghế cho Vương Nhất Bác.

Vương Hoài Nghi rất hăng hái, cuối cùng hắn cũng có cơ hội có thể so sánh với Vương Nhất Bác, hắn lấy ra toàn bộ sự nhiệt tình, cười ngọt ngào: "Anh đã từng chơi dương cầm chưa?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Chưa."

Vương Hoài Nghi hơi phấn khích, bắt đầu vừa dạy vừa thể hiện kỹ năng của mình. Mười phút sau, tất cả giúp việc vây quanh đại sảnh đều rời đi. Không biết cậu được học dương cầm chưa, nhưng rõ ràng Vương Nhất Bác đã nắm giữ kỹ thuật giết chết âm nhạc trong thời gian ngắn.

Cậu đánh ra âm thanh nửa vời chỉ khiến mọi người thấy khó chịu.

Vương Hoài Nghi ngồi cạnh cậu sắp té xỉu.

"Anh, nếu không hôm nay học đến đây thôi."

"Anh đang cảm thấy rất thú vị." Vương Nhất Bác nói: "Chơi lúc nữa đi." Mười phút nữa lại trôi qua.

Vương Hoài Nghi suy yếu đứng dậy: "Em đi vệ sinh."

Vương Nhất Bác vội nói: "Em mau đi đi, đừng nhịn."

Vương Hoài Nghi: "... Ừm."

Trên đàn dương cầm có một khuông nhạc, Vương Nhất Bác không hiểu nhạc lý, dù sao những tiết âm nhạc hồi trước đều bị giáo viên môn khác chiếm mất, trong trường cũng không có giáo viên chuyên dạy âm nhạc.

Cậu mở điện thoại lên, tìm một bài hướng dẫn đàn dương cầm cho người mới, còn tìm kiếm bản《đàn gà trong sân》.

Vương Hoài Nghi đi vệ sinh xong không quay lại nữa, trong đại sảnh giờ chỉ còn một mình Vương Nhất Bác.

Lúc Vương Hoài Nam về, ở ngoài cửa anh đã nghe thấy tiếng dương cầm đứt quãng trong đại sảnh vang ra, là Vương Nhất Bác đang chơi《đàn gà trong sân》rất nghiêm túc.

Thấy anh ta đi vào, Vương Nhất Bác tóm được người nghe duy nhất, hỏi: "Em chơi thế nào?"

Nhìn thiếu niên đang ngồi trước đàn dương cầm, Vương Hoài Nam cảm thấy hơi phức tạp. Vương Nhất Bác là em cùng cha cùng mẹ với anh, nhưng hai người chưa từng ở chung với nhau quá lâu.

Năm nay anh đã 24 tuổi, đột nhiên xuất hiện một cậu em trai, hơn nữa là một cậu em trai đã thành niên nên thật sự anh không thể thân thiết gần gũi với cậu. Không phải anh ghét cậu, chỉ là khi nhìn thấy cậu không hiểu sao anh lại cảm thấy hơi ngại.

Xuất phát từ thái độ lịch sự, nhã nhặn, Vương Hoài Nam nói: "Không tệ, rất dễ nghe."

Vương Nhất Bác nhìn anh một cách kỳ lạ: "Em cảm thấy... Phẩm vị của anh rất đáng sợ."

"..."

Vương Nhất Bác vỗ tay đứng dậy, giao cho anh một trọng trách: "Lần sau lúc em tập đàn, em sẽ tìm anh làm khán giả."

Vương Hoài Nam: "...".

Về việc Vương Nhất Bác trở về, Vương gia vốn định tổ chức một bữa tiệc nhận người thân. Nhưng vì lúc trước Vương Hoài nghi bỏ nhà đi, suy xét đến cảm nhận của Vương Hoài nghi, cuối cùng mẹ Vương cũng nghĩ ra một cách mà bà cho là vẹn cả đôi đường, hủy bỏ tiệc nhận người thân, lấy danh nghĩa của mình mời mấy vị phu nhân và các tiểu thư, công tử đến Vương gia chơi, lấy hình thức cá nhân thông báo sự tồn tại của Vương Nhất Bác.

Sáng sớm Vương Nhất Bác đã bị nhà tạo mẫu lăn lộn, thay một bộ lễ phục đắt tiền, đầu tóc cũng được chải chuốt cẩn thận. Vương Nhất Bác sinh ra đã đẹp, buổi sáng nhà tạo mẫu đắp mặt nạ cho cậu, khuôn mặt 18 tuổi căng bóng.

Chuyên viên trang điểm gần như không muốn làm gì nhiều, chỉ tô lại lông mày cho cậu. Toàn bộ quá trình trang điểm kết thúc, bản thân chuyên viên trang điểm cũng phải sửng sốt.

Không lâu sau, khách khứa lần lượt đến, mẹ Vương đưa Vương Nhất Bác và Vương Hoài Nghi cùng nhau tiếp đón. Mẹ Vương ngồi ở giữa, Vương Nhất Bác và Vương Hoài Nghi ngồi hai bên cạnh bà.

Vương Nhất Bác phát hiện, cuộc trò chuyện của những vị phu nhân này không khác cuộc nói chuyện của những người hàng xóm trong thôn Liễu Gia là mấy.

Điều duy nhất cậu nhận thấy đó là có lẽ ở nơi sang quý hơn nên kỹ năng nói chuyện của bọn họ càng tốt hơn. Nhìn một đám người ngồi cùng nhau ngoài mặt thì tươi cười nhưng thực chất câu nói nào cũng sắc bén, mỗi một câu đều ngầm có ý so sánh, Vương Nhất Bác rất bội phục nghệ thuật ăn nói của bọn họ.

Vương Nhất Bác cảm thấy bên tai có tiếng "Ong ong ong", cậu muốn ngáp nhưng phải nỗ lực nhịn. Cậu hơi di chuyển để giảm bớt sự cứng đờ của cơ thể, tiếp tục ngồi ở trên sofa như một cái bình hoa.

Cậu vừa được đưa về Vương gia, có rất nhiều người tò mò về cậu, ánh mắt đánh giá không ngừng chĩa về phía cậu.

Vương Nhất Bác ngồi với một phong thái rất đúng mực, cậu sẽ lễ phép đáp lại khi có người nhắc tới cậu.

Người ban đầu muốn đến chế giễu cậu đều không tìm thấy bất kỳ chỗ nào không tốt ở cậu. mẹ Vương rất hài lòng với biểu hiện của cậu.

Sau khi tin tức Vương gia ôm nhầm con lan truyền, không biết bao nhiêu người đã chờ xem trò cười của Vương gia.

Ngay cả những người được mời đến hôm nay, ít nhất cũng một nửa trong số họ đến đây để xem kịch vui.

Trong số các vị phu nhân đến Vương gia hôm nay, có chồng của một số người hồi xưa đã theo đuổi mẹ Vương hoặc tỏ tình với bà.

Từ trước đến nay bọn họ xã giao ngoài mặt với mẹ Vương, sau lưng lại càng không ưa.

Đáng tiếc mẹ Vương kết hôn lâu như vậy, lại có con trai, mặc dù ba Vương bận rộn công việc nhưng luôn yêu thương vợ, không có bất kỳ lời đồn ngoại tình nào, mẹ Vương sống trong nhung lụa, vẫn luôn có cuộc sống tốt.

Lần này Vương gia xảy ra chuyện ôm nhầm con lớn như vậy, bọn họ không định nhân cơ hội này mỉa mai bà một trận, mẹ Vương không tin. Nhưng bà ta sẽ không cho bọn họ có cơ hội đó.

Dung mạo của Vương Nhất Bác đẹp, so với chồng bà lúc còn trẻ còn đẹp hơn vài phần mạo trò giỏi hơn thầy, còn thi đậu Văn Đại nên cho dù cậu kém ở các phương diện khác nhưng cậu học giỏi.

Vương Hoài Nghi đa tài đa nghệ, lớn lên cạnh bà ta, tính nết và sở thích rất giống bà ta, là sinh viên của Học viện âm nhạc. Lần này ngoài ý muốn, bà cũng không mất gì, ngược lại còn có thêm một cậu con trai đáng yêu như Vương Hoài Nghi, những kẻ muốn chê cười chỉ có thể bỏ tâm tư đó, nói không chừng trở về còn hâm mộ bà.

Ôm nhầm con thì sao, con trai bà không nuôi cũng không phế.

Nghĩ đến đây, ánh mắt mẹ Vương nhìn về phía Vương Nhất Bác càng dịu dàng hơn, thậm chí trong lúc nói chuyện còn chủ động nhắc đến cậu hai ba câu.

Một vị phu nhân có quan hệ tốt với mẹ Vương khen nói: "Nhất Bác không hổ là con của Vương gia, có thể từ một huyện nhỏ thi đậu Văn Đại, thật xuất sắc."

Mẹ Vương vui vẻ nói tiếp: "Nhất Bác nhà tôi thật sự rất giỏi, từ nhỏ đến lớn chưa từng học thêm bao giờ, toàn dựa vào thực lực của bản thân."

"Nhất Bác học khoa nào? Hải Châu nhà tôi năm nay cũng nhập học, chuyên ngành quản trị kinh doanh, nói không chừng hai đứa quen nhau." Một người khác nói tiếp.

"Nhất Bác nhà tôi học khoa Vật Lý." Mẹ Vương nói: "Từ lúc còn nhỏ tôi đã bội phục những người học toán học, vật lý. Bản thân tôi cũng không dám học, không ngờ con tôi có thể thực hiện được thứ tôi mong muốn."

Sau khi nói xong bà ta còn thân thiết vỗ nhẹ vào tay Vương Nhất Bác. Đương nhiên Vương Nhất Bác cũng nhận ra sự thay đổi của mẹ Vương, đặc biệt là khi bà ta đưa tay vỗ, Vương Nhất Bác thực sự sửng sốt trong chốc lát.

Cậu về đây mấy ngày rồi, mặc dù ba mẹ Vương đều đã nói chuyện với cậu nhưng họ chưa từng có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với cậu.

Không ai hỏi mười tám năm qua cậu sống thế nào, cũng không ôm cậu hay nắm tay cậu nói chào mừng cậu về nhà.

Dù sao cậu đã có mười ba năm kinh nghiệm ăn nhờ ở đậu nên cậu rất dễ thích nghi, cậu cũng cam chịu với sự xa cách này.
Mọi người đều là người trưởng thành, lúc này mới bồi dưỡng tình cảm hiển nhiên không thực tế cũng không hiệu quả.

Cho nên hành động của mẹ Vương thật sự khiến Vương Nhất Bác sốc. Vương Nhất Bác nhớ đến mợ mình. Mợ cậu đối xử với cậu không tốt cũng không xấu, cậu là người duy nhất trong nhà mà mợ không cần quá tốn công nuôi nấng.

Nếu cậu gây rắc rối mợ sẽ phàn nàn, nếu tốn tiền mợ cũng sẽ oán giận. Thật ra người trong nhà không ai quan tâm đến thành tích của cậu, nếu điểm không tốt không thi đậu cấp ba thì tốt nghiệp cấp hai cậu có thể ra ngoài làm việc, càng bớt việc hơn. Cho nên thành tích của cậu, chỉ một mình cậu quan tâm, là cọng rơm cuối cùng cậu có thể nắm lấy.

Có đôi khi ở nhà cậu đọc sách làm bài tập quá lâu, cũng sẽ có người trào phúng vài câu. Trong mắt mợ, 100 điểm của cậu chưa chắc đã khiến mợ vui vẻ bằng 60 điểm của Liễu Quan.

Cũng chỉ có lúc mợ khoe khoang với người khác mợ mới mang cậu ra khen đến trời xanh. Người trong thôn đều thích khoe khoang, thỉnh thoảng còn so sánh, nhưng tư liệu mọi người có thể mang ra khoe khoang quá ít, nếu quá mức sẽ rất dễ bị lật tẩy.

Mà chỉ lúc này, thành tích của cậu mới có thể trở thành thứ để mợ cậu khoe khoang. Như thể cậu là niềm tự hào của bà ta.

Giống bây giờ. Đột nhiên Vương Nhất Bác cảm thấy bực bội, cảm thấy có thứ gì đó mắc kẹt trong ngực, loại cảm giác không nói nên lời. Cuối cùng cũng tìm thấy khoảng trống để rời đi, Vương Nhất Bác đứng dậy đi ra vườn, hít một hơi thật sâu.

Trước sau khu vườn trồng rất nhiều loại hoa, Vương Nhất Bác vừa đi vừa ngắm, cảm thấy tâm trạng khá hơn, thậm chí cậu còn lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh.

Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, đứng dưới nắng lâu cậu hơi khát nước, Vương Nhất Bác đang định đi vào lấy gì đó uống, nhưng vừa quay đầu lại cậu đã đụng vào người ta.

Vương Nhất Bác không ngờ có người ở phía sau, động tác xoay người của cậu rất lớn, lảo đảo một chút mới đứng vững. Có một mùi hương bạc hà mát lạnh truyền đến chóp mũi cậu, Vương Nhất Bác còn chưa kịp định thần, cậu đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Em trai."

Từ trước đến nay Tiêu Chiến nói chuyện chưa từng đứng đắn, cuối câu còn kéo dài vô cớ lại mang sự khiêu khích, nói ra là thiếu đánh: "Anh phải đánh giá tư thế em nhào vào ngực anh một chút..."

"Hơi cố ý."

"Không tự nhiên."

"..."

Vương Nhất Bác đỏ mặt nhảy ra khỏi vòng tay anh, ngẩng đầu, Tiêu Chiến lại mang theo chút trêu chọc nhìn cậu, khóe miệng cong lên một đường cong đẹp đẽ, tư thế tùy ý cũng làm các loại hoa trong vườn mất sắc.

Vương Nhất Bác lấy lại bình tĩnh, cực lực loại bỏ sự quấy nhiễu của sắc đẹp, lấy lại bình tĩnh: "Tôi không nhìn thấy phía sau, nhưng anh có thể thấy phía trước."

"Ừm." Tiêu Chiến nói: "Cho nên anh thấy rõ em là người đâm."

Vương Nhất Bác: "..." Liêm sỉ ở đâu?

Nếu bọn Vương Hoài Nam nghe được tiếng lòng của cậu, sẽ nói cho cậu biết, loại liêm sỉ này từ nhỏ đến lớn Tiêu đại thiếu gia chưa bao giờ có.

"Tôi rất tò mò." Vương Nhất Bác hỏi: "Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bị người khác trùm bao bố tẩn cho một trận sao?"

Tiêu Chiến cúi đầu nghiêm túc nghĩ, sau đó tiếc nuối trả lời: "Chưa."

"Em muốn trùm bao bố cho anh sao?" Tiêu Chiến cúi đầu cười

Vương Nhất Bác: "..."

"Chó Tiêu." Vu Bân đứng ở phía sau cách đó không xa hét lên: "Không phải chứ, cậu bắt nạt chúng tôi không nói, sao ngay cả em trai nhỏ cậu cũng bắt nạt. Em nhỏ mới lớn, cậu không có lương tâm à?"

Tiêu Chiến thành thật nói cho anh ấy biết: "Không."

Còn rất vui vẻ.

"..." Vu Bân giơ ngón tay cái lên.
Theo anh ấy, Tiêu Chiến có khuôn mặt yêu nghiệt như vậy mà mãi vẫn độc thân đến giờ là dựa vào cái miệng độc của anh.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn, phát hiện dưới giàn nho cách đó không xa có mấy người đang hái nho, Vương Hoài Nam cũng ở đó, lúc trước cậu cũng không để ý.

Nhưng cũng không thể trách cậu không để ý được, giàn nho ở góc của vườn hoa, mọc tươi tốt, dây nho từ trên cao rủ xuống, che phủ cả một vùng.

Mấy người bọn họ lúc trước ở đầu bên kia của giàn nho, bị dây leo chặn lại, Vương Nhất Bác không nhìn thấy được.

Mấy người bọn họ đi đến. Vương Nhất Bác bước tới.

Vu Bân nói: "Em chính là Vương Nhất Bác đúng không? Anh là Vu Bân, là bạn của anh trai em."

"Chào anh." Vương Nhất Bác nói.
"Kia là em họ của anh, Châu Sinh." Vu Bân chỉ vào một nam sinh mặc áo phông trắng bên cạnh, nói.

Châu Sinh quay đầu lại, cười vẫy tay với Vương Nhất Bác.

"Nó cũng học Văn Đại, hai đứa là bạn cùng trường."

Vương Nhất Bác cũng chào cậu.

Người còn lại là Vương Hoài nam, Vương Nhất Bác gọi một tiếng: "Anh."

Vương Hoài nam gật đầu coi như đáp lại.

"Các anh hái nho làm gì? Có thể ăn không?" Vương Nhất Bác hỏi Vu bân đang hái nho.

Cái giàn nho này mang tính trang trí nhiều hơn, nho ra quả màu xanh lơ, mặc dù nhìn trong veo và căng mọng nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy không ngon.

"Ngày hôm qua chơi xúc xắc thua, bọn anh nói ai thua sẽ hái nho ở đây về ngâm rượu nho."

"Ủ rượu?" Vương Nhất Bác kinh ngạc nói. Cho dù có ngâm được chắc cũng không ai dám uống.

Dường như nghe thấy tiếng lòng của cậu, Tiêu Chiến bên cạnh nói: "Đừng kích động, ủ xong anh bảo bọn họ đưa cho em một chai."

Vương Nhất Bác: "..." Cảm ơn, cậu không cần.

Tiêu Chiến đến giám sát, anh tìm một chiếc ghế mây, nằm xuống dưới bóng cây, nhàn nhã chơi điện thoại, những người khác đã cá cược thì phải chịu thua, đeo găng tay hái nho.

Vương Nhất Bác khoanh tay, ở bên cạnh nhìn anh.

Vu Bân không nhịn được nói: "Em trai, em cứ đứng đấy nhìn không lắm đâu."

"Ồ... Quả thật không tốt."

Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra: "Vậy để em quay video cho các anh."

Vu Bân: "...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro