Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác lập tức nhớ đến đánh giá của Tiêu Chiến về Lương Dụ... đầu óc có vấn đề. Bây giờ người đầu óc có vấn đề này đang bám theo cậu, quyết tâm đi nhờ xe.

Vương Nhất Bác đang rối rắm giữa việc bỏ rơi hắn và có thể bỏ rơi hắn không thì phía trước truyền đến tiếng nói của Tiêu Chiến: "Tiểu Vương."

Vương Nhất Bác đi vệ sinh quá lâu, Tiêu Chiến sợ cậu xảy ra chuyện nên đến tìm, có vẻ không có chuyện gì xảy ra, nhưng bên cạnh cậu lại có thêm một người đeo khẩu trang.

Tiêu Chiến mặt vô cảm nhìn Lương Dụ, nói với Vương Nhất Bác: "Lại đây."

Vương Nhất Bác đã cảm nhận được một luồng khí lạnh từ Tiêu Chiến, cậu lập tức chạy tới.

Lương Dụ một chút cũng không tự cảm thấy mình là bóng đèn, cũng theo cậu chạy đến, nhân tiện còn tự giới thiệu: "Chào anh, tôi là Lương Dụ, là bạn trai của Vương Nhất Bác."

"Thật sao?" Tiêu Chiến không nóng không lạnh nói.

Lương Dụ: "Đúng, đúng."

Vương Nhất Bác lắc đầu như trống bỏi: "Không quen."

"Anh yên tâm, tôi và Vương Nhất Bác là tình bạn trong sáng." Lương Dụ giải thích: "Tôi đi nhờ xe, hai người chỉ cần đưa tôi đến gần quảng trường là được."

Vương Nhất Bác: "..."

Thật sự nếu không biết đầu óc Lương Dụ có vấn đề thì cụm từ "tình bạn trong sáng" này nghe rất lạ lùng.

Tiêu Chiến cười một tiếng, xoay người đi về phía bãi đỗ xe.

Vương Nhất Bác theo sau, cẩn thận nắm tay áo anh: "Bọn em gặp nhau ngoài phòng vệ sinh, anh của hắn đi rồi, hắn không có xe nên nhất quyết phải qua đây đi nhờ."

Cậu nói thêm: "Em và hắn thật sự không có quan hệ gì, từ lần trước anh bảo em giữ khoảng cách với hắn, em chưa nói với hắn câu nào cả."

"Anh biết." Tiêu Chiến nói: "Nếu không em cho rằng em còn có thể bay nhảy giống bây giờ sao?"

Vương Nhất Bác:?

Tiêu Chiến: "Anh sẽ nhốt em trong phòng tối, không cho em ra ngoài, không cho em nghe điện thoại, em muốn ăn hoặc uống nước chỉ có thể gọi anh, sau đó xin anh cho em ăn..."

Vương Nhất Bác kinh ngạc: "Anh nói khó nghe quá."

Tiêu Chiến: "Hừ ~"

Vương Nhất Bác ho một tiếng: "Vậy nếu không... Anh nhốt em thử xem?"

Tiêu Chiến:?

Vương Nhất Bác trêu chọc nói: "Thật ra em và Lương Dụ... Mặc dù tình cờ gặp, đi cùng nhau, nói chuyện với nhau, anh ấy còn quấn lấy em, nhưng bọn em thật sự trong sạch, không có chút quan hệ nào..."

Tiêu Chiến ấn huyệt Thái Dương: "... Em câm miệng."

Vương Nhất Bác: "Vậy... Anh sẽ đóng cửa nhốt em trong phòng tối hả?"

Tiêu Chiến không hiểu liếc cậu một cái: "... Về anh sẽ nhốt."

Vương Nhất Bác nhìn điện thoại: "A, còn năm ngày nghỉ, có thể nhốt năm ngày."

Tiêu Chiến: "..."

Vương Nhất Bác nhìn anh bằng ánh mắt mang ý cười. Bạn trai kiêu ngạo như vậy, Tiêu Chiến nhìn Lương Du đang bận nói chuyện với người khác, nói với hắn: "Xoay người sang chỗ khác thì tôi cho cậu đi nhờ xe."

Lương Dụ cầm điện thoại nghi ngờ xoay người. Tiêu Chiến quay đầu, đến gần Vương Nhất Bác, hôn cậu.

"Có phải em cho rằng bây giờ anh không làm gì được nên em kiêu ngạo như vậy."

Vương Nhất Bác lắc đầu.

"Anh." Cậu ngẩng đầu nhìn anh: "Ý em là dù bây giờ anh làm gì với em em cũng không phản kháng."

Tiêu Chiến: "..."


Ánh mắt nóng như lửa dừng trên người cậu, mang theo độ ấm nóng rực khiến mặt Vương Nhất Bác càng lúc càng nóng, một lúc lâu sau cậu mới nghe thấy giọng nói mười phần kiềm chế của Tiêu Chiến: "Về nhà anh sẽ xử lý em."

Rất nhanh Lương Dụ bị Tiêu Chiến ném xuống Quảng trường. hắn bị đuổi xuống xe trước khi kịp yêu cầu đi thêm 300m nữa, để lại hắn với khuôn mặt đầy khói xe.

Lương Dụ: "..."Là ghen ghét. Ghen tị với vẻ đẹp trai của hắn.

Vương Nhất Bác vừa vào nhà đã bị Tiêu Chiến đè lên tấm cửa. Ngay sau đó, hơi thở bị cướp đi, không khí bị cướp mất, Vương Nhất Bác bị buộc ngẩng đầu lên tiếp nhận nụ hôn sâu nóng bỏng của Tiêu Chiến.

"Anh." Cuối cùng mới được nghỉ ngơi một chút, Vương Nhất Bác thở hổn hển: "Anh bình tĩnh chút được không?"

"Không bình tĩnh được."

"Vậy... Tắm nước lạnh?"

"Không tắm." Tiêu Chiến ôm cậu lên, trực tiếp đặt lên sofa.

Lúc này Vương Nhất Bác mới bắt đầu khẩn trương, cậu chống tay lên ngực anh: "Nếu không anh uống trà không? Bình tĩnh lại."

Tiêu Chiến "Hừ" một tiếng, duỗi tay kéo cà vạt xuống, ném sang một bên, anh cong môi cười xấu xa, tà mị nói: "Bây giờ mới sợ? Đã muộn rồi."

Vì động tác lôi kéo, hai cúc áo trên cổ Tiêu Chiến đã bị bung ra, để lộ yết hầu gợi cảm và một phần xương quai xanh. Vương Nhất Bác nhắm một mắt, chỉ mở một mắt nhìn lén, mặt cậu càng ngày càng đỏ.

Tiêu Chiến kéo cà vạt ấn xuống, cố ý dán vào tai cậu hỏi: "Sợ à?"

Hơi thở nóng bỏng như muốn đốt cháy cả người Vương Nhất Bác, toàn thân Vương Nhất Bác nhũn ra, lúc này cuối cùng cậu mới hơi rụt rè muốn đẩy anh ra nhưng không được.

Tiêu Chiến hùng hổ nói: "Không cho em một bài học em sẽ không biết hậu quả khi trêu chọc anh."

Sau đó anh cúi xuống cắn vào cổ cậu. Vương Nhất Bác kêu lên. Tiêu Chiến không dùng quá nhiều lực, chỉ cắn ra một dấu răng rất nông, sau đó an ủi hôn lên dấu răng, tạo một dấu dây tây hồng nhạt. Vương Nhất Bác cảm thấy cổ đau, cậu khẩn trương nắm lấy sofa dưới người nhưng Tiêu Chiến lại không có thêm động tác nào.

Sau khi dọa được Vương Nhất Bác, anh nằm xuống bên cạnh, ôm cậu vào lòng, điều hòa nhịp thở.

"Nếu có lần sau anh sẽ không cắn em một cái đơn giản vậy đâu." Tiêu Chiến nói.

Sau khi Vương Nhất Bác thoát nạn, cậu lấy lại tinh thần bắt đầu nói: "Cắn hai cái?"

"Cũng được." Vương Nhất Bác nói: "Cho cắn."

Tiêu Chiến: "..."

Sau khi Vương Nhất Bác nói xong câu cuối cùng, cậu không khỏi cong khóe môi, sau đó nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng Tiêu Chiến nghỉ ngơi. Vương Nhất Bác vốn chỉ định nằm trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng có lẽ vì cánh tay Tiêu Chiến quá thoải mái, cậu nằm tí đã ngủ thiếp đi.

Đợi khi cậu tỉnh dậy lần nữa thì trời đã tối. Cậu vẫn ngủ say trong lòng Tiêu Chiến, ngay cả tư thế cũng không thay đổi. Tiêu Chiến cũng ngủ, anh vòng tay ôm người cậu, quay mặt vào trong ngủ. Sofa vốn không rộng lắm, bây giờ hai người nằm, không gian càng chật hẹp.

Nửa người Vương Nhất Bác đều dựa vào lòng Tiêu Chiến. Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ồn nhỏ từ điều hòa. Đột nhiên cậu nhớ đến khi cậu vừa tốt nghiệp cấp ba, trong bữa tiệc sau kỳ thi đại học, mọi người ngồi cùng nhau nói về tương lai, có người hỏi Vương Nhất Bác cậu hy vọng tương lai sẽ thế nào.

Lúc đó Vương Nhất Bác nói: "Hy vọng có một ngôi nhà và một người có thể làm bạn với cậu, bình an hạnh phúc."

Như bây giờ. Bên ngoài trời đã tối, trong phòng không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ chiếu vào. Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Tiêu Chiến.

Ngày thường anh bận rộn với công việc, thời gian ngủ ít hơn Vương Nhất Bác rất nhiều, ngủ say hơn Vương Nhất Bác. Đôi mắt Vương Nhất Bác dần dần rời khỏi đôi mắt đang nhắm nghiền của anh, rơi xuống môi anh, sau đó cẩn thận di chuyển, hôn lên đó một chút.

Sofa quá nhỏ, hai người lại ép sát vào nhau nên bất kỳ động tác nào của Vương Nhất Bác cũng bị phóng đại ngàn lần, hình như Tiêu Chiến cũng cảm nhận được, anh chậm rãi mở mắt ra, đối diện với ánh mắt Vương Nhất Bác, giọng nói vừa tỉnh khàn khàn gợi cảm: "Hả?"

Vương Nhất Bác như không có chuyện gì xảy ra mà lắc đầu, sofa quá nhỏ, cậu chỉ có thể dựa vào ngực Tiêu Chiến: "Anh, tối rồi."

"Ừm."

Anh vươn tay ấn bật chiếc đèn sàn bên cạnh, nhìn thời gian, đã 6 giờ tối.

"Tối em muốn ăn gì?" Tiêu Chiến vẫn nằm trên sofa khàn giọng hỏi: "Anh gọi người giao cơm tới."

"Cái gì cũng được, trưa em ăn hơi nhiều, muốn ăn thanh đạm hơn chút."

"Được."

Tiêu Chiến sờ điện thoại, gọi người giao đồ ăn đến, Vương Nhất Bác đang muốn đứng dậy thì lại bị anh tiếp tục ôm vào ngực: "Ngủ một lát nữa đi, đồ ăn giao đến phải mất một lúc nữa."

Vương Nhất Bác chỉ có thể tiếp tục nằm trong vòng tay anh, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, trông rất buồn ngủ.

Một lúc sau, anh mở mắt ra: "Tiểu Vương, em thu lại ánh mắt đó đi, anh không ngủ được."

"Em đâu có." Vương Nhất Bác lập tức nhìn đi chỗ khác, thẹn quá hóa giận: "Em không nhìn anh."

Nói xong cậu vẫn cảm thấy không yên tâm: "Em rõ ràng đang nhìn trần nhà."

"Ồ, nhìn trần nhà cũng không nhìn anh." Tiêu Chiến tiến lên hỏi: "Anh không đẹp bằng trần nhà hả?"

Vương Nhất Bác thật sự muốn chọc Tiêu Chiến, dán mấy chữ 25 tuổi lên trán anh, để anh tôn trọng tuổi mình một chút, đừng làm nũng như trẻ con nữa.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của anh, cậu lại cảm thấy dáng vẻ này của Tiêu Chiến khá tốt.


"Anh đẹp là được." Vương Nhất Bác cam chịu nói: "Anh đẹp nhất, đẹp hơn trần nhà gấp hai trăm lần."

"Ừm." Tiêu Chiến cười nói: "Vậy em nhìn anh đi, anh không ngủ nữa."

Vương Nhất Bác: "..." Rất... rất không biết xấu hổ.

Nửa tiếng sau, bữa tối của hai người được giao đến. Vương Nhất Bác đi rửa mặt, Tiêu Chiến mang bữa tối vào, sau đó đi rửa tay.


Khi ở phòng vệ sinh, Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng anh hắt hơi nhẹ. Cả buổi chiều hai người ngủ trên sofa, trong phòng luôn bật điều hòa.

Vương Nhất Bác ngủ trong lòng Tiêu Chiến, không cảm thấy lạnh, nhưng Tiêu Chiến ngủ bên ngoài, sau lưng lại đối diện cánh thoát khí trung tâm của điều hòa, hơn nữa không có gì che, không biết có phải anh bị cảm lạnh rồi không.

"Anh bị cảm sao?" Vương Nhất Bác quan tâm hỏi.

Tiêu Chiến lắc đầu, lau khô tay, giọng điệu bình tĩnh nói: "Không có."

Vương Nhất Bác nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy dáng vẻ thật sự không sao của Tiêu Chiến cậu mới tạm yên tâm. Bữa tối được một nhà hàng Tiêu Chiến thường đến chuẩn bị và mang đến, dựa theo yêu cầu của Vương Nhất Bác, đồ ăn khá thanh đạm, nhưng dù sao cũng do một nhà hàng nổi tiếng với giá cả đắt đỏ làm, hương vị không chê vào đâu được.

Ăn tối xong, hai người cùng nhau dọn bàn ăn, sau khi rửa tay xong Vương Nhất Bác cắt một đĩa trái cây mang ra.


Hai người ngồi trên sofa ăn trái cây, Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn thấy thuốc cảm lạnh trong ngăn kéo phía trước nên cậu đưa tay sờ trán Tiêu Chiến. Sờ vào có vẻ hơi nóng.

"Anh sốt à?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến đang muốn nói chuyện, Vương Nhất Bác đã nghiêng người về phía trước, áp trán mình vào trán Tiêu Chiến. Mẹo này Vương Nhất Bác nghe người ta nói, muốn biết một người có sốt không, chỉ dùng tay sờ rất không chính xác, có thể dùng trán thử, nếu nhiệt độ trên trán đối phương cao hơn nhiệt độ trên trán mình vậy có thể bị sốt, chính xác hơn dùng tay rất nhiều.
Vương Nhất Bác cảm nhận một chút, nhiệt độ hai người dường như không khác nhau mấy, nhưng nhiệt độ của Tiêu Chiến cao hơn một chút. Cậu nhích ra xa một chút, sau đó lại dán lên.

Tiêu Chiến bị cậu kéo người xuống áp vào trán cậu, thậm chí anh có thể nhìn thấy hàng mi của cậu.

"Tiểu Vương, em đang làm gì vậy?" Tiêu Chiến hỏi.

"Thử nhiệt độ trán anh." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến cười nói: "Không phải giở trò lưu manh hả?"

"Cũng được." Tiêu Chiến thở dài một tiếng, rất rộng lượng nói: "Nếu em giở trò lưu manh... anh cũng nhận."

Vương Nhất Bác: "...".

Vương Nhất Bác đẩy anh ra: "Em thử nhiệt độ trán anh xem có sốt không, anh mới giở trò lưu manh á."

"Ồ, vậy thử được chưa?" Tiêu Chiến kiên nhẫn hỏi.

"Không." Vương Nhất Bác hơi không tự tin: "Cảm giác nhiệt độ của chúng ta gần giống nhau, chắc không sốt, hay em xuống lầu mua nhiệt kế nhé."

"Không cần." Tiêu Chiến giữ cậu lại: "Anh không khó chịu."

"Thật không?"

"Ừm, thật đấy." Anh đưa tay véo mặt Vương Nhất Bác: "Tiểu quỷ lo lắng."

Vương Nhất Bác: "..."

Nhưng người anh trai này có vẻ thật sự không sao nên Vương Nhất Bác không quản anh nữa. Kết quả ngày hôm sau, khi Vương Nhất Bác thức dậy, cậu thấy Tiêu Chiến ngồi trên sofa đang hắt hơi, sau đó nhìn cậu một cách rất vô tội, bình tĩnh nói: "Anh bị cảm."

Vương Nhất Bác: "..."

Vương Nhất Bác đi tới: "Hôm qua anh đã nói gì."

"... Có lẽ đến tối anh mới bị cảm." Tiêu Chiến cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm cho bản thân: "Không nghiêm trọng đâu."

"Đã như này rồi anh còn nói không nghiêm trọng."


Vương Nhất Bác xuống lầu mua nhiệt kế, nhân tiện mua bữa sáng.

Về đo: "38.8º."

Tiêu Chiến không quá để ý: "Anh đã nói không nghiêm trọng."


"Đúng vậy." Vương Nhất Bác cười lạnh: "Mới 39º, không đủ đốt anh thành tên ngốc."

Tiêu Chiến: "..."

Thật ra Tiêu Chiến thật sự không cảm thấy nghiêm trọng lắm, có lần anh sốt gần 40º, không muốn động, cũng không buồn gọi bác sĩ, anh tự uống thuốc hạ sốt, ngủ một giấc lúc dậy là đỡ.
Đặc biệt mấy năm anh đi học ở nước ngoài, không có người nhà bên cạnh, anh càng không để ý nhiều, khi bị cảm lạnh nhỏ nhặt này anh không muốn để ý nên ngay cả thuốc cũng không uống.
Chính trong lòng anh cũng biết đây là một chuyện không đáng tin, Vương Nhất Bác nấu nước nóng, pha nước cho anh uống thuốc, sau đó cậu lấy các loại thuốc từ trong túi ra: "Thuốc hạ sốt anh muốn uống loại nào? Bình thường anh hay uống loại nào?"

Có lẽ vì từ nhỏ đã giúp gia đình làm việc nên thể chất của Vương Nhất Bác khá tốt, từ nhỏ cậu rất ít bị cảm.

Tiêu Chiến bị sốt nên hơi chóng mặt, anh đắp chăn ngồi trên sofa nhìn Vương Nhất Bác chạy tới chạy lui, cậu kêu anh uống thuốc là anh uống thuốc, kêu anh uống nước là anh uống nước. Sau khi uống xong anh tiếp tục nhìn Vương Nhất Bác chạy tới chạy lui, cảm thấy khá thú vị.

Vì Tiêu Chiến không bày tỏ ý kiến, giá trị con người của người anh trai này quá cao, không giống một người nhà quê được nuôi dưỡng thô thiển như cậu, cuối cùng Vương Nhất Bác vẫn tự mình gọi bác sĩ Lý đến, miễn cho người anh trai tự phụ này có vấn đề gì.

Sau khi nghe điện thoại về, Vương Nhất Bác phát hiện Tiêu Chiến chẳng những không giống người có bệnh mà anh còn cong miệng cười. Vương Nhất Bác quơ quơ tay trước mặt anh, không phải anh bị thiêu ngốc chứ, có muốn gọi 120 cấp cứu không?


Tiêu Chiến nắm lấy bàn tay đang xua loạn của cậu.

"Anh cười cái gì?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Anh rất vui." Anh vốn định kéo Vương Nhất Bác đến bên người, nhưng sợ lây cảm cho cậu nên đành buông tay.

Anh dựa vào ghế sofa, đôi mắt hơi nhướng lên, dùng một đôi mắt đẹp chăm chú nhìn cậu, tâm trạng rất tốt nói: "Anh thích nhìn em trai quan tâm anh."

Ngoại trừ Vương Nhất Bác thì không có ai quan tâm anh nhiều như vậy.

Ngay từ đầu Vương Nhất Bác đã không có bất kỳ sự miễn nhiễm nào với khuôn mặt của Tiêu Chiến, giờ lại bị anh nhìn như vậy, mặt cậu lập tức đỏ lên, chỉ có thể xoay người sang chỗ khác, cố làm ra vẻ nói: "Một lúc nữa bác sĩ Lý sẽ đến, anh nghỉ ngơi trước đi."

Bác sĩ Lý đến muộn hơn dự kiến, Vương Nhất Bác không nhịn được phải thúc giục, cuối cùng ông ấy cũng đến. Vương Nhất Bác vội vàng ra mở cửa cho ông ấy rồi pha trà cho ông ấy.

Chắc đã nói bệnh tình qua điện thoại, bác sĩ Lý lại đo nhiệt độ cho Tiêu Chiến lần nữa, Tiêu Chiến nâng mắt, ông ấy nói gì Tiêu Chiến đáp cái đó, dáng vẻ rất phối hợp với lời dặn của bác sĩ, bác sĩ Lý cảm thấy rất kỳ diệu khi thấy anh phối hợp như vậy.


Trước đây ông ấy từng khám bệnh cho Tiêu lão gia, được Tiêu lão gia coi trọng, sau đó người Tiêu gia bị bệnh đều tìm ông ấy. Ông ấy đã gặp Tiêu Chiến từ lúc anh còn rất nhỏ. Khi còn nhỏ anh là Tiêu đại thiếu gia dung mạo tinh xảo, là một cậu bé lịch sự, đáng yêu, nhưng điều duy nhất anh ghét chính là khám bệnh và uống thuốc, muốn cho anh uống thuốc phải một đống người vây quanh, mất cả buổi mới uống xong.

Sau đó Tiêu gia xảy ra chuyện nên tính tình Tiêu Chiến theo đó mà thay đổi lớn, bị bệnh càng không kiên nhẫn uống thuốc, loại bệnh cảm mạo nho nhỏ này anh tuyệt đối sẽ không gọi bác sĩ, anh cảm thấy vừa mất công lại vừa phiền toái, tình nguyện khiến mình khó chịu.

Bây giờ có Vương Nhất Bác quản, quả nhiên đã đổi tính. Cái dáng vẻ nói gì đáp nấy này, nếu không phải khuôn mặt và khí chất không ai giả mạo được này thì bác sĩ Lý còn nghi ngờ không biết có phải Tiêu Chiến bị đánh tráo không. Nên vốn dĩ đo nhiệt độ hỏi vài câu là xong nhưng bác sĩ Lý thấy lạ nên hỏi thêm mấy câu vô nghĩa, Tiêu Chiến nhìn ông ấy, không biết có phát hiện không nhưng anh vẫn đáp.

Lạ quá, quá lạ. Loạt đạn đang bay nhanh qua nội tâm bác sĩ Lý, nhưng vẻ mặt ông ấy vẫn kiên định, vẫn tỏ ra là một bác sĩ thành thạo và đáng tin cậy, tuyệt đối không phải người nhàm chán nói nhảm với người bệnh vì thấy lạ.

Bác sĩ Lý kê đơn thuốc cho Tiêu Chiến, cẩn thận nói cách sử dụng và liều lượng một cách chi tiết. Sau khi làm xong việc này, khi ông ấy lùi lại thì vô tình đụng vào chiếc cặp của mình, chiếc cặp rơi xuống đất. Khóa kéo của chiếc cặp vốn đã mở, toàn bộ giấy tờ bên trong rơi ra ngoài.

Vương Nhất Bác giúp nhặt chúng lên, chữ viết của bác sĩ từ trước đến nay luôn khó đọc, Vương Nhất Bác cũng lịch sự không nhìn nhưng khi cậu đưa cho bác sĩ Lý, ánh mắt cậu vô tình nhìn thông tin trên cùng của một tờ giấy, tên bệnh nhân ở trên cùng được in là "Tiêu Vĩ".

Vương Nhất Bác hơi sửng sốt, bác sĩ Lý nói cảm ơn rồi cầm hết đống giấy tờ đó.

Thấy Vương Nhất Bác nhìn thấy tờ giấy này, bác sĩ Lý nói: "Tôi vừa từ chỗ Tiêu tổng đến đây, đây là hồ sơ bệnh án của Tiêu tổng."

Ánh mắt ông lướt qua Tiêu Chiến: "Nếu muốn xem..."

"Không cần." Tiêu Chiến lên tiếng ngắt lời ông ấy, nói: "Cảm ơn, ông vất vả rồi."

Bác sĩ Lý cũng không nói gì nữa, ông thu dọn đồ đạc, nói với Vương Nhất Bác vài câu rồi rời đi. Mặc dù Tiêu Chiến biểu hiện rất bình tĩnh không có gì nhưng cũng không thay đổi được sự thật đầu anh nặng nề chân tay bủn rủn vì sốt.

Sau khi uống thuốc xong, Vương Nhất Bác kêu anh về phòng ngủ.


Thuốc cảm có thành phần thuốc ngủ, khi Tiêu Chiến đến cửa phòng, hiển nhiên anh có chút ý kiến về việc mình chỉ có thể ngủ giữa ban ngày, anh thở dài nói: "Hai ngày nay anh không làm gì cả? Giờ lại ngủ."

Vương Nhất Bác hỏi: "Là tại ai?"

Nếu hôm qua anh để ý hơn, tối hôm qua uống trà gừng, pha nước uống thuốc cảm thì có lẽ hôm nay đã đỡ.

Hiển nhiên Tiêu Chiến không biết tự xem lại bản thân, anh suy nghĩ một chút, nghĩ tới đáp án hợp lý nhất, hơi nhướng mày nhìn Vương Nhất Bác: "Là vì... sofa ngủ quá ngon?"

Vương Nhất Bác: "..."

Tiêu Chiến uống thuốc xong lại ngủ một giấc, đến chiều dậy thì hạ sốt. Tranh thủ thời gian này Vương Nhất Bác định viết xong báo cáo thực hành, cả buổi trưa cậu ngồi trong phòng làm việc viết báo cáo.

Sau đó Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ, tuổi Tiêu Chiến cũng không nhỏ, con trai cấm dục lâu như vậy... Liệu có vấn đề gì không? Cậu âm thầm mở web, đang chuẩn bị cầu cứu sự giúp đỡ của lực lượng tìm kiếm thì Tiêu Chiến đột nhiên gõ cửa. Vương Nhất Bác sợ đến mức tim run lên, điện thoại suýt chút nữa rơi mất, trước khi Tiêu Chiến đi vào cậu vội vàng ngồi thẳng dậy, giả vờ bận học.

"Làm bài?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác hơi chột dạ gật đầu. Giả bộ xong, cậu ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, mặt vẫn đỏ bừng: "Anh hạ sốt rồi à?"

"Ừm, anh vừa đo lại nhiệt độ, không sao nữa."

Vương Nhất Bác thở ra, cậu đang định nói gì đó thì một cảm giác ngột ngạt đột nhiên từ phía sau truyền đến.

Cậu ngẩng đầu lên, Tiêu Chiến một tay chống lên bàn, vây cậu giữa bàn và ghế, nhìn cậu: "Tiểu Vương, sao mặt em đỏ vậy?"

"Hả? Có sao?" Vương Nhất Bác đưa tay sờ mặt mình, cậu chột dạ nhìn chung quanh: "Có lẽ do quá nóng."

Tiêu Chiến cười nhẹ một tiếng. Anh ôm cậu ra khỏi ghế. Vương Nhất Bác đột nhiên treo lơ lửng trên không, cậu theo phản xạ có điều kiện mà ôm chặt cổ anh. Tiêu Chiến đặt cậu lên bàn, hai tay vẫn chống bên cạnh người cậu, mắt hơi híp lại, mang theo chút quyến rũ: "Anh cảm thấy không phải vì quá nóng."

Anh đến gần cậu, cười nói: "Chắc chắn trong lúc làm bài em lén nhớ anh nên mặt mới đỏ."

"..."

"Đúng không?"

"..."

Vương Nhất Bác muốn lùi lại nhưng sau lưng cậu là cửa sổ, trước mặt ... là Tiêu Chiến. Lúc này cửa sổ còn mở, gió thổi qua vén một nửa rèm cửa lên. Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy tư thế này rất xấu hổ.

Tiêu Chiến hạ quyết tâm muốn cậu phải nói ra đáp án, nên Vương Nhất Bác dứt khoát vươn tay ôm cổ Tiêu Chiến, ngẫng cổ muốn hôn anh. Tiêu Chiến vừa bị cảm, sợ lây bệnh cho cậu, nên khi Vương Nhất Bác đến gần, anh vội tránh đi.

Sau đó Vương Nhất Bác ranh mãnh đổi hướng, nhẹ nhàng thổi hơi bên tai Tiêu Chiến, mập mờ nói: "Anh à... người bị cảm không có tư cách trêu em."

Tiêu Chiến: "..."

Không biết có phải bị những lời này của Vương Nhất Bác kích thích không, Tiêu Chiến nhanh bị cảm lạnh cũng nhanh khỏi.

Ngày hôm sau các triệu chứng của bệnh đã biến mất.


Tiêu Chiến rủ Vương Nhất Bác đi ăn ở một nhà hàng rồi đi chơi bowling. Vương Nhất Bác học cái gì cũng nhanh, đặc biệt là môn bowling rất liên quan đến vật lý này, là một sinh viên đứng đầu khoa vật lý, nếu không chơi tốt thì hơi mất mặt. Sau khi Vương Nhất Bác biết quy tắc, tìm được cảm nhận cậu dần dần bắt đầu thực hành.

Tiêu Chiến vốn muốn cầm tay dạy cậu mà anh không tìm được cơ hội. Khi đi ra phát hiện chú Lâm không đứng cạnh ô tô đợi hai người như thường ngày mà chú ấy ở ngoài quán chờ. Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn thấy ba Tiêu cách đó không xa.

Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác: "Em lên xe trước đợi anh."

Vương Nhất Bác gật đầu, liếc qua đó một cái rồi cùng chú Lâm lên xe.

Tiêu Chiến đi tới: "Ông tìm tôi có chuyện gì?"

"Không có gì." ba Tiêu mặc trang phục bình thường, rất hòa thuận nhìn anh nói: "Ba muốn cùng con ăn một bữa cơm."

"Gọi cả Vương Nhất Bác nữa." ba Tiêu nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác hỏi: "Yêu nhau rồi?"


"Không cần ông lo lắng." Tiêu Chiến thật sự không muốn nhìn thấy ông ta, anh đâm một câu: "Nhiều tình nhân như vậy, mỗi ngày đổi một người cũng đủ cùng ông ăn cơm."

"Tiêu Chiến, con nhất định phải nói như vậy với ba sao?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, châm chọc nói: "Nói sự thật thôi, sao dám làm mà không dám nghe à?"

Ba Tiêu im lặng một lúc, cúi đầu như thể thỏa hiệp, tiến lên một bước: "Ba nhớ khi con còn là một đứa trẻ, con chỉ cao một chút, mỗi khi ba đi làm về, con sẽ là người đầu tiên chạy đến nói là con chỉ cần nghe thấy tiếng ô tô là biết ba đã về, lúc đó con rất bám lấy ba."

Ông ta xúc động nói: "Nháy mắt con đã lớn như vậy."

Ông ta không nhắc đến những chuyện này còn tốt, vừa nhắc đến Tiêu Chiến lại càng bực bội, Tiêu Chiến cắt ngang ký ức của ông ta: "Không còn chuyện gì, tôi đi trước, ăn cơm với ông..."

Anh dừng một chút: "Tôi sợ nuốt không nổi."

Tiêu Chiến lướt qua ông ta rời đi nhưng bị ba Tiêu gọi lại: "Tiêu Chiến, ba sắp hết thời gian rồi."
Thấy Tiêu Chiến dừng lại, ông nói tiếp: "Đã chẩn đoán chính xác, là ung thư giai đoạn cuối."


Bước chân của Tiêu Chiến dừng lại, rất lâu sau anh mới nói: "Có bệnh thì tìm bác sĩ, tìm tôi có ích gì."

Tiêu Chiến trở lại xe, Vương Nhất Bác vội hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Tiêu Vĩ nói ông bị ung thư." Tiêu Chiến không có nhiều cảm xúc nói.

Nói xong anh dựa vào ghế, hơi mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi còn nhỏ anh đã từng sùng bái, ngưỡng mộ ba mình như bao đứa trẻ khác, tự hào nói với mọi người ba anh Tiêu Vĩ, anh cho rằng anh có một gia đình tốt nhất và hạnh phúc nhất trên đời. Chính Tiêu Vĩ đã hủy hoại tất cả. Một gia đình tan vỡ, mẹ anh một xác hai mạng.

Bất cứ lúc nào anh nhớ đến những điều này, anh chỉ hy vọng mình chưa từng được sinh ra, hy vọng mẹ anh kết hôn với một người tốt hơn, hy vọng Tiêu Vĩ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời mẹ anh. Hậu quả bây giờ của Tiêu Vĩ có lẽ là quả báo.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến không muốn nhắc đến những chuyện này, đây là vết sẹo của Tiêu Chiến, mặc dù miệng vết thương đã sớm đóng vảy nhưng mỗi khi miệng vết thương bị hở đều rất đau. Đây cũng là lý do vì sao Tiêu Chiến rất ghét nhìn thấy ba Tiêu, vì chỉ cần nhìn thấy ông, Tiêu Chiến sẽ nhớ đến tất cả những chuyện này, miệng vết thương sẽ bị hở ra một lần nữa.

Vương Nhất Bác đưa tay qua nắm lấy tay Tiêu Chiến, mười ngón tay đan vào nhau.

Kỳ nghỉ bảy ngày nhanh chóng trôi qua. Vương Nhất Bác phải về ký túc xá, cậu thu dọn sách giáo khoa xong rồi nhét vài bộ quần áo vào chiếc va li nhỏ của mình, Tiêu Chiến đọc tạp chí tài chính bên cạnh.

Một lúc sau, điện thoại vang lên.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn: "Anh ơi, điện thoại của anh."


Tiêu Chiến đặt sách xuống, nhấc máy.

Vương Nhất Bác tiếp tục thu dọn đồ đạc. Một lúc sau, trong phòng không có âm thanh gì, Vương Nhất Bác thấy hơi lạ nên ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Tiêu Chiến.

Rất lâu sau, Tiêu Chiến mới hơi bàng hoàng nói: "Tiêu Vĩ mất rồi."

Vương Nhất Bác chớp mắt, ban đầu cậu không hiểu, phải mất một lúc sau cậu mới phản ứng kịp, cả người ngây dại.

Tiêu Chiến nhanh chóng thay quần áo, nói với Vương Nhất Bác vài câu rồi vội vàng rời đi. Khi đó, Vương Nhất Bác hoàn toàn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

Tiêu Vĩ không chỉ là Tiêu Vĩ, ông còn là tổng giám đốc của Tiêu Thị, là tổng giám đốc niêm yết của tập đoàn. Tổng giám đốc niêm yết – người phụ trách đế chế doanh nghiệp khổng lồ Tiêu Thị đột nhiên qua đời, đây chắc chắn là một tin tức lớn.

Tin tức nhanh chóng lan truyền nói Tiêu Vĩ qua đời tại nhà riêng vì dùng thuốc ngủ quá liều. Gia tộc giàu có hàng đầu Tiêu Thị, tổng giám đốc qua đời, uống thuốc... Các loại yếu tố cộng với nhau cũng đủ khiến người không biết chuyện gì tưởng tượng ra một màn kịch lớn trong một gia đình giàu có, dư luận lập tức dậy sóng.

Công ty cần người phụ trách mọi chuyện, thị trường chứng khoán biến động, dư luận xôn xao. Dưới sự dẫn đường của những người có tâm, mọi chuyện cũ của Tiêu gia cũng bị khơi lại.

Tiêu Chiến lập tức bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió của dư luận. Thậm chí có những thuyết âm mưu kỳ quặc cho rằng cái chết của Tiêu Vĩ có liên quan đến Tiêu Chiến.

Vì việc Tiêu Chiến và Tiêu Vĩ không hợp nhau không phải bí mật gì, hơn nữa sau khi Tiêu Vĩ qua đời, toàn bộ tài sản của Tiêu Vĩ sẽ thuộc về Tiêu Chiến, Tiêu Chiến là người được lợi lớn nhất. Bản thân Tiêu Vĩ rời xa trần thế được giải thoát nhưng để lại toàn bộ mớ hỗn độn này cho Tiêu Chiến.

Liên tục mấy ngày nay Vương Nhất Bác đã không nhận được bất kỳ tin tức gì từ Tiêu Chiến, tất cả các chủ đề về Tiêu gia trên mạng đều kéo theo từ "bùng nổ".

Mỗi ngày xem tin tức cũng khiến Vương Nhất Bác tức đến đau gan, người không dùng mạng xã hội nhiều lập tức đăng ký hơn chục tài khoản một lúc, ngày nào cũng lên mạng mắng người. Những người trong phòng ký túc xá cũng cảm nhận được áp suất thấp của Vương Nhất Bác.

Tiêu gia xảy ra chuyện lớn như vậy, bạn cậu ngoài việc giúp cậu mắng cư dân mạng và nói mấy câu an ủi cậu thì cũng không thể làm được gì.

Khi Tiêu Chiến rời đi anh chỉ bảo Vương Nhất Bác về trường trước, đi học đầy đủ, yên tâm đợi anh về, sau đó mất tin tức. Vương Nhất Bác chỉ nhìn dư luận trên mạng thôi cũng đủ khiến cậu tức đến bốc khói, huống chi Tiêu Chiến là đương sự trải qua chuyện này.

Những vết sẹo anh muốn che giấu đều bị xé toạc ra chảy đầy máu, xát muối phơi bày trước công chúng. Quả thật Vương Nhất Bác không thể tưởng tượng nổi mấy ngày nay Tiêu Chiến sống như thế nào. Đau lòng, tức giận rồi bất lực. Cậu rất muốn đi gặp Tiêu Chiến, nhưng lại sợ lúc này đi tìm anh chỉ gây thêm phiền toái.

Bây giờ Tiêu Chiến đã không thể phân thân, sự hiện diện của cậu chỉ càng khiến anh phân tâm. Vì vậy, sau khi tức giận, cậu đã bình tĩnh lại. Cậu không giúp được Tiêu Chiến những việc khác, nhưng cậu có thể khiến anh cảm thấy tốt hơn khi anh mệt mỏi.

Vương Nhất Bác lên mạng tìm rất nhiều truyện cười thú vị, sắp xếp chúng, thỉnh thoảng gửi cho anh một đoạn. Cậu viết những chuyện thú vị mà cậu trải qua hàng ngày thành đoạn ngắn rồi gửi cho anh, nhắn tin chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, gửi cho anh những bức ảnh ba bữa cơm một ngày...

Hàng ngày trước khi đi ngủ, sau khi chúc ngủ ngon, cậu nghiêm túc viết:〘Chiến ca, em yêu anh.〙

Mặc kệ thế giới thay đổi như thế nào, mặc kệ tương lai hai người sẽ thế nào, điều duy nhất sẽ không thay đổi là Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến mãi mãi. Cậu hy vọng Tiêu Chiến nghe thấy..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro