Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tủ lạnh Vương gia có rất nhiều sữa bò, vốn chuẩn bị cho Vương Hoài Nghi. Nhưng Vương Hoài Nghi không muốn uống, mẹ Vương phải thuyết phục hắn mới bằng lòng uống một ít.

Vương Nhất Bác thấy sữa khá ngon, mấy ngày nay cậu đã uống mấy vị rồi, hôm nay cậu còn mang cho Tiểu Lục một hộp.

Sữa cậu cho Tiêu Chiến chính là thứ cậu bỏ vào cặp thay đồ uống. Vương Nhất Bác là người dễ dàng thích ứng trong mọi tình cảnh, từ nhỏ cậu đã ăn nhờ ở đậu, biết mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình, cậu cũng chưa bao giờ đặt kỳ vọng quá mức vào người khác.

Dưới tình huống có điều kiện cậu sẽ không khiến mình chịu ấm ức. Đồ ăn đồ uống của Vương gia rất ngon nên thỉnh thoảng cậu sẽ vào phòng bếp, quen thuộc với phòng bếp còn hơn những người khác.

Cậu không biết Tiêu Chiến có uống sữa cậu đưa anh không, nhưng khi cậu tưởng tượng đến cảnh Tiêu Chiến ngậm ống hút uống sữa thì cậu không nhịn được bật cười, sau đó tự trách mình: "Vương Nhất Bác mày quá xấu rồi."

Trách xong lại cười tiếp. Cậu lại lấy một hộp sữa khác, chọn vị dâu trong rất nhiều vị rồi ngậm sữa đi lên lầu. Vương Nhất Bác là người có trách nhiệm. Cậu có tổng hai việc làm thêm, bây giờ mất một việc vẫn còn việc làm thêm khác là gia sư. So đi so lại, dạy thêm cũng nhàn, lương cũng cao nên cậu quyết định tiếp tục đi dạy.

Mùng 5 sau kỳ nghỉ đứa trẻ cậu dạy mới về, mùng 6 muốn nghỉ ngơi một ngày, sáng mùng 7 sẽ lên lớp. Vương Nhất Bác kéo vali định mùng 6 sẽ về trường. Đúng lúc đến giờ ăn trưa, mọi người đa số cũng đông đủ, ba mẹ Vương cũng ở đó, Vương Nhất Bác nói cậu sẽ về trường nên ba Vương đã sắp xếp một tài xế đưa cậu đi.

Lúc về nhà cậu chỉ mang theo một chiếc cặp sách, khi trở về cậu mang theo hai chiếc vali, một chiếc cặp sách còn có một chiếc xe ô tô, cũng có thể gọi là áo gấm về làng.

Tài xế mang hành lý đến cửa ký túc xá của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác lười rút chìa khóa nên cậu đứng ở ngoài gõ cửa.

Trác Thành cả ngày ngây ngốc ở trong ký túc xá, cơm trưa thì ăn mì gói, lúc này cậu ấy tùy ý mặc một bộ đồ ngủ, đầu tóc rối bù: "Ai vậy?"

Cậu ấy mở cửa nhìn thấy Vương Nhất Bác, còn tưởng mình hoa mắt: "Em yêu, là em sao? Cuối cùng em cũng chịu rời khỏi căn phòng mấy trăm mét vuông của mình trở về rồi ư?"

Cậu ấy nói xong thì nhìn ra ngoài. Vương Nhất Bác hỏi: "Cậu nhìn cái gì?"

"Ba mẹ cậu không đưa cậu đến đây sao?" Trác Thành hỏi.
Cậu ấy cũng muốn nhìn thấy cặp vợ chồng hào môn trong truyền thuyết trông như thế nào.

Vương Nhất Bác đẩy hành lý vào, mở một cái túi ra, bên trong có hai hộp bánh ngọt cậu mang cho Trác Thành.

Cậu mở hộp ra, nhét một miếng bánh ngọt vào miệng Trác Thành rồi đưa hộp cho cậu ấy, nhân tiện trả lời: "Cậu nghĩ gì vậy, từ tiểu học đến giờ tớ không cần ai đưa đón cả."

Trường tiểu học cách nhà không xa, chỉ mất 20 phút đi bộ, những đứa trẻ nông thôn đến gọi bạn bè rồi tự đi học cùng nhau. Chỉ có khai giảng đầu năm lớp 1 cậu được ba mẹ đưa đi.

Sau đó cấp hai, cấp ba, đại học, cậu đều tự đi, có đôi khi cậu phải đưa Liễu Quan đi khai giảng.

Trác Thành tức giận bất bình: "Cậu vừa được đón về nhà, dù thế nào họ cũng phải đưa cậu đi chứ, không đến đây xem chút mà chỉ kêu tài xế đến. Nói thật là cậu không thèm để ý, nếu là tớ gặp loại chuyện này, tớ sẽ bực lắm đấy."

Trác Thành là một người đơn thuần, vui vẻ, tức giận đều viết trên mặt, bây giờ nói chuyện mặt cậu ấy đầy tức giận.

Vương Nhất Bác véo mặt cậu ấy, cười nói: "Cậu có hiểu lầm gì về hào môn à? Kỳ vọng của chúng ta về hào môn không phải chỉ là nhà cao cửa rộng, quần áo trang sức đẹp, tiền tiêu vặt không hết sao? Trừ mấy thứ này, còn có bánh quy nhỏ nào nữa."

"Cũng đúng."

Vương Nhất Bác mở vali ra, ngồi xổm thu dọn đồ đạc. Cậu vốn không có nhiều quần áo lắm, lần này chú Lý nhất định đúc cho cậu hai vali đồ đạc lớn, nào là quần áo, giày dép, trang sức... Cậu lấy từng thứ ra, trong chốc lát chiếc tủ quần áo trống rỗng đã được lấp đầy.

Vương Nhất Bác ngáp một cái: "Tớ hơi buồn ngủ, phải ngủ một giấc đây."

"Ừm, đi đi, tớ đeo tai nghe xem phim."

Vương Nhất Bác leo lên giường. Chắc có lẽ cậu đã về ký túc xá nơi cậu quen thuộc nên Vương Nhất Bác cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể đều được thả lỏng, kéo theo đó là cơ buồn ngủ vô hạn.

Vương gia cũng là nhà, nhưng dù sao chỉ là một nơi... cậu không mấy quen thuộc. Có thể thấy dù có xây dựng tâm lý đến đâu cậu cũng không thể dễ dàng làm quen với việc ba mẹ thay đổi.

Vương Nhất Bác trở mình trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Không biết có phải vì ban ngày cậu nghĩ đến không mà Vương Nhất Bác mơ thấy ngày mẹ cậu qua đời.

Họ hàng vây quanh ngoài phòng bệnh, mọi người ồn ào nhốn nháo, thậm chí còn la mắng.
"Vương Đại, cậu là cậu cả của đứa bé, nhà cậu nuôi thêm một đứa nhỏ có làm sao đâu, cũng không thiếu cơm."

"Muốn nuôi thì chị đi mà nuôi, nhà tôi không thiếu cơm chẳng lẽ nhà chị thiếu? Nhà tôi có hai đứa con, còn nhà chị mới sinh đứa đầu lòng..."

Bên ngoài cãi cọ ầm ĩ, mẹ cậu đang trút hơi thở cuối cùng, bác sĩ nói là hồi dương, vì vậy nếu có gì muốn nói thì nhanh nói đi. Vương Nhất Bác ghé vào đầu giường, khóc nức nở.

Cậu đã không nhớ rõ mặt mẹ mình nữa, cậu chỉ nhớ mẹ đã nắm lấy tay cậu: "Vương Nhất Bác, mẹ không còn nữa, con phải sống như cỏ dại, cỏ dại có thể mọc rễ ở khắp nơi..."
...

Vương Nhất Bác ngủ không ngon, Trác Thành ngước mắt lên nhìn thoáng qua, cầm điều khiển điều hòa tăng thêm hai độ. Trong bốn người ở phòng ký túc xá, Trác Thành và Vương Nhất Bác có quan hệ tốt nhất.

Lần đầu tiên hai cậu gặp nhau không phải ở trường, mà là ở một con hẻm đổ nát bên ngoài trường. Hôm đó trước khai giảng một ngày, Trác Thành và mẹ ngồi tàu cao tốc hơn 4 tiếng, gần tối mới đến nơi.

Mẹ Trác Thành ở lại trong khách sạn nghỉ ngơi, còn Trác Thành hăng hái nên buổi tối chạy ra ngoài chơi, định đi dạo quanh Văn Đại rồi mua đồ ăn khuya về. Đầu tiên cậu ấy đi dạo quanh Văn Đại một vòng, sau đó lần theo bản đồ tìm thứ gì đó để ăn. Kết quả khi cậu ấy đang đi trên đường thì bất ngờ bị một tên trộm móc túi rồi bỏ chạy. Những vật dụng quan trọng như chứng minh thư và thẻ ngân hàng của Trác Thành đều ở trong ví, cậu ấy vừa hét to ăn trộm vừa chạy theo.

Trác Thành nhìn chằm chằm tên trộm, muốn lấy lại chiếc ví, đi theo rẽ trái rẽ phải, lúc chạy đến hết hơi thì đột nhiên tên trộm phía trước ngừng chạy, thậm chí còn quay đầu lại. Lúc này Trác Thành mới nhận ra mình đã đuổi theo tên trộm vào một con hẻm.

Lúc này Trác Thành mới hoảng hốt, tên trộm từ từ đi về phía cậu ấy, ông ta là một người đàn ông có miệng chuột tai khỉ, trông rất xấu xí. Trác Thành xoay người bỏ chạy, kết quả chưa kịp chạy mấy bước đã bị đối phương đuổi theo, bị ông ta nắm cổ áo ấn lên tường.

"Chạy cái gì? Không phải mày muốn đuổi tao sao? Bây giờ tao đứng trước mặt mày, mày chạy làm gì?" Ánh mắt ông ta trần trụi nhìn Trác Thành từ trên xuống: "Tao thấy mày rất vừa mắt, nếu không mày ngủ với tao, tao trả đồ cho mày, thế nào?"

Trác Thành bị dọa, từ nhỏ cậu ấy đã là một học sinh giỏi, là con ngoan trong nhà, môi trường sống của cậu ấy vẫn rất đơn giản, chưa từng gặp phải loại chuyện này.

Cậu ấy cố gắng làm mình bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run run không kiềm chế được: "Buông tôi ra, tôi không cần đồ nữa, ông thả tôi ra."

"Sao được chứ? Em đã đuổi theo anh lâu như vậy không phải muốn lấy lại đồ sao."

Ông ta kéo cậu ấy vào sâu trong ngõ nhỏ, Trác Thành ra sức giãy giụa, khi cậu ấy đang tuyệt vọng thì sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

"Hi." Không biết một thanh niên nữa từ đâu xuất hiện, cậu vỗ vai tên trộm.

Tên trộm quay đầu, cậu lấy lọ xịt cay xịt vào mặt ông ta rồi sau đó cậu úp ngược thùng rác lên đầu ông ta.

Thùng rác chắn hết tầm nhìn của hắn, cậu duỗi chân đá mạnh vào đầu gối khiến ông ta ngã khuỵu xuống đất.

Cậu nắm chặt thùng rác, lạnh lùng nói: "Rác rưởi nên ở trong thùng rác."

Sau khi làm xong, cậu ngẩng đầu lên nói với Trác Thành: "Báo cảnh sát."

Trác Thành vẫn luôn nhớ rõ hôm đó, ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh như băng, giọng nói nghiêm túc, vô cùng ngầu. Sau đó cậu ấy mới biết, Vương Nhất Bác sống trong một nhà trọ cũ nát trong hẻm nhỏ để tiết kiệm tiền, một đêm mất mấy chục đồng, hoàn cảnh không được tốt lắm.

Lần này Vương Nhất Bác được người nhà tìm thấy, cậu ấy có chút mừng thay cậu. Ít nhất cậu không cần vất vả như trước nữa. Nhưng không hiểu sao cậu ấy lại cảm thấy Vương Nhất Bác không vui vẻ như biểu hiện bên ngoài của cậu.

Vương Nhất Bác bị đánh thức bởi đủ loại âm thanh bên ngoài.
Cậu mở to mắt, ngái ngủ nheo mắt lại, lấy điện thoại từ đầu giường ra nhìn giờ, đã 5 giờ chiều. Trên điện thoại có rất nhiều tin nhắn mới, bấm vào xem, là tin nhắn thoại của Tiêu Chiến.

Cậu vô thức bấm vào, tiếng "em trai" Tiêu Chiến ngân mang theo tiếng thở dài phát ra từ điện thoại, Vương Nhất Bác sợ đến mức suýt ném điện thoại. Người này có thể nghiêm túc nói chuyện không.

Ký túc xá của Văn Đại trên là giường dưới là bàn, Trác Thành đang ngồi trên ghế, cậu ấy đeo tai nghe, cậu ấy lờ mờ nghe thấy giọng nói nam, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt khó tả của Vương Nhất Bác.

"Tiểu Vương, cậu tỉnh rồi." Cậu ấy nhìn xung quanh: "Vừa rồi cậu có nghe thấy tiếng gì không?"

"À." Vương Nhất Bác há miệng thở dốc: "Từ Wechat của tớ, là người nhà gửi đến, không biết có chuyện gì không."

Trác Thành nghe vậy cũng không hỏi nữa. Vương Nhất Bác cầm điện thoại leo xuống giường, tìm được tai nghe cắm vào, lúc này mới bật lại, mặc dù cậu cũng không biết mình đang chột dạ cái gì.

"Em trai, có kết quả xét nghiệm rồi..." Tiếng nói lười biếng của Tiêu Chiến vang lên qua tai nghe: "Quả nhiên chúng ta là anh em."

Vương Nhất Bác:!

Vương Nhất Bác lập tức giật mình đến mức tỉnh ngủ, rất nhiều suy đoán kỳ lạ hiện lên trong đầu cậu, chẳng hạn như ba của Tiêu Chiến lừa ba cậu hay ba cậu lừa ba Tiêu Chiến ...

Cậu vội vàng bấm vào cái tiếp theo, Tiêu Chiến trêu chọc nói: "Anh em khác cha khác mẹ.".

Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác hoàn thành công việc gia sư của mình. Cậu về trường ăn trưa, sau đó đeo cặp đến thư viện tìm Phạm Thừa.

Phạm Thừa luôn có chỗ ngồi thoải mái trong thư viện, mỗi lần đến thư viện các cậu sẽ nhờ Phạm Thừa chiếm một chỗ trống trước.

Trác Thành cũng đang làm bài tập trong thư viện, cắn đầu bút rồi lại nhai một miếng khoai tây chiên, rất có quy luật. Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ, sinh viên về nhà hay đi du lịch cũng sôi nổi về trường. Tiếng bánh xe vali lăn trên sàn bê tông vang vọng khắp nơi trong trường. Bằng mắt thường cũng có thể thấy số người làm bài tập trong thư viện tăng lên.

Tiếng điều hòa vang lên, tiếng lật sách cùng tiếng viết chữ xoẹt xoẹt khiến cả thư viện chìm trong không khí yên tĩnh.

Ba người ở trong thư viện đến chiều tối, bữa tối thì đến nhà ăn gần đó giải quyết, đến tận 9 giờ tối mới về.

Trác Thành và Phạm Thừa mua đồ ở siêu thị dưới tầng, Vương Nhất Bác một mình đi lên trước. Ký túc xá ở tầng 5, phòng đầu tiên bên phải cầu thanh. Vừa đến tầng 5 cậu đã nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng ký túc xá.

"Tớ xem rồi, chiếc áo này phải hơn một ngàn."

"Loại trang sức các minh tinh hay quảng cáo này, một chiếc đã có giá mấy vạn tệ... Vương Nhất Bác lấy tiền từ đâu? Không phải cậu ta phải nợ tiền học sao?"

"Hôm qua có người nhìn thấy Vương Nhất Bác nói chuyện với Châu Sinh ở khoa quản trị kinh doanh, nhà Châu Sinh rất giàu."

"Tối hôm qua có bài post về Vương Nhất Bác, có người thấy Vương Nhất Bác lên một chiếc Bentley ở cổng Tây."

"Cậu ta sẽ không... bán thân ấy chứ. Lần nào cậu ta cũng vội vàng đi về, nhìn qua có vẻ rất bận, hơn nữa thường xuyên đi đến khuya mới về."

"Thật sự nhìn không ra, cho dù cậu ta thiếu tiền cũng không thể..."

"Nhỏ giọng đi, trong lòng biết là được. Đúng rồi, xem xong nhớ cất đồ lại, đừng bị phát hiện."

Vương Nhất Bác đẩy cửa ra, mặt vô cảm đứng ở cửa: "Đã muộn, tôi thấy rồi."

Một người vẫn đang cầm chiếc áo của cậu trên tay, bị Vương Nhất Bác làm hoảng sợ, áo suýt rơi khỏi tay, hắn vội vàng đặt xuống.

Vương Nhất Bác đi tới, mạnh bạo vứt cặp sách lên ghế: "Sao, giáo viên mầm non không dạy các cậu không được tùy tiện đụng vào đồ của người khác sao?"

Bọn họ tưởng sớm nhất 10 giờ Vương Nhất Bác mới về, không ngờ mới 9 giờ cậu đã về, đúng lúc chạm mặt.

Dù sao cũng bị nhìn thấy rồi, một người trong đó đứng dậy: "Vương Nhất Bác, bọn tôi còn chưa hỏi cậu, cậu là sinh viên phải nợ tiền học, cậu lấy tiền từ đâu mua mấy thứ này."

"Đương nhiên là tiền của nhà, chẳng lẽ các cậu cho tôi?"

Vương Nhất Bác mở cặp sách ra, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh 360º với cái bàn.

"Cậu làm gì?" Những người khác kinh ngạc không hiểu hỏi.

"Giữ lại chứng cứ." Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói: "Trước khi ra ngoài tôi đã thu dọn mọi thứ ngăn nắp, đi ra ngoài một lúc lại gặp trộm, không phải tôi nên chụp ảnh lại sao?"

Cậu liếc mắt nhìn mấy người này một cái: "Mấy hôm trước phòng ký túc xá tầng 4 có người mất dây chuyền, nghe nói cung cấp chứng cứ cho quản lý ký túc có thể được thưởng. Bây giờ đồ đạc của tôi bị lục lọi, hung thủ đứng trước mặt tôi, nói không chừng là gây án hàng loạt, đây cũng xem như chứng cứ."

"Cậu đừng nói bậy, bọn tôi chỉ tò mò nhìn chút, không lấy đồ của cậu."

"Đúng, cậu không được ngậm máu phun người."

"Ngậm máu phun người?" Vương Nhất Bác cười nhẹ: "Sao tôi dám, đây không phải múa rìu qua mắt thợ sao?"

"..." Bị Vương Nhất Bác nói, mặt mấy người này trắng xanh, nhưng Vương Nhất Bác vẫn cầm bằng chứng bọn họ lục lọi đồ trong tay, bọn họ cũng sợ chọc giận cậu, cậu sẽ đến gặp quản lý ký túc xá thêm mắm thêm muối, cho dù có rửa sạch hiềm nghi, nhưng thanh danh cũng xấu. Không có cách nào nên mấy người này đành phải cúi đầu xin lỗi, mặt xám xịt rời đi.

Sau khi bọn họ đi hết, Vương Nhất Bác nhìn Minh Đan đang né tránh mà ngồi trên ghế của hắn, nói: "Cậu không định giải thích gì sao?"

"Bọn họ tự đến, tôi cũng không biết họ muốn làm gì." Minh Đan nói.

"Tôi ở cửa nghe thấy giọng cậu." Con ngươi của Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm hắn: "Không phải nói chuyện rất vui vẻ sao?"

Vẻ mặt Minh Đan lúng túng trong giây lát. Người trong lớp không thích Vương Nhất Bác rất nhiều, phần lớn bọn họ cảm thấy cậu thanh cao, khó hòa đồng, hết tiết là về, không tham gia hoạt động nào của lớp nên có rất nhiều người không thích, nói xấu sau lưng cậu.

Hôm nay không ngờ trùng hợp lại bị Vương Nhất Bác bắt gặp.

Minh Đan cảm thấy mình không sai, chủ yếu là do Vương Nhất Bác có vấn đề, hắn nhỏ giọng nói: "Rõ ràng cậu không có tiền lại mua những thứ đắt như vậy, bọn họ nghi ngờ cậu cũng không sai."

"Ai biết có phải cậu được người ta bao nuôi không?"

Vị trí của Vương Nhất Bác gần cửa ra vào, Minh Đan vừa về đã nhìn thấy mèo thần tài treo trên bàn cậu, càng nhìn càng thấy quen quen.

Sau đó hắn nhớ lại hắn đã nhìn thấy nó trên một quyển tạp chí thời trang. Minh Đan có thói quen đọc tạp chí thời trang, một kỳ hắn sẽ mua mấy quyển tạp chí ở sạp báo của trường.

Hắn vội vàng lôi tạp chí ra, lật nửa buổi chiều mới tìm thấy trang đó, là con mèo thần tài giống y đúc của Vương Nhất Bác, giá 18 vạn. Ban đầu hắn nghĩ đó chỉ là đồ giả, nhưng lại nhìn thấy những thứ khác trong tủ cậu, ngược lại cảm thấy là đồ thật.
Trước khi Vương Nhất Bác về, hắn đã xem hết tất cả.

Quần áo, giày dép, trang sức của Vương Nhất Bác hay cả con mèo thần tài trang trí kia, tất cả đều có giá trị xa xỉ. hắn biết một ít về hoàn cảnh gia đình Vương Nhất Bác, căn bản cậu không mua nổi mấy thứ này. Minh Đan lập tức khinh thường.

Nghe nói bây giờ có rất nhiều người giàu thích chơi nam sinh viên, Vương Nhất Bác lại đẹp, nhìn có vẻ thanh cao nhưng ai biết thực chất cậu bẩn thỉu thế nào. Vừa lúc có người ở phòng ký túc xá bên cạnh đến tìm hắn, hắn cũng không giấu diếm nên mới xảy ra cảnh tượng trước đó.

Trác Thành và Phạm Thừa cũng vừa về, bọn họ cảm thấy bầu không khí bên trong không đúng nên đứng ở cửa chưa đi vào.

Nhưng đột nhiên nghe thấy lời Minh Đan nói, hai mắt Trác Thành mở to, dường như cậu ấy không ngờ Minh Đan sẽ nói ra những lời này. Bốn người các cậu không nói thân thiết đến mức nào nhưng cũng rất hợp nhau.

Hôm nay cậu giúp tôi lấy cơm, ngày mai tôi chép bài giúp cậu, hay cùng nhau đến lớp, cậu ấy cũng không ngờ Minh Đan lại là loại người này.

Vương Nhất Bác còn chưa kịp nói, Trác Thành đã lao vào: "Minh Đan, sao cậu có thể nói như vậy. Những thứ này là người nhà Tiểu Vương mua cho cậu ấy. Nhà cậu ấy rất giàu, lúc nhỏ cậu ấy bị ôm nhầm, bây giờ ba mẹ ruột của cậu ấy tìm thấy cậu ấy, mấy thứ này lấy từ trong nhà."

Phạm Thừa đỡ mắt kính: "Tớ cũng có thể làm chứng. Hôm qua anh trai cậu ấy đến trường, lái một chiếc Bentley Mulsanne."

"Tôi không biết." Minh Đan tức giận nói: "Dù ai cũng sẽ nghi ngờ thôi, tôi nghi ngờ chút có gì sai sao."

Trác Thành tức giận nói: "Không nói Tiểu Vương căn bản không phải người như vậy, cho dù có chuyện gì, cậu cũng nên đến chỗ cậu ấy xác minh trước chứ không phải tự tiện lục lọi đồ đạc của người khác. Cố tình tạo ra tin đồn là cậu sai, cậu phải xin lỗi cậu ấy đi."

Vương Nhất Bác không nói lời nào, cậu chỉ lo thu dọn đồ đạc. Minh Đan tự biết mình đuối lý, dù sao sau này vẫn phải sống cùng nhau, hắn cũng không muốn hoàn toàn trở mặt.

hắn mím môi dưới, không tình nguyện nói: "Tớ sai rồi, Vương Nhất Bác, tớ xin lỗi cậu."

"Ồ, tôi không chấp nhận." Động tác xếp đồ của Vương Nhất Bác dừng lại, chất vấn hắn: "Minh Đan, tôi không tốt với cậu à?"

Cậu tự nhận bản thân chưa bao giờ có lỗi với Minh Đan. Minh Đan có chút tính khí thiếu gia, lúc mới đến hắn không biết giặt quần áo cũng không biết dọn dẹp nên toàn tự làm bừa thêm.

Trác Thành ốc còn không mang nổi mình ốc, Phạm Thừa không hay ở ký túc xá, Vương Nhất Bác thấy thế thì bắt đầu dạy hắn cách tự chăm sóc bản thân.

Dạy hắn sử dụng máy giặt ở trường, dạy hắn điền thông tin lên thẻ sinh viên, dẫn hắn đến nhà ăn. Trong quá trình huấn luyện quân sự, Minh Đan hay quên mang nước, là Vương Nhất Bác đã đưa số nước cậu tiết kiệm được chia cho hắn uống.

Ngày thường Minh Đan gặp chuyện gì, cậu thấy, nếu có thể cậu sẽ giúp. Không phải cậu muốn xen vào chuyện của người khác, chỉ cảm thấy xa nhà, bọn họ là bạn cùng phòng, có thể giúp gì thì cứ giúp.

Nhưng cậu không ngờ sau lưng Minh Đan lại đối xử với cậu như vậy.

"Cậu rất tốt với tôi sao?" Dường như Minh Đan nghe thấy chuyện cười nào đó, lớn tiếng quát: "Vương Nhất Bác, cậu không biết cậu làm người khác ghét sao? Đạo đức giả, ra vẻ thanh cao, khiến người ta thấy buồn nôn..."

Hắn chưa kịp nói xong thì một cái tát giòn giã vang lên, Vương Nhất Bác giơ tay tát hắn một cái.

"Cậu đánh tôi?" Minh Đan không tin nổi, sau đó hắn điên cuồng lao lên.

Nhưng rất nhanh hai tay hắn đã bị Vương Nhất Bác nắm lấy ấn vào tường.

"Minh Đan, tôi bắt nạt cậu rất dễ, đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi." Vương Nhất Bác lùi về phía sau một bước, buông tay hắn ra.

Minh Đan trượt xuống đất, che mặt khóc. Vương Nhất Bác không quan tâm hắn nữa, đeo tai nghe, bỏ điện thoại vào túi chạy ra ngoài. Buổi tối có rất nhiều người chạy bộ trên sân thể dục, Vương Nhất Bác tiến vào từ phía Tây của sân thể dục, chạy quanh sân thể dục theo chiều kim đồng hồ.

Từ nhỏ cậu đã không được người khác thích, bị chặn trong nhà vệ sinh, bị chặn trong rừng cây, các bọn họ ghét cậu vì nhiều lý do. Chỉ cần cuối cùng cậu là người thắng, cậu không thua, vì cậu cũng ghét bọn họ. Vương Nhất Bác đã chạy năm vòng, cuối cùng nằm ngã xuống bãi cỏ trên sân thể dục.

Bầu trời ở Văn Thành xám xịt, chỉ có thể nhìn thấy một hai ngôi sao, cậu ngẩn người nhìn lên bầu trời thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên. Cậu lấy điện thoại ra thì thấy Tiêu Chiến gọi điện tới.

Cậu nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, sau đó dần dần hoàn hồn, bắt máy.

"Em trai." Tiếng nói của Tiêu Chiến hơi khàn, dường như anh uống say, cách microphone Vương Nhất Bác cũng ngửi thấy men say.

"Anh uống rượu à?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Yên tâm, tửu lượng của anh rất tốt." Anh nói: "Anh nghe nói có người bắt nạt em?"

Hôm qua Tiêu Chiến đã trao đổi Wechat với Trác Thành và Phạm Thừa, có lẽ Trác Thành lo lắng cho cậu nên mới nói cho anh. Cậu đang định nói chuyện, đầu bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Đến Văn Đại." Là Tiêu Chiến che microphone nói.

Vương Nhất Bác nhìn thời gian, đã 9 rưỡi. Văn Đại ở làng đại học, đến đây rất tốn thời gian, cậu không muốn làm phiền anh.

"Em không bị bắt nạt." Vương Nhất Bác nói: "Em làm bạn học khóc, có lẽ bây giờ cậu ta đang vừa mắng vừa khóc.".

"Anh không cần đến gặp em."

"Vậy anh càng muốn tới." Tiêu Chiến nói: "Anh mang một cái cờ nhỏ sắc màu, đến đấy phất cờ reo hò cho em."

"...".

Buổi tối Văn Thành được thắp sáng rực rỡ. Tối nay Tiêu Chiến tham dự tiệc rượu với cậu anh. Cậu anh cố ý giật dây bắc cầu cho anh, trong bữa tiệc toàn trưởng bối, anh không tránh được phải uống thêm mấy ly. Sau khi tiệc rượu kết thúc, Tiêu Chiến tiễn trưởng bối về.

Trước khi lên xe, anh nhận được tin nhắn bạn cùng phòng Vương Nhất Bác gửi đến, là Trác Thành gửi.

Nhưng dù xảy ra chuyện gì Vương Nhất Bác đều tự giải quyết, tuyệt đối sẽ không nói với người nhà hay phàn nàn với bất kỳ ai. Điều này có liên quan đến sự trưởng thành của Vương Nhất Bác, Trác Thành biết rất rõ điều này, nên cậu ấy đã chủ động gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến.

Mặc dù nhìn qua Vương Nhất Bác không thèm quan tâm, nhưng bị bạn cùng phòng có quan hệ không tồi đâm còn đau hơn nhiều so với những lời nói xấu của người khác.

Ban đầu Tiêu Chiến cũng không muốn về, sau khi đọc tin nhắn, anh gọi điện cho Vương Nhất Bác, bảo tài xế lái xe đến Văn Đại.
Lúc ngồi trên xe, đột nhiên anh hơi cảm thấy... Anh còn trẻ, có rất nhiều chuyện phải lo... Loại chuyện này cho anh cảm giác rất hoang đường cũng rất thỏa mãn.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác hỏi anh:〘Anh đến cổng nào?〙

Tiêu Chiến hỏi tài xế: "Cổng nào gần Văn Đại nhất?"

"Cổng phía Đông."

Tiêu Chiến trả lời cậu:〘Cổng đông.〙

Lần này phải mất một lúc lâu, Vương Nhất Bác mới trả lời:〘Em đợi anh.〙

Tiêu Chiến cười một cái. Khi đi ngang qua một tiệm tạp hóa, Tiêu Chiến kêu dừng xe, nói với tài xế: "Chú xuống xem có cờ đỏ hay cờ sắc màu không, xuống mua một cái, loại cầm tay."

Tài xế:?

Tài xế không rõ nguyên nhân, mở cửa xuống xe, qua một lúc lâu, tài xế quay lại, trên tay cầm một cái túi đựng cờ đỏ có sao năm cánh: "Chỉ có cái này thôi."

Tiêu Chiến nhận lấy: "Cũng được."

Anh vẫy lá cờ đỏ nhỏ, nghĩ mình chưa đủ kinh nghiệm an ủi em nhỏ mười tám tuổi nên hỏi tài xế phía trước: "Chú Ngô, tôi nhớ chú có một đứa con à?"

"Vâng." Nói đến con mình, tài xế bất giác nở nụ cười: "Năm nay học lớp 12."

Ồ, xấp xỉ tuổi nhau. Tiêu Chiến tiếp tục hỏi: "Nếu ở trường con chú xích mích với bạn học, chú đi gặp nó, chú sẽ mang gì cho nó."

"Xem nó thích ăn gì thì mua." Tài xế nói: "Mang ít đồ ăn vặt cho nó,... Đến dỗ nó, bây giờ trẻ con rất nóng nảy, suy nghĩ nhiều nên phải chiều theo."

Tiêu Chiến gật đầu: "Tìm siêu thị, tôi muốn mua vài thứ."

"Được."

Văn Đại có bốn cổng trường, cổng Bắc và cổng Tây đông đúc nhất, còn cổng Đông rất ít người. Cánh cổng này nằm ở phía sau một phòng thí nghiệm vật lý khá xa, cửa rất nhỏ, chỉ có xe đạp và người đi bộ mới có thể đi qua, hơn nữa có nhiều cây, nhiều muỗi, nhiều cặp đôi thích đến đây.

Vương Nhất Bác đứng dưới gốc cây long não cạnh cổng trường, thỉnh thoảng cậu phải nhảy lên tránh sự tấn công của muỗi.

Mỗi khi thấy có ô tô dừng lại, cậu sẽ ngẩng đầu nhìn xem.

Sau khi đứng được mười phút, chân cậu đã bị muỗi đốt mấy phát.

Cậu nhìn thời gian, cảm thấy mình thật sự quá ngu ngốc, Tiêu Chiến đến đây ít nhất cũng mất nửa tiếng, cậu đến đây sớm như vậy là làm từ thiện cho muỗi à.

Ngay cả Vương Nhất Bác cũng không rõ tâm trạng của cậu là gì.
Cậu cảm thấy mình không yếu đuối đến mức cần người đến thăm sau khi cãi nhau với bạn học, nhưng khi biết Tiêu Chiến sẽ đến, cậu không khống chế được mà đến cổng phía Đông chờ từ rất sớm. Có lẽ vì, đây là lần đầu tiên có người cố ý đến trường thăm cậu. Cậu lại giậm chân, vươn tay đánh nhẹ vào chân.

Khi Tiêu Chiến xuống xe thì nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nhảy nhót ở cổng trường, giống một con thỏ. Vương Nhất Bác ngẩng đầu, không ngờ lại đối diện với ánh mắt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mặc một chiếc sơ mi đen, áo sơ mi cởi hai cúc, có thể nhìn thấy yết hầu và xương quai xanh của anh, hướng lên trên là một khuôn mặt yêu nghiệt, tóc của anh không phải màu đen tuyền mà là màu nâu sẫm, dưới ánh đèn đường chiếu ra một ánh sáng đẹp mắt.

Tay trái anh đang cầm một cái túi lớn, tay phải cầm một lá cờ đỏ nhỏ, anh ngước mắt lên nhìn thấy cậu, nhướng mày với cậu, tay phải còn vẫy cờ nhỏ.

Vương Nhất Bác: "..."

Chân Tiêu Chiến dài, xách theo túi đồ đi ba bốn bước đã đi đến, Vương Nhất Bác ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trộn lẫn với mùi rượu chưa tan hết.

"Để anh nhìn chút, em nhà mình có bị ấm ức không?"

Vì đã uống rượu, giọng của Tiêu Chiến hơi khàn, lẫn vào bóng đêm khiến Vương Nhất Bác ngoài ý muốn nghe thấy một chút dịu dàng. Mấy chữ này giống một cái móc câu, không hiểu sao cảm xúc bình tĩnh vốn có của Vương Nhất Bác lại bị cuốn vào gợn sóng.

Vương Nhất Bác quay đầu đi: "Không có, em thắng."

"Ừm." Tiêu Chiến cắm cờ đỏ lên tóc Vương Nhất Bác, sờ đầu cậu: "Phần thưởng của em."

Vương Nhất Bác: "..."

"Dẫn anh đi thăm trường?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác đi đằng trước, cậu chưa đi được mấy bước đã bị Tiêu Chiến xách cổ áo kéo về, cùng lúc đó, Tiêu Chiến giơ một cái tay khác lên che mắt cậu: "Đừng nhìn."

Vương Nhất Bác loạng choạng lùi lại, đập vào ngực Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến rất cao, cao hơn Vương Nhất Bác nữa cái đầu, Vương Nhất Bác cảm thấy mình đụng phải một bức tường rắn chắc, ngay sau đó, cậu bị che mắt.

Tay Tiêu Chiến rất ấm, chỗ da bị anh chạm vào giống như bị nước nóng làm bỏng, Vương Nhất Bác chớp mắt theo bản năng, Tiêu Chiến cảm thấy có một cái bàn chải nhỏ cọ vào lòng bàn tay anh hai lần, hơi ngứa.

Cổng trường đi vào rẽ trái có một rừng cây nhỏ, Vương Nhất Bác cảm thấy có lẽ Tiêu Chiến đã nhìn thấy vài hình ảnh không nên nhìn, cậu nói: "Rẽ phải, có một con đường lớn."

Tiêu Chiến che mắt cậu xoay nửa vòng, sau khi chắc chắn cậu không nhìn thấy mới buông cậu ra, nắn ngón tay trong lòng bàn tay, nói: "Đi thôi."

Hai người rẽ mấy vòng, vòng qua phòng thí nghiệm vật lý thì thấy một bãi cỏ rộng, có rất nhiều người đang ngồi trên bãi cỏ nói chuyện.

"Nơi này không tồi, chúng ta qua đó đi." Tiêu Chiến nói.

Anh tìm một chỗ, đặt chiếc túi xuống, lấy từng thứ ở bên trong ra. Vương Nhất Bác thấy anh lấy ra mấy lon bia, mấy hộp sữa dâu, sau đó lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt như đậu phộng để nhắm rượu.

Vương Nhất Bác:?

Tiêu Chiến tự cầm lấy một lon bia rồi đưa sữa cho cậu:"Lại đây uống với anh."

"Ban đầu anh định mua bia nhưng em còn nhỏ, anh cho em uống sữa."

"..."

Anh nâng lon bia lên: "Nào, em trai, cụng ly."

Vương Nhất Bác cầm hộp sữa chạm vào lon bia của anh. Sữa Tiêu Chiến mua chính xác là nhãn hiệu và vị tối hôm đó Vương Nhất Bác đưa cho Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác hỏi: "Chiến ca, anh uống sữa chưa?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Ngọt như vậy, sao anh..."

Anh vẫn chưa nói xong, Vương Nhất Bác đã híp mắt cười nói: "Anh chưa uống làm sao biết nó ngọt được."

"Đoán."

"Ồ."

Sau khi vội nói xong, Vương Nhất Bác ngã xuống bãi cõ, cười lớn.
Cậu bị hình ảnh trong đầu chọc cười, cười không dừng được.

Tiêu Chiến xoa huyệt thái dương, sau đó cũng nằm xuống.

Hai tay anh đặt dưới đầu, gối lên tay mình hỏi: "Tối nay có chuyện gì, nói cho anh nghe đi?"

Bầu trời xám xịt lại xuất hiện thêm mấy ngôi sao, bên tai là tiếng vo ve của côn trùng. Vương Nhất Bác cũng nằm xuống, học dáng vẻ gối đầu lên tay giống Tiêu Chiến, bình tĩnh nói chuyện xảy ra tối nay. Tiêu Chiến càng nghe mặt càng khó coi.

Anh không thể tưởng tượng nổi những người này có thể tùy tiện gắn cho Vương Nhất Bác cái mác "bán thân", "bao nuôi".

Vương Nhất Bác vừa thành niên chưa đầy hai tháng, cậu mới 18 tuổi thôi. Mấy cái miệng dơ bẩn.

Hơn nữa, Vương gia rất khốn nạn, đón người về, cảm thấy đền bù cho cậu về mặt vật chất là lương tâm thanh thản, mọi chuyện trong quá khứ xem như chưa từng xảy ra, tất cả đều ổn thỏa.

Nếu bọn họ để tâm, đích thân đưa cậu đến, nói chuyện với giáo viên và bạn học thì sẽ không xảy ra chuyện hôm nay.

Anh nghĩ, nói: "Ngày mai anh trai sẽ đến đây báo thù cho em."

Hôm nay đã quá muộn, chậm trễ giấc ngủ của cậu.

"Không sao." Vương Nhất Bác nghiêng đầu: "Chiến ca, cảm ơn anh tối nay đã đến thăm em."

Giọng nói của Vương Nhất Bác rất nhỏ, khi cậu hạ giọng có thể nghe thấy điệu làm nũng.

Trong lòng Tiêu Chiến "chẹp" một tiếng, cảm thấy đứa em này đúng là khắc tinh của anh, sợ nói thêm mấy câu nữa khéo anh muốn mua luôn một căn hộ qua đây học với cậu.

Tiêu Chiến duỗi tay xoa đầu cậu: "Cảm ơn cái gì, không phải anh nên đến thăm em sao?"

Anh nhìn đồng hồ: "11 giờ anh đưa em về, về ký túc xá ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh lại đến gặp em."

Hai người nói chuyện thêm một lúc, ăn chút đồ ăn vặt, khoảng 11 giờ, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác về ký túc xá.

Vương Nhất Bác hỏi: "Chiến ca, anh nhớ đường không? Hay để em đưa anh ra cổng Đông."

"Yên tâm, trí nhớ của anh rất tốt, nhớ kỹ."

"Vậy em nói thật." Vương Nhất Bác nói: "Em cảm thấy, với vẻ ngoài của anh, em sợ anh sẽ không thể ra khỏi ký túc xá, cuối cùng vẫn phải để em đi cứu anh."

"Xì." Tiêu Chiến vui vẻ: "Anh biết anh đẹp trai."

"Nhưng có phải em đã quá đề cao anh rồi không?"

Anh lại giơ tay xoa đầu Vương Nhất Bác, giọng nói sung sướng: "Tiếp tục phát huy."

"..." Đưa Vương Nhất Bác về, Tiêu Chiến về xe.

Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh Vương Nhất Bác nằm trên bãi cỏ nghiêng đầu nói chuyện với anh, đôi mắt sáng ngời, giọng nói ấm áp.

Một người ngoan ngoãn như thế sao có người không thích, mù à? Tiêu Chiến mở điện thoại ra gọi cho Vương Hoài Nam.

Vương Hoài Nam vừa từ phòng tắm đi ra, giọng nói vẫn mang theo hơi nước của phòng tắm: "Cậu tìm tôi?"

"Ừ." Tiêu Chiến nói: "Tôi có chuyện muốn cậu nghe rõ từng chữ một, rất quan trọng."

Vương Hoài Nam vểnh tai lên: "Nói đi."

Tiêu Chiến: "Được, tôi muốn mắng cậu."

Vương Hoài Nam:?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro