Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ kéo dài bảy ngày luôn bận rộn, cả sáng Vương Nhất Bác đều có tiết, từ 8 giờ sáng đến 12 giờ trưa.
Mãi mới đến tiết cuối, mọi người trong lớp giống một quả cà tím bị đóng băng.

Sau khi giảng viên tuyên bố tan học, "Cà tím đóng băng" cuối cùng cũng sống lại, gần như không chờ nổi bắt đầu lao ra ngoài. Vương Nhất Bác thu dọn cặp sách, cùng Trác Thành đi ra ngoài.

Khi ra khỏi giảng đường hai người mới phát hiện đám người vừa lao ra vẫn chưa đi mà tụ tập bên ngoài, không biết đang nhìn cái gì.

Trác Thành cũng ưỡn đầu, Vương Nhất Bác nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, thấy Vương Hoài Nam. Vương Hoài Nam đi về phía cậu, trên tay cầm một hộp giữ nhiệt màu xanh, nhìn có vẻ không hợp nhưng cũng không làm giảm đi vẻ đẹp trai của Vương thiếu gia. Vương Hoài Nam và Tiêu Chiến là hai loại người hoàn toàn khác nhau, Tiêu Chiến nói chuyện độc miệng, không cố kỵ điều gì, muốn nói cái gì là nói, rất khoa trương.

Ngược lại, Vương Hoài Nam dịu dàng, nho nhã, không nóng nảy với ai nhưng luôn khiến người ta có cảm giác xa cách. Vương Nhất Bác cảm thấy cậu cũng không ghét người anh này nhưng cũng không gần gũi với anh.

Nói đúng hơn, cậu không thể gần gũi với người Vương gia. Không phải cậu trách bọn họ hay cậu không muốn ở chung với họ, mà là, trong người chảy dòng máu Vương gia, cậu cũng là loại người như vậy.

"Anh." Vương Nhất Bác gọi.

"Ừm, anh mang cơm trưa cho em."

Vương Nhất Bác tạm biệt với bọn Trác Thành, sau khi đăng ký ở tầng dưới ký túc xá, cậu đưa Vương Hoài Nam về ký túc xá. Vương Nhất Bác chỉ có một chiếc ghế, cậu đưa chiếc ghế của mình cho Vương Hoài Nam sau đó lấy ghế của Trác Thành ngồi. Vương Hoài Nam đặt hộp giữ nhiệt lên bàn.

Hộp giữ nhiệt có năm tầng, hai khay thịt, một khay rau, một khay canh và một khay cơm.

"Anh muốn ăn cơm với em à?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Anh ăn rồi."

Vương Nhất Bác học cả sáng cũng đã đói bụng, nghe vậy cậu cũng không khách sáo nữa, bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.

Ăn gần hết, Vương Nhất Bác mới ngẩng đầu hỏi: "Sao anh đột nhiên đến đây?"

Vương Hoài Nam hơi xấu hổ nắm chặt tay thành quyền che ở môi dưới: "Tiêu Chiến đi công tác."

Nếu nói tiếp thì thật sự rất xấu hổ, hôm qua không hiểu sao anh vô cớ bị Tiêu Chiến mắng một trận, sau đó người anh ruột này được người ta nhờ đi thăm em ruột.

"Em và Tiêu Chiến ..." Vương Hoài Nam thử hỏi.

"Anh ấy có một người bạn đang học tiến sĩ ở đây."

Vương Nhất Bác không nói rõ, Vương Hoài Nam dùng não tự suy luận.

Lúc Vương Nhất Bác ăn cơm xong, những người khác trong ký túc xá lục tục trở về.

Phạm Thừa và Trác Thành về rất sớm, lúc nãy các cậu đã gặp Vương Hoài Nam ở dưới khu giảng đường, Vương Nhất Bác lại giới thiệu với các cậu lần nữa: "Đây là anh trai tớ, Vương Hoài Nam."

"Hai cậu ấy là bạn cùng phòng của em, Trác Thành và Phạm Thừa."

Còn Minh Đan, sáng nay hắn đã bàn bạc với giảng viên về việc chuyển ký túc xá, đoán chừng hai ngày này nữa hắn sẽ chuyển đi. Hai người rõ ràng đang bất hòa, hắn muốn chuyển đi, Vương Nhất Bác cũng không nói gì.

Vương Hoài Nam mang cho các cậu quà gặp mặt, ngoài phòng ký túc xá của Vương Nhất Bác, dưới sự dẫn dắt của Trác Thành anh đã tặng quà cho từng phòng ký túc xá trong lớp bọn họ.

Quà Vương Hoài Nam tặng cho mọi người được đựng trong một chiếc hộp nhỏ, chỉ có phòng ký túc xá bên cạnh là ghim cài áo.

Ghim cái áo bằng vàng, hoa văn và kiểu dáng rất đẹp, ở bên ngoài có khắc một câu châm ngôn cuộc đời bằng những nét chữ nhỏ:《Rảnh nên xem xét việc của mình, đừng chỉa mũi vào việc  của người khác.》

Lúc Vương Nhất Bác biết chuyện này, Vương Hoài Nam rời đi rồi.
Mấy người trong phòng ký túc xá bên cạnh chính là những người tối qua lục lọi đồ của Vương Nhất Bác.

Trác Thành về phòng ký túc xá miêu tả sinh động như thật: "Tớ thật sự buồn cười muốn chết, chiếc ghim cài áo kia rất đẹp, lúc đấy bọn nó gài nó lên áo, sau đó bọn họ cầm xem mới phát hiện những chữ ở mặt sau."

"Điều tuyệt nhất chính là chiếc ghim cài áo đó bằng vàng, bọn họ nói lấy danh anh trai cậu làm, chắc chắn là vàng thật, mặt bọn nó chuyển sang màu xanh luôn, nhưng nghe nói sau khi về phòng không ai vứt đi cả, còn cất đi."

"Sao cậu biết?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Vì có người cố tình nhìn thùng rác của bọn họ, không có. Ha ha ha, chuyện này thật sự có thể làm tớ cười suốt một năm."

"Bây giờ toàn bộ các bạn trong lớp đều biết chuyện mấy cậu ta lục đồ của cậu.

Trác Thành không biết mệt vui vẻ chia sẻ những câu chuyện phiếm cậu ấy nghe được từ phòng ký túc xá khác. Ngoài bạn cùng phòng, Vương Nhất Bác không giao tiếp nhiều với các bạn khác trong lớp.

Nguyên nhân chủ yếu là do trước đây cậu quá bận, bận đi làm thêm khắp nơi, tan học là đi mất, các hoạt động trong lớp cậu cũng rất ít khi tham gia.

Cộng với khí chất sáng chói trên người nên trong lớp có rất nhiều bạn không thích cậu, phần lớn họ đều cho rằng cậu cao ngạo khó gần.

Cậu không ngạc nhiên khi có người nói xấu sau lưng mình.
Sau khi Trác Thành nói xong những chuyện phiếm cậu ấy nghe được, cậu ấy lại chạy sang phòng 503, có lẽ đi nghe tin tức mới.

Chuyện thiếu đạo đức như vậy, không cần nghĩ Vương Nhất Bác cũng biết là bút tích của Tiêu Chiến, cậu đục thủng mặt nạ của Tiêu Chiến, hỏi:[Ghim cài áo kia là anh làm sao?]

Tiêu Chiến mãi không trả lời. 3 giờ chiều có có tiết. Vương Nhất Bác chợp mắt một lúc, sau khi tỉnh dậy cậu ghé vào bàn bắt đầu làm bài tập còn lại của buổi sáng.

Làm xong bài tập môn thứ nhất, Vương Nhất Bác vươn vai, điện thoại trên bàn rung lên, là tin nhắn của Tiêu Chiến:[Ừm.]

Vì gấp rút nên ghim cài áo được chọn sẵn, sau đó mới khắc chữ.

Vương Nhất Bác:[Bọn họ nói ghim cài áo bằng vàng, là thật sao?]

Tiêu Chiến:[Không phải, không đáng giá mấy. Anh cố ý chọn mấy cái đẹp để bọn họ giữ lại cảnh giác bản thân.]

"Xì." Vương Nhất Bác không nhịn được cười ra tiếng.

Nghĩ chút, Vương Nhất Bác trả lời:[Cảm ơn anh.]

Một lúc sau, cậu gửi một biểu tượng cảm xúc, là một con mèo nhỏ giơ hai bàn chân màu hồng lên, dưới lòng bàn chân là hai chữ: Siêu ngoan.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm hai chữ này rất lâu sau đó cong môi dưới.

Em trai thật đúng là một sinh vật kỳ diệu, một biểu tượng cảm xúc thôi cũng có thể khiến người ta thấy sung sướng. Vương Nhất Bác hoàn toàn không biết gì về hoạt động trong nội tâm Tiêu Chiến, cậu làm bài tập về nhà đến 2:40, đồng hồ báo thức của Trác Thành vang lên.

Trác Thành trở mình trên giường, chậm chạp bò dậy, sau khi rửa mặt sạch sẽ cậu ấy nhìn thời khóa biểu dán trên cửa tủ: "Chết mất, cả ngày hôm nay toàn học tiết chuyên ngành."
Vương Nhất Bác cất sách giáo khoa vào cặp, nhìn vào lớp học, hai người cùng nhau đi đến khu dạy học. Phạm Thừa đi thẳng từ thư viện đến, chiếm ghế ở hàng đầu tiên cho các cậu. Vương Nhất Bác đi đến ngồi xuống, lấy sách bài tập từ cặp sách ra, đặt trên chồng sách bài tập trước mặt. Bài tập về nhà khoa Vật lý đều để trước khi bắt đầu vào tiết, sau khi hết tiết trợ giảng sẽ đến thu sách bài tập, tiết sau sẽ trả lại.

Trong lớp có rất nhiều người đang hoảng loạn chép bài tập về nhà.
Vương Nhất Bác ngồi xuống không lâu, sau lưng duỗi ra một bàn tay: "Ăn không?" Vương Nhất Bác quay đầu lại, ngồi sau cậu là hai nữ sinh, trong đó có một người cầm một hộp bánh quy đưa đến.

"Cảm ơn." Vương Nhất Bác lấy một cái tượng trưng.

"Không cần cảm ơn." Cô ấy thu tay lại rồi đưa bánh quy cho những người khác.

Chắc là hành động nhận bánh quy của Vương Nhất Bác đã khích lệ nữ sinh ngồi đằng sau, không lâu sau cô ấy lại thò đầu đến: "Vương Nhất Bác, báo cáo thực nghiệm vật lý mai nộp cậu viết xong chưa?"

"Viết xong rồi."

"Có thể cho tớ mượn xem không?" Người phía sau thận trọng hỏi.

Vương Nhất Bác không nói gì, cậu mở cặp sách ra, đưa báo cáo cho cô ấy.

Đối phương trịnh trọng nhận lấy, liên tục cảm ơn cậu. Hai người ngồi sau bắt đầu nghiên cứu báo cáo. Mãi đến khi buổi học chiều kết thúc, những người phía sau mới cảm tạ trời đất nộp báo cáo.

Khoa Vật lý, 501 là phòng ký túc xá được công nhận dành cho học bá, không nói Phạm Thừa, toàn thân trên dưới đều viết hai chữ "học bá", còn Vương Nhất Bác không biểu hiện rõ nhưng cậu là người có thể trả lời hết các câu hỏi và đối đáp với giảng viên trong lớp. Khoa vật lý có tiến độ nhanh, hơn nữa rất khó học.

Với ngành khác độ khó môn toán chỉ cần học mức B hoặc C, còn đối với khoa vật lý phải học mức A.

Bình thường đi học trên cơ bản bọn họ đều mơ màng không hiểu, rất ít người có thể theo kịp. Khả năng đối đáp trôi chảy với giảng viên của Vương Nhất Bác trong lớp đại học rõ ràng là một điều kỳ diệu.

Nhưng chép bài tập về nhà chắc chắn là điều tuyệt vời nhất.
Trước kia mọi người không dám nói chuyện với Vương Nhất Bác, cảm thấy cậu không dễ gần, nhưng giữa trưa nhận quà của anh cậu nên khiến mọi người mềm lòng, mọi người mới thử mở rộng tình hữu nghị, mọi người cũng làm tốt công tác chuẩn bị sẽ bị từ chối, không ngờ Vương Nhất Bác lại khá tốt.

Làm bài tập về nhà xong, hai người trở nên rất thoải mái, thu dọn cặp sách, hỏi bọn Vương Nhất Bác ngồi đằng trước: "Các cậu định ăn cơm ở đâu?"

"Nhà ăn phía Tây."

"Vậy bọn tớ cũng đến đó."

Mấy người đi cùng nhau, một người trong đó nói: "Tớ nghe nói cổng Bắc mở một quán bar, trong tuần này có hoạt động thẻ sinh viên sẽ được giảm nửa giá, tớ lớn rồi vẫn chưa đi bar bao giờ, tớ định đến mở rộng tầm mắt, các cậu muốn đi không?"

Trác Thành yên lặng giơ tay: "Tớ cũng chưa đi bar, hơi tò mò."

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Các cậu đi đi, tớ không đi."

"Yên tâm, đấy không phải nơi lộn xộn mà là nơi sạch sẽ, 6 giờ tối bắt đầu mở cửa, có WiFi, gọi một ly đồ uống là có thể ở luôn trong đó. Có đàn anh đến đó rồi, hoàn cảnh khá tốt, còn nói sau này ôn thi nếu không tìm thấy chỗ ôn cả đêm thì sẽ đến đó tự học."

"Đến đó tự học cũng nói quá rồi." Trác Thành nói.

Không ngờ Phạm Thừa đột nhiên nói: "11 rưỡi trường cắt điện, nếu muốn học qua đêm thì chỉ có thể đến KFC hoặc MacDonald, nhưng lại nhiều người hơn nữa cách đây khá xa."

Dường như cậu ấy cũng hơi hứng thú, hỏi: "Bao giờ đi?"

"Tối thứ tư được không, thứ năm 10 giờ mới lên lớp, sẽ không trễ giờ đi học."

Mấy người thương lượng xác nhận thời gian, Vương Nhất Bác không từ chối nữa. 5 người các cậu, ba người chưa từng đụng đến rượu, hai người mới chỉ uống bia.

Để tránh xuất hiện tình cảnh toàn bộ ngây ngất trong cuộc chơi, mấy người chưa trải sự đời đã thảo luận trước khi đi: "Đừng uống say, uống ít rượu để thư giãn thôi, cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, trải nghiệm xong rồi quay lại sau."

"Được."

Quán bar cách trường học không xa, nhưng đi bộ cũng phải hơn mười phút. Năm người tò mò bước vào. Đèn bên trong rất tối, có tiếng nhạc du dương phát ra từ loa, trước quầy bar có một thu ngân và hai anh bartender thỉnh thoảng lắc lư theo nhịp nhạc.

Nhìn vào trong, có sofa, ghế dài còn có ghế đơn, không phải cảnh tượng ồn ào hỗn loạn như trong tưởng tượng của các cậu, nhìn rất thư thái và thoải mái.

Các cậu chưa từng đến mấy nơi như này, cũng không biết nhiều về rượu lắm, Trác Thành chỉ vào đồ uống được ba ngón tay cái đề cử trên menu nói: "Uống cái này đi."

Những người khác không muốn mình trông có vẻ chưa hiểu sự đời nên cũng chọn lung tung cho xong.

Gọi rượu xong, các cậu ngồi xuống một cái ghế dài.
Người pha chế bê năm ly cocktail đến.

"Mùi rất hương, vị trái cây, nồng độ chắc cũng không cao."

"Ly này của tớ cũng ngon, rất ngọt, các cậu muốn uống thử không?"

"Oa, cái này của cậu ngon thật, tớ cũng muốn uống."

"..."

Phạm Thừa ngồi cạnh Vương Nhất Bác, cậu nếm thử một ngụm, cảm thấy mùi vị không ngon nên đẩy nó ra.

Trác Thành nói: "Cái này của cậu rất ngon."

"Vậy cậu uống đi."

Trác Thành lấy rồi lại đưa đồ uống của mình qua, nhưng lại bị Phạm Thừa từ chối. Không có đồ uống, Phạm Thừa cảm thấy ngồi không một chỗ không nói chuyện gì cũng không tốt lắm, nên cậu ấy tìm điều gì đó lúc đi học cậu ấy không hiểu để thảo luận với Vương Nhất Bác.

Ba người còn lại cảm thấy không bắt được chủ đề này nên mọi người đổi đồ uống, gọi thêm hai ly, sau khi uống hết các loại, rất nhanh đã gục.

"Này." Vương Nhất Bác quơ quơ tay.

Trác Thành cười ngây ngô với cậu.

"Không phải cậu ấy say rồi chứ?" Vương Nhất Bác hỏi Phạm Thừa – người tỉnh táo duy nhất ngoài cậu.

"Hình như là vậy."

Mọi người đều là tay mơ chưa từng uống rượu nên không ai cười chê ai cả.

"Về kiểu gì đây?"

Năm người thì ba người say, còn hai người Vương Nhất Bác và Phạm Thừa, hiển nhiên không đủ người.

Hai người nhìn nhau, chờ đối phương lên tiếng. Phạm Thừa là một học bá một thân một mình, danh bạ không có nhiều người.

Vương Nhất Bác cũng tương tự, quan hệ với bạn bè của cậu không tốt, còn bạn nữ thật ra cũng không tồi, nữ sinh xin WeChat cậu rất nhiều, nhưng cậu chưa thêm ai bao giờ.

Sau khi nhìn nhau một lúc, Phạm Thừa mở điện thoại ra trước, giơ danh bạ của mình ra trước mặt Vương Nhất Bác: "Chủ nhiệm lớp và trợ giảng, cậu chọn một đi?"

"...".

Không thể trông cậy vào Phạm Thừa. Vương Nhất Bác mở điện thoại mình ra. Lớp họ có một nhóm lớp, nhưng rất ít người nói chuyện, mọi người đều tự lập các nhóm nhỏ, trong nhóm chỉ có chủ nhiệm thỉnh thoảng gửi thông báo. Mặc dù cậu có thể vào nhóm cầu cứu, nói không chừng có thể tìm thấy một bạn học nhiệt tình trong lớp, nhưng nếu không ai trả lời thì thật xấu hổ. Dù da mặt cậu dày nhưng cậu vẫn cần thể diện. Hơn nữa, nếu như vậy thì cả lớp sẽ biết bọn cậu đến quán bar uống rượu. Con đường này không khả thi.

Một cách khác là nhấp vào nhóm lớp và tìm những người trong phòng ký túc xá 503 để thêm bạn bè sau đó kêu bọn họ đến giúp đưa bạn cùng phòng về.

Dù sao đây cũng là một lựa chọn, Vương Nhất Bác nhấn vào danh thiếp WeChat của hai người họ, nhấn thêm bạn bè, nhưng WeChat không có động tĩnh gì.

Vương Nhất Bác lại tìm tiếp, cuối cùng tìm thấy người bạn của Tiêu Chiến đang học ở trường cậu. Mặc dù bọn họ mới chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm nhưng tốt xấu gì cũng gọi là người quen. Vương Nhất Bác nhấn vào số của anh ta, nhấn gọi. Lần đầu tiên không ai trả lời, đến lần thứ hai cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối.

"Alo, Đại ca, em là Vương Nhất Bác."

"Ồ, Tiểu Vương, có việc sao? Xin lỗi, anh hơi bận, đang ở bệnh viện, vừa rồi không bắt máy được."

"À, không có gì..." Vương Nhất Bác lắc tay, nhận ra đối phương không nhìn thấy cậu mới nói: "Không có gì, em chỉ hỏi thăm chút thôi."

Hai người hàn huyên vài câu rồi cúp máy. Cậu và Phạm Thừa tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, cả hai đều nở nụ cười ngượng ngùng nhưng lễ phép.

"Như vậy đi." Vương Nhất Bác nói: "Để tớ đưa Trác Thành về trước, cậu ở đây trông coi, tớ đưa cậu ấy về sẽ quay lại đón bọn họ."

"Cũng chỉ có thể như vậy."

"Vương Nhất Bác?" Trong lúc hết cách xoay xở, Vương Nhất Bác nghe thấy có người gọi tên cậu.

Cậu ngẩng đầu, Châu Sinh và một nhóm người đang đứng cạnh quầy bar, tầm mắt nhìn sang bên này.

Thấy cậu ngẩng đầu, Châu Sinh bước mấy bước đi tới, sau khi thấy rõ tình huống trước mắt, cậu ta bật cười: "Đây là... Say rồi?"

Vương Nhất Bác gật đầu.

"Để tôi đưa các cậu về, ba người say, tự về sẽ không an toàn."

Vương Nhất Bác nói: "Vậy phiền cậu."

Châu Sinh nói với mấy người đi cùng cậu ta, sau đó cùng Vương Nhất Bác và Phạm Thừa đỡ mấy người lên.

Bọn họ có sáu người, đi về cũng phải cần hai chiếc xe, Vương Nhất Bác gọi một chiếc trước, để Phạm Thừa đưa Trác Thành về trước, cậu và Châu Sinh đưa hai người còn lại về.

Cũng may xe cộ chỗ này đông đúc, bắt taxi rất tiện, một lúc sau đã có một chiếc taxi khác chạy đến.

Sau khi lên xe, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng nhẹ nhàng thở ra.
Châu Sinh hỏi: "Đây đều là bạn học của cậu?"

"Đúng vậy, lần này cảm ơn cậu."

"Không cần khách sáo."

Một lúc sau, cậu ta nói tiếp: "Hai nhà chúng ta cũng coi như là quen biết, Tiểu Vương, cậu không cần khách sáo như vậy."

Vương Nhất Bác bị tiếng "Tiểu Vương" đột ngột của cậu ta dọa.
Thật ra cũng có rất nhiều người gọi cậu là Tiểu Vương. Nhưng cậu và Châu Sinh không thân đến vậy, gọi thế khiến cậu cảm thấy rất kỳ lạ.

Châu Sinh lại hỏi: "Tôi có thể gọi cậu là Tiểu Vương không, vừa nãy tôi nghe bạn cậu gọi cậu như vậy."

"Đương nhiên... Có thể."

"Cậu không ngại là được."

"..." Châu Sinh giúp cậu đỡ bọn họ đến tầng dưới của ký túc xá, sau khi nói chuyện với quản lý ký túc xá cuối cùng cũng đưa bọn họ đến tầng 5.

Phạm Thừa và Trác Thành về rồi.

Vương Nhất Bác lại cảm ơn lần nữa, Châu Sinh nói: "Thứ sáu là sinh nhật tôi, người nhà định tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi, gửi thiệp mời đến nhà cậu rồi, hy vọng cậu sẽ đến."

Nói xong cậu ta không đợi Vương Nhất Bác trả lời đã cười vẫy tay tạm biệt với cậu rồi đi xuống lầu.

Trước khi đi ngủ, Vương Nhất Bác nhận được một tin nhắn từ Vương Hoài Nam:[Thứ sáu sinh nhật Châu Sinh, có tiệc tối, nếu em rảnh anh sẽ kêu tài xế 5 giờ đến trường đón em.]

Thứ sáu không có nhiều tiết, buổi sáng buổi chiều có hai tiết. Sau khi Vương Nhất Bác lên lớp xong cậu về ký túc xá thay quần áo rồi đến cổng Bắc.

Tài xế đã đợi sẵn ở cổng Bắc, khi thấy Vương Nhất Bác thì anh ta nhanh chóng xuống xe mở cửa cho cậu.

"Cảm ơn." Vương Nhất Bác lên xe, tài xế đóng cửa lại, ngồi vào ghế lái.

Trên ghế sau có mấy cái túi, có quần áo và giày, còn có một bộ trang sức, tài xế nói: "Mấy thứ này chuẩn bị cho cậu, thiếu gia chờ cậu ở cửa."

"Ừm."

Tài xế vừa lái xe vừa nhìn qua gương chiếu hậu.

Vương Nhất Bác ngồi thẳng, mặt cậu rất đẹp, lúc không cười có một cảm giác lạnh lùng và quyến rũ, giống ông chủ lúc trẻ.

Tài xế thở dài trong lòng, nếu lớn lên ở Vương gia thì bây giờ Vương Nhất Bác sẽ là đứa nhỏ được mọi người nâng niu, nhưng vị trí của cậu đã hoàn toàn bị Vương Hoài Nghi chiếm mất.

Bọn họ nhìn Vương Hoài Nghi lớn lên, từ một bánh bao nhỏ trở thành một thanh niên đẹp trai, giai đoạn nào cũng có người Vương gia tham dự, cho dù không có quan hệ huyết thống nhưng tình cảm vun vén từ nhỏ đến lớn không thể biến mất.

Ngay cả ông, khi nhìn thấy Vương Hoài Nghi cũng không khỏi thân thiết hơn mấy phần.

Thậm chí lúc Vương Hoài Nghi còn nhỏ ông đã bế cậu ấy, loại tình cảm này không liên quan đến máu mủ mà được bồi dưỡng theo thời gian, khó vứt bỏ. Còn Vương Nhất Bác không tham dự vào mười tám năm quan trọng nhất của Vương gia.

Cho dù cậu trở về, cũng không biết làm thế nào để thân thiết hơn, huống chi có vẻ Vương Nhất Bác cũng không nghĩ đến việc sẽ bồi dưỡng tình cảm để thân thiết với người nhà. Tiệc sinh nhật của Châu Sinh được tổ chức tại khách sạn. Vương Nhất Bác xách túi xuống xe, nhìn thấy Vương Hoài Nam và Vương Hoài Nghi đang đợi bên ngoài.

Đài phun nước trong khách sạn không ngừng phun nước, hai người họ đứng dưới đài phun nước, không biết Vương Hoài Nghi nói gì, Vương Hoài Nam cười nhẹ, sắc mặt thả lỏng, còn hơi bất lực, lúc ngẩng đầu lên thấy Vương Nhất Bác.

Anh ấy sửng sốt rồi sau đó đi về phía cậu.

"Em không đến trễ chứ?" Vương Nhất Bác hỏi.

Ánh mắt anh ấy nhìn mặt Vương Nhất Bác, nhìn thấy khuôn mặt mang ý cười như mọi khi của cậu: "Không có, anh bảo Vương Hoài Nghi đưa em vào trong thay quần áo."

Vương Hoài Nghi đi tới dẫn Vương Nhất Bác vào phòng nghỉ: "Bên trong có phòng thay quần áo, em chờ bên ngoài."

"Cảm ơn." Vương Nhất Bác cầm túi đi vào.

Vương Nhất Bác thay lễ phục và giày, đứng trước gương đeo chiếc vòng cổ trong hộp lên.

Vương Hoài Nghi đợi bên ngoài, khi thấy Vương Nhất Bác đi ra, hắn ngẩn ra vài giây, sau đó quay đầu đi. Vương Nhất Bác quá đẹp, chỉ mới thay quần áo, thậm chí chưa cần làm gì cũng có thể áp đảo toàn bộ, điều này khiến hắn ý thức được sẽ có bao nhiêu lời nhận xét bất lợi về hắn khi đứng cạnh Vương Nhất Bác, cho nên hắn không đợi Vương Nhất Bác mà đã chạy ra ngoài.

Vương Nhất Bác thờ ơ nhún vai, thu dọn quần áo ban đầu đút vào túi, bước ra ngoài.

"Vương Hoài Nghi ra ngoài rồi."
"Anh biết." Vương Hoài Nam nhìn đồng hồ: "Nó đi vào rồi, em đi cùng anh."

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác chính thức xuất hiện trong một sự kiện xã giao. Cậu đi cạnh Vương Hoài Nam đi vào, rõ ràng không có ánh đèn sân khấu nhưng những ánh mắt ở đại sảnh không tự chủ mà nhìn cậu.

Hầu hết những người trong đại sảnh đều đã nghe nói chuyện Vương gia, lúc sinh mẹ Vương bế nhầm con, con thật lớn lên ở nông thôn.

Mặc dù gần đây có tin đồn con của Vương gia không tệ, còn thi đỗ Văn Đại, nhưng so với Vương Hoài Nam và Vương Hoài Nghi vẫn luôn nhận sự giáo dục tinh anh mà nói chắc chắn sẽ có chênh lệch rõ ràng, mọi người cũng không có nhiều kỳ vọng, nhiều lắm họ chỉ hóng chút chuyện đợi bao giờ uống trà ăn bánh thì tán gẫu vài câu. Vì vậy khi bọn họ mang thái độ tươi cười cho qua, không kiêng dè mắt thẳng tắp nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác có mái tóc đen, làn da rất trắng, cùng màu tóc đen trở thành sự đối lập lớn đánh sâu vào thị giác của mỗi người. Các đường nét trên khuôn mặt cậu cũng rất đẹp, da cũng đẹp, đứng cạnh Vương Hoài Nam không thua kém chút nào, nếu không phải khuôn mặt cậu hơi giống ba mẹ Vương thì mọi người sẽ không bao giờ nghĩ cậu là Vương Nhất Bác mà còn tưởng là vị nào đó đính hôn với Vương Hoài Nam.

Châu Sinh đang nói chuyện với ai đó, nhưng khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, chiếc ly trong tay cậu ta run lên, suýt chút nữa làm đổ rượu trong ly.

Bạn bè xung quanh thấy thế, trêu chọc cậu ta: "Tiểu thiếu gia đào hoa cũng có lúc mất bình tĩnh, nhưng quả thật Vương Nhất Bác rất đẹp."

"Vẫn muốn đánh cược à?" Có người hỏi.

"Tôi cược một tháng, trong một tháng Châu Sinh sẽ có thể theo đuổi được Vương Nhất Bác."

"Tôi cược một tuần." Một nam sinh mặc tây trang màu xanh nói: "Các cậu đừng quên, lúc trước Châu Sinh chỉ mất 5 ngày đã tán đổ hoa khôi khó tán nhất Trung học, nhìn vị trí của Vương Nhất Bác ở Vương gia đi, nhiều nhất là mấy ngày."

Ánh mắt Châu Sinh vẫn luôn theo sát Vương Nhất Bác, nghe vậy cậu ta rất hứng thú cười một cái: "Tôi cược một ngày."

Những người khác kinh ngạc nhìn cậu ta, Châu Sinh đặt ly rượu trong tay xuống, thong thả chỉnh quần áo, đi về một hướng.

Sau khi Vương Nhất Bác bước vào, cậu vô thức nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy Tiêu Chiến. Đợi khi cậu ý thức hành động của mình, Vương Nhất Bác hơi sửng sốt một chút, mím môi dưới, thu hồi tầm mắt. Bữa tối này nói là tiệc sinh nhật nhưng thật ra là một dịp xã giao.

Châu Sinh vừa tròn 19 tuổi, hầu hết những người đến đều là bạn bè đồng trang lứa với cậu ta. Vương Hoài Nam dẫn cậu vào bàn, sau khi nói với cậu mấy việc cần chú ý thì bị người khác lôi đi.
Vương Nhất Bác tan học cái đã chạy đến đây, bây giờ bụng trống rỗng, sau khi nhìn xung quanh một vòng, cậu tìm một góc để ăn.

Nhưng cậu chưa kịp ăn mấy miếng thì đã có người cầm một ly rượu đến: "Chào cậu, cậu là Vương Nhất Bác đúng không? Tôi là Chu Mạnh."

"Chào cậu."

"Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, gen tốt nhất của Vương gia bị cậu lấy hết rồi, cậu thật đẹp, tôi mời cậu một ly."

Chu Mạnh nâng ly rượu về phía cậu, một hơi uống cạn rượu trong ly, uống xong hắn còn úp ngược cái ly, ý bảo không thừa giọt nào.
Vương Nhất Bác cầm lấy ly rượu, sau khi nhìn thấy Vương Hoài Nam cách đó không xa cậu cũng uống rượu trong ly.

Sau khi Chu Mạnh rời đi, những người khác lần lượt đi tới. Tiệc sinh nhật bắt đầu được một lúc lâu Lưu Dung mới đến.

Sau khi đến, anh tặng quà cho Châu Sinh trước, nhìn thấy Vương Hoài Nam và Vu Bân, hỏi: "Tiêu Chiến đâu?"

"Cậu ấy đi Giang Tô rồi."

"Không phải cậu ấy về rồi sao? Hôm qua tôi gọi điện cho cậu ấy còn nói hôm nay về."

"Tôi còn tưởng mai cậu ấy mới về, cậu gọi điện cho cậu ấy hỏi xem."

Lưu Dung đi gọi điện. Tiêu Chiến vừa từ sân bay về, cả người không thoải mái, anh nhíu mày ngồi trên sofa nhấc máy: "Có chuyện gì nói nhanh, không có việc gì thì tôi cúp máy."

"Từ từ, hôm nay là sinh nhật em họ Vu Bân, cậu biết chứ."

"Không phải em họ tôi."

Lưu Dung vội nói: "Mọi người đều ở đây, cậu ở nhà một mình làm gì, đến đây tụ tập với bọn tôi đi."

Tiêu Chiến vừa từ sân bay trở về, còn chưa kịp tắm, đang định cúp điện thoại, Lưu Dung lại nói: "Vương Nhất Bác cũng đến."

Ánh mắt Lưu Dung đúng lúc bắt gặp Vương Nhất Bác, anh nhướng mày: "Chậc chậc, hình như em cậu uống say rồi, mặt đỏ hết lên.".

Tiêu Chiến cúp máy. Lưu Dung nhướng mày. Anh ấy cũng muốn thăm dò. Lần trước ăn cơm cùng nhau, anh ấy luôn cảm thấy Tiêu Chiến đối xử đặc biệt với Vương Nhất Bác.Vốn tưởng nghe thấy tên Vương Nhất Bác anh sẽ hơi hứng thú, nhưng không ngờ anh lập tức cúp máy. Nhạt nhẽo.

Lưu Dung đi về: "Cậu ấy vừa về nhà, chắc mệt nên không muốn tới."

"Vậy thôi, dù sao bây giờ cậu ấy về nước rồi, có rất nhiều cơ hội để tụ tập."
...
Vương Nhất Bác đang đứng cạnh giá đồ ăn bên phải đại sảnh, có mấy người quây xung quanh cậu, mỗi người đều cầm một ly rượu đợi mời rượu cậu.

Mặc dù ai cũng có vẻ tao nhã, ăn nói khéo léo, khá thân thiện với cậu, nhưng sau khi bị mời mấy ly rượu, Vương Nhất Bác dần dần cảm thấy những người này sợ không phải cố ý bắt nạt cậu. Cậu đang định tìm cơ hội trốn thì Châu Sinh nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay đi tới.

Cậu ta cầm lấy ly rượu trong tay Vương Nhất Bác, giơ về phía những người khác: "Tiểu Vương chưa uống rượu bao giờ, mọi người đừng bắt cậu ấy uống nữa, nếu muốn uống, tôi uống cùng mọi người."

"Thế ít nhất phải uống ba ly." Có người cười nói.

"Đúng vậy, không sai."

"Ba ly thì ba ly."

Châu Sinh không nói hai lời, gọi phục vụ tới cầm ba ly rượu lên uống cạn không sót giọt nào.

Cậu ta đặt ly rượu rỗng trước mặt bọn họ: "Nào mọi người, được chưa?"

Thấy thế, những người khác cũng không làm khó cậu ta nữa, uống rượu xong liền rời đi.

"Bọn họ không có ác ý." Châu Sinh quay đầu nói với Vương Nhất Bác: "Nhưng kính rượu cậu không cần uống hết, nếu không uống hết thì hỏng mất."

Nói xong cậu ta bắt đầu giới thiệu thân phận của những người này cho cậu biết.

Châu Sinh uống thay Vương Nhất Bác ba ly rượu, nhưng tửu lượng của cậu ta rất tốt, cậu ta đã uống rất nhiều có uống thêm ba ly cũng không ảnh hưởng gì, trên mặt cậu hơi ửng hồng.

Vương Nhất Bác không phải không biết Châu Sinh cố ý tiếp cận, cậu hỏi: "Châu Sinh, có phải cậu đang theo đuổi tôi không?"

Châu Sinh sửng sốt một chút, không ngờ Vương Nhất Bác sẽ hỏi thẳng như vậy, sau khi sửng sốt, cậu ra cười nói: "Rõ ràng vậy sao?"

Mặt mày cậu ta cong lên, trong ánh mắt không nhìn thấy tầng sương mù nào, mọi người xung quanh thường xuyên nhìn về phía này.

Vương Nhất Bác gật đầu: "Tôi muốn nói rõ, nếu không phải, tôi xin lỗi cậu."

Cậu nhìn cậu ta nói: "Tôi rất biết ơn vì cậu đã giải vây giúp tôi, nhưng tôi không muốn yêu đương, trong lúc học đại học sẽ không, tôi không muốn lãng phí thời gian của cậu."

Công bằng mà nói, điều kiện của Châu Sinh rất tốt, bất kể xuất phát từ góc độ nào, quan hệ tốt với Châu Sinh đều có lợi chứ không có hại với cậu, nhưng cậu không muốn lợi dụng tình cảm. Nụ cười trên mặt Châu Sinh hơi nhạt đi. Cậu ta vốn đã viết sẵn kịch bản lãng mạn cho mình, đầu tiên cậu ta tìm vài người đến kính rượu cậu, sau đó đợi đến lúc cậu không uống nổi nữa cậu ta sẽ đến chắn rượu giúp cậu.

Bình thường lúc này người ta sẽ có ấn tượng tốt với cậu ta, sau đó cậu ta sẽ chủ động dẫn cậu tham gia bữa tiệc, làm sứ giả bảo vệ cậu.

Đợi xây dựng bầu không khí xong, làm trò trước mặt khách khứa, không chỉ tuyên bố chủ quyền mà đồng thời cậu ta còn cho cậu thể diện, tấn công liên tiếp, cậu ta không tin không tán đổ Vương Nhất Bác. Nhưng bây giờ mới thực hiện được nửa kế hoạch thì Vương Nhất Bác đã nói trước, còn từ chối cậu ta một cách rõ ràng.

Từ trước đến nay cậu ta rất giỏi theo đuổi đối tượng, hơn nữa ngoại hình và gia thế của cậu ta cũng khiến mọi chuyện tình cảm của cậu ta thuận lợi. Trước đây cậu ta chưa từng bị từ chối thẳng thừng như vậy, huống chi cách đây không lâu cậu ta còn khoe khoang với mọi người.

"Tôi không vội, có thể đợi cậu thay đổi ý định." Châu Sinh bất lực nói.

Vương Nhất Bác không trả lời. Đúng lúc có người đến tìm Châu Sinh, Châu Sinh không thể không rời đi. Vương Nhất Bác uống mấy ly rượu, mặt hơi nóng, cậu đến nhà vệ sinh rửa mặt để hạ nhiệt độ trên mặt vì uống rượu.

Cậu chưa từng uống rượu, cũng không rõ tửu lượng của mình đến đâu, lần trước đến quán bar, cậu chỉ uống đồ uống có 1/3 cồn. Cậu không muốn uống say trong tiệc rượu, vì vậy sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, cậu đi thẳng tới chỗ Vương Hoài Nam: "Anh, em uống rượu xong thấy hơi chóng mặt, muốn vào phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút, bao giờ về thì gọi em."

Vương Hoài Nam nhìn đồng hồ: "Được, cắt bánh kem xong có thể về rồi, cần gì cứ gọi anh."

Vương Nhất Bác vâng trả lời. Đến phòng nghỉ, Vương Nhất Bác đóng cửa lại rồi lập tức ngã xuống sofa. Vương Nhất Bác cảm thấy cậu giả vờ chống cự đến bây giờ đã rất không dễ dàng.

Cậu cẩn thận gác chân, lấy điện thoại ra, ngồi trên sofa chơi game một lúc. Mấy ly rượu trước đó không hề ảnh hưởng đến cậu, tửu lượng của cậu tốt hơn cậu tưởng tượng một chút, nhưng vẫn chỉ đến thế mà thôi, cậu thấy chóng mặt sau khi nghịch điện thoại một lúc, cậu chỉ đơn giản tắt điện thoại, tìm một cái chăn đắp rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đầu cậu hơi choáng váng, nửa tỉnh nửa mê, mãi đến khi tiếng ồn ào bên ngoài im bặt, hình như người bên ngoài đã đi hết, cậu mới đột nhiên tỉnh lại. Cậu nhấc điện thoại gọi Vương Hoài Nam.

"Anh? "

"Tiểu Vương, Vương Hoài Nghi bị dị ứng, anh đang ở bệnh viện, đi gấp quá nên không kịp gọi em, em cứ thuê một phòng ở đó đi, mai anh sẽ kêu tài xế đến đón em."

"Vương Hoài Nghi thế nào rồi?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Không có gì nghiêm trọng, em không cần lo lắng, bên này vẫn còn chút việc, anh cúp máy trước." Vương Hoài Nam cúp máy.

Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn điện thoại một lúc, tiếng gõ cửa phòng nghỉ vang lên, Vương Nhất Bác khập khiễng đi ra cửa.

Mở cửa, Châu Sinh đứng bên ngoài. Phòng khách sáng đèn nên cậu ta đến đây xem qua.

"Vương Nhất Bác?" Châu Sinh kinh ngạc, cậu ta còn tưởng cậu đi rồi.

"Là tôi." Cậu đi ra.

"Xe nhà cậu đã đi rồi." Suy nghĩ một lúc, dường như cậu ta đã đoán ra: "Anh Vương Hoài Nam không gọi cậu?"

Nói xong, cậu ta "hừ" một tiếng: "Vương Hoài Nghi đột nhiên bị dị ứng hạnh nhân, nhưng trước khi mở tiệc, những thứ kiêng kỵ và dị ứng của khách khứa rõ ràng đã được lên danh sách giao cho đầu bếp. Không nói toàn bộ bữa tiệc này không có món gì liên quan đến hạnh nhân. Cho dù có, cũng sẽ đánh dấu ở nơi dễ thấy nhất. Trừ khi Vương Hoài Nghi cố tình, bằng không loại chuyện ngoài ý muốn này không có khả năng xảy ra."

Hôm nay là sinh nhật Châu Sinh, gia đình cậu ta khởi nghiệp nghề khách sạn, tiệc sinh nhật lần này được tổ chức ở khách sạn nhà cậu ta, có lẽ vì muốn quảng cáo cho khách sạn nhà mình.

Nhưng từ khi phát hiện Vương Hoài Nghi bị dị ứng với hạnh nhân, chưa từng xảy ra chuyện này nhưng lại xảy ra chuyện trong tiệc sinh nhật của cậu ta, đương nhiên Châu Sinh không vui lắm.

"Không hổ là người lớn lên trong vòng, Vương Hoài Nghi khởi động màn này thật thuận buồm xuôi gió." Châu Sinh không vui nói. Có vẻ cậu ta chắc chắn chuyện này là do Vương Hoài Nghi tự biên tự diễn.

Ánh mắt chán ghét của cậu ta rơi trên người Vương Nhất Bác: "Vương Nhất Bác, muốn nhận được sự coi trọng của Vương gia không thể không có thủ đoạn. Ba mẹ và anh trai cậu chắc chắn đang vây quanh giường bệnh Vương Hoài Nghi ân cần hỏi han, ký ức từ khi hắn sinh ra đến khi 18 tuổi."

"Tôi có thể giúp cậu."

Vương Nhất Bác lắc đầu, từ chối lòng tốt của cậu ta: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần."

Cậu không có hứng thú tranh giành. Hôm nay Vương Hoài Nghi bị dị ứng, ngày mai hắn bị bệnh, ngày kia Vương Hoài Nghi cắt cổ tay, hiển nhiên cậu không có may mắn sống trong một cuộc sống kích thích như vậy. Cậu chỉ muốn chăm chỉ học tập, sau này nếu có cơ hội cậu có thể đi khắp nơi, sau đó tìm một công việc mà mình yêu thích.

Chỉ cần cuộc sống cho phép cậu cũng muốn đối tốt với bản thân, ai thích chơi trò chơi này thì cứ chơi.

Nhưng Châu Sinh lại không nghĩ như vậy, cậu ta kích động nắm lấy tay Vương Nhất Bác: "Cậu có thể suy nghĩ lại, tôi..."

"Buông ra." Sau lưng truyền đến một lực rất mạnh, sau đó cậu ta bị kéo ra.

Quay đầu lại thì thấy Tiêu Chiến không biết đến từ lúc nào. Tiêu Chiến vừa chạy tới, tay vẫn cầm chìa khóa xe, vừa đến đã thấy Châu Sinh tiến lên nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác, anh không nói hai lời tách họ ra, sau đó lạnh lùng liếc Châu Sinh.

Anh đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, ánh mắt nhìn mắt cá chân của cậu: "Chân em bị sao vậy?"

"Giày mới." Vương Nhất Bác nói: "Cái giá của cái đẹp."

"Em ngốc thế, đôi giày mới này có đẹp gì đâu?"

Vương Nhất Bác: "..."Nghe nói thương hiệu này rất đắt và thanh lịch.

Tiêu Chiến quay đầu lại, thấy Châu Sinh vẫn đứng đó, anh ra lệnh: "Đi lấy một đôi dép lê đến đây."

Châu Sinh nhìn Tiêu Chiến, sau đó nhìn Vương Nhất Bác, cảm xúc trong mắt thay đổi, cuối cùng cậu ta vẫn rời đi. Vương Nhất Bác vẫn đứng ở cửa, cậu vừa ngủ dậy, bên má trái có một vết hằn đỏ, bàn chân cậu không giày vết đỏ trên chân rất dễ nhìn thấy.

Tiêu Chiến áp chế sự khó chịu trong lòng, đi đến vỗ trán cậu: "Sao lại bị vứt bỏ rồi, em trai, em không cảm thấy em thảm sao?"

"Không phải còn anh sao?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn rõ anh, khóe mắt cong lên: "Anh trai.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro