Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác ngủ nướng. Đồng hồ sinh học của cậu luôn rất chính xác, gần đây cơ bản khoảng 7 giờ cậu sẽ tự tỉnh, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng sau khi bước sang tháng 11, bình minh không còn sớm như trước, Vương Nhất Bác mở mắt ra, qua ô cửa sổ cậu có thể nhìn thấy sắc trời đầy sương mù bên ngoài, cậu cuộn chăn lại rồi ngủ tiếp. Khi tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng hẳn, đã gần chín giờ.

Sau khi cậu rửa mặt xong, Tiêu Chiến đã dậy rồi, lúc này anh mặc quần áo ở nhà, duỗi chân dài ngồi trên sofa gọi điện thoại.

Giúp việc đã mang bữa sáng ra, Vương Nhất Bác kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, Tiêu Chiến nói chuyện điện thoại xong cũng đi tới.

"Ca, chào buổi sáng." Vương Nhất Bác cong mắt nói.

"Em trai, chào buổi sáng."

Vương Nhất Bác uống một bát cháo, ăn thêm vài cái bánh bao nhân súp.

Tiêu Chiến hỏi: "Em muốn đi cưỡi ngựa không?"

Vương Nhất Bác cắn nuốt cái bánh bao cuối cùng, quai hàm phồng lên nhìn anh, Tiêu Chiến giải thích: "Lưu Dung ở nhà nên chán, hẹn bọn anh ra ngoài chơi."

Anh nói xong thì quyết định: "Đi thôi, ra ngoài vận động một chút, anh nhớ chỗ đó còn có cả bắn tên."

Vương Nhất Bác không có ý kiến, cậu uống xong ly sữa, lên lầu thay một bộ quần áo bình thường. Khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đến, những người khác đã đến được một lúc rồi. Mọi người tập hợp lại, bắn tên trên một cánh đồng. Lúc trước, bọn Vu Bân và Lưu Dung tụ tập chỉ có một nhóm nhỏ.

Lúc Vương Nhất Bác đi qua, Lưu Dung đang giương cung cài tên, mũi tên bắn ra trúng vòng số sáu. Một người đứng cạnh anh ấy vỗ tay khen ngợi.

Ban đầu Lưu Dung có chút lâng lâng, nhưng quay đầu nhìn thấy Tiêu Chiến anh ấy lập tức thấy xấu hổ đến da đầu tê dại. Về phương diện thể thao anh ấy không so được Tiêu Chiến và Vương Hoài Nam, anh ấy chỉ chơi ở mức trung bình, khá.

Vốn dĩ được gái vỗ tay khen ngợi nhưng đúng lúc Tiêu Chiến nhìn thấy, Lưu Dung cảm thấy mình sắp mất hết mặt mũi.

Anh ấy kiên quyết không chơi bắn cung với Tiêu Chiến để làm nền cho anh, thấy Tiêu Chiến đến gần, Lưu Dung ném cung tên vào tay anh: "Lão đại, cho anh."

Rồi anh ấy chạy qua chỗ khác chơi. Tiêu Chiến cầm cây cung trong tay ước lượng, kiểm tra cảm giác cầm, đứng lên cài mũi tên, giương cung, động tác liền mạch lại thành thạo, bắn trúng hồng tâm.

Tiêu Chiến đã đẹp trai, động tác lại càng đẹp, lúc Lưu Dung bắn các mọi người liều mạng reo hò nhưng đến Tiêu Chiến thì lại không dám mở miệng, chỉ dám say mê nhìn. Nhưng Tiêu Chiến không biểu diễn cho bọn họ xem, Tiêu đại thiếu gia quay đầu, đắc ý nhướng mày nhìn Vương Nhất Bác, có cảm giác rất khí phách.

Vương Nhất Bác tự nghĩ mình hiểu ý Tiêu Chiến, vừa rồi khi Lưu Dung bắn tên được mọi người reo hò, nhưng đến lượt Tiêu Chiến lại yên tĩnh, chắc anh cần cậu đắp cho ít mặt mũi.

Vương Nhất Bác hắng giọng nói: "Oa, Chiến ca siêu quá, anh đúng là xạ thủ giỏi, anh giỏi quá!"

Tiêu Chiến: "..."

Tiêu đại thiếu gia cũng được trải nghiệm cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa ngượng ngùng Lưu Dung vừa trải qua.

Nhưng da mặt Tiêu đại thiếu gia dày, ngoài lúc đầu thấy kinh ngạc thì rất nhanh anh đã thản nhiên tiếp nhận làn sóng khen ngợi này.
Anh đi đến bên cạnh tìm một chỗ trống, vẫy tay với Vương Nhất Bác: "Lại đây, anh dạy em."

Vương Nhất Bác vội vàng chạy tới. Tiêu Chiến nói qua những điều cần thiết cho cậu.

"Hai chân đặt song song, phải rộng bằng vai."

"Khuỷu tay hơi nâng lên, hai mắt nhìn hồng tâm..."

Tiêu Chiến giúp cậu điều chỉnh tư thế, sau đó đứng sau nắm tay cậu, tay cầm tay dạy cậu bắn tên. Trúng ngay hồng tâm.

"Oa, em giỏi quá." Vương Nhất Bác vui sướng nói.

Tiêu Chiến không vạch trần cậu: "Ừm."

Vương Nhất Bác học rất nhanh, Tiêu Chiến lại thêm một lúc, Vương Nhất Bác đã thành thạo rất nhanh. Tiêu Chiến ở bên cạnh cổ vũ cậu. Vương Nhất Bác bắn một mũi tên, không trúng bia.

Tiêu Chiến: "Bia ngắm không đỡ được mũi tên của em."

Bắn đến mũi thứ năm.

Tiêu Chiến: "Em nhà anh tiến bộ thần tốc."

Tay Vương Nhất Bác run lên, mũi tên rơi xuống đất trước khi đến bia ngắm.

Tiêu Chiến nghĩ chút: "Nhìn là biết mũi tên sẽ hướng đến hồng tâm, là do mũi tên có ý nghĩ của riêng mình."

"..."

Vương Nhất Bác bất lực nói: "Anh, có phải anh đang trả thù em không?"

Tiêu Chiến tự cười đến vui vẻ.

"Đúng là, Tiêu Chiến, cậu sống chó quá, ngay cả em mình cũng bắt nạt." Không biết từ lúc nào Lưu Dung đã chạy tới: "Tiểu Vương, đừng sợ, anh sẽ cầm tay dạy em."

Lưu Dung giả bộ muốn đi tới thì lại bị Tiêu Chiến ngăn lại: "Cậu cút."

Lưu Dung không phục: "Cậu có thể cầm tay dạy, tôi không thể dạy?"

Tiêu Chiến rành mạch nói 2 câu: "Cậu biết là tốt rồi."

"Với kỹ thuật của cậu, cậu muốn dạy hư ai?"

Lưu Dung: "..."

Lần này đến lượt Vương Nhất Bác cười sặc sụa bên cạnh.

Lưu Dung: "..."

Anh ấy tốt bụng đến đây giúp đỡ, ai ngờ Vương Nhất Bác lại cười nhạo anh ấy, rốt cuộc ai mới cùng một bọn.

Lưu Dung nhìn Vương Hoài Nam rồi lại nhìn Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, không biết vì sao anh ấy lại có cảm giác Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mới giống người một nhà.

Thật ra nếu nhìn kỹ, mặt Vương Hoài Nam và Vương Nhất Bác có nét giống nhau, nhưng khi hai người đứng cạnh nhau, khí chất hoàn toàn khác biệt, nhưng ngược lại Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chỉ cần đứng cạnh nhau là đã có một loại khí chất cực kỳ tương xứng làm người ta có cảm giác khó chen vào. Không lâu sau Vương Hoài Nam và những người khác đi tới.

Vương Nhất Bác đi tới, gọi một tiếng: "Anh."

Vương Hoài Nam gật đầu với cảm xúc phức tạp. Người đối diện là em ruột của anh ấy, nhưng cậu lại đứng cạnh Tiêu Chiến, rất thân thiết với Tiêu Chiến. Khi anh ấy đến, mặc dù anh ấy không nghe thấy bọn họ đang nói gì, nhưng anh ấy nhìn thấy nụ cười của Vương Nhất Bác, nụ cười đó rất vui vẻ và rất chân thành.

Khi ở Vương gia, cậu chưa bao giờ cười sảng khoái như vậy.
Nhưng chỉ trong thời gian ngắn Tiêu Chiến đã làm cậu mở lòng.
Vì đã đông đủ nên mọi người tách ra, vào phòng thay đồ thay quần áo cưỡi ngựa, sau đó đi cưỡi ngựa.

Lần đầu tiên Vương Nhất Bác đến trường đua ngựa nên chưa kịp chuẩn bị quần áo trước, nhưng trường đua ngựa đã kinh doanh nhiều năm, gặp quá nhiều tình huống nên có sẵn quần áo cưỡi ngựa, có thể mua. Vương Nhất Bác chọn một bộ vest đen vừa người, tuy không phải hàng đặt may nhưng là một nhãn hiệu nổi tiếng, chất liệu rất đẹp, đường cắt may tỉ mỉ, mặc vào rất gọn gàng.

Cậu thay đồ trong cửa hàng, đem đồ đã thay ra để trong tủ đồ ở ngoài phòng thay đồ rồi khóa lại.  Cách một cánh cửa, Vương Nhất Bác nghe thấy cuộc nói chuyện từ bên trong truyền ra.

"Người hôm nay đi cùng Tiêu Chiến đến đây là Vương Nhất Bác sao?"

"Là cậu ta."

"Nghe nói bây giờ cậu ta đang ở cùng Tiêu Chiến, tôi còn tưởng chỉ là lời đồn, xem ra thật rồi."

"Hai người bọn họ không phải đang yêu nhau đấy chứ! Tiêu Chiến cứ độc thân cao quý chẳng phải tốt sao! Vì sao lại thích một đồ nhà quê thế?"

"Có lẽ không phải." Một người khác không quá chắc chắn nói: "Tôi nghe thấy Tiêu Chiến gọi cậu ta là em, nhìn cũng không giống yêu nhau, hẳn là vì mặt mũi Vương Hoài Nam nên mới chăm sóc cậu ta."

"Vậy sao anh ấy không chăm sóc Vương Hoài Nghi?" Có người hỏi.

Khung cảnh nhất thời trầm mặc.

"Còn có thể vì sao, Vương Nhất Bác giả vờ đáng thương." Một giọng nói hơi sắc bén của một người nói tiếp.

Mọi người lập tức dời sự chú ý về phía hắn: " Dương, có phải cậu biết gì không? À, cậu còn là bạn học với Tiêu Chiến nữa."

Người tên Minh Dương tỏ vẻ kiêu ngạo, nói: "Tôi và Tiêu Chiến là bạn học hồi tiểu học, mẹ Tiêu Chiến, tôi đã gặp ở cuộc họp phụ huynh."

"Mau nói đi." Có người thúc giục.

"Lúc đó Tiêu phu nhân đang mang thai đứa thứ hai, mọi người đều hỏi Tiêu Chiến thích em trai hay em gái, Tiêu Chiến luôn nói thích em trai, còn nói sau này sẽ là một người anh trai tốt.

Ai ngờ sau đó Tiêu phu nhân xảy ra chuyện, đứa con thứ hai đó cũng bị chết lưu trong bụng."

"Tôi hiểu rồi, nên thật ra Vương Nhất Bác là người thay thế."

"Có lẽ là vậy." Minh Dương nói: "Vương Nhất Bác bị đánh mất mười tám năm, lại diễn xuất trước mặt Tiêu Chiến một màn, khiến Tiêu Chiến nhớ đến đứa em đánh thương chưa được sinh ra của mình nên chăm sóc cậu ta như em mình."

"Cậu ta rất có tâm cơ."

"Nếu không cậu ta mới được Vương gia nhận về hơn một tháng, một đồ nhà quê lớn lên ở nông thôn, bây giờ đã chơi cùng với đám người Tiêu Chiến, trong số các cậu ai có đẳng cấp như cậu ta."

"Chậc..."Cả nhóm người thở dài.

Vương Nhất Bác đứng ngoài cửa nghe xong câu chuyện về mình, cậu hiểu ý đợi bọn họ nói xong, lúc này mới cố ý gây tiếng động, bước vào. Cuộc nói chuyện bên trong ngừng lại, Vương Nhất Bác không nhìn bọn họ, cất quần áo vào ngăn tủ rồi khóa lại, sau đó đi ra ngoài.

Những người nói chuyện sôi nổi đều im bặt, sau khi chắc chắn Vương Nhất Bác đã đi xa, mới có người nhỏ giọng nói: "Có lẽ cậu ta không nghe thấy đâu."

"Chắc là... Không."

"Ai khơi chủ đề này trước thế, không để ý hoàn cảnh, nếu cậu ta chạy đến mách Tiêu Chiến, không phải vô duyên vô cớ đắc tội với người ta sao?"

"Vừa rồi tôi chưa nói câu nào."

"Tôi cũng không nói."

"Tôi chưa nói gì." một người tức giận nói: "Tôi chỉ hỏi một câu cậu ta có phải Vương Nhất Bác không, là Dương nói thêm mấy lời không tốt."
...

Vương Nhất Bác từ phòng thay đồ đi ra ngoài, nhân viên dắt một con ngựa màu trắng đến, nói với cậu: "Con ngựa này là do Tiêu thiếu gia chọn, nó rất ôn thuần, phù hợp cho người mới học."

"Cảm ơn."

Con ngựa này tính tình ôn hòa, không hề chống cự con người, còn dụi đầu vào lòng bàn tay cậu. Vương Nhất Bác bồi dưỡng tình cảm với nó một lúc, sau đó lên ngựa dưới sự hướng dẫn của nhân viên, tay cầm dây cương, nhân viên dắt ngựa đi trước.
Cậu ngẩng đầu, Tiêu Chiến đang nói chuyện với mọi người trên đường băng cách đó không xa. Vương Nhất Bác nhìn sang, anh ngẩng đầu lên phi ngựa chạy về phía cậu.

Tiêu Chiến kéo dây cương, con ngựa dừng lại bên cạnh Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến cao nên con ngựa này cao và khỏe hơn con ngựa trắng của Vương Nhất Bác rất nhiều, Vương Nhất Bác phải ngước lên mới có thể nhìn anh.
"Tiểu Vương, anh phải chơi với bọn họ một lúc, để nhân viên dạy em trước, ngắm cảnh một lúc, anh đua xong sẽ đến tìm em."

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác cưỡi ngựa, cậu không dám theo đuổi sự kích thích, cậu ngồi trên lưng ngựa, nhân viên vừa dắt ngựa vừa cung cấp kiến thức khoa học về ngựa cho cậu nghe. Đi được một lúc, một con ngựa khác đuổi theo sau, đi đến cạnh cậu.

Người đó mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ, mũ bảo vệ cũng màu đỏ.

"Vương Nhất Bác."

Giọng điệu hơi sắc bén khiến Vương Nhất Bác nhớ đến giọng nói cậu nghe thấy lúc ở ngoài phòng thay đồ.

"Chào anh." Vương Nhất Bác trầm tĩnh lên tiếng.

"Chuyện bọn tôi nói ở phòng thay đồ, có phải cậu nghe thấy rồi không?" Dương hỏi thẳng vào vấn đề.

Vương Nhất Bác không trả lời, mà hỏi: "anh muốn nói gì?"

"Tôi chỉ nói sự thật." Dương kiêu ngạo nói: "Tôi quen Tiêu Chiến từ nhỏ, tôi hiểu cậu ấy rất rõ, chẳng qua cậu lợi dụng người chết mà thôi."

"Là anh đơn phương quen biết chứ." Vương Nhất Bác kéo dây cương: "Người từ nhỏ đã biết Tiêu Chiến có rất nhiều, đơn phương quen biết Tiêu Chiến lại càng nhiều. Cái gì cho anh tự tin làm anh cảm thấy anh có thể xác nhận thay anh ấy vậy?"

"Cậu..." Dương không ngờ Vương Nhất Bác nhanh mồm nhanh miệng như vậy, hắn bị nghẹn không nói nên lời.

"Anh biết vì sao Chiến ca thích tôi không?" Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi.

Dương cẩn thận nhìn cậu, không trả lời.

"Vì tôi còn trẻ." Vương Nhất Bác nói: "Anh ấy thích những người như tôi... trẻ tuổi. Nếu anh nhỏ hơn 5, 6 tuổi thì anh cũng có thể."

Năm nay Tiêu Chiến 24 tuổi, thật ra Vương Nhất Bác cảm thấy đây là một độ tuổi rất tốt, nhưng điều này cũng không ngăn cản cậu cố ý sử dụng tuổi tác để kích thích Dương. Ai bảo bây giờ cậu mới 18 tuổi, so với Dương thì... Hắn thật sự tức giận. Hắn bị cậu chọc giận, bỏ đi.

Vương Nhất Bác tiếp tục cưỡi ngựa đi dạo. Lời nói của Dương không để lại dấu vết trong lòng cậu. Từ nhỏ cậu đã lớn lên trong thôn, người thích khua môi múa mép rất nhiều, thân thế của cậu có thể lấy làm đề tài buôn chuyện, cậu đã sớm học được là không nên vì những lời nói khó hiểu của người khác mà lo sợ linh tinh.

Vương Nhất Bác cưỡi ngựa đi nửa vòng. Tiêu Chiến giành chiến thắng trở về, vó ngựa giơ cao lên không trung rồi lại hạ xuống. Anh kéo dây cương, con ngựa đi bước nhỏ chậm rãi đi về phía Vương Nhất Bác. Không biết có phải vừa chạy nên con ngựa có vẻ hưng phấn hay không, thậm chí nó còn định dụi vào người Vương Nhất Bác, nhưng lại bị Tiêu Chiến kịp thời giữ chặt.

"Tiểu Vương, em có muốn chạy nhanh hơn không?" Tiêu Chiến hỏi.

"Có thể chứ?"

"Anh đưa em."

Vương Nhất Bác xuống ngựa, Tiêu Chiến đưa tay về phía cậu, Vương Nhất Bác nắm chặt tay anh, xoay người lên ngựa, ngồi trước Tiêu Chiến.

"Bám chặt." Tiêu Chiến ngồi sau cậu, tay cầm dây cương, để con ngựa vui sướng chạy. Sau khi con ngựa chạy một lúc, Lưu Dung, Vương Hoài Nam và những người khác đã đuổi kịp.

Vương Nhất Bác không biết cưỡi ngựa nên cậu chỉ có thể dựa vào Tiêu Chiến.

Mấy người bọn họ trận nào cũng thua Tiêu Chiến, vì thế Lưu Dung có một kế: "Vừa rồi tôi không có hứng thú, không bằng chúng ta đua lại một trận đôi, mỗi người mang theo một người, vừa lúc mang Tiểu Vương cùng đi."

Sợ Tiêu Chiến từ chối, Lưu Dung nói xong đã đi tìm người, căn bản không cho Tiêu Chiến cơ hội từ chối. Chỉ chốc lát sau mọi người đã đến.

Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, khi tiếng còi vang lên, Tiêu Chiến nói: "Nắm chặt." Sau đó xông ra ngoài trước.

Mặc dù Vương Nhất Bác đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng cậu không ngờ tốc độ lại nhanh như vậy. Tiếng gió gào thét, người cậu bị xóc lắc qua lắc lại, Tiêu Chiến đã giúp cậu chặn không ít lực, sau lưng Vương Nhất Bác dán sát vào ngực Tiêu Chiến, nhưng dù vậy, lần đầu tiên trải nghiệm tốc độ kích thích như này, máu trên mặt Vương Nhất Bác trút hết.

Tiêu Chiến cũng nhận ra sự khác thường: "Tiểu Vương?"

Anh thả chậm tốc độ: "Không thoải mái?"

"Vẫn, vẫn ổn." Vương Nhất Bác gian nan nói từng chữ.

"Vậy anh chậm một chút." Tiêu Chiến nói: "Là anh không tốt, chỉ lo tăng tốc, quên suy xét đến cảm nhận của em."

Tiêu Chiến nói, tốc độ quả nhiên chậm lại.

Vương Nhất Bác vội nói: "Thật ra em không sao."

"Để bọn họ đắc ý một lần." Tiêu Chiến chậm rãi nói: "Luôn thắng có ích gì, ai ngốc mà thắng thì chúng ta sẽ bắt người đó mời khách."

"Để xem trưa nay ai sẽ trở thành kẻ coi tiền như rác."

Vương Nhất Bác: "..."

Sau khi Tiêu Chiến giảm tốc độ, mấy người phía sau rất nhanh đã vượt qua bọn họ, thậm chí Lưu Dung còn vui sướng hét lên: "Ha ha, Tiêu Chiến, tôi sẽ đợi cậu ở vạch đích."

Thật vất vả mới tìm được Vương Nhất Bác giữ anh lại anh ấy mới vượt qua Tiêu Chiến, Lưu Dung như được tiêm máu gà mà chạy.
Cuối cùng trận đấu này đã có kết quả, Lưu Dung giành được vị trí đầu tiên.

Tiêu Chiến rất nể tình nói: "Vì chúc mừng Lưu Dung chiến thắng, trưa nay chúng ta ăn cùng nhau một bữa? Lưu Dung mời khách."

Lưu Dung: "... Không phải chứ, không phải tôi thắng sao? Sao tôi phải mời."

"Mọi người vì cậu mở tiệc chúc mừng, nếu người khác trả tiền chẳng phải không cho cậu mặt mũi sao?" Tiêu Chiến nói: "Đúng không?"

Những người khác lợi dụng thời cơ, phụ họa theo: "Đúng."

Lưu Dung: "..."

Một lúc sau, cuối cùng Lưu Dung cũng tỉnh táo: "Không phải cậu cố ý thua tôi, đào hố chôn tôi đấy chứ?"

Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm đối phó với Tiêu Chiến của Lưu Dung, thật sự Tiêu Chiến có thể làm mấy chuyện thiếu đạo đức như thế.

Không phải anh ấy thiếu tiền, anh ấy chỉ không thích nhìn Tiêu Chiến đạt được mục đích.

"Đừng nói nhảm." Tiêu Chiến trêu chọc nói: "Rõ ràng cậu dùng thực lực của mình chứng minh cho mọi người thấy, cậu là người nhanh nhất."

Lưu Dung: "... Đm?"

Lưu Dung tức giận lên án: "Danh hiệu này muốn trao cũng phải trao cho cậu chứ, trước đây cậu luôn là người nhanh nhất."

"Sai rồi." Tiêu Chiến giải thích: "Bây giờ cùng một con ngựa, cậu thắng khi con ngựa của tôi gặp tình huống bất lợi, đây mới là thực lực thật sự của cậu."

"..."

"Tôi phục." Lưu Dung từ bỏ tranh luận với Tiêu Chiến: "Tôi trao cho cậu một cái cờ thưởng được không, Tiêu Chiến giỏi nói chuyện."

Tiêu Chiến khiêm tốn nói: "Không dám nhận."

"..."

Đây là lần thứ n Lưu Dung muốn khâu miệng Tiêu Chiến lại.
Vương Nhất Bác đứng bên cạnh Tiêu Chiến, thấy anh nói mấy câu đã khiến Lưu Dung suýt chút nữa bị nội thương, cậu kéo tay áo anh: "Anh."

"Hả?" Tiêu Chiến cúi đầu.

"Sau này anh ra ngoài nhớ mang theo vệ sĩ."

Tiêu Chiến:?

"Em sợ có một ngày anh đắc tội với quá nhiều người, bọn họ sẽ tập hợp thành một nhóm đến đánh anh."

Tiêu Chiến: "..."

Trên mặt Tiêu Chiến lộ ra nụ cười, Tiêu Chiến ngoan ngoãn bị cậu lôi đi.

Lưu Dung cảm thấy vô cùng hiếm lạ, hỏi Vương Hoài Nam: "Tôi rất tò mò, em cậu làm cách nào khiến Tiêu Chiến ngoan ngoãn nghe lời như vậy."

Còn kéo tay áo, nếu là anh ấy làm, anh ấy dám chắc chỉ cần móng vuốt của mình vừa duỗi ra thì một giây sau bàn tay của Tiêu Chiến sẽ đến, nhân tiện trào phúng thêm một câu. Không nể tình anh em chút nào.

Vương Hoài Nam không nói gì. Anh ấy cũng muốn biết Tiêu Chiến làm sao có thể thân thiết với em anh. Anh ấy vốn tưởng rằng, Vương Nhất Bác là người sống lý trí, không làm nũng giống trẻ con. Hóa ra cậu cũng sẽ làm nũng, nhưng đối tượng chỉ có Tiêu Chiến.

Người ta nói không có đối lập thì sẽ không buồn. Trước đây Vương Hoài Nam cũng nghĩ sẽ làm thế nào để hòa hợp với Vương Nhất Bác.

Chỉ là bây giờ nếu so với Tiêu Chiến, rõ ràng anh ấy mới là anh ruột, nhưng đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực, nhìn thế nào cũng thấy hơi hụt hẫng. Anh ấy đột nhiên nghĩ, lúc Vương Nhất Bác mới về Vương gia, nhìn Vương Hoài Nghi, có phải cậu cũng cảm thấy như vậy không.

Mặc dù anh ấy cho rằng mình không cố ý làm Vương Nhất Bác buồn nhưng trạng thái khi anh ấy đối xử với Vương Nhất Bác hoàn toàn khác khi đối xử với Vương Hoài Nghi, chỉ với sự đối lập này đã khiến người ta buồn lòng.

Thấy anh ấy ngây người, Lưu Dung đá anh ấy một cái.

"Tôi cũng không biết." Vương Hoài Nam nhíu mày nói: "Không phải muốn mời cơm sao? Tôi đói rồi, đi thôi."

"Đi đi đi." Lưu Dung tiếp đón những người khác: "Đi, đi ăn cơm, ông đây mời khách!"

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng nhau đi ra ngoài, Vương Hoài Nam theo sao.

"Tiểu Vương."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, miệng Vương Hoài Nam mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.

"Không có chuyện gì." Vương Hoài Nam nói: "Buổi trưa ăn nhiều chút."

Sau khi Hoài Nam rời đi, Vương Nhất Bác mới nghi ngờ hỏi Tiêu Chiến: "Anh của em sao thế? Em cảm giác anh ấy hơi kỳ lạ."

Tiêu Chiến không quan tâm đến trọng tâm mà lại duỗi tay gõ lên trán cậu: "Em, để anh nhắc em một thứ mấu chốt, em phải nhớ kỹ."

Vương Nhất Bác:?

"Sau này gọi cậu ta... Anh Vương Hoài Nam."

"...".

Vương Nhất Bác theo Tiêu Chiến ra ngoài chơi cả ngày, đến tối mới về. Vì ban ngày tiêu hao nhiều thể lực, 9 giờ Vương Nhất Bác đã về phòng, cậu định hôm nay sẽ đi ngủ sớm. Cậu vào phòng tắm tắm rửa trước, mặc quần áo ngủ đi ra khỏi phòng tắm, vừa bước ra đã nhận được cuộc gọi từ ba Vương.

Vương Nhất Bác cầm điện thoại, nhấc máy: "Ba."

"Tiểu Vương, đã lâu không gặp con, ba gọi điện hỏi thăm tình hình của con gần đây thế nào."

"Con khá tốt." Vương Nhất Bác đáp: "Cả nhà thì sao?"

"Cả nhà vẫn tốt. Nghe anh con nói, hôm nay con đi cưỡi ngựa với Tiêu Chiến."

"Vâng."

"Ba thấy Tiêu Chiến rất thích con." Ba Vương vui mừng nói: "Tiêu Chiến là một người trẻ tuổi tài năng hiếm có, xuất thân vạn dặm mới tìm được một người, chuyện lần trước ba nói với con..."

Nghe đến đây, vẻ mặt của Vương Nhất Bác dần dần tối đi.

"Anh ấy đúng thật rất thích con." Vương Nhất Bác nhíu mày nói: "Nhưng anh ấy chỉ coi con là em, không có suy nghĩ khác với con."

"Ba, con còn có việc, cúp máy trước."

Vương Nhất Bác cúp máy. Cầm điện thoại, môi cậu mím chặt, cảm thấy tâm trạng tốt cả ngày hôm nay đều vì cuộc gọi này mà rơi xuống đáy vực. Cậu vốn tưởng ông thật sự quan tâm cậu. Chẳng lẽ trong mắt ông, cậu chỉ là một quân cờ. Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy thiếu oxy, độ ấm toàn thân như đóng băng.

Cậu cho rằng sự kỳ vọng của cậu với ba mình đã bị hạ thấp nhưng hóa ra ngay cả sự kỳ vọng này cũng không thể có.

Bị ba quấy rầy, cơn buồn ngủ ban đầu cũng không còn, Vương Nhất Bác lau đầu xong, định xuống lầu lấy ly nước, cậu vừa ra ngoài đúng lúc gặp Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cũng vừa tắm xong, anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen, tóc mới chỉ khô được một nửa.

"Em vẫn chưa ngủ sao?" Tiêu Chiến hỏi.

"Ừm, em đi xuống uống nước."

"Để anh mang lên cho em." Tiêu Chiến vừa nói vừa đi xuống lầu, một lúc sau anh cầm một ly nước ấm mang vào cho cậu.

"Anh, sao anh lại tốt với em như vậy." Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi: "Rõ ràng em... không làm người ta thích."

"Ai nói vậy?" Tiêu Chiến gõ nhẹ vào đầu cậu: "Sau này mắt ai mù như thế, em cứ gọi cho anh, anh sẽ trả tiền phẫu thuật, thay mắt miễn phí cho người đó."

Vương Nhất Bác "Xì" cười một tiếng, cơ thể chậm rãi ấm lên.

"Em ngủ trước đây, anh ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Tiêu Chiến ra khỏi phòng, nhân tiện giúp Vương Nhất Bác tắt đèn, đóng cửa ra ngoài. Vương Nhất Bác nằm trên giường, nghe tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại, đột nhiên cậu cảm thấy, cậu vẫn rất cảm kích Vương gia, nếu không, cậu sẽ không gặp được Tiêu Chiến.
.....

Cuối tháng 11, Văn Thành bắt đầu hạ nhiệt. Vương Nhất Bác và Trác Thành cùng nhau ra khỏi giảng đường, hai người hắt xì một cái.

"Hôm nay lạnh quá." Trác Thành vừa nói xong, lại hắt xì một cái: "Xem ra phải mặc thêm áo len rồi."

"Tiểu Vương, hôm nay cậu về nhà à?" Trác Thành hỏi.

Vương Nhất Bác gật đầu: "Cuối tuần không có việc gì, muốn về nhà chút."

"Còn không phải cậu nhớ anh Tiêu nhà cậu sao?" Trác Thành trêu chọc: "Nhưng mà nếu bên cạnh tớ có một đại soái ca như vậy, tớ cũng hận không thể ngày nào cũng nhìn chằm chằm anh ấy."

"Tớ đâu có." Vương Nhất Bác hơi không được tự nhiên, cậu nhìn điện thoại: "Tớ phải đi nhanh, nếu giờ không về sẽ không kịp ăn cơm tối."

"Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta đi nhanh thôi." Trác Thành cũng nói.

Vương Nhất Bác về ký túc xá đặt cặp sách xuống, thu dọn đồ đạc trên bàn, lấy những thứ cậu muốn mang về nhà, vẫy tay với Trác Thành: "Tớ đi đây!"

"Là người bản địa thật tốt." Trác Thành hâm mộ nói.

Khi nào muốn là có thể trở về. Phần lớn thời gian Vương Nhất Bác đều ở trường, cuối tuần thỉnh thoảng mới về, nhưng Trác Thành vẫn rất hâm mộ, đã lâu cậu ấy không về nhà.

Cậu ấy vẫy tay với Vương Nhất Bác: "Cậu đi nhanh đi."

Vương Nhất Bác rời khỏi ký túc xá, đi vòng qua một con đường rợp bóng xanh, đi vài bước đến cổng Bắc. Khi đi ra cổng trường cậu tình cờ gặp Châu Sinh vừa từ bên ngoài trở về.

Sau khi nói rõ từ lần ở tiệc sinh nhật của Châu Sinh, hai người không nói chuyện nữa, cũng rất lâu Châu Sinh không gặp Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác." Cậu ta dừng lại.

"Chào cậu." Vương Nhất Bác vẫy tay với cậu ta, chào lại.

Vương Nhất Bác chào xong thì chuẩn bị rời đi nhưng lại bị Châu Sinh gọi lại: "Cậu về nhà sao?"

Vương Nhất Bác gật đầu.

"Tôi nghe nói bây giờ cậu đang ở cùng Tiêu Chiến."

Sợ cậu hiểu lầm, Châu Sinh vội nói: "Tôi không có ý khác, cậu cũng biết bây giờ tôi không theo đuổi cậu nữa."

Mặc dù đã gần hai tháng trôi qua nhưng khi thấy Vương Nhất Bác, Châu Sinh vẫn không thể thờ ơ. Nhan sắc của Vương Nhất Bác hoàn toàn hợp với thẩm mỹ của cậu ta, bây giờ gặp lại, cậu ta vẫn cảm thấy động lòng như trước. Nhưng cậu ta là người có chừng mực, Vương Nhất Bác không có hứng thú với cậu ta, cậu ta càng không muốn chọc Tiêu Chiến, cho nên cậu ta đã từ bỏ ý định theo đuổi Vương Nhất Bác.

Không thể thành một cặp nhưng vẫn có thể làm bạn.

"Mai là ngày giỗ của mẹ Tiêu Chiến, cậu biết không?" Châu Sinh hỏi.

Vương Nhất Bác kinh ngạc ngẩng đầu.

Thấy cậu có hứng thú, Châu Sinh nói tiếp: "Mỗi năm đến ngày này tâm tình của anh ấy sẽ rất kém, thường biến mất mấy ngày..."

"Tôi cảm thấy nếu anh ấy không nói cho cậu biết, cuối tuần này cậu ở tại trường vẫn tốt hơn."

"Cảm ơn." Vương Nhất Bác nói: "Vậy tôi càng phải về."

Cho dù cậu không thể làm gì nhưng ít nhất cũng phải cho anh biết có người đang ở bên anh. Khi về đến nhà, quả nhiên Tiêu Chiến không ở nhà.

Giúp việc đã nấu cơm xong, thấy Vương Nhất Bác về, cô ấy nói với cậu: "Tối nay thiếu gia sẽ không về ăn cơm, cậu cứ ăn trước đi."

"Ừm."

Vương Nhất Bác ăn cơm tối xong, sau đó giúp việc thu dọn đồ đạc thì rời đi.

Vương Nhất Bác về phòng tắm trước, sau đó chơi game. Đến 10 giờ tối, Tiêu Chiến vẫn chưa về. Vương Nhất Bác kéo rèm cửa, nhìn ra bên ngoài.

Đèn trong toà nhà Tiêu Thị hầu như đã tắt hết, chỉ còn thưa thớt mấy ngọn đèn vẫn sáng.

Vương Nhất Bác gọi cho chú Lâm: "Chú Lâm, Chiến ca chưa tan làm sao?"

Chú Lâm dừng một chút: "Thiếu gia, cậu ấy... Ở quán bar."

Hôm nay Tiêu Chiến rời khỏi công ty từ rất sớm, sau đó hẹn bạn đến quán bar, mãi không ra. Nhưng chú Lâm chỉ là tài xế, chỉ biết Tiêu Chiến ở quán bar, còn anh ở phòng nào, ở đâu thì chú ấy không biết.

Vương Nhất Bác không yên tâm, cậu thay quần áo, sau khi hỏi địa chỉ từ chú Lâm, từ chối lời đề nghị đến đón cậu của chú Lâm, cậu tự mình gọi taxi đến quán bar.

Lúc Vương Nhất Bác vội vàng đến quán bar ,đã là nửa tiếng sau.
Đây là lần thứ hai Vương Nhất Bác đến quán bar, lần đầu tiên là quán bar gần Văn Đại. Nhưng nơi này không phải quán bar yên tĩnh gần trường, bên trong rất náo nhiệt.

Vừa bước vào đã có có thể nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc bên trong kèm theo đủ loại âm thanh ồn ào.

Trên sân khấu có một ban nhạc đang biểu diễn, đều là những bài hát có tiết tấu nhanh và dồn dập, có những bóng người lắc lư trên sàn nhảy, thỉnh thoảng có những con ma men người nồng nặc mùi rượu đi qua.

Vương Nhất Bác gọi điện cho Tiêu Chiến trước nhưng không ai trả lời, cậu gọi cho Lưu Dung.

Gọi ba cuộc, trước khi cuộc gọi tự ngắt thì cuối cùng cũng có người bắt máy, nhưng là một giọng nói xa lạ: "Anh Lưu Dung vào nhà vệ sinh nôn rồi..."

Vương Nhất Bác: "..."

"Mấy người đang ở đâu, tôi qua đấy đưa đồ cho anh ấy."

Đối phương do dự một chút, Vương Nhất Bác nói: "Anh đưa điện thoại cho Lưu Dung đi."

Lúc này người đó mới do dự nói: "Ở phòng 308."

Vương Nhất Bác đi lên tầng 3, ánh sáng trong quán bar mờ ảo, thỉnh thoảng sẽ có ánh đèn rực rỡ chiếu vào mặt khiến mắt người ta không mở mắt hết được. Hầu hết những người đến quán bar đều ra ngoài để vui vẻ, cũng có những người đặc biệt đến quán bar để tìm tình một đêm.

Vương Nhất Bác trên người lại có khí chất ngoan ngoãn của một học bá, đứng trong một quán bar hỗn loạn, giống như một bạn học ngoan ngoãn lạc vào thế giới phồn hoa, hỗn loạn. Chẳng mấy chốc đã có người chú ý đến cậu.

Vương Nhất Bác đi đến chờ thang máy, một người cầm ly rượu tự cho mình đẹp trai đi tới: "Người đẹp, đi một mình à?"

"Không, còn anh tôi." Vương Nhất Bác ấn nút thang máy.

"Anh em? Tình anh em hả." Có người anh nào lại đưa em mình đến quán bar chứ.

hắn đứng trước cửa thang máy không nhúc nhích, tay phải cố ý sờ chiếc đồng hồ giá mười vạn tệ trên tay trái, ám chỉ nói: "Anh so với anh em như thế nào?"

Khóe miệng Vương Nhất Bác giật giật: "Cách nhau một trời một vực."

Lúc không cười Vương Nhất Bác có dáng vẻ người sống chớ gần, nhưng khi cậu cười lại giống như băng tuyết tan chảy. Dù đó có là một nụ cười nhếch mép nhưng cũng khiến người đàn ông đứng nhìn bên cạnh thấy hấp dẫn.

hắn hoàn toàn không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của Vương Nhất Bác, tưởng cậu đang khen ngợi hắn. hắn lại tiến lên phía trước một bước, vươn tay muốn ôm eo Vương Nhất Bác: "Vậy em trai, chúng ta cùng nhau uống một ly nhé?"

Nhưng đúng lúc thang máy vừa tới, Vương Nhất Bác bước vào, tay hắn trống không. Vương Nhất Bác ấn nút đóng cửa, hắn vội vàng duỗi tay ngăn lại, bước vào. Vương Nhất Bác cũng không quan tâm đến anh ta, bước sang một bên.

"Anh là Lý Mạn, em trai tên gì?"

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Lý Mạn không nhịn được lại vươn tay về phía Vương Nhất Bác, muốn sàm sỡ một chút. Chưa chạm đến hắn đã bị Vương Nhất Bác đá vào chỗ yếu.

Vương Nhất Bác ghét nhất loại người không có lòng tự trọng lại còn quấy rối tình dục, cậu lạnh lùng nhìn anh ta: "Có phải anh không hiểu tiếng người không? Khác nhau một trời một vực có nghĩa là, anh tôi là trời còn anh chỉ là sâu bọ bò dưới đất."

Đến tầng ba, Vương Nhất Bác đi ra ngoài, Lý Mạn bị đá, che thân dưới, vừa đau vừa tức, hắn định ra ngoài đuổi theo cậu rồi dạy cho cậu một bài học thì cửa thang máy đã đóng lại. Vương Nhất Bác tìm thấy phòng 308, đẩy cửa ra, mùi rượu nồng nặc ập đến.

Lưu Dung vừa vào phòng vệ sinh nôn xong, miễn cưỡng súc miệng, vừa đi ra đã gặp Vương Nhất Bác vừa vào cửa. Anh ấy cho rằng mình bị ảo giác, lắc đầu, Vương Nhất Bác vẫn ở đó, thậm chí còn lên tiếng hỏi anh: "Anh, Chiến ca có ở đây không?"

Lưu Dung giữ chặt tay người bên cạnh: "Tôi, có phải tôi ảo giác không? Tôi nhìn thấy một người đứng trước mặt tôi."

"Không có." Đối phương nói: "Quả thật có người đang đứng trước mặt cậu."

"Vương Nhất Bác?" Lưu Dung thử gọi: "Sao em đến đây?"

Anh ấy nghĩ, đoán ra: "Tiêu Chiến say rồi, đang nghỉ ngơi bên trong, anh đưa em vào."

"Cảm ơn."

Lưu Dung vừa đi vào vừa nói: "Tửu lượng của Tiêu Chiến tốt quá, ngàn chén không say, một mình uống làm bảy tám người bọn anh say, anh nôn luôn."

"Các anh rót rượu cho anh ấy?" Vương Nhất Bác lạnh lùng hỏi.

"Đm?" Nghĩ đến trải nghiệm cả đêm bồi rượu, Lưu Dung không nhịn được chửi thề: "Tiểu Vương, em nói lý chút được không, là Tiêu Chiến rót rượu cho bọn anh, em nhìn bọn anh khổ sở như nào này."

Trong phòng có rất nhiều người gục ngã, Tiêu Chiến ngủ trên sofa bên trong, hai chân đặt dưới mặt đất, lông mày nhăn lại, vừa nhìn đã biết anh ngủ không được thoải mái.

"Em muốn đưa anh ấy về, anh đến cũng tốt, phụ em một chút."

Lưu Dung cũng uống rất nhiều lại nôn một lần nhưng không say ghê gớm như những người khác, ít nhất anh ấy vẫn tỉnh táo. Lưu Dung gọi người đến, đỡ Tiêu Chiến lên, bên kia anh ấy đang định đỡ thì Vương Nhất Bác đã đi tới nói: "Để em, anh nghỉ ngơi chút đi."

Anh ấy cũng hơi chóng mặt nên không kiên trì.Vương Nhất Bác gọi điện cho chú Lâm bảo chú ấy đợi ở cửa, cậu và một người khác đỡ Tiêu Chiến xuống, Lưu Dung đi bên cạnh.

Vương Nhất Bác và chú Lâm cùng nhau đỡ Tiêu Chiến ngồi lên xe.
Vương Nhất Bác ngồi ghế sau, Lưu Dung mở cửa ghế phụ lái ngồi vào. Vương Nhất Bác vốn định đưa Lưu Dung về trước nhưng Lưu Dung nói anh ấy không sao, cứ đưa Tiêu Chiến về trước đi rồi bảo tài xế đưa anh ấy về sau, Vương Nhất Bác cũng không ép.

Tiêu Chiến uống rất nhiều rượu, hai mắt nhắm chặt, lông mày hơi cau lại. Vương Nhất Bác giúp anh đổi một tư thế thoải mái, Tiêu Chiến nghiêng đầu dựa đầu vào vai Vương Nhất Bác. Khi anh thở, khí nóng phả vào cổ cậu từng chút một, rất ngứa. Vương Nhất Bác hơi cử động, cố gắng phớt lờ hơi nóng trên cổ.

Trên đường tới đây cậu đã mua thuốc giải rượu, cậu đưa cho Lưu Dung: "Lưu Dung, anh có muốn thuốc giải rượu không?"

Vương Nhất Bác đưa cả thuốc và nước qua, đồng thời đưa thêm cho anh một gói kẹo. Sau khi Lưu Dung uống thuốc, anh ấy xé gói kẹo, ném một viên kẹo dưa hấu vào miệng, rất ngon.

Lưu Dung "chậc" một tiếng, cảm thán nói: "Có em bên cạnh thật khác."

Anh ấy quay đầu nhìn: "Tiểu Vương, em cảm thấy anh thế nào?"

Vương Nhất Bác: "Hả?"

"Nếu anh đến đào góc tường của Tiêu Chiến, cướp em đi thì có bao nhiêu phần thắng?"

Khóe miệng Vương Nhất Bác giật giật, giơ một ngón tay ra.

"10%?" Lưu Dung nói.

"Ý nghĩ kỳ lạ."

Lưu Dung: "..."

Anh ấy nhàn nhạt thở dài: "Em nói đúng, anh đã chậm, đào góc tường của Vương Hoài Nam thì quá dễ nhưng dám đào của Tiêu Chiến, chắc chắn cậu ta sẽ liều mạng với anh."

"Anh đã quen Tiêu Chiến từ rất nhỏ sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Đúng rồi, anh, Hoài Nam và Tiêu Chiến quen nhau từ hồi học mẫu giáo."

Lưu Dung nhớ lại: "Lúc đó Tiêu Chiến không như bây giờ."

Không biết nghĩ đến chuyện buồn cười gì, anh ấy đột nhiên bật cười, cười không dừng được, giống lên cơn động kinh.

"Lúc mới vào mẫu giáo cậu ấy rất lịch sự, rất lễ phép, ngày nào cũng ăn mặc gọn gàng, không chút cẩu thả, sống rất kỷ luật." Lưu Dung cười đến đau bụng: "So với bây giờ như hai người khác nhau."

Vương Nhất Bác muốn nói thêm nhưng Lưu Dung đã im lặng, dựa vào ghế ngủ thiếp đi. Chiếc xe quay về dinh thự trước.

Lưu Dung xuống xe, cùng Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến lên lầu đến phòng Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cởi giày cho Tiêu Chiến, ánh mắt nhìn về phía Lưu Dung: "Anh, bằng không anh giúp  Chiến ca thay đồ ngủ đi?"

Nếu ngủ như thế này cả đêm thì chắc chắn sẽ không thoải mái. Nhưng trước giờ Lưu Dung chưa từng chăm sóc người ta tỉ mỉ như vậy, trước đây ai uống say, cùng lắm anh ấy đưa về rồi ném lên giường là xong.

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn đang nhìn, Lưu Dung chỉ có thể nói: "Được."

Vương Nhất Bác đi ra ngoài, Lưu Dung cởi quần áo cho Tiêu Chiến, đợi sau khi Lưu Dung đổi quần áo xong, Vương Nhất Bác lại tiến vào.

Tiêu Chiến ngủ như chết, lăn lộn như vậy cũng không tỉnh lại.
"Những cái sau Tiêu Chiến phiền em chăm sóc." Lưu Dung nói: "Thật sự quá phiền, năm nào cũng uống như vậy, cũng không sợ phải nhập viện."

Vương Nhất Bác nghe được từ ngữ mấu chốt trong đó: "Năm nào?"

"Không có gì." Lưu Dung sờ mũi: "Tiểu Vương, anh về đây."

Vương Nhất Bác tiễn anh ấy xuống lầu, chú Lâm đưa anh ấy về.

Cậu vào bếp rót cho Tiêu Chiến một ly nước ấm. Tiêu Chiến vẫn chưa tỉnh, cậu chỉ có thể đặt ly nước lên đầu giường, đắp chăn cho Tiêu Chiến, rồi cậu vào phòng tắm dùng khăn thấm nước ấm lau mặt cho anh, sau đó nhúng tăm bông vào nước bôi lên môi anh, tránh lúc anh tỉnh dậy thấy quá khát. Sau khi làm xong tất cả những điều này, Vương Nhất Bác mới có thời gian nhìn kỹ Tiêu Chiến.

Tóc của Tiêu Chiến ngắn hơn một ít, có lẽ anh đã đi cắt tóc, nhưng kiểu tóc vẫn không thay đổi. Khi tỉnh táo, anh là một người có khí chất rất cường đại, dù ngoại hình hay tính cách đều mang theo tính xâm lược. Nhưng lúc này nhắm mắt lại, lại lộ cảm giác yếu ớt. Tiêu Chiến rất ít khi nhắc tới chuyện gia đình, những người khác cũng giữ kín như bưng.

Vương Nhất Bác chỉ biết mẹ anh đã qua đời từ lâu, anh không hay liên lạc với ba mình, sau khi ông nội qua đời, Tiêu Chiến xuất ngoại, cuối tháng 9 năm nay mới trở về. Mặc dù cậu không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cũng biết chắc hẳn đó là quá khứ không vui của anh.

"Chiến ca." Vương Nhất Bác muốn nói gì đó nhưng vắt óc cũng không nghĩ ra lời thích hợp để an ủi.

Cậu giúp anh kéo lại chăn, nhẹ giọng nói: "Em sẽ ở bên anh.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro