Chương 34: Giấc mơ và nụ hôn đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em muốn... giết Hà Đức Chinh."

Bùi Tiến Dụng vừa mới đanh mặt thốt ra lời này, Bùi Tiến Dũng liền túm lấy cổ áo cậu.

"Mày dám?"

Bùi Tiến Dụng rất không biết sống chết, hênh mặt lên ngông cuồng:

"Anh thử xem, em có dám không?"

"Nếu mày muốn giết cậu ấy, vậy mày giết luôn anh trai mày đi!"

Bùi Tiến Dụng im lặng một đỗi thật lâu, cuối cùng nói ra một chữ:

"... Được!"

Sau đó cậu ngoảnh mặt đi hạ mi mắt xuống, bộ dạng hệt như bị chịu muôn vàn tủi nhục.

Bùi Tiến Dũng biết Bùi Tiến Dụng chẳng qua mạnh miệng nói như thế, nhưng vẫn không kiềm được giận dữ, nắm đấm giáng lên tường, cũng im lặng một lúc lâu, mới nén giận đầu hàng:

"Dọn hành lý, chuẩn bị về."

Bùi Tiến Dũng nói xong bực mình đi qua mở tủ đồ, mắt thấy ba lô Hà Đức Chinh nằm im một góc trong đó, phút chốc phiền não chất chồng thành núi.

Hà Đức Chinh, em nói dối à? Em bảo em về quê mà không mang ba lô theo sao?

Quang Hải ở cửa phòng, đứng hình đến đây thì len lẻn chạy về phòng mình. Lúc về phòng còn nghiêm mặt kéo tay Lương Xuân Trường nói nhỏ to:

"Anh Trường, xem ra chuyện anh em nhà họ Bùi tàn sát nhau là có thật!"

Lương Xuân Trường tia đôi mắt híp nhìn qua, chờ đợi Quang Hải nói tiếp.

"Em mới nghe tụi nó đòi chém đòi giết, xem ra chuyện này nghiêm trọng hơn tụi mình tưởng đấy anh!"

Lương Xuân Trường thể hiện thái độ ngạc nhiên bằng cách mở to hai mắt.

Quang Hải nhìn mặt anh, bỗng chốc tức giận.

"Anh! Anh có nghe em nói không vậy?! Bọn nó đòi chém nhau kìa! Em nói thật đấy!"

Nỗi khổ của Lương Xuân Trường chính là, không nên thể hiện thái độ qua ánh mắt mà...

***

Nắng sớm tinh nghịch tung tăng chưa được bao lâu, mây mù đã lại kéo đến, từng đợt gió lạnh cũng nhịp nhàng thổi theo.

Hà Đức Chinh sau khi ngoan ngoãn ăn "bát cháo amilaza" kia thì uống thuốc, sau đó tác dụng của thuốc làm cơn buồn ngủ ập tới, ngủ đến say sưa.

Tư Dũng cùng Nam Tâm ngồi dưới sàn, mải mê chơi điện tử.

Thì bất ngờ, Hà Đức Chinh trên giường nguậy ngọ lung tung, miệng không ngừng gọi "Dũng... Dũng..."

Tư Dũng rất ngạc nhiên, đi tới bên giường cúi đầu xem cậu.

"Anh Dũng đây, chuyện gì thế?"

Hà Đức Chinh không mở mắt, thình lình quơ tay, vô tình với trúng tay anh, miệng vẫn gọi:

"Dũng... Dũng..."

Tư Dũng cực kỳ khó hiểu, lại cúi đầu hỏi:

"Anh đây, làm sao?"

Hà Đức Chinh lại bỗng nhiên kéo anh, anh bị bất ngờ, trong trạng thái không hề đề phòng liền mất thăng bằng té nhào xuống.

Hơi thở của Tư Dũng tức khắc bị ngưng hết mấy nhịp.

Sau đó, anh bật mạnh người dậy, trợn to mắt sờ môi mình...

Trời ạ... đây... là nụ hôn đầu của tôi đấy! Cậu... cậu...!

Nam Tâm đứng đó thu hết cảnh tượng "mỹ mãn" này vào mắt, há hốc mồm, tiếp theo lập tức đột phá cửa xông ra ngoài, cười một tràng dài.

Tầm nhìn của Tư Dũng trống rỗng, đang đứng ngây như phỗng thì bị tràng cười đoạt mạng này níu lại hồn phách, gom tầm mắt bỏ lại trên người Hà Đức Chinh.

Ngoài ý muốn phát hiện Hà Đức Chinh đã tỉnh.

Trong ánh mắt của cậu ta, đột nhiên xuất hiện tia mất mát và thất vọng vô bờ.

Mà có lẽ, chính cậu ta cũng không nhận thấy...

***

Đêm khuya, đèn đường mặc dù vẫn có nhưng lại không rọi sáng được bao nhiêu trong màn mưa phùn dày đặc của Hà Nội. Hà Đức Chinh lén lút giống như một kẻ trộm, bám đuôi theo hai bóng người ở phía trước.

Bùi Tiến Dũng che ô, đi cùng với em trai anh ta là Bùi Tiến Dụng. Được một lúc, Bùi Tiến Dụng không biết rẽ sang hướng nào lại mất bóng, chỉ còn mỗi Bùi Tiến Dũng. Cậu đi theo Dũng, theo rất lâu, nhưng rồi đến một ngã rẽ, anh ta cũng đột nhiên không thấy đâu nữa. Anh ta đã phát hiện ra cậu, muốn cắt đuôi cậu, cậu biết, nhưng sao cậu cứ muốn đuổi theo bóng hình đó, đuổi theo mãi, không muốn từ bỏ. Ở phía trước cậu có một ngã rẽ, cậu cảm giác được Bùi Tiến Dũng đang nép mình trong đó để trốn cậu. Cậu từ từ bước lại, thấy có bóng dáng của một người. Lúc này, trong tâm trí cậu, Bùi Tiến Dũng đã không phải là một đồng đội thân thiết nữa, Bùi Tiến Dũng là người cậu yêu!

Cậu hồi hộp, nhanh chóng tiến đến xem người kia, trong bóng đêm mập mờ bị chi phối bởi màn mưa dày khảm, phát hiện ra đó thật sự là Bùi Tiến Dũng. Anh ấy đang ngồi tựa lưng vào tường, nhưng trên người kỳ lạ là mặc đồ thời xưa, giống như một công tử, mái tóc rũ xuống như đang say, bộ trang phục màu trắng khẽ bay theo gió. Cậu hơi bất ngờ, sau đó nghe thấy tiếng xôn xao phía trước, cậu nhìn sang, một khung cảnh đáng kinh ngạc hiện ra trước mắt cậu. Trong màn đêm mờ ảo, trước mặt cậu xuất hiện thêm ba Bùi Tiến Dũng nữa. Hai người mặc đồ hiện đại, tóc cắt ngắn, một người lại mặc đồ thời xưa, vẫn là phong cách của một vị lãng tử đa tình, tóc dài rũ xuống phiêu phiêu trong sương đêm. Cả ba người bọn họ đều cười với cậu, cậu có cảm giác nụ cười ấy rất thân thiện, rất ấm áp. Trước tình thế đó, hình như cậu phải lựa chọn, cậu mơ hồ phát giác, nếu như cậu chọn sai, Bùi Tiến Dũng sẽ không bao giờ là của cậu vậy.

Cậu lúng túng, nao núng, nhìn kỹ cả bốn người, hai người mặc đồ thời xưa có vẻ như rất lạnh lùng, lại không quan tâm đến cậu. Hai người mặc đồ hiện đại thì cứ nhìn cậu cười, nụ cười như mời gọi, quyến rũ lạ thường. Cuối cùng, cậu đánh liều quyết định, chọn vị công tử áo trắng ngay bên cạnh cậu đây. Bởi vì chính mắt cậu nhìn thấy Bùi Tiến Dũng rẽ vào lối này cơ mà, vả lại, trong số bốn người, người này là lạnh lùng nhất, người lạnh lùng thì thường hay là thật? Cậu nghĩ vậy liền đưa ra quyết định nắm chặt lấy tay vị công tử áo trắng đang say kia. Sau đó, có một chiếc ô tô chạy đến. Chiếc ô tô ấy dừng trước mặt một Bùi Tiến Dũng hiện đại. Bùi Tiến Dũng đó lại cười với cậu, sau đó bước lên xe, trên chiếc xe, ở ghế lái, là Bùi Tiến Dụng.

Chiếc xe kia chạy đi.

Lúc này, cậu biết, cuối cùng cậu đã lựa chọn sai rồi.

Cậu không buông Bùi Tiến Dũng giả ra, mà tay còn siết chặt hơn. Đau đớn, không cam lòng, thất vọng, mất mát, tan vỡ... mọi thứ đều tràn về. Cậu, cuối cùng vẫn không thể nhận diện được, vẫn là không hiểu được Bùi Tiến Dũng - người mà cậu luôn nghĩ đến, luôn ước ao, luôn mơ tưởng, luôn khát vọng.

Bùi Tiến Dũng, lãng tử áo trắng này, thực sự không phải anh sao...

Bóng đêm lại một lần nữa bao trùm, mưa phùn không dứt, gió đông rít gào, không khí lạnh lẽo lặng lẽ chảy vào tim...

Không phải, vĩnh viễn sẽ là không phải, không thể thay thế được...

***

Hà Đức Chinh nặng nề mở mi mắt, tâm hồn cậu mệt mỏi nhưng ngược lại ý thức cực rõ ràng. Cậu biết vừa rồi cậu mơ, mơ về Bùi Tiến Dũng.

Lựa chọn à? Để làm gì đây?

Một kẻ không những tham lam, bạc tình mà còn... ghê tởm như thế...

Đáng để đặt vào lòng à?

Không cần.

Cái gì mà "nhưng sao cứ muốn đuổi theo bóng hình đó, đuổi theo mãi, không muốn từ bỏ" "Đau đớn, không cam lòng, thất vọng, mất mát, tan vỡ" "người mà cậu luôn nghĩ đến, luôn ước ao, luôn mơ tưởng, luôn khát vọng" "Bùi Tiến Dũng là người cậu yêu"?

Hờ, quả nhiên là những cảm xúc của một giấc mơ, toàn vớ vẩn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro