Chương 52: Gặp lại cùng những "trò ân ái" (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nói nắng ở Việt Nam rất đẹp, đặc biệt là ánh nắng buổi sáng. Ở phía Bắc Uzbekistan, quanh năm chìm vào mùa đông lạnh giá, XamrobeKov thực sự ham thích nắng, còn có thể từ nắng mà liên tưởng đến một người. Đỗ Duy Mạnh, biệt danh "Mạnh gắt", nghe đồn còn gắt hơn cả cái nắng miền Nam Việt Nam.

Trên tầng thượng khách sạn, XamrobeKov ôm Đỗ Duy Mạnh trong lòng, vui vẻ nhìn ngắm gương mặt hiền lành của cậu khi ngủ, cùng cậu chờ đón bình minh.

Sáng sớm, khí trời còn se lạnh, hạt sương còn vương vấn, cả thành phố như chìm ngập trong biển sương bồng bềnh. Lúc sau, từ đằng Đông trời dần ửng hồng, quả cầu lửa to lớn sau những tòa nhà cao tầng e ấp ló dạng, rụt rè đưa ấm áp của nó cho nhân gian.

Đỗ Duy Mạnh được tia nắng đầu tiên của ngày mới chạm vào mi mắt, đột nhiên tinh thần hưng phấn bừng tỉnh, rơi vào tầm nhìn cậu là một nụ cười hiền hòa.

Cùng khuôn mặt điển trai của một tên ngoại quốc.

Đầu óc Đỗ Duy Mạnh lúc ấy hơi bị sáng tỏ, sững người một chút liền biết rõ tên đang chiếm cứ tầm nhìn của mình là ai, vì thế càng thêm "hưng phấn", chau mày lại, mở miệng phát huy độ "gắt" điển hình của bản thân:

"Đell má, mới sáng sớm bị ma ám à? Mơ thằng lol nào thế này?!" Sau đó cậu vung tay, tát cái bốp vào mặt XamrobeKov.

"..." Nụ cười của XamrobeKov liền méo xệch.

"Thiên linh linh địa linh linh, âm hồn chó điên XamrobeKov, mau biến mau biến!"

(Tác giả thành thực xin lỗi anh Xam, chỉ là mượn chút hình ảnh để viết thôi... )

"..." XamrobeKov méo hiểu Đỗ Duy Mạnh đang niệm cái gì, mặc dù bị ăn tát khó hiểu thực sự, nhưng vẫn nhẫn nhịn, gọi: "Manh..."

"Manh bà nội cha mày chứ manh! Tao manh thiệt nhưng dell có muốn manh với mày! Bớt có khen dư thừa!" Đỗ Duy Mạnh bất chấp thằng lol nào đó có hiểu hay không, tiếp tục gắt lên vùi dập cả bình minh nắng sớm.

(Manh = đáng yêu, dễ thương)

XamrobeKov nhìn thấy Đỗ Duy Mạnh la hét, sau đó túm cái vest đen đang đắp trên người cậu quẳng vô mặt anh, chiếc áo này là do sáng sớm anh sợ cậu bị nhiễm sương nên đắp lên cho cậu.

Lúc này Đỗ Duy Mạnh cũng đã nhận ra người trước mắt là người thật, không phải cậu mơ rồi.

"Mẹ mày, mày đến cả Việt Nam cơ à? Nôn nóng muốn trả tư thù hả?! Rồi nè, có ngon thì nhào vô đi!" Đỗ Duy Mạnh bật khỏi vòng ôm của XamrobeKov, làm ra tư thế chuẩn bị đánh nhau.

XamrobeKov khó hiểu thực sự! Anh đến đây với thiện chí hòa bình, từ đầu đến cuối đều luôn mỉm cười ôn hòa nhã nhặn cơ mà, Duy Mạnh của anh sao cứ gắt gỏng lên thế nhỉ?

Huống hồ hồi sáng bất ngờ gặp thủ môn của U23 Việt Nam, cũng không có thấy người ta ghét anh như vậy.

XamrobeKov từ sau khi yêu thích Đỗ Duy Mạnh, liền luôn tự nhủ bản thân phải biết kiềm chế, bởi vì nghe đồn Đỗ Duy Mạnh rất gắt, y như lần đầu trong ấn tượng của anh vậy. Mà anh, muốn theo đuổi con người gắt gỏng này, kiềm chế là điều đương nhiên. Vì thế, sau khi bị chiếc áo vest đen bay vào mặt, XamrobeKov không tức giận, ngược lại còn cười tươi, dùng tiếng Việt mới học, nói năng loạn xạ:

"Cúc cưng... thắt... ít thôi!" *

(Nguồn: Cục cưng gắt ít thôi - Parkmin208)

Đù má, nói được cả câu này cơ?! Nhưng mà "cúc" cưng là cái dell gì?! "Thắt" ít thôi lại là muốn nói cái gì?! Cái đm mày, khiêu khích toàn sử dụng chiêu này! Lần trước là gửi quyển sách bí quyết làm vợ bảo ông học, sỉ nhục tôn nghiêm của ông, lần này là bảo cúc ông thắt quá chặt? Mày thử chưa mà biết? Đồ cái thằng vô liêm sỉ!

Đỗ Duy Mạnh không biết tại sao, nhìn thằng XamrobeKov này là phản cảm vkl, cứ nghĩ nó muốn qua đây gây sự oánh nhau, liền chỉ muốn giã cho nó nhừ đầu.

"Tao thắt ít hay nhiều liên quan dell gì đến mày, mày đi mà lo cho cúc của mày ấy, hừ, đợi đó cho tao!"

Đỗ Duy Mạnh nói xong, hầm hè quay đi. Mẹ, nó cao to thế, phải đi tìm đồng minh đã!

"Manh... chờ... anh...!"

Thế là, màn ân ái chào đón bình minh ngọt ngào lãng mạn của XamrobeKov, trước sự gắt gỏng liên hồi của Đỗ Duy Mạnh, chết từ trong trứng nước.

Số phận yêu xuyên biên giới, thật khổ.

Số phận yêu một người gắt gỏng xuyên biên giới, càng khổ hơn.

Nhưng cũng đâu phải, chỉ yêu xuyên biên giới mới khổ đâu!

"Bạn" mới quen của XamrobeKov, thủ môn U23 Việt Nam, Bùi Tiến Dũng, yêu nội biên, vừa khổ vừa khó.

***

Làm anh khó lắm, phải đâu chuyện đùa!

Với em trai bé, phải người lớn cơ!

Khi em trai khóc, anh phải dỗ dành

Khi em trai ngã, anh nâng dịu dàng!

Bùi Tiến Dũng học tập rất tốt giáo dục mầm non, hoàn thành xuất sắc "trọng trách làm anh" của mình, khi Bùi Tiến Dụng sắp bị chiếc máy bay đồ chơi kia đâm vào người, liền "dịu dàng" ôm em trai xoay một vòng né sang bên cạnh.

Vì thế lúc Hà Đức Chinh trấn tĩnh tâm trạng xong, thấy ba lô của Bùi Tiến Dũng ở trong phòng mình, mở cửa ra định trả ba lô cho anh ta, liền thấy một màn "em ngã anh nâng" tình tứ vô vàn ở trước cửa.

Cũng vì thế mà lúc Bùi Tiến Dũng nhìn Bùi Tiến Dụng hỏi han, dư quang trong mắt nhìn thấy gương mặt cứng đờ của Hà Đức Chinh ngay sau lưng em trai, giật mình vội thả tay ra...

Thì Bùi Tiến Dụng đột nhiên nắm anh lại. Còn nói:

"Anh hai... em cũng thích Hà Đức Chinh..."

Ngay sau câu nói đó, cả ba đương sự liền đứng bất động giữa hành lang không người, cùng nhau tạo ra một thế trận im ắng đến quái dị.

Bùi Tiến Dũng thật muốn nói: "Em đang đùa anh à Dụng!"

***

Nguyễn Quang Hải sau khi được Đoàn Văn Hậu tỏ tình, dù không hề ngờ đến, nhưng tâm hồn vẫn như có vạn bướm bay lên, vui vẻ cực kỳ.

Nguyên nhân vì sao cậu vui vẻ? Bởi vì cậu nghĩ đến Lương Xuân Trường!

Anh Trường ơi!!!

Lần này em được con trai tỏ tình rồi nhé, anh mau mau trân trọng và nghe lời em đi, nếu không sẽ mất em đó!

Thế nên, anh Trường cho em làm công đi! Em sẽ không bỏ rơi anh đâu~

Lương Xuân Trường mới sáng mở mắt tỉnh dậy, nhìn thấy bên cạnh Quang Hải đang ôm anh ngủ đến say sưa, trong lòng phút chốc mềm mại, nhớ đến chuyện tối hôm qua liền bật cười dịu dàng.

"Cục bông nhỏ, muốn đảo chính với anh hửm? Còn khuya!"

Tối hôm qua...

Quang Hải sau khi tắm với sữa tắm The Bol xong, mặc vào một bộ đồ ngủ mỏng tanh, trước khi ra khỏi phòng, cố tình soi gương, xác định gương mặt mình hiện tại đủ chuẩn "thiên kiều bá mị" rồi, mới chui ra khỏi phòng tắm.

Lúc đó, Tồm Vương của chúng ta đang dựa lưng trên giường, điềm đạm lướt điện thoại xem tin tức.

"Hihi, anh Trường ~" Thì anh nghe Quang Hải cười hề hề gọi anh.

Lương Xuân Trường đảo mắt nhìn qua, con ngươi lập tức bị tập kích dữ dội.

Chân Nguyễn Quang Hải mang dép lê hồng, mặc một bộ áo ngủ màu hường, bên trên còn in họa tiết thỏ con màu trắng. Nhìn đáng yêu vãi nồi luôn!

"Lại đây."

Nguyễn Quang Hải dưới cái nhìn gian tà sau kẽ mắt của Lương Xuân Trường, ngoan ngoãn ngã lên giường ôm anh.

"Hihi, em có chuyện muốn nói cho anh nè."

Lương Xuân Trường cất điện thoại, ôm lại Quang Hải:

"Chuyện gì nào?"

Nguyễn Quang Hải âm dương quái khí cười gian, sau đó chớp nhẹ hàng mi nói:

"Thằng Hậu ấy, hồi chiều nó nói nó thích em. Thích theo kiểu "ấy ấy" ấy!"

Không phải Quang Hải nhiều chuyện, cũng không phải cậu được thích liền tự đắc đi khoe khoang đâu, mà là đối với Lương Xuân Trường, cậu không muốn giấu giếm anh điều gì, nhất là chuyện liên quan đến tình cảm giữa hai người.

"Thằng Hậu thích em?!" Và điều không cần phải kinh ngạc, Lương Xuân Trường hiển nhiên bất ngờ.

"Anh cũng không ngờ đúng không? Em cũng bất ngờ lắm, nhưng anh yên tâm đi em chỉ yêu mình anh thôi, hihihi."

"..."

Và sự thật chứng minh, Quang Hải đối với Lương Xuân Trường ruột để ngoài da, nghĩ gì nói đó!

"Anh xem... thằng Hậu nó chịu làm thụ của em ấy... cho nên anh Trường, anh có nên xem xét lại chuyện ai công ai thụ với em không nhỉ...? Hihihi."

Với cái bộ dạng hihi haha suốt ngày này mà đòi làm công? Mặc áo ngủ màu hường in hình thỏ con xỏ dép lê hồng mà đòi làm công? Lương Xuân Trường cạn lời thực sự. Quang Hải, em nên chấp nhận số phận đi thì hơn! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro