Ngoại truyện 1: Nghiện mà còn ngại (H) (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phan Văn Đức không khống chế được, hai tay chợt vòng qua ôm lấy cổ cậu, cũng rất hợp tác mà áp sát người vào cậu.

Một tay cậu luồn vào áo anh, bóp nắn ngực anh, một tay hấp tấp đưa xuống giữa hai chân anh, qua lớp vải quần mềm mại dễ dàng nắm trọn vật kia trong tay, cũng bắt đầu xoa nắn.

"Ưm... ha..." Thân thể Phan Văn Đức thành thật ưỡn lên, đầu ngón tay vô thức bấu lấy lưng cậu, đôi mắt khép hờ...

Nguyễn Trọng Đại ra sức dùng kỹ thuật tay của mình lấy lòng anh, nghe tiếng rên rỉ mê người của anh, lại nhìn thấy thân thể anh theo từng nhịp của mình mà vặn vẹo đong đưa... phút chốc cảm thấy nơi nào đó của mình cũng căng tràn đến khó nhịn.

Phan Văn Đức đang xấu hổ chìm trong mê man, bỗng nhiên thấy cậu cởi dây nịt, anh tức tốc bắt buộc mình tỉnh táo lại.

Nguyễn Trọng Đại nhẹ quăng dây nịt đi, lại nhẹ nhàng tiến tới trước mặt anh, kéo khóa quần xuống.

Tim Phan Văn Đức đập binh binh, trên trán và sống lưng nhanh chóng phủ thêm một lớp mồ hôi căng thẳng.

Nguyễn Trọng Đại rốt cuộc dưới ánh mắt hoảng sợ của Phan Văn Đức, móc ra "khẩu súng" đã được sung đạn đủ đầy của cậu, đưa tới trước miệng anh, nhẹ giọng nỉ non:

"Anh... giúp em với..."

Giúp... bằng kiểu này hả... Phan Văn Đức chưa từng nghĩ tới loại cảnh tượng này, do dự một đỗi lâu, cuối cùng mới bấm bụng há miệng ra.

Nguyễn Trọng Đại chậm rãi đưa thứ nóng hổi của mình vào miệng anh, mùi tình dục nồng nặc đặc trưng của phái mạnh ngay lập tức tràn đầy vòm họng xộc lên não Phan Văn Đức.

"Hưm...mm" Lúc này, khoái cảm được bao bọc khiến Nguyễn Trọng Đại không còn kiềm chế được nữa phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

Phan Văn Đức bắt đầu cử động khoang miệng, liều mạng đem vật căng phồng của cậu nuốt vào nhả ra.

Nguyễn Trọng Đại đưa tay giữ đầu anh, ngón tay luồn vào tóc anh, nhắm mắt tận hưởng trọn vẹn cảm giác vui sướng.

Mặc dù... hình như anh ấy, động tác có vẻ khá trúc trắc và bỡ ngỡ, nhưng dù sao cũng là một loại thử nghiệm mới mẻ và vui sướng...

Đột nhiên, Phan Văn Đức mút làm sao răng nanh khẽ cứa vào cậu, Nguyễn Trọng Đại lập tức xuýt xoa hít sâu một hơi.

Phan Văn Đức lúng túng, vội nói:

"Xin lỗi... xin lỗi..."

Nguyễn Trọng Đại bị đau, nhưng vẫn chịu được, dù gì thì khoái cảm vẫn lấn át được cơn đau bé tẹo này, vì thế cười cười, lại đem vật của mình chui vào miệng anh tiếp tục đưa đẩy.

Cuối cùng, dưới sự giằng xé của thời gian, cậu thỏa mãn bắn vào trong miệng anh, lúc ấy, cậu còn giữ đầu anh không cho anh né đi.

Vì thế mà miệng Phan Văn Đức ngập tràn mùi tanh mặn khó tả, thế nhưng lại hấp dẫn lạ lùng. Anh ngậm nó trong miệng, chau mày âm thầm đánh giá như vậy.

Nguyễn Trọng Đại sau một lúc cảm nhận cảm giác hồn bay lên tít tận mây thì trở về, cúi đầu xuống hôn môi với anh.

Mùi vị tanh mặn của tinh trùng hòa quyện vào nụ hôn này khiến nó trở nên dâm đãng đến mức khiến Phan Văn Đức không dám đối diện.

Nguyễn Trọng Đại bị tình thú vây quanh, nhịn hết nổi, rủ rỉ lời dâm loạn với anh:

"Anh... nuốt của em đi." Tay không ngừng sờ loạn lên thắt lưng Phan Văn Đức.

Phan Văn Đức ngượng chín mặt lắc đầu.

Nguyễn Trọng Đại không bỏ cuộc, tiếp tục muốn tẩy não anh:

"Nuốt đi mà... anh... ngon lắm...."

Nghe thấy hai chữ "ngon lắm", mặt Phan Văn Đức đỏ tưng bừng như có mạch máu đã nổ tung trên đó rồi, tiếp tục e thẹn lắc đầu.

Nguyễn Trọng Đại khẽ cười, nụ cười như trêu chọc anh, tay với xuống mông anh, mạnh bóp một cái. Cảm giác săn chắc và co dãn của nơi đó truyền lên, gần như tức khắc thu hút hết mọi sự chú ý của cậu.

"Không nuốt cũng được, há miệng ra."

Phan Văn Đức ngây ngô làm theo lời Nguyễn Trọng Đại, liền bị ba ngón tay cường ngạnh xâm chiếm vòm miệng, quét hết tất cả chất dịch dấp dính trong đó ra, sau đó cậu gãy gọn vươn tay xuống đai quần anh, luồn vào trong, tìm đến khe mông anh, bôi chất dịch kia lên.

Phan Văn Đức lập tức căng cứng cả người.

Nguyễn Trọng Đại bôi xong, cười khúc khích hai tiếng ra bề thích thú lắm, sau đó dùng ngón giữa trượt lên trượt xuống chỗ tư mật của anh, còn vẽ vòng tròn, mân mê thật lâu.

Phan Văn Đức bị trêu đùa, cho dù căng thẳng cỡ nào thần trí cũng phải lơ mơ.

Kế đó, Nguyễn Trọng Đại đột nhiên lật sấp người anh lại, kéo mông anh lên cao, làm ra một tư thế quỳ rạp trên giường.

Phan Văn Đức xấu hổ muốn chết liền cất giọng phản kháng.

"Này... khoan... khoan đã..."

Vậy mà còn chưa nói xong, Nguyễn Trọng Đại đã ở sau anh thình lình tuột quần anh xuống, nhẹ tách mông anh ra, cúi đầu, dịu dàng đặt lên nơi nào đó của anh một nụ hôn.

"A...." Phan Văn Đức giật bắn mình.

Đó... sao lại hôn ở nơi đó...!

"A... ưm..." Phan Văn Đức còn chưa kịp nghĩ ra phải phản kháng thế nào đã vì bị Nguyễn Trọng Đại hôn tới hôn lui mà thở dồn dập, tay chân mất hết sức lực. Anh thề là anh đã bặm môi lại rồi, nhưng tiếng rên rỉ vẫn không nhịn được phát ra.

Thực sự là ở chỗ đó, sao lại kích thích tới như vậy chứ!

Hôn xong, Nguyễn Trọng Đại nhanh chóng tuột hẳn quần của Phan Văn Đức vứt đi, đưa một ngón tay vào nơi nào đó của anh mạnh mẽ khuấy động.

"Ưm.... Đại... từ từ..." Phan Văn Đức bị vật thể xâm nhập không ngừng phát ra tiếng rên mê hoặc, mông theo trừu động của Nguyễn Trọng Đại oắn éo di chuyển.

Nguyễn Trọng Đại càng thích thú khi nghe anh gọi tên mình, ngón tay gia tăng ma sát, sau đó lần lượt thêm hai rồi ba ngón.

"Ưm...a..." Phan Văn Đức chịu sức ép của ba ngón tay, đầu rịn đầy mồ hôi, tay bấu ra giường càng thêm dùng sức.

Sau khi cảm thấy hài lòng, Nguyễn Trọng Đại cũng cởi quần của mình ra, sau đó đưa con mãnh thú đang khát khao kia chui vào khe mông anh, mơn trớn qua lại.

Phan Văn Đức gấp gáp hít thở sâu vài hơi, cố lấy tinh thần chuẩn bị tốt nhất.

Rồi đột nhiên, Nguyễn Trọng Đại đâm thật mạnh vào.

"A..." Chỗ đó của Phan Văn Đức theo bản năng lập tức thít chặt, người cũng cứng còng theo.

Nguyễn Trọng Đại bị anh bóp, sướng đến mức thần trí cũng nhảy tót lên mây.

Phan Văn Đức vừa thở dốc vừa vụng về khép mở, ráng thích ứng với vật to lớn của Nguyễn Trọng Đại.

Nguyễn Trọng Đại cũng hít thở sâu, mê man tận hưởng sự sít sao mềm mại này, cuối cùng trong âm điệu khàn khàn của mình không ngần ngại nói ra cảm nhận:

"Anh... chặt quá..."

Phan Văn Đức nháy mắt muốn tìm một cái lỗ chui xuống. Anh thẹn...

Mà cũng không có thời gian thẹn lâu, Nguyễn Trọng Đại ở sau anh đã bắt đầu muốn đi vào luật động trừu sáp.

"Ư... ưm...." Phan Văn Đức bấu chặt ra giường, chôn đầu ở trong gối, mông phải nhểnh cao lên mới có thể tiếp hợp với cậu... vô tình tạo ra tư thế khiến người nhìn không dám nhìn thẳng.

Nguyễn Trọng Đại cúi người xuống, vừa không ngừng thúc giục ở phía sau vừa điều khiển anh ngửa cổ lên hôn môi với cậu.

Tiếng hôn môi lúc kịch liệt này đã không còn kiềm nén nữa mà phát ra tiếng vang hút hồn người.

Phan Văn Đức thế mà cũng trầm luân, bất chấp trời đất hôn sâu với Nguyễn Trọng Đại.

Nguyễn Trọng Đại cười gian, nghĩ tới hình ảnh bẽn lẽn lúc đầu của anh, lại nhìn đến khuôn mặt si mê hiện tại của anh, nhất thời nhịn không được, cưng chiều cắn môi Phan Văn Đức, khẽ lầu bầu tình tứ:

"Anh đó nha... nghiện mà còn ngại."

Phan Văn Đức nghe xong lời này, xấu hổ đến mức muốn nổi giận luôn!

Nghiện... ai nghiện... ai nghiện chứ...!

"Cậu... a...ưm..." Thế nhưng lời phản kháng của anh vừa ra khỏi miệng liền biến hết thành tiếng rên rỉ dụ hoặc, sau đó chui sạch vào bụng Nguyễn Trọng Đại.

Nguyễn Trọng Đại ngấu nghiến môi anh đến trời điên đất đảo.

Ở nơi khít rịt nóng bỏng kia của anh, kẻ xâm chiếm là cậu đang chiếm đoạt đến mê hồn.

Rốt cuộc đến lúc cao trào, Nguyễn Trọng Đại giữ chặt anh phóng thích ra luồng dục vọng ấm nóng...

Và rồi... không ngờ... lúc dục vọng cao trào phóng thích thỏa mãn ấy... Nguyễn Trọng Đại lại gọi tên... Bùi Tiến Dũng...

Cậu... cậu ta gọi tên Bùi Tiến Dũng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro