Hồi thứ 29: Bạch nguyệt quang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Hành Vân tỉnh lại giữa trong tiếng sấm tiếng gió, y quay đầu sang nhìn Tạ Lưu Thủy đang ngủ như con lợn chết bên cạnh, lắc lắc đầu, rồi tự mình đứng dậy đóng cửa sổ, nhưng mới vừa đi chưa được hai bước, lại sực nhớ ra y đã thành hồn, vạn vật đều không thể chạm, chỉ có thể trơ mắt xem nước mưa lọt vào như trút nước, làm cho cả nhà hắn đều tàn tạ.

Sở Hành Vân thấy bực dọc, đang muốn quay về đạp Tạ Lưu Thủy tỉnh lại, nhưng vừa ngẫm lại, như vậy cũng không được, Tạ Lưu Thủy hiện đang ký túc trong thân thể mình, đạp hắn chẳng phải là đạp mình sao, chỉ đành dịu dàng đánh thức hắn dậy.

Điều này lại khiến cho Sở Hành Vân càng tức tối hơn, cũng may ông trời giúp y trút giận, lập tức chỉ thấy Tạ lợn chết mơ thấy gì không biết, lăn mình, rồi ngã xuống khỏi giường, ngay lập tức sẽ ngã chổng mông lên trời.

Tạ Lưu Thủy tức khắc bị đánh thức, hắn mở mắt, chỉ thấy một chiếc Sở Hành Vân to tướng chắn ngang trước mắt, một tay đỡ trán hắn, một tay che chắn cổ hắn, không để hắn hôn đất, không làm cho hắn ngã mặt mũi sưng vù.

Trong lòng Tạ Lưu Thủy lập tức nhảy lên ra hai người que nhảy múa, vừa múa vừa ca, còn không kịp nhảy được hai nhịp, đã nghe thấy Sở Hành Vân lạnh lùng nói:

"Ngươi cẩn thận đi, đừng đập phải ngọc của ta."

À, ra là đến che chở miếng ngọc vỡ này.

Hai người que nhảy múa trong lòng Tạ Lưu Thủy lập tức lăn ra chết, chỉ còn đúng một câu cảm thán: Đúng là người sống không bằng ngọc chết.

Hắn cúi đầu liếc nhìn miếng ngọc Cùng Kỳ giả mình làm rơi mười năm trước, trong lòng khó chịu biết bao, liền cố ý nhấc lên, vung vẩy

Sở Hành Vân lập tức đưa tay ngăn hắn lại, hai người đang tranh đoạt, lại chợt nghe thấy một tiếng "bộp".

Sợi dây đỏ đeo mười năm bỗng dưng đứt, miếng ngọc vỡ bị vẩy ra, rơi xuống sàn nhà, vỡ nát tan, chia năm xẻ bảy.

Sở Hành Vân mặt trắng toát, như thể đầu quả tim mềm mại bị bóp chết, y không nói lời nào đi tới, nhặt nhạnh từng mảnh ngọc vỡ lên.

Tạ Lưu Thủy không hề quan tâm tới miếng ngọc kia, mà chỉ kinh ngạc nói: "Ồ, ngươi chạm được miếng ngọc này?"

Sở Hành Vân như thể không nghe thấy, chỉ đứng ở đó, đếm mảnh vỡ trong lòng bàn tay. Tạ Lưu Thủy nhìn, nghĩ bụng cũng phải, Sở Vân ngốc ngày ngày đeo miếng ngọc này trên cổ như bảo bối, chấp niệm sâu như vậy, đương nhiên sẽ có thể chạm đến. Tuy Tạ tiểu hồn không thèm quan tâm miếng ngọc vỡ kia, nhưng việc này hắn tự vấn là mình sai trước, cho nên liền lướt qua, dùng giọng điệu như dỗ trẻ con xin lỗi:

"Xin lỗi ngươi, đều là lỗi của ta, ngươi nắm mấy mảnh vỡ đó cũng vô ích, đưa cho ta đi, ta giúp ngươi sửa được không?"

"Cút."

Sở Hành Vân giận bầm người, mà lại không mắng ra được câu nào. Y đặt miếng ngọc này trên đầu quả tim như bảo bối, đeo mười năm đều bình an vô sự, người này vừa đến đã không dưng làm rớt vỡ của y, trong lòng đang chỉ hận không thể lấy tay xé Tiểu Tạ ra.

Tạ Lưu Thủy miệng cười huề giật tơ dắt hồn nói: "Tơ ngươi dắt ta, ta làm sao cút đi được, ngươi xem, ngọc đã rớt vỡ rồi, ngươi chém chết ta nó cũng thể trở lại bình thường được, chi bằng để ta giúp ngươi sửa lành, phải không?"

"Sửa?" Sở Hành Vân lạnh lùng nói, "Sửa thế nào, ngươi biết xoay chuyển càn khôn sao?"

" y dà ngươi đừng có cố chấp như vậy mà, miếng ngọc này của ngươi vốn là ngọc Cùng Kỳ giả, hàng giả, hàng nhái, hàng dỏm, hiểu không? Sửa lại là thành một miếng ngọc giả lành thôi! Nếu như là thứ gì không sửa không chữa được, không giở được trò gì, thì đồ cổ còn làm sao lừa người thường được nữa, lại đây, ngoan nào, đưa cho ta đi."

Sở Hành Vân vốn đang nửa tin nửa ngờ đưa tới, nghe thấy một câu "ngoan nào", liền mặt lạnh băng nói thêm: "Nếu ngươi không sửa được, ta sẽ cho cái xác chết của ngươi giống như miếng ngọc này."

"Được rồi được rồi." Tạ Lưu Thủy đi tìm lòng trắng trứng và vôi đến, rồi nấu ít nước cơm, hái vài cây thảo dược không rõ tên từ ngoài phòng, trộn lẫn vào với nhau. Sở Hành Vân thấy hắn đi tới đi lui, không còn gì đáng ngại, xem ra thương tích đã dần tốt, quả nhiên thần y vẫn là thần y.

Tạ Lưu Thủy đóng cửa sổ, phối xong keo dính, ngồi lên ghế, cuốn ống tay áo rộng sang một bên, để lộ ra nửa cổ tay, nắm một cái muỗng dài, múc một chút keo dính, bắt đầu tỉ mỉ sửa ngọc, Sở Hành Vân bay bên cạnh, lẳng lặng nhìn hắn.

"Sở Hành Vân." Tạ Lưu Thủy vừa sửa vừa mở miệng gọi y, "Tại sao ngươi lại để tâm đến miếng ngọc này như vậy?"

Sở Hành Vân vốn định quát hắn mấy câu tập trung sửa ngọc đi, lại thấy Tạ Lưu Thủy khống chế chuẩn tay, ung dung bình tĩnh nghiêng một cái, keo dính màu trắng sữa tức khắc lăn ra bề mặt vỡ, không sót một chút, cũng không có tràn ra giọt nào, tinh tế cực độ, quét nhà cũng không ra rác, y không thể làm gì khác hơn là nuốt câu mắng trở về, đổi thành một câu khác:

"Không liên quan gì tới ngươi."

Tạ Lưu Thủy cười, nghĩ thầm, liên quan nhiều lắm. Hắn vốn muốn nhân cơ hội này hỏi thêm vài câu, mà bỗng nhiên lại cảm thấy, bọn họ hiếm khi có thể yên bình được như vậy, rất tốt.

Ngoài cửa sổ, mưa rơi như nhả ngọc, tiếng gió sơ cuồng, trong cửa sổ, ngọc tàn lặng tiếng, ánh nến nhuộm vàng. Hai người yên tĩnh ngồi, một người sửa ngọc, một người xem ngọc.

Mười năm thấm thoát, bừng tỉnh như mới hôm qua, người đều thay đổi, ngọc vẫn là ngọc năm đó, hai người không hẹn mà cùng nhớ tới mười năm trước...

Mười năm trước, Bất Dạ Thành, mười sáu tháng ba.

"Lăn dậy!"

Trời âm u, tối mù om, như sắp sụp xuống. Tiểu Hành Vân bị một người lớn lôi dậy, đá xuống lầu, ngay sau đó lại bị một người khác trói dây thừng vào cổ, cái cùm ghìm chặt lấy cổ của Tiểu Hành Vân, người kia kéo một cái, lôi nó đi như kéo xích chó, miệng không ngừng thúc giục:

"Nhanh lên, nhanh lên!"

Người già yếu bệnh tật toàn thành đều được tập hợp lại, bọn họ đều là "ấm sắc thuốc".

Hai người kia gọi nhau:

"Chỉ còn lại thằng nhóc cn này thôi à?"

"Ừ, đứa lớn, hôm qua trời chưa sáng đã bị lôi đi rồi!"

Tiểu Hành Vân bị lôi vào trong hàng, nó bỗng nhiên ngộ ra gì đó từ đoạn hội thoại giữa hai người kia, kêu to: "phòng bên cạnh ta, bên cạnh có một vị tỷ tỷ! Nàng đi đâu..."

Người kia vả cho nó một cái: "Ầm ĩ cái gì! Cách vách ngươi căn bản không có ai ở cả! Nhanh cái chân lên!"

Lòng Tiểu Hành Vân trong nháy mắt đã lạnh lẽo.

Quả nhiên, quả nhiên là như vậy... bảo sao... bảo sao tỷ tỷ kia lại biết bay tới bay lui, luôn có thể biến ra thức ăn ngon. Nó nhớ rõ ràng lần nó chúc tỷ tỷ sinh nhật vui vẻ bên dòng suối nhỏ, khi tỉnh dậy lại phát hiện mình đang nằm trong phòng, quần áo đều đã khô, trong tay cũng không có viên ngọc lưu ly chứa ánh sao đó...

Tất cả đều là giả! Tất cả đều là ảo giác! Nó lại bắt đầu như vậy!

Sở Hành Vân ôm đầu, hết sức thống hận đầu óc không phân rõ được thật giả của mình. Có điều, đau đớn chẳng mất bao lâu đã khiến nó phân biệt ra chân thực vào giờ phút này, nó bị hai người kia lôi đi, cái chân phải đã gãy thường xuyên không theo kịp, lại bị lôi mạnh đi.

Tiểu Hành Vân siết chặt thanh đao nó đã giấu sát trong người, thầm nhắc nhở mình, nhẫn nại một chút, nhẫn nại thêm một chút.

Sở Hành Vân đã quan sát qua tình huống nơi này, lầu gỗ nó ở nằm ở chính giữa thành tây, cho dù trong lầu không có người gác, nó cũng rất khó né tránh được mọi tai mắt rồi thuận lợi trốn đi, có điều khi trước kia có người bị mang đi làm "ấm sắc thuốc", nó đã cố ý quan sát con đường đi đến đó, mấy người kia sẽ dẫn bọn họ qua một con đường theo đường nước, nơi đó đường đi uốn lượn, bụi cỏ um tùm, hơn nữa mấy đứa bé tuổi nhỏ tàn phế thường liền sẽ bị sắp xếp ra cuối hàng ngũ, bởi vì ai cũng đều cảm thấy bọn họ quá yếu, không ai muốn trông giữ kỹ cả. Nếu như nó có thể tìm đúng cơ hội, cắt đứt dây thừng ở đó, ẩn náu vào, thuận theo dòng nước xuôi về đông tiến vào bãi lau sậy, có lẽ...

Có lẽ sẽ có con đường sống!

Tiểu Hành Vân bị đá vào hàng ngũ "ấm sắc thuốc", quả nhiên đã bị sắp vào cuối cùng, mỗi người đều đeo dây thừng trói cổ, thắt nút chặt ở cổ họng, phần dây thừng thừa ra thì có treo một quả cầu sắt, cứ ba người cùng tha một cái, tất cả cầu sắt được xích nối liền lại cùng nhau, dây xích được đại nhân dẫn đội siết chặt. Con đường bên bờ nước khúc khuỷu, người phía trước không nhìn thấy người phía sau, mà nơi trốn đi khó khăn nhất cũng chính là đây, khi cắt dây thừng, làm thế nào không để cho hai người khác cùng tha quả cầu sắt phát hiện...

Sở Hành Vân vẫn còn chưa nghĩ ra đối sách, chỉ thấy một người vừa mù vừa câm, một người vừa mù vừa điếc, trên dây thừng cột cổ bọn họ treo một quả cầu sắt giống như nó.

Trời cũng giúp ta! Thực sự là trời cũng giúp ta! Tiểu Hành Vân quả thực chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười to, lúc băng qua bờ nước, nó rút con đao từ trong tay áo, cắt đứt dây thừng, quay đầu bỏ chạy, chui vào trong bụi cỏ, mất bóng.

Tất cả đều hết sức thuận lợi!

Sở Hành Vân chống chân gãy, nhảy trong vũng nước như con cừu một chân, bỏ chạy như điên, hưng phấn quên mất cả dây thừng trên cổ, đang nhảy đến một nửa, lại chợt phát hiện mình không động đậy được nữa.

Nó xoay người, dây thừng cột cổ có một đoạn dài rủ xuống mặt đất, mà đầu kia của dây thừng bị một cục đá nhỏ đè lên.

Sở Hành Vân vung tay giật giật dây thừng, đánh văng hòn đá nhỏ này ra, trời sắp đổ mưa, nó trốn chạy nhanh hơn, nhưng chưa đi được ba bước, lại không thể di chuyển được nữa.

Nó quay đầu nhìn lại, lại có một hòn đá nhỏ đè lên đầu dây.

Quái lạ thật! Hòn đá nhỏ như vậy sao có thể đằn cho người không đi được? Chẳng nhẽ nó gặp phải cục đá thành tinh? Tiểu Hành Vân tức giận nhảy trở về, đá văng cục đá kia đi.

Cách đó không xa vọng lại tiếng cười khẽ.

Lông tơ trên người Tiểu Hành Vân dựng đứng hết cả lên, nó lập tức rút đao ra, hết sức cảnh giác, nhìn chung quanh, trời đã đổ mưa, trong vũng nước nổi lên một lớp sương mù mỏng, giữa mưa bụi bảng lảng, có một người đội mưa mà tới.

Người này mặc một bộ bạch y, chiếc nón rộng vành ép bị kéo xuống rất thấp, che hết mặt mày, chỉ để lộ ra chóp cằm trắng như ngọc, người nọ đứng ở đó, nhặt lên sợi dây thừng trói cổ Tiểu Hành Vân, nắm vào trong lòng bàn tay, miệng mỉm cười, lặng lẽ nhìn Vân như vậy.

Tiểu Hành Vân nghĩ thầm, xem ra chính là tên này giở trò quỷ! Người kia là ai, tại sao lại xấu tính như vậy? Nó liền vẫy đao, diễu võ dương oai với Tạ Lưu Thủy: "Cút ngay! Bằng không ta sẽ không khách khí!"

Người kỳ quái trước mặt không những không bị ép lùi lại, mà còn đi từng bước về phía mình.

Sở Hành Vân như gặp đại địch, dây thừng trói cổ đã bị người này tóm được, nó không thể làm gì hơi là đổi hướng lưỡi dao, muốn nhanh tay cắt dây thừng trên cổ, ai biết càng cuống lại càng không cắt được, cát dính mưa ẩm ướt, cây gậy gỗ chống chân gãy trượt đi...

Xong đời rồi! Nó sẽ ngã xuống vũng bùn lấy, giống như vô số lần nó đã ngã sấp xuống như vậy, không bò dậy nổi...

Song lần này, Tiểu Hành Vân lại ngã vào một bộ bạch y.

Tuyết mới, quyện theo mùi đàn hương, sạch trong mà thơm tho, khiến người ngã vào không muốn đứng dậy.

Thiếu niên Tạ Lưu Thủy ôm chặt lấy nó, cười nói:

"Đồ ngốc, đao không được nắm như thế."

Trời xanh thẳm, tiếng mưa rơi bên tai lớn dần, giống như thể chẳng nghe thấy được điều gì, vạn vật đều hòa tan trong màn mưa bụi...

Sơn vũ chợt đến, khê vân gặp nhau.

Đợi đến khi lý trí trở về, Sở Hành Vân mới đột nhiên ý thức được mình vẫn còn đang nằm nhoài trong lồng ngực của một người xa lạ, nó lại nắm thanh đao giằng co, đao vừa mới vung lên, đã bị Tiểu Tạ dùng hai ngón tay nhẹ nhàng sờ một cái, dễ như ăn cháo, lưỡi đao sáng như tuyết tức thì bị gãy thành hai đoạn, phát ra tiếng leng keng  lanh lảnh, rơi xuống mặt đất.

Tiểu Hành Vân trợn tròn mắt, bên tai vang lên giọng nữ trong veo:

"Đừng lộn xộn, là ta."

"Tỷ... Tỷ tỷ?"

"Ừm."

Tiểu Hành Vân tức thì vui vẻ ra mặt: "Tỷ... tỷ tỷ là thật!"

Tiểu Tạ không hiểu đứa bé này đang nói linh tinh gì, xoa xoa đầu Tiểu Vân, nhấn nó vào trong lồng ngực mình, nói: "Đừng ngẩng đầu lên."

Tiểu Hành Vân chợt thấy gió rót vào đầy tai, tức khắc như đang cưỡi mây đạp gió, ngàn nhà vạn cây đều nằm rạp dưới chân mình. Nó đang được ôm bay đi! Bên ngoài là mưa rơi trắng xóa, mà nó thì đang được bao bọc trong bộ bạch y, không bị dính hạt mưa nào, nó tóm chặt lấy ống tay áo, trong lòng ngọt lừ, chỉ hận không thể bắc cái loa, gào to với cả lầu các trong mưa ở Bất Dạ Thành một câu: Xem đi! Tiên nữ tỷ tỷ của ta tới cứu ta này!

"Tạ tiên nữ" vận khinh công, thành tây sang thành đông chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt. Sở Hành Vân chẳng mất bao lâu đã thấy một mảng điện ngọc quỳnh lâu, nhìn từ trên cao xuống, Phủng Xuân Các tráng lệ cũng chỉ như một con bọ, lóe sáng nằm trên mặt đất, phảng phất như chỉ cần nhấc chân là có thể giẫm nát.

Tạ Lưu Thủy ôm Tiểu Hành Vân, quay người nhảy lên vườn treo phía bắc Phủng Xuân Các, một hoa viên trên không trung.

Vườn treo vẫn phồn hoa trước sau như một, đặc biệt là ban công lộ thiên nằm ở nơi cao nhất, đêm đêm sênh ca như cũ, cười cười nói nói. Sở Hành Vân lặng lẽ xem, nhớ tới ba năm trước, lần trốn chạy thất bại, lần nhất chi xuân của Vương gia...

Chuyện cũ vẫn còn hiển hiện trước mắt, Tiểu Hành Vân rùng mình, Tạ Lưu Thủy cho rằng nó sợ độ cao, thế là bọc nó càng chặt thêm, chỉ chừa lại một khe hở, cho hắn nó vẫn còn mát mẻ một chút.

Tiểu Hành Vân trốn bên trong bạch y, đêm ngàn đèn chỉ còn lại một đường trời mảnh, nó xuyên qua khe hở nho nhỏ, lén nhìn ra ba ngàn thế giới bên ngoài, cảm giác này rất kỳ diệu, nó nhìn thấy người khác, mà người khác lại không nhìn thấy nó, không ai phát hiện ra nó, không ai tới bắt nó lại, nó có thể cứ như vậy ngắm nhìn từng cọng cây ngọn cỏ, xem đèn đuốc lấp lánh trong mưa, vạn lá rũ xuống trong gió, mà chính nó vùi trong bộ bạch y, như cách trở với hết mưa gió trên thế gian, bao nhiêu gió táp mưa sa đều không liên quan gì tới nó.

Tiểu Hành Vân híp mắt dụi vào bộ bạch y, như con mèo con lông xù. Tiểu Tạ vỗ về nó, hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiểu Hành Vân lắc đầu, nói: "Ấm áp thật."

Tạ Lưu Thủy nở nụ cười, đáp xuống vườn treo như cánh chim én, động tác nhẹ bỗng, như vào nơi không người, hắn ôm lấy Tiểu Hành Vân, ung dung thong thả xuyên qua lầu các xây bồng bềnh trên không trung, thủ vệ, ám vệ, từng người trông coi hết phận sự của mình, sẵn sàng trận địa đón địch, nhưng lại như thể đồng loạt bị mù mắt, không ai nhận ra được Tiểu Tạ đang dắt theo một đóa Tiểu Vân nghênh ngang bay vào.

Sở Hành Vân lấy làm kỳ lạ trong lòng, có điều nó mới hơi ngẫm nghĩ đã hiểu rõ, tỷ tỷ của nó là tiên nữ, tiên nữ đương nhiên có bản lĩnh của tiên nữ, sao có thể bị những kẻ phàm phu ngu tử đó nhìn thấy.

Tạ Lưu Thủy đi tới ban công lộ thiên, đi đến khe suối trong vắt phía sau, xách Tiểu Hành Vân ra khỏi bộ bạch y, đặt nó xuống đất.

Sở Hành Vân quay đầu sang nhìn người bên cạnh, người này vẫn còn đang đội nón rộng vành, lúc này trời vào đêm, lại càng không thấy rõ diện mạo, chỉ cảm thấy vị tỷ tỷ này thật là cao, nó thân là con trai, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác thất bại, âm thầm thề, lớn lên nhất định còn phải cao hơn cả tỷ tỷ!

Tiểu Tạ đứng phía sau nó, chỉ tay lên trên, hỏi: "Ngươi có muốn đi lên nơi cao nhất của vườn treo nhìn thử xem không?"

Tiểu Hành Vân cảm thấy kỳ quái: "Tỷ tỷ, ban công lộ thiên chúng ta đang đứng không phải cao nhất sao? Bên trên không có..."

"Đồ ngốc, ngươi sống ở Bất Dạ Thành lâu như vậy, chưa bao giờ nghe thấy đài ngắm trăng sao?"

Sở Hành Vân đã nghe nói, nhưng cũng chưa ai từng đến đài ngắm trăng, chung quy có nơi này hay không cũng khó nói chắc được, thiếu niên Tiểu Tạ đáp lại rất tự tin:

"Chắc chắn là có. Lão tặc Thanh Long bang kia nhất định táng gia bại sản cũng muốn xây để cho mình luyện công, ha ha, võ công của lão mà cũng vọng tưởng tinh tiến? Cũng chỉ có thể xưng vương xưng bá ở Nam Man xó xỉnh này."

Tiểu Hành Vân chưa từng nhìn thấy bang chủ Thanh Long bang bao giờ, nhưng nó đã từng thấy rất nhiều hộ vệ kim giáp vênh váo tự đắc, võ nghệ cao cường, khỏe như thể mười con trâu cũng không húc nổi, người trong bang còn như vậy, bang chủ càng không biết sẽ lợi hại thế nào. Tiểu Tạ nghe kiến giải của Vân, bèn nghiêng đầu đi suy nghĩ, rồi như thể bỗng nhiên hiểu thông, nói:

"Ngươi vừa nói như vậy, ta thật ra lại nghĩ tới, bang chủ Thanh Long bang quả thực có một môn công phu rất lợi hại."

Tiểu Hành Vân hỏi: "Là võ công gì?"

Tiểu Tạ nghiêm túc đáp: "Ngu ngốc công. Luyện được thật sự lô hỏa thuần thanh, đạt tới đỉnh cao, ta bái phục, bội phục đến cực điểm."

Vân câm nín, Tạ Lưu Thủy lại nói: "Cho nên ngươi có muốn đi lên trên không?"

Sở Hành Vân nhìn cảnh tượng trước mắt, một dải lụa trắng vắt lửng lơ bên vách núi, dẫn tới khe suối này. Vách núi dựng đứng bóng loáng, như cao ngàn trượng, nó ngửa đầu, ngửa đầu lên nữa, vẫn không vọng được đến đỉnh.

"Tỷ tỷ, cao quá, sao có thể lên được..."

Còn chưa nói dứt câu, nó đã được Tiểu Tạ ôm ngang lên, như thể làm phép thuật, ngay một chớp mắt sau đó, hai người bọn họ đã đứng trên đỉnh vách núi, nhìn xuống lạc thủy tam thiên.

Thiếu niên Tạ cúi người xuống nhìn, nhướng mày như không cho là đúng:

"Không lên nổi? Ấy hả?"

Sở Hành Vân hiểu ra, tiên nữ tỷ tỷ của nó còn lên được cả trời, vách núi có từng ấy chỉ xem như đống đất, bấy giờ liền ngậm miệng không nói câu nào nữa.

Tiểu Hành Vân biết nhiều người đã biết về nơi này, nhưng chưa một ai tìm được, nó nói: "Nơi này tại sao lại chẳng có gì cả? Có phải là có cơ quan nào đó..."

Tạ Lưu Thủy đá một cước, bỗng nhiên, một tảng đá lớn trượt ra, để lộ thế giới khác sau lưng, hắn quay đầu sang cười với Tiểu Hành Vân:

"Ồ, thì ra ngươi gọi cái này là cơ quan."

Sở Hành Vân thấy bực, cảm thấy tỷ tỷ này có lúc rất tốt, có lúc lại thật đáng ghét.

Tạ Lưu Thủy dắt nó bước vào đài ngắm trăng, Tiểu Hành Vân thấy mà giật mình, nhân gian tiên cảnh, hiện lên lơ lửng giữa trời, một vòng trăng tròn, một ao ôn tuyền, sáng trong bàng bạc, khói trắng lững lờ. Cạnh ao là chi lan ngọc thụ, bách hương ngưng bích, kề đó là hoa đào dưới trăng, ba ngàn say hồng.

Tạ Lưu Thủy quan sát một vòng xung quanh, hết sức hài lòng với nơi này, hắn ngồi khoanh chân bên ao, đánh giá: "Tụ tập linh khí thiên địa, hái tinh hoa của nhật nguyệt, nơi quý báu như vậy đương nhiên được dùng để luyện võ công đệ nhất thiên hạ."

Tiểu Hành Vân tuy mới lần đầu tiên tiếp xúc với võ học, nhưng dù sao cũng có bản tính của nam hài, hai mắt tỏa sáng, hào hứng hỏi: "Tỷ tỷ! Vậy... thế nào mới là võ công đệ nhất thiên hạ?"

Thiếu niên Tiểu Tạ dõi mắt ra xa, đáp lại đúng một chữ nhẹ như mây gió:

"Ta."

"..." Tiểu Hành Vân nhất thời càng không biết nói gì, bĩu môi, nói, "Tỷ tỷ à, tiên nữ đều ngông cuồng như ngươi sao?"

"Ha ha, đợi đến khi ngươi trở thành ta, ngươi sẽ biết, ngông cũng phải có vốn để ngông. Phóng tầm mắt ra tứ hải cửu châu, chỉ mình ngươi có chân khí thập dương, đến ngươi cũng không dám ngông cuồng, vậy phải bảo hạng người bình bình thường thường trong thiên hạ sống như thế nào đây?"

Tiểu Hành Vân nghĩ thầm câu này đúng là ngông đến tận trời, có điều trong lòng nó lấy làm lạ, bèn ngước đầu hỏi: "Thập dương là cái gì?"

Tạ Lưu Thủy duỗi tay xoa mặt Tiểu Vân, cười nói: "Ngươi sẽ biết nhanh thôi."

Hắn đến Bất Dạ Thành chính là để phế bỏ thập dương trong người, nhưng ngày hôm đó, nhìn thấy Tiểu Hành Vân đứng trong ánh dương nở nụ cười với mình, hắn đột ngột đưa ra một quyết định.

Phế công đã là chuyện nguy hiểm hiếm thấy, truyền công lại càng nguy hiểm hiếm trong hiếm, chỉ cần hơi bất cẩn một chút, thất khiếu sẽ chảy máu, bạo thể mà chết.

Thế nhưng, người trước mắt này xứng đáng, xứng đáng thứ tốt nhất cả thiên hạ.

Hắn quyết định mạo hiểm như vậy.

Sở Hành Vân đứng dưới ánh trăng, cảm nhận được ánh mắt của người đối diện, chẳng hiểu vì sao, lại cảm thấy tim đập rất nhanh, nó cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, ta... ta có thể nhìn thấy tỷ tỷ không?"

Tạ Lưu Thủy đứng trong bóng tối, bỗng nhiên rút ra một mảnh vải, bịt lại hai mắt Tiểu Vân, cúi đầu nói: "Không được, tiên nữ không thể bị ngươi nhìn thấy được."

"Chỉ... chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi, ta chỉ liếc một cái thôi mà..."

Tạ Lưu Thủy không trả lời, dắt Tiểu Hành Vân đi tới bên suối nước nóng: "Xuống ngâm người đi, vết thương trên chân sẽ lành mau thôi."

Tiểu Hành Vân bỗng nhiên thấy buồn khổ xiết bao, nó chỉ là một người tàn phế, còn tỷ tỷ lại là tiên nữ... Nó cúi đầu, phát ra thanh âm nhỏ vụn: "Không lành được, chân... chân đã gãy lìa hẳn rồi..."

Tạ Lưu Thủy cúi người, nhẹ nhàng gõ lên trán nó: "Ngươi đúng là, sao lại không thể tin ta được? Ta nói lành được, nghĩa là lành được."

Sở Hành Vân ngâm mình xuống suối nước nóng, quanh người ấm áp đến mức gần như hòa tan ra được, nó dường như đã cảm nhận được gì đó, hỏi: "Tỷ tỷ... sẽ dẫn ta trốn sao?"

Thiếu niên Tiểu Tạ bật cười, đáp: "Cho cá không bằng cho cần."

"Cá... cá gì?" Tiểu Hành Vân không biết chữ, cũng chưa bao giờ được đi học, nghe không hiểu.

Tiểu Tạ nở nụ cười bất đắc dĩ, hắn lấy ra thảo dược mình tự mang đến, nói: "Đầu gối phải  nhấc lên được không? Ta giúp ngươi rịt thuốc."

Tiểu Hành Vân ngâm mình dưới nước, lắc lắc đầu: "Nơi đó đã... vỡ nát hết rồi.."

"Không sao cả, tin tưởng ta." Thiếu niên Tiểu Tạ ngồi xổm xuống bên ao, thò bàn tay xuống suối nước nóng, nhẹ nhàng nắm chặt lấy phần đầu gối bị gãy, cẩn thận nhẹ tay nâng lên, đúng là xương cốt gân mạch đều bị đập vỡ, nhưng vẫn có thể dùng chân khí thập dương nối liền lại gân mạch, sản sinh xương mới. Tiểu Tạ giúp Tiểu Vân băng bó chân gãy, ngẩng đầu nhìn lên, người trước mắt này đã đỏ như con tôm luộc.

Sở Hành Vân chỉ cảm thấy đầu óc đã bị suối nước nóng hòa tan, trong lòng nó đọc thầm đi đọc thầm lại: Sắc tức thị không không tức thị sắc, nam nữ thụ thụ bất thân, đây chỉ là đang rịt thuốc đứng đắn, không nên suy nghĩ bậy bạ, không nên suy nghĩ bậy bạ...

Thiếu niên Tiểu Tạ mím môi nhịn cười, lòng nảy ý xấu, hắn tới gần, cố ý dùng giọng nữ còn ngọt hơn trước đó nói:

"Ngươi làm sao vậy, trên người đỏ quá, xấu hổ à?"

Hơi thở như lan. Sở Hành Vân càng nóng hơn, thẹn thùng chui sâu xuống suối nước nóng, mãi một lúc sau, mới hơi nhô người lên, hỏi:

"Tỷ, tỷ tỷ không xấu hổ à..."

"Trời, đất, ngươi, ta, có gì để phải xấu hổ?"

Sở Hành Vân trong lòng có quỷ, tỷ tỷ đường hoàng rịt thuốc, nó lại nghĩ bậy nghĩ bạ, quá tiểu nhân.

Thiếu niên Tạ tiểu nhân nhất hiện đang cầm trên tay một quyển bí tịch truyền công rách rưới, dựa theo ghi trong sách, thả lần lượt dược thảo xuống ôn tuyền.

Tạ Lưu Thủy ngồi xổm bên bờ ao, cuối cùng lại lật bí tịch thêm lần nữa, bảo đảm không có sơ hở nào, truyền công là đại sự, chỉ cần hơi sai sót sẽ là hai người mất mạng. Đến khi hắn cẩn thận kiểm tra xong một lần, Sở Hành Vân đã sớm gục đầu xuống, ngủ gật trong ôn tuyền.

Thiếu niên Tiểu Tạ khuấy xong thảo dược, nhẹ nhàng hạ xuống nước, nâng đầu Tiểu Vân lên, không để thằng nhóc ngốc này bị sặc nước. Tiểu Hành Vân mở mắt ra, hơi nước mông lung, trắng xóa mịt mờ, chung quanh là mịt mờ, lại ấm áp, nó khẽ gọi một tiếng:

"Tỷ tỷ?"

Tạ Lưu Thủy tới sát nó, sát thêm nữa, khôi phục về giọng của mình, cười nói: "Còn tỷ tỷ nữa sao?"

Hai người dán thật sát vào nhau, Sở Hành Vân nhất thời như trúng sét đánh:

A, không phải tỷ tỷ, là... là đại ca ca!

Nhưng mà, nhưng mà... dù sao... người cũng là người này. Giọng nói nghe vẫn hay như vậy, như sứ thanh gõ ngọc, sáng sủa trong vắt.

Sở Hành Vân nhiều lần nhắc nhở mình, tiên nữ tỷ tỷ là giả, là giả nữ, nam, giả, nữ! Người phía sau là ca ca, mọi người đều là nam, không có gì để thẹn thùng cả!

Cũng không hiểu tại sao, trong lòng nó lại càng kinh hoàng, giống như... giống như thật sự đang cùng... cùng tắm với một vị tiên nữ tỷ tỷ hạ phàm...

Sở Hành Vân mặt đỏ như sắp bốc cháy, đỏ đến mức bên tai cũng nóng lên, nó lập tức đứng dậy khỏi ôn tuyền, muốn bỏ chạy lên bờ.

Tạ Lưu Thủy duỗi tay kéo nó trở về, khó hiểu hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

"Ta... Ta... Ta muốn... chờ... chờ thêm một lúc nữa mới ngâm."

Thiếu niên Tạ Lưu Thủy ngồi sau lưng Sở Hành Vân, cười ôm nó về, đẩy mấy vị dược thảo tới trước mặt nó, nghiêng tai hỏi:

"Chờ gì nữa?"

Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ đợi gió đông, thập dương thần công, lỡ dịp không chờ.

Truyền công bí tịch toàn là lừa đảo.

Xong việc, thiếu niên Tiểu Tạ mặt trắng bệch thê thảm, ốm yếu ngã xuống bên suối nước nóng.

Đau chết đi được, đau chết rồi...

Tạ Lưu Thủy sống không bằng chết chỉ hận không thể xé nát bí tịch, mặt trên rõ ràng viết "khi truyền công có thể sẽ đau đớn..." Như vậy sao có thể gọi là đau đớn! Chân khí thập dương mang theo từ lúc lọt lòng, bị lột sống từ lục phủ ngũ tạng ra đưa cho người khác, Tạ Lưu Thủy đau đến mức không nhịn được run lẩy bẩy.

Sở Hành Vân không biết mình đã ngủ từ lúc nào, khi tỉnh lại nó vẫn còn đang ngâm mình trong ôn tuyền, dường như vẫn khó giải thích được dòng nước ấm đang chầm chậm chảy trào trong gân mạch cốt nhục, quanh người thật ấm áp, rất thư thái, phảng phất như mỗi một lỗ chân lông đều giãn nở, từng miệng vết thương cũ nhỏ máu cũng đều được chữa trị, xóa bỏ.

Nó đưa tay lấy vải che mắt xuống, vẫn còn đang ngái ngủ, nó nhìn thấy "tiên nữ" ca ca của mình đang thê thảm ngã xuống bờ ao, mái tóc đen tuyền như tơ lụa ngấm nước, tinh tế mềm mại dán sát lên gáy, ánh trăng trôi theo giọt nước mưa, lướt theo sợi tóc, lướt qua tấm lưng sáng bóng, hai chỗ hõm trên vai lưng như một cặp xương hồ điệp, dụ người chạm vào.

Người nọ ngã xuống đó, như đang bị thương nặng, Sở Hành Vân lo sốt vó, đang muốn bơi qua xem hắn bị làm sao, chỉ thấy người kia vươn tay tới bờ, lấy từ đống quần áo của mình ra một viên thuốc nhiều màu, nuốt xuống, bỗng nhiên cả người co giật một cái, tiếp đó ngồi dậy, như thể khôi phục được trong nháy mắt, "tiên nữ" ca ca chống hai tay, lên bờ mặc quần áo.

Sở Hành Vân ngại nhìn chằm chằm vào thân thể người khác, thế là tự mình lấy vải bịt mắt lại.

Tạ Lưu Thủy ở trên bờ nhìn thấy động tác nhỏ của nó, bật cười khẽ, nói: "Bước ra khỏi ao đi."

"Sao cơ?"

"Ngâm lâu như vậy, phải được rồi." Tạ Lưu Thủy đi tới, không nói lời nào bế nó lên. Sở Hành Vân cả người trần truồng mà nhấc nổi lên khỏi mặt nước, vừa ngượng vừa thẹn,  nó lại đang bị bịt mắt, không nhìn thấy gì, cũng không tìm được gậy gỗ chống chân, nhất thời hoảng hốt, một chiếc khăn lớn bỗng choàng lên người nó, người trước mắt cẩn thận lau sạch nước trên người cho mình.

Sở Hành Vân cúi đầu, đỏ mặt, Tạ Lưu Thủy vừa lau nước nhỏ từ cuối sợi tóc xuống cho nó, vừa cười: "Sao ngươi lại dễ dàng thẹn thùng vậy chứ."

Bị người khác nói thẳng vào mặt  như vậy, hai vành tai Sở Hành Vân đều nóng lên, nó không có gậy gỗ, không dám đứng, cả người mềm oặt tựa vào lồng ngực Tạ Lưu Thủy, quấn lấy người không buông như cây tơ hồng, thoạt nhìn càng giống thằng nhóc tàn phế hơn, Tiểu Hành Vân vùi đầu xuống càng thấp hơn, bực bội nói: "... Ta... muốn mặc quần áo!"

"Được rồi được rồi, chờ lau khô đầu đã."

Một lúc sau, Tiểu Hành Vân nghe thấy âm thanh sột sột soạt soạt, cánh tay được nhẹ nhàng nâng lên, xuyên vào trong ống tay áo, vật liệu dán lên da lành lạnh, nhè nhẹ, mềm mại...

"Đây không phải là quần áo của ta!" Tiểu Hành Vân nói, một tay khác lại muốn giật vải che mắt xuống, Tạ Lưu Thủy ngăn cản nó: "Chớ lộn xộn."

"Ta... ta biết tự mặc quần áo."

Tiểu Hành Vân nói như vậy, lại cảm thấy người trước mắt mặc cho mình hết lớp này đến lớp khác, bộ y phục này hình như hơi rắc rối, không giống với quần áo rách rưới mà nó hay mặc, tròng lên người là xong việc.

Mặc một hồi lâu, nghe thấy âm thanh lanh lảnh sáng sủa nói một tiếng: "Rồi."

Sở Hành Vân giơ tay giật vải xuống, muốn nhìn xem người nọ rốt cuộc đã mặc gì cho mình, mới vừa mở mắt, lại bị bịt kín, Tiểu Hành Vân không vừa lòng: "Lại làm sao? Không cho ta nhìn..."

"Chờ đã, còn thiếu một thứ." Tạ Lưu Thủy lấy ra một cái đai đeo bạch ngọc, ngồi xổm xuống, phối vào cho nó, rồi cắm thêm một thanh kiếm bên hông nó, lui về sau một bước, ngắm nghía nói: "Quả nhiên là rất hợp với ngươi."

Sở Hành Vân nắm mảnh vải, mở mắt ra, nhìn xuống dưới ao, quả thực không nhận ra được mình, dưới ánh trăng chiếu rọi một người, thập tam thiếu niên thành, bạch y bội ngọc kiếm.

Nó mừng rỡ ra mặt, rồi lại nhanh chóng thấy mất mát, ăn mặc phong lưu tuấn dật thì có làm sao, nó đã tàn phế, người khác vung kiếm đi thiên nhai, nó vung kiếm làm gẫy, què quặt, thật là khó chịu đựng được.

Sở Hành Vân cởi kiếm xuống, nhẹ nhàng đặt bên bờ ao: "Cảm ơn ca ca, nhưng cái này vẫn cứ trả cho ca ca, ta... ta không dùng được." Nó nhặt gậy gỗ của mình lên, đẩy lên chân, đứng lên.

Tạ Lưu Thủy trốn sau lưng nó yên lặng nhìn, bỗng nhiên ra tay như chớp, chém cây gậy gỗ kia ra làm hai nửa.

Tiểu Hành Vân đột nhiên mất đi trọng tâm, cả người ngả về sau, Tạ Lưu Thủy đẩy nó lại không hề nương tình, Sở Hành Vân lại đổ người về phía trước, nó không dám dùng chân phải, chỉ dám dùng chân trái nhảy lò cò, càng nhảy càng bất ổn, cuối cùng chỉ thiếu chốc lát nữa là sẽ rơi vào trong ao, thân thể theo bản năng đổi chân chống.

Sở Hành Vân thầm kêu không xong, chân gãy căn bản không dùng được, nó sẽ ngã xuống đất, còn có thể đè lên xương bánh chè, thương tổn càng thương tổn thêm, lúc này chân phải lâu ngày không dùng đến như cây bông, căn bản không dùng được sức, cả người mềm oặt ngã xuống, đang loạng choạng, một luồng hơi ấm bốc thẳng lên từ đan điền, rót thẳng xuống, chảy tới đầu gối, thân thể lảo đảo, rồi cuối cùng cũng ổn định.

Đùi phải của nó đứng lên được!

Tiểu Hành Vân kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đầu gối mình, rồi nhảy thêm lần nữa...

Lành, lành thật rồi!

Tạ Lưu Thủy giấu mình dưới bóng cây đào, lẳng lặng nhìn Tiểu Hành Vân háo hức nhảy tung tăng quanh ao nước dưới ánh trăng, như một con bướm trắng mới vừa phá kén tung canh, Tiểu Vân nở nụ cười xoay đầu lại, hô to với hắn:

"A! Ca ca xem này."

Tạ Lưu Thủy nhìn nó, nở nụ cười.

Sở Hành Vân nhảy trở về, nhặt kiếm lên, lại một lần nữa đeo lên, rút kiếm ra khỏi vỏ, tò mò vung vung, Tạ Lưu Thủy thấy vậy, không nhịn được cười:

"Sao ngươi cầm kiếm như cầm dao phay vậy."

Tiểu Hành Vân làm mặt như chuyện đương nhiên: "Vậy ca ca đến làm đi."

Thiếu niên Tạ Lưu Thủy lặng lẽ đi tới phía sau lưng nó, nắm chặt lấy tay nó, cười sửa lại cho nó: "Kiếm phải nắm như thế này."

Sở Hành Vân im lặng, âm thầm ghi nhớ, lại nghe thấy người sau lưng nói:

"Nhìn thấy hoa đào đối diện không?"

"Có."

"Chúng ta chém hết nó xuống, thế nào?"

"Được."

Thiếu niên Tiểu Tạ dạy nó: "Hít vào."

Tiểu Hành Vân hít sâu một hơi.

Tạ Lưu Thủy nắm tay nó, giơ kiếm lên thật cao, nói: "Thở ra."

Tiểu Hành Vân thở phụt một hơi.

Tạ Lưu Thủy lắc đầu đầy bất đắc dĩ phía sau nó, đột nhiên vung kiếm xuống, Sở Hành Vân nhìn thấy lưỡi kiếm sinh ra một luồng gió, phất nước văng đi, thổi mặt ao nhuốm trăng lăn tăn, kiếm khí cách nước chấn rừng, làm rừng chấn động đến mức cây đào đối diện run lẩy bẩy, hoa bỗng bay tán loạn.

"Đẹp không?" Tạ Lưu Thủy hỏi.

"Đẹp."

"Vậy thì, làm thêm lần nữa?"

"Được!

Hai người Tạ Sở đứng đối diện rừng đào xuất thủ, đánh cho ba ngàn hoa đào rụng trọc, rơi đầy đất, Tiểu Hành Vân nhìn hoa rơi trước mặt, khó tin được mình đang nắm giữ loại thần lực này, mới mẻ biết bao, nóng lòng muốn thử, kêu lên:

"Lại nữa, lại nữa!"

"Lại nữa, hoa cũng bị ngươi đánh bằng sạch."

"Thì... thì còn có thể đánh cây mà."

Tiểu Tạ gõ đầu Tiểu Vân, nói: "Sao ngươi lại xấu như vậy chứ."

Tiểu Hành Vân vung kiếm về phía ao, bắn lên một trượng nguyệt quang, rì rào rơi xuống, rơi xuống trong ao, hóa thành từng vòng gợn sóng, Sở Hành Vân càng dùng kiếm càng thấy thuận tay, nó nghiêng cái đầu nhỏ, kiêu ngạo hỏi: "Kiếm chỉ dùng như vậy thôi sao? Cũng đâu có gì ghê gớm mà!"

Tạ Lưu Thủy lắc đầu: "Ngươi như vậy không gọi là biết dùng kiếm, phải gọi là cầm kiếm vung vung, lại đây, đưa cho ta."

Sở Hành Vân xoay đầu đưa kiếm, lại phát hiện người sau lưng biến mất, nó quay đầu về, chỉ thấy một bộ bạch y đang đứng bên dưới cây đào đối diện, giữa ánh trăng, cách ao nước, nhìn nó từ xa.

Người nọ duỗi tay về phía nó, khẽ mỉm cười: "Ném thanh kiếm qua đây."

Tiểu Hành Vân vốn định trách móc vài câu tại sao phải đứng xa như vậy, trốn tránh như mình là bệnh dịch gì không bằng, giờ lại không thấy rõ mặt, thế nhưng nghe được giọng nói như ngọc sáng sủa, nó lại chẳng nói nên lời nào, ngoan ngoãn ném kiếm qua đó.

Thiếu niên Tạ Lưu Thủy đón chắc, hắn cười hơi phe phẩy thân kiếm, tựa như quyến luyến, rồi nhẹ nhàng nói: "Lần cuối cùng, sau này ta sẽ không cầm kiếm nữa."

Sở Hành Vân có nội lực, thính lực tăng mạnh, vừa nghe thấy câu này, nhất thời vội vàng la lên: "Tại sao vậy!"

Tạ Lưu Thủy nở nụ cười, đáp: "Kiếm chính là quân tử trong binh, ta lại không phải quân tử, sao có thể cầm kiếm?"

Sở Hành Vân vẫn còn đang muốn nói nữa, chỉ thấy trời đêm yên tĩnh, kiếm thế lên, ánh trăng như lụa, hoa rơi phủ đất, lăng không, múa lượn theo mũi kiếm sáng như tuyết, bạch y dưới trăng nhẹ bay, người kia chưa đi quá ba bước, đi lại thản nhiên, kiếm trong tay lại tựa như có thể biến hóa hết thảy mọi thứ trong đất trời, nước chảy mây trôi, phong hoa tuyệt đại.

Sở Hành Vân đứng đối diện, xem mà rùng mình.

Một kiếm cuối cùng chỉ trăng, hoa rơi lững lờ bay lên cây, đầu cành cây trơ trụi đột nhiên sáng quắc lóa mắt, Tiểu Hành Vân hai mắt thẫn thờ, đến khi hồi hồn, đối diện chỉ có hoa trăng làm bạn, vắng bóng người.

Nó lập tức hoảng cả lên.

"Ta ở đây." Tạ Lưu Thủy quay trở về phía sau nó, thu kiếm vào vỏ, rồi đưa cho Sở Hành Vân: "Ngươi cầm nó đi."

Sở Hành Vân nhớ ra ý lòng như không nỡ lúc cầm kiếm của người nọ, bèn vội hỏi: "Ca ca cứ mang theo đi, ca ca dùng giỏi gấp mấy ngàn lần ta mà."

Tạ Lưu Thủy cười lắc đầu: "Ta sẽ không dùng kiếm nữa."

"Nhưng... nhưng rõ ràng là ca ca đánh tốt như vậy mà..."

"Chuyện này không liên quan gì tới đánh tốt hay không." Tạ Lưu Thủy cắm kiếm trở về hông Tiểu Hành Vân: "Sư phụ của ta từng nói, mỗi người có một cách sống, muốn sống thế nào cũng được, đúng sai không quan trọng, mà nếu như có một ngày, quyết ý không dùng đạo nghĩa làm người sư phụ dạy, vậy thì cũng đừng dùng phương pháp ông ấy dạy để tập võ nữa. Kiếm của ta đều là sư phụ dạy dỗ, cho nên ta cũng không thể cầm kiếm được nữa."

"Kiếm pháp vừa nãy đánh cũng là sư phụ của ca ca dạy cho à?"

"Ừm... Là ta tự chế ra, nhưng chung quy vẫn trên cơ sở sư phụ dạy, sau đó cũng không dùng nữa."

Sở Hành Vân cảm thấy thật đáng tiếc: "Vậy... vậy ca ca đã không dùng nữa, chi bằng dạy cho ta đi!"

"Ha ha, khó lắm, ngươi không học được."

Tiểu Hành Vân không chịu yếu thế: "Dựa vào đâu mà ca ca học được còn ta lại không học được chứ!"

Tiểu Tạ ngoẹo đầu, đáp: "Bởi vì ta có thiên phú, còn ngươi thì không có."

Bị đốp vào mặt một câu như vậy, Sở Hành Vân nổi quạu, Tạ Lưu Thủy xoa xoa đầu nó, nói: "Lừa ngươi thôi lừa ngươi thôi, ngươi cũng có thiên phú, đừng giận mà, được không? Kiếm pháp đó ta mới chỉ sáng tạo ra được hai thức, vẫm còn có một thức chưa hoàn chỉnh, luyện kiếm pháp chưa hoàn chỉnh sẽ hại đến người, trên giang hồ có rất nhiều kiếm pháp tốt, đủ cho ngươi luyện."

"Vậy thì chỉ còn thiếu một thức, tại sao ca ca lại không chế nó cho xong?"

Thiếu niên Tạ Lưu Thủy đứng phía sau nó, không nói gì, Sở Hành Vân lặng lẽ nghĩ thầm liệu có phải mình đã hỏi cái gì đó không nên hỏi rồi không, mãi một lúc, phía sau mới nói:

"Có một số việc, cũng coi như xong." Tạ Lưu Thủy nhìn trăng sáng trên cao, "Mà có một số việc, lại không thể xong được."

Sở Hành Vân nghe như rơi vào trong sương mù, bị người sau lưng vỗ một cái: "Đi thôi."

Sở Hành Vân mơ mơ màng màng hỏi: "Đi? Đi đến đâu?"

Tạ Lưu Thủy dẫn Sở Hành Vân đi tới mép đài ngắm trăng, đứng trên nơi cao nhất toàn thành, liếc mắt nhìn xuống, vạn ngàn lầu các đèn đuốc đều uốn lượn dưới chân, hắn nói: "Thiên hạ rộng lớn như vậy, ngươi muốn đi đâu thì hãy đi nơi đó."

"Nhưng mà, nhưng mà ca ca xem, trong thành còn có nhiều hộ vệ kim giáp như vậy..."

Thiếu niên Tiểu Tạ ngắt lời nó, nhìn vạn ngàn đèn đuốc trong Bất Dạ Thành:

"Phạm vi ngàn dặm, ngươi không còn địch thủ."

Sở Hành Vân không hiểu rõ nghĩa, bỗng nhiên lại bị đẩy một cái.

"AAAA" Rơi giữa không trung, Tiểu Hành Vân hét toáng lên, tứ chi giãy giụa, lại không  hề ngã cho tan xương nát thịt, trái lại, toàn thân đều căng đầy, như có một dòng nước ấm tuôn trào, như có một luồng khí nâng cả thân mình, nó hơi điều chỉnh tư thế,  chẳng mấy chốc đã hạ xuống đầu cành nhẹ như chim én.

Như mọc cánh thành tiên, bay tới bay đi, ung dung tự tại.

Dây thừng đó, xích sắt đó, các loại phàm tục đó, từ đây sẽ không còn cầm chân nó được nữa.

Sở Hành Vân khó tin nổi, hết sức kinh hỉ, nó lửng lơ hạ xuống, cả người lại phi thẳng lên cao, nó kích động nhấc kiếm, phất kiếm như phất cờ:

"Ca ca xem này! Ta biết bay! Thật là lợi hại!"

Tạ Lưu Thủy lui về dưới bóng cây, nhìn tiểu thiếu hiệp mặc bạch y chói mắt trước mặ, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Hắn thấy kiếm trong tay Sở Hành Vân sáng lấp lánh như tuyết dưới trăng, nở nụ cười, rồi quay người rời đi.

Sở Hành Vân không hề phát hiện ra, vẫn còn đang hào hứng nói: "Tỷ... à không, ca ca, đây là tiên pháp ngươi cho ta sao?"

Không ai đáp lại.

"Ca ca?"

"Ca ca..."

Thiếu niên Tiểu Tạ vốn đã nhấc chân bước đi, song vài tiếng "ca ca" đã cứ thế túm ngang chân hắn trở về, Tạ Lưu Thủy thở dài, xoay người lại nói:

"Nói lại lần nữa."

"Cái gì? Ca ca..."

"Ừ, gọi thêm lần nữa đi."

"Ca ca."

Giọng giòn tan, hết lần này tới lần khác, Tạ Lưu Thủy nghĩ thầm, mẹ chứ, còn gọi tiếp nữa, đêm nay hắn khỏi nghĩ tới chuyện đi, hắn ngoắc tay, nói: "Lại đây."

Tiểu Hành Vân nghiêng đầu, nhảy qua: "Ca ca, tại sao ca ca cứ luôn trốn ở nơi tối om vậy, ta muốn nhìn thấy ca ca mà, có được không?"

"Không được." Tạ Lưu Thủy ngay lập tức bịt mắt nó lại, hắn không muốn bị ai nhớ mặt.

Tiểu Hành Vân không hề vui chút nào: "Tại sao! Ta đã bị ca ca xem hết sạch, còn ca ca thì đến mặt cũng không cho ta xem! Không công bằng gì cả!"

Thiếu niên Tiểu Tạ bị lời nó nói chọc cười, Tiểu Vân chắc không ý thức được lời mình nói còn có nghĩa khác. Tạ Lưu Thủy đưa tay xoa xoa đầu nó:

"Ta phải đi."

"Ca ca muốn đi đâu?"

Yên lặng như tờ.

"À, ta hiểu rồi, chuyện này cũng không thể nói cho ta." Tiểu Hành Vân gục đầu xuống.

"Đừng ủ rũ như vậy, bây giờ ngươi đã trở nên lợi hại rồi mà."

"Nhưng đây toàn là tiên pháp của ca ca."

"Bây giờ đã là của ngươi."

"Vậy còn ca ca thì sao?"

Tạ Lưu Thủy ngậm miệng không đáp.

Tiểu Vân nói giữa một mảng trầm mặc: "Ta không cần pháp lực, ca ca lấy về đi, có cho ta, ta cũng không biết dùng."

Tạ Lưu Thủy ngồi xổm xuống, đưa tay ra, vén tóc trước trán Sở Hành Vân ra sau tai: "Sư phụ của ta từng nói, võ học có ba cảnh giới, quen tay hay việc, thu xuất tự nhiên, tâm tưởng sự thành. Nội lực của ngươi đã ở cảnh giới tối cao, chỉ cần ngươi dám nghĩ, là sẽ dùng được, mọi chuyện đều thành, không ai có thể ngăn cản."

"Ca ca lừa ta! Pháp lực đó tốt như vậy, tại sao ca ca lại không cần nữa?"

"Ừm... bởi vì... đã không còn ai cùng ta tâm tưởng sự thành nữa." Tạ Lưu Thủy cúi đầu nhìn hoa rơi đầy đất, nhẹ giọng nói: "... bọn họ đều đã chết cả rồi.

Sở Hành Vân há miệng, không biết lời hắn nói có ý gì.

Tạ Lưu Thủy nghiêng đầu, thoáng nhìn thấy trên chuôi kiếm của Tiểu Hành Vân vẫn còn cột một miếng ngọc, là ngọc Cùng Kỳ giả, bởi vì là hàng nhái cho nên ngày thường hắn cũng cứ đeo như vậy, thật sự sợ rước họa về sau tới cho Tiểu Vân bèn tháo ra, tiện tay vứt đi.

"Leng keng."

"Tiếng gì vậy?" Sở Hành Vân bị che mắt, hỏi.

"Không sao, ta làm rơi mất miếng ngọc."

"Vậy ca ca không đi nhặt về sao?"

"Không cần, vốn cũng đã không cần nữa."

Đào hoa trăng tròn gió xô gió, Sở Hành Vân đưa tay ra, giữ chặt lấy Tạ Lưu Thủy, hỏi: "Ca ca... sắp phải đi rồi sao?"

"Ừm."

"Vậy... đến khi nào ta mới được gặp ca ca lần nữa?"

Thiếu niên Tiểu Tạ lắc đầu, hắn chuẩn bị nói: "Ngươi sẽ không thể gặp lại ta." Nhưng hắn nhìn Tiểu Hành Vân trước mắt, câu nói này đảo quanh yết hầu một vòng, cuối cùng nuốt xuống, Tạ Lưu Thủy chuyển giọng, cười nói:

"Vô duyên thì chân trời góc biển khó gặp lại, hữu duyên tự hoa nở trăng tròn cố nhân về."

Văn thơ lai láng, Sở Hành Vân nghe không hiểu, chỉ biết giữ người trước mặt càng chặt thêm, Tạ Lưu Thủy bất đắc dĩ, chỉ đành nắm ngược lại Tiểu Hành Vân, bắt đầu dụ:

"Không phải ngươi muốn nhìn thấy ta sao?"

Sở Hành Vân gật đầu.

"Vậy, ngươi xoay qua chỗ khác, nhắm chặt mắt, đếm đến ba, thì lấy vải che mắt xuống, có được không?"

"Được."

Tiểu Hành Vân rất hiểu chuyện, rất nghe lời, đứng ở đó, đếm: Một, hai, ba!

Nói xong ba tiếng, Sở Hành Vân lập tức giật vải che mắt xuống, mừng rỡ quay đầu lại.

Phía sau nó, từ lâu không còn một bóng người, chỉ còn một mặt ao trăng ngần.

Đào hoa lưu thủy yểu nhiên khứ, biệt hữu thiên địa phi nhân gian.

(Nước chảy đào trôi đi xa khuất, một cõi trời riêng chẳng nhân gian)

(*) "Đào hoa lưu thủy yểu nhiên khứ, biệt hữu thiên địa phi nhân gian." trích từ  "Sơn trung vấn đáp" - Lý Bạch (chú thích của tác giả)

"Xem đi, sửa lành rồi!"

Tạ Lưu Thủy cầm lấy nửa miếng ngọc vỡ, đưa cho Sở Hành Vân. Sở Hành Vân tỉ mỉ soi xét, đúng là đã về nguyên mẫu nguyên dạng, Tạ Lưu Thủy chống tay vào đầu nhìn y, bộ dạng như muốn nói "xem ta lợi hại chưa".

"Sở Hành Vân! Sao ngươi lại ngồi ở nơi này? Mau lên mau lên, về lại trên giường nghỉ ngơi đi..." Trúc Thanh và Quyết Minh Tử xách bao lớn bao nhỏ dược liệu đẩy cửa đi vào, Tạ Lưu Thủy nhún vai với Sở Vân hồn, đành phải nghe lời Trúc Thanh nói nằm về trên giường.

Quyết Minh Tử đi tới, đẩy gọng kính vàng: "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh, trong mộng có gì quyến luyến đến vậy?"

Tạ Lưu Thủy nở nụ cười lúng túng, Quyết Minh Tử bắt mạch cho hắn, rồi trầm ngâm trong chốc lát: "Không còn gì đáng ngại nữa, còn cổ trong thân thể ngươi, ta thương nhưng không giúp được gì, tự ngươi đi thương lượng với Cố gia thôi."

Tạ Lưu Thủy gật đầu.

"Nếu như đã không còn việc gì, vậy ta lưu lại mấy thang thuốc, rồi cáo từ."

Trúc Thanh vẫn còn muốn giữ thần y lại, Tạ Lưu Thủy đã điều khiển thân thể Sở Hành Vân đáp lại một tiếng "được", tiếp đó nói một tràng cảm tạ khách sáo, nói xong, Quyết Minh Tử ngồi im, vẫn không hề đi.

Sở Vân hồn ở bên cạnh chọc chọc Tạ Lưu Thủy: "Lấy tiền đi. Chữa bệnh mà không trả tiền cho người ta à?"

Tạ Lưu Thủy đáp thầm như chuyện đương nhiên: "Ta không có tiền."

"Ta có tiền. Trong tủ bên cạnh ngươi."

Tạ Lưu Thủy lấy ra ba thỏi vàng, giao cho thần y.

Quyết Minh Tử nhìn, rồi nói nhàn nhạt: "Sở hiệp khách, chỗ này trả tiền chữa cũng miễn cưỡng đủ, nhưng mà tiền thuốc..."

Trúc Thanh ở bên cạnh hỏi: "Thuốc... thuốc mất bao nhiêu tiền?"

Quyết Minh Tử lấy gọng kính vàng xuống, lau chùi, giơ số "ba".

Trúc Thanh: "Ba... ba mươi... lạng?"

Quyết Minh Tử lắc đầu nhè nhẹ.

Trúc Thanh: "Ba... ba trăm lạng?!"

Quyết Minh Tử nói thêm: "Hoàng kim."

Trúc Thanh: "Không phải chứ! Vậy cũng đắt quá..."

Quyết Minh Tử: "Hả? Vậy ý của ngươi là tính mạng của Sở hiệp khách còn không đáng giá ba trăm lạng vàng?"

"Không phải... có nói thế nào đi nữa,  chỗ thuốc kia cũng không..."

Tạ Lưu Thủy ở bên cạnh nhìn, lén lút chọt Sở Vân hồn: "Từ lâu đã nghe thần y yêu thích nữ sắc, nghe nói khám bệnh cho đàn bà con gái sẽ không lấy tiền, cho nên mới phải kiếm về từ chỗ đàn ông, phàm là đàn ông, sẽ lấy tiền gấp mười gấp trăm lần, giờ gặp được con cừu béo như ngươi, không làm thịt ngươi thì làm thịt ai, Sở hiệp khách, có trả tiền không?"

"Trả. Đi theo ta."

Tạ Lưu Thủy nghĩ thầm khí phách của người giàu đúng là không tầm thường, thế là hắn xuống giường, dẫn Quyết Minh Tử đi lấy tiền, Trúc Thanh không đi theo, hết sức bực mình với hành vi lừa đảo của thần y, tự đi nấu thuốc. Tạ Lưu Thủy cùng Sở Hành Vân đi xuống lầu, khi xuyên qua đại sảnh, Quyết Minh Tử ôm quyền nói: "Trọng địa giấu tài, Sở hiệp khách đi mình là được, để ta chờ ở đây đi."

Tạ Lưu Thủy gật đầu, theo chân Sở Hành Vân tiến vào một căn phòng, lúc mới nhìn hắn cho rằng nơi này chỉ là một căn phòng nhỏ, rẽ vào sau tấm bình phong xong, mới phát hiện đây là một hành lang gấp khúc.

Không có cửa sổ, không thắp nến, có gì đó thăm thẳm, âm u. Đi sâu vào trong nữa, có mùi hương thoang thoảng phả đến, càng chạy, mùi hương lại càng nồng, đã khiến người ta thấy hơi khó thở, đi tới chính giữa, là một thùng gỗ to, có để xà phòng cùng một đống hương liệu, đoán là dùng để tắm rửa.

Tạ Lưu Thủy bịt mũi nói: "Sở hiệp khách phẩm vị của ngươi cũng hơi quá rồi đấy, đây là mùi gì vậy, đàn bà con gái cũng chẳng cần thơm như vậy."

Sở Hành Vân nhàn nhạt đáp lại: "Phòng muỗi."

Y nói, đoạn gọi Tạ Lưu Thủy dời thùng gỗ đi, lộ ra một phiến đá, cạy phiến đá ra, hai người đi xuống hầm.

Một luồng mùi hôi xộc vào mũi, Tạ Lưu Thủy nhìn thấy bên trong hầm treo từng hàng cá khô, hắn bịt chặt mũi, ghét bỏ nói:

"Này, cá bắt được ngươi cứ xử lý như vậy à?"

"Làm thành cá khô xong, gặp phải trời mưa, bị hỏng thối."

"Vậy sao ngươi không thu dọn đi, cứ vứt đó mặc kệ như thế?"

Sở Hành Vân đáp: "Lười."

Tạ Lưu Thủy gần như chỉ muốn ngất: Này, ngươi nói xem diện mạo ngươi sạch sẽ như vậy..."

Sở Hành Vân không để ý tới hắn, tự đi tới trước một cái thùng bên dưới cá khô, chỉ nói: "Mở ra đi."

Tạ Lưu Thủy vừa nghe, vừa lắc đầu, nói: "Chẳng trách mẹ ta nói, ở cùng một người một quãng thời gian, mới biết kẻ đó tồi tệ như thế nào."

Mở thùng ra, vàng rực một mảng.

Tạ Lưu Thủy xem mà mắt hoa, đầy hòm chất vàng thỏi nặng trình trịch, hắn vừa nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy bên dưới cá khô còn vài hàng thùng như vậy nữa.

Sở Hành Vân nói: "Lấy bừa mấy thỏi đi, đại khái là được rồi." Nói xong, liền quay người muốn bỏ đi.

Tạ Lưu Thủy nâng hai thỏi vàng, cười nhỏ nước miếng đi theo sau Vân, thay đổi sang giọng nữ yểu điệu: "Hành Vân ca ca, ngươi có muốn lấy vợ không? Ta sẽ giúp ngươi dọn dẹp nhà cửa! Còn có thể làm ấm giường, giặt quần áo, phơi cá khô..."

"Không cần."

Sở Hành Vân bay ra, Tạ Lưu Thủy tách phiến đá, leo lên, tiếp đó dời thùng gỗ trở về vị trí cũ, hai người xuyên qua hành lang gấp khúc, Tạ Lưu Thủy lặng lẽ quay đầu lại liếc mắt nhìn, bên tường chỗ có thùng gỗ còn có một ống trúc, có thể là để dẫn nước.

Hắn hơi nhíu mày, quay đầu cùng Sở Hành Vân đi ra ngoài.

Đi đến đại sảnh, thần y đang ngồi trên ghế, lau cặp kính gọng vàng, giương mắt lên thấy hai thỏi vàng ròng, tay run lên, kính gọng vàng suýt nữa rớt xuống, Tạ Lưu Thủy đang muốn đưa tiền hắn, lại bị Sở Hành Vân kéo về.

Mặt Quyết Minh Tử cứng lại: "Sở hiệp khách, ngươi như vậy là..."

Tạ Lưu Thủy nói dựa theo yêu cầu của Sở Hành Vân: "Tiền đương nhiên sẽ trả, xin thần y hãy yên tâm, chỉ là, muốn nhờ thần y giúp một việc nhỏ."

"Việc gì?"

Tạ Lưu Thủy tháo mảnh vải trên lòng bàn tay trái ra, cho thần y xem con mắt trong lòng bàn tay Sở Hành Vân: "Còn muốn nhờ thần y xem thứ này."

Quyết Minh Tử đeo kính gọng vàng lên, lại gần nhìn kỹ, đột nhiên đổi sắc mặt, không cần cả vàng thỏi, quay đầu bước đi.

"Ơ! Thần y! Chờ đã! Thần y..." Tạ Lưu Thủy tiến tới cản hắn, Quyết Minh Tử ra sức tránh, nói: "Sở hiệp khách, tự cầu phúc, cáo từ."

"Không, thần y, ngươi như vậy... làm sao cũng phải nói rõ..."

Quyết Minh Tử đẩy hắn ra, chạy trối chết như nhìn thấy quỷ.

Sở Hành Vân lúc này đang mất hết võ công, có điều Tạ Lưu Thủy lại không mất, hắn âm thầm vận lực, Sở Vân hồn vỗ lên người hắn, ngăn cản: "Thôi, ép hắn như vậy cũng vô dụng, cũng chỉ nói ra lời nói dối, dù sao hắn cũng đã cứu tính mạng của ta, ngày khác nói sau đi."

Hai người trả vàng thỏi trở về, lúc rời đi, Tạ Lưu Thủy lại một lần nữa nhìn ống trúc dẫn nước.

Không nhìn thấy miệng nước chảy ra.

Bọn họ trở về nhà, Trúc Thanh đi nấu thuốc, Sở Hành Vân lại không thích nói chuyện, trong phòng lập tức yên tĩnh.

Tạ Lưu Thủy nằm ngửa trên giường, vắt vẻo hai chân: "A, nhàm chán quá, Sở hiệp khách, ngươi xem, ta giúp thân thể ngươi khôi phục tốt như vậy, giờ Trúc Thanh đang không ở đây, Quyết Minh Tử cũng đi rồi, chúng ta đi nhìn thi thể của ta đi!"

Sở Hành Vân không đáp.

"Trước ngươi đã đáp ứng ta sẽ đối xử thật tốt với thi thể của ta rồi, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy đó."

Sở Hành Vân suy nghĩ, đáp lại một câu "được".

Tạ Lưu Thủy cười ngồi dậy trên giường, lại gần: "Sở hiệp khách, ta thực sự quá yêu thích lúc ngươi nói "được", thật sự khiến người khác muốn cùng ngươi... vu sơn mây mưa một phen."

Sở Hành Vân đã tập mãi thành quen, nghiêng đầu trốn đi, không thèm để ý đến Tạ Lưu Thủy, tự bay ra bên ngoài, Tạ đuôi bám theo y, hai người đi ra bên ngoài phòng, trong nhà có một chiếc lều nhỏ, trông giống chuồng gà, có điều bên trong lại không có bất kỳ con vật nào, trái lại có một cánh cửa nhỏ, chắc là nơi chứa đồ.

Tạ Lưu Thủy mở ra, đi vào, ở cửa đặt một ít đồ đạc bằng sắt, đi thêm vào trong là một ít công cụ lưới, ngăn chứa đồ này trông không lớn, mà nền đất lại dốc xuống dưới, có lẽ được đào từ mặt đất hướng xuống dưới, càng chạy lại càng rộng rãi, cuối cùng quả nhiên đã được nhìn thấy thân thể mình ở chính giữa. Xa cách lâu ngày, Tạ Lưu Thủy không khỏi dâng lên nhớ nhung.

Hắn đi vòng quanh thi thể mình một vòng, ngoại trừ ngón út bị Sở Hành Vân chém đứt, những nơi khác không hề hư hại, cũng không có dấu hiệu thối rữa, xung quanh tràn ngập luồng mùi thơm nồng nặc, vòng ngoài của thi thể có đặt rất nhiều viên thuốc màu vàng màu bạc, chắc là để phòng côn trùng, chống phân huỷ.

"Vừa lòng chưa?" Sở Hành Vân dựa cửa hỏi.

"Hành Vân ca ca thật tốt..."

Sở Hành Vân ngắt lời hắn không hề nương tình: "Muốn thay thuốc cho xác chết của ngươi thì tự làm đi."

Tạ Lưu Thủy bĩu môi, trước lúc linh hồn đồng thể, hai người bọn họ đánh trong một trận trong ruộng thụy hoa, hiện tại trên bụng hắn vẫn còn vết thương Sở Hành Vân đâm khi đó, hắn xốc áo lên nhìn, có thể là vì bảo dưỡng tốt, vết thương không hề thối rữa, vẫn duy trì nguyên trạng.

Sở Hành Vân đứng ở cửa, nhìn Tạ Lưu Thủy nói: "Còn không trở về lấy băng vải với thuốc sao? Chốc nữa Trúc Thanh tìm đến..."

"Biết rồi biết rồi, ta với thân thể ta tiểu biệt thắng tân hôn, nhìn thêm một lúc, nhìn thêm một lúc..."

Tạ Lưu Thủy chạy sâu thêm vào bên trong, hắn ngửi một cái, cả phòng đầy mùi thơm lạ lùng nức mũi, nhưng giữa làn hương thơm này lại có một thoáng mùi thối.

"Sở Hành Vân, ngươi treo cá khô thối của ngươi ở cả đây à?"

Sở Hành Vân liếc mắt nhìn hắn, có vẻ như đang lấy làm lạ: "Không, làm sao vậy?"

"Không có gì." Tạ Lưu Thủy nhìn chung quanh một vòng, cười hỏi, "Cứ điểm này của ngươi xây lớn thật, ngươi hay cùng Triển Liên đi săn lắm sao?"

"Trước khi cãi nhau thì đúng là thế."

"Ồ! Căn nhà này của ngươi xây cũng ra dáng đấy chứ, nơi dùng để săn thú, trong phòng lại giường chiếu đầy đủ đấy chứ nhỉ?"

Sở Hành Vân biết tên tiểu nhân này lại đang muốn mượn đề tài để nói nhăng nói cuội, y không muốn quan tâm, trợn trắng mắt một cái, rồi một mình bay đi.

Tạ Lưu Thủy giật giật tơ dắt hồn, kéo Tiểu Vân lại: "Đừng chạy mà, nhiều phòng như vậy xây chắc mệt lắm đúng không, Triển Liên cùng xây với ngươi à?"

Sở Hành Vân nghiêng đầu nhìn hắn, không nói gì.

"Ơ, đừng làm mặt lạnh lùng như vậy chứ, nói chuyện với ta một câu cũng có mất miếng thịt nào đâu, chỗ này là ngươi tự xây, hay là mua lại từ người khác?"

"Liên quan gì đến ngươi?"

"Sở hiệp khách tốt, ta muốn biết chuyện của ngươi mà, nói cho ta đi, nói cho ta đi, Hành Vân ca ca, Hành Vân..."

Tạ Lưu Thủy như con ve đến hè động dục, ồn ào "ve ve ve" không chịu ngừng, Sở Hành Vân thực sự không chịu được, cuối cùng nói:

"Mua lại của người khác, ta đã sửa một lần."

Tạ Lưu Thủy ngoài mặt cợt nhả, trong lòng lại không ngừng nặng nề đi.

Hắn vào nam ra bắc mười mấy năm, gặp rất nhiều nhà cửa bình thường, cũng đã từng gặp rất nhiều nơi không bình thường.

Nơi này rất kỳ quái.

Mọi căn phòng, cách bố trí, tất cả đều...

Quá kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung