Hồi thứ 31: Sơn âm trạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm đó đã xảy ra một chuyện lạ lùng.
Tạ Lưu Thủy nghe thấy có tiếng gió thổi vọng từ dưới lòng đất.
Hắn sống trên lưỡi đao, đặt đầu trên thắt lưng nhiều năm như vậy, lúc ngủ hết sức cảnh giác, hơi gió thổi cỏ lay cũng nhận ra được.  m thanh đó rất nhẹ, rất khẽ, mà quả thật là có dòng khí lưu động, thậm chí còn thoáng như âm thanh... có thứ gì đó đang nhẹ nhàng lay động.
Tạ Lưu Thủy lẳng lặng nghe một lúc, đẩy đẩy người bên gối: "Sở hiệp khách, Sở Hành Vân, Tiểu Hành Vân!"
Sở Hành Vân tỉnh lại, vẫn còn ngái ngủ: "... Làm sao vậy?"
"Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"
"... Không có."
Tạ Lưu Thủy nhìn y một lúc, cuối cùng đưa tay ra xoa xoa đầu Tiểu Vân, trả lời: "Không có gì, ngươi ngủ đi."
Sở Hành Vân nhắm mắt lại giống như đã ngủ, Tạ Lưu Thủy lại cả đêm không chợp mắt. Hắn nhìn kỹ kiến trúc của căn nhà này, gần như đã có thể chắc chắn, nằm giữa cái hầm bên dưới thùng gỗ và kho cất thi thể của mình vẫn còn có một huyệt nằm dưới đất nữa,
Ngoài ra, còn có cả chiếc gương kia cũng rất kỳ quái.
Cái gương này giống như hòn đá rơi xuống hồ, khiến lòng hắn sinh nghi, cứ điểm săn thú của một người đàn ông như y sao lại có cả gương đồng?
Khi mới vừa trốn vào đây, hắn bị chộp vào trong thân thể của Sở Hành Vân, chịu đau đớn từ trọng thương, trong mộng lại bị chuyện của Tiểu Hành Vân rót đầy, không có thời suy nghĩ, mà mấy hôm nay nhiều thời gian, thế là bắt đầu chú ý mọi căn phòng ở chỗ này.
Cái gương này là hắn xuất phát từ tâm lý muốn đùa cợt, khóc lóc om sòm chơi xấu đòi Trúc Thanh đưa đến, vốn dĩ muốn để nhìn xem cổ trên người có chấm đen đặc biệt của Cố gia không, đồng thời  muốn nhìn gương ngắm nghía thân thể mỹ lệ này một lần cho thỏa. Mà mặt gương này rất sáng, rất mới, đồng thời, khi Trúc Thanh tìm gương, hắn đang dùng thân thể Sở Hành Vân giả ngây giả dại, nói một cách khác Trúc Thanh không thể nào hỏi chủ nhà là Sở Hành Vân xem gương rốt cuộc nằm ở đâu, Trúc Thanh tự tìm được gương, suy luận thêm một bước, gương phải được đặt tại vị trí dễ thấy, mà không phải giấu ở một nơi nào đó.
Khi Trúc Thanh đưa gương, Tạ Lưu Thủy có câu được câu không tán gẫu vài câu với hắn, tìm hiểu tình huống trong khi nói chuyện phiếm, Trúc Thanh mới tới nơi này lần đầu, mà gương lúc đó lại đang được bày trên bàn, không hề trùm vải, vì cần gấp, cho nên hắn cứ thế lấy đến.
Hắn cũng không hề lau gương.
Mà Sở Hành Vân thì nói, đã ba tháng rồi y không tới đây.
Ba tháng, một cái gương bày trên bàn, không hề dính bụi, sạch coong.
Tạ Lưu Thủy nhắm mắt lại, gương đồng, Trúc Thanh, Sở Hành Vân, trong ba người và vật này, nhất định là có một xảy ra vấn đề.
Hoặc là, trong căn nhà này, còn có một người khác...
Ngày hôm sau, ngoài cửa sổ vẫn là mưa dầm mưa dề, hơi mưa và mùi thuốc bảng lảng trong không khí, ngưng tụ thành một luồng trắng lóa trên cây chuối tây xanh biếc.
Lúc Trúc Thanh bưng một bát thuốc tiến vào, Tạ Lưu Thủy đang đảo dược liệu trên bàn, thuận miệng hỏi: "Chỗ thuốc này thực tế đáng bao tiền?"
"Ôi, đừng nói nữa, thần y kia đều toàn hét giá trên trời, ngươi xem mấy thứ đó xem, đều là hàng giá rẻ như hạ cô thảo, kim ngân, thực sự phải nói, cũng chỉ có cái giao bì sống này là đắt." Trúc Thanh cầm miếng giao bì lên, "Này, ngươi nói xem mấy người phụ nữ xuân khuê cô quạnh lấy giao bì xuân gì đó đi tránh thai, một miếng dày như vậy dùng thế nào? Còn chẳng bằng để gian phu đeo bao ruột dê."
Tạ Lưu Thủy bật cười, dùng móng tay nhấc lên lớp màng đen mỏng bên ngoài giao bì, nói: "Đây mới là giao bì xuân, cả một miếng giao bì to như vậy chỉ có chút ít này."
"Không phải chứ, thế thì lại quá mỏng, hai nháy rưỡi đã rách."
"Ngươi giật nhẹ thử xem?"
Trúc Thanh cố giật mạnh, song lớp màng kia lại có thể kéo giãn mãi không đứt, hắn ngạc nhiên nói: "Thứ tốt như vậy mang đi làm dây thừng không tốt sao? Tội gì mang đi làm thứ như vậy..."
"Đồ chế từ giao bì sẽ bị nước hạ cô thảo hòa tan, không ổn định, cho nên không thể làm gì khác hơn là mang đi làm vài việc... không can hệ tới sống chết."
"Ồ!" Trúc Thanh kéo dài giọng, liếc mắt nhìn hắn, cười, "Sở hiệp khách, ngươi hiểu thật là nhiều! "
Tạ Lưu Thủy cắn lưỡi, vừa nãy hắn nên giả bộ ngây thơ nói rằng mình không biết gì mới phải, đúng lúc này Sở Vân hồn bay từ bên ngoài vào, hỏi: "Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?"
"Không, nhỡ lời phá hủy hình tượng thanh cao của Sở hiệp khách." Tạ Lưu Thủy bưng thuốc, uống ực một ngụm. Sở Hành Vân không để ý tới hắn, có vẻ không muốn ở chung một phòng với hắn, thế là lại bay ra ngoài.
Chờ Trúc Thanh bưng chén thuốc đi ra ngoài, Tạ Lưu Thủy cầm lấy giao bì sống trên bàn, tỉ mỉ quan sát, hắn đã dính dáng với thứ này tới mười mấy năm, xem như bạn lâu năm.
Tác dụng lớn nhất của giao bì cũng không phải là để làm giao bì xuân, mà là làm mặt nạ da người.
Màng đen trên mười miếng giao bì sống đủ làm một miếng giao bì xuân, mà trăm miếng giao bì xuân mới có thể luyện ra được một chất nước được gọi là giao ngân, như chất nhầy, định hình nhanh, độ khớp cao, có thể bám lâu trên da người, dịch dung che sẹo, hơn nữa còn có giật thế nào cũng không giật ra được, cuối cùng làm xong việc, dùng nước hạ cô thảo mặt, giao ngân sẽ theo nước trôi đi, không để lại dấu vết nào.
Tạ Lưu Thủy sờ giao bì, trả nó về chỗ cũ, chờ đến khi kết thúc linh hồn đồng thể, hắn sẽ lại cùng người bạn già này đi giang hồ.
Một ngày ba bữa cơm ba bữa thuốc đều do Trúc Thanh xử lý, nuôi dưỡng mấy ngày như vậy, thân thể Sở Hành Vân đã khá lên nhiều, tuy múa kiếm đấu võ vẫn còn chưa trôi chảy lắm, nhưng đi lại chạy nhảy đã không còn quá đáng ngại, Tạ Lưu Thủy ngày ngày sáng sớm hoàng hôn đều dắt Tiểu Vân hồn đi tản bộ, nghe êm tai là để dễ hồi phục.
Không hiểu sao núi nơi này hết sức tiêu điều, gần như không nhìn thấy thợ săn hay người vào núi hái thuốc, đi dạo đến ngày thứ ba, Tạ Lưu Thủy quyết định không đi vào núi nữa, mà dắt Sở Hành Vân đi ra ngoài núi.
Khi rẽ từ lối rẽ ra, cuối cùng cũng thấy bóng người, chỉ thấy ba người thợ săn đi tới, đi về phía Tây, người nhỏ tuổi trong đó hỏi: "Đại ca, tại sao chúng ta chưa bao giờ đến phía đông săn thú?"
"Phía đông có sơn quỷ, không đi được."
Người trẻ tuổi kia vừa nghe thấy thần thần quỷ quỷ, lập tức nổi hứng thú: "Quỷ gì thế?"
"Sơn quỷ mỗi tháng sẽ đến một lần, ăn sạch thứ đi lại trong núi, có lúc chưa lấp đầy bụng, sẽ ăn đến thịt người! Mồ mả đằng đông núi đều bị đào lên, xác chết đều bị lấy mất."
"Không... Không phải là có kẻ trộm mộ chứ?"
"Kẻ trộm mộ cái gì! Ngươi từng gặp tên trộm nào đào mộ lên, để mặc quan tài vàng bạc châu báu, chỉ trộm mỗi xác chết chưa?"
Người trẻ tuổi kia nhún nhún vai, ba người cùng đi về hướng Tây.
Tạ Lưu Thủy quay đầu sang hỏi Sở Hành Vân: "Có sơn quỷ thật?"
Sở Hành Vân cũng nhún vai: "Ai biết được, ngọn núi nào cũng có vài lời đồn thôi."
Thêm mấy ngày sau, Tạ Lưu Thủy cảm thấy thân thể Sở Hành Vân đã thật sự khỏi rồi, không cần Trúc Thanh chăm sóc nữa, người này rời đi xong, Tạ Lưu Thủy chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái, một ngày nào đó, hắn ôm Vân, nhìn mây bay mù mịt trên trời, phảng phất như xoá sạch được chúng nó đi, vui vẻ nói:
"Ngươi xem, cả cứ điểm thậm chí là cả ngọn núi chỉ có ngươi với ta."
Sở Hành Vân không để lộ cảm xúc gì, chỉ hờ hững nhìn núi rừng vạn mộc, trầm mặc.
"Ơ, tại sao Hành Vân ca ca lại lạnh nhạt như vậy, ở cạnh ta khó chịu đến vậy sao?"
Sở Hành Vân không hề trả lời câu hỏi này, chỉ nói: "Canh giờ đến, đến giờ ngươi uống thuốc rồi."
Tạ Lưu Thủy lườm y một cái, đứng dậy nấu thuốc. Nhưng mà đến khi hắn bước vào phòng bếp, lại phát hiện thuốc đã nấu xong!
"Sở... ?"
Sở Hành Vân im lặng giơ miếng ngọc vỡ trong tay ra.
Tạ Lưu Thủy cảm động gớt nước mắt, đổi thành giọng nữ: "Oa! Hành Vân ca ca rõ ràng không chạm được tới thứ gì, còn nắm ngọc vỡ sắc thuốc cho ta, cảm động quá..."
Sở Hành Vân không nói gì, y nhìn Tạ Lưu Thủy uống sạch thuốc xong, mới nhẹ nhàng nói một câu:
"Trên đời không có chuyện tốt vô duyên vô cớ, nhưng cũng có thể có chuyện xấu vô duyên vô cớ."
"Hả? Ngươi muốn làm chuyện gì xấu với ta?" Tạ Lưu Thủy đến gần, dán vào tai Sở Hành Vân, "Hay là... Sở hiệp khách có tâm tư dơ bẩn gì với ta?"
Sở Hành Vân câm nín, trợn mắt nhìn hắn một cái, bay đi.
"Nào nào, đừng chạy đừng chạy, cùng đi dạo đi!" Tạ Lưu Thủy kéo lại tơ dắt hồn, kéo cho Tiểu Vân không đi nổi, chỉ đành bị bắt buộc đi dạo cùng hắn.
Trời âm u, còn hơi oi bức, Tạ Lưu Thủy đi dạo mà toát mồ hôi cả người, trở về lại đòi đi tắm. Sở Hành Vân không tài nào nhịn được, người này tắm gội là cứ muốn ôm gương, lấy danh nghĩa là muốn ngắm nghía vóc người, mà xem người khác dùng thân thể mình làm điệu làm bộ trước gương, Sở Hành Vân quả thực chỉ muốn chọc mù hai mắt, mà lại bó tay với Tạ Lưu Thủy, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ, một mình bay đi, Tạ Lưu Thủy muốn xem thế nào thì xem.
Tạ Lưu Thủy đi một chuyến tới phòng thuốc, tiếp đó theo thường lệ đi vào hành lang gấp khúc, chung quanh tràn ngập mùi thơm nồng nặc. Hắn đi tới cuối hành lang, nhấc thùng gỗ lên, đi hứng nước, trước khi đi, lại nhìn ống trúc dẫn nước trên tường đá.
Sở Hành Vân nói rằng dòng nước trong ống trúc này rất nhỏ, đã bỏ phế, muốn rửa ráy thì phải tự mình đi hứng nước.
Tạ Lưu Thủy sờ ống trúc, cái ống này không phải thẳng tắp, mà là hơi nghiêng, hướng xuống dưới, hướng xuống dưới...
Đi vào dưới lòng đất.
Tạ Lưu Thủy hứng nước trở về xong, nước nóng bốc lên khói trắng, hắn vẫn quan sát nơi này, nơi tắm rửa mà lại không có cửa sổ, thậm chí còn chẳng làm ô thông gió, Tạ Lưu Thủy thở dài thườn thượt, hắn lại một lần nữa ngửi thấy hương thơm nồng nặc sặc người của nơi này, trong lòng đột nhiên bật lên một ý nghĩ:
Nơi này thật sự là nơi để tắm rửa sao?
Hắn cầm gương đồng, cởi quần áo ra, trong gương xuất hiện thân thể của Sở Hành Vân, hắn chiếu từng tấc từng tấc xuống dưới, cuối cùng dừng lại thật lâu ở mắt cá chân phải.
Lúc đi dạo, cả người đều sẽ ra mồ hôi, ngoại trừ nơi này.
Tạ Lưu Thủy móc hạ cô thảo ra từ trong quần áo, thả vào thùng, tắm gội.
Đang ngâm nước nóng, mỗi một lỗ chân lông trên người đều thư thái nở ra, mà cảm giác thư thái này dường như chỉ thuộc về thân thể Sở Hành Vân, mỗi một phách trong linh hồn Tạ Lưu Thủy lại đều đang căng thẳng. Hắn cầm lấy hạ cô thảo, nghiền nó thành nước trong nước nóng, sau đó bôi lên mắt cá chân phải của Sở Hành Vân.
Sau vài lần xoa bóp, một chất lỏng rớt xuống khỏi da, tan vào nước, biến mất không tăm hơi.
Chỗ mắt cá chân hiện lên một vòng đỏ.
Giống như vết thương bị... xích sắt trói chặt.
Tạ Lưu Thủy nhìn kỹ, không phải vết thương cũ, là mới.
Mới đến mức, dường như đúng là gần một tháng.
Ngoài phòng bỗng nhiên vang lên tiếng sấm, Tạ Lưu Thủy quay đầu lại, đột nhiên phát hiện Sở Hành Vân đang đứng sau lưng mình, hỏi:
"Ngươi đang làm gì?"

"Không có gì."

Tạ Lưu Thủy ung dung thong thả cả người ướt dầm dề đứng lên khỏi thùng tắm, cười muốn đến ôm Sở Hành Vân.

Sở Vân hồn tránh ra.

Tạ Lưu Thủy vòng hai tay lại, cười nhìn y: "Thân thể ngươi, sao phải ghét bỏ?"

Sở Hành Vân lặng lẽ nhìn hắn.

"Sở hiệp khách, ngươi còn nghiêm mặt như thế nữa là ta hôn ngươi này."

Sở Hành Vân quay đầu đi.

Tạ Lưu Thủy cười nhìn theo y, chờ bóng lưng Tiểu Vân biến mất trong hành lang tối tăm, nụ cười trên mặt Tạ Lưu Thủy từ từ tan đi, hắn ngồi xổm trở về thùng, lẳng lặng vuốt lên vết xích sắt trên mắt cá chân phải Sở Hành Vân...

Là ai làm?

Hắn không tắm nổi nữa, bước ra khỏi thùng, trở về, hành lang gấp khúc thật dài không có cửa sổ cũng không thắp nến, vừa thăm thẳm, vừa tối tăm.

Một ngày nào đó thức dậy, Tạ Lưu Thủy và Sở Hành Vân đột nhiên phát hiện, tơ dắt hồn giữa bọn họ đã dài hơn rất nhiều.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, mỗi một lần tỉnh lại, tơ dắt hồn đều sẽ dài ra, khoảng cách giữa hai người họ cũng càng ngày càng xa.

Xa tới độ có thể biến mất khỏi tầm mắt.

Nếu có một ngày tơ dắt hồn dài đến vô hạn, có lẽ đó sẽ chính là ngày linh hồn phân thể.

Điều này rất tốt, Sở Hành Vân có thể không cần bị Tạ Lưu Thủy dắt đi tản bộ, Tạ Lưu Thủy cũng có thể rời đi khỏi Sở Hành Vân, đi làm một vài chuyện khác.

Hắn bắt đầu để ý đến chuyện của sơn quỷ kia.

Lời đồn dù có là lời đồn, nhưng rốt cuộc là tại sao lại có lời đồn như vậy?

Tạ Lưu Thủy đã đi ba mặt đông, bắc, tây, nên hôm nay hắn chuẩn bị đi điều tra mặt phía Nam một lần, nơi đó hình như là một thung lũng.

Trời đổ mưa, đường núi lầy lội, trời vẫn âm u, cảnh sắc bi thảm, bất kể là mấy giờ cũng đều không nhìn thấy được mặt trời, trong rừng cổ thụ trải rộng, cành khô quấn kết, vài con quạ đen bay qua, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng lạc giọng.

Đi thêm mấy bước, quạ càng lúc càng tụ tập lại nhiều, lẫn trong đó cũng có không ít kền kền, Tạ Lưu Thủy nhíu mày lại, liền đi mấy bước, hắn đột nhiên ngửi thấy một luồng... mùi xác thối nồng nặc, không xua đi nổi.

Tạ Lưu Thủy bịt chặt mũi, gạt cành lá chằng chịt bên cạnh ra, xuyên qua vùng rừng rậm này.

Phần cuối cánh rừng có một cái hố sụt xuống, trong hố vạn ngàn xác thối.

Thú, chim, rồi cả người đều chất đống bên trong hố, không có một bộ nào lành lặn, khoét mũi móc mắt, cắt rời thành miếng, mổ bụng khoét bụng, thời gian không đồng đều, có bộ đã xương trắng ởn, có bộ mới phân hủy chảy mủ, có bộ vẫn còn dính thịt, đến hàng vạn hàng triệu con ruồi, con giòi đang sinh sôi, cuồng hoan.

Tạ Lưu Thủy lùi trở về chỗ không ngửi thấy mùi thối, nắm tơ dắt hồn, bắt đầu thu dây, cuối cùng câu được một con Sở Hành Vân như câu cá, Hành Vân nghiêng đầu, mặt không đổi sắc nhìn Tạ Lưu Thủy, muốn nhìn xem người này rốt cuộc định làm gì.

Tạ Lưu Thủy ôm y, đi về phía trước, đẩy cành cây trên đầu ra, cho y xem cái hố chết chóc kia.

Sở Hành Vân chỉ mới liếc mắt nhìn đã quay đầu đi nôn ộc ra, y đang là hồn không nôn ra được thứ gì, nhưng cũng gần như ngã xuống đất, nôn chết đi sống lại, Tạ Lưu Thủy bị dọa sợ, vội vàng kéo Sở Hành Vân dậy, vỗ lên lưng y, giúp y thở xuôi:

"Ngươi làm sao vậy? Xin lỗi, ta không biết ngươi sẽ phản ứng lớn như vậy..." Tạ Lưu Thủy đỡ Sở Hành Vân, chuẩn bị đi trở về, hắn cho rằng Sở Hành Vân có lẽ cũng hay thấy những thứ đó, hôm Lý phủ diệt môn và thấy sái bồn đầy xác chết, thấy Tiểu Vân đều bình tĩnh tự nhiên, bây giờ nghĩ lại, chắc cũng phải khổ sở chịu đựng.

Nhưng Sở Hành Vân lại đẩy hắn ra, tự mình đứng lên, làm mình bình tĩnh lại, trở về đứng trước cái hố vạn xác, nhìn.

Tạ Lưu Thủy che mắt y lại từ sau lưng: "Ngươi không muốn xem, thì đừng miễn cưỡng bản thân, đi thôi, trở về đi."

Sở Hành Vân lắc đầu: "Đây chính là lời đồn về sơn quỷ? Là ai làm?"

"Không biết, đi thôi, đừng suy nghĩ nữa, cũng không liên quan gì tới chúng ta, ngày mai về Thanh Lâm Cư đi, ngươi đừng ở chỗ này nữa."

Sở Hành Vân không tránh né khỏi bàn tay Tạ Lưu Thủy đang bịt mắt hắn, chỉ nhẹ nhàng nói: "Nếu như đã không liên quan tới chúng ta, chúng ta sẽ không thể nhìn thấy, nếu đã nhìn thấy, vậy nhất định là có nguyên quả trong đó."

Trời âm u gần hoàng hôn, hiện lên màu vàng kinh tởm như nước tiểu, nóng bức tanh hôi. Tạ Lưu Thủy nhìn Sở Hành Vân, người này rất ít khi nói như vậy với mình, Tạ Lưu Thủy trả lời:

"Không nhìn ra Sở hiệp khách là người tin vào nhân quả."

Sở Hành Vân im lặng không nói lời nào.

"Trên đời chỉ có tất nhiên, không có ngẫu nhiên? Cách nghĩ giống như vậy?"

Sở Hành Vân vẫn không hề trả lời.

Tạ Lưu Thủy thở dài: "Trò chuyện với ngươi đúng là không trò chuyện nổi, thôi chúng ta trở về trò chuyện trên giường đi, đứng bên cạnh hố xác chết buồn nôn quá đi mất. Tuy con người ta tin tưởng quan niệm về số mệnh, nhưng ta lại cảm thấy trên đời có rất nhiều điều ngẫu nhiên, rất nhiều bất ngờ, cho nên, phàm đã không dính líu gì đến ta, ta đều không muốn quan tâm, xem rồi coi như thôi, trên thế gian này có vạn cái hố xác, chúng ta không nằm ở đó là tốt rồi, ở đây trời có sập xuống cũng mắc mớ gì đến chúng ta? Người người chỉ lo quét tuyết ngoài cửa nhà mình, ai rảnh quan tâm sương trên mái nhà người khác."

Tạ Lưu Thủy thuận miệng nói nhăng nói cuội một tràng, ngữ điệu thoải mái, thế nhưng vẫn không cứu lại được bầu không khí nặng nề, hắn cảm thấy, Sở Hành Vân... đã trở nên... là lạ.

Không thể nói rõ được là lạ ở chỗ nào, nói chung là không ổn, cả người đều không đúng lắm...

Từ khi chuyển vào ở trong căn nhà này, dường như cũng có thứ gì đó bắt đầu trở nên không được bình thường.

Hắn dẫn Sở Hành Vân trở về, đi chưa được ba bước, Sở Hành Vân dừng lại, kéo chặt Tạ Lưu Thủy, Tạ Lưu Thủy giờ đang phụ thân trong thân thể Sở Hành Vân, theo lý là phe chủ động trong linh hồn đồng thể, nhưng hắn lại đột nhiên không thể nhúc nhích, chỉ thấy Sở Hành Vân trước mặt khẽ mỉm cười với hắn:

"Chạng vạng, thời khắc gặp ma."

Sở Hành Vân đột nhiên hơi dùng sức, đẩy mạnh Tạ Lưu Thủy vào hố xác chết, cả người bay lên cao trùm lên, nắm tơ dắt hồn: "Đổi lại cho ta!"

Y ra tay vô cùng ác, liều mạng giật tơ dắt hồn ra bên ngoài, làm cho Tạ Lưu Thủy đau đến mức không kêu thành tiếng được, ánh chiều tà vung về phía hố xá chết, tà dương như máu, chiếu rọi xương trắng và thịt thối, Tạ tiểu hồn chợt cảm thấy mình bị lột sống một lớp da, tức thì trời đất quay cuồng, đau đến mức không muốn sống, hắn nỗ lực mở mắt, lại thấy mình và Sở Hành Vân đã xoay đổi vị trí, Vân hồn về Vân thân, hắn vẫn là một linh hồn ngoại lai, tơ dắt hồn trên rốn quấn chặt lên ngón tay út trái của Sở Hành Vân.

Hai người bọn họ đổi hồn giữa không trung, Sở Hành Vân trở về trong thân thể, mặt không đổi sắc liếc mắt nhìn Tạ Lưu Thủy, tiếp đó rơi thẳng tắp xuống ——

Tạ Lưu Thủy tức giận vì y đối dãi thô bạo như vậy với mình, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn y ngã xuống, chửi tục một câu, không thể làm gì khác hơn là lại đón Sở Hành Vân trở về trong lồng ngực, tức tối nhéo nhéo mặt Vân.

"Coi như ngươi giỏi!"

"Ngươi đã sớm biết nơi này có hố xác chết, đúng không? Thêm vào hoàng hôn, âm khí quá nặng, cho nên mới muốn đuổi ta ra khỏi cơ thể người, ây dà, ta rốt cuộc có chỗ nào đã làm ngươi không vừa mắt như vậy chứ..."

Tạ Lưu Thủy nhìn chằm chằm vào Sở Hành Vân, so với giận Sở Hành Vân, bây giờ hắn lại nghi hoặc về hành vi của Sở Hành Vân hơn. Hắn thấy rất lạ, Sở Hành Vân không nên làm ra chuyện như vậy... cho dù có muốn đoạt lại thân thể đến thế nào đi nữa, cũng không cần phải mạo hiểm lớn đến vậy...

Mặt Sở Hành Vân trong lồng ngực hắn trắng bệch, trắng như sắp chết.

Tạ Lưu Thủy dẫn Sở Hành Vân trở về, hai người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi nơi này, đi về phía Thanh Lâm Cư. Nhưng cả hành trình, cả người lẫn hồn Sở Hành Vân đều ở trạng thái hồn vía lên mây, Tạ Lưu Thủy cuối cùng không thể làm gì là bảo y nằm xuống nghỉ ngơi, còn hắn nắm hoa mơ thu dọn đồ, sửa soạn hành lý.

Sắc trời càng ngày càng tối, Sở Hành Vân mê man ngủ thiếp đi, Tạ Lưu Thủy chỉ có thể phỏng đoán hồn phách y rời thân thể quá lâu, mới trở về, vẫn còn chưa làm quen được, nhìn trạng thái của hắn, tối nay sẽ không thể đi đường núi giữa đêm được, có thế nào, bọn họ cũng phải nán lại đây một đêm.

Tạ Lưu Thủy nằm bên người Sở Hành Vân, mơ mơ màng màng, hắn hình như cũng ngủ mất, không biết là trong mộng hay ngoài mộng, hình như có người đang gọi hắn, giọng nói đó kêu to:

"Mau đi đi."

"Mau đi đi!"

"Mau đi..."

Thanh âm ban đầu còn lành lạnh, một tiếng sau đó đã trở nên gấp gáp, một tiếng cuối cùng lại như thể lúng túng, giống như bất đắc dĩ sau mọi sự giãy giụa.

Tạ Lưu Thủy hé mắt ra, nhìn thấy Sở Hành Vân nắm chặt tay mình, lăn qua lộn lại, nói một câu:

"Mau đi đi..."

"Sở Hành Vân, Sở Hành Vân! Sở Hành Vân! Ngươi tỉnh lại! Tỉnh lại đi!"

Tạ Lưu Thủy đẩy thế nào cũng không đẩy Sở Hành Vân tỉnh lại được, y giống như thể bị ác mộng đè chặt, cuối cùng Tạ Lưu Thủy hết cách, ngẫm ra được một sáng kiến hết sức tiểu nhân, thừa dịp người gặp nguy, bèn hôn sâu xuống.

Sở Hành Vân đột nhiên không thở nổi, lập tức tỉnh lại, trong mắt có vẻ sợ hãi, Tạ Lưu Thủy đã từng cùng y đi đến hang đầu người, tiến vào quỷ động, biết Sở Hành Vân đã thấy không ít thứ đáng sợ, mà chưa bao giờ y lộ ra vẻ mặt như vậy, Tạ Lưu Thủy hơi sợ, hắn ôm lấy Sở Hành Vân như dỗ trẻ con, hỏi:

"Sở Hành Vân, ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy? Nói cho ta biết được không?"

Hai mắt Sở Hành Vân chỉ có một mảnh hỗn độn mê man, y đảo mắt nhìn xung quanh, như muốn xác nhận mình đang ở nơi nào, tiếp đó tay phải nhẹ nhàng vò tóc xoa tai, cúi đầu xuống thấp, Tạ Lưu Thủy kiên nhẫn chờ y trả lời, Sở Hành Vân lại chỉ mệt mỏi nói một câu:

"Ngày mai chúng ta đi chùa miếu một chuyến."

Tạ Lưu Thủy thấy rất kỳ quái: "Đến chùa miếu làm gì?"

"Linh hồn phân thể."

"Không... Sở Hành Vân, ngươi nói rõ ràn đi." Tạ Lưu Thủy nắm vai y, nghiêm nghị hỏi, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Sở Hành Vân nhìn hắn, sắc mặt rất phức tạp, Tạ Lưu Thủy không nghe trộm được tiếng lòng của y, tất cả đều là ầm ĩ rối loạn, cuối cùng Sở Hành Vân tóm chặt lấy cánh tay Tạ Lưu Thủy, khá giống như đã suy sụp:

"Mau đi đi."

Khuôn mặt Tạ Lưu Thủy toát ra vẻ nghi hoặc, hắn đỡ lấy Vân, nhẹ nhàng động viên y.

Mà cũng chẳng hề có hiệu quả, Sở Hành Vân cúi thấp đầu, vùi đầu vào trong chăn, Tạ Lưu Thủy cảm giác mình đang nghe thấy tiếng nức nở, hắn sợ hết hồn, trong mộng ngoài mộng, hắn gần như chưa bao giờ nhìn thấy Sở Hành Vân khóc. Lúc này Sở Hành Vân tóm chặt lấy hắn, như người đuối nước nắm lấy ván gỗ cuối cùng, Tạ Lưu Thủy nghe thấy y rặn vài chữ ra khỏi kẽ răng:

"Mau đi đi."

"Đi đi, đi mau đi..."

"Sở Hành Vân?"

"Mặc kệ ta, đi đi, xin ngươi đấy!"

Tạ Lưu Thủy kéo Sở Hành Vân, rơi vào yên lặng, hắn không biết Sở Hành Vân rốt cuộc là đang nói chuyện với ai ở trong mơ, hay đã trở về với hiện thực, đang nói chuyện với hắn.

Hoàng hôn buông.

Chợt nghe thấy một tiếng "rầm", cửa sổ bị gió to thổi mở toang, đột nhiên nện từng nhịp lên tường, phát ra âm thanh trầm đục.

Sở Hành Vân như thể tỉnh táo trong chớp mắt, Tạ Lưu Thủy ngồi xổm xuống, giúp y lau nước mắt trên mặt, hỏi: "Ngươi đã đỡ hơn chưa?"

Sở Hành Vân nhìn hắn, ngơ ngác gật đầu.

"Ta đi rót một cốc nước cho ngươi."

Sở Hành Vân không nói gì, y đỡ đầu, nửa nằm trên giường, nhẹ giọng nói: "...Không kịp nữa rồi..."

Tạ Lưu Thủy nghe thấy, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Sở Hành Vân đang nhìn ra bên ngoài, hắn cũng nhìn sang đó theo.

Hai người cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mây thăng khỏi suối, trời khuất gác, mưa sắp tới núi, gió tràn lầu.(*)

(*) trích t Hàm Dương thành đông lâu - Ha Hồn (chú thích của tác giả)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung