Hồi thứ 32: Lưỡng trọng thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Lưu Thủy mơ thấy một giấc mộng kỳ quái.

Trong mộng có tiếng "kèn kẹt", hết sức chói tai, giống như âm thanh sắc bén khi vứt đồ sắt. Hắn bịt chặt tai, đi trong sương mù dày đặc...

Bỗng nhiên, nhìn thấy một thanh rìu.

Chỉ mới lộ hình, đã biến mất.

Tạ Lưu Thủy vận khinh công đuổi theo, hắn đứng trên cao, nhìn xung quanh, lại không tìm thấy được ở đâu, chỉ có âm thanh sắc bén áp tới từ bốn phía tám hướng, áp cho màng nhĩ rung lên đau đớn, như một cây ngoáy tai thon dài sắc nhọn đột nhiên chọc thẳng vào ốc tai.

Giữa ầm ào hỗn loạn, hắn bỗng nhiên nghe thấy dưới tán cây có động tĩnh g đó...

Cúi đầu xuống nhìn, dưới tán cây là Tiểu Hành Vân đang đứng, áng chừng mười hai mười ba tuổi, Tiểu Hành Vân đứng ở đó, ngẩng đầu lên, nhìn cành lá xum xuê, nói:

"Con sóc đáng yêu quá!"

Tiểu Vân nghiêng đầu, lẩm bẩm nói: "Nên để cho nó chạy thoát? Hay là, nên bắt lấy nó!"

Tạ Lưu Thủy quay đầu lại, bốn phía là rừng thẳm trong sương, không có con sóc nào.

Đột nhiên tỉnh mộng.

Tạ Lưu Thủy đỡ đầu, đầu đau như búa bổ, hắn nhìn sang bên cạnh, bên người là khoảng không.

Sở Hành Vân đã biến mất.

Hắn sờ thử ổ chăn, vẫn còn hơi ấm, chắc cũng chỉ mới rời khỏi một chốc, trước lúc ngủ, Tạ Lưu Thủy sợ Sở Hành Vân có chuyện, cho nên canh cho y ngủ, nhưng mà cuối cùng mình còn ngủ say như chết, liếm vết đao sống qua ngày nhiều năm như vậy, một người trưởng thành sống sờ sờ đứng dậy rời đi mà cũng không nhận ra được, Tạ Lưu Thủy cảm thấy thực sự quá kỳ quái.

Tơ dắt hồn thật dài uốn lượn trên mặt đất, hắn sờ sợi tơ, Sở Hành Vân nhất định vẫn còn đang ở đầu kia tơ dắt hồn, bọn họ đang linh hồn đồng thể, nếu như Sở Hành Vân bị một người khác bắt ép đi, y chỉ cần giật nhẹ tơ dắt hồn, hoặc là gọi thầm trong lòng một tiếng, Tạ Lưu Thủy sẽ có thể biết. Thế nhưng không có, không có thứ gì cả.

Đêm hôm khuya khoắt, y một mình đi đâu làm gì?

Ngoài cửa sổ, mưa rơi xuống núi, tí tách tí tách.

Tạ Lưu Thủy ngồi dậy trên giường, lẳng lặng chỉnh lý lại tất cả.

Tơ dắt hồn trên đất đang ở dạng uốn lượn mà không phải căng, nói một cách khác, phạm vi Sở Hành Vân rời đi không lớn, chắc vẫn còn ở xung quanh đây.

Chạng vạng, Sở Hành Vân luôn miệng kêu: "Mau đi đi", đồng thời lúc này lại hành động một thân một mình, nói cách khác, y không hi vọng mình dính líu vào.

Tạ Lưu Thủy nhìn về phía mặt gương đồng bày đầu giường, hắn cầm gương soi, chẳng có gì cả, hắn hiện đang là hồn, không soi ra được gì. Tạ Lưu Thủy đứng lên, đi dọc theo quỹ tích của tơ dắt hồn, đi từ từ, mặt gương quá sạch sẽ là điểm hắn thấy khả nghi nhất, ba tháng không dính bụi, cách giải thích trực quan nhất chính là có người lau nó.

Tạ Lưu Thủy đi xuống lầu thuận theo tơ dắt hồn, dựa theo lời Sở Hành Vân từng nói, chỗ này chỉ được dùng làm cứ điểm săn thú, mà cứ điểm này lại được xây dựng rất lớn, mọi dụng cụ thường ngày đều đầy đủ, cũng không ít gian phòng, chỉ có điều bố cục rất kỳ quái. Tạ Lưu Thủy đứng trong căn phòng lầu một, nhìn ra sân, một cái sân đang yên đang lành khi không lại xây một cái kho chứa đồ ở chính giữa, đồng thời còn đào dốc xuống lòng đất, với không gian rộng rãi như vậy, tội gì?

Tơ dắt hồn quẹo qua đại sảnh, quẹo vào căn phòng riêng kia.

Tạ Lưu Thủy đi từng bước một, theo sợi tơ tiến vào, rẽ vào bức bình phong, lập tức nhìn thấy hành lang gấp khúc thật dài đó, thăm thẳm, tối tăm.

Chỗ này chính là nơi kỳ quái nhất trong toàn bộ căn nhà này, không lắp cửa sổ, không thắp nến, phần cuối hành lang gấp khúc chẳng có gì cả, chỉ có thùng gỗ lớn và xà phòng, thoạt nhìn như chỉ dùng để tắm gội.

Tạ Lưu Thủy không nghĩ ra được lý do phải xây như vậy, nơi rửa ráy mà không lắp đến một cánh cửa sổ nào, hơn nữa mỗi lần hứng nước, đều phải ôm thùng gỗ xuyên qua xuyên lại trên hành lang, cách giải thích duy nhất là nơi này cũng không được dùng để rửa ráy.

Tạ Lưu Thủy đi dọc theo tơ dắt hồn tới bên cạnh thùng gỗ, bốn phía có vẻ yên ắng, rồi trong yên tĩnh lại mơ hồ có tiếng gió.

Vọng lên từ dưới lòng đất.

Tơ dắt hồn xuyên qua thùng gỗ, chui xuống dưới lòng đất.

Tiếng gió nhè nhẹ, còn có âm thanh thứ gì đó lay động.

Tạ Lưu Thủy không lỗ mãng đi xuống theo, hắn lẳng lặng nghĩ. Sau khi chuyển tới ở nơi này, còn có hai chuyện lạ nữa, sơn quỷ và hố xác chết.

Khi gặp phải thợ săn, thợ săn trẻ tuổi đã hỏi: "Vì sao chưa bao giờ đi đến Đông núi săn thú", nói một cách khác, lời đồn sơn quỷ đã tồn tại rất lâu. Hố xác chết có lẽ chính là do sơn quỷ làm, mà xác chết trong hố tuy có tử trạng thê thảm, nhưng không hề có dấu vết bị ăn hay gặm nhầm, chẳng hề giống như bị ăn trong lời đồn, mà lại giống như... bị hành hạ đến chết.

Tạ Lưu Thủy lại nhớ tới thợ săn còn từng nhắc tới chuyện phía đông núi xuất hiện chuyện trộm xác chết, nếu như việc này cũng có liên quan tới sơn quỷ, sơn quỷ kia chỉ hành hạ xác chết? Sau đó ném xác chết bị hành hạ vào hố, ngày ngày tích lũy, tạo thành hố xác chết.

Mà Sở Hành Vân lại biết về hố xác chết.

Biết, lại vẫn còn sống ở nơi này, biết, mà khi nhìn thấy hố xác chết, phản ứng vẫn hết sức lớn.

Tạ Lưu Thủy ngồi xổm trên mặt đất, hắn đưa ra một suy luận từ mặt gương đồng: Nơi này, còn có một người khác đang ở.

Hai điều kết hợp lại...

Có lẽ, Sở Hành Vân có quen biết "sơn quỷ" kia?

Không chỉ quen, mà còn bao che cho hắn, cung cấp nơi ở cho hắn.

Tại sao lại làm như vậy?

Tạ Lưu Thủy không nghĩ ra nổi, sơn quỷ đã tồn tại rất lâu, nói một cách khác trước đây cũng là như vậy, khi đó Sở Hành Vân vẫn còn võ công, người cũng coi như thông minh, không thể bị người khác ép buộc nhiều năm như vậy lại chẳng thể phản kháng.

Nói một cách khác, Sở Hành Vân rất có thể là tự nguyện.

Càng nghĩ càng không thông chuyện này.

Tạ tiểu hồn nhìn chằm chằm mặt đất đen sì, chậm rãi tan mình vào đó, bên trong hầm là một đống cá khô thối, mà tơ dắt hồn lại chui vào tường đá trong hầm.

Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, giữa hầm và kho chứa đồ ngoài sân còn có một huyệt trống dưới lòng đất, có lẽ là nằm sau lưng bức tường đá này. Tạ Lưu Thủy nhớ tới cái ống trúc nghiêng xuống phía dưới, hắn suy đoán, ống trúc không phải bỏ đi, mà là để cung cấp nước cho sơn quỷ sống trong huyệt trống dưới lòng đất.

Nhưng dáng vẻ suy sụp của Sở Hành Vân thật sự khiến Tạ Lưu Thủy canh cánh trong lòng, hắn cảm thấy kỳ quái, âm thầm nuôi một sơn quỷ khát máu thích giết chóc, tuy đúng là không để lộ ra ngoài sáng thật, nhưng cũng không cần phải sợ sệt như thế chứ. Hơn nữa nhìn từ hố xác chết, hầu hết đều là động vật như gà lợn, dê bò, người rất có thể là xác chết trộm về, cũng không xem như tội ác tày trời, nói một cách công bằng, Tạ Lưu Thủy hắn còn có thể đi chiêu cáo võ lâm hay sao?

Vì sao lại sợ hãi như vậy?

Sở Hành Vân đang sợ hãi điều gì?

Tạ Lưu Thủy cẩn thận nhớ lại, Sở Hành Vân luôn miệng hô trong cơn ác mộng "Mau đi đi", mà sau khi tỉnh lại, y dựa vào giường, nhẹ nhàng nói một câu:

"... Không kịp nữa rồi..."

Nói cách khác, có việc gì đó sắp xảy ra, đồng thời cũng có thời hạn. Tạ Lưu Thủy bước từng bước tới, nhìn tơ dắt hồn uốn lượn từng vòng, cuối cùng hắn đứng bên cạnh bức tường đá dưới hầm.

Thời hạn... Thời gian...

Trong giây lát, trong đầu hiện lên câu nói của người thợ săn:

"Sơn quỷ mỗi tháng sẽ đến một lần..."

Nguy rồi! Tạ Lưu Thủy rùng mình, hắn vội vàng đưa tay ra, vừa muốn xuyên tường chui vào, đột nhiên, cả người đã cứng đờ.

Hắn tính lầm rồi!

Trong kho chứa đồ nồng nặc mùi thơm, mà xung quanh xác chết mình lại được đặt rất nhiều viên thuốc vàng bạc để chống phân huỷ, đồng thời quả thật có hiệu quả, trời nóng bức ẩm ướt như vậy, thi thể vẫn còn được bảo dưỡng rất tốt.

Hắn nhớ ra, lúc đó thi thể mình được Sở Hành Vân cõng từ ruộng thụy hoa lại đây, khi đó là buổi trưa, hắn trốn dưới lòng đất, không để ý cẩn thận, nhưng vẫn có thể khẳng định là Sở Hành Vân tuyệt đối không tạt vào bất cứ nơi nào bán chất phòng xác chết phân hủy.

Như vậy thì chỗ thuốc này là từ đâu đến?

Cách giải thích trực quan nhất là Sở Hành Vân vốn dĩ đã có.

Nghĩ như vậy, thì lại nảy ra một câu hỏi đáng sợ hơn:

Hắn mua về để làm gì?

Những hương liệu sặc sụa đó, thật sự chỉ để phòng côn trùng thôi sao?

Cá khô chua thối dưới hầm, thật sự chỉ là lười thu dọn thôi sao?

Hay là... để che đi một thứ mùi nào đó khác?

Bỗng nhiên, trong đầu hiện lên một vòng vết sẹo hồng hồng, vệt hồng bị xích sắt mài trên mắt cá chân phải của Sở Hành Vân.

Linh quang chợt hiện, Tạ Lưu Thủy sực nhớ ra một dãy sách bị khóa chặt bên trong giá sách ký ức của Sở Hành Vân...

Hết thảy đều được liên kết thông suốt trong nháy mắt, Tạ Lưu Thủy đứng bên ngoài tường đá, vốn đã giơ tay lên, lại lặng lẽ buông xuống, xoay người đi.

Thì ra là như vậy, thì ra là... như vậy.

Hắn gần như có thể nghe thấy được âm thanh bên trong, hắn cũng gần hiểu rõ được rốt cuộc là truyện ra sao.

Tạ Lưu Thủy đứng bên ngoài tường, tơ dắt hồn lẳng lặng rũ xuống, Sở Hành Vân không tới kéo hắn, cũng không hề túm hắn.

Hắn nhớ tới hôm qua, Sở Hành Vân khóc lóc nói với mình: "Mặc kệ ta, mau đi đi, xin ngươi đấy!"

Hắn nhớ ra trong mộng, hắn biến thành con sóc Bình Vân Quân, Tiểu Hành Vân mừng rỡ mở hộp ra, nói với hắn: "Chào ngươi! Ta tới tìm ngươi chơi này!" Hắn nhớ tới bọn họ cùng ngồi dưới cây ngắm ráng chiều, đang yên đang lành, Tiểu Hành Vân bỗng nhiên lại lạ thường, nói với hắn:

"Nơi này tối quá, ta lạnh quá."

"Đau thật đấy, ngươi cũng vậy đúng không?"

"Tạ Lưu Thủy."

Tạ Lưu Thủy đứng bên ngoài tường, hắn thấy bức tường đá chắn trước mắt, nhẹ nhàng nắm lấy tơ dắt hồn, hắn cúi đầu, ngắm sợi tơ trong lòng bàn tay, nắm chặt, rồi buông ra, lại nắm chặt, cuối cùng nắm chặt đơ, cũng không hề buông tay ra, hắn bước về phía trước, xuyên tường vào trong.

Máu... Đâu đâu cũng có máu.

Một luồng mùi hôi phả vào mặt, không phải mùi hôi của cá tanh, mà là mùi xác chết thối rữa thực thụ.

Đập vào mắt là mấy chục bộ thi thể treo cổ, nhẹ nhàng lắc lư trong tiếng gió.

Xác chết bị quất roi cho da tróc thịt bong, chảy mủ vàng róc rách...

Cái huyệt dưới lòng đất này rất lớn, trên bức tường đá hai bên treo đủ loại công cụ hành hình đủ kiểu dáng, khắp nơi là những mảnh vụn từ xác chết, xương cốt, và cả tròng mắt lăn xuống, nội tạng bị cắt lìa...

Tạ Lưu Thủy đi thẳng mãi về phía trước, đi tới nơi sâu nhất, nhìn thấy Sở Hành Vân.

Y quay lưng về phía hắn, áo trắng trên người đã bị nhuộm thành màu máu đen, Sở Hành Vân cầm một thanh rìu, chốc chốc lại tàn nhẫn chém lên thân một con trâu chết như muốn phát tiết điều gì.

"Nhàm chán quá."

Giọng nói hơi non nớt, hơi ngọt, có gì đó giống với... Tiểu Hành Vân chưa từng lớn lên.

Tạ Lưu Thủy im lặng, trong ký ức, có một người điên mua Tiểu Hành Vân, sau đó dùng xích sắt khóa chặt nó lại, người kia cầm thanh rìu, đi từng bước về phía nó...

Toàn bộ ký ức sau đó đều vỡ vụn.

Tạ Lưu Thủy lẳng lặng nhìn xác chết máu me đầy đất, hắn mở miệng, hỏi: "Tại sao lại làm như vậy?"

"Không tại sao cả." Sở Hành Vân chém rìu xuống đứt cái đầu trâu, y nghiêng đầu, nhìn đám máu đen dính dưới đất như xem con kiến dọn nhà, nhẹ nhàng nói:

"Không làm như vậy, thì ta phải làm sao, hả, muốn ta phò trợ chính nghĩa, vì dân vì nước? Ha ha, một thằng bé từ nhỏ bị đánh đập, bị dằn vặt, bị ngược đãi, sau này lớn lên, nó trở thành chính nhân quân tử, ha ha ha ha ha!"

"Tiểu Hành Vân" xoay đầu lại, nhìn Tạ Lưu Thủy, khuôn mặt bị máu bắn tóe lên bỗng nhiên nở nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào nói:

"Lưu Thủy Quân à, ngươi nói xem, chuyện này có khả năng không?"

Tạ Lưu Thủy không trả lời, hắn lẳng lặng nhìn Sở Hành Vân trước mặt, trên khuôn mặt trắng như tuyết bị máu bắn tóe mất nửa, mặt mày lạnh nhạt mọi ngày, lúc này lại có thêm vài phần diễm lệ không tả được bằng lời.

Đau đớn trong quá khứ, quá tuyệt vọng, Sở Hành Vân không gắng gượng qua được.

Một người không gánh chịu được, vậy thì hai người gánh.

Lúc này y đã không còn là Sở hiệp khách hiểu rõ lí lẽ, danh dương thiên hạ nữa, mà là một đứa trẻ không được đối đãi bình thường, đã bị ép điên, lấy người làm đồ chơi, lấy giết người làm lạc thú.

Tiểu Hành Vân cầm thanh rìu, đi từng bước về phía Tạ Lưu Thủy, trên mặt hiện lên vẻ điên cuồng, y cười hỏi:

"Ngươi có biết ông chú điên kia đã chết như thế nào không?"

Tạ Lưu Thủy tỉnh táo lùi về phía sau, Tiểu Hành Vân áp sát từng bước: "Trong ký ức của tên kia, chỉ chọc mười bốn đao là xong việc, ha ha, làm sao gã khùng kia có thể ngon ăn được như thế!"

Tạ Lưu Thủy suy đoán "tên kia" chính là để chỉ mặt phải của Sở Hành Vân, Sở hiệp khách có đạo đức lý trí, nhiều năm giao thiệp với bên ngoài, những đau đớn không thể chịu đựng sẽ bị loại bỏ khỏi ký ức của Sở hiệp khách, những phần không thể loại bỏ thì sẽ bị che đậy lại, biến thành những cảnh tượng có thể chấp nhận được, gửi vào đầu óc, mà những đau đớn chân thực, máu me chân thực thì lại để Tiểu Hành Vân ghi nhớ, ghi lòng tạc dạ, hiển hiện từng đường nét.

Chỉ thấy Tiểu Hành Vân dừng lại, nhắm mắt, như đang hồi tưởng lại dư vị một món ăn ngon, y chậm rãi nói:

"Ta chém gã thành một trăm bốn mươi khúc."

"Ta cầm thanh rìu gã thích nhất, trước tiên chém chân gã, sau đó chặt tay, gã chỉ còn lại thân mình, như con bướm bị rút cánh, trườn minh trên đất, nói năng lộn xộn xin tha: Tha cho ta đi, tha cho ta đi! Van xin ngươi! Cứu ta..."

"Lời ta từng quỳ dưới đất nói trong quá khứ, hiện tại đã đến lượt gã nói! Một người cao to như vậy, đi giày da, lái xe ngựa, thần khí đến vậy, có thể làm thế nào? Còn không phải cũng chỉ có thể nằm dưới đất như giun dế hay sao! Gã vừa trườn dưới mặt đất, ta vừa dùng cái rìu, chém gã, gã vừa khóc vừa kêu... Ha ha ha, quá sung sướng, quá sung sướng! Cả đời ta chưa bao giờ sung sướng được như vậy!"

Cái đầu trâu đẫm máu lăn trên đất, Tiểu Hành Vân cúi đầu, đạp một chân lên nó, nghiền ép trái phải, máu thịt tuôn trào ra như quả bị dẫm bẹp, thành một đống nát bấy.

"Năm năm, một nghìn tám trăm hai mươi lăm ngày, mỗi thời mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây, đều là ta, tất cả đều là ta chịu đựng! Ngoại trừ những tên dằn vặt ta, ta chưa bao giờ nhìn thấy người khác cả."

Tiểu Hành Vân ngẩng đầu, nheo mắt lại như con báo săn, nói:

"Lưu Thủy Quân là người sống đầu tiên mà ta biết."

Tạ Lưu Thủy quay đầu, không nói một lời mà bắt đầu chạy, hắn đã hiểu tại sao Sở Hành Vân lại bắt hắn "mau đi đi".

Tiểu Hành Vân muốn giết hắn.

Nói chính xác là muốn tàn nhẫn hành hạ hắn đến chết.

Không tại sao cả, vui mà, thú vị mà, chỉ vậy thôi.

Tiểu Hành Vân mỉm cười nhìn Tạ Lưu Thủy bỏ chạy như mèo vờn chuột, y cầm thanh rìu, chậm rãi đi từng bước tới: "Tại sao ngươi không nói câu nào?"

Tạ Lưu Thủy chạy đến chỗ trốn, nơi này tương đối dễ triển khai thân thủ, hắn thấy mười mấy bộ xác chết đung đưa giữa không trung, trả lời: "Nói gì? Nói thì ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?"

"Ha ha, ta sống trong bóng tối một mình mười mấy năm, bỗng nhiên có một người đến bên cạnh ta, ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua cho kẻ đó sao?" Tiểu Hành Vân nhặt tơ dắt hồn lên, nắm chặt lấy.

"Những ký ức ấy... là ngươi lén cho ta xem?"

Tiểu Hành Vân nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Tạ Lưu Thủy, ngầm thừa nhận.

Tạ Lưu Thủy hỏi: "Tại sao?"

"Tại sao?" Tiểu Hành Vân lặp lại một lần nữa, như nghe thấy chuyện gì đó buồn cười, "Không tại sao cả, ta muốn thế, ta muốn làm gì thì sẽ làm thế, thế gian không có nhiều tại sao như vậy! Trước đây, bọn họ nói, quỳ xuống cầu xin là sẽ bỏ qua cho ta, khóc lóc là sẽ không đánh ta nữa, ta luôn gào khóc, liều mạng xin tha, có ích gì không? Không có, chẳng có tác dụng gì cả. Tại sao? Ai đến nói cho ta biết tại sao? Rồi có ai đến nói cho ta biết tại sao ta lại bị đối xử như vậy không? Ta đã từng hỏi mình hàng trăm lần, tại sao lại phải xây lên một nơi như vậy? Rốt cuộc là tại sao lại phải xây lên một địa ngục như vậy! Tại sao!"

Huyệt trống dưới lòng đất vang vọng tiếng gào thét của y, Tạ Lưu Thủy đứng nghiêm bất động, quan sát y, Sở Hành Vân gần như không để lộ cảm xúc, mà Tiểu Hành Vân lại hoàn toàn khác, y như thể căn bản không thể khống chế được cảm xúc của mình, chỉ thấy y phẫn nộ đến mức thở không ra hơi, ngồi xổm xuống, nhấc cái đầu trâu kia lên, ác độc móc mạnh tròng mắt nó ra.

Phút chốc, đầy tay đã là máu, Tiểu Hành Vân nhìn, như thể tìm lại được bình tĩnh giữa máu me đỏ lòm, y bóp tròng mắt trong tay, nói một cách chán chường:

"Không đẹp bằng mắt Lưu Thủy Quân."

"Bẹp" một tiếng, y vứt tròng mắt kia xuống đất, sau đó, nhấc chân, giẫm nát bét.

Y ngắm nghía tròng mắt vỡ nát, tiếp đó quơ quơ thanh rìu sáng loáng như tuyết, đi tới từng bước, hai mắt dán chặt nhìn chằm chằm vào Tạ Lưu Thủy, như đang nhìn chằm chằm vào một món đồ chơi thú vị, y cười cong đuôi mày, hỏi: "Ngươi sợ không?"

Tạ Lưu Thủy đứng yên, chỉ nhìn y dần lại gần mình, rồi hỏi ngược lại: "Vậy trước kia ở trong địa ngục đó, ngươi sợ không?"

Tiểu Hành Vân bật cười phá lên: "Nói thật, ta không cảm thấy Bất Dạ Thành là địa ngục."

"Trước kia ta cũng cảm thấy những tên kia đều là súc sinh, nhưng sau này, có người đã nói với ta, con người thực ra có ba loại dục vọng: Thú dục, nhân dục, thần dục, Bất Dạ Thành xưa nay không phải là nơi để thỏa mãn thú dục, mà là nơi để thỏa mãn thần dục."

Y vừa nói, vừa nhìn lên những công cụ hành hình đẫm máu trên tường: "Thú dục muốn làm cầm thú, nhân dục muốn đứng trên người khác, còn thần dục thì vọng tưởng thống trị tất cả. Rất nhiều người đều cho rằng mình là người tốt, mình có thể làm một người tốt mãi như vậy, không có những dục vọng bẩn thỉu ấy. Thực tế thì ai ai cũng có, trong lòng ai cũng đều cất giấu ý muốn làm thần, muốn vượt trên tất cả, muốn thống trị tất cả! Cẩn thận hồi tưởng lại xem, những con côn trùng bị chơi chết ngày bé..."

"Nhìn thấy mấy con kiến bò dọc theo góc tường, không hiểu sao lại muốn dùng tay đi chặn đường chúng nó, dùng hòn đá nghiền chết chúng nó, con kiến có cừu oán gì với ta sao? Không có, con kiến trêu chọc ta sao? Không hề. Vậy tại sao ta lại làm như vậy? Không tại sao cả, bởi vì ta nổi lên hứng thú, bởi vì ta muốn làm vậy, bởi vì ta thượng đẳng hơn chúng nó nhiều lắm! Ta có thể tùy ý thống trị thế giới của chúng nó, chẳng ai khiển trách, chẳng có ràng buộc! Ngẫm lại xem, có một ngày, ở một nơi nào đó, không còn cần phải tôn kính đồng loại, không cần nhiều lời với bọn họ, muốn giết chết ai thì giết chết người đó, muốn giết chết thế nào thì giết chết thế đó, giống nhau đều là loài hai tay hai chân đứng thẳng đi lại, nhưng ta lại có thể ngự trị trên tất cả, tâm huyết dâng trào là có thể gõ nát đầu các ngươi, chém nát người các ngươi, ta muốn làm gì thì làm, không có đạo đức, không có vương pháp, không bị ràng buộc, tự do tự tại! Sảng khoái hơn không? Nơi như thế sao có thể gọi là địa ngục? Mà quả thực là tiên cảnh!"

Tạ Lưu Thủy yên lặng quan sát y, âm thầm ghi nhớ trong lòng, Sở Hành Vân kiệm lời, còn Tiểu Hành Vân lại mau mồm mau miệng, như thể... như đã im lặng mười mấy năm, cuối cùng cũng có người đến được thế giới của y, tới nghe y nói hết.

Giọt máu rơi xuống, nhỏ giọt, đi xuống, tụ lại thành một vũng đỏ tươi trên mặt đất, Tạ Lưu Thủy nhìn công cụ hành hình treo đầy hai bên tường, mở miệng hỏi: "Ngươi... ở trong Bất Dạ Thành, ngoại trừ người điên kia, còn từng giết không ít người đúng không?"

"Người? Ha ha ha, đối với thần, những kẻ đó không gọi là người, gọi là côn trùng. Ta đã phải quỳ dưới đất làm giun dế đủ rồi, tại sao ta không thể làm thần? Tại sao không đi làm thần? Nực cười tên nhu nhược kia mỗi ngày chỉ dám tham gia hội đấu võ gì đó, không dám dùng đao thật thương thật chém giết một phen!"

Tạ Lưu Thủy cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Sở hiệp khách xưa nay không giết người, vì y sợ hãi, sợ lại nghĩ tới "sung sướng" khi làm thần, sợ mình thấy máu là hưng phấn, về sau không còn quay đầu lại được.

Tiểu Hành Vân vung rìu lên, cười đi tới, bỗng nhiên, y bị thứ gì đó ghìm giữ lại...

Chỉ nghe thấy một tiếng "rầm", y ngã mạnh xuống đất.

Trên mắt cá chân phải của Sở Hành Vân bị khóa chặt một cái cùm sắt, dây xích sắt đã kéo ra căng nhất, y không tiến thêm được bước nào nữa.

Tiểu Hành Vân ngã xuống đất, y giơ cao rìu, điên cuồng chém lên xích sắt: "Chết đi! Chết đi! Chết đi! Kẻ nhu nhược như ngươi có tư cách gì khóa ta lại! Đến nỗi thống khổ của mình mà cũng không chịu đựng, lần nào, lần nào cũng đều là ta! Lần nào ta mở mắt ra cũng đều là đang bị đánh! Dựa vào đâu! Hả? Ngươi dựa vào đâu mà nhốt ta vào trong này! Ngươi dựa vào đâu! Hả?"

Tiểu Hành Vân rít gào ngã xuống mặt đất, ôm đầu lăn lộn không ngừng, hết sức đau đớn, như đang phát bệnh, y nói năng lộn xộn, cả người phát run:

"Tối quá... Lạnh quá... Đau quá..."

Tiểu Hành Vân đứng dưới ánh mặt trời đã lớn rồi, lớn thành Sở hiệp khách, lớn thành một bản thân trong lý tưởng, Tiểu Hành Vân trong bóng tối lại không, nó bị vứt vào đây, bị vứt trong bóng tối như rác rưởi, sống mười năm như một ngày, sống sót cùng xác chết dơ bẩn mục nát, dưới lòng đất sâu.

Tống Trường Phong, Triển Liên, Đấu Hoa hội, giang hồ nhất tuyệt... mọi vinh quang và tán tụng đều không liên quan gì tới nó, không quen biết bất cứ một ai, không trải qua bất kỳ vui sướng nào, trong sinh mệnh, ngoại trừ đánh đập, ngược đãi, dằn vặt, thì không còn ký ức nào khác.

Khi còn bé, nó bị những kẻ kia khóa lại, lớn rồi, lại bị chính mình khóa lại.

Tạ Lưu Thủy đi từng bước về phía y, ngồi xổm xuống, thở dài một tiếng, đỡ y dậy, Tiểu Hành Vân đột nhiên mở mắt ra, nắm chặt lấy cánh tay Tạ Lưu Thủy, híp mắt nói:

"Ngươi thật tốt."

Tạ Lưu Thủy không trả lời, hắn mơ hồ cảm nhận được một linh cảm không lành.

Tay kia của Tiểu Hành Vân nắm cái rìu.

"Ta mới là vật chủ của linh hồn đồng thể, ngươi dựa vào ta để sống, cho nên, cho dù ta có chém Lưu Thủy Quân thành từng khúc, ngươi cũng sẽ không chết đi thật đúng không? Chỉ cần có ta ở đây, ngươi sẽ có thể trở lại bình thường một lần nữa. Sau này ta sẽ không cần những xác chết này nữa!"

Tiểu Hành Vân tóm chặt lấy Tạ Lưu Thủy, hỏi tiếp như pháo liên thanh:

"Lưu Thủy Quân, ngươi đã từng nói, ngươi thích Sở Hành Vân mà, đúng không?"

"Vậy thì, cũng sẽ thích cả một phần là ta nữa, phải không?"

Không chờ cho hắn trả lời, Tiểu Hành Vân đã cướp trước: "Chắc chắn sẽ thích."

Y sờ lên cổ Tạ Lưu Thủy, giơ rìu, nở nụ cười ngọt ngào:

"Chúng ta ở bên nhau đi! Mãi mãi, mãi mãi."

"Rầm" một tiếng, cái rìu đập xuống, lưỡi rìu sắc bén xuyên qua cổ Tạ Lưu Thủy, găm vào mặt đất, để lại một rãnh sâu.

Gió kèn kẹt lọt qua khe hở, làm cho mười mấy bộ thi thể đang treo đung đưa qua lại, giống như vẫn đang còn sống giãy giụa, Tiểu Hành Vân đứng trong bóng mấy bộ xác lay động, mở miệng nói yếu ớt:

"À, ta quên mất, Lưu Thủy Quân chỉ là hồn."

Y nói, rồi từ từ khom lưng, hơi tiếc nuối rút thanh rìu lên, Tạ Lưu Thủy nhân cơ hội này thoát khỏi trói buộc, đứng sau lưng y, nói: "Ngươi có chém thế nào cũng không chém lên người ta được."

Tiểu Hành Vân nhìn chằm chằm vào hắn, như mèo nhìn chằm chằm chuột con dưới vuốt, y nở nụ cười tinh nghịch: "Vạn vật trên thế gian, Lưu Thủy Quân chỉ có thể chạm vào ta, nói một cách khác, phàm chỉ cần là một phần của ta, đều sẽ có thể chạm đến ngươi đúng không?"

Tạ Lưu Thủy trơ mắt nhìn Tiểu Hành Vân ung dung nhấc thanh rìu, thản nhiên rạch xuống cánh tay mình, y ngoẹo cổ nhìn lưỡi rìu cắt lên da thịt, dòng máu đỏ tươi chảy ra, phảng phất như đó căn bản không phải thân thể của  mình. Sau đó, Tiểu Hành Vân nắm thanh rìu nhỏ mái, như một đứa trẻ ương bướng, nhảy nhảy nhót nhót, bất chợt, lại vung cái rìu về phía Tạ Lưu Thủy.

"Như vậy là có thể giết chết ngươi!"

Tạ Lưu Thủy lập tức khom người tránh thoát, Tiểu Hành Vân ngùn ngụt sát khí, đột nhiên đổi tay nắm rìu, chém ngược trở về, Tạ Lưu Thủy lăn ra khỏi chỗ, vừa muốn đứng dậy, rốn bỗng nhiên đau xót, tơ dắt hồn bị nắm chặt, Tiểu Hành Vân nắm mạnh cực kỳ, dùng hết sức kéo hắn qua, lưỡi rìu bổ thẳng tới trước mặt.

Tạ Lưu Thủy nghiêng nhẹ đầu, tránh né thế tấn công, hắn không né, mà cứ thế áp tới theo lực chém của Tiểu Hành Vân, Tiểu Hành Vân chưa từng thấy con mồi nào như vậy, chợt ngây người, Tạ Lưu Thủy tức thì ra tay, ngón tay trỏ và ngón tay cái chạm khẽ lên xương cổ tay Tiểu Hành Vân.

Tiếng "loảng xoảng" vang lên, thanh rìu rơi xuống mặt đất, Tiểu Hành Vân chợt cảm thấy cả cánh tay mình đều tê rần, y cúi đầu xuống nhìn mình, không sao lại như vậy, trước đây... trước đây chỉ cần y cầm lấy rìu, sẽ là không làm gì cũng thắng, mấy tên ngông cuồng tự đại đó sẽ lập tức khóc ròng quỳ xuống đất xin tha, tuyệt không hề có ngoại lệ, nó không hiểu tại sao...

Tạ Lưu Thủy ở bên cạnh nhìn Tiểu Vân nghệch ra, không biết phải làm sao, Tiểu Hành Vân chỉ là cả người đầy sát khí trông hơi đáng sợ, trên phương diện võ học thì chẳng đánh được phát rắm nào, không học được một chiêu nửa thức, nếu như là khi chân khí thập dương vẫn còn, thì còn có thể làm ra trăm vạn ngã xuống, ngàn dặm máu chảy, thế nhưng hiện nay, chỉ có thể dựa cả vào tứ chi ra đón đánh, đối phó với phàm phu tục tử tay không tấc sắt còn được, mà đối phó với người như hắn thì thực sự không ăn thua. Tạ Lưu Thủy nói:

"Ngươi... không biết ta có võ công?"

"...Biết." Tiểu Hành Vân lùi về sau một bước, y nhìn Tạ Lưu Thủy như mèo nhìn thấy hổ.

Tạ Lưu Thủy nhíu mày: "Biết mà còn vậy?"

"Ta... ta tưởng có thể đối phó được ngươi." Tiểu Hành Vân mím môi, lập tức cầm chặt lấy thanh rìu, ôm như ôm bùa hộ mệnh.

Tạ Lưu Thủy nghĩ thầm, tự tin của ngươi ở đâu ra, hắn nở nụ cười, tiến về phía trước một bước, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay Tiểu Hành Vân, muốn y thả thanh rìu xuống, không tự làm mình bị thương, không ngờ mới vừa chạm vào y, Tiểu Hành Vân đã đột nhiên cao giọng thét:

"AAAAA! AAAA! Cút đi!"

Cả người Tiểu Vân như phát bệnh, đấm đá giãy đạp, Tạ Lưu Thủy nhanh tay giơ cao đầu hàng: "Cút đây cút đây, ngươi đừng như vậy." Tạ Lưu Thủy cuống quýt cút, đứng ở đằng xa, liên tưởng tới quá khứ của Tiểu Hành Vân, đứa nhỏ này có lẽ hết sức bài xích người mạnh hơn lại gần mình, chỉ khi đứng trước người yếu hơn so với y, mới có thể không ngừng hành hạ đến chết, mới có thể xác nhận mình đang được an toàn nhất, không ai có thể làm gì y.

Thế nhưng hiện giờ, Tạ Lưu Thủy lại có thể đánh rớt thanh rìu của y dễ như trở bàn tay, Tiểu Hành Vân lập tức đánh mất lý trí, y sợ phát khiếp, ôm chặt thanh rìu, lưỡi rìu cắt bản thân bị thương, y cũng chẳng hề hay biết, ôm chặt như ôm nhánh cỏ cứu mạng. Tạ Lưu Thủy không biết làm gì, bỗng nhiên, hắn thoáng trông thấy bên dưới bức tường đá có một con gấu bông.

Chính là con gấu một lá.

Con gấu dính máu, bẩn thỉu, nhỏ hơn rất nhiều so với con gấu trên giường Sở Hành Vân, nhưng đều xấu giống nhau, có thể là Tiểu Hành Vân tự mình làm, nó lẻ loi nằm sấp ở đó, Tạ Lưu Thủy đi tới, ôm gấu nhỏ vào ngực, sau đó ngồi xuống đất, không nói gì, cũng không nhìn Tiểu Hành Vân, chỉ ngồi như vậy.

Tiểu Hành Vân nhìn chằm chằm hắn, rất bất mãn, lại không dám nói, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Ngươi đi ra! Không được ôm gấu của ta!"

Tạ Lưu Thủy không để ý tới y.

"Đi ra! Đi ra! Trả gấu lại cho ta!"

Tạ Lưu Thủy hết sức nghe lời, thả con gấu về chỗ cũ, sau đó lùi qua một bên.

Tiểu Hành Vân quan sát hắn, một lúc sau, cảm thấy không có nguy hiểm gì, liền tự mình đi tới, xách gấu một lá lên, vừa ôm gấu vào trong lồng ngực, vừa lẩm bẩm: "Không cho ngươi chạm vào..."

Tạ Lưu Thủy ngồi ra xa hơn, nghịch một hòn đá nhỏ, bộ dạng như thể không để ý tới ai, Tiểu Hành Vân lại nhìn chằm chằm vào hắn, quan sát một hồi, bỗng nhiên khí thế hung hăng nói: "Không cho ngươi cử động!"

Tạ Lưu Thủy bất động y như lời.

Tiểu Hành Vân cảm thấy thú vị, y nghiêng đầu nhìn Tạ tiểu hồn, lại dữ dằn nói: "Đứng lên cho ta!"

Tạ Lưu Thủy chớp mắt đã như tiểu binh nghe lệnh, tức thì đứng dậy.

Tiểu Hành Vân mở cờ trong bụng, người này tuy lợi hại hơn mình, nhưng chỉ cần y dữ dằn hơn, tên này sẽ nghe lời. Nghĩ ra được điều này, Tiểu Vân hết sức phấn khởi, y một tay cầm rìu, một tay xách gấu nhỏ bẩn bẩn, dương dương tự đắc đi tới, lên giọng ra lệnh:

"Ngươi lại đây cho ta!"

Tạ Lưu Thủy nghe lời tới gần, Tiểu Hành Vân đột nhiên ra tay, vặn đầu hắn lại, cầm lấy thanh rìu bổ thẳng xuống, chuỗi động tác tuy có lưu loát, mà vẫn có trăm ngàn kẽ hở, Tạ Lưu Thủy có ít nhất là ba mươi lăm biện pháp thoát thân khác nhau, muốn thua muốn thắng đều rất dễ dàng, nhưng hắn không biết rốt cuộc phải làm đến mức độ nào mới có thể khiến cho Tiểu Hành Vân cảm thấy an toàn, hắn duỗi tay điểm lên lưỡi rìu, hòa hoãn lực đạo chém xuống, sau đó thuận thế nằm xuống đất, đặt thanh rìu trên cổ.

Tiểu Hành Vân không hề phát hiện ra được động tác nhỏ của Tạ Lưu Thủy, y chỉ cảm thấy hoang mang, không hiểu vì sao rõ ràng mình đã dùng sức như muốn chém đầu hắn, cuối cùng cái rìu lại gục xuống, đặt lên bả vai người khác, song Tiểu Hành Vân không thích suy nghĩ, y mỉm cười giơ rìu lên, như giơ lên pháp khí, không có thứ gì là y không một nhát chém chết được, nếu như có, vậy thì chém hai nhát.

Tạ Lưu Thủy trở mình xoay người, hắn nằm dưới đất, lập tức run lẩy bẩy, yếu ớt nhu nhược nói: "Cầu xin ngươi, bỏ qua cho ta đi..."

Tiểu Hành Vân nở nụ cười mãn nguyện, y bổ một rìu xuống bên chân Tạ Lưu Thủy, Tạ Lưu Thủy kịp thời run lên, người đầy sợ hãi: "Đừng giết ta, được không... Đừng giết ta..."

Tiểu Hành Vân một lần nữa nghe thấy giọng điệu quen thuộc, y cảm thấy thỏa mãn vô cùng, y cũng không buồn nghĩ xem tại sao người này lại quay ngoắt như vậy, nghe thấy điều muốn nghe, nhìn thấy điều muốn nhìn, lại một lần nữa cảm thấy mình đang hết sức an toàn, không chỉ không một ai có thể làm gì y, mà chính y còn có thể muốn làm gì thì làm, như thần như thánh, không có gì đáng lo sợ.

Y cao cao tại thượng, giơ cao thanh rìu, dùng lưỡi rìu dính máu lạnh như băng dán sát lồng ngực Tạ tiểu hồn, Tạ Lưu Thủy sợ hãi ôm chặt lấy đầu, miệng không ngừng xin tha: "Đừng giết ta... Đừng giết ta... Van cầu ngươi, ngươi... ngươi có muốn đi ra ngoài không? Ta có thể dẫn người đi ra ngoài, tha cho ta đi..."

Tiểu Hành Vân quả nhiên cắn câu, cả người y sững sờ, lẩm bẩm nói: "... đi ra ngoài..."

Tạ Lưu Thủy tận dụng cơ hội: "Đúng, đi ra ngoài, ta có thể dẫn ngươi đi ra ngoài, còn có thể dẫn ngươi đi chơi, đi ăn đồ ăn ngon, nhưng đổi lại, ngươi không được giết ta, thế nào?"

"Ngươi... ngươi thật sự sẽ dẫn ta đi ra ngoài?"

"Ừ."

"Ngươi lừa ta!" Tiểu Hành Vân nhắm mắt, đột nhiên cầm lấy thanh rìu, bổ thẳng vào Tạ Lưu Thủy, "Các ngươi đều lừa ta! Đừng hòng ta tin các ngươi! Các ngươi cứ an phận chết đi!"

Cái rìu bổ xuống, Tạ Lưu Thủy không trốn, chỉ mau miệng hét: "Ngươi giết ta rồi ngươi cũng không đi ra ngoài được!"

Mũi rìu miễn cưỡng dừng lại trước ngực hắn, Tạ Lưu Thủy nói: "Bây giờ ngươi giết ta, đúng là ta sẽ không chết, sẽ dựa vào ngươi để khôi phục, nhưng có thể sẽ mất rất nhiều ngày, ở chỗ này ngươi chỉ có nước, không có đồ ăn, đợi đến khi ta khôi phục, thân thể ngươi đã sớm không chịu nổi, khi đó mặt khác của ngươi sẽ đến tiếp quản tất cả, đợi đến một tháng sau ngươi xuất hiện lần nữa, ta rất có thể đã linh hồn phân thể rời đi, về sau, sẽ không có ai biết đến ngươi, ngươi sẽ tiếp tục bị nhốt ở đây."

Tiểu Hành Vân nheo mắt lại, trên mặt hiện lên vẻ mê man, y như thể chẳng hề biết suy tính thế nào cho phải, Tạ Lưu Thủy ở bên cạnh dụ dỗ từng bước: "Ngươi đã bị nhốt ở nơi này, nếu như ngươi lựa chọn tin tưởng ta sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài, kể cả ta lừa người đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là vẫn bị nhốt ở đây, ngươi cũng không phải chịu bất kỳ tổn thất nào, mà nếu như ta không lừa ngươi, chẳng phải ngươi sẽ có thể ra ngoài sao?"

Hai mắt Tiểu Hành Vân không ngừng xoay, tựa như đang suy nghĩ, thế nhưng y lại có vẻ không nghĩ ra được, tâm trí của y dường như dừng lại ở lúc nhỏ, hoàn toàn chưa trưởng thành.

"Ngươi xem, bây giờ chúng ta linh hồn đồng thể, ngươi có thể túm tơ dắt hồn tới giết ta bất cứ lúc nào, ta cũng không chạy thoát được, nhưng ngươi chỉ cần kiên nhẫn một chút, hiện tại không giết ta, là sẽ có cơ hội được đi ra ngoài, vậy không phải có lợi lắm sao?"

Tạ Lưu Thủy nói xong, lẳng lặng chờ Tiểu Hành Vân đưa ra quyết định, Tiểu Hành Vân lo trái nghĩ phải, cảm thấy lời tên này nói có đạo lý, vì vậy liền gật đầu, mà có vẻ như cảm thấy vậy không đủ khí thế, liền hung dữ nói:

"Không được lừa ta!"

"Ừ." Tạ Lưu Thủy gật đầu, chậm rãi bò dậy khỏi đất, Tiểu Hành Vân bỗng nhiên chĩa thanh rìu qua: "Phải ngoắc tay!"

Tạ Lưu Thủy hết sức bất đắc dĩ, đành đưa tay ra, Tiểu Hành Vân ngoắc tay hắn, nghiêm túc nói ba lần: "Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không cho đổi!", tiếp đó buông thanh rìu xuống, kéo xích sắt khóa chân phải mình tới, ra lệnh: "Tháo ra!"

"Ngươi đừng quát ta như thế mà, ta sẽ sợ."

"... Được thôi."

Tạ Lưu Thủy ngồi xổm người xuống quan sát khoá sắt, bỗng nhiên, Tiểu Hành Vân vươn tay ra, xoa xoa đầu hắn, nói:

"Không quát ngươi nữa, ngươi không phải sợ."

Lòng Tạ Lưu Thủy nhất thời thấy hơi... vi diệu, hắn nở nụ cười, ngón tay khảy khóa sắt, đây là một cái khóa bằng văn tự rất đơn giản, thoạt nhìn rất mới, có thể là mới vừa thay, mặt trên có bốn vòng xoay, mỗi một vòng đều có rất nhiều chữ Hán, cuối cùng sẽ ghép ra được một câu thành ngữ, Tạ Lưu Thủy xoay vòng, chỉ mất có chốc đã ghép ra được đáp án, hắn ngẩng đầu lên hỏi Tiểu Hành Vân:

"Ngươi... không biết chữ?"

Mặt Tiểu Hành Vân tái nhợt, sau đó lắc lắc đầu.

Tạ Lưu Thủy nhớ tới cảnh tượng y bị các lão gia dạy viết chữ ở Tiền phủ, liền ngậm miệng không hỏi nữa, giờ hắn đã hiểu sơ về tình hình của Tiểu Hành Vân, không biết khống chế cảm xúc, không biết phân biệt thị phi, muốn làm gì thì làm, cũng không thích suy nghĩ. Tâm trí, học thức, võ công, toàn bộ đều dừng lại ở thời điểm còn nhỏ, không có bất kỳ bước tiến nào, giống như thể sau khi ra khỏi Bất Dạ Thành, nhân sinh đã không còn thuộc về y nữa. Tạ Lưu Thủy cẩn thận nhẹ tay tháo khóa sắt khỏi mắt cá chân của Tiểu Hành Vân, cố gắng không để mình chạm vào y.

"Rồi, ngươi xem, ngươi đã có thể đi lại khắp nơi rồi."

Tiểu Hành Vân thử nhảy vài bước, hết sức tự tại, y nhặt tơ dắt hồn lên, nói: "Đưa ta đi ra ngoài!"

"Được rồi được rồi, ngươi có thể thả rìu xuống trước đã được không? Giơ như vậy rất nguy..."

Tạ Lưu Thủy còn chưa nói hết câu, Tiểu Hành Vân đã bỗng nhiên hét: "Không! Ngươi không muốn dẫn ta đi ra ngoài đúng không? Cố ý nói nhăng nói cuội kéo dài thời gian! Chỉ muốn lừa gạt ta..."

"Đâu có, đâu có! Ngươi đừng kích động, ngươi đừng kích động... Vậy ngươi cứ cầm rìu đi, cứ cầm đi, được không?"

Tiểu Hành Vân gật đầu.

Tạ Lưu Thủy thở phào nhẹ nhõm, hắn nắm tơ dắt hồn, dắt Tiểu Hành Vân đi từng bước về phía lối ra.

Chẳng bao lâu sau, Tạ Lưu Thủy đã thấy một cánh cửa ngầm, hắn lần mò tới cơ quan, gõ mở, cánh cửa đá chậm rãi mở ra, lộ ra trời đất bên ngoài...

"Chờ đã!" Tiểu Hành Vân bỗng nhiên nói.

"Làm sao vậy? Này!"

Chỉ thấy Tiểu Hành Vân chạy ngược một mạch về, Tạ Lưu Thủy đang muốn đuổi theo, đã thấy y quay lại, giấu hai tay sau lưng, hỏi:

"Ngươi có nghe lời ta không?"

Tạ Lưu Thủy thở dài trong lòng, đáp: "Có chứ."

"Ta muốn đi ra ngoài chơi."

"Được, ta dẫn ngươi đi chơi."

"Ta muốn ăn đồ ăn ngon."

"Vậy ta nấu cơm cho ngươi."

Tiểu Hành Vân quan sát Tạ tiểu hồn từ trên xuống dưới một phen, cuối cùng đánh giá: "Được rồi, qua cửa."

Tạ Lưu Thủy trở nên hơi hoang mang, Tiểu Hành Vân đột nhiên dán sát lại hắn, tay nhanh như chớp, đập "bẹp" một cái lên trán hắn.

"Đóng con dấu Tiểu Vân cho ngươi!"

Trên trán Tạ Lưu Thủy bỗng nhiên hiện lên một đám mây nho nhỏ, bên trong đám mây là một chữ "Sở" to to, hắn nhất thời mê man, hơi giơ tay, đó là con dấu Tiểu Vân dùng máu của Tiểu Hành Vân ấn, hắn muốn chạm thử, rồi lại sợ lau đi mất.

Tiểu Hành Vân hết sức tự hào, mãn nguyện, y nhoẻn miệng cười ngọt ngào, nhảy tới ôm lấy Tạ tiểu hồn, nói:

"Ngươi đã là của ta rồi!"

Tạ Lưu Thủy nhìn Tiểu Vân dán đến chẳng hề kiêng kỵ, dường như đã hiểu ra được điều gì, đóng con dấu xong, trong nhận thức của y, mình đã từ "một nam tử trưởng thành không đánh lại" trở thành "thứ chỉ thuộc về mình".

Tiểu Hành Vân kéo Tạ Lưu Thủy, chia gấu nhỏ mình yêu nhất cho hắn, nói: "Cho ngươi ôm."

Tạ Lưu Thủy lập tức không biết nói sao, hắn ôm chặt lấy gấu nhỏ, cũng ôm luôn cả Tiểu Hành Vân vào lòng, đáp:

"Được, sau này đều là của ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung