Hồi thứ 33: Giáng sinh ký

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm lạnh như nước, gió sau mưa cuốn theo hương cỏ xanh, Tiểu Hành Vân chui lên khỏi lòng đất, đạp lên mặt đất vững chãi, cả người y rạo rực, miệng cười ha hả, tay quơ cái rìu, chạy thẳng vào nhà.

Tạ Lưu Thủy vội vàng chui lên khỏi lòng đất, kéo tơ dắt hồn, Tiểu Vân bỏ chạy quá nhanh, chốc lát đã không thấy tăm hơi bóng dáng, sợi tơ phất phơ theo sau, Tạ Lưu Thủy ôm gấu, đi tới bắt Vân, Tiểu Hành Vân thì đang cầm rìu, hăng say cật lực chém cái bàn, Tạ Lưu Thuỷ vội kéo y lại:

"Chém mấy vật chết đó làm gì, cả người ngươi đầy máu, nhanh đi tắm đi!"

"Vậy thì chém ngươi! Dù sao ngươi có dẫn ta ra ngoài cũng vô ích, ta đây chém ngươi thành từng khúc!" Tiểu Hành Vân giơ cao rìu như muốn đe dọa, chĩa thanh rìu về trước cổ Tạ Lưu Thủy.

Tạ Lưu Thủy lẳng lặng nhìn y nắm rìu, cách nắm rìu quá chặt, nếu như dùng làm vũ khí trong thời gian, tay sẽ rất mỏi, nhưng hắn cũng không định dạy Tiểu Hành Vân kỹ xảo võ học, chỉ làm vẻ hết sức đáng thương nói:

"Ngươi đã ngoắc tay với ta, hứa sẽ không giết ta rồi mà."

"Ai nói sẽ không giết ngươi?" Tiểu Hành Vân nhảy lên một cái ghế tựa sứt sẹo như đứa bé ương ngạnh, miệng cười xấu xa: "Ta ngoắc tay nói lần này không giết ngươi, chứ không nói là lần sau, lần sau nữa sẽ không giết, chưa biết chừng ngày nào đó nhìn ngươi không thuận mắt, sẽ chặt ngươi thành từng miếng, ngươi cứ coi chừng đấy!"

Tạ Lưu Thủy không đáp lại, Tiểu Hành Vân khát móc thích giết chóc đối với những người khác mà nói, có lẽ là một tai họa hết sức đáng sợ, song đối với hắn, lại chỉ là thằng nhóc con mất hết võ công nói nhăng nói cuội, có điều hắn không thể phản kháng, phải dùng tư thái nhún nhường, giả bộ yếu ớt đáng thương, để Tiểu Hành Vân tự thấy mình mạnh mẽ, từ đó cảm thấy yên tâm.

Lúc này, Tiểu Hành Vân cả người đẫm máu như con chim nhỏ được cất cánh, nhảy nhót tung tăng, giẫm cho cả phòng dính đầy những dấu chân máu, Tạ Lưu Thủy thực sự không nhìn nổi, nói ngon nói ngọt dỗ y đi tắm, Tiểu Hành Vân căn bản không để ý đến hắn, Tạ Lưu Thủy chỉ cần hơi không chú ý, y đã nhảy đi đâu mất dạng.

Tạ tiểu hồn nhìn căn nhà rộng lớn, bỗng nhiên cảm nhận được nỗi khổ của Sở nương, hắn thuận theo tơ dắt hồn túm Tiểu Vân trở về, Tiểu Hành Vân vặn vẹo không ngừng:

"Ta muốn ra ngoài chơi!"

"Đêm hôm khuya khoắt đi chơi đâu được, tắm rửa rồi ngủ, sáng sớm mai ta sẽ đưa ngươi ra ngoài chơi, được không?"

Dịu giọng dỗ cả buổi, Tiểu Hành Vân cuối cùng cũng coi như chịu nể mặt, rút rìu về, nghênh ngang đi theo hắn, mới vừa xuyên qua đại sảnh, đi vào căn phòng riêng, vừa thấy hành lang gấp khúc u ám, Tiểu Hành Vân đột nhiên suy sụp, ôm đầu ngã xuống mặt đất, cao giọng thét...

Tạ Lưu Thủy không nói hai lời, nhanh chóng kéo y đi ra ngoài, Tiểu Hành Vân vung loạn rìu, miệng thét:

"Cút ngay! Cút ngay! đừng tới đây!"

Lưỡi rìu sáng loáng như tuyết vun vút trên không trung, Tạ Lưu Thủy nhảy ra một bước, lập tức nắm tơ dắt hồn kéo y đi ra ngoài, Tiểu Hành Vân nhắm chặt hai mắt, tay chân co giật như phát bệnh, quơ bừa cái rìu không ra chương pháp gì, Tạ Lưu Thủy lo lắng y cầm rìu quá lâu, tay đau mỏi, không cẩn thận lại tự chém phải mình, bèn nhẹ nhàng ghìm lưỡi rìu lại, di chuyển theo lực trên tay y, đồng thời một tay kia tóm gấu nhỏ tới, nhét vào lồng ngực Tiểu Hành Vân:

"Đừng hét nữa, đừng hét nữa nào, không sao cả, được chưa? Ngươi ôm gấu đi..."

Tạ Lưu Thủy cố gắng làm giọng mình thật nhẹ nhàng, để mình có vẻ... rất vô hại, dần dần, Tiểu Vân ngừng rít gào, ôm thật chặt gấu nhỏ, mà mặt vẫn đầy khủng hoảng, y nhìn hết đông lại tây, cả người cảnh giác, không ngừng lẩm bẩm một mình:

"Có người... Có người sắp tới đây... Nơi đó có người!"

"Được rồi, vậy chúng ta không đi vào trong đó, không bao giờ đi vào cả, ta dọn thùng ra ngoài này, được không?"

Tiểu Hành Vân vùi mặt vào trong con gấu, cả người run lẩy bẩy, không chịu nói.

Tạ Lưu Thủy tìm túi hoa mơ tới, bốc một nhúm, rồi mở tủ quần áo tìm một đôi găng tay, hắn đổ đầy hoa mơ vào găng tay, tiếp đó phụ thể vào, xuyên qua hành lang, dọn thùng gỗ ra, lúc gần đi, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn, nơi này quanh năm ẩm thấp tối om, cho dù có là người bình thường đi tới, cũng thấy rất khó chịu.

Sở Hành Vân hẳn là... đã cố ý xây như vậy.

Y sợ thứ gì nhất, y ám ảnh với thứ gì nhất, chỉ có chính y hiểu rõ nhất.

Tạ Lưu Thủy chuyển thùng gỗ ra đại sảnh, phát hiện Tiểu Hành Vân đang ngồi im trên một cái ghế, có một con thiêu thân bay vo ve tới, y đập rìu lên, đập chết con thiêu thân kia.

Thân thể to béo của con thiêu thân bị nghiền ép, chảy ra nước vàng óng sền sệt, Tiểu Hành Vân nhìn, bật cười, vươn tay muốn nghịch, Tạ Lưu Thủy nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay y:

"Đừng nghịch, bẩn lắm, con thiêu thân đang yên lành, sao lại đập bẹp nó làm gì?"

Tiểu Hành Vân không nói câu nào.

Tạ Lưu Thủy nhìn đống xác thiêu thân, hắn lại gần, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Hành Vân: "Ngươi xem, ngươi làm thành như vậy, sau đó còn phải quét nhà nữa, về sau đừng làm như vậy, được không?"

"Không được." Tiểu Hành Vân mở to cặp mắt đen như hạt vải, nhìn Tạ Lưu Thủy.

"Thiêu thân cũng không chọc giận ngươi, cũng không có gì sai, ngươi đập nó chết, mình lại phải đi dọn, phiền phức như vậy, đúng không?"

"Tại sao nó lại không sai?" Tiểu Hành Vân nói ngang nhiên lẫm liệt, "Thiên hạ lớn như vậy, nó lại cố tình bay tới trước mặt ta, chắn mất mắt ta, cho nên ta chém chết nó thì có làm sao?"

Tạ Lưu Thủy câm nín, không biết nên dạy dỗ y thế nào, suy nghĩ thử, không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy ngươi thay đổi vị trí suy nghĩ thử xem, giả sử ngươi là con thiêu thân, ngươi đang bay yên lành, lại đột nhiên bị người đạp chết, ngươi có thấy vui không?"

Hai con mắt đen láy của Tiểu Hành Vân đảo nhanh, y suy nghĩ một hồi, rồi trả lời: "Vậy hoán đổi vị trí suy nghĩ thử, đã biết, cả đời ta cũng chẳng thể là con thiêu thân được, cho nên nó làm sao có mắc mớ gì đến ta?"

"... Vậy kiếp sau thì sao? Biết đâu kiếp sau ngươi sẽ biến thành một con thiêu thân nhỏ, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, kiếp này làm ra việc sát sinh, kiếp sau sẽ không được sống tốt..."

Tiểu Hành Vân ngồi trên ghế đu đưa cẳng chân, nói: "Ta đến ngay cả kiếp này cũng sống không tốt, còn tính đến kiếp sau làm gì?"

Lại có một con thiêu thân nhào về phía ánh nến, Tiểu Hành Vân cúi đầu, đưa chân giẫm bẹp nó, nghiền ép, cười ha hả.

Có vài tổn thương một khi đã tạo thành, thì sẽ không thể nào nghịch chuyển, cũng không thể nào cứu vãn được nữa.

Muốn xoay Tiểu Hành Vân trở về thành người tốt, nhưng ai có thể trở về thời ấu thơ của Tiểu Hành Vân, biến tất cả những kẻ y từng gặp phải thành người tốt đây?

Bệnh lâu khó chữa, không phải một sớm một chiều, Tạ Lưu Thủy dẫn y đi đến một bên thùng, nói: "Vậy thì cứ sống tốt kiếp này trước đã, tắm gội được đúng không?"

Tiểu Hành Vân nhìn nước nóng bốc hơi nghi ngút, giơ cao hai tay:

Tạ Lưu Thủy lấy làm lạ nhìn y: "Ngươi làm gì thế?"

"Ngươi mới làm gì thế? Giúp ta cởi quần áo đi! Tên nô bộc ngu ngốc nhà ngươi."

"..." Tạ nô bộc bó tay, đi về phía trước, thành thạo lột sạch quần áo trên người y, bỏ Tiểu Hành Vân vào trong thùng gỗ như thả lâu, sau đó phủi tay, xoay người đi lấy xà phòng, khăn mặt.

"Ngươi, đang tắm thì đừng cầm cái thứ này nữa, được không?" Tạ Lưu Thủy lau đi vết máu dính trên mặt Vân, Tiểu Hành Vân thích ý híp mắt lại, tay buông thõng bên ngoài thùng, vẫn còn nắm thanh rìu.

"Ầy, thả vào trong chậu nước này một lúc thôi, được không? Lưỡi rìu cũng bẩn rồi, ngâm nó một lúc..."

Tiểu Hành Vân nhìn hắn đầy cảnh giác.

Tạ Lưu Thủy nâng chậu nước nhỏ lên cao bằng thùng gỗ: "Ngươi xem, cách ngươi gần như vậy, duỗi tay là lấy được, ngươi cứ cầm rìu mãi như vậy cũng mỏi mà?"

Tiểu Hành Vân chần chừ, rồi "phụt" một tiếng, ném rìu vào trong chậu nước kia.

Tạ Lưu Thủy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chịu giao nộp vũ khí, trong nước nổi lên một lớp màu đỏ, Tạ Lưu Thủy bắt Tiểu Hành Vân ngâm mình một lúc, hắn thì bắt đầu lau lưỡi rìu uống máu này, chờ hắn làm xong trở về, Tiểu Vân đã gục đầu xuống ngủ trong thùng.

Tạ Lưu Thủy xách y ra ngoài, dùng khăn bông tắm quấn người, lau khô, rồi rút từ trong tủ quần áo ra một cái áo đơn màu trắng, đang tròng ống tay áo cho y, Tiểu Hành Vân mơ mơ màng màng tỉnh lại, lầm bầm:

"Ta không muốn mặc đồ trắng, quá đơn điệu, ta muốn mặc áo hoa!"

"Được rồi, vậy ngươi tự chọn xem mặc bộ nào đi."

Tiểu Hành Vân đi tới, đảo lung tung beng, rồi rút từ đáy tủ ra một bộ quần áo: "Ta muốn mặc bộ này!"

Áo cánh đỏ, quần xanh ngọc.

Tạ Lưu Thủy dụi mắt, day mi tâm, thầm bổ sung một câu: Tiểu Hành Vân, gu thẩm mỹ đáng lo.

Hắn đi về phía trước, dùng găng tay hoa mơ đoạt về bộ quần áo kia, gấp gọn, trả về, rồi một lần nữa tròng tay áo vào cánh tay Tiểu Hành Vân, Tiểu Vân bực dọc nói:

"Tại sao! Ta không muốn mặc bộ này! Ta muốn mặc bộ kia, bộ kia đẹp hơn!"

Tạ Lưu Thủy vỗ vỗ đầu y: "Ngoan ngoãn mặc đồ trắng, đi, đi ngủ."

Tiểu Hành Vân khép tay áo trắng lại, cùng Tạ Lưu Thủy đi vào phòng ngủ, y nhìn đông ngó tây, Tạ tiểu hồn kéo y lên, đắp chăn lên người y: "Đừng nhìn hết đông lại tây nữa, nghỉ ngơi đi."

"Nóng! Không muốn đắp nhiều như vậy!"

"Ban đêm trời lạnh." Tạ Lưu Thủy nhét chăn trở về cho y.

Tiểu Hành Vân bĩu môi, miễn cưỡng đành chịu. Tạ Lưu Thủy lo cho Tiểu Vân xong, cũng tan vào trong tường, co người lại ngủ.

Hắn mới vừa chui vào tường, Tiểu Hành Vân đã mở hai mắt ra, nắm lấy tơ dắt hồn, rút rút rút, cho đến khi "rút" được Tạ Lưu Thủy ra, Tạ Lưu Thủy xoay mặt sang nhìn y, Tiểu Vân bèn nhanh chóng nhắm mắt lại, giả bộ không làm gì.

Tạ tiểu hồn không thể làm gì, lại tiếp tục chìm vào trong tường, mới vừa nhắm mắt lại, tơ dắt hồn lại ra sức rút ngắn, Tiểu Hành Vân lại lôi hắn ra.

Tạ Lưu Thủy quay đầu nhìn thử xem thằng nhóc con này định làm gì, Tiểu Vân nhắm chặt hai mắt, giả bộ ngủ, mà hàng lông mi vẫn rung rinh, vừa nhìn đã biết chưa ngủ. Đợi một hồi, Tiểu Hành Vân không còn lén làm gì nữa, Tạ Lưu Thủy cũng không truy cứu, quay về trong tường.

Ra ra vào vào như vậy ba lần, một lần cuối cùng, Tạ Lưu Thủy quay người ôm chầm lấy Tiểu Hành Vân, nhéo mặt y:

"Ngươi đùa ta đấy à?"

Tiểu Hành Vân cười khanh khách: "Ta không ngủ được."

"Không ngủ được thì nhắm mắt lại là ngủ được."

"Ngươi nói chuyện với ta đi."

"Càng nói chuyện càng không ngủ được, ngày mai lại nói."

Tiểu Hành Vân nằm trong lồng ngực hắn, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi:

"Lưu Thủy Quân, ngươi mở khóa sắt khóa ta ra như thế nào?"

"Nói xong chuyện này là ngươi phải ngủ." Tạ Lưu Thủy nhắm hai mắt đáp, "Đó là khóa văn tự."

"Khóa văn tự là như thế nào?"

"Xoay vài vòng văn tự, là sẽ ghép ra được một câu nói đặc biệt, sau đó khóa sẽ mở ra."

"Cái khóa kia ghép lại thành gì?"

"Một câu thành ngữ, tâm viên ý mã."

"Tâm viên ý mã nghĩa là thế nào?"

"Ừm... nghĩa là nỗi lòng nhảy như con vượn (viên), tâm tư thoát cương như ngựa (mã), ý chỉ tâm linh bất định, khó lòng khống chế."

Tiểu Hành Vân ồ một câu, im lặng nửa ngày, y bỗng xoay người lại, mặt đối mặt với Tạ tiểu hồn, gọi:

"Lưu Thủy Quân."

"Sao?"

"Thế... ngươi ôm ta như vậy, có tâm viên ý mã không?"

"... Chậc, ngủ đi!"

Tiểu Hành Vân nhếch miệng cười, len lén nhắm hai mắt lại.

Buổi hoàng hôn, chim ngói phát ra những tiếng kêu "ùng ục", cành cây khô cằn duỗi mình lên trời.

Tạ Lưu Thủy mơ mơ màng màng mở mắt ra, lập tức đập vào khung cảnh này, hắn hơi cựa quậy, tức thì ngã từ trên cây xuống, ngã vào một đám sương mù.

Không cảm nhận được đau đớn, quả nhiên lại đang ở trong mơ, hắn bò dậy, trước mắt là một hàng giá sắt, dây xích sắt đã đứt rời thành từng đoạn, rơi tứ tung khắp đất. Những cuốn sách từng bị trói lại, chung quy cũng được giải thoát, nối đuôi nhau rơi từ trên giá sách xuống, trở về với đại địa.

Khi rơi xuống đất, cũng không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, như mực nhỏ xuống nước trong, dưới đáy giá sách hiện ra từng vòng gợn sóng mơ hồ, chậm rãi biến thành một căn hầm.

Tối thui, duỗi tay không nhìn thấy năm ngón.

Sở Hành Vân tám tuổi bị nhốt ở nơi này, nhốt quá lâu, nó vốn dĩ không sợ tối, còn thường xuyên cùng đám trẻ trong thôn thi xem ai gan to, nhưng bây giờ, nó cảm thấy một màu đen đặc trước mắt làm mình phát run, giống như thể bên trong có thứ gì...

Bỗng nhiên, một đôi bàn tay duỗi đến, tóm lấy nó.

Là người đưa cơm kia đến!

Người kia vừa cho nó ăn, vừa nhẹ nhàng xoa nắn nó.

Sở Hành Vân cảm thấy sợ phát khiếp, nó không rành sự đời, song cũng không phải là không hay biết gì, nó cảm thấy ghê tởm, buồn nôn. Mà không nhẫn nhịn, thì không có thứ gì để ăn, nó đã quá đói, đói đến mức chỉ hận không thể gặm nhấm máu thịt mình.

Những lúc ấy, nó sẽ tưởng tượng ra trước mặt mình có một cái thùng rác, người kia đang sờ thùng rác, còn mình thì trốn sau lưng thùng rác.

Sau đó, người kia muốn làm một vài chuyện quá đáng hơn, ăn miếng trả miếng, Sở Hành Vân đã làm chuyện "quá đáng hơn" với hắn trước.

Nó thấy xác chết của người kia, thân dưới bị gạch đập nát đẫm máu, Sở Hành Vân cảm thấy buồn nôn, thế là nó đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, cho thùng rác đôi mắt đi, thế là thùng rác sẽ thay nó nhìn cảnh này.

Năm tháng như dòng nước, cứ chảy trôi đi như vậy, không có chuyện chảy ngược dòng. Tình hình của Sở Hành Vân càng ngày càng tệ, có lúc nó không chịu được, sẽ ném tất tần tật mọi cảm thụ vào trong thùng, thế là thùng rác càng ngày càng có nhiều cảm quan, có ngũ quan, có tay chân... dần dà, đã biến từ "nó" trở thành "y".

Đợi đến khi tiến vào Bất Dạ Thành, đời lại như nước đập lên bờ đá, bắn lên từng chuỗi bọt trắng, từng hạt chiếu rọi từng ký ức bị ngược đãi đánh đập, nối liền thành chuỗi, thành sóng lớn ngút trời không ngừng nghỉ. Sở Hành Vân thường xuyên bị đè đầu đánh, đập cho toác đầu chảy máu, khi không cũng bị ăn bạt tai, quỳ dưới đất bò... Ngày qua ngày, ngày lại ngày, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, như xác thối phơi thây trên bờ cát, từng làn sóng đánh tới, vĩnh viễn không nhìn thấy tận cùng.

Sở Hành Vân bắt đầu học cách buông bỏ bản thân.

Mới đầu chẳng hề thuận lợi, nó vẫn có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ, đau đến mức chỉ hận không thể chết đi, hận không thể cứ thế kết liễu mình, mà dần dần, không biết bắt đầu từ khi nào, nó nhắm mắt lại, trong đầu liền sẽ từ từ dâng lên một sân khấu, nó bước từng bước xuống khỏi sân khấu cao cao, sau đó, có một bóng người mơ hồ bước từng bước một lên...

Giống như thể hồn lìa khỏi xác vậy, nó trở thành khán giả dưới sân khấu, về sau, những đau đớn không chịu đựng nổi đó đều không liên quan gì đến nó nữa.

Tình huống này đã đạt đến đỉnh tại thời điểm Sở Hành Vân làm "bánh bao".

"Bánh bao" người khác dùng để đánh đập trút giận.

Rất nhiều kỹ nữ tiểu quan cấp bậc cao hơn bọn họ hay bị khách khứa chèn ép, giờ đến bắt nạt bọn họ cho hả giận. Tiểu Hành Vân từng bị một người phụ nữ nhấn xuống nước, nhấn cho đến khi nghẹt thở mới xách ra ngoài, lặp đi lặp lại ba mươi bốn lần, mãi đến khi khuôn mặt nó trở nên đỏ tía, người kia mới đá nó ngã lăn xuống đất, mạnh mẽ giẫm lên người nó, bắt nó quỳ dưới đất, tự mình bạt tai mình...

Để gắng gượng vượt qua, Sở Hành Vân tách thế giới tinh thần của mình thành hai nửa, lý trí, can đảm, kiên nhẫn, thiện lương... mọi ưu điểm mà một người có khả năng nắm giữ đều được tập trung vào một bên, mà nhu nhược, sợ hãi, lười biếng, vụng về... tất cả nhược điểm đều đi vào một bên khác. Khi bị dằn vặt đến không còn là người, thì lấy gáo vỡ làm muôi lành, để cho "Vân thùng rác" chứa đầy khuyết điểm lên sân khấu chịu đựng tất cả, còn "Vân ưu tú" người đầy ánh sáng thì ngồi dưới sân khấu, che giấu mình thật an toàn, khi mọi hành hạ qua đi, lại để nó lên tiếp quản tất cả, tìm con đường sống.

Người ngược đãi đánh đập Tiểu Hành Vân đều phát hiện ra hiện tượng kỳ quái này, khi mới vừa đánh đập đứa bé này, nó vẫn không nói tiếng nào, bộ dạng lẫm liệt thà chết chứ không chịu khuất phục, thế nhưng đánh được mấy lần, lại như thể đột nhiên biến thành người khác, như con cừu con chưa lọt lòng được mấy ngày, mở to cặp mắt đen láy, khiếp sợ nhìn, hơi giơ tay lên làm bộ muốn đánh nó, nó sẽ lập tức rụt đầu, cuộn tròn thân hình bé nhỏ run lẩy bẩy, mấy người kia cảm thấy thú vị, thế là, càng đánh nó nặng nề thêm.

Thà chết chứ không chịu khuất phục, cũng là đòi bị đánh, hay là đấu pháp "không tin không làm ngươi phục được", gào khóc xin tha, cũng là đòi người đánh, hay có là đấu pháp "khóc khóc khóc, ngươi chỉ biết khóc thôi à", mặc kệ có thế nào, cũng đều giống nhau.

Sở Hành Vân vùi mình dưới sân khấu, trong tay cầm từng vì sao tỏa sáng, nó ôm thật chặt, dùng hai tay che chở cho chúng nó, như sợ làm ngọc bạch nhiễm bẩn.

Tiểu Hành Vân hai bàn tay trắng ngây ngốc đứng trên sân khấu, như trẻ con bị họ hàng gọi ra khi ăn tết, đứng thừ người như gà gỗ, không biết làm gì. Thế giới bên ngoài làm nó sợ muốn chết, những người lớn kia đi tới, nói chuyện với nó, hung dữ hỏi nó điều gì, nó đều bịt tai, không muốn nghe gì, cũng không đáp được gì, chỉ muốn tìm một đống cát, chôn đầu xuống, sau đó mọi gió táp mưa sa trên cõi đời này đều sẽ bị chắn ở bên ngoài.

Dần dần, mọi người đều biết, Sở Hành Vân là tên ngu si hèn nhát, vừa đần độn vừa dốt nát.

Trong đám trẻ con còn có một thằng ngốc khác, hành động chậm chạp, miệng nói hơi lắp, để phân biệt với Sở Hành Vân, tất cả mọi người đều gọi nó là "thằng ngu". Khách lấy bọn trẻ ra trút giận, bọn trẻ con sẽ trút giận lên hai bọn họ. Hai người bọn họ chẳng thể phát tiết vào đâu, chỉ có thể trở thành bạn bè, cùng nhau chịu đựng.

Hoàng hôn, trời nhuộm màu máu, tà dương rũ xuống cây già. Tiểu Hành Vân thương tích chồng chất giặt quần áo bên sông, hôm nay có khách đặt hàng dùng cực hình dìm chết, không ai dám đi, cuối cùng bị giao cho "thằng ngu", "thằng ngu" bơi không giỏi, Tiểu Hành Vân sợ hắn không gắng nổi, liền đổi với hắn. Khách nhân trút hết oán hận, trong lòng khôi phục nhân tính bản thiện to bằng mũi kim, thế là thưởng cho nó bộ đồ mới.

Bộ đồ mới kia bị tùy ý vứt xuống đất, dính nước bẩn, Tiểu Hành Vân vui vẻ nhặt lên, lao tới bờ sông đi giặt, nó chưa bao giờ thấy bộ quần áo nào đẹp như vậy, sờ lên mềm nhũn, chưa biết chừng còn làm bằng lụa ấy chứ, mặc vào nhất định rất ra dáng. Nó tràn đầy hứng khởi đi tắm, hoàn toàn không hề nhận ra có mấy đứa trẻ lớn hơn đang rón rén đi đến phía sau mình.

"Rầm ——" Tiểu Hành Vân đột nhiên bị đẩy mạnh xuống sông.

"Ha ha ha ha!"

Mấy tên cao lớn đứng trên bờ cười to, kéo cái đầu ướt dầm dề của nó, nhấc nó lên. Tiểu Hành Vân cảm thấy thật khó chịu, nó không chịu được đau, nước mắt không  được chảy ra.

"Ha ha ha ha các ngươi xem các ngươi xem, thằng ngốc lại khóc kìa, ngươi là đàn bà đấy à? Khóc này, khóc này!" người kia vừa nói, vừa vả nó một cái, "Khóc đi, ngươi lại khóc đi! Hi hi!"

Tiểu Hành Vân không biết nên làm thế nào, nó cảm thấy rất sợ, nó luôn bị những người này bắt nạt, gần như là vừa thấy bọn họ, cả người sẽ không nhịn được run lập cập.

Những kẻ này túm Tiểu Hành Vân lên bờ, bắt đầu một trận xô đẩy đấm đá.

"Ô, còn có quần áo mới à." Có người vớt bộ quần áo dưới nước lên, "Ngu ngốc như ngươi, mặc quần áo mới làm gì!" Người kia rút kéo, bắt đầu giơ ra cắt y phục.

"Không! Đừng cắt nó!" Tiểu Hành Vân bị nhấn quỳ xuống đất, nó duỗi tay ra tóm ống quấn người kia, lại bị đá ngã lăn ra.

"Bàn tay dơ bẩn của ngươi cũng dám chạm vào ta? Lây bệnh ngốc cho ta! Cẩn thận ta chặt tay ngươi!"

"Ngươi muốn chúng ta không cắt quần áo mới của ngươi cũng được, ngươi thổi một bài hát ta nghe thử." Người kia đưa cho Tiểu Hành Vân một phiến lá cây.

Tiểu Hành Vân không biết thổi, nhưng Sở Hành Vân lại biết, nó đứng trên sân khấu cao cao, vẫy tay Sở Hành Vân, muốn gọi người nọ tới, nhưng Sở Hành Vân chỉ ngồi phía dưới, như không nghe thấy, chỉ ngồi, xem.

"Này, tên ngốc ngươi bị làm sao, nói chuyện với ngươi mà ngươi dám to gan thất thần? Muốn chết à!"

Lại một trận quyền đấm cước đá, Tiểu Hành Vân bị rất nhiều đứa trẻ lớn hơn đè lại, bắt quỳ, bị ép vừa nhai lá cây, vừa hát.

Nó hát đến mức khô khốc, khó nghe, người khác sẽ cho nó ăn bạt tai, nó đau, lại khóc, đám trẻ kia sẽ xúm quanh nó, cười loạn ha hả, cười gập cả bụng

Kẻ dốt nát tự tìm kẻ dốt nát hơn tới tôn hắn lên, mà người sống thảm thì tìm người càng thảm hơn để tìm thú vui.

Tiểu Hành Vân nhai mười phiến lá cây, bọn họ cuối cùng cũng chán, mà vẫn không chịu trả bộ quần áo mới cho nó.

"Lại đây, chúng ta chữa bệnh ngốc cho ngươi, ta nghe người già nói, đổ bệnh, thì phải uống nhiều nước, ngươi ngu si như vậy, bệnh lâu như vậy, nên uống một đống nước."

Mấy đứa trẻ nhìn dòng sông chảy ngang qua, vỗ tay tán thưởng, bọn họ nhấn đầu Tiểu Hành Vân xuống nước, ép nó uống nước sông ồng ộc, uống tới khi nó no căng bụng gần chết, bụng như sắp nổ tung.

"Ha ha ha, mọi người xem, nó có giống quả bóng nước không!"

Có người vỗ lên bụng nó, phát ra những tiếng "thùng thùng" như dưa hấu chín, người kia cười to nói: "Không phải ngươi giỏi bơi lắm sao? Ngươi xem, bây giờ ngươi đã thành quả bóng nước, không thể nào bơi giỏi hơn được nữa, ha ha ha! À! Thằng ngu kìa, lại đây! Nhìn đi!"

"Thằng ngu" há miệng run rẩy đi tới.

Người kia ôm lấy hắn, như anh em tốt kề vai sát cánh: "Ngươi xem, thằng ngốc uống nhiều nước lắm rồi, cần ngươi hỗ trợ, nào, ngươi giẫm nó một phát!"

"Không... Không không không..."

"Hả, không cái gì! Có còn là bạn bè nữa không?"

"Bạn... Bạn bè?"

Ánh mắt người nọ xoay chuyển, rồi nói rằng: "Đương nhiên! Tuy ta thường gọi ngươi là thằng ngu, nhưng đó chỉ là biệt danh mà thôi, có lúc trẻ con nói chuyện đùa, ngươi đừng quá để vào lòng, chơi hăng quá mà! Chỉ cần ngươi ngày hôm nay dám giẫm nó một phát, chứng minh lòng can đảm của ngươi, ngươi sẽ chính là bạn bè của mọi người, thế nào?"

"Thằng ngu" mặt mày mê man, không biết nên như thế nào làm. Có người sau lưng đẩy hắn: "Ngây ra làm gì, giẫm đi, về sau là được chơi cùng mọi người rồi!"

"Đúng vậy, giẫm nó đi! Giẫm nó đi!"

"Giẫm nó đi! Giẫm nó đi!"

Một vòng người đứng xung quanh, tiếng hô liền thành một tràng, "thằng ngu" nhích từng bước tới bên cạnh Tiểu Hành Vân, Tiểu Vân uống quá nhiều nước, nằm ngửa trên đất, miệng thở từng hớp, như cá nằm trên thớt.

"Thằng ngu" hơi chần chừ, khẽ nhấc chân lên.

Tiểu Hành Vân đau đớn nắm lấy ống quần hắn, nhìn hắn, cầu xin hắn: "Không... Đừng giẫm ta được không, đừng tin bọn họ... Ngươi chưa bị bọn họ hành hạ đủ sao?"

Tiểu Hành Vân hoảng lên, nó nghĩ nát óc, liều mạng tìm ra được một lý do để thuyết phục người bạn duy nhất" "Ngươi... Ngươi thử đổi vị trí với ta nghĩ thử xem, giả sử như ngươi là ta, mà ta là ngươi, ngươi cũng sẽ không muốn ta giẫm ngươi, phải không!"

"Thằng ngu" cúi đầu, nhìn chân mình, người chung quanh vẫn còn đang ồn ào, hắn nghĩ tới, sau này hắn sẽ có thể trở thành bạn của mọi người, hắn nhìn Tiểu Hành Vân, lắp bắp nói:

"Nhưng... Nhưng mà, ta... ta vĩnh viễn... không phải là ngươi mà."

Hắn nhắm thẳng cái bụng nhô lên, đạp chân xuống.

Tiểu Hành Vân chợt cảm thấy dạ dày co quặn lại, hắn nôn ộc một cái, nước sông lẫn với cặn cơm nước buổi trưa, đồng loạt chảy ra khỏi khóe miệng...

"Chao ôi, nôn kia, ghê tởm quá!"

"Thằng ngốc kia ngu si như vậy! Có cho nó quần áo mới cũng lãng phí!"

Người kia cầm lấy cây kéo, cắt nát bộ quần áo lụa mới, tung lên không trung, tay vung lưu loát, dưới đất tàn tạ.

Bốn phía là tiếng cười, tiếng nô đùa, Tiểu Hành Vân nghe mơ hồ, hai mắt cũng mờ nhòe, trong đầu dâng lên tòa sân khấu, nó lẻ loi đứng trên sân khấu trống trải, dưới sân khấu là một người giống nó y như đúc đang ngồi, ung dung thong thả, chơi những ngôi sao trong tay.

Tiểu Hành Vân không biết nói gì, nó mở tròn hai mắt, ước ao nhìn Sở Hành Vân:

"Ngươi... sao phát sáng trên tay ngươi thật là đẹp, có thể... có thể chia cho ta một cái được không?"

Sở Hành Vân dưới sân khấu ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn nó, siết chặt cánh tay.

Tiểu Hành Vân hơi hoảng, nó cầu xin:

"Ngươi đã có nhiều như vậy rồi mà, chia cho ta một cái đi, cầu xin ngươi! Chia cho ta một cái được không..."

Sở Hành Vân đứng dậy, quay đầu, đi tới nơi xa hơn, rời xa bản thân thô bỉ bẩn thỉu trên sân khấu.

Tiểu Hành Vân lẻ loi đứng trên sân khấu, ngay đến... chính bản thân nó... cũng không cần nó nữa...

Tại sao, tại sao, tại sao lại như vậy...

Sân khấu trong đầu dần lặn đi, đám trẻ xúm quanh nó cũng đã làm loạn xong, cười vui vẻ, kết bạn thành đàn, quay người rời đi, tà dương kéo bóng lưng còn nhỏ của bọn họ kéo ra thật dài, từng bóng người đen ngòm, trông còn cao hơn cả yêu quái.

Tiểu Hành Vân bò đến bờ sông, rửa mặt, nó nhìn bản thân dưới nước...

Nó nhớ tới trước đây, trước năm tám tuổi, nó ở trong thôn, mọi người vây quanh nó gọi nó là Sở ca, nó lên cây bắt chim, xuống sông mò cá, vui sướng tự tại, nó nhớ tới mình từng cưỡi trên cổ cha, quơ cờ nhỏ, đi xem hội chùa, nhớ tới mẹ, dùng kim chỉ may cho nó con gấu bông nó yêu nhất, nhớ tới ca ca, lúc nào cũng nhường thức ăn ngon đồ chơi đẹp cho nó, nhớ tới muội muội, khi tặng quà sinh nhật, nàng mau mau đi tới, khẽ thơm lên mặt nó, đỏ mặt nói: "Cảm ơn ca ca!"

Nó liều mạng ống sót, nhẫn nhịn chịu đựng hết thảy, chẳng qua chỉ là vì ước ao sẽ có một ngày, nó còn có thể được sống những ngày tháng như vậy.

Nhưng lúc này, những ngày tháng có nhà đó trong chớp nhoáng đã trở nên xa vời, thành cái bóng dưới nước, chỉ có thể trông mà thèm. Ý nghĩ trở về nhà như hòn đá chìm xuống nước, rơi thẳng xuống đáy, mà một ý nghĩ khác lại đang điên cuồng trào dâng...

Cùng xuống địa ngục hết đi!!!

Tiểu Hành Vân nhìn bóng mình dưới nước, đột nhiên nở nụ cười dữ tợn, tà dương như máu nhuộm đỏ hai mắt nó.

Nó bất chợt ngẩng đầu, cặp mắt kia khóa chặt vào Tạ Lưu Thủy trong mộng, ngọt ngào gọi hắn:

"Lưu Thủy Quân!"

Tạ Lưu Thủy choàng tình, phát hiện có thứ gì đó đang nện "thùng thùng" vào lồng ngực mình...

Hắn nghiêng đầu sang nhìn, là Tiểu Hành Vân, thằng nhóc này như thể đang muốn đào động trong lồng ngực mình, dùng cái đầu nhỏ xuyên sâu không ngừng.

Tạ Lưu Thủy mới đầu còn tưởng đứa nhỏ này tỉnh dậy muốn chơi đùa, mà nhìn kỹ lại, mới phát hiện hai tay Tiểu Vân đang siết chặt, cả người đổ mồ hôi lạnh, thỉnh thoảng lại run lên.

Y đang sợ.

Y đang tìm một đống cát, một đống cát để vùi đầu mình vào đó, từ đây, sẽ không cần phải nghe thấy, nhìn thấy, đối mặt với bất kỳ thống khổ nào nữa.

Tạ Lưu Thủy ôm Tiểu Hành Vân tới gần, không dám ôm quá chặt, dựa theo quá khứ của Tiểu Hành, ôm ấp của một nam tử trưởng thành có lẽ sẽ chẳng thể khiến y cảm thấy vui vẻ, cảm xúc của Tiểu Hành Vân lại rất khó lường, Tạ tiểu hồn đắn đo do dự, nên quyết định cứ quan sát một lúc đã.

Tiểu Hành Vân đang ngủ vẫn đang liều mạng đào động.

Tạ Lưu Thủy thuận thế nhấn y vào lồng ngực mình, một tay duỗi tới, gỡ nắm đấm đang siết chặt của Tiểu Hành Vân ra, mười ngón đan kết, một tay kia thì nhẹ nhàng đỡ lấy đầu y, từ từ đặt vào hõm cổ mình.

Ngươi có nguyện ý, thì vùi vào nơi này của ta đi.

"Ken két..."

Tà dương đỏ như nhỏ máu, giữa ráng chiều máu, cây già cành khô, hai, ba con chim ngói kêu ùng ục.

"Ken két..."

Có người nhấc thanh rìu, cố ý để lưỡi rìu sắc bén mài xuống đất, chốc chốc,lại phát ra âm thanh kim loại chói tai, xé rách một màn yên tĩnh thê lương này.

Người kia để râu quai nón, mặt trắng ởn bệnh trạng, đã uống say khướt, hắn đi từng bước tới, mở cửa phòng ra ——

Bên trong đang nhốt Tiểu Hành Vân.

Tạ Lưu Thủy mới vừa ngủ, đã chìm vào trong mộng, hắn bị nhốt trên xà nhà, nhốt bên trong cơn ác mộng, không cựa quậy nổi như bị bóng đè, cũng không tài nào tỉnh lại được. Hắn nhìn thấy Tiểu Hành Vân bên dưới bị khóa chặt lên giường gỗ, phát ra những tiếng kêu ú ớ thảm thiết.

Người điên kia đi tới, tấm da trắng bệch bám trên xương gò má hắn, giơ thanh rìu, cười mà như không cười, chém xuống.

"AAAAAAAAA"

Tiểu Hành Vân ra sức rít gào, quơ quào chân tay, như một con bọ bị ngã chổng vó.

Lưỡi rìu "thình" "thình" nện xuống, chặt từng nhát xuống dưới, máu tươi chảy lênh láng khắp người, Tiểu Hành Vân như đã mất đi thần trí, chỉ có thể trợn to hai mắt luôn miệng rít gào, không hề phát hiện ra bên dưới tiếng gào của nó, còn có một tiếng kêu thảm thiết khác...

Máu tươi trào ra từ bên trong giường gỗ, người điên ngừng tay, nhặt từng khúc gỗ bị chém nát lên, ngắm nghía, Tạ Lưu Thủy nhìn thấy, giữa đống gỗ không phải gỗ thật, mà là nửa cánh tay.

Người điên hất cái giường gỗ đã bị chém nát bươm lên, Tiểu Hành Vân bị hất tung xuống mặt đất, nó đau đến mức quên cả kêu, đột nhiên cả kinh như tỉnh lại, mới phát hiện tứ chi đều đang bị khóa thật chặt, không hề bị chém đứt, nó khiếp đảm ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên trong thùng gỗ có nhét thật chặt một đứa bé, tứ chi không còn, chỉ còn đúng phần thân, đầu bị chém một nửa, gục trên cổ, miệng đang khép vào mở ra như con cá giãy chết, tựa như đang nói:

"... Cứu ta với..."

Đứa bé kia gục đầu, máu thịt dính trên cổ kéo dài ra, dài hơn nữa, cuối cùng "phạch" một tiếng đứt lìa, cả cái đầu rớt xuống.

"AAAAAAAAAA! ! !"

Tiểu Hành Vân sợ hãi tột độ, cả người run lẩy bẩy, như đã quên hết mọi ngôn từ, chỉ có thể hét toáng kêu loạn, đột nhiên, đầu lưỡi nó bị giật ra ngoài, nắm trong tay.

Một cái kéo lạnh như băng dán sát tới, hai lưỡi kéo mở ra, kẹp vào hai mặt trên dưới lưỡi, hổ khẩu đang nắm kéo của lão điên hơi dùng sức, hai lưỡi kéo từ từ kẹp lại....

"Còn kêu nữa, là cắt."

Người điên giật khóe môi, khuôn mặt trắng ởn kéo mấy nếp nhăn ra thành một nụ cười, Tiểu Hành Vân run như cầy sấy, đầu không nhịn được lay động trái phải.

Phía sau cây cằn cành trụi, ngói lam ngoắc lấy vầng trăng non bàng bạc uốn cong trong màn đêm, như bờ mi đang khép.

Nhìn phần tay chân cụt què còn lại của người chết bên trong ngăn ẩn của giường, lão điên nhắm mắt lại như thể thỏa mãn, cảm nhận được run rẩy lan tới từ mũi kéo, lại càng mãn nguyện muôn phần. Lão siết kéo chặt lại như muốn đe dọa, rồi rút về, vung rìu chém đứt xích sắt, tha lôi Tiểu Hành Vân đi.

Tứ chi tê dại bị tha trên mặt đất, Tiểu Hành Vân duỗi tay ra, nhét đầu lưỡi tê liệt trở về trong miệng, nó bịt chặt miệng mình, thấp thỏm hít nhẹ một hơi, nơm nớp lo sợ thở ra, nhẹ nhàng, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào nữa.

Trên mặt đất có vụn đá, tứ chi rã rời bị tha qua, phát ra những tiếng "lộc cộc". Người điên kéo nó qua một hành lang tối tăm, sâu thẳm thật dài, trên bức tường hai bên treo nội tạng đỏ lòm, biến đen, xuyên bằng móc sắt, treo lên, rồi cả đủ loại tròng mắt đủ hình thù, găm lên tường bằng đinh gỗ, như muốn trưng bày.

Hai mắt Tiểu Hành Vân trợn trừng, như thể muốn trừng lòi tròng mắt ra ngoài, nó trông thấy tất cả mọi thứ xung quanh, rồi lại như thể không có thứ gì lọt được vào mắt, cuối cùng, hai con ngươi biến thành hai lỗ trống, thẫn thờ vô thần, như hai cái lỗ đen ngòm sau khi móc nhãn cầu ra khỏi hốc mắt, không một tia sáng nào chiếu vào nổi, chỉ còn âm u lạnh lẽo chảy thẳng vào trong.

Cuối hành lang là một khu vực giống như chuồng trại, nuôi bốn mươi chín đứa bé, bị bắt chơi trò "trốn tìm" cùng lão điên.

Quy tắc rất đơn giản, khi mặt trời mọc, đám trẻ có thể đi ra khỏi chuồng, nấp vào một nơi mình biết. Nơi này rất rộng, phòng ốc nối liền thành dãy, mỗi nơi đều được xây như mê cung, vô số hành lang, phòng riêng, cửa ngầm. Tới lúc mặt trời lặn, ông chú điên cùng với bạn bè sẽ đi ra tìm người, những đứa bị tóm sẽ bị xử lý theo ý bọn họ, gặp tiết trăng non, có thể giết chết đứa bị tóm, đồng thời, còn phải bổ sung thêm một đứa mới, giữ vững con số bốn mươi chín người.

Ban ngày ẩn náu, Sở Hành Vân sẽ ra ngoài, nó sở hữu trí nhớ và cảm giác về phương hướng rất tốt, biết chọn ra chỗ thích hợp để giấu mình, đợi đến khi màn đêm buông xuống, thì để Tiểu Hành Vân lo chuyện sợ hãi.

Làm vậy sẽ có thể giữ vững được lý trí của "Sở Hành Vân" luôn bình tĩnh, không giống những đứa trẻ khác, rất nhanh đã không chịu đựng nổi rồi phát điên. Sau năm ngày, Sở Hành Vân đã ghi nhớ được mọi đường đi lối rẽ ở nơi này, dựng được một tấm bản đồ hoàn chỉnh trong đầu, một khi cảm thấy phong thanh không ổn, thì sẽ rời khỏi trận địa kịp thời.

Song dù đã làm vậy, sau ba tháng, nó vẫn bị tóm được.

Từ trong hành lang âm u dài dằng dặc vọng ra những tiếng "thùng, thùng, thùng..."

Lại gần, gần từng chút một.

Tiểu Hành Vân ngồi xổm phía sau cửa ngầm, bịt chặt miệng mũi, hai mắt nhắm chặt đơ.

Nhưng hai mắt đóng chặt, tai sẽ càng thêm nhạy bén, cuối cùng, nó nghe thấy, đôi giày da kia giẫm lên ván gỗ phía sau cánh cửa ngầm, phát ra tiếng "kẽo kẹt".

Tim như thể con ếch bị đột ngột ném xuống chảo dầu, muốn bật lên tận cuống họng, Tiểu Hành Vân nín thở, bỗng nhiên, vô thanh vô tức, cánh cửa ngầm bị đẩy ra...

Từ sau cánh cửa, một đôi bàn tay trắng ởn duỗi vào:

"Bắt được ngươi rồi!"

Tiểu Hành Vân bị đẩy ra ngoài, nó gào thét, đấm đá giãy giụa, lại bị quạt cho một bạt tai, ngã lăn xuống đất, tức thì ngậm miệng, nửa bên mặt sưng vù. Ông chú điên tha  nó đi, kéo vào bên trong một căn phòng riêng.

Tiểu Hành Vân co quắp ngồi ở đó, trợn tròn hai mắt thật to, bên trong căn phòng này còn có một đứa bé khác, cũng bị bắt tới, ông chú điên đi về phía trước, chỉ vào một cái lỗ đen thui trên tường, nói:

"Thò tay vào."

"Không... Không không không! Tha cho ta..."

"Ngươi không muốn?" Lão điên nắm lấy cánh tay phải của nó, nhìn nó.

Đứa bé kia hình như đã sợ mụ mị đầu óc cả rồi, vừa lắc đầu, vừa khóc.

"Ra là như vậy..." Lão điên suy tư, lão nhặt thanh rìu lên, bất chợt, chém đứt cánh tay phải của đứa bé kia.

Máu phun tung tóe.

Lão điên giơ cánh tay trái của nó lên, hỏi: "Giờ đã chịu chưa?"

"AAAA..."

Tiểu Hành Vân núp trong góc, nhìn thấy đứa bé kia kêu lên thê thảm, rồi ngã xuống giữa vũng máu...

Nó run lên đầy sợ hãi, nó muốn rời khỏi nơi này, muốn rời đi, nó không muốn phải chịu đựng tất cả những thứ này, nó cũng muốn buông bỏ bản thân, nó cũng muốn đi xuống khỏi sân khấu, nhưng rồi lại như bị đóng đinh vào đây. Nó quỳ gục xuống, gào khóc:

"Van xin ngươi, van cầu ngươi... Ta không muốn ở đây... Cho ta đi xuống đi... Đổi thành ngươi được không, có được không..."

Sở Hành Vân mười hai tuổi dưới sân khấu nhìn một "bản thân" khác, một tay nó ôm đống sao sáng ngời, một tay phác hoạ bản đồ mê cung, lắc đầu chầm chậm mà kiên định.

Lão điên vứt đứa bé máu me trên tay xuống, đi từng bước về phía Tiểu Hành Vân: "Thò tay vào!"

Tiểu Hành Vân bất lực quỳ gục xuống đất, mặt nhòe nhoẹt nước mắt, nó không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ dám há miệng run rẩy thò tay qua cái lỗ đen thùi lùi trên tường.

Mới đầu vẫn còn chẳng có gì, một hồi sau, nó cảm thấy đầu ngón tay mình ngưa ngứa, như có thứ gì đang bò bên trên, tiếp đó là đến lòng bàn tay ngứa như điên, cuối cùng, cơn đau nhức kéo tới.

Tiểu Hành Vân hét thảm thiết, nó không nhìn được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại không dám rút tay ra.

Có điều không lâu sau, nó đã nhìn thấy, bạt ngàn rậm rạp những con kiến đen có cái miệng như gọng kìm đang bò lên theo cổ tay, leo cho tay lít nha lít nhít những kiến...

Tiểu Hành Vân gào khóc, muốn rút tay về, lão điên vừa cười điên loạn, vừa giữ tay nó, đẩy vào càng sâu bên trong, kiến độc ùa lên...

Hôm ấy trời đã sáng như thế nào, Tiểu Hành Vân không nhớ rõ, nó ngã xuống chuồng, cả cánh tay đều sưng tấy tím bầm, đau đến tê dại. Khuôn mặt nhem nhuốc bụi vẫn còn in vài vệt nước mắt đã khô.

"Sột sột soạt soạt..."

Một con gián bò ra từ giữa đống cỏ khô, vung cặp râu dài, nhảy kễnh lên như muốn diễu võ dương oai, Tiểu Hành Vân đưa tay, nắm lấy cặp râu, nhấc bổng nó lên.

Con gián ra sức giãy giụa, mấy cái chân cuộn vào, duỗi ra, không ngừng ngọ nguậy, Tiểu Hành Vân mặt không biến sắc nhìn nó, duỗi một tay khác tới nắm lấy cái chân nó, giật mạnh ra.

Con gián trong tay hình như thấy đau đớn, nó co quắp người lại co giật, Tiểu Hành Vân giật phùn phụt thêm mấy cái chân nữa, cuối cùng, con gián đã không còn bò được nữa, chỉ còn thân mình màu nâu cùng cặp râu.

Tiểu Hành Vân nhàm chán quăng nó xuống đất, cầm lấy một hòn đá, nghiền chết nó.

Trên đất chỉ còn lại một đống tạp nham nâu sẫm, lẫn với chất nhầy vàng vàng.

Tiểu Hành Vân nhìn, cảm thấy hơi buồn nôn.

Nó đứng dậy đi rửa tay, làn nước trong suốt chảy lọt qua khe ngón tay, nó nhớ lại khi mình dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy chân con gián, dùng sức, cái chân kia sẽ bị kéo thẳng ra, lúc ấy, con gián sẽ càng ra sức giãy giụa, mấy cái chân khác cũng nhanh chóng quẫy đạp, nhưng đều chẳng có ích gì.

Nó lại dùng sức mạnh hơn, kéo ra, chân gián bị kéo thẳng, nơi dính với thân gián bị kéo giãn ra thành màu trắng, cuối cùng "phụt" một tiếng, cái chân kia bị xé sống xuống.

Khi giật đứt cái chân ấy ra, rốt cuộc có phát ra âm thanh "phụt" đó hay không, Tiểu Hành Vân cũng không quá chắc vào tai mình, nhưng nó cảm thấy mình đã nghe thấy, âm thanh máu thịt bị tách rời, sạch sẽ, gọn gẽ, lanh lảnh, mỗi lần nhổ một chân là sẽ có thể nghe thấy một tiếng như vậy, đều đặn, như sóng dâng tới đỉnh.

Không hiểu sao, trong lòng nó lại chợt nhen nhóm cảm giác sung sướng.

Lần thứ hai Tiểu Hành Vân bị tóm là nửa năm sau đó.

Sau khi bị bắt, Sở Hành Vân ra ngoài, lợi dụng đúng thời cơ bỏ chạy lần nữa, lão điên đuổi bắt đằng sau.

Người kia đã cắn một ít hoàng hứng tán, Tiểu Hành Vân không biết đó là thứ gì, sau khi ăn vào, cả người lão điên kia đều trở nên rất hưng phấn, khóe mắt đỏ đọc, người khỏe như vâm, lão xông tới, tóm nó lại, giơ cao, hất mạnh xuống đất, Tiểu Hành Vân đau đến mức gào khóc thét lên, người điên kia trói nó lại bằng xích sắt.

Sau đó, lấy ra một chiếc búa sắt.

"Không! Không... Không được! Cầu xin ngươi! Tha cho ta đi... Cầu xin ngươi... Không không không không!!!"

Người điên nở nụ cười với nó, vung cao cây búa, nặng nề nện vỡ xương đầu gối nó.

"AAAAAA"

Chân phải của Tiểu Hành Vân gãy hẳn, song đây vẫn chưa phải kết thúc, nó bị tha ra sân, xương bánh chè vỡ vụn lết trên đất, Tạ Lưu Thủy nhìn thấy hai biểu cảm hiện lên luân phiên trên mặt nó, một là tái nhợt buồn thảm tê dại, một là đau xót buốt xương buốt thịt, một vì khó chấp nhận sự thực rằng mình đã tàn phế, một thì lại đau đớn vì cái chân gãy ngay trước mắt.

Tiểu Hành Vân bị lôi vào nhà, lão điên lái xe ngựa, nghiền bánh xe lên chỗ xương bánh chè đã vỡ nát của nó.

Nghiền qua nghiền lại, nghiền đủ mười bốn lần.

Tiểu Hành Vân và Sở Hành Vân cùng gánh chịu, trên mặt đầm đìa nước mắt, không biết là của ai chảy.

Kể từ sau đó, sân khấu trong đầu nó dần bị kéo màn, khách dưới sân khấu không nhìn thấy trên sân khấu đang diễn gì nữa.

Sở Hành Vân và Tiểu Hành Vân bắt đầu có vách ngăn ký ức.

Không biết lại trôi qua thêm bao lâu, một ngày nào đó, dưới ánh triều dương, Tiểu Hành Vân chống gậy, xách một cái thùng sắt, tập tễnh đi tới, hình như là định xách nước.

"Chít chít chít chít..."

Nó cúi đầu xuống nhìn, một con chuột nhỏ đang quay đầu dáo dác, nhảy ra đi vòng quanh chân nó như nghé con mới sinh không sợ cọp.

"Hôi..."

Tiểu Hành Vân muốn gọi một câu "Hôi Lưu Quân", nhưng ngay chớp mắt sau lại không muốn nữa, như thể một gáo nước lạnh dội tắt đốm lửa ấm áp trong lòng, nó không muốn ban cho con vật này một phong hào đáng buồn cười nào nữa.

Trên đời chẳng có Hôi Lưu Quân gì cả.

Đó chỉ là một con chuột, một con chuột hôi thối.

Con chuột thối này hình như bị tàn phế, chân sau có vẻ đã bị con gì cắn đứt, không chạy nhanh được.

Tiểu Hành Vân nhìn chằm chằm vào nó, đi từng bước theo nó, rồi nó đẩy cái thùng sắt nằm ngang, đẩy từ từ qua.

Đầu tiên, cái thùng sắt đằn lên đuôi con chuột, nó rướn đầu, duỗi căng tứ chi, liều mạng duỗi phía trước, muốn rút đuôi ra, chạy trốn..

Tiểu Hành Vân không chớp mắt nhìn nó, nó đẩy thùng sắt thêm từng chút một về phía trước, đẩy tiếp về phía trức...

Thùng sắt cứng rắn lăn qua đuôi, đằn lên xương đuôi của con chuột. Khác với sâu bọ, con chuột có xương cốt, bị thùng sắt đằn lên, thành một cục có độ dày.

Tiểu Hành Vân dùng sức đè mạnh xuống, rồi nghe thấy một tiếng "phụt" sạch sẽ, gọn ghẽ, lanh lảnh.

Thùng sắt đằn gãy xương cốt, rồi dần dần, chầm chậm đằn lên tiếp.

Bụng chuột đã bị đè nát bấy, nửa sau người nó là máu thịt dính bết trên mặt đất, nửa trước là một sinh mạng nhô lên vẫn còn đang điên cuồng giãy giụa...

Thùng sắt đằn lên tiếp, rồi lại đằn lên tiếp, "rắc" vài tiếng, xương đầu cũng vỡ nát, tròng mắt đen láy của con chuột lăn ra ngoài, Tiểu Hành Vân lăn thùng sắt, nghiền ép luôn cả con ngươi.

Nó lăn qua lăn lại cái thùng sắt, cuối cùng, trên đất chỉ còn lại một tấm da chuột bẹp dí, hai bên là máu thịt bị nghiền phẳng.

Tiểu Hành Vân cảm thấy buồn nôn.

Nó ném cái thùng sắt đó đi, trở về lấy một cái thùng sắt khác, lúc hứng nước, dòng nước chảy xuống bắn tóe lên vách thùng, phát ra những tiếng "rột roạt", như tiếng móng vuốt con chuột kia cào.

Tiểu Hành Vân hồi tưởng lại cảm giác khi sức sống ngoan cường bất khuất liều mạng giãy giụa bị dần bóp chết từng chút một trong tay mình.

Từ từ, cảm giác buồn nôn biến mất, thay vào đó, trong lòng nó lại thấy có gì đó vui sướng.

Bức mành trên sân khấu nhẹ bay, Sở Hành Vân dưới sân khấu đang ngủ, nó không nhìn thấy gì, không hay biết gì.

Tiểu Hành Vân ở đây, trọn vẹn hai trăm tám mươi chín ngày.

Nhờ có Sở Hành Vân, nó chỉ bị tóm có ba lần, mà xui xẻo làm sao, lần cuối cùng lại là một đêm trăng non.

Nó và một cô bé khác cùng bị tóm được, bị bắt đi vào một căn phòng, trong phòng khói trắng lượn lờ, lão điên kia chẳng biết đã chơi thuốc gì, cả người lâng lâng đê mê, thần trí không rõ.

Giữa không gian mờ ảo, Tiểu Hành Vân nhìn thấy trong phòng có đặt một cái cối xay thịt làm nhân sủi cảo.

Ngặt nỗi là, cái cối xay thịt này lớn một cách kỳ lạ.

Lão điên xách thanh rìu, nghiêng ngả xiêu vẹo đi tới, khàn giọng nói:

"Tết rồi... gói ít sủi cảo..."

Lão xách cô bé kia lên...

Lão chạy cối xay thịt.

Mới đầu, lão định bỏ đầu con bé vào, nhưng ngẫm lại, làm vậy thì nó chết nhanh quá.

Thế là lão lộn ngược con bé lại, nhét chân vào trước...

Máu... đâu đâu cũng là máu...

Bên tai vang vọng từng tiếng kêu thê thiết, khó có thể tưởng tượng được đó là của con người phát ra, kín đặc trước tầm mắt chỉ có đúng màu đỏ của máu. Tiểu Hành Vân nhìn thấy lão đẩy cô bé kia vào từng chút một, đẩy vào như khi mình giết con chuột, xoay lưỡi đao xay..

Xay đến bụng, lão điên ngừng cối xay lại...

Lão dừng tay, nhìn, nhìn nửa người còn lại của cô bé kia vẫn còn sống, vẫn còn đang giãy giụa....

"AAAAAAA"

Mỗi một hình ảnh trước mắt đều rọi chiếu thẳng vào đầu, Tiểu Hành Vân ôm đầu, thét thành tiếng, nó không chịu được, nó không chịu nổi, nó không gánh chịu nổi nữa, nó không chịu đựng nổi nữa...

Không biết đã qua bao lâu, cô bé kia cuối cùng cũng chết, trở thành một vũng máu thịt.

Nó nhớ tới cha mẹ, ca ca muội muội, nhớ tới cuộc sống bình thường trước năm tám tuổi, mà những ngày tháng đó đều đã quá xa xôi...

Xa xôi quá rồi!

Nó nhớ tới lời mẹ dạy, phải tôn trọng người khác, phải sống cho tốt, phải làm nhiều việc tốt, phải nhớ kỹ ở hiền gặp lành...

Nhưng mà vô dụng thôi, vô ích thôi, có làm được gì đâu nương ơi.

Lão điên thả rìu xuống như đã thấy mệt, ngồi xuống ghế, há miệng hít làn khói trắng, khác với hoàng hưng tán, hít thứ kia vào, cả người đều nhè nhẹ lâng lâng, xương cốt mềm nhũn, lão điên vẫy tay với nó:

"Đến ngươi rồi, muốn một ít không?"

Nó không về nhà được nữa...

Nó không về nhà được nữa rồi.

Nếu như đã không về nhà được, vậy thì sống hay chết cũng có khác gì đâu...

Khiếp đảm, sợ sệt, kêu góc, tất cả dường như đều đã bị rút ra hết khỏi đầu, chỉ còn sót lại trống rỗng tĩnh mịch đến tột cùng.

Tiểu Hành Vân mặt mày vô cảm đi tới, nó không hít thứ khói trắng kia, mà chấm một ít hoàng hưng tán, liếm ăn, một tay khác âm thầm nắm chặt lấy thanh rìu.

Nó nhìn cái cối xay thịt, nhìn vũng máu dưới chân, nhân nghĩa gì đó, đạo đức gì đó, tất cả đều là chó má.

Lão điên vẫn còn đang ngồi ở chỗ cũ, mê đắm chìm trong làn khói trắng của mình, khuôn mặt trắng ởn của lão được khói phủ trông càng giống mặt xác chết hơn. Lão kéo Tiểu Hành Vân, đẩy về hướng cối xay thịt...

Tiểu Hành Vân nhìn lão, cánh tay trái bị kiến độc cắn như thể lại nhói đau, chân phải bị đập gãy cũng buốt đau, bao nhiêu nỗi đau đớn như củi chồng thêm củi, chồng càng ngày càng cao lên trong lòng, cuối cùng một mồi lửa nhen lên từ dạ dạy, cháy thẳng lên tim phổi...

Cháy mù mắt, cháy nóng não, Tiểu Hành Vân bất thình lình quay phắt người về sau, giơ cao rìu, chém thẳng xuống.

Chết đi, chết đi, tất cả đều chết hết cả đi!

Lần đầu tiên chém đứt hai chân, lão điên vạm vỡ ngã "rầm" xuống mặt đất, hai mắt mở trừng trừng, Tiểu Hành Vân tiếp tục chém đứt hai tay lão, bấy giờ lão mới như thể phản ứng được, lăn lê giữa đất, kêu khóc:

"Van xin ngươi... Van xin ngươi... Đừng mà.. tha cho ta đi... Không không không không!"

Tiểu Hành Vân mỉm cười bám theo sau lão, chém xuống từng nhát...

Chém lão thành 140 miếng.

Cuối cùng, Tiểu Hành Vân nhấc rìu, đứng ở đó, cơn hừng hực không dập nổi trong cơ thể dần dần tan đi, nó nhìn từng miếng thịt người nằm rải rác, ruột gan phèo phổi chảy đầy đất, bốc lên mùi tanh hôi.

Nó cảm thấy quá ghê tởm, buồn nôn chết đi được.

Một cơn gió u lạnh phả tới, bên trong căn phòng kín lại như thể văng vẳng từng tiếng xin tha của lão điên kia.

Tiểu Hành Vân trở về chỗ cũ, bỗng nở nụ cười, chẳng lâu sau, đã có một nỗi niềm vui sướng cất cánh trong lòng, che rợp bầu trời, ngập kín tầm mắt.


Chuyện cũ rõ mồn một, lênh đênh giữa cơn mê, nhưng Tạ Lưu Thủy lại luôn cảm thấy trên đầu mình như đang bị thứ gì đó quấy phá sột soạt, hắn đưa tay lên chộp một cái.

"A! Bị phát hiện rồi!"

Tạ Lưu Thủy vừa mở mắt ra, dưới mí mắt là khuôn mặt to tướng của Đại Hành Vân, đang dán vào rất gần, Tạ tiểu hồn rụt người về sau theo phản xạ có điều kiện, lại bị Tiểu Hành Vân tóm chặt: "Không được chạy!"

"Được rồi được rồi, ta không chạy, ngươi đừng túm tóc ta... Shhh, tên tiểu quỷ này!"

Mái tóc mềm mượt đen tuyền của Tạ Lưu Thủy vốn đang được cột yên lành sau gáy, giờ phút này lại bị Tiểu Hành Vân kéo ra, thắt thành vài bím tóc, mà Tiểu Hành Vân tay chân vụng về, căn bản không biết tết, làm cho đầu của Tiểu Tạ đầy những chỏm, Tiểu Hành Vân giật tới giật lui tóc hắn, cảm thấy chơi quá vui, Tạ Lưu Thủy la ó không ngừng, lại chẳng thể làm gì.

Tạ Lưu Thủy quơ quơ đầu, giật chỏm tóc, muốn buộc tóc về nguyên dạng, Tiểu Hành Vân lại giận dữ quát: "Không được kéo! Ta vất vả lắm mới làm được!"

"Ôi thôi xấu lắm..."

"Không được."

"... Rồi rồi rồi, coi như ta sợ ngươi đi, được chưa?" Tạ tiểu hồn bò xuống khỏi giường, hắn hơi cử động, hai chỏm tóc trên đầu cũng lay động theo, mỗi bên một cái, lúc ẩn lúc hiện, Tạ Lưu Thủy trợn trắng mắt, liếc nhìn ngoài cửa sổ, giờ đã là lúc mặt trời lên cao, hắn nhíu mày, tóm Tiểu Hành Vân lại hỏi, "Ngươi bắt ta ngủ đúng không?"

"Đâu có!" Tiểu Hành Vân không vui, "Ký ức của ta cứ đặt ở đó thôi, là tự ngươi muốn nhìn trộm mà."

Tạ Lưu Thủy cúi đầu xoa xoa đầu y: "Lần sau đừng làm như vậy, rất nguy hiểm."

"Nguy hiểm gì?" Tiểu Hành Vân vùi mình trong lồng ngực hắn, vói tay lên nghịch mấy chỏm tóc trên đầu.

Tạ Lưu Thủy để cho y nghịch một lúc, rồi đáp: "Ngươi ép ta ngủ say như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, ta không cảm nhận được, ngươi lại ngốc như vậy..."

"Ta không ngốc!"

"Thôi được rồi, ngươi không..."

Tiểu Hành Vân lập tức thả chỏm tóc của Tạ Lưu Thủy ra, mặt mày nghiêm túc nói: "Ta không ngốc."

Tạ Lưu Thủy sững sờ, Tiểu Hành Vân quay đầu nhảy xuống khỏi giường, đứng lại nói: "Ta biết, các ngươi đều thích tên kia. Hắn thông minh, bình tĩnh, nói chung là cái gì cũng tốt, còn ta vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều sẽ chỉ cảm thấy ta là một con quái vật..."

Tiểu Hành Vân còn chưa nói hết câu, Tạ Lưu Thủy đã bỗng nhiên tới gần, duỗi ngón trỏ, đè môi y lại, dạy dỗ: "Đừng gọi là hắn, là ta. Đó là chính bản thân ngươi."

"Không phải... Không phải! Ta là ta, hắn là hắn, chúng ta không phải một người, không phải một người..." Tiểu Hành Vân ôm đầu ngồi xổm xuống, Tạ Lưu Thủy đỡ y, hỏi:

"Ngươi có một muội muội, tên là Sở Yến, đúng không?"

Tiểu Hành Vân gật gật đầu.

"Vậy, tên kia trong lời ngươi nói đối xử với Sở Yến thế nào?"

Tiểu Hành Vân không hiểu ý hắn: "Đối xử thế nào cái gì, đương nhiên là phải đối tốt với nàng rồi!"

Tạ Lưu Thủy tiếp tục đặt câu hỏi: "Tại sao lại phải đối tốt với nàng?"

Tiểu Hành Vân đáp như lẽ dĩ nhiên: "Làm ca ca đương nhiên là phải đối tốt với muội muội rồi!"

"Được rồi! Vậy thì Sở Yến có hai ca ca, một là Sở Thiên, một là ngươi, đúng không?"

Tiểu Hành Vân không hiểu hắn muốn nói gì, nhưng vẫn gật đầu.

Tạ Lưu Thủy lại nói: "Ngươi xem, đã biết rằng, trong thiên hạ, ngoại trừ Sở Thiên, Sở Yến chỉ có một ca ca là ngươi. Lại biết, ngươi là ca ca của Sở Yến, tên kia cũng là ca ca của Sở Yến, đến ngươi cũng thừa nhận điều này, như vậy thì chứng tỏ ngươi và tên kia thực ra chính là cùng một người."

"... Như vậy... vậy không đúng!"

Tạ Lưu Thủy buông tay ra hỏi: "Chỗ nào không đúng?"

"..." Tiểu Hành Vân đảo mắt suy tư, nhưng y có vẻ cũng không giải thích được, chỉ không ngừng lặp lại: "Không đúng, không đúng là không đúng!"

Tạ Lưu Thủy giữ lấy bàn tay vung vẩy loạn xạ của y: "Ngươi không giải thích được thế là cố tình gây sự, ngươi muốn người khác thừa nhận lời của ngươi nói, thì phải tự mình giải thích cho rõ, rốt cuộc là chỗ nào không đúng, là Sở Yến từ khi sinh ra đã có ba ca ca? Hay là tên kia không phải ca ca của Sở Yến, nếu như tên kia đã không phải ca ca của Sở Yến, vậy thì tại sao lại phải đối tốt với nàng? Nếu không phải ca ca của nàng, sao ngươi lại thừa nhận?"

"Ờm..." Tiểu Hành Vân bị hỏi cho á khẩu tắc tịt, y vung tay lên, hất Tạ Lưu Thủy ra, nhanh chân đi ra khỏi phòng, "Ta mặc kệ ngươi, ngươi thích tin thì tin không tin thì thôi, nói tóm lại là không đúng, ta là ta, hắn là hắn, các ngươi thích hắn thì cứ thích hắn đi! Một ngày nào đó... Một ngày nào đó ta sẽ giết chết hắn! Trở thành một người độc lập, thực thụ! Ta không phải là quái vật, cứ chờ đấy!"

Tạ Lưu Thủy bám theo, ôm lấy y từ phía sau: "Ngươi không phải là quái vật."

Hắn vặn người Tiểu Hành Vân lại, nghiêm túc nhìn vào y, nói: "Hầu hết mọi người trên thế gian này đều giống như một cuộn giấy vò, mặt trái mặt phải đều bị vò vào với nhau. Còn ngươi chỉ là không cẩn thận bị trải phẳng, mới có mặt trái và mặt phải rõ ràng, như vậy mà thôi, đừng nên nói quái vật gì đó như vậy."

"...Lừa ta, ngươi lừa ta! Miệng ngươi nói như vậy, mà trong lòng vẫn cảm thấy ta không bình thường! Hi vọng tên kia mau mau trở lại, đuổi ta đi!"

Tiểu Hành Vân mím môi, bỗng nhiên nổi cáu, quay người vung tay, ra sức nện lên người Tạ Lưu Thủy, xuất thủ không nặng không nhẹ, mấy quyền đấm lên lồng ngực thành tiếng đồm độp, Tạ Lưu Thủy dùng thủ pháp nhẹ nhàng giữ y lại, Tiểu Hành Vân kêu đau oai oái, Tạ Lưu Thủy không biết y đang cố ý hay lại mất bình tĩnh không kiểm soát được tâm trạng, thế là chỉ đành buông tay. Vừa buông tay xuống, Tiểu Hành Vân đã lại tới đánh hắn, cuối cùng Tạ Lưu Thủy không biết phải làm sao, đành nằm ngửa mặc cho y đánh.

Tiểu Hành Vân đấm mấy cú, thấy Tạ tiểu hồn không hề phản ứng, cảm thấy vô vị, đoạn quay đầu muốn đi xuống lầu, Tạ tiểu hồn bò dậy nắm góc áo y lại.

"Ngươi lại muốn gì nữa!" Tiểu Hành Vân tức tối nói.

"Ngươi không nói lại ta, thế là nổi giận vô duyên vô cớ, khi không đánh người."

"Ta nổi giận, ta cứ đánh người, ngươi làm gì được ta? Có giỏi thì ngươi tới đánh ta đi!" Tiểu Hành Vân liếc mắt nhìn hắn từ trên cao xuống, rồi đột nhiên bật cười, "À, ta hiểu rồi, ngươi sợ ta giết hắn đúng không, cho nên mới nghĩ trăm phương ngàn kế lừa bịp ta!"

Tạ Lưu Thủy nhìn y, cuối cùng thở dài, khuyên nhủ:

"Mặt trái của một tờ giấy thì không thể nào tiêu diệt được mặt phải, nếu như nhất định muốn chọc một cái lỗ lên giấy, vậy thì bất kể là mặt trái hay phải, chung quy cũng đều sẽ bị chọc thủng!"

"Nói hươu nói vượn! Ngươi lượn đi!"

Tiểu Hành Vân nhấc chân, lại muốn tới đấm đá, Tạ Lưu Thủy nhanh chóng giơ cao hai tay đầu hàng: "Ta chịu thua, ta chịu thua! Ngươi quá lợi hại, ta không đánh lại được ngươi, Hành Vân ca ca, ngươi đại nhân đại lượng, buông tha cho ta đi, được không?"

Tiểu Hành Vân nghe thấy người khác xin tha, lòng dạ cũng xuôi xuôi, y giơ cao chân, không đạp xuống, cúi đầu nhìn Tạ tiểu hồn dính chặt dưới đất như cục mè xửng, cảm thấy người này đúng thật là quá yếu ớt, thế là hất hàm gật đầu, nói một cách khá là quân tử: "Vậy còn được."

Tạ Lưu Thủy trở mình bò dậy khỏi mặt đất, kéo Tiểu Hành Vân, đeo găng tay hoa mơ, mặc áo ngoài cho Tiểu Vân. Tiểu Hành Vân duỗi thẳng hai tay, thò ra ngoài ống tay áo, giữ lấy Tạ tiểu hồn, nói:

"Ta đói."

"Chốc nữa xuống núi vào thành mua một ít đồ ăn." Tạ Lưu Thủy ngồi xổm xuống, buộc thắt lưng ngọc cho y.

Tiểu Hành Vân "hừ" một tiếng: "Hôm qua ngươi còn nói là ngươi sẽ nấu cơm cho ta ăn!"

"Này, câu này của ngươi quá đáng lắm, tự ngươi nhìn thử xem trong nhà mình có những gì, không bột đố gột nên hồ, ta cũng đâu thể lấy không khí ra nấu cơm?"

"Vậy ngươi không biết đường mà đi săn à?"

"Sáng sớm ra đã ăn thịt có mà ớn chết, ngươi động tí là lại nổi giận đánh người, ngoan ngoãn vào thành ăn ít cháo hoa đi, thanh gan hạ hỏa, đi nào!" Tạ Lưu Thủy tìm một ít bạc vụn từ trong tủ, nhét vào trong túi áo Tiểu Hành Vân, dẫn y xuống lầu.

Tiểu Hành Vân nhìn thấy tiền thần y không lấy đi hiện đang đặt trong đại sảnh, bèn chỉ vào hỏi: "Ngươi mang có chút tiền như vậy, mua được thứ gì, sao không cầm theo cái kia?"

Tạ Lưu Thủy cốc đầu y: "Ai lại mang nguyên thỏi vàng đi mua đồ ăn sáng? Ngươi định dọa chết chủ quán à? Chừng ấy bạc vụn là đủ rồi, còn hơn cả tiền ăn một tháng của ta."

Tiểu Hành Vân nhếch miệng, lén nói: "Lưu Thủy Quân, nghèo kiết xác."

"Chậc, tên tiểu quỷ ngươi, có tiền thì ghê gớm à!"

"Hừ, có tiền đương nhiên là ghê gớm rồi!" Tiểu Hành Vân đứng khoanh tay, kiêu ngạo nhìn hắn, thấy Tạ Lưu Thủy lại muốn tới cốc đầu mình, liền nhanh chóng quay đầu chạy ra bên ngoài, như một con chim non được cất cánh, lao đầu vào rừng, xông thẳng xuống núi.

Tạ Lưu Thủy lập tức giật tơ dắt hồn, chỉ lo Tiểu Hành Vân chạy quá nhanh, đâm vào đâu, lại vừa sợ đầu óc y chạy nhầm, nổi điên lên giết người qua đường, hắn chật vật đuổi theo sau, bảo đảm Tiểu Hành Vân ngoan ngoãn nằm trong phạm vi tầm mắt hắn quét tới được.

Hắn từ phía sau nhìn Tiểu Hành Vân nhảy nhót tưng bừng đuổi bắt một con bướm trắng trong núi, hiển nhiên là dáng dấp nhi đồng, không hề ý thức được rằng mình đã trưởng thành.

Tạ Lưu Thủy lẳng lặng nhìn bóng lưng của Tiểu Hành Vân, thân ảnh kia dần dần trùng điệp với Sở hiệp khách, rồi lại từ từ tách ra, hắn hồi tưởng lại nửa đêm hôm qua tỉnh mộng, mình đã từng nhìn thấy một đoạn ký ức...

Thực ra thì Tiểu Hành Vân và Sở Hành Vân đã từng thử nghiệm dung hợp một lần.

Tại tình huống cực đoan bên trong Bất Dạ Thành, thế giới tinh thần của Hành Vân bị chia ra làm hai, mà sau năm mười ba tuổi, Sở Hành Vân chạy ra khỏi Bất Dạ Thành, có võ công để an cư, chính là thời điểm để hai hợp làm một.

Sau khi dung hợp, Tiểu Hành Vân sớm đã vặn vẹo nắm thập dương thần công trong tay, khí lực tuôn trào cuồn cuộn không ngừng, khiến cho y ngứa ngáy tay chân, ngày thứ ba sau khi dung hợp, Tiểu Hành Vân gặp phải một ổ sơn tặc.

Sơn tặc chỉ cướp người có tiền, nhóc con chừng mười tuổi không phải mục tiêu của bọn chúng, mà Tiểu Hành Vân lại cố ý nói năng lỗ mãng, chọc giận bọn chúng, bị trói về núi, đêm hôm đó, Tiểu Hành Vân mượn cơ hội này đại khai sát giới.

Y bóp gãy, nghiền nát mười mấy nam tử trưởng thành cường tráng, hung hãn từng chút một. Y hành hạ bọn họ tới chết, giống như hành hạ những kẻ bên trong Bất Dạ Thành, như thể nghịch chuyển thời gian, đánh một trận thắng đẹp đẽ thay cho mình thuở bé.

Những tên sơn tặc kia mới đầu còn cố chống lại, tiếp đó là quỳ xuống xin tha, cuối cùng nằm vật xuống, trở thành một đống thịt băm.

Rạng sáng, lý trí trở về, Sở Hành Vân bắt đầu tìm kiếm người còn sống, cuối cùng tìm thấy Tống Trường Phong bị trói gô trong gian phòng chứa đồ đạc của sơn trại.

Kể từ đó, Sở Hành Vân dùng thân phận thiếu hiệp thiên tài thiếu để tiến vào Tống phủ. Nhưng cuộc sống cơm ngon áo đẹp không hề giúp y chuyển biến tốt, mà trái lại còn vô hình trung gia tăng thêm áp lực trên người y, Sở Hành Vân chỉ dám dùng mặt "Sở Hành Vân" trước mặt người khác, liều mạng kìm nén mặt "Tiểu Hành Vân".

Tiểu Hành Vân không hiểu, tại sao đã bàn với nhau là sẽ dung hợp, cuối cùng lại vẫn chia tách, cứ luôn để mình chờ dưới sân khấu, luôn bảo mình chờ thêm một chút, đợi thêm chút nữa... Y thấy Sở Hành Vân ôm một đống sao, đi lên sân khấu, bức mành kéo lại, còn y thì ngồi dưới sân khấu, hai bàn tay trắng, chẳng có thứ gì. Thiên địa vạn vật, thế gian vạn sự đều chẳng liên quan gì đến y.

Bao sướng vui đau buồn trong cuộc sống mới, y đều không được tham dự vào, chiếu đi chiếu lại trong đầu là những đau đớn vì bị hành hạ ngược đãi trong Bất Dạ Thành, đó mới là quá khứ của y, cuộc sống của y, ký ức mà y nên có.

Một năm rồi một năm qua đi, dần dà, Tiểu Hành Vân cuối cùng cũng hiểu ra được, y đã bị vứt bỏ.

Tiểu Hành Vân tức giận, lại vừa cam lòng, y vùi mình dưới sân khấu, xem cái bóng hắt lên bức mành, có vẻ rất đặc sắc, y cũng muốn được sống cuộc sống như vậy, y muốn cảnh cáo nhân cách chủ...

Thế là nửa đêm một ngày nào đó, Sở Hành Vân bị mùi thối đánh thức, trời hè nóng bức, vừa mở mắt, y đã thấy đầu giường có một con thỏ trắng.

Lục phủ ngũ tạng bị phanh ra, da thịt cốt nhục bị lột sạch, sắp đặt chỉnh tề bên trên một cái đĩa.

Đó là con thỏ trắng mà nha hoàn của Tống Trường Phong nuôi, lông xù như cục tuyết, rất đáng yêu, ai thấy cũng thích...

Sở Hành Vân cúi đầu xuống nhìn, hai tay y dính đầy máu tươi.

Con vật nhỏ vô tội bị mình hành hạ đến chết, thành một đống máu thịt bầy nhầy.

Sở Hành Vân lao xuống giường, dạ dày co thắt, trong miệng nôn nao, không ngừng nôn khan. Điều đáng sợ nhất chính là, y hoàn toàn không có đoạn ký ức này, trong đầu rỗng tuếch...

Y rửa tay hết lần này tới lần khác, cả người run lẩy bẩy.

Ngày hôm sau, nha hoàn tìm khắp nơi cũng không tìm được thỏ trắng mình nuôi, cuối cùng mới lo sốt vó tới nhờ Sở Hành Vân dùng khinh công tìm thử, Tạ Lưu Thủy ở trong mơ nhìn thấy, thiếu niên Hành Vân giật mình, mặt mày trắng bệch, hàm hồ đáp một tiếng "được".

Tới khi Sở Hành Vân rời khỏi Tống gia, độc môn xuất hộ, y đã xây dựng nơi này ở phía đông núi, nhốt mình vào, ý định tiêu diệt mặt dơ bẩn kia đi.

Sở Hành Vân biết rằng mình sợ tối, sợ hành lang, càng sợ, y lại càng dồn ép mình vào chỗ chết. Tạ Lưu Thủy nhìn thấy lần đầu tiên Sở Hành Vân nhốt mình vào huyệt trống dưới lòng đất, sau khi Tiểu Hành Vân ra ngoài, khắp nơi đều chỉ là một màu đen kịt, y sợ hãi rít lên, không ngừng va đầu vào tường, va cho vỡ đầu chảy máu, con dao trong tay tự cứa mình bị thương...

Ngày hôm sau, Sở Hành Vân tỉnh dậy giữa vũng máu, y suy nhược uể oải, đỡ cái đầu chảy máu, mặt mày điềm tĩnh mở xích sắt, từ từ đi ra ngoài...

Mấy năm qua, Sở Hành Vân đã thử nghiệm rất nhiều biện pháp, cố xé rách những vết sẹo mưng mủ chảy máu đó ra hết lần này tới lần khác, Tiểu Hành Vân trong bóng tối thì lại sụp đổ hết lần này tới lần khác.

Nhưng vẫn không tiêu diệt được, làm thế nào cũng không diệt được, bất kể có dùng phương pháp gì, Tiểu Hành Vân chung quy vẫn cứ như hình với bóng, đã vậy còn ngày càng bạo ngược, tàn ác, khó khống chế.

Hai nhân cách giằng co trong cơ thể, như một cục đất sen bị hai bàn tay nắm từ hai phía, không ngừng kéo ra, sợi liên kết giữa hai nửa càng ngày càng mảnh, một ngày nào đó, sẽ đứt "phựt" một cái.

Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì?

Tiểu Hành Vân và Sở Hành Vân có thể sẽ hoàn toàn bị tách rời, hoàn toàn coi đối phương thành một xa lạ, người xa lạ này không hiểu sao lại chiếm lĩnh thế giới tinh thần của mình, để được tồn tại độc lập, bọn họ rất có thể sẽ tàn sát nhau, cuối cùng rơi vào tự hủy diệt mình.

Tạ Lưu Thủy nhặt tơ dắt hồn lên, suy tư, thân bệnh dễ chữa, tâm bệnh khó trị. Tiểu Hành Vân là vì sơ hãi tột độ, gánh chịu quá nhiều đau đớn không giải tỏa được nên, mới đi về hướng cực đoan, tuy y khát máu thích giết chóc, nhưng khát vọng lớn nhất trong lòng Tiểu Hành Vân vẫn là trở về nhà, trở về cuộc sống yên ổn vui vẻ trước năm tám tuổi. Không đạt được khát vọng này, cho nên mới không thể làm gì khác hơn là giết người hả giận, càng giết lại càng bệnh trầm trọng. Trước mắt chỉ có thể để nhóc con này rời xa huyệt trống giết chóc dưới lòng đất đó trước, bớt tiếp xúc với máu me, ra ngoài chơi nhiều hơn.

"Lưu Thủy Quân! Ngươi xem, ta bắt được rồi!"

Tạ Lưu Thủy đang nghĩ ngợi, lại thấy Tiểu Hành Vân vươn tay nhảy vụt người lên, con bướm trắng đáng thương bị y chộp vào trong ma chưởng, không đường trốn thoát. Tiểu Hành Vân hưng phấn cảm nhận được nhịp vỗ cánh liều mạng giãy giụa của sinh linh đang nằm trong lòng bàn tay mình, y mỉm cười nắm chặt tay hơn, muốn bóp chết nó...

Bỗng nhiên, Tiểu Hành Vân bị Tạ Lưu Thủy nhẹ nhàng giữ lấy, y lập tức giẫy ra: "Ngươi làm gì vậy! Thả ta ra!"

"Ngươi thả con bướm đó ra, được không?"

"Ta không thả! Ta muốn giết chết nó, ngươi dựa vào đâu mà bắt ta thả! Tránh ra!"

Tạ Lưu Thủy đã quen Tiểu Hành Vân ngang ngược như vậy, trẻ con rất giỏi bắt chước người lớn, nếu như hắn cũng cao giọng la hét, Tiểu Hành Vân sẽ chỉ có thể trở nên càng ngày càng dữ dằn, cho nên Tạ tiểu hồn bèn bình tĩnh dịu giọng trả lời: "Ngươi không cần phải quát ta to tiếng như vậy, ngươi muốn nói chuyện với ta thì cứ nói thầm trong đầu là được rồi, ta nghe thấy được."

Tiểu Hành Vân bĩu môi, muốn siết tay bóp chết con bướm kia, nhưng lạ làm sao, Tạ Lưu Thủy rõ ràng chỉ nắm cổ tay y rất nhẹ, thế mà y lại chẳng thể nào cựa quậy nổi.

"Không thì vậy đi." Tạ Lưu Thủy tiếp tục khuyên bảo, "Nếu như giờ ngươi thả con bướm này ra, ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của ngươi, thế nào? Chỉ cần không phải chuyện dính đến máu me, ngươi nói gì cũng được, thế nào?"

"Không được!"

"Hành Vân ngoan, ngươi xem, ngươi bóp chết bướm, trên tay mình lại dính đầy phấn hoa trên cánh bướm, còn phải đi rửa tay, ngươi cũng chẳng được lợi gì, ngươi thả con bướm ra, chỉ cần buông nhẹ tay là được, dễ như ăn cháo, là đã có thể đưa ra một yêu cầu, bắt ta làm gì ta phải làm đó, thế chẳng phải tốt hơn sao?"

"..." Tiểu Hành Vân không nói câu nào, nghiêng đầu, có vẻ như đang suy tư.

Tạ Lưu Thủy không ép buộc y, chỉ cẩn thận giữ cổ tay y, chờ cho y tự suy nghĩ, đợi một lúc, liền nhẹ nhàng bổ sung thêm: "Ngươi có thể chọn thứ ngươi thích ăn, còn có thể chọn nơi ngươi muốn đi chơi, ta đều sẽ nghe lời ngươi."

Tiểu Hành Vân suy nghĩ, cuối cùng cảm thấy làm vậy đúng là lợi hơn, thế là nhẹ buông tay, con bướm trắng bị nắm trong lòng bàn tay đổ ào xuống, rơi xuống mặt đất.

Tạ Lưu Thủy đeo găng tay hoa mơ, thả con bướm lên trên bụi hoa dại, Tiểu Hành Vân vặn người hắn lại: "Ngươi phải nghe lời ta!"

"Biết rồi, trên tay ngươi toàn là phấn hoa, mau đi rửa tay đi." Tạ Lưu Thủy nắm chặt tơ dắt hồn, dắt Tiểu Hành Vân đi tới bên dòng suối, Tiểu Hành Vân nhích sang bên cạnh: "Ta muốn ăn bánh ú gà gói lá sen!"

Tạ Lưu Thủy bật cười: "Ngươi chỉ có mỗi yêu cầu đơn giản như vậy? Quá lãng phí, ngươi suy nghĩ thêm đi."

Tiểu Hành Vân duỗi tay, để cho Tạ Lưu Thủy nắm chặt lấy tay mình, giúp mình rửa tay. Tạ Lưu Thủy mở băng vải trên tay trái y ra, vắt hai tay lên nhau, chà chà vào nhau, Tiểu Hành Vân chẳng hề mất tí sức nào, y nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trái, kêu lên:

"Đây là cái gì? Sao lại có một con mắt!"

Tạ Lưu Thủy vỗ vỗ lên người y: "Ngươi ham chơi, đóng con dấu lên tay mình, tạm thời vẫn chưa rửa sạch được, đừng sợ, cứ từ từ rồi sẽ rửa được."

Tiểu Hành Vân tin thật, y thấy bọt nước bắn tóe khi nước suối vỗ lên mỏm đá, rồi nói: "Ta muốn đi chơi!"

"Đi đâu chơi?"

"Ừm... Chưa nghĩ ra."

Tạ Lưu Thủy cười: "Ta vốn dĩ đã đáp ứng sẽ đưa ngươi đi chơi, ngươi không cần dùng đến yêu cầu này cũng sẽ được đi, suy nghĩ cẩn thận đi." Hắn vẩy vẩy tay Tiểu Hành Vân, rũ sạch nước dính trên tay y xuống, rồi dùng vải băng chặt tay trái lại, che khuất con mắt trong lòng bàn tay. Tiểu Hành Vân ngắt một cọng cỏ lông chó, cầm trong tay chơi, đôi mắt đen láy xoay tròn, đang nghĩ xem nên đòi yêu cầu gì mới hay.

"Đi thôi, ngươi vừa đi vừa nghĩ đi."

Tạ Lưu Thủy dắt Tiểu Hành Vân, dẫn y tới cây cầu gỗ bắc qua suối, còn chưa đi được ba bước, Tiểu Hành Vân bỗng nhiên dừng lại, nói "Ta không muốn đi cầu!"

"... Vậy ngươi muốn qua suối thế nào? Bơi qua?"

"Ngươi bước xuống nước, sau đó cõng ta qua!"

"Thôi được rồi." Tạ Lưu Thủy chiều y, vách Tiểu Hành Vân lên lưng, nhảy xuống dòng suối.

Nước suối róc rách, lại không dính vào người Tạ Lưu Thủy, Tiểu Hành Vân nhìn nước suối trong vắt, lại không phản chiếu được bóng của Tạ tiểu hồn, y phấn khởi nói: "Lưu Thủy Quân, ngươi xem! Ta lơ lửng giữa không trung này!"

"Dạ đúng rồi, lợi hại ghê." Tạ Lưu Thủy cõng y, bước từng bước một về phía trước.

"Chờ đã!" Tiểu Hành Vân kéo hắn lại.

"Ôi chao, tiểu tổ tông của ta, ngươi lại làm sao nữa?"

"Ta không muốn ngươi cõng, ta muốn cưỡi trên cổ ngươi!"

"..." Tạ Lưu Thủy tức thì nghẹn lời, câm nín, mãi một lúc sau mới mở miệng, "Này, Sở Hành Vân, ngươi năm nay đã hai mươi ba rồi, người cao như vậy, lớn như vậy..."

"Chính ngươi nói là yêu cầu gì cũng được! Giờ lại nói không giữ lời!"

Tạ Lưu Thủy câm nín: "... Vậy ta bế ngươi qua được không, bế công chúa qua được không?"

"Không được! Ta mặc kệ, ta muốn cưỡi cổ."

Tạ Lưu Thủy bó tay, hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, Tiểu Hành Vân lập tức leo lên trên bả vai hắn, một tay nắm lấy củ tỏi trên đầu Tạ Lưu Thủy, một tay cầm cỏ đuôi chó, vung như vung cờ, y hớn ha hớn hở, như đứa bé con cuối cùng cũng được đi du xuân, phấn chấn la hét:

"Xông lên! Lưu Thủy Quân!"

Tạ Lưu Thủy rẽ nước lội về phía trước, lắc đầu thở dài đầy bất đắc dĩ, ai dà, thế sự khó liệu, nhân sinh vô thường.

Rừng xanh cành biếc điểm xuyết từng đốm nắng, rung rinh trên mặt nước trong ngần. Tạ Lưu Thủy đỡ Tiểu Hành Vân trên đầu, không ngừng tiến bước, hai người càng chạy càng xa, xa chìm vào một vầng sáng trong ấm dịu.

Thân đơn độc thuở ấy, hồn thiếu niên nơi này, chuyện cũ thôi kể đến, vào bàn chuyện hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung