Hồi thứ 34: Cuống ngữ ốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Non xanh biêng biếc, giữa hoe vàng phớt xanh, đôi ba cành đào hây hây đỏ. Đường mòn khúc khuỷu, nắng kiềm diễm chảy trôi giữa rừng núi, Tiểu Hành Vân cưỡi trên cổ Tạ Lưu Thủy, cầm cái ná, ngắm tới ngắm lui con chim vàng anh, đỗ quyên trên đầu cành.

"Không được bắn."

Tạ Lưu Thủy kéo tay Tiểu Hành Vân về.

"Biết rồi!" Tiểu Hành Vân bĩu môi, không vui vẻ lắm, tiện tay bắn lên đầu Tạ thú cưỡi, kết quả lại xuyên thấu, Tạ tiểu hồn chẳng hề bị thương, Tiểu Hành Vân một đòn không thành, càng thêm tức tối, duỗi tay nhéo mặt Tạ Lưu Thủy, nhéo ra ngoài.

"Chờ đã chờ đã... Chậc chậc, đau!"

"Hì hì!" Tiểu Hành Vân trêu chọc hắn là thấy vui trở lại, liền tiếp tục cầm ná ngắm bắn tới lui. Tạ Lưu Thủy lắc đầu thở dài, hắn cuối cùng cũng được cảm nhận cảm thụ của Sở hiệp khách đối với mình, không thể làm gì, còn bị dán chặt suốt ngày, để ý cũng không được, mặc kệ cũng không được, không có biện pháp nào.

Tiểu Hành Vân gõ đầu hắn: "Này, ngươi đi nhanh lên, chậm vậy!"

"... Dạ vâng, dạ vâng."

Tạ Lưu Thủy cắm đầu đi về phía trước, khổ không tả xiết, Sở hiệp khách không đối phó được hắn, Tiểu Hành Vân liền ra đây trị hắn, đúng là kẻ cắp gặp bà già, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Sở hiệp khách ngồi dưới sân khấu nếu được thấy ngày hôm nay, nhất định sẽ phải cười nhạo hắn trong lòng: Ông trời có mắt, Tạ đáng đời, lên mày lên mặt đã đời quá.

Tiểu Hành Vân hết nhìn đông lại ngó tây, bỗng nhiên hai mắt sáng rỡ, duỗi tay ra, bắt từ trên cây khô xuống một con ve, nắm trên tay, cúi đầu nhìn xuống, lẩm bẩm: "Còn chưa tới hè, đã bắt đầu kêu ve ve ve ve, ta bóp chết ngươi!"

Ngón tay cái và ngón tay trỏ của Tiểu Hành Vân nắm lấy hai mép con ve, ve đáng thương kêu lên ầm ĩ, y nảy ra ý xấu đưa nó tới bên tai Tạ Lưu Thủy, tiếng ồn như hồng thủy tức thì chảy đầy vào tai, Tạ Lưu Thủy nhanh chóng nghiêng đầu né tránh, Tiểu Hành Vân bật cười ha hả, còn chưa kịp đắc ý được lâu, đột nhiên, một cột nước nhỏ li ti đã bắn lên áo y.

"Ơ! Cái gì đây!"

Tiểu Hành Vân lấy con ve ra, hét toáng lên, Tạ Lưu Thủy cười thầm: "Nước tiểu ve."

"Cái gì?"

Tạ tiểu hồn nhếch miệng cười trộm: "Khi còn bé ngươi chưa bao giờ thấy ve bị bắt à? Khi bị bắt, có lúc ve sẽ phun nước trong cơ thể mình ra, để cơ thể nhẹ đi, dễ bề mau mau thoát thân."

"Nó dám to gan đi tiểu trên người ta!" Tiểu Hành Vân giận nổ phổi, tức thì muốn ném con ve xuống đất giẫm chết, Tạ Lưu Thủy nhẹ nhàng vỗ lên cổ tay y, chớp mắt sau, ngón tay Tiểu Hành Vân hơi thả lỏng lực, ve nhân cơ hội này vỗ cánh bay cao, Tiểu Hành Vân tức tối lấy Tạ tiểu hồn ra trút giận, Tạ Lưu Thủy ôn tồn khuyên bảo:

"Ve chỉ hút nước cây, nước phun ra rất sạch, ngươi phơi nắng một chốc là khô, bớt giận."

"Con ve chết tiệt dám tè lên người ta! Ngươi còn thả cho nó chạy!"

"Chính ngươi bắt nó trước, ngươi đã lớn như vậy rồi, tội gì phải làm khó cho một con ve? Tức giận hại gan, tức giận hại gan, thân thể này của ngươi mới vừa trọng thương lành được..."

Tạ Lưu Thủy nói liến thoắng một tràng, rồi lại miêu tả đủ thứ náo nhiệt thú vị dưới núi sinh động như thật một phen, khuyên can đủ đường, cuối cùng cũng coi xem như dỗ được Vân tiểu tổ tông nguôi giận.

Xuống dưới núi, Tạ Lưu Thủy sợ người càng ngày càng đông, sẽ có người trông thấy Tiểu Hành Vân lơ lửng giữa không trung, thế là lắc lắc chân, la lên: "Đau quá đau quá! Không được, không được rồi, cổ sắp gẫy mất rồi, ngươi mau xuống cho ta!"

Tiểu Hành Vân bĩu môi: "Lưu Thủy Quân thật vô dụng."

"Đúng, đã biết ta vô dụng rồi mà còn không mau xuống dưới."

Tiểu Hành Vân lòng không cam tình không nguyện nhảy xuống, lại nhún nhảy chạy về phía trước, Tạ Lưu Thủy tóm y lại: "Đừng có nhảy nhót như thế, đi bộ bình thường thôi."

"Tại sao? Ta muốn nhảy!"

"Người khác sẽ cảm thấy ngươi rất kỳ lạ."

"Tại sao ta phải quan tâm người khác nghĩ như thế nào." Tiểu Hành Vân đáp như lẽ dĩ nhiên, y dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt tìm kiếm giữa bụi cây dây leo quanh đó, muốn bắt con côn trùng nào đó về chơi. Tạ Lưu Thủy hết cách, chỉ đành khuyên nhủ y: "Vậy ít nhất ngươi cũng phải nói chuyện với ta trong đầu, bằng không người khác nhìn thấy ngươi lầm bầm lầu bầu..."

"Người khác. người khác, người khác, phiền phức thế, để ý đến bọn họ làm gì!" Tiểu Hành Vân không tìm thấy bọ, liền bực bội giật cọng cỏ đuôi chó, mỗi tay cầm một cọng, tay trái tay phải cầm cỏ đánh nhau, còn lẩm bà lẩm bẩm, tự thuyết mình cho mình nghe, vui vẻ cực kỳ.

Tạ Lưu Thủy ở đằng sau nhìn Tiểu Hành Vân nhảy nhót tung tăng, lắc đầu đầy bất đắc dĩ, trẻ con luôn có thể tự tìm cho mình rất nhiều thú vui, một cọng cỏ một con bọ đã có thể chơi say sưa lắm rồi, trong mắt chỉ có một khoảng trời nhỏ của riêng mình, không nhìn thấy người khác. Chỉ đến khi lớn lên, mới từ từ phát hiện ra trên thế gian này còn có rất nhiều cặp mắt, cái miệng.

Bỗng nhiên, Tiểu Hành Vân xoay người lại nhào tới trước người Tạ Lưu Thủy: "Lưu Thủy Quân, mau mau! Bế ta lên!"

Tạ Lưu Thủy cúi người xuống, một tay ôm qua lưng y, một tay vòng sau đầu gối y, Tiểu Hành Vân nhanh chóng xua tay: "Không phải bế như thế!"

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Ngươi ôm thắt lưng ta, giơ thẳng đứng ta lên."

"... Ngươi đúng là tổ tông ta." Tạ Lưu Thủy làm theo lời y, Tiểu Hành Vân thoáng chốc đã hai chân rời đất, được nhấc bổng lên cao, y hừng hực khí thế chỉ huy về trước: "Lưu Thủy Quân nhìn thấy thằng nhóc phía trước không?"

"Ngươi lại muốn làm gì?"

"Lần trước tên ngu xuẩn kia lên núi bị ngã sấp mặt, chính là thằng nhóc con kia cười ta, hừ, dám to gan cười nhạo ta, đi! Chúng ta đi trả thù!"

"..." Tạ Lưu Thủy lặng câm mất một lúc, rồi sực nhớ ra lần Sở Hành Vân rời khỏi Tống phủ dẫn hắn về Thanh Lâm Cư, lúc đó Vân không chịu nổi Thủy, liền ném Tạ tiểu hồn đi, kết quả là chính mình lại vấp phải tơ dắt hồn ngã, khiến cho đứa bé đi ngang qua cười ha ha, Sở Hành Vân thì không có vấn đề gì, không ngờ Tiểu Hành Vân trong cơ thể lại thù kỹ. Xem ra ký ức của Sở Hành Vân và Tiểu Hành Vân đôi lúc vẫn có thể nối liền, chưa bị chia tách hoàn toàn.

Lúc này, Tiểu Hành Vân đứng thẳng, được Tạ Lưu Thủy bế, cả người lơ lửng giữa không trung, áp sát từng bước về phía đứa bé kia...

"A! Nươngggg...nương, nương xem đại ca ca kia nổi..."

Tiểu Hành Vân bay tới vặn đứa bé kia lại, mỉm cười nói: "Ngươi còn ồn ào nữa, là ta đánh ngươi."

Đứa bé kia khóc òa lên, Tiểu Hành Vân nhướng mày, dữ dằn nói: "Ranh con mít ướt, ta vặt đầu!"

Đứa bé bị y dọa sợ, Tạ Lưu Thủy sợ chốc nữa mẹ nó tới thật, bèn nhanh tay vác Tiểu Vân đang trêu chọc bỏ chạy.

Tiểu Hành Vân xoay người lại, đầu nhoài lên vai Tạ Lưu Thủy, nhìn về phía sau, mẹ đứa bé kia tới hỏi nó nhìn thấy gì, đứa bé kia cúi đầu, câm như hến, không dám phọt phát rắm nào, Tiểu Hành Vân đắc ý nghênh ngang, cười ha hả.

Xuống chân núi, được Tạ Lưu Thủy tận tình khuyên nhủ, Tiểu Hành Vân cuối cùng cũng chịu đi đứng đàng hoàng, nói chuyện trong đầu, ngặt nỗi y nhìn đông ngó tây, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi theo tâm tính bên trong, thi thoảng vẫn sẽ thu hút ánh mắt lấy làm kỳ lạ của người qua đường, Tạ Lưu Thủy nhanh trí dụ y mua cái mặt nạ đeo lên.

Phố nhỏ dọc con nước, lầu hai bờ chạm hoa, trai các mái cong, tửu quán cờ bay, thành Lâm Thủy vẫn luôn tưng bừng náo nhiệt. Hai người tùy ý dạo chơi, phố lớn ngõ nhỏ du khách đông như mắc cửi, rộn rộn ràng ràng, tuy chuyện Lý phủ diệt môn có phủ một tầng mây đen cho tòa thành này, song sắp tới Đấu Hoa đại hội, người khắp nẻo đường thiên hạ đều ùa tới đây, bày sạp càng ngày càng nhiều, mấy thứ mới mẻ cũng nhiều, Tiểu Hành Vân chốc chốc lại dừng, muốn ăn cái này, đòi mua cái kia.

"Trống bỏi chong chóng, thổi lọ lưu ly, thổi kẹo đường đây!"

Chợ họp ầm ĩ huyên náo, Tiểu Hành Vân dỏng tai như thỏ, tìm ra thứ có hứng thú nhất giữa một mảng tiếng hét, mắt y tinh, vừa đảo qua chung quanh, đã nhìn thấy bên dưới cầu có một người bán hàng rong gánh quang gánh, người kia vừa mới ngồi xuống, một đám trẻ con đã bâu kín lấy hắn.

Tiểu Hành Vân vội vàng kéo Tạ Lưu Thủy đi qua tham gia trò vui, người bán hàng rong kia là người chuyên nấu đường, một bên đầu quang gánh có bếp lò, đặt một nồi đường đun nóng, có đứa bé đưa tiền đồng cho hắn, hắn sẽ xúc một ít đường, dùng hai tay nặn, vê thành một cục, tiếp đó kéo ra thành sợi, dùng miệng thổi một hơi, cục đường sẽ phồng lên, hai tay cùng ra trận, xoa nắn vặn, một con tôn hầu đã thành hình, hắn lấy một cây tăm trúc, dính chút nước đường, dính vào tôn hầu, đưa cho đứa bé kia, đứa nhỏ tươi như sáo chạy đi, đám trẻ còn lại mở to hai mắt, ngóng trông.

Tiểu Hành Vân giật "đám không khí" bên cạnh: "Lưu Thủy Quân, ta cũng muốn chơi."

Tạ Lưu Thủy nắm lấy tay y, chậm rãi thả trở về bên người Tiểu Vân, đáp: "Hồi bé ngươi chưa chơi bao giờ à?"

Tiểu Hành Vân lắc đầu, Tạ Lưu Thủy nhanh tay giữ chặt cái đầu đang lắc lư trái phải của y lại, hỏi tiếp: "Vậy hồi bé ngươi chơi gì?"

"Ừm... bắt bọ mò cá trộm trứng chim."

"Ngươi chỉ biết bắt nạt động vật nhỏ."

"Không phải!" Tiểu Vân hư kêu to trong lòng, "Ta cũng nuôi nhiều động vật nhỏ lắm..."

Tạ Lưu Thủy: "Như sóc nhỏ, chuột nhỏ, chim vàng anh của ngươi?"

Tiểu Hành Vân cúi đầu: "Bình Vân Quân chạy mất, Hôi Lưu Quân và Pi Pi Quân... cũng đi mất. Ta rất yêu thích mấy con vật nhỏ đó, nhưng mà... nhưng mà chúng nó đều không thích ta."

Tạ Lưu Thủy biết, con sóc Tiểu Hành Vân bắt về căn bản không để ý gì đến y, còn chuột con và chim vàng anh thì quá nửa là do y tưởng tượng ra. Nhưng hắn vừa nghĩ tới đây, trong lòng lại thấy hơi khó chịu, bèn chọc chọc Tiểu Vân: "Này, sóc của ngươi được phong là Bình Vân Quân, chuột nhỏ lấy hào là Hôi Lưu Quân, chim vàng anh thì là Pi Pi Quân, đến Tạ Lưu Thủy ta lại chỉ lấy là Lưu Thủy Quân, ngươi làm vậy có lấy lệ quá không đấy?"

Tiểu Hành Vân quay đầu sang nhìn hắn: "Vậy không thì ngươi muốn tên gì?"

"Ừm... Ngươi tốt xấu gì cũng phải nghĩ ra cái gì khác chứ."

Tiểu Hành Vân đứng giữa đám trẻ con xếp hàng chờ được thổi kẹo đường như "hạc đứng trong bầy gà", nhân cơ hội này nhàn rỗi nghiêng đầu trầm tư suy nghĩ, thỉnh thoảng lại quan sát Tạ tiểu hồn một phen, ký ức của y và Sở Hành Vân có ngăn cách, toàn bộ ký ức học văn học viết sau năm mười ba tuổi ở Tống gia đều không truyền sang cho y được, lúc này có vắt nát óc cũng không nghĩ ra được cái tên nào.

Một lúc sau, đợt trẻ con đầu tiên đến xếp hàng thổi kẹo đường tản đi, cuối cùng cũng đến lượt Tiểu Hành Vân, người bán hàng kẹo đường thấy y bạch y bội kiếm, ngọc thụ lâm phong, nghiễm nhiên là một đại nhân, liền cung kính nói: "Công tử đến mua kẹo đường cho trẻ con trong nhà sao? Ngài muốn hình gì?"

"Không, ta muốn tự thổi."

"... Ha ha, công tử đúng là... chưa hết tính trẻ con." Người bán hàng rong cười khan, nắm cục đường tới, nhéo ra một dây đường dài, đưa tới bên miệng Tiểu Hành Vân, "Công tử muốn thổi gì? Thổi con cầm tinh đi, thế nào?"

Tiểu Hành Vân hỏi thầm: "Lưu Thủy Quân, ngươi cầm tinh con gì?"

"Chuột."

Tiểu Hành Vân hít một hơi, thổi vào bên trong sợi đường, cục đường từ từ nhô lên, trở nên dần trong suốt, người bán hàng dựa theo sự chỉ đạo của y, khéo tay múa lượn, nặn ra con chuột trộm dầu, cuối cùng ngón út gẩy lên, kéo ra một cái đuôi chuột, tiếp dùng đó tăm trúc chấm nước đường, dính lên con chuột đường, đưa cho Tiểu Hành Vân: "Công tử, ngươi xem..."

Người bán hàng vốn đang chuẩn bị khoe mẽ một phen, để khách hàng thưởng thức tay nghề của hắn, không ngờ Tiểu Hành Vân vừa nhận lấy kẹo đường, chưa nói hai lời, đã há to miệng cắn đứt con chuột, nuốt vào miệng nhai rau ráu, nuốt sạch sành sanh.

Lúc ấy, cả một tràng muốn nói của người bán hàng tức thì kẹt lại trong cuống họng, không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống.

Tiểu Hành Vân nghiêng đầu sang, dương dương tự đắc liếc nhìn Tạ tiểu hồn: "Ăn con cầm tinh của ngươi rồi!"

"Ừm." Tạ Lưu Thủy duỗi tay xoa đầu Vân, suy nghĩ rồi vẫn quyết định khen y một câu, "Thật là lợi hại." như thể ăn đi cầm tinh của người khác là chuyện gì đó rất lấy làm tự hào không bằng.

Tiểu Hành Vân ăn xong con chuột trộm dầu, liền lấy ra mấy đồng tiền đưa tới: "Ta còn muốn thổi thêm một cái nữa!"

Lần này người bán hàng ngậm miệng lặng lẽ đưa sợi đường cho y, Tiểu Hành Vân nhận, rồi nói: "Ta tự nặn được không?"

"Công tử à, ngươi đừng thấy ta nặn vài cái như vậy rồi tưởng là dễ, thật ra công phu nặn đường không phải ngày một ngày hai là luyện ra được, ngươi tự nặn thế nào cũng nát.... Thôi được rồi, ngài thấy vui là được."

Tiểu Hành Vân lén lút quan sát Tạ Lưu Thủy, thầm nghĩ: "Ta thổi Lưu Thủy Quân." Y thổi một hơi vào cục đường, muốn nặn ra một cái đầu với thân, kết quả là thổi một hơi này quá nhiều, thân người căng lên béo ung ủng, người bán hàng ở bên cạnh cúi đầu cười trộm, Tiểu Hành Vân chỉ đành thổi tiếp, dùng tay nặn ra tứ chi, nhưng đáng tiếc tay lại không dùng đúng lực, tứ chi dài ngắn bằng nhau, không giống người, mà lại giống con vật, Tiểu Vân cầm kẹo đường quái nhân mình thổi, giơ lên so sánh với Tạ tiểu hồn, Tạ Lưu Thủy lắc lắc đầu, đánh giá:

"Xấu quá."

"Sao thế được!" Tiểu Hành Vân mạnh miệng cãi, y nhìn con quái vật trong tay, lòng cũng thấy bực dọc, tức tối hít một hơi, nặn một cặp cánh yếu ớt gục xuống trên thân người.

Tạ Lưu Thủy lại gần nhìn, tiếp tục lắc lắc đầu: "Xấu chết đi được, ta trông như vậy lúc nào!"

Tiểu Hành Vân không biết phải trái, vẫn cố cãi: "Ngươi trông như vậy mà!"

"Ngươi căn bản không thổi ra người, mà cứ như con... lợn mọc cánh."

Tiểu Hành Vân nghe mà tức, đúng là mình nặn có xấu thật, nhưng mà chỉ mình mới được đánh giá "xấu" thôi, người khác không được nói, y giơ xâu kẹo đường quái nhân lên trước mặt Tạ Lưu Thủy, thầm nghĩ: "Không phải ngươi chê phong hào của ngươi quá qua loa sao? Được! Từ nay về sau, ta sẽ gọi ngươi là Trư Sí Quân (heo cánh - kun)!"

"Thôi đừng thôi đừng, Tiểu Vân tốt nhất trên đời, xin ngươi rủ lòng thương xót đừng gọi ta như vậy, khó nghe chết đi được."

Tạ Lưu Thủy vừa làm tư thế xin tha, vừa nắm lấy tay Tiểu Hành Vân, hơi lay động trên không trung, như vậy là cả chuỗi động tác của Tiểu Hành Vân sẽ giống như là đang giơ xâu kẹo đường lên ngắm nghía, trông sẽ không quá kỳ quái. Người bán hàng rong bên cạnh thấy, liền cười y: "Công tử à, ngươi xem kẹo đường trên gánh của ta đi, kim kê gáy sáng, song long hí châu... mỗi con đều có tên riêng, con ngươi đang nặn tên là gì vậy?"

"Tên... tên là... như hổ thêm cánh!" Tiểu Hành Vân nghĩ nát óc, cuối cùng cũng rặn ra được một từ, để đối ứng với tên riêng này, y nhanh chóng dùng móng tay vạch ba đường ngang một đường dọc lên trán con heo xấu.

Tạ Lưu Thủy hơi đổi sắc mặt, nhíu nhíu mày, như hổ thêm cánh có ý gốc là "giống như, hổ mọc thêm cánh", nhưng nếu như cụm này bị tách thành "giống như hổ, có thêm cánh" thì lại không ổn lắm.

Có điều Tạ Lưu Thủy ngẫm nghĩ lại, người bình thường căn bản sẽ không nghĩ tới tầng này, e là lo xa rồi.

Tiểu Hành Vân cầm thứ xấu mù kia có ngắm trái phải thế nào cũng không thấy hài lòng, bèn bỏ xuống quầy: "Ta không lấy cái này, trả cho ngươi nấu chảy lại đi!"

Nói xong câu, y giật tơ dắt hồn, nhấc Tạ tiểu hồn rời đi, còn chưa bước ra nửa bước, bỗng nhiên lại bị người bán kẹo đường ghìm chặt lại, giọng người kia chợt lạnh đi: "Thì ra công tử là người trong "cuộc"."

Tiểu Hành Vân đầu óc mơ màng, Tạ Lưu Thủy thì lại thầm nói không xong.

Thần Dị Kinh có ghi: Tây Bắc có thú, giống như hổ, có cánh bay được, giết ăn thịt người... tên là Cùng Kỳ.

Cũng chính là, như hổ, thêm cánh.

Tiểu Hành Vân hất người bán hàng rong ra, nhảy sang tránh đi: "Ngươi nói cái gì mà ta chẳng hiểu chữ nào! Làm sao, muốn ăn đòn à?"

"Mọi người đều là người trong "cuộc", công tử lại giả ngu như vậy, không hay lắm đâu?"

Người bán hàng rong kia quay ngoắt thái độ, mặt mày nham hiểm, tay cầm cục đường, hai ống tay áo khẽ lay động, nước đường dính chốc chốc lại phun lên chân Tiểu Hành Vân, dính y chặt lại, Tiểu Hành Vân đang muốn rút kiếm ra, lại bị Tạ Lưu Thủy kéo nhẹ về: "Ngươi lúc nào cũng đánh đánh giết giết như vậy chẳng có gì thú vị, suốt ngày làm ma đầu giết người cũng chán đúng không, hôm nay chúng ta đổi trò chơi, đóng vai lừa đảo, thế nào? Lừa tên kia xoay tít mù!"

Tiểu Hành Vân thu vỏ kiếm về, nghiêng đầu nghĩ, cảm thấy cũng hơi mới lạ, Tạ Lưu Thủy chớp mắt một cái, nói: "Vậy thế này đi, ta làm mẫu lừa gạt thế nào trước, ta nói một câu, ngươi nhắc lại một câu, được không?"

"Được."

Tiểu Hành Vân nói như vẹt, đọc thuộc từng câu cho người bán hàng rong kia nghe, y không biết mình đang nói gì, gì gì mà Cùng Kỳ, gì mà ngọc, y đều không hiểu, chỉ thấy người bán hàng rong kia đã chậm rãi từ mặt mày nguy hiểm giữ chặt mình trở nên dịu đi, nghe xong còn gật đầu không ngừng, Tiểu Hành Vân cảm thấy chơi vui, đến cuối cùng, thần sắc người bán hàng rong kia biến đổi, vội vã dọn sạch nước đường xung quanh chân y, cung cung kính kính mời y đi, cũng tự báo họ tên, tên là Đường Cửu, Tiểu Hành Vân đáp theo lời Tạ Lưu Thủy nói:

"Ta là Hắc Tam."

"Ôi chao, là Hắc Tam ca à! Ngài không đeo mặt nạ đen của ngài, ta đây cũng mắt mù không nhận ra được luôn, lại đây lại đây, đi bên này đi bên này, dạo gần đây bận rộn quá đúng không? Trong phòng không có ngài, tin tức cũng không nhanh nhạy gì cả luôn!"

Tiểu Hành Vân vừa đi vừa nghe, cảm thấy lừa đảo thật thú vị, lúc này tay y đang bị Tạ tiểu hồn nhấc lên, làm tư thế vẫy một cái, Tiểu Hành Vân dựa theo sự dặn dò của thầy giáo Tạ, phối hợp làm ra vẻ cao thâm khó dò, Đường Cửu kia thấy vậy liền liên thanh đáp: "Ồ đúng rồi, không nên hỏi không nên hỏi, Hắc Tam ca, bên này —— "

Tiểu Hành Vân ngậm miệng im lặng đi theo, quẹo qua lối rẽ đầu tiên, y dừng bước như Tạ Lưu Thủy nói, đứng chắp tay, lớn tiếng chất vấn: "Sao lại đi theo hướng này?"

"Ô, Hắc Tam ca ngài vẫn chưa biết à? Quán trà cũ bị người ta đến phá, bất đắc dĩ, chúng ta chỉ đành đổi sang chỗ này..."

Vẹt Vân đáp lại: "Phá quán? Ai dám! Kẻ nào trong "cuộc" chẳng truyền tin ở quán trà..."

Đường Cửu khom lưng, dẫn Tiểu Hành Vân chui vào dưới vòm cầu, thần thần bí bí nói một câu: "Còn có thể là ai nữa? Trong thiên hạ, đâu cũng là đất của vua."

Tiểu Hành Vân không hiểu, có điều y nhìn thấy Tạ Lưu Thủy bên cạnh nhíu mày, y cũng không hiểu vì sao người này lại cau mày, nhưng ngẫm nghĩ lại, hiểu với không hiểu cũng để làm gì đâu? Trò đóng vai này chơi vui như thế, khiến người ta hưng phấn, vậy là đủ rồi, những thứ thị thị phi phi khác, y không nghĩ thông được, cứ thẳng thắn đá bay hết ra ngoài. Tiểu Hành Vân tràn trề phấn khởi theo sát Đường Cửu, Tạ Lưu Thủy nhìn thần sắc y hưng phấn, vì vậy liền nhấn vai y xuống, nói:

"Bình tĩnh, đã đóng vai thì phải đóng đến nơi đến chốn, giờ mới chỉ vừa bắt đầu thôi."

"Lưu Thủy Quân à, Hắc Tam này là ai vậy?"

"Con buôn tin tình báo trong "cuộc", là kẻ đầu cơ tin tức."

Tiểu Hành Vân không hiểu: "Cuộc gì?"

"Ừm... Ngươi cứ xem như là một trò chơi, hắn là người bán hàng rong ở trong đó, chỉ có điều người bán hàng rong này không bán đồ vật mà là bán tin tức, tin tức của hắn có thứ có giá trị, có thứ thì vô dụng, một năm trước đã chết, nhưng tin qua đời không truyền ra ngoài, ta liền dùng thân phận của hắn, khoác da làm việc."

Tiểu Hành Vân thầm ồ trong lòng một câu, cũng không hỏi han gì nữa, y cùng Đường Cửu chui qua vòm cầu, rẽ trái quẹo phải, đến khi cuối cùng sắp đi ra ngoài, lại bị Tạ Lưu Thủy bịt mắt.

"Lưu Thủy Quân, ngươi làm gì vậy?"

Tiểu Hành Vân cảm giác Tạ tiểu hồn đang dán lại gần, nói: "Ngươi đừng mở mắt xem, ta dắt ngươi đi."

"Có thứ gì đáng sợ à? Ta không sợ..."

"Không phải." Tạ Lưu Thủy nắm tay trái của Tiểu Hành Vân, "Là ta không muốn để cho ngươi thấy đường."

"Tại sao?"

"Ừm... Bởi vì có vài trò chơi, chơi một lần là được rồi, nếu như trở về chơi lần thứ hai, thì sẽ không dễ chơi nữa."

"Ồ, vậy... vậy lần sau Lưu Thủy Quân còn đưa ta đi chơi chỗ khác nữa không?"

"Sẽ."

Tạ Lưu Thủy dắt tay Tiểu Hành Vân, bước từng bậc cầu thang đá, trước mắt là một con phố cũ nát, hoa quả lăn từ trên quầy hàng rong xuống bị người đi đường giẫm nát thối, chảy nước đỏ nước vàng. Phiến đá trên đường, rêu xanh và khói dầu xông đen được ánh nắng chiếu lên thành những hình họa sặc sỡ. Mấy quán ăn nghi ngút khói bếp, mấy căn lầu sơn sửa lại gỗ, mùi tanh của gỗ và thủy sản trên đường nối liền thành dải trên không trung, dần dần phai nhạt theo ngõ phố càng đi càng sâu thăm thẳm.

"Hắc Tam ca, chính là đây."

Tạ Lưu Thủy buông tay ra, Tiểu Hành Vân mở mắt ra nhìn, lối rẽ có một tòa lầu sắp sụp, dưới mái hiên treo vài cái đèn lồng giấy đỏ đung đưa, trên cao dựng tấm biển, gỗ mun sẫm màu, thiếp chữ vàng, ghi: "Quán trà phố cũ".

Tiểu Hành Vân bước vào nhìn, trong quán trà không nhiều người, túm năm tụm ba thành từng nhúm, bàn ghế trang hoàng, tiểu nhị chưởng quỹ cũng đều thường, y nhìn phải nhìn trái, chung quanh chẳng có gì mới mẻ, tức thì mất hứng, đầy mặt không vui, tiện tay kéo ghế ra, nặng nề giẫm xuống đất, ngồi xuống.

Cũng may Tiểu Hành Vân đeo mặt nạ trắng, Đường Cửu không nhìn thấy biểu cảm trên mặt y, còn tưởng rằng Hắc Tam ca tất phải khí phách như thế. Tiểu nhị quán trà vắt khăn đi tới: "Hai vị, uống ít..."

"Cho một ấm trà tam thính vũ."

Tiểu Hành Vân vừa vuốt góc bàn, vừa ngắt lời tiểu nhị theo lời Tạ Lưu Thủy dạy dỗ. Chỉ thấy sắc mặt của tiểu nhị kia hơi cứng, hắn cúi người xuống, thả khăn xuống, thấp giọng nói: "Khách tam thính vũ tới trong thuyền, "

Tạ Lưu Thủy đáp: "Ngỗng lạc trên sông gọi gió tây."

Tiểu nhị vắt khăn cười: "Đây, hai vị, mời đi lên lầu."

Tiểu Hành Vân mới vừa đứng lên muốn bám theo sau, kết quả là trước mắt lại tối om:

"Lưu Thủy Quân! Sao ngươi cứ không cho ta xem!"

"Ngươi bớt xem bớt nghe bớt nói, là tốt nhất." Tạ Lưu Thủy nắm chặt lấy tay Tiểu Hành Vân, mười ngón đan kết, dắt y đi về phía trước. Chưa đi được mấy bước, Tiểu Hành Vân lại lên tiếng:

"Lưu Thủy Quân, sao ngươi lại nắm tay ta?"

Tạ Lưu Thủy đang dắt Tiểu Hành Vân lên cầu thang, cảm thấy không hiểu nổi: "Ta không nắm tay ngươi, ngộ nhỡ ngươi ngã thì phải làm sao?""

Tiểu Hành Vân bĩu môi: "Ngươi rõ ràng có thể kéo tơ dắt hồn, lại muốn nắm tay ta."

"... Chậc, chỉ ngươi nhiều chuyện."

Tiểu Hành Vân cười, cảm giác lực nắm trên tay không hề thả lỏng mà vẫn vững vàng dắt y đi về phía trước, lên đến nửa cầu thang, Tiểu Hành Vân lại hỏi: "Lưu Thủy Quân, tại sao ngươi lại không cho ta xem?"

"Con nít con nôi đừng nên hỏi nhiều như vậy, ngươi coi như đang chơi một trò chơi, chơi cho vui là được rồi."

Tiểu Hành Vân nghe giọng điệu của hắn, thấy hơi khó chịu, liền "hừ" một tiếng nói: "Ta biết Lưu Thủy Quân đang suy nghĩ gì rồi, ngươi nghĩ ta ngốc, nhưng ta không ngốc! Chỗ này nhất định là hang ổ của cái "cuộc" gì đó của các ngươi, các ngươi ở nơi này buôn bán trao đổi, thám thính tin tức, đúng không? Ngươi không cho ta xem, không cho ta nhớ đường, là vì không muốn sau này ta có thể tự chạy tới đây, đúng không?"

Tạ Lưu Thủy tức thì bị hỏi cho á khẩu không trả lời được.

"Nếu đã vậy, ngươi tội gì còn phải gạt tên Đường Cửu kia, cố ý để hắn dẫn ta tới nơi này? À, ta hiểu rồi, bởi vì ngươi đang cùng ta linh hồn đồng thể, nhiều ngày như vậy không thu được tin tức gì, cũng không tìm được cơ hội nào đánh đuổi linh hồn ta rồi bám vào trên thân thể ta, cho nên khi gặp được người thổi kẹo đường ngươi mới... ừm cái gì nhỏ.. tương kế gì đó kế, để ta giả trang thành Hắc Tam gì đó tới nơi này, hỏi thăm tin tức cho ngươi. Nhưng ngươi lại sợ ta nhớ đường, sau đó tên kia ra ngoài  làm chủ tất cả, chưa biết chừng sẽ nhìn thấy ký ức của ta, sau đó tự chạy tới đây tìm hiểu, lún sâu thêm vào "cuộc", cho nên ngươi mới động tí là lại bịt mắt ta! Ta có nói sai gì không?"

"..." Tạ Lưu Thủy đã hoàn toàn tắt tiếng.

Tiểu Hành Vân có vẻ kiêu ngạo: "Ta đã nói rồi, ta không ngốc, ngươi đừng coi ta là đồ ngốc!"

Tạ Lưu Thủy thở dài: "Ta không coi ngươi là đồ ngốc, ta chỉ không hi vọng ngươi hiểu quá nhiều."

"Vậy thế này là tốt nhất, ta tốt nhất là không cần hiểu gì, cũng không cần quản chuyện gì, mỗi ngày chỉ có ăn, chơi, ngủ, ngươi thì sao, nhất định là muốn không ai quản ngươi, có thể buông tay hành sự, người xưa thường nói, cái lá trên cây cũng có công..."

Tạ Lưu Thủy: "Thuật nghiệp có chuyên công."

"À, đúng, chính là vậy. Ngươi nói cái "cuộc" này giống như trò chơi, ta thấy ngươi đã chơi lão luyện lắm rồi, vậy dứt khoát để ngươi chơi đi, ngươi bảo ta làm gì thì ta làm thế, cuối cùng ta chỉ cần muội muội ta là được rồi, những chuyện khác ta sẽ không hỏi han gì hết, thế nào?"

Tạ Lưu Thủy hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Tiểu Hành Vân, nói: "Ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm thế, thật?"

"Ừ!"

Tạ Lưu Thủy đưa tay ra, búng trán Tiểu Vân: "Ngươi nghĩ hay nhỉ! Ngươi không lo cái rắm gì, ta đây mệt gần chết, không thèm làm!"

"Tại sao?" Tiểu Hành Vân duỗi tay muốn ôm trán, lại bị Tạ Lưu Thủy kéo, nhấn trở về hai bên đùi, y vội vàng ồn ào trong đầu, "Dù sao ngươi cũng đang muốn như vậy mà? Ta chỉ cần muội muội ta là được, tất cả những chuyện khác đều có thể để ngươi quyết định..."

"Ta không quyết định được." Tạ Lưu Thủy nắm chặt tay Tiểu Vân, "Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như ta cảm thấy có một kẻ đáng chết, ngươi nghe ta, giết chết người đó, sau đó người kia sẽ tới trả thù ngươi, mà không tới trả thù ta. Bất kỳ quyết định gì mà ta đưa ra thay ngươi đều sẽ ảnh hưởng đến ngươi, thậm chí còn có thể sẽ ảnh hưởng tới cả đời ngươi."

"Vậy ngươi giúp ta đưa ra quyết định tốt cho ta không phải là được rồi sao."

Tạ Lưu Thủy dở khóc dở cười: "Ta không phải ngươi, cho dù có muốn tốt cho ngươi đến thế nào đi nữa, ta cũng không thể nào tận tâm đứng ở góc độ của ngươi để cân nhắc được, đây là cuộc đời của ngươi, tự ngươi phải đưa ra quyết định, không thể dựa vào ta được, hiểu không?"

"Không hiểu! Ta không hiểu gì cả, không biết làm quyết định." Tiểu Hành Vân giận hờn hất tay Tạ Lưu Thủy xuống, mở mắt ra, mắt liến láu nhìn xung quanh, lại thất vọng, lầu hai còn xập xệ hơn cả lầu một, như cụ ông thất thập cổ lai hi, sàn gỗ lâu năm không tu sửa, bước một bước lại kẽo kẽo kẹt như bị viêm khớp. Tiểu nhị kia xốc tấm mành đã phai màu bạc phơ bạc phếch, mời:

"Hai vị, mời vào trong. Dâng trà!"

Tiểu Hành Vân đi tới, phòng khách bên trong rất lớn, trên sảnh treo một tấm biển, viết ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Cuống Ngữ Ốc.

"Hắc Tam ca, chúng ta ngồi bên cạnh cửa sổ, được không? Ngày hôm nay ta mời, dạo gần đây ngài xuất quỷ nhập thần, có phải là có... có biến động gì lớn không?"

Tiểu Hành Vân mặt hờ hững, trả lời không nóng không lạnh: "Uống trà trước."

"Đây, uống trà trước uống trà trước, Hắc Tam ca ngài vẫn cứ là tuân thủ quy củ."

Tiểu Hành Vân cảm thấy Đường Cửu không dễ chơi, cho nên không thích chú ý đến hắn, tự ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, cách đó không xa chính là cây cầu đá có gánh thổi kẹo đường, thân cầu xây bằng đá ngũ sắc, rực rỡ bắt mắt, xem như cảnh đẹp, từ nơi này nhìn sang, liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một trên cầu dưới cầu, Tạ Lưu Thủy ở phía sau nở nụ cười: "Quán trà cũ đúng thật là được dời sang chỗ tốt."

Không ngờ Tiểu Hành Vân lại nói theo, Đường Cửu miệng cười mà trong không cười, nói tiếp: "Không phải sao, mật xanh, gan vàng, máu đỏ, da trắng, tóc đen, đủ ngũ sắc, mới được xem như sặc sỡ."

Tiểu Hành Vân há miệng muốn hỏi, Tạ Lưu Thủy nhanh chóng kéo y lại: "Ngươi đừng hỏi, thảm án ngũ sắc rất nổi danh, người tới đây thính trà không thể không biết, ngươi mà hỏi là chúng ta cũng lộ luôn."

Tiểu Hành Vân tức giận ngậm miệng vào, hỏi thầm trong đầu: "Đó là thứ gì? Chơi có vui không?"

"Không vui, có năm tên vi phạm quy củ của trà lâu, bị moi mật, mổ gan, rút máu, lột da, chém đầu, xử tử dưới gầm cầu. Ngươi mà không nghe theo lời của ta, thì có mà đi thẳng tiến vào, nằm ngửa đi ra."

"Ta muốn nghe lời Lưu Thủy Quân thật mà, nhưng mà ngươi lại không cho ta nghe."

Tạ Lưu Thủy nhẹ nhàng giữ lấy Tiểu Hành Vân: "Ngươi bảo ta không được coi ngươi là kẻ ngốc, được, nhưng ngươi cũng đừng có coi người khác là kẻ ngốc chứ. Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang có ý đồ quỷ quái gì sao?"

Tiểu Hành Vân có vẻ lúng túng: "Ta nào có ý đồ quỷ quái gì!"

"Bất kể là mặt nào của ngươi đi nữa, người như ngươi làm sao có thể cam tâm tình nguyện nghe người khác sắp đặt, sở dĩ ngươi muốn ta quyết định tất cả, chỉ là bởi vì ngươi muốn tìm hiểu thêm về ta..."

"Hừ, ngươi tưởng bở vừa thôi, ta chỉ mới cho ngươi cái phong hào, ngươi đã tưởng mình là ai! Ai muốn hiểu ngươi..."

Tạ Lưu Thủy cười, bán phiêu bán dựa chằng chịt, không trả lời thẳng: "Tổ mẫu ta luôn nhắc đi nhắc lại, dặn dò chúng ta nhất định phải ghi nhớ bà, bà nói rằng chết khỏi thế gian có hai tầng, tầng thứ nhất là thân thể diệt vong, tầng thứ hai là thế nhân quên lãng. Tương tự, sống cũng có hai tầng, tầng thứ nhất là sinh ra, tầng thứ hai là quen biết. Ngươi xưa nay chỉ sống trong thế giới của mình, cho nên ngươi mới muốn làm quen với người khác, muốn người khác ghi nhớ ngươi, muốn lập cuộc sống của chính ngươi, cuối cùng thay thế một "bản thân" khác, trở thành nhân cách chính, mà ta tất sẽ là công cụ tốt nhất để ngươi lợi dụng rồi, không phải sao?"

"Đúng, đúng thế! Đúng thì sao? Vậy ngươi muốn ta làm thế nào, ngoan ngoãn ngồi chờ tên kia đến tiêu diệt ta? Ta không muốn hồi ức những xác chết đó từ sáng đến đêm! Không muốn mỗi một lần tới lượt ta, nếu không phải là đau đớn tỉnh lại thì cũng là đói bụng ngất đi, ta cũng muốn cuộc sống của người bình thường! Thế thôi cũng không được sao? Chỉ cho phép hắn trốn tránh đau đớn, lại không cho ta được sống dưới ánh mắt trời? Phải, ta là cái thùng rác mà, đáng bị vậy mà đúng không? Đúng rồi... Đúng rồi, ngươi thích hắn, các ngươi mới cùng một hội! Đều muốn đánh chết ta, ngươi cút đi!"

Tiểu Hành Vân đột nhiên không kìm nén được nỗi lòng, cổ đỏ bừng, như không thở ra hơi, Tạ Lưu Thủy nhanh chóng kiềm chế y lại, một tay giữ huyệt hợp cốc, một tay điểm nhẹ lên huyệt hoa cái, tránh cho Đường Cửu ngồi đối diện nhìn ra sơ hở gì. Tiểu Hành Vân thở hổn hển một lúc, nhịp thở dần dần đều đặn trở lại, nhưng sắc mặt uể oải, giống như thể kiệt sức.

"Hắc Tam ca, ngươi... ngươi làm sao vậy?"

Tiểu Hành Vân há miệng lớn thở hổn hển, nhìn Đường Cửu đối diện, đỡ vai lắc đầu: "Không... không sao, vết thương cũ tái phát."

Mặt Đường Cửu toát ra vẻ hiếu kỳ, Tiểu Hành Vân dựa theo hướng dẫn của Tạ Lưu Thủy, giả bộ cao nhân không thể trả lời, y muốn làm mình bình tĩnh lại, nhưng chẳng bao lâu sau đã cảm thấy quanh người lạnh toát, đổ đầy mồ hôi.

Tiểu Hành Vân nằm nhoài trước bàn, khó chịu gục đầu xuống, bỗng nhiên, trước mặt mát rượi, Tạ tiểu hồn dán sát tới, lau mồ hôi lạnh trên trán cho y. Tiểu Hành Vân hơi ngước mắt, nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên rút tay đang để dưới bàn ra, nắm chặt lấy hắn:

"Lưu Thủy Quân, ta không muốn đi."

Tạ Lưu Thủy không nói gì.

"Ngươi đừng cùng hắn tiêu diệt ta, được không? Ta... ta vẫn còn muốn ở lại thêm một lúc, mười năm qua ta chưa bao giờ được ra bên ngoài, ta vẫn còn muốn xem thêm một... A!" Tiểu Hành Vân đau đớn nhíu mày.

Tạ Lưu Thủy giơ tay nhẹ nhàng day huyệt thái dương của y: "Ta đã nói rồi, mặt phải của tờ giấy thì không thể nào tiêu diệt được mặt trái của nó, ngược lại cũng vậy, ngươi là chính ngươi, không một ai có thể tiêu diệt được ngươi, đừng lo lắng nữa, được không?"

Tiểu Hành Vân không nghe lọt tai, đầu đau như búa bổ, y tựa đầu vào mép bàn, nhắm chặt hai mắt, đau khôn xiết. Tạ Lưu Thủy nhận ra, thời gian đứa bé này ra ngoài đã quá dài, dù sao y cũng không phải nhân cách chủ, muốn áp chế tinh thần Sở hiệp khách,  e là sẽ khá vất vả.

Mà cho dù có vất vả đến vậy, lại vẫn cứ muốn được sống cuộc sống bình thường, dưới ánh mặt trời, lâu thêm một giây, lâu thêm một phút...

Đường Cửu: "Hắc Tam ca, vết... vết thương kia của ngài không sao chứ? Trà sắp tới ngay rồi..."

"Trà đến rồi... ôi, vị khách quan kia, ngài bị làm sao vậy?"

Tiểu Hành Vân cắn chặt răng, gắng gượng ngồi dậy, nói theo lời Tạ Lưu Thủy: "Không có gì, bệnh cũ."

Người dâng trà cũng không hỏi nhiều, đặt ba ấm trà xuống bàn, Tiểu Hành Vân cuối cùng cũng dịu lại được, sắc mặt y tái nhợt, muốn uống một ngụm trà, Tạ Lưu Thủy còn chưa kịp ngăn lại, y đã duỗi tay tới mở nắp ấm lên.

Trong ấm trà không có một giọt nước nào, mà nhét đầy mấy cái đầu ngón tay.

Tiểu Hành Vân sợ muốn rụt tay về, Tạ Lưu Thủy nắm chặt lấy cổ tay y, chậm rãi để y đặt nắp ấm lên bàn, rồi nắm lấy đũa, gắp một ngón tay máu từ bên trong ra, bỏ vào cái chén trước mặt Tiểu Hành Vân, nói: "Đừng sợ, không phải đầu ngón tay thật."

Tạ Lưu Thủy nắm tay Vân, để y nhấc ấm trà thứ hai lên, rót vào trong chén, một dòng nước màu xanh lam chảy ra, Tiểu Hành Vân tò mò nhìn chằm chằm vào chén, không lâu sau, máu thịt trên đầu ngón tay bắt đầu tan ra, cuối cùng chỉ còn sót lại một đoạn xương trắng.

Tiểu Hành Vân cảm thấy khá thú vị, tràn đầy hứng thú hỏi: "Lưu Thủy Quân, đây là vật gì?"

"Ngươi không biết thì tốt hơn."

"Được, Lưu Thủy Quân ngươi không nói cho ta, vậy để ta hỏi tên Đường Cửu này!"

Tạ Lưu Thủy nhanh chóng kéo y lại: "Ngươi muốn bị bại lộ à?"

"Lộ thì lộ! Dù sao cũng là ngươi chịu, ngươi không nói cho ta, ta đi hỏi!"

"... Chậc, tên tiểu quỷ ngươi." Tạ Lưu Thủy không thể làm gì khác hơn là nói, "Cái này được gọi là vấn cốt. Chúng ta tới đây mua tin tức, từ trong nghề gọi là thính vũ, phàm là người đến trà lâu thính vũ, đều sẽ được cho một miếng vấn cốt, để người tới trà lâu thuyết vũ giải thích nghi vấn của ngươi."

"Vậy phát mỗi người một mảnh ngoài cửa không phải là tốt sao? Bày ra hẳn ba cái ấm làm gì, doạ ai vậy!"

Tạ Lưu Thủy bật cười: "Những thứ kia cũng đều có ý của nó cả. Bộ ba ấm này chính là một bộ trà tam thính vũ, ấm đầu tiên là trà chặt tay, duỗi tay tìm người nhờ giải đáp là phải chặt, có ý nhắc những người tới thính vũ chuẩn bị tiền nong cho kỹ lưỡng, nếu như muốn duỗi tay tới ăn không, đừng trách trà lâu không khách khí. Ấm thứ hai là trà tan máu, muốn nhắc nhở người đến, không thể tùy ý hỏi, chuyện muốn hỏi càng lớn, cái giá phải trả cũng càng cao. Đã xem hai ấm trà trước, vẫn quyết định thính vũ, mới mở tới ấm thứ ba."

Lúc này, trong phòng đang yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều lặng lẽ nhìn vào ấm trà trước mặt, Tiểu Hành Vân cũng không dám phát ra âm thanh quá lớn, y từ từ mở nắp ấm cuối cùng ra, một ấm trà xanh nổi ba phiến lá xanh ngả nâu, cùng một cây châm dài dạng như bút, cắm chênh chếch vào đó, Tiểu Hành Vân lấy nó ra, chăm chú quan sát.

"Thứ này được gọi là vấn cốt châm, dùng nó viết chuyện ngươi muốn hỏi lên vấn cốt, ngâm vào ấm trà thứ ba, một phút sau vớt vấn cốt ra." Tạ Lưu Thủy nói.

Tiểu Hành Vân nghe, cảm giác cổ tay mình được nắm lấy, chậm rãi đẩy mảnh vấn cốt kia ra. Thứ này được gập chồng lên nhau, thoạt nhìn chỉ có một cái, mở ra xong thì lại giống như một miếng đậu phụ, Tiểu Hành Vân được Tạ Lưu Thủy nắm cổ tay, cầm vấn cốt châm điêu khắc đục đẽo, vấn cốt trông có vẻ cứng, Tiểu Hành Vân vốn tưởng rằng khắc ra chữ sẽ rất khó, không ngờ rằng thứ này mềm mại mà không nhão, cốt châm khắc chữ thậm chí còn trôi chảy hơn cả viết. Y không biết chữ, không hiểu được Tạ Lưu Thủy đang hỏi gì, chỉ nhìn thấy trên miếng đậu phụ trắng hiện lên từng hàng chữ vuông ngay ngắn, trông rất đẹp, Tiểu Hành Vân không nhịn được hâm mộ.

"Lưu Thủy Quân."

"Sao?"

Tiểu Hành Vân muốn hỏi sau này có thể dạy y viết chữ được không, nhưng không hiểu sao, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một mảng u tối, y đứng chính giữa phòng, giơ chữ mình viết lên, có mấy người ngồi trên ghế chạm trổ hoa văn, nâng trà, cười loạn không ngừng, y không biết bọn họ đang cười chuyện gì, y không hiểu...

"Làm sao vậy?" Tạ Lưu Thủy hỏi.

Tiểu Hành Vân giật mình, lắc lắc đầu: "Không, không có gì."

Tạ Lưu Thủy nắm tay Tiểu Vân, gấp vấn cốt đã viết xong trở về, nhúng vào trong ấm trà thứ ba, một lúc sau lấy ra, lúc này trong phòng không biết vọng đến tiếng gọi từ đâu:

"Đưa trà!"

Tiểu Hành Vân nghe mà thấy lạ, giọng nói này không giống của nam, cũng không giống của nữ, thậm chí còn không phải là giọng nói mà con người có khả năng phát ra, như tạp âm khi hai miếng gỗ ma sát với nhau tạo ra, tiếp đó, tiểu nhị lại đi lên, xách cả ba ấm trà đi.

"Lưu Thủy Quân, bọn họ đi làm gì vậy?"

"Ngươi không nghe thấy sao, người ta tự hô còn gì, đi đưa trà."

"Trà kia nhúng xương rồi, còn đưa cho người khác uống à? Tiệm này làm ăn gian quá."

Tạ Lưu Thủy nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Vân, cầm vấn cốt tới: "Ngươi mở ra xem đi."

Tiểu Hành Vân liếc mắt nhìn bốn phía, tất cả mọi người đều đang ngồi nghiêm chỉnh, ngậm miệng im lặng, y cầm vấn cốt trong tay, thưởng thức, làm bộ lơ đãng nói linh tinh, cúi đầu xuống nhìn, trên miếng đậu chỉ có một màu trắng bóc, không có một chữ nào.

"Thế này... Lưu Thủy Quân, chữ... lẽ nào đã ngâm vào trong trà luôn rồi? Thần kỳ vậy sao."

Tạ Lưu Thủy cười: "Không thần sao dám mở trà lâu trong "cuộc"? Đi, chúng ta đi sang đối diện."

Nói rồi, Tiểu Hành Vân lại bị hắn kéo dậy, Đường Cửu đang ngồi nói: "A, Hắc Tam ca, chuẩn bị đi thuyết vũ à?"

Tiểu Hành Vân không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy Tạ Lưu Thủy nắm sẵn đầu mình, gật gật đầu.

Đường Cửu: "Vậy... chuyện này... Hắc Tam ca, ngài... tiện dẫn thêm ta không, cho ta mở mang tầm mắt một lần?"

Tiểu Hành Vân không nói gì, xem như đồng ý. Đường Cửu hớt hải chạy theo sau. Tiểu nhị xốc mành giội máu ra, mời bọn họ đi vào.

"Lưu Thủy Quân, không phải ngươi đến thính vũ sao? Tại sao lại đến thuyết vũ?"

"Mua tin tức cần tiền, bán tin tức kiếm tiền, ta vừa khéo tự cấp tự túc, cân bằng thu chi, ngươi cho rằng ai cũng như Sở Hành Vân ngươi à, nhà có vàng thỏi sung sướng."

Tiểu Hành Vân nhếch miệng, sau khi y và Đường Cửu vào chỗ, tiểu nhị xách một ấm trà đến, Tiểu Hành Vân chỉ vào nói: "Lưu Thủy Quân, đây có phải là trà ngâm xương vừa nãy chúng ta hỏi không?"

Tạ Lưu Thủy nắm đầu ngón tay của y về, đáp: "Được gọi là trà thính vũ, ngâm vấn cốt xong, bên trong trà mới có chữ, người thuyết vũ mới biết được người khác muốn hỏi gì."

"Biết như thế nào?"

"Ngươi xem đi."

Chỉ thấy tiểu nhị đặt một cái chén ngọc bích xuống trước mặt bọn họ, vừa cao vừa gầy, giống mỹ nhân ốm yếu dặt dẹo. Tiểu Hành Vân rướn người lại muốn nhìn cho rõ, Tạ Lưu Thủy đưa tay ra chặn vai y lại: "Bây giờ ngươi đang là Hắc Tam, khách quen của quán trà, quá trình thính vũ thuyết vũ này đã xem chán rồi, ngươi phải làm bộ bình thản như không chứ."

"À!" Tiểu Hành Vân bực dọc đáp lại, chỉ thấy tiểu nhị cầm lấy một cái ấm trà, đổ một chút ít vào chén ngọc bích, đẩy tới trước mặt y, Tiểu Hành Vân vươn đầu đến xem, trong chén có mười vết khắc, lúc này mới vừa hiện lên vết thứ nhất, ngay sau đó, trên thành chén bắt đầu hiện lên từng vòng văn tự.

Tiểu Hành Vân lấy làm kinh ngạc: "Lưu Thủy Quân, đây... đây là văn tự trên vấn cốt mà người khác hỏi sao? Thật sự... có thể dùng trà truyền chữ?"

"Xem ngươi đi, suốt ngày chui dưới lòng đất, như ếch Tiểu Vân dưới đáy giếng, ngày hôm nay ta mang ngươi đi ra ngoài mở mang tầm mắt. Trà lâu có tam tuyệt, vũ trà, con rối sống, múa rối, giờ mới chỉ bắt đầu thôi."

Đường Cửu đối diện có vẻ cũng muốn vói đầu đến hóng hớt, tiểu nhị gõ bàn: "Không phải người thuyết vũ không được vươn người, không hiểu quy củ sao? Cảnh cáo một lần."

Đường Cửu nhanh chóng lui về, ngậm miệng không dám nói.

"Quản nghiêm thật." Tiểu Hành Vân nói thầm trong đầu.

"Không có quy củ thì sao ra được quy cách, ngươi cũng đừng nhìn ngó lung tung nữa, hai lần cảnh cáo sẽ bị đuổi khỏi trà lâu, không được bước vào trong vòng ba tháng." Tạ Lưu Thủy nhìn chữ trên thành chén ngọc bích, câu hỏi này không giải đáp được, tiểu nhị thấy Tiểu Hành Vân không có phản ứng gì, liền thay đổi sang ấm tiếp theo, nước trà đổ đầy tới vết khắc thứ hai, lại xuất hiện văn tự, vài lần như vậy, tới vết khắc thứ bảy, Tạ Lưu Thủy nắm ngón tay trỏ của Tiểu Hành Vân lên, nhẹ nhàng đụng vào chén ngọc bích, ý là trả lời câu hỏi này.

Tiểu nhị ngừng châm trà, thi lễ, lui đi. Lại một tiểu nhị khác đi tới, bưng tới một bộ ba ấm trà.

Một lần lạ, hai lần quen, Tiểu Hành Vân cười tươi, lần này bình tĩnh ung dung mở ra nắp ấm thứ nhất:

Trong ấm nhét đầy đầu lưỡi, đỏ lòm, ý là nói năng cẩn thận.

Y gắp một cái đầu lưỡi, bỏ vào trong cái chén trước mặt, rồi cầm lấy ấm thứ hai, đổ ra, một dòng nước đỏ chảy xuống, đầu lưỡi ngưng tụ thành một cục máu vuông.

"Lưu Thủy Quân, đây được gọi là... ừm... đáp huyết đúng không?"

Tạ Lưu Thủy cười gật đầu, Tiểu Hành Vân lại phấn chấn mở ra ấm thứ ba, lấy ra châm đỏ cắm nghiêng bên trong, nói:

"Đây, Lưu Thủy Quân, ngươi đáp đi."

Tạ Lưu Thủy khắc vài chữ lên trên đáp huyết, Tiểu Hành Vân trả đáp huyết vào trong ấm trà thứ ba, một phút sau liền lấy ra, y cầm đáp huyết, lật trái lật phải một lần, chữ bên trên đã bay sạch.

Một lúc sau, quả nhiên lại nghe thấy âm thanh lạc điệu không phải do con người phát ra, gọi: "Đưa trà!"

Tiểu Hành Vân đứng dậy, hỏi thầm trong đầu: "Hiện tại chúng ta phải về nơi thính vũ đúng không? Đi xem xem người khác trả lời vấn cốt của chúng ta thế nào?"

"Ngươi ." Tạ Lưu Thủy bắt Tiểu Hành Vân ngồi trở về, "Chốc nữa tiểu nhị sẽ bưng trà thuyết vũ đã ngâm đáp huyết tới, ngươi bỏ vấn cốt vào, chữ trong trà sẽ ngấm vào trong vấn cốt, đến lúc đó lấy ra, là sẽ có thể nhìn thấy đáp án."

"Ta không biết chữ, đọc cũng không hiểu."

"Vậy thì... hôm nào đó ta dạy ngươi viết chữ?"

"Có thật không?"

"Thật."

Tiểu Hành Vân thấy vui vẻ, nhưng chẳng mấy chốc đã ỉu xìu: "Chắc ta sẽ không chờ được đến khi đó, tên kia... tên kia sắp đuổi ta đi rồi... Lưu Thủy Quân, ngươi có giúp hắn tiêu diệt ta không?"

Tạ Lưu Thủy ngồi xổm xuống, nhìn y, đáp: "Không, ta không thể nào lột mặt trái hay mặt phải của một tờ giấy xuống, thậm chí còn rất khó có thể định nghĩa xem mặt nào mới xem như mặt trái, mặt nào mới là mặt phải. Ta là một người ngoài, ta chỉ muốn... vò tờ giấy này lại."

Tiểu Hành Vân nhíu mày: "Ta không hiểu! Vò cái gì?"

"Ta biết, có một vài tổn thương, đã xảy ra là không cứu chữa được nữa, có lẽ đến cuối đời cũng không làm được, thế nhưng, ta hi vọng hai mặt giấy có thể lại gần nhau thêm một chút.

Tạ Lưu Thủy nhìn Tiểu Hành Vân đang ngồi trên ghế gỗ, đứa nhỏ này luôn dùng "hắn", "tên kia" để gọi mặt khác của y, Tạ Lưu Thủy đã từng nghĩ tới chuyện chữa cách gọi của y, bắt y đều gọi chung là "ta" hay không, mà ngẫm nghĩ lại rồi quyết định bỏ qua, hai nhân cách của Sở Hành Vân đều không muốn thừa nhận một "ta chung", hoặc là nói, một khi đã thừa nhận "ta chung", cũng tức là cách ngày dung hợp không còn xa nữa, mọi việc không thể nóng vội, vẫn nên thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.

"À! Ta hiểu ý của Lưu Thủy Quân rồi, ngươi sẽ không giúp ai cả, khoanh tay đứng nhìn, đúng không?"

Tạ Lưu Thủy đưa tay tới nhéo mặt Tiểu Vân: "Ầy, ta mà giúp mặt khác của ngươi, ngươi nói ta phải tiêu diệt ngươi, ta mà giúp ngươi, mặt khác của ngươi nhất định sẽ chém ta. Được, vậy thì ta không giúp ai cả, cũng không được! Trở thành người lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn, hóa ra ta là Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải là người? Vậy thế này đi, ta đứng ở chính giữa làm cầu nối, được không? Khi ngươi xuất hiện đã làm những gì, ta sẽ kể lại tỉ mỉ cặn kẽ cho mặt khác của ngươi nghe, mặt khác của ngươi làm gì, chờ đến khi ngươi đi ra, ta cũng sẽ mách lại hết cho ngươi, như vậy là được rồi chứ? Không có gì quá đúng không?"

Tiểu Hành Vân nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cảm thấy đúng là không có gì quá đáng, bèn nói: "Vậy cũng tốt."

Tạ Lưu Thủy khe khẽ thở dài thườn thượt, thực ra hắn cũng đã từng suy nghĩ rốt cuộc là tại sao Sở Hành Vân lại không muốn thừa nhận một "ta chung", nghĩ tới nghĩ lui, rất có thể là xuất phát từ ngăn cách ký ức, giữa hai tầng nhân cách không hề có thông cảm, thậm chí đến ngay cả đối phương làm gì cũng không được biết, như người dưng nước lã. Nếu như có thể vén bức mành trên sân khấu lên, làm cho ký ức của bọn họ có liên kết, chắc tình huống sẽ có chuyển biến tốt.

Vấn cốt bên trong nước trà ngâm đủ, Tiểu Hành Vân nhặt lên, mở ra, quả nhiên có từng hàng văn tự, Tạ Lưu Thủy xem xong, ghi nhớ vào trong lòng, rồi bảo Tiểu Hành Vân ngâm vấn cốt trở về. Không lâu sau, tiểu nhị liền mang cả vấn cốt lẫn ấm trà đi.

"Lưu Thủy Quân, vậy là thính vũ kết thúc? Không sợ người khác nhìn thấy đáp án trên vấn cốt à?"

"Chữ hiện hình có thời hạn, hiện tại văn tự đã ngâm hết vào nước rồi, đổ trà đi là mất hết, đừng lo lắng."

"Ồ, vậy bên trên đáp gì? Thôi, ngươi chắc chắn sẽ không nói cho ta."

Tạ Lưu Thủy bật cười: "Ta xử lý chuyện của ta, sau đó hỏi chuyện của ngươi ta chắc chắn sẽ nói lại đủ mười mươi ngọn ngành cho ngươi."

"Hừ, nhờ người không bằng tự mình, chờ đến khi ta biết chữ, ta sẽ tự xem đáp án, không cần ngươi nói cho ta!"

"Rồi rồi rồi, Tiểu Vân nhà chúng ta lợi hại nhất."

"Vậy... Vậy khi nào ngươi dạy ta viết chữ? Ta... ta không gắng được bao lâu nữa..."

Tạ Lưu Thủy xoa đầu Tiểu Hành Vân, nói: "Ngươi không cần phải cố chống làm gì, hết tháng này, còn có tháng sau, tháng sau nữa..."

"Khi đó ngươi nhất định đã linh hồn phân thể chạy mất rồi!"

"Ngươi có thể tới tìm ta, hoặc là, ta tới tìm ngươi, được không? Tính từ ngày ta linh hồn phân thể rời đi, cứ ngày mười lăm hằng tháng, ta sẽ đến Thanh Lâm Cư gặp ngươi, đương nhiên nếu như mặt khác của ngươi không muốn gặp ta, vậy thì ta sẽ rời đi, nếu như ngươi muốn gặp ta, ta sẽ lưu lại, được chưa?"

Tiểu Hành Vân nhìn chằm chằm vào Tạ tiểu hồn, dữ dằn: "Ngươi không được lừa ta, lừa ta... lừa ta là ta sẽ giết ngươi!"

Tạ Lưu Thủy nở nụ cười, nói:

"Được."

Tạ Lưu Thủy nghe thêm ba tuần trà, cuối cùng cũng hỏi xong hết chuyện riêng của mình. Tiểu Hành Vân lần đầu nhìn còn thấy mới lạ, lần thứ hai thường thường, lần thứ ba chán luôn, ngã trái nghiêng phải, nói thế nào cũng không chịu nghe lời, la hét om sòm trong đầu muốn đi sang chỗ khác chơi, Tạ Lưu Thủy giữ chặt cái đầu đang ngúng nguẩy của y: "Ngươi cầm tinh con khỉ đấy à? Còn chưa đến một canh giờ, ngươi đã không ngồi yên được, chờ một lúc đã, chốc nữa chúng ta lên lầu ba hỏi chuyện của ngươi."

"Ta cầm tinh con rồng! Long du tứ hải, ngươi nhốt ta trong căn lầu xập xệ này, ta chịu được sao! Ta không đợi nữa, ta vừa đói vừa mệt rồi, Lưu Thủy Quân nói lời không giữ lời, đồ ăn ngon đã hứa sẽ mua cho ta đâu? Hả? Đồ ăn đâu rồi!"

"Giờ mới mấy giờ đã ăn? Ngươi xem ngươi đi, sáng sớm dậy, đi bộ cũng không chịu đi, đòi cưỡi trên cổ ta, sau đó đã ngồi yên trong quán trà này, ngồi chưa được mấy chốc, đã mở miệng đòi ăn, còn kêu với ta là ngươi mệt, ngươi mệt gì? Ngồi yên, ngoan ngoãn chờ đi."

Tiểu Hành Vân bực tức, nhưng bây giờ y cũng chẳng thể dùng rìu chém bay Tạ Lưu Thủy được, chỉ có thể nhíu chặt hàng lông mày lại, lại khiến cho Đường Cửu đối diện sợ hết hồn: "Hắc Tam ca, ngài hỏi cái gì? Xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi sao?"

Tiểu Hành Vân lười diễn, chỉ mặc kệ hắn, Đường Cửu tự chuốc lấy chuộc, chỉ đành im lặng ngồi. Tạ Lưu Thủy nhìn Vân ma đói mềm oặt gục xuống bàn, bèn bất đắc dĩ giật túi tiền bên hông Tiểu Hành Vân: "Mua một làn bánh bao đi!"

Tiểu nhị bưng bánh bao nóng hôi hổi lên, Tiểu Hành Vân há một miếng ăn hết một cái, đánh bay chén sạch, ăn no căng bụng, lại bắt đầu buồn bực chán ngán, nhìn thấy Tạ Lưu Thủy cứ luôn ngẩng đầu lên xem trần nhà, thế là lặng lẽ chọc hắn:

"Lưu Thủy Quân à, ngươi đang nhìn cái gì thế?"

"Xuỵt."

Tạ Lưu Thủy duỗi ngón trỏ ra đè môi Tiểu Vân lại, Tiểu Hành Vân nghiêng đầu đi, há miệng cắn xuống.

"Shhh... thả răng ra thả răng ra!"

Tiểu Hành Vân nhìn vết răng cắn trên ngón tay Tạ Lưu Thủy, cười không thấy trời đất đâu nữa, Tạ Lưu Thủy cốc đầu y: "May mà ta bảo ngươi mua mặt nạ đeo, không thì người khác chắc chắn đã nghĩ ngươi bị điên rồi bắt lại."

"Ble ble ble." Tiểu Hành Vân thầm le lưỡi, "Lưu Thủy Quân không được đánh trống lảng, rốt cuộc là ngươi đang nhìn thứ gì vậy?"

"Trước đó ngươi có nghe thấy giọng nói quái lạ nào không?"

"Giọng nói? A, có, mỗi lần gọi đưa trà, giọng nói đó đều rất khó nghe, không biết được phát ra từ thứ quỷ quái gì nữa, có vẻ không phải là người."

"Đương nhiên không phải người." Tạ Lưu Thủy chỉ lên từng cây xà ngang trên trần nhà, "Trên kia có một thứ."

Tiểu Hành Vân ngẩng đầu nhìn lên, mái nhà của trà lâu được làm rất cầu kỳ, thành một bức tranh khổng tước xòe đuôi, xanh chàm xen lẫn ngọc lam, như thể được nghiền từ trời xanh mênh mang ra, mang sắc thái mỹ lệ mà rực rỡ.

"Giờ ngươi có nghe thấy tiếng động gì không? Rất khẽ..." Tạ Lưu Thủy hỏi.

"Không."

"Ầy, tai ngươi nghe thế không được rồi, Tiểu Vân điếc. Toàn bộ khổng tước trên trần nhà đều là cơ quan, ngươi nhìn vào con mắt trên bộ lông chim khổng tước đi, đó thật ra là từng cái lỗ chứa cơ quan, có người vươn tay chạm lên, nắp lỗ sẽ mở ra..."

Tiểu Hành Vân khinh thường: "Ai lại không dưng bay lên trần nhà sờ nóc nhà làm gì?"

"Thế nên ta mới bảo ngươi cố lắng nghe tiếng động đó đi, phía sau những cái lỗ đó, có tiếng bước chân..."

Tạ Lưu Thủy nhìn chằm chằm lên trần nhà, như mèo nhìn lom lom vào cá, Tiểu Hành Vân ngẩng đầu lên ngắm nghía trần nhà, thực sự không phát hiện ra được thứ gì, thế là quay đầu sang ngắm Tạ Lưu Thủy.

Bỗng nhiên, Tiểu Hành Vân cảm giác cả người mình đều nhẹ bỗng, Tạ Lưu Thủy đã cắp lấy eo y bay vút lên cao, khoảnh khắc giữa không trung, cánh tay phải của y bị Tạ Lưu Thủy cầm lấy kéo thẳng ra, sờ vào trong mắt trên lông chim, nắp lỗ cũng mở ra theo đó, Tiểu Hành Vân chợt cảm thấy cánh tay mình đưa nhanh như chớp, đút vào trong cái lỗ, bất thình lình tóm được thứ gì đó...

Mềm mại.

Tiểu Hành Vân nảy ý xấu bóp một cái.

"Á Á Á!" Từ bên trong trần nhà tức thì vọng ra tiếng hét toáng, như âm thanh hai phiến gỗ chà lên nhau, rồi lại như con vịt đực, khó nghe chết đi được, Tiểu Hành Vân nghe vào bực bội khó chịu, trong lòng không vui, lại càng bóp lấy thứ kia mạnh hơn, không ngừng lôi ra bên ngoài, muốn kéo cái thứ này ra khỏi mắt lỗ.

Ai ngờ rằng thứ kia to quá, lập tức bị kẹt bên trong cái lỗ, Tiểu Hành Vân giật một cái, nó bắn thẳng lên trần nhà, phát ra tiếng khóc lóc "hu hu".

Tiểu Hành Vân thích nhất là thấy người khác khóc, đặc biệt là những kẻ bị y bắt nạt cho phải òa khóc, thú vị cực kỳ, bấy giờ y càng đắc ý bóp chặt lấy thứ mềm mại kia, lấy sức giật ra bên ngoài, khiến cho cái thứ quái quỷ kia đau tới mức va vào trần nhà.

"Thôi được rồi, đừng hành hạ nó nữa, va hỏng mất, lâu chủ trà lâu có mà lột da rút gân ngươi." Tạ Lưu Thủy khuyên nhủ.

Tiểu Hành Vân bĩu môi, cánh tay y vẫn kẹt trong lỗ, người ngoài nhìn vào sẽ thấy một tay y bám lên để trụ, nhưng thật ra lại là Tạ tiểu hồn ôm nâng cả người y lên từ sau lưng, Tiểu Hành Vân thoải mái tự tại cúi đầu xuống quan sát, người ở tầng dưới của trà lâu đều trợn mắt há hốc mồm, Tiểu Hành Vân nhìn một lúc, bỗng cảm thấy hình như mình đang... xoay tròn.

Y ngẩng đầu lên, phát hiện con khổng tước trên nóc nhà đang chầm chậm khép lại, từng phiến lông dài xung quanh cái lỗ y thò tay vào lấy đồ dần dần xoay tròn, cuối cùng, mấy con mắt chồng lên nhau, rồi một tiếng "lộp bộp" vang lên.

Mấy con mắt đồng thời mở ra, tức thì để lộ ra một cái hố to, Tiểu Hành Vân và cả thứ kỳ quái y tóm được đều rơi xuống.

Tạ Lưu Thủy ôm Tiểu Hành Vân chậm rãi đáp xuống đất, người trong quán trà đều cho rằng y dùng khinh công, có người huýt sáo, có người vỗ tay, Tiểu Hành Vân cúi đầu nhìn xuống thứ mình đang cầm trên tay:

Một bức tượng gỗ hình người.

Rõ ràng là nhìn như làm từ gỗ, mà tay chân lại mềm mại như người sống, trên khớp nối vẫn còn mắc chỉ bạc, có điều giờ đã bị giằng đứt hết.

"Lưu Thủy Quân, đây là thứ gì? Xấu quá!" Tiểu Hành Vân muốn vứt nó đi.

"Hàng tốt đấy, không có thân thủ của Lưu Thủy Quân nhà ngươi, chậc chậc, người bình thường có chết cũng không bắt được."

Tiểu Hành Vân lườm hắn đầy coi thường.

"Này này, ngươi nhìn ta kiểu gì đấy? Ta nói cho ngươi biết, con mắt trên lông khổng tước không phải cơ quan bình thường, đằng sau lỗ còn cắm một tầng lưỡi dao, nếu như tai nghe không tốt, không nghe thấy động tĩnh của con rối dây ở bên trên, hoặc là thân thủ không tốt, nhảy lên không bắt được, vậy thì xin lỗi, đao kiếm vô tình, rắc một cái, cánh tay này của ngươi cũng đi luôn."

"Ồ, Lưu Thủy Quân lợi hại ghê." Tiểu Hành Vân nhìn chằm chằm vào con rối hình người, thấy nó không hề lọt mắt, liền thầm mắng: "Con rối rách!"

"Xong rồi! Đã có bắt được rối người, dựa theo quy củ, chúng ta phải dọn quán, các vị, mời trở về đi." tiểu nhị vắt khăn, mời người đi ra ngoài. Có mấy người có lẽ vẫn còn chưa hỏi xong, lại không dám phá quy củ, chỉ dám trợn mắt trừng Tiểu Hành Vân, Tiểu Hành Vân không chịu yếu thế, cũng phóng ánh mắt sắc như dao về phía bọn họ, Đường Cửu ân cần chạy tới:

"Ôi chao Hắc Tam ca! Lần này đúng là ta đi theo ngài một chuyến có ích, cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt! Sở trường này của ngài thực sự là... ôi chao mau lẹ chuẩn xác! Thường có người khen vống ngài là tay bắt rối số một của trà lâu, trước ta còn không tin, lần này cam phục chịu thua, bái phục sát đất, không phục ai cả, chỉ phục ngài!"

Tiểu Hành Vân giật ống tay áo Tạ Lưu Thủy: "Lưu Thủy Quân, hắn khen ngươi kìa."

"Tên nịnh hót, chớ để ý đến hắn."

"À."

Đường Cửu bám theo sau như cái đuôi, tiểu nhị tóm chặt hắn lại: "Vị này, người không liên quan, xin mời ra ngoài."

"A không phải, ta đi cùng Hắc Tam ca kia... Lúc chúng ta đến ngươi cũng thấy mà đúng không, vị tiểu huynh đệ này..."

Tiểu nhị không để ý tới hắn, chỉ nhìn Tiểu Hành Vân, Tiểu Hành Vân cúi đầu nhìn con rối, không nói chữ nào.

Tiểu nhị chuyển tầm mắt, nhìn sang Đường Cửu.

Đường Cửu chỉ biết cười ha hả: "Vậy thì Hắc Tam ca, gì nhỉ... ta chờ ngài bên ngoài!"

Tiểu nhị đuổi Đường Cửu đi, rồi cúi chào Tiểu Hành Vân, nói: "Khách quan, mời tới lầu ba."

Tiểu Hành Vân đi theo hắn, vừa đi vừa nghịch con rối, hỏi: "Lưu Thủy Quân, chúng ta bắt thứ này để làm gì?"

Tạ Lưu Thủy chỉ lên biển hiệu: "Đọc được chữ bên trên không?"

"Không đọc được."

"Đây gọi là Cuống Ngữ Ốc, nghĩa là nói dối, mang ý lừa người."

"Hả? Vậy Lưu Thủy Quân ngươi còn hỏi bảy hỏi tám gì nữa, dù sao tin tức mua được cũng đều là giả mà!"

Tạ Lưu Thủy bật cười: "Lấy tên là nói dối, vì chủ trà lâu muốn nhắc nhở khách tới đây, lòng người khó lường, tin hết không bằng không tin. Trà lâu quy củ nghiêm khắc, tin tức không phải đều là giả, mà cũng không thể bảo đảm mọi tin đều là thật, có lúc người bán tin tức cũng chỉ là một quân cờ, không tiếp cận được tới chân tướng thực thụ. Người có tâm, mới sống được, cùng một chuyện, qua lời kể của những người khác nhau, cuối cùng lời nói ra cũng thường sẽ không giống nhau." Tạ Lưu Thủy vỗ vỗ con rối, rồi nói:

"Cho nên, tin tức xác thực nhất không phải do người sống truyền, mà là vật chết truyền."

Tiểu Hành Vân kéo bím tóc như búi rơm của con rối: "Nó sẽ nói thật?"

"Chỉ biết nói thật." Tạ Lưu Thủy vỗ vỗ vai Tiểu Vân, "Châm ngôn của trà lâu, rối dây gỗ vô tâm, một lời nói thật ngàn vàng khó mua. Đã biết Lưu Thủy Quân của ngươi bắt được cho ngươi thứ tốt gì chưa?"

"Không hiểu!" Tiểu Hành Vân cứng đầu.

Đúng lúc đó, tiểu nhị xốc bức mành lầu ba lên, khom người xuống nói: "Khách quan, mời vào trong. Trà lâu đã dọn quán, theo quy củ, chúng ta cũng sẽ lui xuống lầu một, ngoại trừ ngài, lầu ba sẽ không còn ai khác, mời khách quan cứ yên tâm hỏi chuyện mình muốn hỏi."

Tiểu Hành Vân: "Ồ, như vậy cũng có nghĩa là, nơi này chỉ còn lại trời, đất, ta, rối, đúng không?"

Tiểu nhị muốn cười, lại không dám cười thành tiếng, chỉ có thể mím môi nghiêm nghị trả lời: "... Phải "

"Rồi, vất vả cho ngươi rồi..." Tiểu Hành Vân xách con rối, nghênh ngang đi vào gian phòng, vừa vào cửa, đã đạp phải một thứ vừa dày dặn vừa mềm mại, Tiểu Hành Vân cúi đầu xuống nhìn, trong phòng trải một tấm thảm lông chồn đỏ, bốn góc phòng đặt tượng gỗ tứ thần long lân quy phụng, trong phòng không có cửa sổ, bốn mươi bốn cây nến đỏ cao cao đang chảy, sáng như ban ngày. Giữa phòng có đặt một chiếc ghế tựa chạm trổ từ gỗ tử đán, đằng trước ghế có một tế đàn huyết ngọc, bên trên không có món đồ cúng gì, sáng rực một mảng đỏ chót dưới ánh nến.

Bốn bức tường khớp chặt với trần nhà, trên tường trống trơn, chỉ còn lại ánh nến, tạo cho căn phòng rộng rãi mà khép kín này một cảm giác... khiến người ta thấy không thoải mái.

"Lưu Thủy Quân, ta hơi sợ." Tiểu Hành Vân nắm con rối, đứng ở cửa, không đi vào bên trong.

Tạ Lưu Thủy cười xoa nắn vai y: "Tiểu Vân anh dũng vô địch của chúng ta mà cũng sợ?"

"Ừm! Ta sợ, ngươi bế ta qua đó đi."

"..." Tạ Lưu Thủy nhìn cái ghế tựa cách đó có vài bước, "Sở Hành Vân! Không phải có mấy bước chân mà ngươi cũng lười đi đấy chứ!"

"Ngươi có bế không?"

"Bế! Bế một cái thôi lại không được chắc? Tiểu tổ tông." Tạ Lưu Thủy bế Tiểu Hành Vân lên, Tiểu Hành Vân cười giơ con rối tới trước mặt Tạ Lưu Thủy: "Ha ha, Lưu Thủy Quân biến thành con rối xấu rồi!"

Tạ Lưu Thủy trợn trắng mắt trừng y, bế Tiểu Hành Vân đặt xuống ghế, ngồi xong, thì bảo Tiểu Vân đặt con rối trong tay lên trên tế đàn, người rối gỗ nằm im bất động một lúc, bỗng nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng quát Tiểu Hành Vân:

"Ngươi đánh ta!"

Tiểu Hành Vân kinh ngạc, rồi lại lập tức cảm thấy hay ho, đoạn kêu lên: "Oaaaa, Lưu Thủy Quân, con rối xấu này biết nói!"

Con rối vừa sống lại, đã nhảy dựng dậy to tiếng quát nạt: "Ngươi đánh ta! Ngươi đánh ta! Ngươi đánh ta ngươi đánh ta ngươi đánh ta..."

Giọng nói như con vịt đực bị bóp cổ, lại vừa giống tiếng chiêng chà mạnh vào nhau đặt ngay bên tai, Tiểu Hành Vân bịt tai lại, thoắt cái nhảy lên khỏi ghế, tiến tới đánh nó:

"Ta cứ đánh ngươi đấy! Thì làm sao!"

"AAAAA ngươi đánh ta à! "

Tiểu Hành Vân chốc chốc lại đập lên cái đầu gỗ của nó: "Làm người thì đừng có kêu a a như thế, giờ Sở gia sẽ dạy dỗ ngươi, ta cứ đánh ngươi đấy, đánh ngươi đấy, đánh thì sao!"

"Đủ rồi đủ rồi, ngươi ra uy như thế là được rồi, đánh hỏng là phải đền." Tạ Lưu Thủy kéo Tiểu Hành Vân lại, con rối quá sợ hãi trước chủ nhân dữ dằn, ôm đầu, sợ sệt nấp sau tế đàn."

"Nói hết những gì ngươi biết ra! Không là ta bóp nát cái đầu gỗ của ngươi!" Tiểu Hành Vân đổ người về trên ghế, ngồi vắt chân, duỗi tay chỉ vào con rối xấu kia, đe dọa.

Con rối nhanh chóng gật đầu như đảo tỏi, rối sống huyền ti, vạn kim khó cầu, xưa nay luôn là người khác cung cung kính kính chỉ lo đập hỏng nó, chưa bao giờ phải chịu thiệt như vậy, bây giờ lại còn bị Tiểu Vân hành hạ một trận, nhất thời không biết nên làm gì, chỉ gục đầu, rũ cánh tay gỗ, ngơ ngác ngồi trên tế đàn.

"Được, vật này nghe lời rồi, Lưu Thủy Quân, ngươi muốn hỏi gì? Hỏi nó đi!"

Tạ Lưu Thủy nở nụ cười nhìn Tiểu Vân: "Bên dưới tế đàn có giấy, ngươi lấy ra đi."

Tiểu Hành Vân ngồi xổm xuống, lấy ra một quyển sổ ố vàng.

Tạ lão sư ở bên cạnh hướng dẫn: "Cắn rách ngón tay trỏ ngươi, dùng máu viết vài chữ."

Tiểu Hành Vân nghe lời bỏ ngón tay trỏ vào miệng cắn, một lát sau, đã lấy ra, tủi thân nói: "Lưu Thủy Quân, cắn không rách được."

Tạ Lưu Thủy lại gần nhìn, trên ngón tay trỏ để lại một vòng vết răng, Tiểu Hành Vân đưa ngón tay qua: "Cắn nông quá, ngươi cắn đi."

Tạ Lưu Thủy chỉ đành cúi đầu xuống cắn chặt, hàm răng nhắm thẳng đầu ngón tay trỏ của y, đâm xuống, Tiểu Hành Vân hét thảm:

"Á! Đau!"

Tạ Lưu Thủy nhanh chóng há miệng, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Tiểu Vân đang cười hì hì, tên này chẳng hề đau tí nào, chỉ là cứ thích kêu loạn như vậy, xem người khác quan tâm y mà thôi.

Cuối cùng Tạ tiểu hồn bay lững lờ khắp phòng, tìm được một cái gai gỗ, nhẹ nhàng rạch ngón tay Tiểu Hành Vân ra, nhỏ một giọt máu tươi, hắn nắm tay Tiểu Hành, viết ngay ngắn ba chữ xuống mặt giấy ố vàng:

Cố Yến Đình.

Tiểu Hành Vân cúi đầu hỏi: "Đây là chữ gì vậy? Lưu Thủy Quân."

Tạ Lưu Thủy: "Tên của một người."

Tiểu Hành Vân: "Người nào?"

Tạ Lưu Thủy: "Người xấu lấy roi đánh ngươi."

Tiểu Hành Vân: "Quá đáng ghét!"

Tạ Lưu Thủy: "Quá chuẩn!"

Hai người ghét ác như thù đốt tờ giấy đã viết tên tuổi ra thành tro, Tạ Lưu Thủy lại bảo Tiểu Vân lấy ấm trà bên dưới tế đàn ra, rót một chén nước trà, vung vào tro giấy, tiếp đó, hai kẻ ác Vân Thủy từ từ áp sát con rối, ép nó uống chén trà tro giấy này vào, con rối nắm cổ họng mình, vặn vẹo không ngừng, giống như một người đang ho khan, song dù sao thì nó cũng là con rối, cả chuỗi động tác đều cứng ngắc, trông hết sức buồn cười, chỉ chốc lát sau, con rối đã há to mồm oa oa, rồi lập tức ộc ra một búi tơ vàng.

Tạ Lưu Thủy nói: "Tiểu Vân ngoan, đi, thu tơ lại."

Tiểu Hành Vân nghe lời, bắt đầu rút sợi tơ, sợi tơ vàng càng kéo lại càng ngắn, cuối cùng kéo ra một con người gỗ nhỏ to bằng lòng bàn tay từ trong miệng con rối, sau lưng dùng mấy cái kim ghim một miếng vải đỏ, bên trên thêu ba chữ "Cố Yến Đình".

Tiểu Hành Vân đang muốn tóm thứ này vào tay ngắm nghía, đột nhiên, con rối đứng dậy, điều khiển sợi tơ, người gỗ xỏ kim nhảy vài vòng như khiêu vũ, phát ra âm thanh từ nơi nào đó không rõ, nói:

"Ngươi muốn hỏi gì?"

Giọng nói như gõ lên cá gỗ, mặc dù nghe không hay, nhưng cũng đã đỡ hơn nhiều so với con rối, Tạ Lưu Thủy mượn miệng Tiểu Hành Vân, hỏi: "Tìm hiểu tình hình đại khái của người này trước."

Người gỗ ngồi nghiêm chỉnh, biết gì đáp nấy, phát ra âm thanh không lên không xuống: "Cố gia Tam thiếu, Cố Yến Đình, nam, con riêng, ngày tháng năm sinh, không rõ. Chân khí thuần âm, cấp bậc là chín. Mười tuổi nhận tổ quy tông, trở về Cố gia, không được sủng ái. Mười hai tuổi, đáp ứng lời dặn dò của gia chủ, tu luyện âm cốt tán, bị trục xuất đến bổn gia nhà họ Cố ở Điền Nam. Mười lăm tuổi, cuối cùng cũng cộng sinh với cổ trùng, tu thành âm cốt tán. Vũ khí là roi lục lạc, không rõ nguồn gốc. Trước mắt thuộc về phái phục tộc của Cố gia, chẳng biết từ lúc nào đã nắm Tuyết Mặc tổ trong tay, thường mang theo người một con chim bách linh đen đầu phượng, có thể nói tiếng người. Ăn mặc quái lạ, tóc tai bù xù, không dùng mặt thật gặp người, hiện đang ở thành Lâm Thủy."

Tạ Lưu Thủy nghe xong, liền bảo Tiểu Hành Vân hỏi: "Hắn có dính dáng gì tới Tiết gia?"

"Không thể trả lời." Người gỗ mặt không đổi sắc nhìn Tiểu Hành Vân.

"Hỏi quá lớn rồi à, thôi." Tạ Lưu Thủy ngồi xổm bên cạnh ghế tựa Tiểu Hành Vân đang ngồi, "Ngươi hỏi thử xem, con đường võ công của tên này thế nào? Chúng ta biết người biết ta, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng."

Người gỗ tiếp tục phát ra tiếng, như hai cục gỗ cọ cọ vào nhau: "Nội công cửu âm, cực khó đối phó, tiên pháp cao thâm, vẫn chưa ai công phá được, khinh công, không rõ."

Tạ Lưu Thủy chép miệng, rồi nói: "Tra cứu tiền sử bệnh tật của người này xem."

"Phát sốt, ngất xỉu, trọng thương, cộng sinh cùng cổ trùng - thất bại lần một, tim ngừng đập, đau dạ dày, phát sốt, ngất xỉu, cộng sinh cùng cổ trùng - thất bại lần hai, ho ra máu, ngất xỉu, phát sốt, cảm lạnh, ngất xỉu..."

"Chờ đã, có ghi chép thời kỳ phát bệnh không."

Người gỗ xoay một vòng, đáp: "Không có."

Tạ Lưu Thủy suy nghĩ, rồi hỏi: "Vậy thì tra cứu tiền sử bệnh tật sau khi người này thành công cộng sinh với cổ trùng."

Người gỗ đáp một cách máy móc: "Ngất xỉu, ngất xỉu, ngất xỉu..."

Tạ Lưu Thủy nhíu mày: "Sao lại toàn là ngất xỉu được? Có ghi chép nguyên nhân sinh bệnh không?"

Người gỗ lại xoay một vòng: "Đang tìm kiếm.."

Tạ Lưu Thủy nhìn chằm chằm vào người gỗ xoay vòng tròn trước mặt, tơ vàng trước mắt lay động, người gỗ cũng như thể xoay thành nghiện, xoay mãi không chịu ngừng, Tiểu Hành Vân ơ bên cạnh nhìn không vừa mắt, liền giơ tay đánh, đánh cho người gỗ xoay tròn nhanh hơn, mắt nổ đom đóm, ngã đùng một cái xuống tế đàn, nó bò lên nói: "Đừng đánh ta đừng đánh ta! Sắp thấy rồi!"

Tiểu Hành Vân vênh váo vung tay với Tạ Lưu Thủy: "Xem, không đánh nó mấy lần là không chịu nghe lời mà."

"Người gỗ chúng ta nghe lời nhất!" Người gỗ căm tức ôm người, "Tìm được cho ngươi ghi chép một lần phát bệnh! Phát bệnh vào mùa xuân, nguyên nhân phát bệnh là dị ứng phấn hoa"

Cố Yến Đình, dị ứng phấn hoa...

Tạ Lưu Thủy ngây người, sau đó khẽ mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung