Hồi thứ 35: Khôi lỗi hí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Lưu Thủy: "Hắn dị ứng hoa gì?"

Người gỗ không đáp không rằng.

Tiểu Hành Vân tiến tới bóp chặt lấy người gỗ: "Không nói là vặt đầu ngươi bây giờ!"

Người gỗ chọc châm trên người bật cười khanh khách, tiếng cười như xương cốt rung va vào nhau, làm người ta hơi rợn, nó khoát hai cánh tay nho nhỏ lên hổ khẩu của Tiểu Hành Vân, nói: "Thật ra ta cũng dám nói, chỉ sợ ngươi không dám nghe thôi!"

Tiểu Hành Vân: "Dị ứng phấn hoa mà thôi, có gì đâu mà không dám nghe?"

Tạ Lưu Thủy giữ chặt lấy cổ tay của Tiểu Hành Vân, ra hiệu cho y buông người gỗ kia ra đã, người gỗ nhảy lên tế đàn huyết ngọc: "Thông tin này rất quan trọng, ngươi muốn nghe, thì phải cam kết, dưới tế đàn có con dấu mực..."

Tạ Lưu Thủy: "Đừng nghe nó lải nhải nữa, Tiểu Vân, lại đánh nó đi."

Tiểu Hành Vân mới vừa giơ tay lên, người gỗ kia đã ôm đầu la oai oái: "Ta nói mà ta nói mà! Hừ, ngươi cứ đợi đấy, loại người như ngươi, biết càng nhiều, coi chừng bị người ta... Á á nói ngay đây nói ngay đây, đừng có đánh ta nữa!"

Tiểu Hành Vân nhìn người gỗ miệng hùm gan thỏ, khịt mũi khinh thường, chỉ thấy nó ôm cái đầu gỗ rạp người xuống, run lẩy bẩy đáp: "Cố Yến Đình, dị ứng hoa thạch nam, bệnh tình nghiêm trọng, chỉ cần ngửi thấy cả người sẽ đỏ bừng, ho khan khó thở, hôn mê bất tỉnh."

Tạ Lưu Thủy phì cười thành tiếng, hoa thạch nam, xuân đến nở thành từng chùm trắng xóa, ôm chặt lại thành chùm, tỏa hương nồng nặc, giống mùi... tinh dịch.

Đi ngang qua một bụi thạch nam, sẽ chỉ cảm thấy, thối, thối um đi được, cứ như thể cá ươn bị ngâm trong thùng tinh dịch rồi lại bị xông giữa cái nóng nực của mùa hè, chợt mở thùng ra, mùi hôi thối đua nhau nhào ra, xộc thẳng vào mũi, bá đạo cường hãn, khiến người ta suốt đời khó quên.

Tiểu Vân ngồi bên cạnh lấy làm hiếu kỳ, hỏi: "Lưu Thủy Quân, hoa thạch nam là hoa gì?"

Tạ Lưu Thủy mỉm cười vỗ vỗ lên người y: "Ngoan, trẻ con không nên hiểu nhiều như vầy. Mau lên, chúng ta không có nhiều thời gian, nhét con này vào trong miệng con rối đi, chúng ta triệu một con biết vu thuật ra đây."

"Hừ, các ngươi còn muốn hỏi người khác nữa? Biết nhiều như vậy rồi, còn không mau chạy... Á!" Con người gỗ bị Tiểu Hành Vân nhét vào trong miệng con rối một cách hết sức thô bạo, Tạ Lưu Thủy nắm chặt lấy tay Tiểu Vân, rồi dùng máu viết lên trên tờ giấy ố vàng ba chữ:

Sở Hành Vân.

Nến đỏ lay động, huyết ngọc chiếu người, linh thú chạm khắc từ gỗ ở bốn góc phòng lặng thinh nhìn chằm chằm vào nghi lễ cổ xưa, Tiểu Hành Vân lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái lắm, y giật tóc Tạ Lưu Thủy:

"Lưu Thủy Quân, những thứ này đều là vu thuật à?"

Tạ Lưu Thủy kéo mái tóc đen tuyền của mình về, vuốt vuốt lại, rồi đáp: "Cũng gần vậy, nghe nói là thượng cổ vu thuật đã thất truyền, ai biết được, chủ trà lâu kết hợp thứ này với cơ quan thuật hiện nay, mới làm ra được mấy con rối đó, mỗi một con người gỗ đều là dốc hết tâm huyết ra làm, chẳng may làm sứt sẹo tí gì, cứ lấy mạng ra mà đền."

Không lâu sau, bọn họ đã dùng cùng phương pháp tạo ra một con người gỗ khác, Tiểu Hành Vân giật tơ vàng, rút con người gỗ ra khỏi con rối, cầm trong tay nhìn, trên lưng con người gỗ này cũng có cắm mấy cái châm, đính một miếng vải đỏ, ghi rõ: Sở Hành Vân.

Tiểu Hành Vân dù không biết chữ, nhưng y nhận được hình, chữ trên lưng con người gỗ này giống y hệt chữ trên tờ giấy Lưu Thủy Quân viết, y căm tức bóp con người gỗ, hét: "Bọn họ lại dám làm hình nhân của ta!"

"Chỉ cần ngươi nổi danh trong "cuộc", trà lâu sẽ tự có cách thu thập thông tin về ngươi, sau đó khắc hình nhân, bán thông tin về ngươi cho người khác." Tạ Lưu Thủy hơi ngồi xổm người xuống, nhìn gần vào người gỗ, chỉ thấy hình nhân của Sở Hành Vân duỗi cánh tay như que diêm, cố gắng đẩy ngón tay của Tiểu Hành Vân ra, giận dữ hét to:

"Ngươi là ai? Ngươi thả ta ra!"

Người gỗ quát vài câu muốn thoát khỏi ghìm giữ của bàn tay kia, không hiểu sao lại chỉ như châu chấu đá xe, mất công vô ích, thành ra tức tối đến mức không ngừng quẫy đạp hai chân.

Tạ Lưu Thủy quay đầu sang nhìn Tiểu Hành Vân, rồi nhìn người gỗ, cuối cùng nở nụ cười: "Này, ngươi nhìn xem, nó như vậy giống ngươi thật."

Tiểu Hành Vân "xùy" một tiếng: "Ta trông ngu xuẩn như vậy lúc nào!"

"Rồi rồi rồi, ngươi trông thông minh, nhanh trí." Tạ Lưu Thủy bay tới tế đàn huyết ngọc, lượn quanh con rối lớn một vòng, hắn tan đầu mình vào trong người con rối nhìn trộm, một lúc sau lại tan ra, thở dài:

"Không ngờ lại đâm nhiều hình nhân như vậy, ai dà, không tên không họ chung quy vẫn tốt hơn, ngươi thử hỏi Tạ Lưu Thủy ở đây mà xem, chắc chắn sẽ không tra ra được."

Cục Vân tò mò hỏi: "Tại sao thế?"

Người ta làm trẻ con, thích nhất là hỏi ba chữ này, Tạ Lưu Thủy đáp: "Tại sao gì, ta không bao giờ dùng tên thật để làm việc, ngươi là người đầu tiên biết được tên thật của ta, kể cả sau này trà lâu có đâm hình nhân của ta, bắt đến hỏi, chắc cũng chỉ hỏi ra: Tạ Lưu Thủy, nam, tuổi tác không rõ, quê quán không rõ, võ công không rõ, biến động chính: có điều mờ ám với Sở Hành Vân."

Sở hiệp khách mà ở đây, Tạ tiểu hồn chắc đã bị chẻ ra, nhưng Tiểu Hành Vân lại không hiểu, y nắm lấy Tạ Lưu Thủy, hỏi: "Lưu Thủy Quân, mờ ám với ta là thế nào?"

"..." Tiểu Tạ giở giọng lưu manh bị hỏi cho á khẩu không trả lời được, không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể nói: "Thôi thôi, không có gì cả, ngươi coi như ta chưa nói gì cả đi."

"Tại sao?" Tiểu Vân ham học hỏi vẫn quyết căn vặn tới cùng, "Tại sao lại thôi? Đã nói ra sao có thể coi như chưa nói được? Ta ghét nhất là người khác nói với ta được một nửa lại không chịu giải thích rõ cho ta, ngươi nói cho ta đi, mờ ám với ta là thế nào? Như thế nào mới xem như mờ ám?"

"... Ngươi tha cho ta đi." Tạ Lưu Thủy nửa dỗ dành nửa van xin, Tiểu Hành Vân mới không truy cứu nữa, mà chuyển sang đấu võ mồm với người gỗ, Tạ Lưu Thủy nhân cơ hội này chìm vào tường, lượn quanh một vòng, cuối cùng nhô đầu ra khỏi tế đàn, thúc giục: "Mau lên mau lên, cơ quan trận khởi động rồi, chốc nữa lại bị mời xem múa rối!"

Tiểu Hành Vân nhíu mày: "Đó là thứ gì?"

Tạ Lưu Thủy bay ra khỏi tế đàn: "Trà lâu khắc hình nhân bán thông tin, nhưng nếu như chủ nhân bị khắc hình nhân muốn bảo mật thông tin, thì sẽ nộp phí hình nhân định kỳ cho trà lâu, nếu như có người hỏi hình nhân một số câu hỏi mấu chốt, đồng thời biết được đáp án, trà lâu sẽ mời người kia xem một vở múa rối, Cố Yến Đình dị ứng phấn hoa chính là câu hỏi được bảo mật, chúng ta đã biết chuyện không nên biết."

Tiểu Hành Vân: "Múa rối?"

"Nói một cách đơn giản, chính là cho ngươi đi đời nhà ma, không cho ngươi nhìn thấy mặt trời ngày mai." Tạ Lưu Thủy vừa nói, vừa nắm chặt lấy tay Tiểu Hành Vân, không ngừng dùng lực, nắm chặt lấy con người gỗ kia.

"Á! Đau!" Hình nhân của Sở Hành Vân uốn éo tới lui, ra sức giãy giụa: "Ngươi muốn làm gì! Thả ta ra!"

Tạ Lưu Thủy dùng một tay nắm chặt nó, một tay khác nhấc tay trái của Tiểu Vân, rút sạch châm sau lưng hình nhân vừa tốc độ vừa chuẩn xác, qua chớp mắt, người gỗ đã như thể mất đi sự sống, tứ chi lập tức cứng đờ, trở thành một khúc gỗ thực thụ, Tạ Lưu Thủy ném nó vào lửa nến, đốt luôn cả tờ giấy ghi tên Sở Hành Vân thành tro bụi.

"... Lưu Thủy Quân, ngươi..."

Chớp mắt bụi tro lụi tàn trong lửa, Tạ Lưu Thủy cũng thấy hơi hối hận, đáng ra phải bắt con người gỗ này hỏi thử tình sử của Sở Hành Vân ra làm sao, nhìn thử xem là mấy tên vô lại nào, mà đốt cũng đốt rồi."Như vậy là sẽ tạm thời không có ai biết được chuyện của ngươi." Tạ Lưu Thủy nói, "Đi thôi, đi mau, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."

Tiểu Hành Vân: "Không phải ngươi đã nói người gỗ ở đây rất quý giá sao? Làm sứt sẹo thôi cũng phải lấy mạng ra đền..."

"Dù sao chúng ta cũng đã biết được chuyện dị ứng phấn hoa không nên biết, trà lâu nhất định sẽ bắt chúng ta xem múa rối, vậy thì dứt khoát hoặc không làm, hoặc làm tới cùng, lợn chết không sợ nước sôi, nào, mau, bỏ chạy thôi!"

Tạ Lưu Thủy lôi Tiểu Hành Vân chạy ra khỏi gian phòng, vút nhanh xuống lầu. Tiểu nhị quả nhiên đã lui, lầu hai vắng tanh, Tiểu Hành Vân vẫn còn định chạy, Tạ Lưu Thủy kéo y lại: "Ngươi đừng nơm nớp hoảng loạn, người khác nhìn thấy sẽ lại sinh nghi."

Tạ Lưu Thủy sợ Tiểu Hành Vân không giữ được vẻ ung dung trên mặt, liền giúp y sửa lại mặt nạ, che kín mặt mày, dưới sự chỉ bảo của Tạ lão sư, Tiểu Hành Vân lập tức bước chân đâu vào đó, dáng vẻ nhàn vân dã hạc, một người một hồn đang muốn nhảy xuống lầu một, lại chợt nghe thấy:

"Ôi chao! Hắc Tam ca! Ngài cuối cùng cũng đi ra rồi! Ta đợi ngài mãi..."

Tạ Lưu Thủy giục Tiểu Hành Vân: "Phiền phức, đừng để ý đến hắn, đi mau!"

Tiểu Hành Vân cúi đầu, cắm đầu đi thẳng.

Đường Cửu bám theo sau, vừa chạy vừa nói: "Hắc Tam ca, ngài nể mặt trà lâu chúng ta, nói với ta chút ít gì cũng được, ta thật sự không có ý gì đâu, tuyệt đối không hề muốn nghe ngóng thăm dò chuyện gì, ngài cứ kể lại cho ta chuyện trong đó như kể chuyện thôi cũng được, cho ta được mở mang tầm mắt một lần!"

Tiểu Hành Vân phớt lờ, Đường Cửu không hề nổi giận, bám chặt tới như mè xửng: "Hắc Tam ca, rủ lòng thương xót, để ý tên tiểu đệ này đi mà, được không?  y, ngài đừng đi nhanh như vậy chứ, này, chờ đã, chờ ta! Chờ ta..."

Tiểu Hành Vân đang ước gì có thể bay vụt ra ngoài như tên bắn, nào có thời gian rảnh mà để ý ai, y bước đi như bay, vứt Đường Cửu lại xa phía sau, cầu thang dài ngoằng chỉ vài giây nữa là bước xong, bỗng nhiên, hai chân y lại như bị thứ gì tóm chặt lại, cả người mất đi trọng tâm, đổ thẳng ra đằng trước.

Tạ Lưu Thủy xoay người đứng ở bậc thang phía dưới, đỡ được y, ôm chầm vào lồng ngực. Tiểu Hành Vân cúi đầu, nhìn thấy bên trên cẳng chân mình là một đôi bàn tay người.

Tay người...

Không thể nào, khoảng cách xa như vậy...

Tiểu Hành Vân quay đầu lại, thuận theo cánh tay dài ngoằng này, nhìn lên trên.

Hai cánh tay dài một cách kinh dị này là của Đường Cửu.

"Không phải đã bảo ngươi chờ sao."

Giọng nói của hắn quái lạ, không giống nam, cũng không giống nữ, như hai phiến gỗ mài vào nhau, không giống âm thanh con người có thể phát ra, Tiểu Hành Vân rùng mình trong lòng:

Đường Cửu đi theo y nãy giờ, căn bản không phải người...

Sự tình thoắt biến, qua chớp mắt, Đường Cửu há miệng, Tiểu Hành Vân đột nhiên cảm giác cả người mình đều không cựa quậy được, y trơ mắt nhìn miệng Đường Cửu dần nứt ra, cái miệng càng nứt lại càng lớn, mắt mũi bị đẩy dồn lên trán, ngay sau đó, từ cái miệng như lỗ đen đột nhiên bay phụt ra một cái bóng trắng ——

Là một cái đầu của phụ nữ, cổ dài dị thường, như rắn bật người ra ngoài.

Tiểu Hành Vân nhìn nàng, người bắt đầu lạnh toát, không thốt ra được câu nào, trên hai gò má của cái đầu mọc cả đống con mắt chi chít, đột nhiên, nàng duỗi cánh tay trắng ởn ra từ trong một con mắt, dịu dàng xoa mặt Tiểu Hành Vân, nhẹ nhàng nói:

"Kịch mở màn rồi, ngươi không đi được nữa đâu."

Tạ Lưu Thủy kéo Tiểu Hành Vân lộn người ngược lại, lăn xuống lầu một, cả đại sảnh trống trơn không một bóng người. Tiểu Hành Vân chưa kịp nghĩ ngợi, đã bị Tạ tiểu hồn xách cổ áo tông cửa xông ra ngoài, Tiểu Hành Vân nhìn thấy đầu người phụ nữ kia lơ lửng trên cầu thang, một đống mắt mọc đầy mặt nhìn chằm chằm vào y, nàng uốn cong cái cổ lên cao như rắn chực tấn công, tiếp đó, miệng nở nụ cười.

Tiểu Hành Vân nhìn mà cả người đổ mồ hôi hột, vội vã quay đầu bỏ chạy, lao ra khỏi trà lâu, nhảy ra phố lớn. Phố cũ kẻ qua người lại, rộn ràng tấp nập...

"Này! Đi không có mắt à!"

"Ngươi bị làm sao vậy! A, trứng gà của ta, quay lại đền tiền cho ta..."

Tiểu Hành Vân chạy va trái xô phải, đá ngã sọt đựng rau, đụng cho quang gánh của tiểu thương lăn kềnh, nhảy sụp mái lều nhà ai, khiến cho cả con đường đều náo loạn,  lằn ranh sống chết, y chẳng đoái hoài nhiều như vậy, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi quỷ quái đó. Mãi đến tận khi chạy đi được tận ba con phố, y mới dám dừng lại, thở hổn hển ngoái đầu lại nhìn, con hẻm nhỏ vắng tanh, không ai đuổi theo.

Tạ Lưu Thủy bay theo sau, vỗ nhẹ lên lưng y động viên: "Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi."

"Lưu Thủy Quân! Đó là cái gì vậy! Đáng sợ quá!"

Tạ Lưu Thủy lau mồ hôi lạnh trên trán Tiểu Hành Vân: "Giờ đã không sao rồi, ngươi xem, không có thứ gì đuổi theo chúng ta nữa."

"Nhưng mà... nhưng mà thứ kia nói là kịch mở màn rồi, ta không đi được nữa!"

"Nó lừa ngươi thôi mà, không phải sợ." Tạ Lưu Thủy nhặt tơ dắt hồn lên, dắt Tiểu Hành Vân đi.

"Thật không?" Tiểu Hành Vân trông có vẻ nửa tin nửa ngờ. Tạ Lưu Thủy quay đầu lại nhìn y, thản nhiên nói: "Không lừa ngươi, lừa ngươi sau này ta theo họ ngươi."

"Thôi được, ta cố tin ngươi một lần." Tiểu Hành Vân đi theo về phía trước, "Thế... thế giờ chúng ta đi đâu?"

"Dẫn ngươi đi ăn món ngon, ngay đằng trước thôi." Tạ Lưu Thủy dắt y rẽ ra ngoài, đi lên một con phố lớn, Tiểu Hành Vân nhìn thấy một miếng vải treo phất phơ trên cây liễu bên bờ, phía trên có bốn chữ: biển nhục cổng miếu.

Tiểu Hành Vân trốn sau mặt nạ nhìn đông ngó tây, lần đầu tiên y được ăn cơm bên ngoài, mọi thứ đều rất thú vị mới lạ: bàn gỗ thấm dầu bóng lưỡng, ghế gỗ què mất một chân, lão chủ quầy phe phẩy quạt cói. Quầy ăn bán đắt khách, người tới rất nhiều, ngồi chật kín cả căn phòng nóng hừng hực, Tạ Lưu Thủy tìm được một cái ghế đủ bốn chân, chỉ đạo Tiểu Hành Vân tới chiếm chỗ.

Tiểu Hành Vân ngồi xuống xong, liền nghe lời Tạ tiểu hồn, gọi một bát biển nhục, nước canh vàng nhạt óng ánh, lớp vỏ mỏng tang, trong suốt như tuyết ôm lấy phần nhân thịt đầy đặn, cắn xuống, vị thịt trong veo, mọng nước, đậm đà.

"Ăn ngon thật đấy! Lưu Thủy Quân, bên trong là nhân gì thế? Không giống nhân thịt bình thường."

Tạ Lưu Thủy đáp: "Nhân thịt bình thường là xay thịt hoặc là băm thịt, nhân thịt của món này là giã thịt, đặt thịt lợn lên trên khúc cây, dùng chày gỗ giã nghìn lần, giã cho mềm như tơ, quện như cháo, rất mất công, nhưng được cái nhai lại rất giòn."

"Lưu Thủy Quân, vậy sau này ngươi làm món này cho ta ăn được không?"

"Nhóc hư ngươi muốn hành ta mệt chết à? Thích ăn thì ăn thêm chén nữa là được."

Tiểu Hành Vân lại gọi thêm một bát, Tạ Lưu Thủy bay sang đối diện nhìn y, thấy Tiểu Hành Vân đánh chén say sưa ngon lành, dần dần quẳng nỗi sợ hãi căng thẳng trước đó ra sau đầu, Tạ Lưu Thủy mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Kịch rối, trà lâu tam tuyệt, cũng giống như "vũ trà", "rối sống" đều vô cùng kỳ diệu, đến nay vẫn chưa có ai biết rốt cuộc là được làm như thế nào. Vở kịch này không dùng địa điểm làm sân khấu, mà lấy người làm sân khấu.

Một khi bị người phụ nữ cổ dài kia chạm vào, người sẽ như bị trúng lời nguyền, sẽ có một vài thứ vô hình bám riết như hình với bóng, lũ lượt kéo đến.

Nhân sinh như kịch, đến chết mới thôi.

Tiểu Hành Vân không ứng phó được chuyện này, nên cũng chớ bắt y phải lo nghĩ, cứ để y sống vô tư lự thôi.

Tạ Lưu Thủy xoa xoa đầu Tiểu Vân: "Đừng ăn vội thế, chậm chậm thôi."

Tiểu Hành Vân múc một thìa biển nhục, tiện tay đưa qua: "Lưu Thủy Quân, ngươi có muốn nếm thử không?"

"Ngươi ngốc rồi à?" Tạ Lưu Thủy vội vàng đỡ lấy cùi chỏ của Tiểu Vân, trả miếng biển nhục về miệng y, Tiểu Hành Vân vừa nhai vừa nói: "Ta tự nhiên quên mất, cứ nhìn ngươi như vậy là lại luôn cảm thấy ngươi là một người sống, ai dà, Lưu Thủy Quân thật đáng thương, biến thành tiểu hồn, có phúc ăn cũng chẳng được hưởng, chỉ có thể nhìn ta ăn."

Tạ Lưu Thủy bật cười: "Hưởng diễm phúc."

Tiểu Hành Vân mở to cặp mắt đen láy ngây ngô, hỏi: "Phúc gì?"

"Nhãn phúc, nhãn phúc." Tạ Lưu Thủy nhanh miệng đổi lời, "Khen dung mạo ngươi đẹp."

Tiểu Hành Vân hí hửng "à" một tiếng, tiếp tục càn quét thức ăn, ăn xong bát thứ hai, vẫn chưa đủ no, Tạ Lưu Thủy lại gọi thêm cho y một làn xíu mại, vỏ ngoài mịn màng, bao lấy miến và thịt băm, nom bóng bẩy long lanh, Tiểu Hành Vân lập tức chén sạch hai làn, cuối cùng còn gọi thêm ba đĩa thạch gạo vàng ruộm.

Tạ Lưu Thủy ngồi chống cằm đối diện y, thở dài: "Nhìn ngươi không biết ngươi ăn được nhiều như vậy đâu, ăn no chưa?"

Tiểu Hành Vân gật đầu.

"Ngươi đi nói với chưởng quầy, thêm một phần nhân thịt đông." Tạ Lưu Thủy nói.

Tiểu Hành Vân không hiểu: "Là sao?"

"Ngoan, cứ đi hỏi là được."

Tiểu Hành Vân nhếch miệng: "Lại là tiếng lóng? Tiệm này cũng ở trong cái "cuộc" gì đó? A, ta ăn nhiều như vậy, không có vấn đề gì chứ?"

"Yên tâm, có vấn đề ta đã không để ngươi ăn. Sân sau tiệm này là chợ đêm, chuyên đầu cơ vũ khí."

Tiểu Hành Vân lẩm bẩm một câu: "Các ngươi lắm trò thật." rồi hỏi chưởng quỹ theo lời.

Chưởng quỹ kia ngồi phía sau tủ gỗ, phe phẩy quạt cói, chầm chậm nói: "Nhân thịt đông lạnh chúng ta cũng phải gói bán, hôm nay khách đông như vậy, sợ là không còn dư."

Tạ Lưu Thủy hướng dẫn Tiểu Vân nói: "Sắp đến làm khách nhà người bà con, muốn mang theo một ít cho bọn họ nếm thử, có đắt cũng bằng lòng mua."

Vị chưởng quỹ tiếp tục phe phẩy quạt: "Không có không có, hôm nay thật sự không còn nữa."

Tiểu Hành Vân: "Lưu Thủy Quân, giờ phải làm sao?"

"Ngươi nói, ta là khách quen cũ, Hắc Tam ở đối diện cửa nhà cháu ngài, hôm nay có thế nào cũng phải mua được một ít nhân thịt đông mang về."

Ông già kia nghe xong, liền quan sát Tiểu Hành Vân từ trên xuống dưới, cười nói: "Ôi chao là Lão Tam à, hôm nay ngươi thay quần đổi áo, ta mắt mờ chân chậm, không nhận ra, bếp đâu! Đi, lấy ít nhân thịt đông cho Lão Tam!"

Tiểu Hành Vân đi theo người kia về phía hậu viện, y vốn tưởng sẽ thấy một cái kệ dài, sau đó Lưu Thủy Quân chọn vài món vũ khí, không ngờ người này lại dẫn y rẽ trái quẹo phải, tiếp đó chui qua lỗ chó, mở viện sau ra, trước mắt là một lối đi hẹp, dài mà sâu hun hút, hai bên là hai dây treo vũ khí hình thù kỳ dị, thảo dược thiên kỳ bách quái, cái gì cũng có, rực rỡ muôn màu, Tiểu Hành Vân nhìn mà hoa cả mắt, ngó hết đông lại tây, Tạ Lưu Thủy giữ chặt đầu y, nói:

"Đừng ngó nghiêng dáo dác như thế, người tới nơi này đều là tay lõi đời, ngươi làm vậy trông quá khác người, cẩn thận bị ném ra ngoài."

"Nhưng ta muốn nhìn!"

Tạ Lưu Thủy giữ mặt Tiểu Hành Vân nhìn thẳng: "Ngươi nhìn bằng đuôi mắt đi, đúng rồi, cứ thế, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhẹ như mây gió, rất tốt, đi nào—— "

Tiểu Hành Vân đi răm rắp mấy bước, lại không nhịn được liếc ngang liếc dọc, Tạ Lưu Thủy không làm gì được y, lôi y đi ba bước ngoái đầu hai bước tới cuối đường, rồi dừng lại trước sạp thứ ba từ cuối lên.

Tạ Lưu Thủy hỏi: "Tuyết rơi rồi, có bán dù không?"

Trước sạp không người, lặng ngắt như tờ.

Tạ Lưu Thủy bất đắc dĩ vỗ lên người Tiểu Vân: "Mau hỏi theo lời ta đi."

"Nơi này rõ ràng đâu có ai!" Tiểu Hành Vân lườm hắn một cái, cuối cùng vẫn học vẹt nói theo, vừa dứt lời, từ dưới mặt đất bỗng trồi lên một cái đầu, chui ra như con chuột chù nói:

"Ôi, khách quan, vừa nhìn đã biết ngài là người phương Nam, tuyết rơi không bung dù."

Tạ Lưu Thủy đáp: "Tuyết đỏ."

Cặp mắt hí của chủ sạp hơi trợn, cuối cùng lại híp trở về, hắn xuyên xuống lòng đất, một lúc sau đi lên, đưa cho Tiểu Hành Vân một cây dù màu vàng sẫm.

Tiểu Hành Vân cầm trên tay quay một vòng, cây dù này vừa bẩn thỉu vừa cũ nát, y chỉ thấy ghét, nhưng Tạ Lưu Thủy lại có vẻ rất phấn chấn, quan sát một vòng, hết sức hài lòng, đoạn nói: "Vẫn lấy tiền ở chỗ cũ."

Tiểu Vân đóng vai ống truyền lời hết chức trách, chủ sạp chuột chù gục đầu khoát tay áo, rồi chui xuống lòng đất.

"Lưu Thủy Quân, không phải ngươi nghèo lắm sao? Vất vả lắm mới có chút tiền, tội gì tiêu vào thứ rác rưởi này?"

Tạ Lưu Thủy không nói câu nào, chỉ ngẩng đầu, nhìn lên mặt trời trên cao.

Mặt trời lặn xuống, kịch rối mở màn, sẽ bám theo diễn quanh Tiểu Hành Vân dai như đỉa, có thể thấy ánh mặt trời ngày mai hay không thì phải nhờ vào cây dù này.

Tiểu Hành Vân nhìn thuận theo ánh mắt của Tạ Lưu Thủy, cũng ngẩng đầu lên xem: "A! Lưu Thủy Quân! Ngươi xem có đám chim trắng bay trên trời kìa!"

Tạ Lưu Thủy bật cười, ngoắc ngón trỏ, cốc đầu Tiểu Vân: "Đây gọi là một đàn cò trắng giữa mây xanh, đi thôi, dẫn ngươi sang nơi khác chơi."

Thành Lâm Thủy hoa mơ tuyết bay, Tạ Lưu Thủy bảo Tiểu Hành Vân nhặt một túi hoa mơ, rồi lại sai y mua một đôi găng tay, nhồi hoa mơ vào bên trong, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Sau đó hai người đi dạo chợ, cả một buổi chiều, Tiểu Hành Vân đều chơi ở đằng đó, ném phi tiêu, quăng bóng vào vòng, đều đòi đi chơi thử, bột chiên, bánh gạo, bánh cuốn, toàn bộ đều thành quà vặt rơi vào bụng, Tạ Lưu Thủy ở bên cạnh cười nhìn y, chốc chốc lại ngẩng đầu vọng trời.

Mặt trời hạ xuống từng tấc, cái bóng cũng đổ dài ra từng tấc.

Mặt trời kẹt vào khe núi đằng Tây, lặn mà như không. Đúng lúc này, một đóa Tiểu Hành Vân gục đầu ủ rũ trôi qua, kéo tay Tạ Lưu Thủy:

"Lưu Thủy Quân."

"Làm sao?"

"Chúng ta hết tiền rồi." Tiểu Hành Vân móc túi tiền xẹp lép rỗng tuếch ra, "Biết trước thì đã mang vàng thỏi đi!"

Tạ Lưu Thủy lườm y: "Ai bảo ngươi tham ăn ham chơi, xem đi, tiêu hết sạch tiền rồi, tối nay ngươi cứ nhịn đói đi."

Tiểu Hành Vân kêu lên: "A! Tại sao lại như vậy? Ta nghe tiểu thương này nói tối còn có cả hội hoa đăng nữa! Chắc chắn sẽ có trò chơi vui hơn..."

Tạ Lưu Thủy: "Một đồng tiền làm khó anh hùng, không có tiền thì đành chịu thôi, tối ngươi ngồi xem không đi."

Tiểu Hành Vân cúi đầu, rầu rĩ chán nản, bỗng nhiên y đột nhiên nảy ra một ý, nhổ mấy cọng cỏ đuôi chó ven đường, ngồi xổm xuống, tết thành mấy cái vòng, tiếp đó đứng vào giữa đám đông, hô:

"Người qua đường chớ nên bỏ lỡ! Ta có món pháp bảo này muốn cho các vị xem đây!"

Người xung quanh đều dừng chân lại nhìn y.

Chỉ thấy Tiểu Hành Vân oai phong lẫm liệt lấy vòng cỏ đuôi chó ra: "Nào, vị tỷ tỷ này, ngươi xem, đây là cái gì?"

Tỷ tỷ kia đáp không mấy hứng thú: "Cỏ đuôi chó."

Tiểu Hành Vân nắm lấy vòng cỏ: "Tất cả mọi người cảm thấy cỏ phải mọc dưới đất, ta đây là tiên nhân đời hai, có tay tiên ở đây, chỉ cần ta thổi một hơi tiên khí, nó sẽ có thể mọc trên trời." Nói rồi, Tiểu Hành Vân làm bộ thổi một hơi qua vòng cỏ.

Vòng cỏ không có động tĩnh gì.

Xung quanh ồ lên một tràng chê dở.

Tạ Lưu Thủy tận mắt chứng kiến một màn này nghĩ thầm, may mà mình đã đeo mặt nạ cho Tiểu Hành Vân, bằng không Sở hiệp khách mà biết được, nhất định sẽ phải tìm cái lỗ nào đó chui xuống. Hắn ân cần vỗ vai Tiểu Vân ngốc, đang muốn mở lời, bỗng nhiên, Tiểu Hành Vân xoay lại, thoắt cái xỏ vòng cỏ vào ngón áp út của hắn.

Tạ Lưu Thủy ngây ra như phỗng.

Bốn bề lặng đi một giây, tiếp đó bùng nổ ra một tràng huýt sáo, vỗ tay, hô lớn.

Người người đều trông thấy vòng cỏ bay lơ lửng giữa không trung, đều không khỏi kinh ngạc, reo hò khen hay không ngớt miệng, Tiểu Hành Vân nhân cơ hội này ôm quyền nói: "Đa tạ đa tạ! Hi vọng các vị có tiền góp tiền, không có tiền thì góp lòng."

Biểu diễn được vài vòng, túi tiền của Tiểu Hành Vân đã sắp rách, y giơ cao vung vẩy trước mặt Tạ Lưu Thủy đầy hãnh diện.

Tạ Lưu Thủy bật cười, trời chiều ngả về tây, hắn đứng giữa ánh chiều tà, nhìn Tiểu Vân vui vẻ vô lo trước mắt, chẳng hiểu vì sao lại không dời mắt nổi, cũng không nhích bước chân nổi, như thể cả người hắn cũng giống như ngón tay áp út, bị vòng cỏ tết hoa mơ kia trói chặt lại.

Mặt trời lặn, gió đêm lên, đèn đóm rực rỡ, Tiểu Hành Vân đi giữa phố lớn náo nhiệt, ánh đèn vàng ấm chiếu rọi rắn trúc, trống con,... Đám con nít búi tóc sừng dê quấn lấy đòi người lớn mua, Tiểu Hành Vân tay xách túi tiền liếc xéo mấy thằng nhóc con kia, nghênh ngang đi tới trước sạp:

"Chủ sạp, cái này, cái này, cái này nữa, mua hết."

"A! Được!"

Đám trẻ con nhìn lom lom vị đại ca ca này đến cướp sạch, Tiểu Hành Vân dương dương tự đắc đi về bên cạnh Tạ Lưu Thủy, nói: "Lưu Thủy Quân, ngươi có vừa ý món nào không? Ta có thể cho ngươi mượn chơi vài ngày."

Tạ Lưu Thủy nhìn một đống đồ chơi ấu trĩ, chợt cảm thấy đau đầu dữ dội. Người bị mời đi xem kịch rối, sau hoàng hôn, một vài thứ gì đó sẽ lũ lượt kéo đến uốn lượn quanh người, người này sẽ liên tục gặp chuyện như trúng nguyền, chẳng hạn như: Đi qua sơn đạo đột nhiên gặp đá lở, đi ngang qua ban công bỗng dưng trúng chậu sứ rơi xuống, đang chạy xe đột nhiên ngựa phát điên, phảng phất như mọi thứ bên người đều thành tinh, muốn tới hại chết mình, chính là kịch rối điểm vật thành tinh, dùng người diễn kịch, xem một màn tử vong.

Tiểu Hành Vân giờ thì hay rồi, tự mua một bao tải đầy đồ, thuận tiện cho người khác dễ bề điểm binh điểm tướng. Tạ Lưu Thủy đỡ trán nói: "Ngươi treo găng tay hoa mơ lên hông đi, cho ta dễ cầm."

"Ơ, ngươi không thích chỗ đồ chơi này à?" Tiểu Hành Vân lấy từ trong túi ra một cái trống bỏi, "Ồ, cái này hơi giống cái ta chơi hồi bé, hồi bé ta rất thích một cái trống bỏi viền đỏ, suốt ngày khóc lóc sướt mướt xin mẹ ta mua cho, sau đó..."

"Sau đó ngươi chiếm được, chơi hai ngày đã mất sạch hứng thú, vứt nó qua một bên, cho nó phủ bụi." Tạ Lưu Thủy nói hết, hắn ngừng một lúc, lại không nhịn được nói:

"Ngươi ấy, bên ngoài thoạt nhìn hờ hững, kỳ thực từ trong xương đã muốn thứ gì, thì nhất định phải tóm vào tay, càng là thứ mong mà không được, lại càng không chịu bỏ qua, chỉ có điều chẳng mấy khi mới có thứ khơi lên được hứng thú của ngươi, cho nên ngươi mới trông như nhàn vân dã hạc."

Tiểu Hành Vân nhếch miệng: "Đúng thế thì sao? Ta đây gọi là tập trung chăm chú, kiên định với mục tiêu."

"Vâng vâng vâng, nhưng mà kết quả ngươi mong mỏi chỉ là chiếm được mà thôi, một khi chiếm được, mục tiêu này cũng xem như đã hoàn thành, còn bản thân mục tiêu thì lại chẳng có ý nghĩa gì với ngươi cả."

Tiểu Hành Vân nhíu mày: "Lưu Thủy Quân lại nói lời kỳ quái, cầu được ước thấy, đây là điều ai ai cũng muốn, kết quả của cầu không phải là được, vậy thì muốn thế nào?"

Tạ Lưu Thủy suy nghĩ, rồi đáp: "Được không bằng giữ, nếu đã không giữ được, thì ngay từ đầu cũng chẳng cần được làm gì."

"Vậy thì chán lắm! Ta không thèm." Tiểu Hành Vân vung tay, trống bỏi phát ra tiếng thùng thùng, "Ta thích cái trống bỏi viền đỏ, ta khóc đòi mẹ, giúp cha làm việc nhà nông, cố gắng khiến cha mẹ mua cho ta, ta không thích nữa, thì vứt đi, thế có gì mà không đúng!"

Tạ Lưu Thủy bật cười: "Nếu là ngươi, vậy thì đương nhiên là không có gì không đúng cả, nhưng nếu như là cái trống bỏi viền đỏ, vậy thì quá đáng thương."

"Một món đồ chơi thôi, có gì đáng thương." Tiểu Hành Vân nói chẳng buồn để ý, y vui vẻ lắc trống bỏi trong tay, đi về phía trước.

Tạ Lưu Thủy khẽ cười thành tiếng, đi theo sau Tiểu Hành Vân từ xa, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn trời, trăng sáng treo cao, sáng trong vằng vặc.

"A! Phố ăn vặt kìa! Lưu Thủy Quân, ngươi xem! Nào, đi nhanh lên."

Tiểu Hành Vân quay đầu lại, hơi bực bội kéo tơ dắt hồn, Tạ Lưu Thủy nhìn y, nở nụ cười lấy làm bất đắc dĩ, đáp một tiếng: "Được."

Tiểu Hành Vân lao vào phố ăn vặt như con thao thiết nhỏ, bánh ú thịt gà, ăn sạch chỉ chừa lại xương, tiểu long bao, lấp đầy bụng dạ. Thấy y ăn như hùm như sói, Tạ Lưu Thủy nhanh tay vỗ lên người y: "Ngươi ăn chậm thôi, này, đừng tháo mặt nạ xuống, đeo lại đi."

"Lưu Thủy Quân, đằng kia đông người như vậy là bán thứ gì thế? Chúng ta qua đó xem đi!" Tiểu Hành Vân đang muốn chạy tới, Tạ Lưu Thủy kéo y lại, duỗi tay phủi một hạt gạo nếp dính bên mép, "Miệng ngươi dính... Ta không chạm vào được."

Tiểu Hành Vân giơ tay lau miệng, rồi chạy biến qua xem trò vui, đó là tiệm bán món ngọt, đủ món bánh trứng nướng bơ bày kín quầy, Tiểu Hành Vân cầm một xiên kẹo tướng quân, giơ đến trước mắt Tạ Lưu Thủy, kẹo làm theo hình người, đội mũ mặc giáp, tựa như môn thần, Tiểu Hành Vân há miệng một cái ngoạm hết.

Chủ quán lại đưa tới một xiên kẹo tướng quân nữa: "Vị công tử này, có câu ăn gì bổ nấy, ngài nhìn xem, oai phong lẫm liệt, chi bằng lấy thêm hai cái nữa, đầy đủ bốn cái, vậy sẽ thành uy chấn tứ phương, thế nào?"

Tiểu Hành Vân ước lượng túi tiền, vẫn còn nặng, thế là mua thêm hai cái nữa, ăn xong thì chống nạnh hỏi: "Lưu Thủy Quân, nhìn ta đi nhìn ta đi, trông có oai phong hơn không?"

Tạ Lưu Thủy lập tức nắm nhẹ lấy tay y, để sát lại gần mép quần: "Nơi này đông người, ngươi bớt làm mấy hành động kỳ quặc đi, người khác..."

"Hừ!" Tiểu Hành Vân phớt lờ hắn, lắc túi tiền cất bước muốn bỏ đi, nhìn trái ngó phải, lại nghe thấy một tiếng "te tò te", Tiểu Hành Vân nghiêng đầu đi, nhìn thấy mấy đứa bé cầm cái loa lưu ly có hình dạng như hồ lô, mỗi lần thổi đều vang ra tiếng pùm pụp.

"Lưu Thủy Quân, đó là thứ gì thế? Ta muốn mua!"

"Đó là "phốc phốc thịch", còn gọi là kèn hồ lô, ngươi đừng..." Tạ Lưu Thủy nghĩ lại, với tính tình của Tiểu Hành Vân, càng không cho y mua y sẽ càng muốn mua, thế là lại thôi.

"Ngươi tìm hộ ta xem chỗ nào có bán nó đi? Ta cũng muốn chơi."

"Đi tới trước thử xem..."

Tạ Lưu Thủy còn chưa nói hết câu, Tiểu Hành Vân đã reo lên: "Oa, bên kia đông người chưa kìa, đi đi, tới đó xem!"

Trước quầy hàng này đèn đuốc sáng choang, đèn xông hương đủ hình thù bày ra với nhau, Tiểu Hành Vân lập tức mua một chiếc, lại thấy quầy hàng phía sau có người đang chơi ném vòng, cũng đi theo, Tạ tiểu hồn giống như một món đồ trang sức, bị kéo qua cùng, theo y chạy hết mấy quầy hàng rong.

"Lưu Thủy Quân! Đằng trước có vớt cá vàng kìa, ta nói cho ngươi biết, hồi bé ta đây là tay sát cá đấy, hôm nay ta sẽ thể hiện tài năng cho ngươi xem."

"Được."

Tiểu Hành Vân chạy tới xếp hàng, đến lượt y, y nắm lấy cái vợt vớt cá, tụ tinh hội thần đối phó với bầy cá vàng trong chậu, ánh đèn sắc đuốc nhuộm hồng gò má tuấn tú, Tạ Lưu Thủy ở bên cạnh lẳng lặng nhìn y.

"A! Vớt được rồi!"

Tiểu Hành Vân thầm reo lên trong lòng, giơ con cá vàng lên cho Lưu Thủy Quân xem.

Tạ Lưu Thủy nở nụ cười với y, Tiểu Hành Vân say sưa vớt cá, níu lấy sạp không chịu đi. Bóng đêm dần sâu, Tạ Lưu Thủy nhìn y, rồi lại liếc mắt nhìn trời, âm thầm lấy làm kỳ lạ, hoàng hôn đã qua lâu vậy rồi, sao vẫn chưa động thủ?

Tiểu Hành Vân không chỉ không quên mất bản lĩnh bắt cá, mà trái lại còn tiến bộ không hề ít, cuối cùng tới khi chủ quầy cá vàng phải van nài y rời đi, y mới tiếc nuối rút tay về. Đi sang nơi khác, chỉ thấy Tiểu Hành Vân tay trái xách một chiếc đèn thỏ trắng, tay phải xách một túi cá vàng, miệng thổi "phốc phốc thịch", hông treo một cái trống bỏi, vừa đi vừa kêu bình bịch, người đi dạo hội hoa đăng đều kết phường tụm năm tụm bảy, duy chỉ có mình y độc bước du ngoạn, trên người còn treo đầy đồ chơi, thoạt nhìn khôi hài vô cùng.

Hội hoa đăng được tổ chức rất quy mô, phố lớn ngõ nhỏ nối nhau chằng chịt, Tiểu Hành Vân không phân biệt được phương hướng, cứ tùy ý đi bừa, không biết đã rẽ vào chỗ nào, quẹo vào một con hẻm nhỏ, người càng lúc càng thưa, đèn đuốc cũng càng lúc càng tối.

Gió dần nổi, đèn lồng thỏ trắng đung đưa, hai lỗ thủng nơi mắt tỏa ra ánh lửa đỏ rực.

Bỗng nhiên, ngọn lửa phụt qua lỗ thủng mắt thỏ, cả thân đèn bỗng bốc cháy, chớp mắt đã thành một ngọn lửa, Tạ Lưu Thủy hất tay Tiểu Hành Vân, cái đèn lồng chìm trong lửa rơi xuống đất, thoáng cái đã bị thiêu thành tro bụi.

Từ đằng xa, tựa như đang văng vẳng vọng lại tiếng tỳ bà, dồn dập hối hả, ngọc đánh lên sứ.

Tiểu Hành Vân liếc nhìn đèn lồng thỏ trắng đầy tiếc nuối, sự chú ý của y bị tiếng đàn tỳ bà thu hút, miệng thổi "phốc phốc thịch" đi sâu vào trong hẻm, chợt nghe thấy bốn dây lần lượt rung, réo rắt hào sảng, ngay chớp mắt tiếp theo, Tạ Lưu Thủy rút hết mấy thứ trong miệng y ra, cùng lúc đó, "phốc phốc thịch" nổ tung giữa không trung, Tạ Lưu Thủy ôm chầm lấy Tiểu Hành Vân, chỉ thấy cái loa lưu ly mỏng manh đã vỡ nát đầy đất.

"Lưu Thủy Quân..."

"Xuỵt."

Tạ Lưu Thủy giơ ngón tay trỏ với y, nhìn chăm chú vào sâu trong con hẻm.

Trốn hôm nay không trốn được ngày mai, nên tới rồi sẽ phải tới.

Tiếng tỳ bà động, hai dây cùng ngân, âm vang vừa ra, chợt nghe thấy tiếng bình bịch...

Tiểu Hành Vân cúi đầu xuống nhìn, trống bỏi bên hông tự mình bật dậy, vừa quay vừa phát ra tiếng bình bịch...

Y nhanh chóng muốn gỡ xuống, lại phát hiện ra cái trống bỏi như thể... đã tự dính chặt vào hông mình, gỡ sao cũng không gỡ xuống nổi...

Tạ Lưu Thủy xỏ tay vào găng hoa mơ, rút kiếm phong hầu của Tiểu Hành Vân, chém cái trống bỏi bị "điểm thành tinh" xuống.

"Bộp" một tiếng chói tai, trống bỏi rơi xuống đất, vỡ đôi, Tạ Lưu Thủy kéo Tiểu Hành Vân lui về phía sau vài bước, tiếp đó liền đẩy Tiểu Vân đi sâu vào trong, hắn đang muốn nhìn thử, kịch rối tiếng tăm lẫy lừng là thứ gì đang giở trò quỷ quái ở nơi nào.

Tiểu Hành Vân ngẩng đầu sang nhìn hắn: "... Lưu Thủy Quân, ta hơi sợ..."

"Đừng sợ, có ta ở đây rồi." Tạ Lưu Thủy nắm lấy tay y.

Trên con đường lát đá lạnh lẽo tĩnh mịch, chỉ có gió đêm cuốn lá bay lên rồi xuống. Bỗng nhiên, Tiểu Hành Vân cảm giác trong túi đồ chơi trên lưng mình hình như... hình như là có thứ gì đó đang nhúc nhích...

Y lập tức hất tung túi đồ chơi xuống, đồ chơi đủ hình đủ dạng "phơi thây đầy đồng", cứng đờ bất động.

Tạ Lưu Thủy dùng găng tay hoa mơ nhấc kiếm, nói: "Đi đi, không sao đâu."

Trên mặt đất có một bộ "trò chơi đĩa", một vòng người gỗ ngồi lẳng lặng quanh một cái đĩa, Tiểu Hành Vân mới bước một bước, vòng người gỗ bỗng nhiên bay lên cao, xoay vòng, càng xoay càng nhanh, cùng cả cái đĩa bay về hướng Tiểu Hành Vân.

Tạ Lưu Thủy nhấc kiếm đụng nhẹ vào, đánh vỡ chúng.

Tiểu Hành Vân e dè đi về phía trước, mỗi một món đồ chơi sống đều sẽ bị Tạ Lưu Thủy giết chết.

Tiếng tỳ bà áp khẽ day chậm, như tiếng ngọc âm mưa lọt vào tai, bỗng nhiên thoáng ngưng lại, bốn bề đều im lìm, Tiểu Hành Vân hơi dừng chân, lại chợt nghe thấy ba dây đàn cùng gảy, một cơn gió âm lạnh lẽo phả thẳng tới mặt, cuốn cát mù mắt.

Tạ Lưu Thủy đưa tay tới khép mắt Tiểu Hành Vân lại, gió càng thổi càng dữ, lại đột nhiên lặng đi, nơi nơi chốn chốn yên tĩnh trở lại.

Tiểu Hành Vân sợ sệt mở mắt ra, túi trên tay đã rách, nước chảy đầy đất, mấy con cá vàng rớt xuống đất, bụng bị rách toác, mở to cặp mắt cá chết vô hồn, nhìn chằm chằm vào y.

Tiểu Hành Vân hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm, tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng tới cuối ngõ, y nhìn thấy một cây đàn tỳ bà tựa vào chính giữa bức tường.

Chỉ có đúng một cây đàn tỳ bà, không người.

Cây tỳ bà này... đang tự... gảy...

Bất thình lình, dây đàn khẽ rung, như có hai bàn tay đang đè lên chúng, ngay sau đó, bốn dây cùng ngân cao như xé vải, thiên quân vạn mã lao tới vun vút...
"Cẩn thận!"

Tạ Lưu Thủy xông về phía trước che mắt Tiểu Hành Vân lại, đồng thời nhanh tay nhấn người y thấp xuống, đống đồ chơi bị thổi bay lên không trung, trong nháy mắt đã nát thành bột mịn giữa những tiếng tỳ bà.

Cây đàn tỳ bà không buồn ngơi nghỉ, bốn dây cùng gảy, réo rắt liên miên, inh tai buốt óc như tiếng róc xương, mỗi nhịp gảy đều như đang bắn ra mười mấy thanh kiếm đao vô hình ập tới theo âm điệu bất đồng, từ mọi phương mọi hướng. Tuy người tập võ có thể nghe âm thanh đoán vị trí, nếu như hơi am hiểu âm luật, sẽ còn có thể phán đoán được cây đàn tỳ bà này có chừng bao thanh đao kiếm, là đao kiếm dùng chiêu pháp gì, song lại không thể khẳng định, địch trong tối ta ngoài sáng, muốn thủ thắng khó bằng trời.

Tiểu Hành Vân nằm trên mặt đất, như Đường Tăng được Tôn Ngộ Không che chở, y len lén rướn đầu, quan sát xung quanh một vòng, chỉ thấy Tạ Lưu Thủy đang dùng găng tay hoa mơ nắm kiếm phong hầu, chạy vòng quanh người mình, vung bổ chém chặt, không biết là đang chiến đấu với thứ gì.

Tiểu Hành Vân nhìn lén một hồi, không hiểu, chỉ đành tiếp tục nằm dưới đất làm rùa Tiểu Vân rụt đầu, y mới vừa rụt đầu về, Tạ Lưu Thủy lại đột nhiên xông lại, cứ thế xách y lên, bay lên đỉnh bức tường, thuận tay rút cây dù rách nát vừa mua ra khỏi lưng Tiểu Hành Vân.

Dù vừa bung, bỗng nhiên từ mũi dù phun ra mấy cây châm xoay tròn, vươn dài thuận theo mặt dù, thoáng chốc đã bao bọc hai người họ vào bên trong. Tiểu Hành Vân ngẩng đầu lên nhìn, châm bắn ra khỏi dù vừa mảnh vừa nhỏ, từng cây châm như mưa bụi, trong suốt vô hình, chúng nó tuôn ra từ mũi dù ngùn ngụt không nghỉ, hình thành nên một quả cầu ngày càng dày, mặt cầu tỏa sáng long lanh, như băng phản xạ ánh sáng. Mới đầu tiếng tỳ bà ngân vang, quả cầu tỏa sáng lung linh này dường như cũng chịu thương tổn, rung lên theo đó, mà một lúc sau đã từ từ ngăn cách được âm thanh bên ngoài, mặc cho đàn tỳ bà có gảy đứt bốn dây, quả cầu băng châm vẫn không lung lay mảy may.

Tạ Lưu Thủy nhấn nhẹ dù, mang cả Tiểu Hành Vân chậm rãi hạ xuống đất, đi từng bước về hướng cây tỳ bà thành tinh.

"Ngươi cầm cái này phòng thân đi." Tạ Lưu Thủy đưa kiếm phong hầu cho Tiểu Hành Vân, "Ngộ nhỡ có thứ gì vọt vào bên trong trận cầu, ngươi không được chần chừ, mà phải lập tức chém chết nó, không biết dùng kiếm thì cứ coi nó là dao phay mà chém, hiểu không?"

Tiểu Hành Vân gật gật đầu, y trốn bên trong quả cầu, không nghe thấy âm thanh bên ngoài, chỉ nhìn thấy bốn sợi dây đàn đang điên cuồng rung, nhanh đến mức rung ra được tàn ảnh.

Hai người thận trọng dè dặt tới gần, cuối cùng khi chỉ còn cách có ba bước, Tạ Lưu Thủy bảo Tiểu Hành Vân đưa thanh kiếm cho hắn, rồi kéo Tiểu Hành Vân ra đằng sau lưng mình, hắn cúi đầu, liếc mắt nhìn đàn tỳ bà, sau đó giơ kiếm bổ xuống, chẻ cây đàn tỳ bà này ra làm đôi.

Tức thì, một luồng máu tươi trào ra khỏi đàn.

Tiểu Hành Vân sợ hết hồn: "Lưu Thủy Quân, đây.. đây thực sự là đàn tỳ bà tinh à?"

Tạ Lưu Thủy nhìn Tiểu Vân, nảy ý xấu: "Phải đấy, thành tinh rồi, oan có đầu nợ có chủ, sau này nó luyện lại được tu vi sẽ tới tìm ngươi."

Tiểu Hành Vân nhìn đăm đăm vào Tạ Lưu Thủy, nhìn chăm chú một hồi xong, liền ung dung nói: "Hừ, Lưu Thủy Quân lừa ta."

Tạ Lưu Thủy thu cây dù rách lại, cười nói: "Đùa ngươi thôi, cây đàn tỳ bà này là con rối, thợ nuôi rối từ nhỏ đã dùng máu mình nuôi những thứ này, nuôi mãi về sau sẽ có thể dùng chân khí điều khiển chúng từ xa, còn rối thì lại có thể thao túng sự vật trong một phạm vi nhất định, từ đó đạt được mục tiêu giết chết ngươi."

Tiểu Hành Vân dẩu môi, Tạ Lưu Thủy vỗ lên người y: "Có điều con rối này chết rồi, nuôi rối cũng giống như nuôi con, thợ nuôi rối kia giờ chắc chắn là đang vừa lo lắng vừa sợ sệt lại vừa đau lòng, bỏ chạy mất dép không dám tới gây sự với ngươi nữa, ngươi đừng lo."

Tiểu Hành Vân gật đầu, Tạ Lưu Thủy dắt tay y ra khỏi con hẻm, về lại đường chính.

"Lưu Thủy Quân, thứ thanh dù rởm này bắn ra là gì vậy? Đẹp thật."

Tạ Lưu Thủy dùng găng tay hoa mơ vỗ lên dù: "Đừng có chê nó rởm, vạn vật đều không thể chỉ nhìn vào bề ngoài, cây dù này được gọi là thiên băng vũ hoa, bung dù sẽ có châm bay ra xoay tròn như mưa bụi, vung xuống thiên băng châm, hợp thành thiên băng cầu, còn có thể nở hoa, là một vũ khí đẹp hiếm thấy trên giang hồ."

Tiểu Hành Vân nghe thấy vậy, liền nổi hứng thú: "Nở hoa thế nào? Dù còn có thể nở hoa kia à?"

"Đương nhiên là có thể, chỉ có điều, hoa này không may, người bình thường tốt nhất là không nên thấy." Tạ Lưu Thủy cúi đầu xuống nhìn tay mình, rồi không nói gì nữa.

Hai người đi thêm một đoạn, sắp tới đường lớn, Tiểu Hành Vân bỗng nhiên gọi:

"Lưu Thủy Quân."

"Làm sao vậy?"

"Thực ra con rối kia không đơn giản như ngươi nói, đúng không?" Tiểu Hành Vân quay đầu sang nhìn hắn.

Tạ Lưu Thủy không nói gì, kịch rối một khi đã mở màn, thì sẽ không thể nào dừng lại,  tập thể rối sẽ dốc lòng dồn sức, mãi đến khi giết chết được mục tiêu mới thôi, đây là quy củ trà lâu lập ra.

Có điều, trà lâu thì trà lâu, giang hồ tự có quy củ của giang hồ:

Thắng làm vua, thua làm bò.

Tạ Lưu Thủy cười, hắn xoay cây dù rách, trả lời Tiểu Hành Vân:

"Yên tâm, không sao."

Tiểu Hành Vân nửa tin nửa ngờ quay người đi, một lần nữa trở lại hội hoa đăng náo nhiệt tưng bừng, Tạ Lưu Thủy cố ý muốn dời sự chú ý của Tiểu Hành Vân nên dẫn y đi chơi, Tiểu Hành Vân quả nhiên vẫn còn tính trẻ con, vừa chơi một cái là bao nhiêu phiền não đều quẳng ra sau đầu.

Tạ Lưu Thủy đi theo sau Tiểu Hành Vân, giữ vững cảnh giác mọi thời mọi khắc. Rối của thợ nuôi rối có khi không hẳn được nuôi bằng máu của chính người thợ, mà có thể đoạt rối, cướp con rối người khác dốc hết tâm huyết luyện ra. Hắn không phán đoán được chính xác dưới tay thợ nuôi rối của trà lâu rốt cuộc có bao nhiêu rối, nếu như là mười mấy, mấy chục con thì còn được, mà nếu như là hàng trăm hàng ngàn...

Tạ Lưu Thủy nheo mắt, chi bằng... bắt giặc phải bắt vua trước.

Con rối sống dựa hoàn toàn vào thợ nuôi rối, một khi thợ nuôi rối chết đi, những con rối đó cũng sẽ không thể tồn tại. Nếu như chỉ thao túng một con rối, thợ nuôi rối sẽ phải trốn ở một khu vực an toàn cách thật xa, song nếu như muốn thao túng rất nhiều con rối, chân khí không đủ, thợ nuôi rối nhất định sẽ mạo hiểm rút ngắn cự ly...

"Lưu Thủy Quân!" Tiểu Hành Vân vô tư vô lo nhảy tới, "Nghe nói chốc nữa bên cầu ban lan sẽ có pháo hoa đấy! Đi, chúng ta đi xem đi!"

"Được."

Gió đông rắc hoa lên ngàn cây, ngựa quý xe sang hương nức lối, Tiểu Hành Vân đi giữa phố hội biển đèn, chung quanh là ánh đèn long lanh, đêm cũng không còn đen, lại ấm lạ thường.

Chỉ có điều, y cảm thấy dọc đường đi, Lưu Thủy Quân hình như có điểm gì đó kỳ lạ, không hiểu sao lại lấy châm từ trong dù, đi chọc thủng đèn lồng của một chủ quầy, rồi lại lén lút dùng khung dù đẩy ngã một cái ghế... cứ âm thầm lặng lẽ như thế mà tổng cộng đã phá hỏng tám món đồ.

Tiểu Hành Vân tò mò hỏi hắn, Tạ Lưu Thủy cũng chỉ mỉm cười, không đáp. Có câu nói, giơ tay không đánh người cười, Tiểu Hành Vân không làm gì được hắn. Cuối cùng đi tới cầu Ban Lan, Tiểu Hành Vân đang muốn chen lên cầu, Tạ Lưu Thủy lại kéo y về:

"Xem ở đây đi."

"Tại sao?" Tiểu Hành Vân không vui, "Ở đây làm sao mà thấy được! Ừm, hay là... Ta cưỡi trên cổ ngươi xem?"

Tạ Lưu Thủy liếc xéo y: "Ngươi nghĩ cổ ta làm bằng sắt à! À có rồi, đi, chúng ta sang chỗ vòm cầu xem..."

Tiểu Hành Vân thầm phản đối trong lòng: "Vòm cầu thì lại càng không thấy được! Thấp như thế, còn tối thui nữa..."

"Không, tin tưởng ta đi, trên cầu dưới cầu tuy độ cao có khác biệt, song góc độ lại giống nhau, ngươi xem trên cầu chật ních như vậy, ngươi đi lên còn có thể xem được pháo hoa gì nữa, đó là xem người người người pháo hoa người người người."

Tiểu Hành Vân nhếch miệng, bị Tạ Lưu Thủy thuyết phục, cùng hắn đi xuống dưới vòm cầu.

Trời tối, dưới vòm cầu đen ngòm, trông có vẻ u ám lạnh lẽo, Tạ Lưu Thủy âm thầm xỏ găng tay hoa mơ, lấy ra cây dù.

Trước đó hắn đã xoá sổ tám con rối theo phương vị, dựa theo cách sắp xếp trận hình bát quái, tọa trấn chính giữa có lẽ sẽ chính là thợ nuôi rối.

Tạ Lưu Thủy hiện đang là hồn, rất giỏi nhìn trong đêm tối, hắn liếc mắt một cái đã thấy trong vòm cầu có một lão giả tĩnh tọa, trán lấm tấm mồ hôi, trên hông đeo một tấm mặt nạ người kỳ dị.

Tạ Lưu Thủy xoay người Tiểu Hành Vân lại, để y quay lưng về phía vòm cầu, ngoảnh mặt ra nước sông, hạ dịu giọng nói: "Ngươi xem, ta nói không sai đúng không, tầm nhìn chỗ này thoáng hơn nhiều."

Tiểu Hành Vân gật đầu.

Tạ Lưu Thủy: "Vậy chúng ta đợi ở đây đi."

Tiểu Hành Vân lười đứng, liền ngồi xuống bãi đá cuội trước vòm cầu, y nghĩ Lưu Thủy Quân vẫn còn đang đứng sau lưng mình, mà không biết rằng Tạ Lưu Thủy đã xách dù, rẽ vào dưới vòm cầu...

Khống chế con rối, mất công tốn sức, không rảnh bận tâm tới thứ khác, Tạ Lưu Thủy đi tới, chĩa mũi dù về phía bụng lão giả kia.

Bấy giờ thợ nuôi rối mới mở choàng mắt, chợt thấy một cái găng tay đang nắm một cây dù rách lơ lửng giữa không trung...

Hắn còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, bàn tay kia đã đưa về phía trước, mũi dù đâm vào bụng.

Lão giả trợn trừng mắt, hắn há to mồm, lại không phát ra được tiếng nào.

Tạ Lưu Thủy lạnh lùng nhìn hắn, tiếp đó, chậm rãi bung dù trong bụng thợ nuôi rối.

Ngàn vạn cây châm tuôn ra khỏi mũi dù, xuyên thấu lục phủ ngũ tạng, thực quản cổ họng, cuối cùng ngưng tụ thành một đóa hoa băng trên đầu lưỡi của thợ nuôi rối.

Tích tắc sau, kẻ này đã trở thành một xác chết, ngã vật xuống mặt đất, không cựa quậy nổi, những con rối của hắn cũng cùng hắn trở về với cát bụi ngay tắp lự.

Tạ Lưu Thủy thả hoa mơ xuống sông, vứt cả chiếc găng tay tay trái và dù lên xác chết, đột nhiên, hắn nghe thấy:

"Lưu Thủy Quân, Lưu Thủy Quân?" Tiểu Hành Vân đang muốn quay đầu lại...

Tạ Lưu Thủy bước nhanh về phía trước, đầu tiên dùng tay phải che hai mắt Tiểu Hành Vân lại, tiếp đó ngăn chân Tiểu Hành Vân, kéo y vào trong lồng ngực mình.

Tiểu Hành Vân mới vừa mở miệng muốn nói, bỗng nghe thấy.

"Đùng!Đùng!"

Một tiếng nổ thật lớn, vang vọng giữa trời đêm.

Tạ Lưu Thủy nở nụ cười, nhẹ nhàng xoay đầu Tiểu Hành Vân về đúng chiều, sau đó từ từ dời tay phải đi.

Tiểu Hành Vân mở mắt ra:

Đèn đuốc đan dệt, lửa hoa thành tầng.

Pháo hoa vung rắc xuống như sao sa dát bạc, rót quang rọi sắc xuống nước, làm người ta khó lòng dời mắt.

Tiểu Hành Vân ngắm từng chùm sáng xán lạn, miệng mỉm cười, ngọt ngào như Tiểu Hành Vân chân chính chưa phải nếm mùi khổ cực.

Khói lửa chiếu rọi, Tạ Lưu Thủy hơi quay đầu lại liếc mắt nhìn xác chết trôi theo dòng nước, rồi quay đầu về ôm chặt lấy Tiểu Hành Vân, dán sát vào người y, tựa đầu vào gáy y, như một con rắn muốn được ủ ấm, tham lam tận hưởng hơi ấm từ người này:

Ta đã quen với máu tanh chết chóc từ lâu, chỉ mong, ngươi sẽ không bao giờ phải quen cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung