Hồi thứ 36: Bạch Vân quy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đã chết."

Bên bờ sông có hai người đang đứng, một người áo vải giày cỏ hông bội kiếm, một kẻ áo lụa giày đen tay chống gậy, người áo vải vạch miệng xác chết ra, trong yết hầu cắm đầy châm, trên đầu lưỡi nở một đóa hoa băng châm.

"Chủ lâu, ngươi xem, là thiên băng vũ hoa giết."

Người áo lụa đăm chiêu trong chốc lát, rồi nói: "Đến chỗ biển nhục cổng miếu hỏi thử xem, là ai bán, bán cho ai."

"Chủ lâu, ngài còn chưa tới ta đã hỏi, hôm qua quầy thứ ba từ cuối lên mới vừa bán một cây thiên băng vũ hoa cho một kẻ tên là Hắc Tam, chúng ta cũng đã điều tra tên Hắc Tam này, là một vị khách quen của trà lâu, người này rất giỏi bắt rối sống trên nóc nhà, nhưng tin tức hắn bắn đều vô thưởng vô phạt, mọi ngày rất biết điều, mà không hiểu hôm nay có chuyện gì lại chủ động chạy đến dưới cầu thổi kẹo đường, đồng thời để lại cho Tiểu Đường một con Cùng Kỳ."

Chủ trà lâu nhíu mày.

"Tiểu Đường cảm thấy có lẽ người này biết được chuyện gì, nên mới dẫn hắn tới trà lâu, kết quả là sau khi tên này thính vũ thuyết vũ, bắt được rối sống lên lầu ba, Tiểu Đường chỉ có thể ở dưới lầu một canh gác, nào ngờ người này đi lên xong, lại ngược đãi rối sống, đồng thời thiêu chết hình nhân của Sở Hành Vân, may mà Tiểu Đường thu được cảnh báo kịp thời ngăn cản hắn, diễn kịch rối cho hắn, nhưng..."

Chủ trà lâu cúi đầu, liếc mắt nhìn tử trạng của thợ nuôi rối, một lúc sau mới hỏi: "Kiểm tra dấu vết chưa? Chân khí thuần âm hay thuần dương? Con đường, chiêu thức võ công?"

"Đã kiểm tra, không... không để lại chân khí, cũng... cũng không có dấu vết chiến đấu, đối phương để lại một chiếc găng tay bên trái, là găng tay vải loại thông thường nhất, đã vậy còn là mới mua, mặt trên bị bắn máu, không có bất kỳ thứ gì khác."

"Cho nên, kết luận của ngươi là đối phương đi tới..." chủ trà lâu bỗng nhiên gõ gậy xuống, "cứ thế một nhát, dùng thiên băng vũ hoa đâm chết hắn?"

"Chủ lâu thứ tội!"

"Thợ nuôi rối này đã cống hiến cho trà lâu mười một năm chín tháng, lần nào cũng đều có thể xử lý sạch sẽ mấy tên phá hoại quy củ, chưa từng thất thủ."

Người áo vải lo sợ mặt mày tái mét, lập tức chắp tay xin lỗi, chủ trà lâu vung tay: "Thôi, điều tra cẩn thận hơn đi."

"Ông chủ, người này đến trà lâu của chúng ta thiêu trụi hình nhân Sở Hành Vân, liệu có khi nào hắn và Sở hiệp khách có quan..."

Người áo lụa ngắt lời hắn: "Ngươi đã điều tra Sở Hành Vân chưa?"

"Ừm, ông chủ, người này rất nổi tiếng, ta cũng đã láng máng nghe nói, từ nhỏ hắn đã ở Tống phủ, mười sáu tuổi xuất đạo giang hồ, niên thiếu thành danh, phố phường còn lưu truyền lời đồn phong lưu của hắn..."

Chủ trà lâu nhìn ra nước sông chảy xiết: "Ngươi có nghe ngóng chuyện phong lưu của hắn không?"

"Tuyệt đối không, ông chủ ngài đã nói, những tin tức vô căn cứ đó không hề đáng tin!"

"Đôi khi cũng cần phải biến báo." Người áo lụa đáp, "Sở Hành Vân, mười ba tuổi đi vào Tống phủ, tráng niên tuấn kiệt, có vài chuyện phong lưu cũng bình thường, có nguồn tin ngầm nói rằng hắn và võ lâm đệ nhất mỹ nữ từng định tình ở Mịch Tình cốc."

"Triệu... Triệu Lâm Đình? Cai quản Triệu gia?"

"Hắn còn có một người bạn, tên là Triển Liên."

"Đó chẳng phải là thị vệ của Vương gia sao?"

"Khoảng thời gian trước đây, hắn còn chạm trán Tuyết Mặc tổ."

"Cố gia?!"

Ông chủ trà lâu cười: "Trong cuộc cũng chỉ có ngần ấy gia tộc lớn, ngươi đếm xem đã chiếm mấy nhà rồi? Năm hắn mười tám tuổi, còn có người đào bới ra được xuất thân của hắn, người này xuất thân từ Bất Dạ Thành Nam Man."

Nghe thấy ba chữ Bất Dạ Thành, người áo vải giật mình kinh hãi: "Ông chủ, mười mấy năm trước, mấy đại gia tộc từng xuôi Nam về Bất Dạ Thành, lẽ nào..."

Chủ trà lâu ngắt lời hắn: "Họa từ miệng mà ra. Không chỉ có thế, sau khi xuất thân của kẻ này bị đào lên, phố phường bàn tán xôn xao, trong đó có một lời đồn đại, nói rằng hắn và Tề gia nhị thiếu có quan hệ..."

"Ông chủ, ta nghe nói dạo trước Tề gia lại vô duyên vô cớ được thăng quan tiến tước."

Người áo lụa chống gậy, bước dọc theo bờ nước: "Trên đời không có chuyện tốt vô duyên vô cớ, những thứ trong cuộc lôi kéo người ta dòm ngó, Tề gia chính là tai mắt của thiên tử, thay trời làm việc."

"...!" Người áo vải tức thì không thốt nên lời.

"Ngươi đã biết những chuyện đó rồi, rồi nhìn sang Sở Hành Vân, người như hắn chính là người trong con nước xoáy." người áo lụa giơ gậy chỉ về hướng mặt sông, "Chúng ta đứng trên bờ xem, cảm thấy mấy con sóng nhô lên đó thú vị, mà thật sự phải xuống dưới đó, từng con sóng đều nguy hiểm chết người. Thứ gì nên điều tra thì điều tra, tra được thứ không nên tra, thì kịp thời thu tay, đừng quên quy củ đầu tiên của trà lâu."

"An phận một góc, bàng quan ngoài cuộc."

Người áo lụa khẽ mỉm cười, rồi phất tay áo rời đi.

Người áo vải dùng cỏ quấn chặt xác chết, đẩy xác chết xuống sông, biến mất tăm tích.

Mặt nước chiếu núi non chập chùng, giữa non núi chập chùng, bước tới một chiếc Tạ Lưu Thủy cùng một chiếc Tiểu Hành Vân.

"Lưu Thủy Quân, ta mệt rồi."

"Gắng thêm một lúc nữa được không? Tới ngay rồi đây mà!"

Tạ Lưu Thủy dùng giọng ôn hòa dỗ y, thở dài thườn thượt, đến giờ phút này mới thấu hiểu được thế nào là nước mắt chảy xuôi, thương thay cha mẹ, vất vả cả ngày giờ còn phải dỗ trẻ, còn chẳng dỗ nổi.

Tiểu Hành Vân không dỗ nổi kêu inh ỏi, không ngừng chơi xấu: "Ta mệt lắm rồi! Ta không đi nổi một bước nào nữa! Ta muốn được cõng!"

Nói xong câu, lập tức ngồi phịch xuống đất, Tạ Lưu Thủy nhanh tay kéo y dậy, nhóc con này ăn bận cả người trắng tinh tươm, ngồi xuống vùng sơn dã, quần áo lấm lem bùn, về đến nhà chắc chắn sẽ không thể trông cậy vào Tiểu Hành Vân đi giặt quần áo, chuyện khổ sai này trăm phần trăm sẽ rơi lên đầu hắn cho xem.

"Ta muốn cõng! Ta muốn cõng!"

Tiểu Hành Vân ồn ào làm loạn, bấy giờ Tạ Lưu Thủy mới cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Sở hiệp khách khi mình giở trò chơi xấu, khổ không tả xiết, bụng ngậm hoàng liên, nhìn trời than thở, cuối cùng chỉ đành ngồi chồm hỗm xuống, nói: "Cõng thì cõng, cõng ngươi, được chưa! Vừa lòng chưa!"

Tiểu Hành Vân làm nũng thành công,  hí hả hí hửng, nhào lên, ôm chặt lấy cổ hắn.

Tạ Lưu Thủy cõng lấy Tiểu Hành Vân đi từng bước về phía trước, hắn thân là hồn, da lạnh lẽo âm hư, chẳng khác chi người tuyết sống. Giờ Tiểu Hành Vân dán sát vào lưng, lại như đang cõng một lò lửa nhỏ, ấm mà cả người cảm giác như tan ra.

Tạ người tuyết trăm cay ngàn đắng leo núi băng rừng, Tiểu Hành Vân trên lưng hắn thì nhàn nhã tự tại ư hừ mấy bài hát cợt nhả. Tạ Lưu Thủy tính toán một phen, dự định dẫn y tới thẳng Thanh Lâm Cư, Tiểu Hành Vân quanh năm bị giam trong huyệt trống dưới lòng đất ở cứ điểm đằng đông, tiếp tục về đó bệnh cũ có thể sẽ tái phát, thêm vào hầm xác chết nơi đó quả thực khiến lòng người bất an, bớt ở ngày nào hay ngày đấy.

Gió núi thăm thẳm, trúc giăng bạt ngàn, bất chợt, ba phiến lá trúc vút tới như phi đao, Tạ Lưu Thủy nghiêng nhẹ người, tránh thoát.

Nơi này có người!

Đột nhiên, từ trong núi rừng phát ra tiếng hô, ánh đuốc nối đuôi nhau sáng rực thành mảng, mấy chục người hiện thân từ trong rừng trúc, nhấc đao giương kiếm, liều mình lao tới .

Tạ Lưu Thủy quay đầu bỏ chạy, người tuôn ra cuồn cuộn không ngừng từ rừng trúc, đuổi đánh tới cùng, Tạ Lưu Thủy cõng Tiểu Hành Vân nhảy lên một cây đa, chỉ thấy phía trước, ánh lửa cũng đã liền thành một dải, mấy chục người ùn ùn kéo nhau lên từ đường núi ngoằn ngoèo bên dưới.

Tạ Lưu Thủy cau mày, chớp mắt sau, lại nghe thấy trên đầu như thể có động tĩnh lạ, hắn đề khí, nhảy khinh công, cõng Tiểu Hành Vân qua lại thoăn thoắt giữa những chạc cây, cuối cùng đáp xuống đầu cành.

Chỉ nghe thấy một tiếng vang "rầm", một tấm lưới lớn che ngợp bầu trời đã đổ ụp xuống, phủ kín rừng cây rậm rạp sau lưng Tạ Lưu Thủy.

Tạ Lưu Thủy liếc mắt nhìn, đây là khoá kim ti thiết bồn.

Chỉ cần chạm phải lưới, khoá kim ti thiết bồn sẽ không ngừng căng lại, khoá chặt máu thịt con mồi.

Đối phương người đông thế lớn, có lẽ còn chuẩn bị rất nhiều dụng cụ kỳ quỷ, hiện đang đuốc lửa liên miên lao tới bao vây, Tạ Lưu Thủy đứng trên đầu cành quan sát một phen, chỉ dựa vào trốn có khi không trốn nổi, e là phải giao thủ.

"Tiểu Hành Vân, ngươi đợi ở đây tạm đã..."

Tiểu Hành Vân trên lưng không nói chữ nào.

Tạ Lưu Thủy nghiêng đầu sang nhìn, nhóc con này đang ngủ.

"Tỉnh dậy đi, nào, Tiểu Hành Vân, mở mắt ra, ngươi ôm cành cây này, chờ ta một lúc."

Tiểu Hành Vân hãy còn buồn ngủ, miễn cưỡng mở mí mắt, miệng đáp một tiếng qua loa, lại muốn nhắm mắt tiếp.

Tạ Lưu Thủy nắm vai y lay y dậy: "Không được ngủ, đợi chốc nữa về nhà nằm trên giường ngủ, ngươi cầm thanh kiếm này, chỉ cần có bất cứ thứ gì không phải ta tiếp cận ngươi, đều chém đứt hết, biết chưa?"

"Lưu Thủy Quân, ta mệt quá..." Tiểu Hành Vân kiệt sức nằm nhoài ra trên lưng Tạ Lưu Thủy, chật vật nhận lấy kiếm.

"Gắng thêm một lúc đi, ngoan." Tạ Lưu Thủy xoa đầu Tiểu Vân, rút kiếm phong hầu ra khỏi vỏ, "Ta rút kiếm ra cho ngươi, đây, ngươi dùng một tay cầm kiếm, một tay nắm vỏ kiếm, có người lên cây, đánh chết bằng sạch, nhớ chưa?"

Tiểu Hành Vân rũ mí mắt, gật gật đầu.

Đám người mai phục kéo đến ngùn ngụt, Tạ Lưu Thủy tuy lo lắng về Tiểu Hành Vân, song cũng không thể mang theo cả y đi đánh, chỉ đành đặt y  ở trên cây. Tạ tiểu hồn lấy hoa mơ ra khỏi túi, nắm trong tay, tiện tay bẻ một cành cây một thân cây, bay xuống.

Địch sáng ta tối, Tạ Lưu Thủy cầm cành cây, gẩy phát nào trúng phát đó, như đánh chuột chù, đánh gục từng kẻ bọn họ, nếu như có kẻ bò dậy được, thì múa thân cây hất ngã cả mảng, làm bọn chúng đứt gân gãy xương, ngã xuống đất không dậy nổi.

Đám người này võ công không cao, bọn chúng nằm giữa đất kêu la om sòm, Tạ Lưu Thủy sợ trúng kế điệu hổ ly sơn, chỉ dám hoạt động quanh cây, không dám cách Tiểu Hành Vân quá xa.

Đột nhiên, một mũi tên phóng tới, xé rách không trung, nhắm chính xác vào cành cây Tiểu Hành Vân đang ngồi.

Mũi tên kia mang lửa..

Chỗ Tiểu Hành Vân đang ngồi tức thì bốc cháy.

Tạ Lưu Thủy lập tức ném vũ khí xuống, xông trở về, cùng lúc đó, năm mũi tên bắn đồng thời, rơi xuống tán cây, giữa năm mũi tên xâu một dải bùa chú.

Xung quanh cây như được giăng một lớp màng, đừng nói lên cây cứu người, Tạ tiểu hồn muốn lại gần một bước cũng không nổi.

"keng."

Kiếm phong hầu cùng vỏ kiếm rớt xuống khỏi cây, nện xuống mặt đất.

Chớp mắt sau, Tạ Lưu Thủy nhìn thấy Tiểu Hành Vân lệch người đi, ngã lộn từ trên cây xuống...

Hắn lập tức đưa tay ra đỡ, khi sắp sửa đỡ được y vào lồng ngực mình, bỗng nhiên có thứ gì thoảng qua trước mắt, chợt cảm thấy một luồng lực truyền tới bả vai, như có một bàn tay đang đè mạnh người hắn xuống.

Trước mắt, bóng trắng vụt qua.

Có người ấn lên bả vai hắn mượn đà bật lên, bay vụt lên cao, chỉ nghe thấy phía sau vang lên tiếng kêu gào thành tràng, dăm ba người bị đạp xuống đất, kéo theo bảy tám tên cũng ngã xuống theo, kêu la thất thanh.

Bóng trắng kia đáp xuống mặt đất vững như bàn thạch, đoạn liếc mắt nhìn Tạ Lưu Thủy: "Ngươi đứng đây giơ tay ra làm gì?"

Tạ Lưu Thủy tức tối rút tay về.

Đột nhiên, hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề...

"Sở... Sở hiệp khách!"

Tạ Lưu Thủy mừng rỡ khôn xiết, kích động vạn phần, không nói lời nào, chỉ biết bổ nhào vào lòng Sở Hành Vân.

Sở Hành Vân câm nín, không biết phải làm sao, đành ra sức lôi Tạ keo chó đang nằm nhoài trước ngực mình ra:

"Đừng dính lên người ta."

Tạ Lưu Thủy chui đầu, hết lòng hết dạ dụi đầu lên lồng ngực Sở Hành Vân:

"Cứ dính ngươi đấy!"

Sở Hành Vân nhặt kiếm phong hầu, xoay người vung cao, kiếm khí ngùn ngụt, cây rừng xào xạc, đám người xung quanh bị kiếm khí thổi cho ngã dúi dụi, lăn kềnh ra đất, Sở Hành Vân nhíu mày, bụng nghĩ: Phế như vậy, phái tới đây làm gì?

Một là điệu hổ ly sơn, hai là để câu giờ, chung quy đều không thể nán lại nơi này lâu, Sở Hành Vân vỗ Tạ gấu túi đang bám trên người mình, nói: "Nắm ít hoa mơ, vận khinh công đi."

Tạ Lưu Thủy tay nắm hoa mơ kề sát chân Vân, nửa thân dưới nâng vụt người dậy, nửa thân trên lại dựa sát vào người Sở Hành Vân, chết cũng không chịu đứng thẳng. Sở Hành Vân một tay nắm kiếm một tay nắm phó kiếm, vung chém bổ đám lâu la đang tràn tới đợt này hết đợt khác, không thể phân thân, thực sự không có thời gian đối phó với Tạ tiểu hồn, Tạ Lưu Thủy bèn nhân cơ hội này táy máy tay chân, lần mò sờ soạng khắp người y, đến khi Sở Hành Vân sắp nổi cơn thịnh nộ, mới vội vàng đề khí nhảy.

Chớp nhoáng thả người xuống đầu cành, chân Tạ Lưu Thủy lo liệu vận công bỏ chạy, tay Sở Hành Vân thì phụ trách đánh đuổi truy binh, hai người phối hợp, dần dần thoát được khỏi vòng vây. Tạ tiểu hồn dán hai chân vào chân Hành Vân, ôm mây phiêu bạt giữa rừng, đầu thì lại như chim con nép vào vai Vân, như tân nương đêm tân hôn chui trong lòng tướng công làm nũng, Sở Hành Vân không chịu nổi,  chẳng nói chẳng rằng duỗi tay bóp chặt lấy hắn:

"Vài ngày không gặp, lại thèm ăn đòn?"

"Sở hiệp khách, ta thèm yêu."

"..."

"Thèm yêu, thèm nện, thèm vu sơn mây mưa với ngươi, Sở hiệp khách, có hứng làm nháy không? Ngươi xem, đằng trước có lùm cây..."

"... Lăn."

"Đâu có được." Tạ Lưu Thủy ngẩng đầu lên, đổi hướng, tiếp tục chui trong lòng Sở Hành Vân, "Giờ chân ta đang bám trên người ngươi, ta lăn một vòng, ngươi sẽ ngã xuống đất, ta làm vậy cũng là vì nghĩ cho ngươi mà! Ngươi cứ để ta dính một lúc đi, dính lúc cũng có mất miếng thịt nào đâu, ngươi xem, hai ta nam nam thụ thụ thân, quá hợp lễ nghi quy củ."

Sở Hành Vân hít khẽ một hơi, nhủ thầm trên đầu chữ Nhẫn có một thanh đao, Tạ vô lại đã như vậy, mặc xác hắn thì hắn được đà, mà để ý đến hắn thì hắn lại ngang ngược. Sở Hành Vân một tay nắm kiếm phong hầu, dành một tay khác kéo đầu Tạ Lưu Thủy ra khỏi, không cho hắn dựa vào người mình. Song khắp núi đâu đâu cũng là kẻ địch, thi thoảng lại có tên lâu la không sợ chết la hét xông tới, kéo đàn kéo lũ, bốn phương tám hướng, bóp chết con kiến thì dễ, bóp chết đàn kiến lại khó bằng trời, huống hồ Sở Hành Vân còn không muốn làm khó bọn họ, xuất kiếm cũng phải giữ chừng mực, đã như vậy, một cánh tay căn bản không ứng phó nổi, chốc chốc lại cần một tay khác giúp sức, vậy là không thể không buông Tạ vô lại ra, Tạ tiểu hồn vui như Tết, bật ngược trở về trong lồng ngực Sở Hành Vân như lò xo.

Hai người vừa đánh vừa chạy, Sở Hành Vân đã toát mồ hôi cả người. Thấy mồ hôi trên trán sắp sửa lăn vào mắt, Tạ Lưu Thủy duỗi tay tới lau đi hộ y một cách rất tự nhiên.

Sở Hành Vân hơi chấn động, động tác này không khỏi... hơi quá thân mật, tuy Tạ Lưu Thủy đã làm chuyện càng "thân mật" hơn với y, huống chi nay hai người bọn họ là châu chấu trên cùng sợi dây, đang kẹt ở bước ngoặt nguy nan, lau mồ hôi thật ra cũng không có gì đáng trách, song Sở Hành Vân lại vẫn cứ cảm thấy động tác này... kỳ kỳ, như có vuốt mèo cào nhẹ vào lồng ngực, không nói rõ được nguyên do.

Tạm thời cũng không có thì giờ để ngẫm nghĩ, y quay đầu lại, thấy rừng cây cách đó không xa bỗng nhiên sáng choang, hằng hà sa số mũi tên đang bắn về phía mình, Tạ Lưu Thủy cũng không còn đùa giỡn cười cợt nữa, mà ôm Sở Hành Vân băng núi rẽ rừng.

Sở Hành Vân nắm kiếm phong hầu, nhíu mày suy nghĩ, không biết những kẻ này rốt cuộc là thuộc về thế lực phương nào, cũng không biết bọn họ đến cùng định làm gì, Thanh Lâm Cư e là không về được, việc cấp bách là tìm một nơi né tránh nguy hiểm.

Ngay lúc ấy, trong rừng bỗng vụt ra một cái bóng xanh:

"Sở Hành Vân! Cứu ta!"

Chỉ thấy Mộ Dung cuống cuồng lao ra, bộ ngân bào trên người hắn lấm lem nước bùn, xoắn thành một bó dưa muối, gào to: "Sở Hành Vân Sở Hành Vân, cứu mạng cứu mạng! Mau mau mau mau giúp ta đánh mấy tên này đi!"

Mộ Dung vừa chạy như bay vừa tuôn tiếng Đông Bắc, chỉ thấy bám sát sau lưng hắn là một đám người nghìn nghịt, đi kèm với đó là những mũi tên lửa phóng tới, Sở Hành Vân nhanh chóng đáp xuống hỗ trợ, dẫn Mộ Dung xông ra khỏi trùng vây.

Sở Hành Vân hỏi: "Tại sao ngươi lại ở đây?"

Mộ Dung đầu tắt mặt tối, thở hồng hộc không ra hỏi: "Khỏi nhắc đi! Xúi quẩy! Ta không tài nào hiểu nổi, đám oắt con kia sao mà cứ bám riết ta không tha!"

Sở Hành Vân đã hiểu ra, thì ra lũ người này nhằm vào Mộ Dung, ngặt nỗi Mộ Dung trốn trong rừng, thành thử bọn chúng mới lầm tưởng người lên núi như mình là mục tiêu.

"Sở Hành Vân à! Lần này nếu không gặp được ngươi, ta sẽ xong đời thật sự, ân tình này, Mộ Dung tất sẽ khắc ghi vào lòng, sinh tử không quên, kết cỏ ngậm vành..."

"Mộ Dung huynh, chừng nào huynh mới định trả ta tiền?"

"..." Mộ Dung ngó trái ngó phải, "Bước ngoặt sống chết, nhắc chuyện tiền nong không khỏi quá tầm thường, chi bằng nghĩ xem nên làm thế nào trước?"

Sở Hành Vân trầm tư một hồi, vẫn cảm thấy chuyện này quái lạ, bèn hỏi: "Rốt cuộc là tại sao huynh lại bị bọn họ truy đuổi?"

"Ta cũng đâu có biết, chẳng phải chỉ cầm có hai quyển trục thôi sao." Mộ Dung nói, rồi ném thứ đó cho Sở Hành Vân.

Sở Hành Vân mở hé một phần, Tạ Lưu Thủy cũng lại gần xem:

Núi đen nước đỏ, tranh tú cẩm sơn hà.

Tạ Lưu Thủy sặc: "Vị Đông Bắc thiếu chủ này có lai lịch gì đây! Động tí là vớ được tranh tú cẩm sơn hà vào tay? Lần này còn nhặt được tận hai bức? Sao ta chưa gặp may như thế bao giờ!"

Sở Hành Vân thầm nói không ổn, Mộ Dung gặp rắc rối, tranh tú cẩm sơn hà tên là tranh, thực chất lại là bản đồ, các gia tộc trong cuộc đều đang tranh đoạt. Lần trước tiến vào quỷ động, trong tay Mộ Dung đã có một bức, không biết lần này lại kiếm được từ đâu, việc này không nên trì hoãn, y nhanh tay kéo Mộ Dung chạy trốn, hiện tại là đợt truy binh đầu tiên, võ công kém cỏi, chẳng may các bậc cao thủ hay tin tìm đến, vậy thì phiền phức.

Đang lúc chạy trốn, y thoáng liếc thấy Mộ Dung bị thương nhẹ, mới nghĩ lại rằng vẫn không nên liều mạng nữa, tìm chốn an toàn dung thân qua đêm đi thôi.

Núi nổi gió, trong rừng sột sột soạt soạt, dưới đất là đám tiểu lâu la cầm đuốc, trên đầu là mưa tên bay, giữa không trung còn loáng thoáng nghe thấy tiếng người nhón chân đáp xuống đầu cành.

"Sở Hành Vân! Truy binh đằng sau càng ngày càng nhiều, ngươi có kế sách gì không?"

Sở Hành Vân cau mày suy nghĩ, nơi càng nguy hiểm lại càng an toàn, y chỉ đạo Tạ Lưu Thủy chạy chếch về phía trước, bảo Mộ Dung đuổi theo

"Ngươi có sức mang theo cả Mộ Dung không?" Sở Hành Vân hỏi thầm Tạ tiểu hồn trong đầu.

"Ừm... Chuyện này..."

"Có gì nói mau."

"E là không đủ sức." Tạ Lưu Thủy đáp nghiêm túc.

Sở Hành Vân trông có vẻ hơi phiền muộn, truy binh đã ở ngay phía sau, xung quanh đây chỉ có đúng một nơi an toàn, y liền hỏi tiếp: "Có cách nào tiếp sức được cho ngươi không? Nơi đó quá hiểm, khinh công thông thường không thoát được."

"Để ta nghĩ, à, thực ra cũng có một cách." Tạ Lưu Thủy nhíu mày trầm tư, rồi nói một cách khảng khái dõng dạc: "Ngươi ôm ta là ta sẽ có sức."

Sở Hành Vân câm nín: "... Mộ Dung đang ở ngay cạnh ta..."

Tạ Lưu Thủy: "Ta mặc kệ!"

Sở Hành Vân bó tay chịu trận, chỉ đành đi về phía trước vài bước, vượt qua người Mộ Dung, sau đó duỗi tay ôm lấy Tạ Lưu Thủy trước người nhanh như chớp, vỗ vỗ hắn: "Ôm rồi đấy."

Tạ Lưu Thủy kéo phắt tay y qua, đặt lên eo mình, kế đó điều khiển một tay khác của y xoa xoa lên lưng, rồi cả người bổ nhào vào lồng ngực Sở Hành Vân, dán chặt khớp như ru, cổ duỗi dài, đầu tựa vào bên gáy Sở Hành Vân, nhẹ nhàng thủ thỉ:

"Vậy mới coi là ôm, hiểu chưa?"

Sở Hành Vân đang muốn hất Tạ tiểu hồn ra, tên này đã đứng thẳng dậy như không liên quan, như thể chưa xảy ra chuyện gì. Bấy giờ tiếng hô giết trong rừng hoang đã vang vọng dậy trời, tên trút như mưa

"Trốn ở đâu!"

Đằng sau là tiếng vó ngựa, cùng đám người giơ thương lao tới: "Bắt bọn chúng lại! Sống chết đều được!"

"Sở hiệp khách, thế núi càng lúc càng cao, phía trước chẳng lẽ..."

Tạ Lưu Thủy vừa dứt câu, đã lập tức thấy cuối con đường trước mặt là một vách núi trơ trọi.

Vách đá cheo leo.

Vách đá này có điểm khác biệt, nằm giữa hai ngọn núi, Tạ quạ rướn đầu, sương mù bủa giăng, mịt mờ khó thấu, hắn nhanh chóng quay đầu về vùi đầu vào hõm cổ Sở Hành Vân, làm bộ run lẩy bẩy. Sở Hành Vân không có công sức đùa với hắn, liền xách hắn dậy:

"Sợ gì, nhảy ngay cho ta."

Sở Hành Vân bàn giao vài câu trong đầu, rồi ném Tạ Lưu Thủy xuống sườn núi, tơ dắt hồn quấn vào đầu ngón tay đột nhiên bị kéo căng. Hiện giờ, vách núi đối diện đỉnh núi cũng kín mít là người, người nào người nấy giương cung lên tên, truy binh áp sát sau lưng, khí thế hùng hổ. Hai mặt đối địch, không đường rút lui, Mộ Dung vọng trời nhìn đất liếc Sở Hành Vân, Sở Hành Vân không nói câu nào, chỉ tóm lấy hắn, thả người nhảy xuống:

"Nhảy đi!"

Mộ Dung kêu thất thanh: "AAAAAAAAAA!"

Truy binh trang bị vũ khí tận răng hai bên vách núi tức thì ngây ra như phỗng, đánh còn chưa đánh đã nhảy vực, từng người giương đao cầm kiếm kéo cung, áp sát tới miệng vách núi, dòm xuống:

Chỉ thấy hai người kia rơi giữa không trung như chim gẫy cánh, chìm vào giữa màn sương giăng, mất sạch tăm tích.

Truy binh ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải làm thế nào, một tên thủ lĩnh quát: "Ngây ra đó làm gì nữa! Xuống núi tìm đi!"

Cả đám lập tức nháo nhào tràn xuống chân núi.

Vách núi cheo leo, sương mù nghìn trùng, ngay chính giữa vách đá có một cái hang, trước động là vài cây thông mọc lên từ kẽ đá.

Sở Hành Vân và Mộ Dung treo người trước động, Tạ Lưu Thủy kéo y từ trong động, y lại kéo Mộ Dung, Mộ Dung đạp lên cành thông, ba người hợp sức, cuối cùng cũng bò được vào hang, thở lấy hơi.

Mộ Dung thở hồng hộc, hắn cứ hồ đồ nhảy xuống cùng Sở Hành Vân như vậy, tim sắp bật ra khỏi lồng ngực, Tạ Lưu Thủy ở bên cạnh chọt Sở Hành Vân: "Sao ngươi biết trên vách đá có hang động?"

Sở Hành Vân đi mấy bước vào trong lòng hang, kiểm tra xung quanh, đáp trong đầu: "Ta từ nhỏ đã luyện Đạp Tuyết Vô Ngân ở đây, Đạp Tuyết Vô Ngân thành thứ chín cũng chỉ có thể nhảy từ đáy vực tới nơi này."

"... Từ... từ đáy vực..." Tạ Lưu Thủy lau mồ hôi.

"Làm sao?"

"Không không không, Sở hiệp khách của chúng ta thật là lợi hại!"

Sở Hành Vân phớt lờ hắn, tự mình quan sát, trong sơn động không có động vật chạy vào, hẳn sẽ có thể yên tâm nghỉ ngơi tại đây, Mộ Dung đã ngã co quắp sang một bên: "Ta không chịu nổi nữa! Chạy trốn liên tục mệt chết đi được! Sở Hành Vân ngươi giỏi thật, còn có thể nghĩ ra nơi này..."

Sở Hành Vân muốn cẩn thận dò hỏi tranh tú cẩm sơn hà trên tay hắn là chuyện thế nào, nhưng y thấy Mộ Dung có vẻ mệt rũ, đã vậy người còn bị thương nhẹ, Mộ Dung nằm ở đó, nhắm mắt vận khí, tự mình chữa trị, Sở Hành Vân cũng ngại quấy rầy hắn, liền quay sang chất vấn Tạ tiểu hồn:

"Thành thật khai báo."

Tạ Lưu Thủy giả ngu: "Khai báo gì?"

Sở Hành Vân trợn mắt, soi hắn từ trên xuống dưới: "Sao ngươi không bị chặt thành từng khúc?"

"Là do ta nhanh trí chứ sao." Tạ Lưu Thủy ngồi bên cạnh y, "Ta phải kể tường tận tỉ mỉ cho ngươi nghe, mặt kia của ngươi, tính tình quá đáng quá thể! Sai khiến ta như người hầu miễn phí, tắm gội thay quần áo đều là ta, có vậy thì thôi, người to xác như vậy rồi, mà còn không chịu tự đi, quá đáng hơn nữa là thế mà còn không cho ta bế, đòi cưỡi lên cổ ta, ngươi phân xử xem, ngươi cảm thấy mình làm vậy có chấp nhận được không?"

"..." Sở Hành Vân bối rối, y có vách ngăn ký ức với mặt kia của mình, chính y cũng không làm rõ được Tạ tiểu hồn đang ăn ngay nói thật hay là khua môi múa mép, cuối cùng quyết định không để ý tới hắn.

Tạ Lưu Thủy không chịu tha: "Ngươi đừng có mà ngậm hột thị giả chết với ta, ta phải kể từ đầu chí cuối cho ngươi nghe xem, ngươi đáng ghét thế nào.."

Tạ Tiểu Hoa lải nhải cả một tràng dài, mới đầu, Sở Hành Vân còn lắng nghe rất nghiêm túc, bình sinh mới có lần đầu tiên có người nói cho y biết mặt kia của y đã làm những gì.

Ấy thế nhưng nghe thêm một hồi, Sở Hành Vân bắt đầu thấy buồn ngủ, Tạ Lưu Thủy kể tuốt mọi sự, không phân lớn nhỏ, không có trọng điểm. Bước chân là chân nào bước, ăn cơm chia mấy miếng đều cố kể cho y nghe, Sở Hành Vân nghe mà buồn ngủ, y nhủ thầm trong lòng, chuyện nhỏ như hạt vừng vậy mà tên này vẫn nhớ được kia à?

Tạ Lưu Thủy nói cho khô cả họng, đặc biệt thích kể những việc vụn vặt chi li, càng nhiều chi tiết, ký ức sẽ càng chân thực, băng dày ba thước không phải giá lạnh một ngày tạo thành, nước chảy đá mòn không chẳng phải một buổi là xong, chỉ hi vọng bức tường giữa Tiểu Hành Vân và Sở Hành Vân có thể chậm rãi tan ra.

Hắn vừa mới định chê trách chuyện Tiểu Hành Vân "ngang ngược phách lối" đòi cưỡi cổ mình, lại bỗng nhiên phát hiện Sở Hành Vân bên cạnh đã gục đầu, nhát gừng nhát gừng như gà mổ thóc. Tạ lắm mồm dừng lại, lại gần, chăm chú nhìn Sở Hành Vân, Vân xiêu vẹo gục đầu, cuối cùng ngủ hẳn.

Vừa không tựa vào vách đá, cũng không có dựa vào người Tạ Lưu Thủy, chỉ gục đầu xuống thấp, cằm tựa xương quai xanh, tự mình dựa mình ngủ, như con thiên nga gập cổ.

Tạ Lưu Thủy ngắm Sở Hành Vân, ngắm một lúc lâu liền đưa tay ra đỡ lấy gáy y, nhẹ nhàng, lặng lẽ, để y tựa vào người mình.

Khi tỉnh lại, Sở Hành Vân phát hiện y đang nằm nghiêng trong sơn động, Mộ Dung thì ngồi thẳng lưng đối diện mình, hai mắt mở trừng trừng.

"Mộ Dung, Mộ Dung?"

Sở Hành Vân gọi hắn đôi câu, Mộ Dung giật nảy mình, đáp "ơi" một tiếng.

"Ngươi làm sao vậy? Sao lại ngây người ra đó?"

"Không có gì, không có gì..." Mộ Dung gập chân lại, hơi lưỡng lự, rồi trả lời: "Ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không đúng, ta cảm giác, liệu có phải là mình bị lợi dụng rồi không ?"

Sở Hành Vân cũng ngồi dậy: "Là thế nào?"

Mộ Dung nghiêng người về trước, nói: "Để ta kể tường tận cho ngươi, ngươi có còn nhớ chuyện trong quỷ động hôm đó, ngươi nói với ta là ngươi nghe thấy nha hoàn gọi ta "thiếu chủ" không?"

Sở Hành Vân suy tư một hồi, đoạn gật đầu.

"Ngươi nghe thấy, nhưng ta lại chẳng hề nghe thấy gì, sau đó ngươi còn suy đoán, có khả năng là bọn họ ở trong tường, ngươi còn nhớ nữa không?"

"Đúng là có chuyện như vậy, nhưng Mộ Dung, rốt cuộc là thế nào?" Sở Hành Vân hỏi.

Vẻ kỳ quái hiện lên trên mặt Mộ Dung, hắn nói: "Sau đó đi ra khỏi quỷ động, ta hôn mê bất tỉnh, ngươi cõng ta tới Lý phủ, lúc đó Tống đại thiếu dẫn người tới đó canh gác, sau khi tỉnh lại, ta cảm thấy trên người không có gì đáng ngại, nên cũng cáo từ hắn, trở về liệp bảo quán.

"Từ từ." Sở Hành Vân ngắt lời hắn, "Ngươi kể tường tận từ đầu xem nào, liệp bảo quán gì? Mới đầu khi chúng ta tiến vào quỷ động, ... tấm bản đồ trong tay ngươi lại là đâu ra nữa?"

Sở Hành Vân vốn muốn nói là tranh tú cẩm sơn hà, nhưng y nghĩ Mộ Dung không lăn lộn sâu trong cuộc, có khi cũng không biết đó là vật gì, cho nên mới đột ngột đổi lời. Mộ Dung nghĩ ngợi, rồi nói:

"Thôi ta cứ dứt khoát kể cho ngươi từ đầu tới đuôi một lần đi, lần này vốn dĩ ta ra ngoài một mình lưu lạc giang hồ, ai dà, ngươi cũng biết nhà ta quản chặt rồi mà, mẹ ta ép ta mang theo hai nha đầu vạm vỡ kia, để dễ bề quản lý ta. Các nàng không cho ta đánh nhau, cũng không cho ta uống rượu, suốt ngày ta chỉ biết phơi mốc meo."

"Ngày nọ, ta nghe nói, trong hẻm nhỏ mới mở một liệp bảo quán, thu hút một đám người săn kho báu tìm đến. Lòng ta nghĩ kho báu gì đó chẳng phải toàn thứ vớ vẩn sao? Nhưng sau đó lại thấy đằng nào cũng rảnh, chi bằng đi chơi một chuyến, hai nha hoàn kia của ta cũng cảm thấy săn kho báu không có gì nguy hiểm, nên cũng chấp thuận cho ta đi."

"Mấy ngày trước, bọn họ đều lải nhà lải nhải rằng đâu đó có núi vàng núi bạc gì gì, ta kỳ thực không ôm hứng thú to lớn gì với tài bảo, chỉ muốn đến góp vui. Ngày thứ năm, bên trong quán bắt đầu phát bản đồ, đầu tiên là rút thăm, rút được số bao nhiêu thì lấy bản đồ số đó. Ta thầm cảm thấy buồn cười, nếu thật sự có kho báu, chẳng lẽ lại có thể ngu ngốc đi phát bản đồ cho người khác? Có điều coi đó là trò chơi thì cũng không chết ai, cho nên ta cũng cầm bản đồ, cùng nha hoàn đi tìm, cả hành trình cứ coi như đi du xuân. Không ngờ, khi sắp tìm đến, lại vô tình gặp các ngươi, kết quả là rơi vào quỷ động, hai nha hoàn của ta cũng mất tích."

"Võ công bọn họ không thấp, sau khi ra ngoài, ta đã phóng pháo tín hiệu để liên hệ, lại không nhận được hồi âm, ta nghĩ tới trong quỷ động đám quỷ hài tử kia liên tục cướp bản đồ, càng nghĩ càng thấy không đúng, tự nhận thức được việc này không đơn giản như vậy, thế nên mới trở lại liệp bảo quán, nhìn thấy bọn họ vẫn đang phát bản đồ, ta lại tiện tay nhặt một tấm, trước khi đi, ta phát hiện liệp bảo quán hình như đã có thay đổi, có vẻ như là... ngoài cửa có thêm một cặp tượng đá hình người."

Sở Hành Vân thoáng nhíu mày.

Mộ Dung nói tiếp: "Lúc đó ta không nghĩ nhiều, mà trở về nơi tạm trú, mở hộp bản đồ ra, lại phát hiện bên trong có hai quyển trục. Ta mở ra xem thử, xem lại chẳng hiểu. Sau đó ta lại phóng pháo hiệu một lần nữa, vẫn không nhận được hồi âm, ta cảm thấy chi bằng quay trở về quỷ động xem sao, lẽ nào hai người họ đã gặp chuyện. Nhưng ta vừa mới lên núi, đã bị một đám người truy sát, may mà gặp được ngươi."

Sở Hành Vân trầm tư lẩm bẩm: "Tượng đá hình người..."

Mộ Dung sa sầm mặt: "Sau khi trở về, ta cẩn thận hồi tưởng lại cặp tượng đá hình người đó, là hai người con gái, đã vậy còn đều rất cao, trước ngực đeo cầu hoa đỏ thẫm. Khi đó trong quỷ động, ngươi chẳng đã nói, hai nha hoàn của ta đang... ở trong tường còn gì? Liệu có khi nào, cặp tượng đá hình người đó chính là..."

"Không, Mộ Dung huynh, vật có tương tự, chỉ là một cặp tượng đá hình người, không thể vội vàng quy kết..."

"Ta đang hoảng quá, ngươi nói xem khi đó... liệu có phải là hai người họ bị nhốt vào tường, sau đó... sau đó biến thành đá không? Vừa nãy ta nằm mơ, mơ thấy hai người cầu cứu ta..."

Mộ Dung mặt mày hoảng hốt, lo âu rầu rĩ, Sở Hành Vân vội vàng nói: "Mộ Dung huynh càng lo lại lại càng loạn, chuyện người biến thành đá quá hoang đường, huống hồ cảnh trong mơ luôn trái với hiện thực, ngươi không nên tự trách mình."

"Nếu như bức tượng đá này là cứ thế đổ vữa lên người, vậy thì thực ra cũng có khả năng." Tạ Lưu Thủy ở bên cạnh đột nhiên nói.

Sở Hành Vân không buồn liếc mắt nhìn hắn, chỉ biết uyển chuyển lựa lời khuyên nhủ Mộ Dung. Trên người Mộ Dung hãy còn bị thương, nãy mơ thấy ác mộng tỉnh lại, giờ lại đổ người xuống ngủ, thoáng chốc đã ngủ say sưa.

Sở Hành Vân ngồi ở cửa sơn động, cẩn thận suy ngẫm lời kể của Mộ Dung, y giật giật Tạ tiểu hồn: "Ngươi đã nghe nói về liệp bảo quán gì đó bao giờ chưa?"

"Ấu ầu, Sở Hành Vân ngươi đã luyện được thói không biết gì thì hỏi Tạ Lưu Thủy rồi cơ đấy, tư duy độc lập của ngươi đâu? Thông minh tài trí của ngươi đâu? Hả?"

"Nói năng nghiêm chỉnh đi."

"Có từng nghe nói, là một đám người rỗi hơi thích mơ mộng giữa ban ngày, bọn họ truyền nhau rằng, trên giang hồ có ngọc thượng cổ tứ hung, thu thập đủ là sẽ có thể mở ra kho báu vô tận, hoặc là tập hợp đủ năm bức tranh tú cẩm sơn hà núi đen nước đỏ, cũng có thể một đêm giàu to. Song trước kia là như vậy, dạo gần đây ta lại bận rộn khanh khanh ta ta với ngươi, nên cũng chẳng thể nghe ngóng được."

Sở Hành Vân không màng tới câu ghẹo của hắn: "Phải chăng là có thế lực nào đó đứng phía sau nơi này? Hơn nữa, tại sao lại nhắm vào Mộ Dung?"

"Ai biết được chứ, kệ, đi ngủ sớm đi." Tạ Lưu Thủy vắt hai tay vào với nhau, gối dưới đầu, nằm ngang trôi giữa không trung, Sở Hành Vân thấy hắn chướng mắt, liền kéo hắn xuống, đè dưới đất.

"Hành... Hành Vân ca ca, ngươi... ngươi định làm gì vậy."

Sở Hành Vân trợn trắng mắt nhìn hắn, rồi đứng dậy, cầm lấy hai quyển trục Mộ Dung mang theo, mở ra, đều là núi đen nước đỏ, Tạ Lưu Thủy lại gần, nắm hoa mơ, dùng bụng ngón tay út mân mê, đoạn nói:

"Là giả."

"Hàng giả?" Sở Hành Vân kinh ngạc hoài nghi, "Sao thế được? Vậy thì sao Mộ Dung lại bị nhiều người truy sát như vậy..." Nhưng y ngẫm nghĩ lại, cũng lập tức giải thích được.

Đùa giả thành thật, Mộ Dung cầm đi hàng giả, nhưng hưng sư động chúng phái một nhóm người truy sát hàng giả, chính là muốn biến hàng giả thành hàng thật, chiêu cáo giang hồ, có hai bức tranh tú cẩm sơn hà bị mất trộm, bị người này khoắng đi, trước mắt vẫn còn chưa thu hồi được. Dựa vào đây, chuyển tầm mắt thiên hạ sang người Mộ Dung.

Bảo sao tuy truy binh đông đảo, nhưng đều là mấy tên võ công làng nhàng. Y mặt lạnh nhìn núi đen nước đỏ trong tranh, người khác dùng y làm thương, y cũng có thể lợi dụng kẻ khác làm que khuấy cứt, Sở Hành Vân cuộn quyển trục lại, cất hai bức tú cẩm giả đi.

Đêm sâu hun hút, vạn núi lặng thinh, Sở Hành Vân lặng ngồi trước sơn động, xưa, Tống Trường Phong là Tống Trường Phong, Triển Liên là Triển Liên, mà nay, Tống Trường Phong là Tống gia, Triển Liên là Vương gia, thêm cả Cố tam thiếu, Cố Tuyết Đường gì đó nữa, âm mưu dương mưu, tất cả đều bùng phát trong vòng có một tháng, y tưởng rằng mình thân bất do kỷ bị cuốn vào trận phân tranh này, nhưng lại có một con tiểu hồn nhảy bổ ra nói với y là:

Sắp đặt hết từ lâu ồi! Sắp đặt hết từ lâu ồi.

Sở Hành Vân giật nhẹ vải quấn trên tay trái, chậm rãi tháo băng vải ra, trên lòng bàn tay trái có một con mắt màu đỏ sậm.

Y nhớ tới những bức bích họa khắc lên vách đá trong hang đầu người, một người chèo thuyền tiến vào, nhấn tay lên hình đầu người mình rắn, kế tiếp lòng bàn tay mới hiện lên con mắt. Sau đó, từ trong nước bơi ra một con quái vật đầu người mình rắn dắt y bơi ra ngoài, đêm hôm sau, lòng bàn tay y đã mọc ra một con mắt, hệt như bức bích họa tiên đoán.

Lúc đang ở cứ điểm đằng đông núi, y muốn nhờ thần y xem con mắt này, nhưng thần y Quyết Minh Tử lại co giò bỏ chạy như thấy ma. Chuyện này...

Sở Hành Vân thấy đau cả đầu, bỏ qua chuyện con mắt trong lòng bàn tay, thì chuyện muội muội lại càng khiến lòng y nóng như lửa đốt.

Khôi lễ của Đấu Hoa hội năm nay là một bức tú cẩm sơn hà, Cố Tuyết Đường đã giao hẹn rõ, thắng Đấu Hoa Hội, đoạt được tranh tú cẩm mới có thể đổi lấy muội muội, bằng không khỏi bàn. Nhưng mà thắng được thế nào đây? Một người mất hết võ công làm sao có thể giành được giải nhất ở Đấu Hoa Hội nơi mà cao thủ đông như kiến cỏ.

Huống hồ năm nay còn có cả Cố tam thiếu Cố Yến Đình, người này tiên pháp cao minh, nội công thâm hậu, lại có quyền có thế, thực sự quá mạnh...

"Người có mạnh hơn đi nữa chung quy luôn có nhược điểm." Tạ Lưu Thủy nghe lén tiếng lòng Vân trôi qua, ngồi xuống bên cạnh y, ám chỉ, "Cảm tạ ta đi, ta đã giúp ngươi moi ra được một bí mật kinh thiên động địa."

"Là gì?"

"Tên Cố Yến Đình này dị ứng phấn hoa."

"Dị ứng... dị ứng phấn hoa?"

"Đúng! Hắn dị ứng hoa thạch nam, bệnh tình còn nghiêm trọng lắm, ngửi thấy là ngất xỉu luôn."

"Ngươi tìm hiểu được từ đâu?"

Tạ Lưu Thủy liền kể lại chuyện hắn dẫn Tiểu Hành Vân tới trà lâu cho Sở Hành Vân nghe, đương nhiên là xoá đi địa chỉ trà lâu cùng với người nuôi rối bị giết, chỉ kể chuyện hai người đi xuống vòm cầu xem pháo hoa, kể tới khi trời gần hửng sáng, cuối cùng cũng kể lể chi li ra hết.

Sở Hành Vân nghe mà buồn ngủ, chợt nhận ra chung quanh đã yên tĩnh, y mới mơ màng ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi kể xong rồi à?"

Tạ Lưu Thủy gật đầu: "Ngươi... ngươi có nhớ gì không?"

Sở Hành Vân trả lời như đinh đóng cột: "Không."

Tạ tiểu hồn dẩu môi, cảm giác hơi thất bại. Sở Hành Vân vốn đang muốn sắp xếp lại mọi chuyện trải qua trong mấy ngày nay đâu vào đó, đầy đầu toàn là ngọc Cùng Kỳ, huyết trùng, hang đầu người, quỷ động... mà lại bị Tạ tiểu hồn xen vào như vậy, nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy hình nhân người gỗ miệng la oái oái của trà lâu.

Sở Hành Vân nằm xuống, đếm trong đầu: Một con rối sống, hai con rối sống... chưa đếm đến tám, y đã lăn ra ngủ.

Ngủ không biết đã bao lâu, đột nhiên có tiếng e e vang lên.

Sở Hành Vân giật mình ngồi dậy, phát hiện ngoài trời đã sáng choang, mặt trời lên cao, một con ve đang gây ồn trên cành thông ngoài sơn động.

Y quay đầu nhìn sang, Mộ Dung ngủ say như chết, căn bản không phản ứng lại, chớp mắt sau, tạp âm đã ngừng, chỉ thấy Tạ tiểu hồn dùng hoa mơ nắm con ve, đi tới.

"Tiểu Vân Vân, ngươi tỉnh rồi sao? Ngủ đã chưa?"

"Ừm." Sở Hành Vân đang ngái ngủ không nghe thấy hắn gọi mình là gì, cũng thuận miệng đáp lại.

Tạ Lưu Thủy nhìn chăm chú con ve trên tay, hỏi: "Sở hiệp khách, ngươi biết tại sao ve lại kêu không?"

Sở Hành Vân mới tỉnh ngủ, nên cũng đáp bừa: "Bởi vì nó biết trời đang rất nóng, biết...."

Tạ tiểu hồn "phụt" một cái, rồi nói: "Khi mặt kia của ngươi cưỡi trên cổ ta, đã bắt một con ve cho ta, làm như này..."

Hắn giở trò chơi xấu, bóp lấy quai hàm con ve, rồi bất thình lình đặt tới bên tai Sở Hành Vân.

Ve lập tức kêu rào rào.

Sở Hành Vân nhanh tay bịt tai: "Tạ Lưu Thủy! Ngươi mấy tuổi rồi?"

Hắn ôm quyền, đáp: "Hai mươi bảy chín chắn chững chạc."

Tạ Lưu Thủy lấy con ve về, nghiêng đầu nhìn nó, nói: "Trên cây có ve, miệng kêu ra rả, đi sớm về khuya, siêng năng tìm bạn. Này! Sở hiệp khách ngươi nghe xem, nó lại kêu rồi, để ta phiên dịch cho ngươi, ve vẻ vè ve, mỹ nhân, có đó không? Giao phối đi?"

"Ngươi cút đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung