Hồi thứ 37: Hi hi tửu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sở Hành Vân cùng Mộ Dung nhảy xuống khỏi vách núi, hai người thay quần áo, đi vào trong thành Lâm Thủy.

"Chính là cặp tượng đá hình người kia." Mộ Dung dẫn Sở Hành Vân đi đến liệp bảo quán mà hắn đã từng tới, đứng từ đằng xa chỉ vào người đá trước cửa.

Sở Hành Vân và Mộ Dung nấp ở góc ngoặt, y chăm chú quan sát một hồi, rồi câm nín, nói: "... Mộ Dung huynh, ngươi nhìn từ đâu ra được đây là hai người con gái?"

"Không phải vậy sao?"

"... Đây rõ ràng là một cặp tượng đá nam nữ, trước ngực còn đeo cả cầu hoa đỏ kìa."

Mộ Dung nheo mắt lại nhìn kỹ: "Không phải, hình như có thay đổi, tượng đá bị đổi rồi."

Tạ Lưu Thủy ló đầu ra từ sau lưng Sở Hành Vân ngắm nghĩa, toà quán các này tường trắng ngói son, trang hoàng hoa lệ, lại mở trong hang cùng ngõ hẻm, bấy giờ đang treo đèn kết hoa, không biết có chuyện náo nhiệt gì ở trong.

"Không được, ta phải vào xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

"Mộ Dung huynh, tấm bản đồ núi đen nước đỏ này đã hai lần rơi vào tay ngươi, trong chuyện này chắc chắn có điều bất thường, nếu ngươi cũng cảm thấy là có ai đó đang ôm ý đồ lợi dụng ngươi, vậy thì càng cần phải cẩn trọng từng bước, ta biết ngươi đang lo cho hai nha hoàn kia của mình, nhưng bây giờ mạo muội xông vào như vậy quá mạo hiểm."

"Vậy nên làm sao?"

"Để ta nghĩ xem." Sở Hành Vân nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Tạ tiểu hồn đang nằm nhoài lên bả vai mình.

Tạ Lưu Thủy nghiêng mặt về phía y: "Tiểu Vân Vân nhìn ta làm gì vậy?"

"Đi đi, vào xem xét tình hình bên trong đi."

"Tuân lệnh!"

Tạ ngoan hiền quang minh chính đại bay vào qua cửa chính, chỉ chốc lát sau đã bay ra từ cửa sổ lầu trên: "Bên trong có người đang làm đám cưới, ngày đại hỉ của người ta, chúng ta cũng đừng nên can dự vào? Cửa chính có đứa bé đứng canh gác, đưa thiệp mời bỏ tiền mừng mới được cho tiến vào."

"Không còn cửa sau ngõ tắt nào nữa?"

Tạ Lưu Thủy cười đểu giả, nói: "Đương nhiên là có, đi, đằng này."

Sở Hành Vân bịa bừa cớ kéo Mộ Dung đuổi theo, hai người xuyên qua cửa phụ ở bếp, rồi lén lén lút lút chạy vào.

"Này! Hai người kia!"

Sở Hành Vân và Mộ Dung đều đứng hình.

"Đừng đứng đực ra đó nữa! Mau tới đây giúp một tay đi, rót rượu hi hi vào kim giao bôi đi! Rót thêm một ly rượu vải vào chén sứ tam hổ thượng hạng! Mau lên! Hôm nay là đại hôn của Tam Hương chủ, mau cái tay cái chân vào!"

Hai người chỉ đành nhẫn nhịn nghe sai bảo, Mộ Dung đi tìm rượu, còn Sở Hành Vân đi tìm chén rượu, cả tủ chỉ có đúng màu vàng chói lọi, chắc chính là kim giao bôi, y lại nhìn thấy một cái chén có ba con mèo to nằm nhoài trên vành, chắc chính là chén sứ tam hổ, bèn cùng lấy xuống.

Lúc này Mộ Dung cũng đã mở hai vò rượu ra, Sở Hành Vân thấy nói: "Mộ Dung huynh, ngươi biết cái nào là rượu vải, cái nào là rượu hi hi gì đó không?"

"Không biết nữa." Mộ Dung đáp thản nhiên, "Kệ đi, cứ rót bừa, ai biết được chúng ta là ai, té thôi té thôi!"

Mộ Dung rót rượu xong liền đặt mỗi ly lên một cái đĩa, rồi co giò bỏ của chạy lấy người, không ngờ còn chưa ra khỏi cửa phòng bếp, đã lại bị đuổi kịp:

"Hai ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Mới tới không hiểu quy củ hả! Rót rượu xong lại để luôn đấy? Đưa rượu lên đi chứ!"

Sở Hành Vân và Mộ Dung chịu trận, chỉ đành mỗi người bưng một ly, Sở Hành Vân nghĩ bụng kim giao bôi nhất định là phải dâng cho người có đại hôn hôm nay, chỉ e sẽ bị hàng trăm cặp mắt dòm ngó, quả nổi bật, mình đang có Tạ tiểu hồn hộ vệ, nên để mình dâng thì tốt hơn, đoạn bưng kim giao bôi đi. Mộ Dung nâng chén sứ tam hổ, hai người giao hẹn với nhau dâng rượu xong sẽ trở về tập hợp ở nhà bếp.

Sở Hành Vân cúi đầu đi vào đại sảnh, bàn son ghế gụ chữ hỉ đỏ, lao xao láo nháo người chen người, đều đang cao giọng chúc tụng. Hắn dùng đuôi mắt quan sát xung quanh, thoáng nhìn thấy Mộ Dung đang tiến vào gian phòng cuối lầu ba dưới sự chỉ dẫn của một người hầu.

Xen giữa tiếng cười đùa láo nháo, có một vị bà bà đứng ở bên cạnh hô to: "Rượu hi hi đâu rồi? Vẫn chửa mang lên hả!"

"Đây rồi!" Sở Hành Vân trầm giọng đáp lại.

"Mau lẹ lên! Lề mà lề mề gì nữa, đằng này!"

Sở Hành Vân không dám nhiều lời, lặng lẽ đi theo, bà bà kia dẫn y rẽ vào một gian nhà đỏ, nhìn cách bày trí thì có vẻ là hỉ phòng.

"Đặt ly vào dưới cửa sổ đi."

Sở Hành Vân làm y như dặn, đang lúc bày rượu, y nghe thấy hai tỳ nữ đang dán chữ hỉ xì xào với nhau:

"Này, ngươi nhìn kìa, đó chính là rượu hi hi."

"Suốt ngày nghe các ngươi nói tới rượu hi hi, rượu hi hi này rốt cuộc là thứ gì vậy?"

"Nghe đâu là ai uống vào sẽ nhìn thấy người ngươi chung tình một đời, do đó làm ra cử chỉ dị thường. Như vậy có thể kiểm tra được người lấy ngươi rốt cuộc có phải chân ái hay không."

"Tốt như vậy kia à, ta cũng muốn."

"Ngươi mơ hão à, đây là rượu bí truyền của gia tộc, sao có thể truyền cho ngươi được? Uống rượu hi hi chính là để kiểm chứng, nếu như lần này không thử ra được là chân ái, mà lại là cưới gà xuất phát từ mục đích khác, thông thường đều sẽ không cho thành hôn!"

"Này ngươi nói xem, Tam Hương chủ của chúng ta có vượt qua được kỳ cưới thử này không? Tháng trước hắn còn liếc mắt đưa tình với Thúy Nương gì đó..."

"Hai ngươi xì xào cái gì ở đây!" Bà bà giơ chổi phất trần đi tới, "Còn không mau làm việc đi!"

Hai nha hoàn vội vã ngậm miệng, Sở Hành Vân cũng đi ra khỏi phòng đỏ, y trở về cửa sau bếp cả buổi vẫn không thấy bóng dáng Mộ Dung đâu.

"Phu quân, chàng có cần ta đi xem thử không?"

Sở Hành Vân bình tĩnh nhìn Tạ Lưu Thủy đang diễn trò bên cạnh, trong lòng lấy làm tò mò, tên này dầu gì cũng là nam, sao mà chẳng thấy ngại ngùng gì hết vậy?

"Chàng nhìn ta vậy làm gì? Chàng... chàng đừng có mà định chối bỏ mối hôn nhân này đấy!" Tạ Lưu Thủy eo éo giọng, tiếp tục nói không biết xấu hổ, "Chúng ta mới vừa rồi đã tiến vào động phòng... có phu thê chi thực rồi."

Sở Hành Vân lẳng lặng xem Tạ ảnh đế nhập vai, hai mươi bảy tuổi chín chắn chững chạc còn có thể phối hợp làm bộ đỏng đảnh, Sở Hành Vân nghĩ bụng, nếu như mình có phản ứng gì đó thẹn quá hóa giận với hắn, có lẽ sẽ xem như thú vị, nhưng y vẫn cố tình đóng vai Sở khúc gỗ, nhìn Tạ Lưu Thủy không hề bị lay động, cứ chết trân nhìn một lúc, lại phát hiện Tạ tiểu hồn có thể xem như chẳng có chuyện gì xảy ra, thản nhiên ung dung, không có vẻ gì là bối rối cả, Sở Hành Vân bái phục, quay đầu lên lầu ba đi tìm Mộ Dung.

Sắp tới gần gian phòng cuối cùng trên lầu ba, y thận trọng dừng bước, để Tạ Lưu Thủy vào trước xem thử, sau đó mình mới mượn cớ đi gõ cửa, đột nhiên, cửa phòng lại mở tung, một cái bóng hồng nhạt xoay người bay ra, ghìm chặt lấy Sở Hành Vân như vuốt ưng, ném y vào trong phòng, cùng lúc đó, cửa phòng đóng sầm lại.

Thiên hạ võ công, chỉ khoái không phá. Một chiêu vừa nãy không hề mang theo nội lực, mà thắng nhau ở tốc độ, Sở Hành Vân chống đất vươn người, vững vàng đáp xuống.

"Sở hiệp khách, ngươi mà còn không đến, ta sẽ tưởng ngươi không cần muội muội mình nữa."

Người trước mắt mặc áo hồng thêu chìm bạch hạc, đeo một tấm mặt nạ quỷ hoàng kim, chính là đệ nhất đường chủ phái phục thù của Cố gia - Cố Tuyết Đường.

Chỉ thấy Cố Tuyết Đường nghiêng người đi, rồi nằm tựa vào ghế thái phi, vắt tréo chân: "Sở hiệp khách, chuyện lần trước ta nói với ngươi ở Tiết vương phủ, ngươi chưa quên đâu nhỉ?"

Tạ Lưu Thủy mặt không biến sắc nhảy tới bên người Sở Hành Vân, đứng sát túi hoa mơ, Sở Hành Vân thì đi tới ngồi xuống một cái ghế gần đó, mặt mày trở nên nghiêm túc, đáp lời: "Đương nhiên là chưa quên."

"Được! Vậy thì ta chờ tin vui Sở hiệp khách anh dũng đoạt giải nhất."

Sở Hành Vân nhanh chóng suy tính trong đầu, Cố Tuyết Đường bất ngờ xuất hiện tại đây, tỏ rõ liệp bảo quán đã nằm trong tay Cố gia, hôm nay chỉ e là ngày cưới thử của Tam Hương chủ dưới trướng Cố đường chủ, y và Mộ Dung đánh bậy đánh bạ xông vào, lại bị Cố Tuyết Đường lầm thành chủ động tới tìm, Sở Hành Vân chớp mắt một cái, đoạn nói:

"Cố đường chủ, ta có một điều khó hiểu, giả sử ta vẫn còn võ công, ngươi lấy muội muội ra khống chế bắt ta thắng Đấu Hoa hội, giành lấy tranh tú cẩm sơn hà của các ngươi, thì ta còn cảm thấy hợp lý, nhưng bây giờ ta đã mất hết võ công, ngươi lại bảo ta đi giành giải nhất, có khác nào nằm mơ giữa ban ngày?"

Cố Tuyết Đường phì cười: "Xem ra, Sở hiệp khách cần ta kích thích ngươi một phen, dẫu sao ngươi và đồng bọn cũng tìm được tới nơi này rồi, thôi." Hắn từ từ đứng dậy, phất tay hất đổ bức bình phong, Sở Hành Vân nhìn sang, thấy trên cái giường phía sau tấm bình phong là một nữ tử đang ngủ say mê man.

Sở Hành Vân đứng phắt dậy khỏi ghế, nhìn trân trân vào nàng không chớp, y bỗng cảm thấy cả người cứng ngắc, thở không ra hơi, phảng phất như huyết dịch chảy ngược, tim bãi công, y cứ đứng như vậy, lại không dám bước qua dù một bước.

Tạ tiểu hồn thấy Sở Hành Vân đứng im bất động, thế là nắm chặt lấy tơ dắt hồn, dắt y từng bước qua đó.

Đến gần, Sở Hành Vân đột nhiên lao tới, y nửa quỳ bên giường, người run lên, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay nàng.

... Sở Yến!

Y nhớ tới năm mình tám tuổi, muội muội len lén chạy tới tìm mình đòi quà sinh nhật, Sở Hành Vân tặng hộp phi tiêu gỗ mình tự tay làm cho nàng, nàng e thẹn thơm lên hai má mình, nói:

"Cảm ơn ca ca."

Ngày hôm sau, muội muội đã bị đưa ra cửa trấn bán, thành một sọt khoai lang bí ngô cứu đói, không bao giờ tìm về được nữa..

Sau này, y chạy thoát khỏi Bất Dạ Thành, chạy một mạch về nhà, song cha mẹ ca ca đều đã ra đi, sót lại mình y giữa nhân thế, không nhà để về.

Chuyện cũ như khói mây, Sở Hành Vân cúi đầu, nắm chặt lấy tay muội muội Sở Yến.

Đây là máu mủ ruột già duy nhất của y.

Tạ tiểu hồn nhìn chằm chằm vào ngũ quan của Sở Yến, nghiên cứu so sánh một phen, cô nương này đúng là trông có vài phần giống Sở Hành Vân.

"Nhận thân xong chưa?" Cố Tuyết Đường đứng phía sau bỗng mở miệng.

Sở Hành Vân quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Tại sao nàng vẫn chưa tỉnh?"

"Muội muội ngươi trúng kịch độc, cuối cùng chỉ có thể dùng cổ của Cố gia lấy độc trị độc, tỉnh hay không đều phụ thuộc vào cổ trùng của ta."

Sở Hành Vân siết chặt nắm đấm, bình tĩnh nói: "Cố đường chủ muốn thế nào?"

"Yêu cầu của ta vẫn vậy, rất đơn giản, thắng Đấu Hoa hội, đoạt tranh tú cẩm đổi lấy muội muội ngươi. Đương nhiên, nếu như ngươi không bằng lòng, muốn dùng vũ lực cướp người, ta sẽ triệu hồi cổ trùng. Đến lúc đó phải xem xem anh trai là ngươi có thể tìm đại la thần tiên tới chữa cho nàng được không, nếu như không trị hết, để nàng chết, cũng chớ ghi nợ mối thù giết muội lên đầu Cố gia chúng ta."

"Cố đường chủ muốn ta thắng Đấu Hoa Hội, hay muốn ta đoạt một bức tranh tú cẩm?"

"Chớ có chơi trò câu chữ với ta." Cố Tuyết Đường nằm trở về trên ghế thái phi, "Ta muốn ngươi đoạt giải nhất Đấu Hoa hội, sau đó lấy được bức tranh tú cẩm của Đấu Hoa hội, nghe thủng chưa?"

Sở Hành Vân nhìn thẳng vào hắn không chớp mắt: "Nếu ta không làm được thì sao?"

"Vậy thì chỉ có thể cùng muội muội ngươi nắm tay đi xuống hoàng tuyền thôi."

Sở Hành Vân khẽ bật cười thành tiếng.

Cố Tuyết Đường cau mày sau tấm mặt nạ, lạnh lùng nói: "Có gì đáng cười?"

"Cố đường chủ, chuyện đã đến nước này, hà tất phải giấu giấu giếm giếm nữa? Nếu như ngươi thật sự muốn chúng ta chết, hiện tại lấy đao ra chém một cái là có thể lấy mạng cả ta lẫn muội muội? Bỏ công bỏ sức ra như vậy, ắt phải có mưu tính khác."

Cố Tuyết Đường ngồi dậy khỏi ghế thái phi, lỗ thủng đen ngòm ở hốc mắt tấm mặt nạ quỷ hoàng kim nhìn chòng chọc vào người, Sở Hành Vân nhìn lại chẳng hề run chân, mãi một lúc sau, Cố Tuyết Đường bỗng nhiên nhảy xuống khỏi ghế, bật cười to nói:

"Được được, Sở Hành Vân, ngươi vẫn không xem như quá dốt."

Hắn cầm một quyển trục từ trên bàn, ném cho Sở Hành Vân: "Tự ngươi xem đi."

Sở Hành Vân lập tức mở tung quyển trục rồi sững sờ, đây vậy mà lại là một phần huyết thệ thư của Tông Sư Minh.

Tông Sư Minh chính là một chốn trung lập do hàng chục vì tinh tú của võ lâm gây dựng nên, mười vị đại sư này cả đời say mê võ học, tuổi cao bóng xế đều không muốn can dự vào chuyện giang hồ, chỉ muốn tiếp tục nghiên cứu chiêu pháp, yên ổn qua tuổi già, nên mới thành lập nên Tông Sư Minh, không hỏi thị phi, đứng ở trung gian. Người trong giang hồ đều có thể ký gửi vật quý, món đồ muốn giao dịch tại đây, chỉ cần viết rõ điều khoản vào huyết thệ thư, Tông Sư Minh sẽ thực hiện ổn thỏa.

Bên trên quyển trục có dấu vân tay kim quang của mười vị đại sư, tỏ rõ đã có hiệu lực, Sở Hành Vân cẩn thận quan sát, ánh mắt như cái thìa xới từng con chữ lên xem, trong huyết thệ thư có viết, ký gửi muội muội Sở Yến của Sở Hành Vân cho Tông Sư Minh từ ngày mùng 3 tháng 4 (ngày Đấu Hoa Hội bắt đầu thi đấu), mãi đến tận khi Đấu Hoa Hội kết thúc, tới lúc đó, Sở Hành Vân sẽ tự mình đi nhận muội muội về.

Sở Hành Vân nhíu chặt lông mày, không biết Cố Tuyết Đường đang giấu gì trong hồ lô, y đọc tiếp xuống dưới, còn có hai hàng chữ nhỏ.

Nếu như Sở Hành Vân trở thành quán quân Đấu Hoa Hội, rồi mang giải nhất của Đấu Hoa Hội là một bức tú cẩm sơn hà đến thì sẽ có thể bình an dẫn muội muội rời đi, Cố gia cam kết sẽ vĩnh viễn không thao túng cổ Cổ gia hạ trên người Sở Yến.

Nếu như không thành, xin Sở Hành Vân phải uống một bát thuốc Cố gia chuẩn bị, sau đó cũng có thể dẫn muội muội đi, Cố gia vẫn sẽ cam kết như vậy, nhưng nếu như Sở Hành Vân không muốn uống thuốc, Cố gia sẽ kích động cổ trùng, để muội muội Sở Yến tử vong.

Cuối cùng còn kèm cả một chú thích miễn trách nhiệm: Bất kể thị phi đúng sai, bất luận tiền căn hậu quả, mọi sự sinh ra cũng như bị liên lụy đều do hai bên ký kết huyết thệ thư gánh vác, không mảy may liên quan tới Tông Sư Minh.

"Sở hiệp khách, thế nào, ký hay không đây?" Cố Tuyết Đường nằm trở về ghế thái phi, nheo mắt hỏi.

Sở Hành Vân cúi đầu, huyết thệ thư đặt trên đùi, y ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Cố Tuyết Đường, nở nụ cười, tiếp đó đưa tay lên, cắn rách ngón trỏ.

"Ngươi điên rồi sao?" Tạ Lưu Thủy nhanh tay kéo y lại, nhưng đâu còn kịp nữa, Sở Hành Vân đã ấn vân tay xuống huyết thư, một điểm đổ chót chói mắt.

"Được, được lắm! Sở hiệp khách quả nhiên là người dứt khoát." Cố Tuyết Đường nằm trên ghế thái phi, vỗ tay chầm chậm cảm khái, "Còn chẳng buồn hỏi bát thuốc kia là gì đã hạ bút chấp thuận, thực sự là quá gan dạ, bái phục bái phục."

Sở Hành Vân mặt vô cảm đẩy Tạ Lưu Thủy ra, y lặng thinh ngồi đó, dính máu chảy ra từ ngón tay trỏ, viết tên mình xuống bên cạnh dấu tay, nói: "Ta sẽ cứu muội muội bằng được, cho nên ta chỉ có thể đồng ý, không đường để đi, đã vậy, thuốc kia là hạc đỉnh hồng hay rễ bản lam cũng đều có sá chi?"

Cố Tuyết Đường một tay nắm lấy tay vịn gỗ đàn hương, đầu ngón tay nhè nhẹ gõ, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Muốn người chết thì dễ, muốn người không chết cũng dễ, nhưng muốn người ta sống không bằng chết thì lại phải mệt não một phen."

Sở Hành Vân ngồi vững như bàn thạch, chờ câu sau của hắn.

"Lâu nay nghe danh Sở hiệp khách là thập dương bẩm sinh, võ công cái thế, chân khí nội thể cuồn cuộn không ngừng, rút mãi không cạn."

"Bát thuốc Cố đường chủ muốn ta uống chẳng lẽ là hóa công tán?"

Cố Tuyết Đường một tay chống cằm, ngồi ngả người ra ghế thái phi, chầm chậm nói: "Thập dương võ công đang yên lành lại lấy hóa công tán phế bỏ chẳng phải là phung phí của trời cho sao? Sở hiệp khách yên tâm, trời không tuyệt đường người, đến ông trời còn như, Cố Tuyết Đường ta sao có thể dồn ép ngươi vào chỗ chết? Chẳng qua chỉ hi vọng ngươi uống một bát thuốc thải công."

Sở Hành Vân: "Thuốc thải công?"

"Mọi chiêu thức trong võ học đều phải tiêu hao chân khí, dù có luyện sạch võ công trong thiên hạ cũng không có đủ lượng chân khí để sử dụng, mà Sở hiệp khách lại khác, biết chừng nào là có thể dùng chừng ấy, thực sự khiến người khác ghen thay, nếu như chân khí của ngươi đã cuồn cuộn không ngừng rút mãi không cạn, vậy thì Cố gia ta đành tới cướp của người giàu chia cho người nghèo thôi."

"Các ngươi muốn tróc nội công thập dương ra khỏi người ta?"

Cố Tuyết Đường bật cười khẽ: "Sở hiệp khách tinh thông kiếm pháp, mà đúng là mù tịt dược lý. Bất kể là thập dương hay cửu dương tam dương, cấp bậc chân khí của mỗi người đều là số mệnh trời ban, kể cả ó thể dùng vũ lực tróc ra cũng không thể kết hợp vào thân thể người khác, vậy tróc làm gì?... Trừ phi, ngươi bằng lòng mạo hiểm tính mạng cam tâm tình nguyện nhường hết một thân thập dương cho Cố gia chúng ta. Ngặt nỗi, Sở hiệp khách là kẻ ngu đần đến vậy sao?"

Sở Hành Vân ngồi đó, lòng bỗng rùng mình, giống bị đầu ngón tay bấm xuống để lại một vết hằn như lưỡi liềm trăng không sâu không cạn. Đương nhiên y không phải hạng ngu đần như vậy, nhưng mười năm trước, y đã gặp một kẻ ngốc như thế.

Nửa miếng ngọc vỡ lành lạnh dán trên lồng ngực, Sở Hành Vân bỗng nhiên thấy hối hận, nếu như đêm chạy ra khỏi Bất Dạ Thành y cố tìm kỹ càng hơn, có thể tìm ra được nửa còn lại ghép thành một miếng ngọc hoàn chỉnh, mai kia nếu được gặp lại, là sẽ có thể trân trọng mà trả lại cho hắn.

Mỗi tội lại không biết, người nọ... giờ đang ở phương nào.

Tạ Lưu Thủy đứng bên người Sở Hành Vân, ngẩng đầu vọng trần nhà như không liên quan.

Sở Hành Vân dằn nỗi lòng xuống, mở miệng nói: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, rốt cuộc Cố gia các ngươi có ý đồ gì, không ngại nói thẳng ra chứ."

Cố Tuyết Đường đeo mặt nạ vàng, Sở Hành Vân không nhìn thấy ngũ quan của hắn, chỉ nghe thấy giọng nói phát ra từ bên dưới mặt nạ: "Sở hiệp khách, nội công là thứ không thể đoạt đi bằng vũ lực, cho nên Cố gia chúng ta không cần nội công, chỉ cần chân khí. Chân khí thập dương của ngươi là thuần túy nhất, không có một gợn tạp chất, hết thảy những người luyện võ công tính dương đều có thể dùng, Cố gia hi vọng ngươi có thể cung hàng không ngơi nghỉ cho chúng ta. Tên tiểu tử Cố Yến Đình kia đã hạ cổ lên người ngươi, chỉ cần uống thêm thuốc thải công, cổ trùng bên trong cơ thể ngươi sẽ thức tỉnh, cứ bảy ngày lại phát tác một lần, thải ra bảy phần mười công lực từ vùng đan điền của ngươi cung cấp cho Cố gia chúng ta sử dụng, mãi đến tận khi ngươi chết mới thôi."

"Nói một cách khác, dù ta có không giành được giải quán quân của Đấu Hoa hội, cũng không đoạt được tranh tú cẩm, mà chỉ cần ta ngoan ngoãn uống bát thuốc kia vào, muội muội ta sẽ bình an vô sự như thường?"

"Đúng."

Sở Hành Vân nghe xong, bèn đứng lên, đi từng bước tới trước mặt Cố Tuyết Đường: "Bị hạ cổ thải công như vậy, ta còn có thể sống bao lâu?"

"Sở hiệp khách lại nói đùa, chân khí thập dương của ngươi vô cùng vô tận, chúng ta cùng lắm chỉ lấy thứ ngươi không dùng đến..."

Sở Hành Vân cắt ngang lời hắn không hề nể nang: "Trên đời không có thứ vô cùng vô tận, sinh ra bao nhiêu thì phải tiêu hao đi bấy nhiêu, chân khí chính là tinh hồn của võ, bị các ngươi rút đi không ngừng như vậy, ta nhất định sẽ không tránh được thương thân tổn thọ, Cố đường chủ tội gì không ăn ngay nói thật?"

Y đứng bên cạnh ghế thái phi, chỉ thấy tấm mặt nạ kia chầm chậm quay về phía mình, lỗ thủng đen ngòm nhìn chằm chằm vào y hồi lâu, rồi nói: "Mười năm. Sống thêm tối đa mười năm."

Tạ tiểu hồn bay qua, vỗ vỗ vai Sở Hành Vân: "Hối hận rồi phải không? Có cần ta xé huyết thệ thư quỷ thần không hay hộ ngươi không?"

"Không cần."

Sở Hành Vân bỗng nhiên duỗi tay lột mặt nạ quỷ hoàng kim của Cố Tuyết Đường, Cố Tuyết Đường vươn mình tránh né, thuận đà chống tay lên ghế tựa lộn nhào, điểm chân lên vách tường, mượn đà xoay người lại, bỗng nhiên, nhất diệp bạc phóng ra từng phiến tróc thịt tước xương, Sở Hành Vân vung chân đá ghế thái phi lên, tức thì, cái ghế đã bị lưỡi dao xẻ thành một đống chân ghế và tay vịn...

"Xin thứ lỗi, Sở mỗ nhất thời táy máy, muốn diện kiến dung mạo, mong Cố đường chủ thông cảm cho qua." Sở Hành Vân lui lại, ngồi về ghế của mình.

Trong phòng chỉ có ghế thái phi cùng cái ghế Sở Hành Vân đang ngồi, đường đường là đệ nhất đường chủ Cố gia nay lại muốn ngồi mà không được, chỉ có thể đứng. Sở Hành Vân cười thầm trong lòng, từ lúc vào phòng đến bây giờ, người này đã đeo cái mặt nạ nằm đó thư thái không coi ai ra gì.

Cố Tuyết Đường đảo mắt qua phòng một vòng, cuối cùng ung dung thong thả ngồi lên bàn trà: "Sở Hành Vân, giờ ngươi đã mất hết võ công rồi, đừng quá càn rỡ."

Sở Hành Vân bắt chước dáng dấp hững hờ trước đó của Cố Tuyết Đường, quăng huyết thệ thư trả lại hắn, mở miệng ám chỉ: "Cố đường chủ nếu đã không vừa mắt ta, thì cứ chém đầu ta xuống, ngặt nỗi, ngài mà làm như vậy thật lại thành tốn công dã tràng."

"Ta tốn công gì."

"Huyết thệ thư là văn kiện quy phạm, từ ngữ bên trong thông thường đều phải đơn giản sáng rõ, phòng ngừa đối phương lợi dụng kẽ hở dùng từ. Nhưng ngươi lại viết một bát thuốc không minh bạch như vậy bên cạnh, nếu như đã ăn chắc muốn dùng cổ trùng rút ruột chân khí của ta, tội gì không thẳng tay viết luôn một bát thuốc thải công?"

Cố Tuyết Đường ngậm miệng không đáp.

Sở Hành Vân nói tiếp: "Cố đường chủ bỏ bao tâm tư mưu tính bố cục, đầu tiên là tìm được muội muội ta, sau đó uy hiếp ta bắt ta đoạt lấy tuyết mặc trong quỷ động đi phá rối giao dịch của Cố tam thiếu trong Lý phủ, ta đã làm theo, giao dịch của Cố Yến Đình cũng thất bại, hắn tất phải hận ta, giơ roi giết ta, không ngờ ta lại tốt số thoát chết. Sau đó trong Tiết vương phủ, ngươi lại đưa ra yêu cầu muốn ta thắng Đấu Hoa Hội mới có thể thả muội muội ta, sau đó nữa, ta lạc vào hồ hoa mơ trong Tiết vương phủ, lại gặp phải Cố tam thiếu, nhưng hắn không giết ta, trái lại còn hạ cổ trùng lên người ta lúc ta bị nhân xà quái dưới nước cắn, giúp ta giữ được tính mạng."

Cố Tuyết Đường lạnh lùng nói: "Vậy thì sao?"

"Trong khoảng thời gian ta dưỡng thương, con cổ trùng này không hề có động tĩnh gì trong cơ thể ta, cho đến tận hôm nay, Cố đường chủ ngươi ra mặt nói chuyện, ta mới hiểu ra cổ trùng này được phối hợp với một bát thuốc thải công cuối cùng kia. Như vậy, rất có thể là từ sau khi Cố tam thiếu nổi lên sát tâm, chính Cố đường chủ ngươi đã kiến nghị hắn tha cho ta một mạng tới làm máy cung cấp chân khí cho Cố gia các ngươi. Cho nên Cố tam thiếu xuất ra cổ thải công, ngươi thuốc thải công, hai phe kết hợp bày mưu tính kế.

Có điều, ta nghe nói Cố gia được chia làm hai phái, phái phục tộc và phái phục thù, Cố đường chủ ngài là người của phái phục thù. có mâu thuẫn phe phái với Cố tam thiếu, từ đó khó tránh khỏi chuyện trao đổi không thành thực. Nên ta mới suy đoán rằng, ngươi một mặt nói với Cố tam thiếu là muốn hai phái hợp tác lấy chân khí trên người ta, làm lợi cho cả Cố gia, mặt khác ngươi âm thầm ký kết huyết thệ thư với ta, nếu như ta có thể đánh bại Cố tam thiếu ở Đấu Hoa hội kiềm chế thế lực phe đối lập, rồi lại đoạt lấy tranh tú cẩm sơn hà, có thể xem như giúp ngươi đại ân, đương nhiên sẽ có thể đổi lấy muội muội từ tay ngươi.

Nếu như sự không thành, ngươi lo lắng sự tình có biến, ngộ nhỡ sau đó phát hiện Cố tam thiếu kỳ thực đã động chân động tay vào cổ trùng, chân khí rút ra từ trên người ta cuối cùng lại dẫn hết về chỗ hắn, chẳng phải ngươi thành chắp tay dâng của cho người sao? Cho nên Cố đường chủ mới chỉ có thể viết "một chén thuốc" trong huyết thệ thư, mà không viết rõ là uống thuốc thải công. Như vậy xem ra, nếu như chỉ vì ta làm hỏng một cái ghế thái phi mà người đã lấy dao chẻ ta, thì đúng thật là mưu tính đổ bể, kiếm củi ba năm thiêu một giờ."

Cố Tuyết Đường ngây người, tiếp đó bật cười ha hả: "Ngươi thật sự là người sáng dạ, hiếm thấy hiếm thấy." Hắn vung một cuộn giấy tuyên trắng thuần ra bàn, "Sở hiệp khách nếu đã nhìn thông suốt được như vậy, thì dứt khoát ký luôn cái này đi."

Giấy bay đến trước mặt, Sở Hành Vân duỗi tay dùng hai ngón kẹp lấy, rồi trải ra nhìn, đây là một tờ ghi danh Đấu Hoa hội.

Y kỹ càng thẩm duyệt một lần, Cố Tuyết Đường không giở trò gì, đây chỉ là một tấm báo danh thông thường, chỉ có điểm khác biệt với mấy năm trước y ký, đây là đơn ghi danh vệ miện.

Đấu Hoa Hội có ba vòng đấu, mỗi một vòng đều đào thải quá nửa, phàm là quán quân lần trước, lần tiếp theo báo danh sẽ có ưu đãi, được phép ký đơn báo danh vệ miện, miễn hai vòng đấu đầu tiên. Sở Hành Vân dù đã liên tục quán quân nhiều năm, nhưng lần nào dự thi y cũng đều sẽ ký đơn báo danh thông thường, đánh từ vòng đầu tiên, đánh tới giải nhất.

Cố Tuyết Đường trỏ vào bút mực trên bàn.

Sở Hành Vân không buồn liếc tới, dính máu, phóng khoáng viết xuống giấy ba chữ: "Sở, Hành, Vân".

Đặt bút ký xuống đơn báo danh, Đấu Hoa hội không đi cũng không được, lần này Tạ Lưu Thủy không tiếp tục ngăn cản nữa, Sở Hành Vân không phải Tiểu Hành Vân, y có thể một mình chống đỡ một phương, không cần đến hắn. Tạ tiểu hồn vô dụng chìm lặn vào bức tường trong phòng, tìm kiếm Mộ Dung công tử đen đủi.

Sở Hành Vân ký xong, Cố Tuyết Đường nở nụ cười, giơ cao chén sứ trắng tam hổ đưa cho y: "Biết quy củ rồi đúng không?"

Ghi danh vệ miện cần phải uống rượu nhỏ máu, thề với trời, cạnh tranh công bằng, tôn sùng võ đức.

Cố Tuyết Đường nâng chén, Sở Hành Vân lại ngần ngừ không nhận.

"Làm sao, Sở hiệp khách sợ ta hạ độc vào rượu?"

"Rầm" một tiếng, chén rượu bị đặt mạnh lên bàn.

"Đây chính là chén rượu đồng bọn ngươi mang tới, nếu ta thật sự muốn hạ độc ngươi, còn cần chờ tới lúc này?"

Sở Hành Vân không để ý tới hắn, cắn rách ngón trỏ nhỏ một giọt vào trong, sau đó bưng lên, ngẩng mặt kính trời, uống một hơi cạn sạch.

"Bộp", chén rượu bị ném xuống đất, vỡ tan tành.

Cuối cùng, Sở Hành Vân liếc mắt nhìn muội muội, đột nhiên vứt đơn ghi danh vệ miện lên bàn, đoạn xoay người rời đi.

Cố Tuyết Đường nói từ sau lưng y: "Ta chúc Sở hiệp khách mã đáo thành công."

"Ta chúc Cố đường chủ mộng đẹp hóa thực."

Sở Hành Vân nhấc chân, đá tung cửa phòng, rồi đi ra ngoài không buồn ngoái đầu lại.

Thập dương là người nọ liều chết truyền cho y, là liên hệ duy nhất giữa y và người nọ, mỗi một dòng một sợi chân khí đều chỉ có thể thuộc về mình y, người khác mơ tưởng lấy khỏi người người y? Chớ nói là muốn lấy đi bảy phần mười, dù có muốn lấy đi chỉ một chút, một giọt cũng đừng hòng!

Tạ tiểu hồn chao liệng giữa không trung như một cánh diều con.

Con diều xuyên tường băng cửa, cuối cùng trôi trở về đậu lại sau lưng Sở Hành Vân, chọt người y: "Nè, ta nhìn thấy, Mộ Dung bị Cố Tuyết Đường ném vào gian phòng cuối lầu hai, người không sao cả, chắc bất tỉnh rồi.."

Nói còn chưa dứt câu, chợt nghe thấy tiếng "vun vút", gió dữ thình lình nổi lên, song cửa sổ rung lên bần bật, ngay chớp mắt sau, một bóng người xanh lam loáng tới, mũi kiểm bổ tung cửa phòng Cố Tuyết Đường, Mộ Dung chẳng buồn đoái hoài cứ bổ một cú sinh phong chưởng trước, tức thì khiến cho cả sảnh đường đều lộng gió, gió thổi cho từng phiến dao đều trở thành lá vàng điêu tàn giữa gió thu, Cố Tuyết Đường không ham đánh đến cùng, mà vận khinh công thiên lý tuyết muốn mượn gió bay khỏi.

Mộ Dung trở tay vận gió, hướng gió đảo ngược: "Đừng chạy! Nha hoàn của ta ở đâu?"

Cố Tuyết Đường ấn giữ chặt mặt nạ quỷ hoàng kim trên mặt, nội công của hắn không sâu, sở trường là dịch dung đổi giọng ám khí, kẻ đứng sau màn khuấy nước đục tuyệt đối không thể để lộ mặt mày để người khác nhớ mặt. Một cơn cuồng phong đấu đá càn quét giữa gian phong nho nhỏ chẳng khác nào đàn trâu rừng đang cuồng nộ, Cố Tuyết Đường chống tay lên tường, giữ chặt vạt áo, nói lạnh lùng:

"Tiểu bạch kiểm, còn không mau dừng tay, chốc nữa mặt mày nhăn nheo, hủy dung thành tên hề xấu xí không lấy được vợ thì đừng trách ông nội ngươi không nhắc nhở ngươi."

Mộ Dung chửi tục một tiếng: "Tên ẻo lả dặt dẹo như ngươi! Có muốn làm cháu nội ta cũng không xứng!" Dứt câu, ngọn gió trên tay càng thêm phần kịch liệt.

Sở Hành Vân ý chừng không ổn, Cố Tuyết Đường tuy nội công kém cỏi, nhưng hắn có thể đứng vào vị trí đệ nhất đường chủ Cố gia, tất cũng phải có điểm hơn người. Nay y lại đang mất hết võ công, tốt nhất là không nên rước thêm phiền phức, Tạ tiểu hồn cảm ứng được lòng Vân, đã tay nắm hoa mơ chực chờ sau gáy Mộ Dung, đợi có biến, là sẽ nhấc bổng Đông Bắc thiếu chủ bỏ chạy.

Cố Tuyết Đường lảo đảo liêu xiêu giữa gió cuồng bão nộ, Mộ Dung càng vận gió nhanh thêm. Đột nhiên, Cố Tuyết Đường vung đôi ống tay áo phần phật theo gió, bỗng chốc, hai bầy ong vò vẽ tuôn trào ra khỏi đó ập tới ngùn ngụt, Tạ Lưu Thủy xách Mộ Dung tới, ném xuống dưới lầu, sau đó ôm Sở Hành Vân nhảy xuống.

Hai người một hồn rớt thẳng xuống từ lầu ba, người trong nhà trông thấy đều kinh hô, Tạ Lưu Thủy hạ cánh trước, một tay nắm tơ dắt hồn, một tay đỡ lấy Mộ Dung, tranh thủ người người vẫn còn đang thất kinh, Sở Hành Vân thay Tạ Lưu Thủy tóm chặt lấy Mộ Dung rồi nhanh chân bỏ chạy về hướng nhà bếp.

Sợ Sở Hành Vân hai chân chạy chậm, Tạ Lưu Thủy bèn tung dây dắt hồn ra kéo Hành Vân bay theo mình như thả diều, ai nấy đều chỉ thấy một vị hiệp khách mặc bạch y kéo theo một người áo lam cưỡi mây đạp gió trên xà nhà, bay vun vút từ trái qua phải, rồi trốn vào sau nhà, mất tăm mất tích.

"Này, hai người các ngươi đang làm gì đấy!" Đầu bếp múa đao phay quát to với bọn họ.

Mộ Dung hồi hồn, tay nổi gió lốc, nhảy vụt lên cao, chân nhón lên đầu bếp, mang theo Sở Hành Vân nhảy qua thịt cá bàn trà, xoong nồi bát đĩa, rồi tức khắc chui ra khỏi qua cửa phụ nhà bếp.

Hai người vừa chạy vừa bay, bỏ chạy ra năm con phố mới từ từ chậm chân lại, Sở Hành Vân thận trọng liếc mắt nhìn sau lưng, không có dấu hiệu gì khác thường. Có lẽ vì hôm nay là ngày thành hôn của thủ hạ Cố Tuyết Đường, ngày đại hỉ ngại đuổi bắt bọn họ, tâm trạng của y và Mộ Dung cũng từ từ trở nên trấn định, con phố này kề sông tựa cầu, dương liễu đỡ gió, sơn trà đỏ linh lung diễm lệ, chuốc say lòng người.

Đúng lúc ấy, lại vang lên tiếng "vù vù" inh tai, một con ong khổng lồ vỗ cánh bay tới, Mộ Dung giơ cao tay chuẩn bị phóng ra phong đao chém chết nó, lại không ngờ con bắp cầy này đột ngột bứt tốc, như chớp giật hiện lên trước mặt Mộ Dung, nổ "bùm" một cái tự chết.

Tức thì, cả đống dịch màu mè lòe loẹt cũng bắn tóe khắp mặt Mộ Dung.

Mộ Dung ngây ra, rồi chợt thấy da mặt bỏng rát: "AAAAAA, Sở Hành Vân! Mau nhìn hộ ta, hủy dung rồi sao?!"

Sở Hành Vân vội vàng kiểm tra, không có gì đáng ngại, chỉ là bị hắt màu nước lên cả mặt, y cúi đầu nhìn xuống xác ong đen vàng, rồi lại nhìn mặt Mộ Dung dính màu nước lòe loẹt, liền bật cười khẽ, bụng nghĩ Cố đường chủ thực sự nói làm là làm, biến Mộ Dung thành mặt hề.

"Ngươi còn cười nữa? Ngươi còn cười nữa à? Ngươi cười cái gì hả! Mau cứu ta đi!"

Tạ Lưu Thủy vốn không cười, nghe thấy câu này liền đứng bên cạnh Mộ Dung, bật cười ha hả sặc sụa, Sở Hành Vân liếc mắt nhìn Tạ tiểu hồn, thầm nghĩ:

"Ấu trĩ."

"Ơ đừng nói như vậy chứ, ta làm vậy là vì thấy Sở hiệp khách ngươi muốn cười, nhưng ngươi lại sợ mất thể diện, ngại cười trước mặt Mộ Dung, ngươi xem không phải giờ ta đang cười hộ ngươi sao, ha ha ha ha..."

Sở Hành Vân nhìn khuôn mặt hề hước của Mộ Dung, lại nghe tiếng cười của Tạ Lưu Thủy, thầm nghĩ: không được cười không được cười không được cười...

Cuối cùng không nhịn nổi, vẫn phải nhếch khéo miệng, Mộ Dung liếc mắt đã thấy ngay: "Sở Hành Vân! Ngươi cười cái gì? Ngươi cười cái gì!"

"Đâu có đâu có, Mộ Dung huynh, ngươi không sao cả, chốc nữa rửa mặt là được."

Nghe thấy câu này, Mộ Dung nhanh tay nhấc ống tay áo lên lau, Sở Hành Vân bỗng thấy gì đó, kéo tay hắn lại: "Chờ đã!"

"Hả?"

"Trên... trên mặt ngươi hình như... có chữ viết."

Sở Hành Vân kéo Mộ Dung đến bên bờ sông: "Ngươi tự xem đi."

Mộ Dung cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt mình hiện lên mấy dòng chữ:

Nha hoàn nằm trong tay Cố gia chủ, bọn họ đã thông báo với lệnh đường cầm năm trăm lạng bạc ròng tới chuộc người, đừng có tới chỗ ta nghênh ngang, chó sủa không ngừng, cút.

Đường chủ lưu.

Mộ Dung má trái viết một chữ "CHÓ" to tướng, má phải lại một chữ "CÚT" to oành, Sở Hành Vân nhìn vừa định cười đã nhanh chóng nhịn lại, Mộ Dung đọc mà tức sôi ruột, tay vốc ngụm nước rửa sạch mặt, cả giận nói: "Tên Cố đường chủ này là thứ chó má gì vậy!"

"Hai nha hoàn của ngươi không sao là được rồi.."

Sở Hành Vân vừa nói vừa nhịn cười, Tạ tiểu hồn len lét chui tới, nảy ý xấu đập bộp lên người y, Hành Vân tức thì phù cười, lực nín giữ nơi yết hầu bị thả phanh, miệng bật cười ha hả, khóe miệng đuôi mày đều kéo căng cong vểnh lên, giấu cũng không giấu nổi nữa.

Mộ Dung nhìn Sở Hành Vân đầy tức tối.

"Khụ, à thì, Mộ Dung huynh, không phải, ừm, ta..." Sở Hành Vân một mặt quanh co vòng vo, một mặt quay lưng quơ tay muốn đập chết Tạ tiểu hồn.

Tạ Lưu Thủy đã sớm cao bay xa chạy, Mộ Dung liếc ngược Sở Hành Vân, cuối cùng nói: "Thôi, ngày sau ta sẽ tính sổ với tên họ Cố kia, ai dà, ta gây ra chuyện này, mẹ ta không lột da ta mới lạ."

Sở Hành Vân tự thấy hổ thẹn trong lòng: "Mộ Dung huynh nếu có gặp chuyện khó, năm trăm lạng này ta có thể tạm..."

"Không cần không cần, Mộ Dung gia ta có thể thiếu thứ khác chứ nhiều nhất là tiền, tuy mẹ ta quản ta nghiêm thật, trên người ta giờ không mang theo tiền, tiền vay ngươi trước đây chỉ có thể để hôm khác trả.

Sở Hành Vân hiện cũng không phải người thiếu tiền, đương nhiên sẽ không tính toán, Mộ Dung liền ôm quyền với y, nói: "Năm nay chỉ e sẽ không thể đến Đấu Hoa Hội xem ngươi đấu khinh công được, ta trở về nhà sửa soạn một phen, rồi về nhà nghe mắng."

Sở Hành Vân bật cười nói thêm với hắn mới câu, rồi mới lưu luyến từ biệt, ai đi đường nấy.

Đợi Mộ Dung đi xa, Sở Hành Vân tóm chặt lấy Tạ phá rối: "Về sau ngươi nhớ mà yên phận cho ta."

"Ừm." Tạ phá rối chôn đầu trong lồng ngực y, ngoan ngoãn thưa dạ.

Sở Hành Vân tự biết Tạ Lưu Thủy không phải người biết sai là sửa, dạy mãi không đổi, nhưng đánh người chạy đi không ai đánh người chạy lại, đành phải thả hắn ra, đi một mình về phía trước. Một người một hồn xuyên qua mấy con hẻm nhỏ, vài nhành dây leo mơn mởn mon men qua đầu tường, nắng thả mình lên những chồi non xanh rờn. Tạ Lưu Thủy vắt hai tay gối dưới đầu, thảnh thơi thư thả bám theo sau Sở Hành Vân. Bỗng dưng, hắn thấy Hành Vân bước liêu xiêu.

"Ngươi làm sao vậy?" Tạ Lưu Thủy đỡ lấy y.

Sở Hành Vân chỉ cảm thấy nặng đầu ù tai, chỉ e chén rượu mà Cố Tuyết Đường bắt y uống đã bị thả thêm thứ gì đó. Y dựa vào người Tạ Lưu Thủy, tựa một lúc lại phát hiện ra mình chỉ hơi chóng mặt mà hình như không có triệu chứng gì khác, nếu như muốn giở trò bằng rượu thì cũng không nên ra tay nhẹ như vậy mới phải.

Tạ Lưu Thủy duỗi tay chọc chọc Vân đang tựa vào bả vai mình, Sở Hành Vân quay mặt đi, mặc kệ, y không muốn dựa dẫm vào người khác như bị nhũn xương, thế là một tay bám vào vai Tạ Lưu Thủy, một tay chống lên lồng ngực hắn, muốn đứng thẳng...

Kết quả là cả người lại mềm oặt đi, Tạ Lưu Thủy duỗi tay tự nhiên đỡ lấy y, Sở Hành Vân không thấy tức giận, ngã thì đứng dậy, y chỉ thấy kỳ quặc, rõ ràng đầu óc tỉnh táo, tay chân lành lặn, sao bỗng dưng lại không thể tự đứng thẳng được?

Thực ra thì, không đứng thẳng được, cứ dựa vào Tạ Lưu Thủy như bây giờ cũng không hẳn là khó chịu, tên này không có thực thể, người mát rười rượi, như đang dựa vào một cục đá lạnh, đôi khi trời nóng còn thấy thư thái.

Nhưng đối với Tạ Lưu Thủy thì lại chẳng hề thư thái là bao, mỗi một tấc da thịt trên người Sở Hành Vân đều quá chân thực rõ ràng. Sở Hành Vân đã thở hổn hển, đang muốn thử đứng thẳng lần thứ bảy..

"Ngươi đừng cử động nữa."

Tạ Lưu Thủy đột nhiên lên tiếng, ngăn y lại.

"Sao vậy?"

"Sở hiệp khách, có một chuyện không biết ta có nên nói ra không..."

"Nói mau."

"Được, vậy thì ta nói, ngươi biết vạn vật trên thế gian, ta chỉ có thể chạm được vào mình ngươi thôi, đúng không?"

"... Ừ."

"Ờ, thế nên là, ta không chạm được vào quần áo ngươi."

Sở Hành Vân tức thì cứng ngắc cả người, lập tức muốn hất Tạ Lưu Thủy ra, Tạ tiểu hồn ôm lấy y, Sở Hành Vân vẫn còn đang giãy giụa, lại chợt nghe hắn nói:

"Ngươi còn cọ cọ dụi dụi trong lồng ngực ta như thế nữa, ta sẽ bốc cháy thật đấy, ngươi đừng cử động, đằng nào ngươi cũng không đứng thẳng nổi đâu.

Sở Hành Vân bó tay hết cách, chỉ có thể dựa vào người hắn, Tạ Lưu Thủy nửa ôm nửa dìu Sở Hành Vân đi, còn chưa đi ra khỏi con hẻm nhỏ, đã thấy Sở Hành Vân nhắm mắt, có vẻ đã ngủ thiếp đi.

Tạ Lưu Thủy lay y nhè nhẹ, Sở Hành Vân nhíu mày, không tỉnh.

Tán lá nhành hoa nhà ai mọc vươn qua tường, dưới quang ảnh long lanh, đổ bóng lốm đốm chằng chịt xuống mặt mày, cần cổ trắng ngần như bạch ngọc của Sở Hành Vân.

Tạ Lưu Thủy dừng lại, nhìn người trong lòng mình, nhìn một thoáng, một chốc, một thôi một hồi...

Để rồi cúi đầu, thả nhẹ một cái hôn.

Ừm, đằng nào thì... chắc là cũng không bị phát hiện đâu.

Tạ Lưu Thủy dìu Sở Hành Vân đi về phía trước, đi được nửa con hẻm, bỗng nhiên, người nằm trong lòng lại tỉnh, Tạ Lưu Thủy thấy y có vẻ đã tự đứng thẳng được, thế là liền dựng người y thẳng dậy.

Sở Hành Vân đứng thẳng, rồi nở nụ cười, cả người xiêu vẹo đi, bổ nhào vào vòng tay ôm của Tạ Lưu Thủy.

Tạ Lưu Thủy giật mình, hắn cuống quýt nhéo mặt Hành Vân: " y, tỉnh lại! Tỉnh lại đi!"

Sở Hành Vân nghiêng đầu, gối lên bả vai Tạ Lưu Thủy, hai mắt mơ màng, sắc mặt hân hoan, y đưa tay vén lọn tóc dài của Tạ tiểu hồn, ngơ ngác nhìn ba ngàn sợi tóc trôi qua kẽ tay như lụa tơ tằm hảo hạng nhất thế gian, như mái tóc của người mười năm trước...

Nhìn động tác quái lạ của người trong lòng mình, Tạ Lưu Thủy bỗng nhiên tỏ tường, rượu Cố Tuyết Đường bắt Sở Hành Vân uống không có vấn đề gì, là Mộ Dung từ đầu đã rót nhầm rượu, hắn lầm rượu hi hi thành rượu vải bưng đến cho Cố Tuyết Đường, dẫn đến Hành Vân uống nhầm, rượu hi hi có thể khiến con người ta nhìn thấy người mình nhất mực chung tình, thế nên là, hiện tại, người Sở Hành Vân nhìn thấy hẳn sẽ là.

Tạ tiểu hồn cúi đầu, nhìn thấy Sở Hành Vân ngoan ngoãn nằm yên trong lòng mình, bảo sao, bảo sao mà...

Sở Hành Vân ngẩng đầu lên, ngây dại nhìn vào Tạ Lưu Thủy, rồi khẽ bật cười.

Nắng đổ từng giọt lên bờ môi, lên sống mũi, Tạ Lưu Thủy nhìn thôi mà lòng dạ xôn xao, chỉ cảm thấy hơi thở ra ấm áp từ Sở Hành Vân từ từ lan gần tới mình, cuối cùng Hành Vân thì thầm vào tai hắn:

"Ngươi nghĩ kỹ thuật hôn của mình tốt lắm phải không?"

Bên tai Tạ Lưu Thủy tức thì nổ xì khói, hắn đưa tay tới muốn đánh thức Sở Hành Vân, nhưng không hiểu sao, cánh tay kia lại yên phận buông xuống.

Sở Hành Vân một tay giữ chặt lấy gáy Tạ Lưu Thủy, một tay nắm chặt lấy xương quai hàm của hắn, y bất chợt dán tới, rồi hôn mạnh lên môi Tạ Lưu Thủy.

Công thành đoạt đất, mưa giông gió giật, Tạ Lưu Thủy giật nhẹ khóe môi, chỉ cảm thấy đất trời quay cuồng...

Kỹ thuật hôn của Sở Hành Vân... phải nói là tuyệt cmn vời! Quả đúng là xuất thần nhập hóa, đạt đến hóa cảnh, khi thanh khi trầm lúc nhanh lúc chậm, Tạ Lưu Thủy mới đầu còn tàm tạm hôn lại được, một hồi sau đã chỉ có thể đáp lại trúc trắc, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu, cuối cùng bị hôn cho thất điên bát đảo, cả người như sắp tan ra.

Hôn mãi đến cùng, Sở Hành Vân mới chầm chậm buông Tạ Lưu Thủy ra, Tạ tiểu hồn hai chân mềm oặt, tức thì khuỵu gối quỳ xuống đất, đỡ cổ họng thở dốc: "Ra... ra là trước kia ta... toàn múa đại đao trước mặt Quan Công?"

Sở Hành Vân nghiêng đầu, cười hỏi ngược lại hắn: "Giờ mới biết?"

Tạ Lưu Thủy há to miệng thở hổn hển, trước kia những lúc mình hôn lén hôn trộm, Sở Hành Vân đều không hề hôn trả, hôm nay mới biết có thánh hôn ngay bên người. Sở Hành Vân hôn chưa đã thèm, liền đi tới, tóm Tạ Lưu Thủy lại...

"Chờ đã, chờ đã, Sở Hành Vân... á!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung