Hồi thứ 38: Vô địch tiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sở Hành Vân cảm thấy mình đang ôm một người.

Y và người nọ môi răng quấn quýt, gần kề sít sịt, nhưng y đã mở to mắt lại vẫn như chẳng thể trông rõ. Quang cảnh đập vào mắt kỳ quái biết bao, nửa là nắng xuân long lanh, nửa là trăng treo lưng trời, tương giao trùng điệp, say chẳng phải say; một tầng sương phủ mịt mờ ngăn y trông rõ người trước mặt, phút trước người nọ là thân mặc hắc y, má trái lờ mờ vết sẹo, phút sau người nọ là bạch y phất phơ, múa kiếm dưới đào với trăng...

Cuối cùng, Sở Hành Vân gục đầu, bất tỉnh trong lồng ngực Tạ Lưu Thủy.

Tạ tiểu hồn đang bị hôn cho đầu óc mụ mị, bỗng nhiên lại ngừng, hãy còn ngơ ngác hoang mang, cúi đầu xuống nhìn, Hành Vân đã ngủ ngoan. Tạ Lưu Thủy duỗi tay ôm nhẹ lấy y, thở phào nhẹ nhõm một hơi, Sở thánh hôn mà cứ hôn tiếp như vậy, hắn kiểu gì cũng bị hôn sưng vều, hôn sưng vều thì cũng chẳng phải chuyện lớn, mà sau châm cho lửa dục rục rịch thì lại đáng lo thật.

Tạ Lưu Thủy nhìn chăm chú khuôn mặt say ngủ của Sở Hành Vân, trông cái vẻ hờ hững như không, châm lửa xong lại buông tay mặc kệ của tên này, Tiểu Tạ bỗng thấy bực bội, tranh thủ Hành Vân đang hôn mê, liền duỗi tay tới nhéo mặt y:

Kỹ thuật hôn cao siêu như thế, luyện với tên xấu xa nào rồi, hả?

Sở Vựng Vân dĩ nhiên sẽ không trả lời hắn, kể cả y đang tỉnh, Tạ Lưu Thủy cũng sẽ không hỏi một câu như vậy thật, nói chơi chơi vậy thôi, chứ hắn đã bao giờ có tư cách gì để hỏi.

Tạ Lưu Thủy nhẫn nhục chịu đựng ôm Sở Hành Vân, đêm qua bị một đám người truy đuổi trên núi, không rõ Thanh Lâm Cư có xui xẻo bị liên lụy không, tốt nhất là không nên liều lĩnh quay về, xuất phát từ an toàn, cần phải đưa Sở Hành Vân tới chỗ Tống Trường Phong Tống phủ, nhưng xuất phát từ vị chua, Tạ giấm chua không muốn mang y đến đó, thế là chỉ đơn giản chọn ngồi tại chỗ, chờ Sở Hành Vân tỉnh sẽ tự quyết định xem nên đi đâu.

Không nỡ để Hành Vân ngồi dưới đất, hắn dứt khoát ôm tiếp như vậy, đồng thời còn để mắt tới người trong lòng mọi giây mọi phút xem có dấu hiệu sắp tỉnh không, nếu như sắp tỉnh, hắn sẽ làm bộ bước đôi ba bước về phía trước, như vậy sẽ trông như thể Tạ Lưu Thủy hắn vì phải gấp gáp lên đường, cho nên mới vạn bất đắc dĩ ôm Sở Hành Vân, không phải tranh thủ thời cơ táy máy gì người y cả.

Trong mơ, Sở Hành Vân túy lúy giữa hồ trăng mênh mang, loang loáng như một ao bạc tan chảy, trong veo dập dờn, y lênh đênh chìm nổi dưới đó đã mười năm ròng.

Chưa một lần trông rõ, chưa một lần gặp lại.

Bơ vơ mình y nổi giữa ao giăng này, cả người lành lạnh, Sở Hành Vân nhớ lại mười ba tuổi mới bước vào Tống phủ, được phân cho một gian phòng của riêng mình, việc đầu tiên y làm sau khi vào phòng chính là vạch một cái thước đo chiều cao lên trên cột gỗ trong phòng..

Dựa vào vài ký ức hiếm hoi còn sót lại, y áng chừng chiều cao của người nọ, dùng màu đỏ tươi vạch một đường thật dài, nhắc nhở bản thân từng phút từng giây, ăn uống ngon lành, cố gắng cao lên, nhất định phải cao hơn người ấy!

Trong lòng y, người nọ phảng phất như tiên, mạnh mẽ như thần hạ thế, Sở Hành Vân đương nhiên sẽ cất giấu trong lòng, sùng bái tôn kính không ngơi nghỉ, nhưng sau sùng kính lại là tinh thần hiếu thắng đấu đá trong người. Mười ba tuổi gặp gỡ, y chỉ là một thằng nhóc què trong Bất Dạ Thành, áo rách quần manh đầy tội nghiệp, người nọ lại là thế ngoại cao nhân, bạch y tung bay, trường kiếm hiên ngang, Sở Hành Vân có thể tự tưởng tượng ra được cảnh tiên nhân cúi đầu xuống, nhìn mình, vẻ thương hại dâng trào trong ánh mắt.

Khốn đốn thế, ê chề thế!

Sở Hành Vân chán chường, rồi sẽ có một ngày... một ngày y lớn rồi, y sẽ trở nên hết sức lợi hại, hết sức tốt đẹp, tốt tới độ có thể sánh vai bước bên người ấy.

Bám vào chấp niệm này, Sở Hành Vân dù người mang thập dương, thiên phú dị bẩm, lại vẫn đi sớm về khuya như cũ, liều mình luyện võ, cuối cùng mười sáu tuổi xuất đạo giang hồ, đấu với người cùng trang lứa không có địch thủ, hái vòng nguyệt quế đủ mọi hội đấu võ, thu được giang hồ ca tụng.

Niên thiếu đã thành danh, chính là thời điểm phong lưu đắc ý nhất, người khác phong lưu sẽ đêm đêm sênh ca khói hoa liễu, y phong lưu sớm sớm lên giường mộng.

Mộng xuân.

Chẳng hay bắt đầu từ lúc nào, chấp niệm ấy dần dà bị nhét thêm vài ý niệm trần tục, y đã trưởng thành, nếu có cha mẹ mai mối thì đã có thể thành thân, hành tẩu giang hồ từng được thấy không ít mỹ nhân, thế nhưng nhìn tới nhìn lui, ai cũng không bằng một cái liếc mắt kinh hồn dưới ánh trăng huyền ảo mười năm trước.

Thế là, càng chẳng thể cầm giữ những ý niệm trần tục ấy, trong lòng y, người nọ từ thế ngoại tiên nhân ân trọng như núi biến thành người dẫn đường dẫn lối vu sơn mây mưa, xưa là cao cao tại thượng không thể vấy bẩn, chỉ đặng cung phụng trong lòng, nay đã bị y kéo xuống khỏi thần đàn, mộng hồi đêm thâu, dưới trăng quyến luyến, xuân sắc lan tràn.

Mới đầu, thiếu niên Hành Vân sáng dậy còn tự sỉ vả mình không đáng làm người, dám lấy ân nhân ra làm đối tượng để mộng xuân! Uổng công làm người! Vô phương cứu chữa! Tội không dung thứ! Về sau... thôi, đời người ngắn chẳng tày gang, đằng nào người nọ cũng đâu biết.

Năm mười bảy tuổi, y lại giành quán quân, phấn khởi chạy như bay về nhà, chạy đến trước cột đo chiều cao trong phòng mình.

Thiếu niên Hành Vân hãnh diện đứng đó, y đã cao ngang vạch đỏ đó rồi, năm đó người nọ áng chừng cũng khoảng mười bảy mười tám tuổi, không chênh là bao với y hiện tại, mà y thì... thậm chí có lẽ còn cao hơn xíu xiu.

Không biết giờ người nọ có còn cao lên nữa không?

So sánh chiều cao xong, thiếu niên Vân vừa đoạt được quán quân lại bắt đầu nghĩ, không biết hiện tại võ công người nọ đã thế nào rồi? Liệu có mạnh hơn mình không? Hay là... mình đã mạnh hơn người đó rồi?

Đêm hôm đó, thiếu niên Sở Hành Vân lại có một giấc mơ.

Y mơ thấy, y và người nọ trùng phùng dưới trăng, chỉ là, y đã chẳng phải thằng bé què tội nghiệp trong Bất Dạ Thành, cũng một bộ bạch y, cũng một thanh trường kiếm, đứng thẳng dưới tán đào.

Người nọ đứng bên kia hồ, ngoảnh mặt lại, trên mặt che một tấm lụa trắng, thoắt ẩn thoắt hiện, dường như đang mỉm cười với y, mà khác hẳn với những giấc mộng trong dĩ vãng, lần này, vóc người tiên nhân lại hơi gầy yếu, nom như bị bệnh, hư nhược đi rồi.

Sở Hành Vân trong mơ ngỡ ngàng phát giác, mấy năm trôi qua, thân hình mình đã cao hơn hắn, võ công mạnh hơn hắn, thậm chí... còn trẻ hơn hắn.

Một cơn... nóng ran rạo rực bốc lên trong cơ thể, thiếu niên Vân thấy sốt sắng, nhưng rồi y vẫn vững lòng bước tới, một bước, rồi một bước, càng lúc càng gần, cuối cùng giữ chặt lấy cần cổ như thiên nga của người kia, và rồi...

Và rồi sáng hôm sau, Sở Hành Vân mười bảy tuổi nhảy dậy, mặt đỏ tới tận mang tai chạy tới bên bờ suối giặt quần.

Y cúi đầu, chỉ hận không thể chôn luôn đầu xuống đất, vừa xưng tội:

Mình thật sự đã lớn lên thành một kẻ dâm tục.

Thoạt đầu, ở trong mơ chỉ dám dè dặt lại gần, đụng chạm thoáng qua, ôm ấp, hôn môi, mãi đến về sau cầm lòng chẳng đặng, vui vầy suốt buổi, lớn lên thêm nữa, dần dà cũng không thỏa mãn với quấn quýt, y muốn nhiều hơn, có lúc trong mộng ngồi đối diện, lại chỉ là tán gẫu đùa vui, trao nhau chiếc hôn.

Tỉnh lại rồi, mới thấy mất mát tiếc nuối.

Sinh nhật hằng năm, Sở Hành Vân đều cầu nguyện ông trời: Cho ta được gặp lại hắn đi!

Để rồi, có thể chân chân chính chính giữ chặt lấy hắn, không còn là cái bóng mờ ảo trong mộng, không còn là ý nghĩ xằng bậy trong lòng.

Nhưng y ước nguyện mười năm ròng, lại chưa một lần thành sự thực

Sở Hành Vân đắm mình giữa ao trăng, nhắm mắt lại lẳng lặng suy tư, y chưa bao giờ muốn nằm chờ sung rụng, cho dù có phải đi khắp chân trời góc biển, y cũng muốn gặp người nọ một lần! Vì có thể băng qua cùng sơn ác thủy trong thiên hạ, y nhất định phải luyện được Đạp Tuyết Vô Ngân thành thứ mười, dẫu cho có phải tự phế võ công ba tháng, y cũng sẽ không hối tiếc!

Ngặt nỗi đâu ngờ đến, mới vừa phế xong võ công, đã giẫm luôn một chân vào con nước xoáy, hết cơn sóng này tới cơn sóng khác xô tới, dồn ép cho y không thở nổi. Trước đây, lúc mệt mỏi, y sẽ trốn vào trong mộng, cùng người kia quyến luyến một hồi, làm vậy như thể sẽ lại có mục tiêu, lại có động lực để tiến tới, có thể bò dậy, đi đối mặt với đủ thứ chuyện trên đời.

Sở Hành Vân cảm thấy đầu mình nặng trình trịch, y mở mắt ra, nhìn thấy ven ao trăng xuất hiện một vệt bạch y, loáng thoáng mông lung, không trông rõ mặt.

Y lập tức thấy mừng rỡ khôn xiết, y lại có thể gặp người kia rồi!

Sở Hành Vân trồi lên khỏi ao nước loang loáng, bơi về phía bờ.

Bỗng dưng, trên mặt hồ hiện ra một khuôn mặt người to tướng, Sở Hành Vân sợ hết hồn, khác với khuôn mặt bị lụa là che đi mông lung mờ ảo trong mộng, khuôn mặt này rõ ràng một cách đáng sợ, Sở Hành Vân đang chóng mặt, lại càng không nhớ ra được là ai ngay, chỉ là trông mặt trông mũi, dung mạo nhìn chung cũng xem như... anh tuấn, có điều trên má trái lại hằn một vết sẹo dài, tiếc thật.

Tiếp đó, liền thấy khuôn mặt này há miệng, nói: "Này, Sở Hành Vân, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, nhìn ta này! Ngươi là Sở heo heo đấy à? Ngủ lâu như vậy, tay ta ôm cũng mỏi luôn rồi, nghe thấy không? Này, tỉnh đi chứ!  y, tỉnh dậy đi..."

Sở Hành Vân không đoái hoài, y mới vừa bò lên bờ, muốn gặp gỡ người kia, lại phát hiện ngước mắt lên đã chẳng thấy bóng, khuôn mặt người dưới hồ gọi không ngớt miệng như gà trống gáy sáng, dọa người kia chạy luôn! Sở Hành Vân quýnh quáng, đang muốn đi tìm, lại đột nhiên phát hiện xung quanh đột nhiên sáng lòa, không trông rõ vật, y loạng choạng, bất ngờ ngã xuống hồ...

Sở Hành Vân tỉnh lại.

Đột nhiên tỉnh rượu, đập vào mắt lại là khuôn mặt Tạ Lưu Thủy to tướng, vết sẹo đung đưa trước mắt, tên này còn đang duỗi tay tới lắc mặt y: "Sở heo heo, ngươi tỉnh rồi!"

Sở Hành Vân liếc mắt đi, không muốn nhìn hắn. Vất vả lắm mới có giấc mộng đẹp, được gặp người nọ, đang sắp sửa gặp gỡ dưới trăng, Tạ tiểu hồn lại đến gây sự, thực sự khiến người ta tức tối.

"Đi ra đi, đừng lại gần ta như vậy."

"Ô, vết sẹo của ta dọa Tiểu Vân Vân sợ rồi?"

Sở Hành Vân không trả lời, dứt khoát nhảy ra khỏi lồng ngực hắn, đứng xuống mặt đất. Thực lòng thì dung mạo Tạ Lưu Thủy có vài phần rất giống với người mẹ thần nữ tiên nhan, dù có một vết sẹo to tướng, mà chỉ nhìn mỗi khuôn mặt này, muốn chê một câu tướng mạo xấu xí vẫn thực sự có lỗi với lương tâm.

Sở Hành Vân vừa không muốn trái lương tâm, vừa không muốn khen hắn, chỉ đành ngậm miệng im lặng đi tiếp về phía trước.

"Tiểu Vân Vân, sao ngươi có thể cứ thế mà đi vậy chứ? Ngươi không biết say rượu mình làm những gì sao?"

Bị Tạ Lưu Thủy vạch trần, Sở Hành Vân thấy hơi chột dạ, y biết có lẽ mình đã uống lầm rượu hi hi, trước mắt hiện lên người kia, sau đó đã có... hành vi bất thường.

Tạ tiểu hồn chẳng hề xấu hồ dán sát lại, chỉ vào môi mình: "Ngươi xem đi ngươi xem đi, ngươi hôn ta sưng vều rồi!"

Sở Hành Vân không nhìn hắn, mắt nhìn thẳng, tiếp tục bước đi.

Thời cơ bỏ lỡ, một đi không về, Tạ Lưu Thủy sao có thể bỏ qua được, hắn bám sát Sở Hành Vân, không buông tha: "Giờ ngươi mới thấy ngượng? Lúc ngươi hôn ta, chao ôi, cũng phải khen một câu hăng hái nhiệt huyết, để ta làm mẫu cho ngươi xem, ngươi đã thế này này..."

"Đủ rồi, ta uống phải loại rượu kia, cho nên mới... thất thố như vậy."

"Ô, thế nên là Sở hiệp khách ngươi uống rượu rồi là có thể tùy ý hôn bừa? Uống rượu là thành hợp tình hợp lý? Hôn là hôn, ngươi hôn ta, không phải chỉ là hôn phớt thơm nhẹ, mà là hôn môi, cưỡng hôn! Ngươi luồn thẳng lưỡi vào miệng..."

Sở Hành Vân không muốn nghe, trong lòng vừa hối hận lại vừa tức giận, mà cố tình lần này y lại đuối lý, không thể làm gì lại Tạ Lưu Thủy, Tạ tiểu hồn cố tình không chịu buông tha, Sở Hành Vân bước nhanh về phía trước, hắn liền bám sát theo sau, vung tay kháng nghị, hò hét khắp phố:

"Chịu trách nhiệm! Chịu trách nhiệm! Chịu trách nhiệm! Chịu trách nhiệm! Chịu trách nhiệm với ta đi! Ồ, Sở Hành Vân, tai ngươi đỏ rồi ư, ngươi xấu hổ đấy à?"

Sở Hành Vân bịt chặt hai tai, cúi đầu đi vội.

Tạ Lưu Thủy thật đúng là kẻ đáng ghét nhất thiên hạ!

Tạ Lưu Thủy thực lòng vẫn luôn cảm thấy kỹ thuật hôn của mình không tệ.

Hắn giống mẹ, từ nhỏ đến lớn, học bất kể thứ gì cũng đều vừa nhanh vừa giỏi, chỉ cần chăm chú xem mấy lần, chịu khó ghi nhớ là sẽ có thể làm được tương đối. Với hắn, tuyệt đối không có chuyện trước lạ sau quen, xưa nay luôn là lần đầu đã thạo lần sau càng thạo hơn. Đến ngay cả thêu thùa may vá nữ công gia chánh, hắn cũng đều am hiểu, từ nhỏ nhìn mẹ se chỉ luồn kim, không nghĩ rằng cũng sẽ khó, khi còn bé hắn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nổi tại sao muội muội dốt của hắn lại không học được? Cầm kim chỉ lên chỉ thêu ra được một đám chim ngu ngốc, xấu mù con mắt. Tiểu Tạ lần nào cũng sẽ tranh thủ đêm hôm khuya khoắt, lén lút đi gỡ đám chim ngu ngốc đó ra, thêu bù chim đẹp vào, đợi đến sáng hôm sau, muội muội mang đồ mình thêu thùa ra ngoài, mũi thêu tay tinh xảo, ai trông thấy cũng đều khen nàng thông minh khéo tay.

Cho nên, Tạ Lưu Thủy cũng tin chắc rằng kỹ thuật hôn của mình hẳn phải tốt lắm, chỉ là tại Sở Hành Vân quá thần tiên, mới đẩy hắn xuống thành người trần mắt thịt.

Tạ người phàm vừa bám theo sau Sở Hành Vân, vừa suy tính trong lòng, đôi khi vấp phải trở ngại cũng không có vấn đề gì, với tài trí và thông minh của hắn, chuyển bại thành thắng ắt chỉ là chuyện nay mai. Có điều đầu tiên hắn phải kiếm được vật gì học tập mới được. Thế nhưng suy đi tính lại, chuyện phòng the còn có đông cung đồ, mà đâu có hôn kỹ đồ, cho dù có đi quan sát người thật, vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy hai đôi môi dán vào nhau, còn bên trong đang là càn khôn ra sao thì thách thấy được.

Hôn, tựa dục rồi lại vô dục, đúng hơn lại là thân mật quyến luyến, đời này hắn chưa hôn ai bao giờ, càng chưa bị ai chủ động hôn lấy, Sở Hành Vân là người tài cao táo gan đầu tiên dám làm vậy. Tạ Lưu Thủy bỗng nhanh trí, nghĩ bụng: Không có gì không có gì, Hành Vân lợi hại như vậy, sau này chờ cơ hội luyện tập nhiều hơn là được. Từ khi nương ra đi, hắn côi cút mười hai năm, bỗng nhiên linh hồn đồng thể, trời giáng xuống tiểu mỹ nhân thánh hôn, cả ngày bịn rịn không rời, ngày tháng sau là có thể đắc ý.

Tạ thần khí tung bay phất phơ sau lưng Hành Vân, trong lòng rạo rực phấn khởi. Sở Hành Vân đi một lúc, thấy Tạ tiểu hồn không còn nổi dậy đòi "chịu trách nhiệm" nữa, liền thả hai tay bịt tai ra, ngẫu nhiên quay đầu ra sau nhìn lại bị Tạ Lưu Thủy bắt quả tang, hai người nhìn nhau, Tạ ngây dại lập tức làm bộ tình ý chứa chan, làm cho Sở Hành Vân cứng họng, nhanh chóng quay đầu về, không nhìn hắn nữa.

Sở Hành Vân đi lên phố lớn tấp nập, đột nhiên, Tạ Lưu Thủy giật ống tay áo y lại: "Này, ngươi nhìn người đằng trước xem! Trông có hơi giống... Cố gia Tam thiếu Cố Yến Đình không?"

Sở Hành Vân nhìn sang theo tầm mắt hắn, có một người mặc áo đơn đứng trước quầy bán cá. Y mới có duyên thấy mặt Cố Yến Đình một lần, song Cố Tam thiếu tuấn mỹ phi phàm, khóe mắt còn điểm một nốt lệ chí, thế nhưng người trước mắt nước da ngăm ngăm, trông thường thường không có gì đặc biệt, chẳng hề giống nhau chút nào.

Nhưng Tạ Lưu Thủy đã hỏi ra câu này, tất phải có nguyên do nào đó, Sở Hành Vân bèn hỏi: "Sao ngươi nhìn ra được?"

"Con người ta có lớp da bên ngoài và xương cốt bên trong, dịch dung được bên ngoài, mà xương cốt thì khó lòng chuyển dời. Đi, chúng ta bám theo hắn, xem hắn định làm gì."

Sở Hành Vân liếc mắt nhìn Tạ Lưu Thủy, phát hiện con ngươi trong mắt tên này xoay một vòng, như vừa nảy ra ý xấu nào đó, nóng lòng muốn thử.

Tạ tiểu hồn hết sức hăng hái, xách Sở Hành Vân chạy theo, bám chặt người áo tơi kia. Cố Yến Đình lúc nào cũng cả người đen tuyền, chỉ là hiện nay mặc vải bố đen, khuỷu tay đầu gối còn có miếng vá màu xám, con chim bách linh đen đầu phương của hắn cũng được cải trang thành một con chim sáo thông thường, đậu trên bả vai.

Hai người bám một mạch theo Cố Yến Đình, phát hiện con đường người này đi càng ngày càng phồn hoa, cuối cùng còn quẹo vào hẻm khói hoa.

Phấn nước son hồng, oanh oanh yến yến. Tạ Lưu Thủy rung đùi đắc chí nhìn bóng lưng Cố Yến Đình bình phẩm: "Chậc chậc, tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt, thật là đáng xấu hổ! Ê Sở Hành Vân, tên này hôm đó lấy roi ra quất ngươi, ngươi có muốn trả thù không đây?"

"Ngươi định làm gì?"

Tạ Lưu Thủy nhếch nụ cười cao thâm khó dò, rồi kéo y qua một bên, hỏi: "Ngươi có mang theo tiền không?"

Sở Hành Vân mang theo túi tiền căng phồng trên người, Tạ Lưu Thủy lôi y quẹo vào một con hẻm, bảo y gõ cửa gian hàng thứ ba, trước tiên gõ nhẹ hai cái, sau đó gõ mạnh ba cái.

Trong hẻm chỉ có tiếng gió thổi lá bay, thành thử tiếng gõ cửa trở nên quá chấn động giữa không gian lặng ngắt này. Đột nhiên, từ những ngách nhỏ bên trái hẻm tuôn ra một hội bà thím bạt ngàn, người nào người nấy mặc xanh mặc đỏ, chớp mắt sau, từ ngách nhỏ bên phải lại là một đám nhân yêu nhảy tung tăng ra, mặt mày phấn son dầy sụ rồi lại để râu lún phún. Hai đám người chen chúc trước mặt Sở Hành Vân:

"Tìm chúng ta làm gì hử?"

Sở Hành Vân im lặng nhìn Tạ Lưu Thủy.

Tạ tiểu hồn bảo y đưa hết tiền cho họ, sau đó dạy y nói: "Đi ra kia chặn một người, ngay bên ngoài phố hoa, mặc áo tơi, trên vai đậu một con chim sáo, chặn lại xong cứ y như lệ cũ mà làm."

"Được rồi được rồi, bảo đảm ngài sẽ vừa lòng." "Đại tỷ" dẫn đầu nhận lấy túi tiền, "nàng" cầm khăn tay đỏ che đi phần nào những cọng râu ngắn ngủn, giọng eo éo, mừng ra mặt.

Sở Hành Vân lần đầu giao thiệp với những người này, đang còn không biết ứng đối ra sao, bỗng nhiên Tạ Lưu Thủy lại đưa tay tới kéo khóe miệng y lên, kéo thành một nụ cười giả lả, tiếp đó lôi y bỏ chạy.

Hai người chạy về phố hoa, Sở Hành Vân giữ Tạ Lưu Thủy đứng lại, hỏi: "Rốt cuộc là ngươi định làm gì?"

Tạ Lưu Thủy nhíu mày: "Sở hiệp khách, ngươi nghe thấy "Vô địch tiện" bao giờ chưa?"

"Kiếm pháp nhăng cuội gì vậy?"

Tạ Lưu Thủy lắc đầu quầy quậy, nói: "Nước trong quá thì không có cá, người quá tiện thì vô địch. Kiếm trong trường kiếm thiên nhai này chính là tiện trong kẻ ti tiện."

Sở Hành Vân trợn trắng mắt trừng hắn.

"Ơ ngươi đừng nhìn ta như vậy chứ, quân tử có đức hạnh của quân tử, tiện nhân có đạo pháp của tiện nhân. Muốn đánh bại một người võ công cao cường, hoặc là tìm một kẻ võ công cao cường hơn hắn tới thủ tiêu hắn, hoặc là tìm một đám tiện nhân không biết võ công giết chết hắn, dựa vào quan sát trong bao năm nay của ta, phương pháp thứ hai này thông thường còn hữu hiệu hơn."

Sở Hành Vân tức tối nhìn hắn.

Tạ Lưu Thủy kéo hắn : "Nào lại đây, ngồi đây canh, chờ xem kịch vui"

Hai bên phố hoa, các cô nương trong lầu không ngừng vẫy tay với người qua đường, Sở Hành Vân thấy Cố Yến Đình mắt nhìn thẳng, cắm đầu đi về phía trước, không rõ hắn tới đây có chủ đích hay là chỉ vô tình đi ngang qua.

Phố khói hoa Thành Lâm Thủy không hề nhỏ, hai con đường giao nhau, ngay khi Cố Yến Đình vừa đi tới ngã tư hình chữ thập, bỗng dưng từ đông tây nam bắc lại tuôn ra bốn đám bà thím, bao vây hắn kín mít, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, một tên giả gái mặc yếm hoa váy xanh râu tua tủa trên cằm đã nhảy ra, chỉ vào mũi hắn chửi bới"

"Ngươi là đồ đê tiện, còn mặt mũi ra đây? Chơi lão nương không trả tiền, đẻ con không có lỗ đít!"

Cố Yến Đình bị mắng mà mặt mày hoang mang: "Ta..."

Hắn còn chưa nói được một chữ nào, đại thẩm đứng sau hắn đã túm tóc hắn xuống: "Á à? Ngươi còn dám đi chơi kỹ! Con gái ta ngày nào cũng vì người mà khóc sưng vù cả mắt, ngươi lại trộm tiền nó đi chơi nhân yêu! Ngươi còn đáng mặt đàn ông nữa không? Rác rưởi cũng chẳng ung nhọt như ngươi!"

Cố Yến Đình không hiểu sao tự dưng bị chửi như tát nước, hắn len lén thử, những người xung quanh đều không biết chiêu thức võ công nào, chuyện giang hồ giải quyết theo cách giang hồ, mà đám người này đều là bình dân bách tính, hắn mà động thủ thì không chết cũng bị thương, ban ngày ban mặt giết người giữa đường, tội danh này hắn không tài nào gánh nổi, mà cũng không biết phải chửi lại thế nào, cả buổi chỉ rặn ra được một chữ:

"Ngươi..."

"Ngươi cái gì mà ngươi! Thằng chó má chui ra từ bướm chó, con hoang chết cha chết mẹ, một tuổi uống nước đái thiên hạ hai tuổi ăn cục cứt bách tính, ba tuổi nhận đĩ đực làm cha, tróc da rụng tóc trĩ nội trĩ ngoại, mười ba tuổi đụ con lợn nái, chốc đầu rỗ mặt loét dương vật!"

Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến nay, Cố Yến Đình chưa bao giờ nghe thấy câu chửi nào ác đến vậy, tức thì choáng váng, lặng người ra đứng đó, bối rối không biết phải làm sao, đám bà thím và nhân yêu bao vây bốn phương tám hướng không để lọt một con ruồi, nước miếng văng tung tóe.

Con chim bách linh đen đầu phượng đang giả làm chim sáo trên vai hắn thấy tình thế bắt đầu không ổn, liền nhanh chóng vỗ cánh bay lên giữa không trung, một quả trứng thối bị ném tới đập cho nó rớt thẳng xuống.

Cố Yến Đình lập tức vươn tay: "Bách Linh huynh..."

Con chim kia rơi xuống lòng bàn tay hắn, nhảy dựng lên như muốn trút giận, rồi bò lên vai Cố Yến Đình theo cánh tay hắn, căm giận đội một đống lòng đỏ lòng trắng trứng trên đầu, cọ lên mặt chủ nhân.

Cố Yến Đình vừa nghe chửi, vừa vươn ngón trỏ ra nhẹ nhàng an ủi nó.

"Ngươi còn có lòng dạ chơi chim nữa!" Một bà thím già tóm tóc hắn, "Chơi kỹ xong bỏ chạy, trộm tiền đưa chim đi dạo tính là hạng đàn ông cứt chó gì? Thằng đĩ chó này, phải thọc nghìn dao đến chết!"

Người trên lầu xung quanh vây thành một vòng xem trò vui, rồi ào ào ném trứng gà thối, thức ăn thiu xuống đầy người Cố Yến Đình.

"Ngươi... các ngươi thật sự nhận nhầm người..."

Cố Yến Đình vất vả lắm mới rặn ra được một câu, nhưng đáng tiếc là giọng không đủ vang, không ai nghe thấy, đúng lúc này, từ trong đám đông bỗng có một cô nương yếu ớt lao ra, quỳ gối xuống bên chân Cố Yến Đình, ôm đùi hắn khóc thất thanh:

"Đừng đánh nữa đừng đánh nữa! Đừng đánh tướng công của ta!" Cô nương ốm yếu ngẩng đầu lên, mặt đầy rỗ, miệng méo xẹo, "Lão công à, ta... ta có mang giọt máu của chàng rồi!"

Cố Yến Đình: "Không..."

"Ngươi còn dám nói không nữa! Trời ơi là trời, thứ quái thai mười hai lỗ đít, ngươi làm sưng bụng con gái ta rồi định phủi sạch thế hả!" Bà thím kia một tay túm tóc Cố Yến Đình, ngồi phịch xuống đất khóc lóc om sòm, Cố Yến Đình bị bà ta túm tóc cho cả người khuỵu xuống, lưng cũng bị ai đó nện thùi thụi mấy cái, đùi lại bị cô nương ốm yếu kia ôm chặt, hắn thực sự đã thấy không chịu nổi nữa, muốn vận khinh công bỏ đi, thế là đẩy nhẹ tay một cái.

"É é é é..... "

Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, cô nương ốm yếu bên chân hắn ngã "bịch" cái xuống đất, tức thì dập đầu máu chảy dài.

Cố Yến Đình trông mà sợ, liền vội vàng kéo nàng dậy: "Vị cô nương này!"

Bà thím già kia đá văng tay hắn đi: "Ngươi còn đánh đàn bà con gái nữa hả? Ngươi dám đánh hả!"

"Táng tận lương tâm! Ta chỉ có mỗi một mụn con gái thôi!" Bà thím đằng sau lưng hắn gào khóc, "Nó còn đang mang bầu, mang bầu con của ngươi đó! Ngươi lại dám đánh nó? Ngươi không nhận nó thì thôi, cũng phải nể tình đứa con, đối đãi với nó tử tế đi chứ! Ông trời ơi là ông trời, sao số ta lại khổ thế này!"

"Ối chời! Đỏ kìa! Chảy máu rồi! Mau cứu người đi!"

Cố Yến Đình quay đầu nhìn lại, giữa hai chân cô nương ngã ra đất đã chảy ra một vũng máu to, đang tí tách nhỏ xuống đất.

"Nguy rồi nguy rồi! Sẩy thai mất!"

"Đấy! Ngươi nhìn đi! Ngươi nhìn đi! Đánh vợ mình thành như vậy, ngươi vui lắm đấy phỏng!"

Bên tai inh ỏi nháo nhào tiếng chửi rủa mắng nhiếc mồm năm miệng mười, trước mắt lại một màu đỏ lòm, cô nương kia ôm lấy cái bụng đang chảy máu, Cố Yến Đình cũng thấy hoảng hốt, không biết rốt cuộc có phải là mình đẩy mạnh quá, mới hại nàng.

Sở Hành Vân nhướng nhẹ mày: "Nàng không sao chứ?"

"Yên tâm." Tạ Lưu Thủy ngồi khoanh chân nổi giữa không trung xem kịch, "Đó là một vũng máu heo, bụng mang dạ chửa cũng là giả, ấy chết, chẳng nhẽ ngươi không nhìn ra?"

Sở Hành Vân không nói câu nào.

Tạ Lưu Thủy lắc đầu nói: "Chậc chậc, bảo sao lại có người giả mang thai đến lừa đám đàn ông lắm tiền nhiều của các ngươi, mắt ai cũng mờ như vậy. Ầu, ta bỗng nhiên nghĩ ra, sau này không lăn lộn nổi nữa, ta sẽ giả gái tới lừa đóa mây ngốc ngươi!"

Sở Hành Vân liếc mắt nhìn hắn.

"Ngươi đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đấy, công phu cải trang của ta tốt lắm, diễn ai cũng y như thật, giả gái rồi đảm bảo ngươi không nhận ra, đến lúc đó ngu dại bị ta lừa sạch gia sản thành đông cho coi! Ha ha!"

Sở Hành Vân không muốn để ý đến hắn, y dùng đuôi mắt len lén ngắm nghía Tạ Lưu Thủy, bụng suy nghĩ không biết tên này giả gái trông sẽ thế nào? Suy nghĩ một chốc, lại cảm thấy mình đang yên đang lành nghĩ chuyện này làm gì, bèn tức thì đuổi ý nghĩ này ra ngoài.

Trên đường tấp nập người qua kẻ lại, liên tục có người qua đường dò hỏi:

"Đằng kia đang làm gì vậy? Sao mà đông người thế?"

"Không biết nữa, đi thôi! Chúng ta cũng qua xem kịch vui."

"Người kia sao lại bị chặn thế?"

"Ấy dà, người này chơi kỹ không trả tiền, bị bắt lại, thê tử trong nhà chạy đến đây làm ầm, kết quả hắn cuống quá, đánh lão bà, đánh cho sẩy thai rồi!"

"Trời ạ! Có còn là người nữa không!"

Cố Yến Đình bị một đám bà thím bác gái sỉ vả, sau đó còn bị người qua đường nhục mạ, hắn muốn tìm cơ hội đề khí bỏ chạy, dọc đường đi lại bị người người hô đánh như chuột chạy ngang đường, đám đông kia tức giận khó nén, hắn nhảy lên mái nhà rồi cũng bị tóm xuống, túi tiền bị trộm, áo quần bị giật, cuối cùng tìm được một cái bao tải trong góc tường, choàng lên người nhanh chân bỏ chạy.

Tạ xấu tính cười gập cả bụng.

Sở Hành Vân xem rồi cảm khái trong lòng, hôm ấy dưới lòng đất Lý phủ, Cố gia Tam thiếu Cố Yến Đình ăn nói văn nhã, cử chỉ lễ độ, giơ roi đánh người, thần khí ngút ngàn. Bây giờ lại bị một đám bà thím nhân yêu không biết võ công hại cho chật vật như vậy. Cũng may Cố Yến Đình là nhân vật có danh có hào, ngại ngùng thân phận nên mới không thể ra tay, chứ cho dù hắn có thật sự giết người giữa đường đi nữa, cao chạy xa bay rồi ai tóm lại được? Chỉ là dùng kế sách của Tạ tiện tiện, dùng cách thức... không quá đàng hoàng như vậy để đối phó người khác, trong lòng y luôn cảm thấy có gì đó là lạ, như thể chính mình cũng đã bước vào hàng ngũ tiểu nhân, cấu kết cùng Tạ Lưu Thủy làm việc xấu, một ổ rắn chuột.

Tạ tiểu hồn đang bay, lại thấy Sở Hành Vân nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bóng lưng Cố Yến Đình, miệng tức thì chua lòm: "Sao thế, xót người ta à?"

Sở Hành Vân không muốn cãi cọ với hắn, bởi vì giọng nói của Cố Yến Đình thực sự giống với người mười năm trước, đúng là y từng lầm cho qua, nhưng y chung quy cũng chỉ có duyên gặp mặt người nọ một lần, giọng nói rốt cuộc nghe thế nào đến giờ cũng khó mà nói rõ, đã vậy mười năm giọng nói không thay đổi cũng có phần kỳ quặc, Sở Hành Vân hiện cũng không dám chắc Cố Yến Đình rốt cuộc có phải là người nọ hay không, tốt nhất là có thể đi vuốt tóc hắn thử xem có mượt mà hay không.

Đại nương, nhân yêu trên đường thấy người đã chạy, chân không đuổi kịp, liền chửi liên thanh, tiếng chửi chói tai, mười dặm tám phường đều được lĩnh giáo. Sở Hành Vân bảo Tạ Lưu Thủy: "Đi đi, bám theo."

"Không."

Tạ giận lẫy giữ chặt dây dắt hồn, không cho y đi, Sở Hành Vân bó tay hết cách, thấy người này ngang ngạnh thật sự, chỉ đành nói: "Đêm qua ta đã lấy đi hai bức tú cẩm giả của Mộ Dung, người khác muốn giá họa chúng ta, ta chỉ đành tương kế tựu kế, gắp lửa bỏ tay người."

Tạ Lưu Thủy thả tơ dắt hồn ra, vui vẻ nhéo vành tai Hành Vân: "Có câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng, người xưa nói cấm có sai! Ngươi có thể xuất sư được rồi, làm quen lại lần nữa, Sở tiện tiện, xin chào."

Sở Hành Vân mặt vô cảm hất móng vuốt của hắn ra.

Hai người bám theo Cố Yến Đình, rẽ trái rẽ phải quẹo ngang quẹo dọc, cuối cùng đi tới một chốn thanh vắng, sau lưng ba cây bách là một gian nhà gỗ nhỏ. Không muốn bại lộ hành tung, Sở Hành Vân nấp dưới tán cây, chỉ đạo Tạ Lưu Thủy dùng hoa mơ mang hai quyển tú cẩm giả vào trong.

Sở Hành Vân canh dưới tán cây, dõi theo bóng Tạ tiểu hồn tan vào trong nhà gỗ. Nếu như y đoán không sai, tấm tú cẩm thật mà mới đầu Mộ Dung lấy được từ liệp bảo quán rất có thể là do Cố gia âm thầm nhúng tay vào.

Trên đường tìm kho báu theo bản đồ, Mộ Dung vừa hay gặp được đám người bọn họ, sau đó rơi vào quỷ động, bên trong quỷ động, Cố Tuyết Đường cải trang thành quỷ hài tử cướp đoạt tranh tú cẩm, cuối cùng lại dựa vào một cái hồn không ai nhìn thấy là Tạ Lưu Thủy mới trộm được trở về. Kết quả là hôm gặp Cố Tam thiếu dưới lòng đất Lý phủ, này tấm tranh tú cẩm nay lại rơi vào trong tay Cố Yến Đình. Mà ngày hôm nay, y lại gặp được Cố Tuyết Đường ở liệp bảo quán, đồng thời thủ hạ của Cố đường chủ còn đang tổ chức hôn lễ ở liệp bảo quán, cũng có nghĩa là liệp bảo quán vốn nằm dưới thế lực Cố gia. Tuy giữa Cố tam thiếu và Cố đường chủ có tranh chấp phe phái trong gia tộc, song chung quy vẫn cùng một họ. Vậy thì bất kể quá trình có ra sao đi nữa, bức tú cẩm thật trên tay Mộ Dung bắt nguồn từ Cố gia, rồi lại về tay Cố gia.

Suy đoán theo đó, vì tìm nha hoàn Mộ Dung lại về liệp bảo quán, kết quả lại lấy được hai bức tú cẩm giả, bị quy kết ăn cắp bảo vật, truy sát khắp núi, vụ này có lẽ cũng không thể tách rời với Cố gia, mỗi tội không hiểu bọn họ rốt cuộc có ý định gì. Mà nghĩ thế nào đi nữa, hiện tại vứt hai món hàng giả này về chỗ Cố Yến Đình, bắt người Cố gia diễn một màn biển thủ của công cũng xem như chính bọn họ gieo gió gặt bão.

Bỗng nhiên trong đầu vang lên giọng Tạ tiểu hồn: "Này, Sở Hành Vân, ngươi nói xem, Cố Yến Đình này liệu có phải là... đầu óc có vấn đề không?"

"Sao vậy?"

"Không đúng, tên này dính đầy lòng đỏ lòng trắng thức ăn thối trên người, về nhà xong không chịu rửa ráy khô ráo sạch sẽ, lại cứ ngồi trên ghế, lầu bà lầu bầu với gương, cứ như thể... trong gương còn có một người khác không bằng."

Chỉ thấy Cố Yến Đình ôm một cái gương hoa, ngồi xuống nói: "Ca ca, đệ bị bắt nạt."

Hắn giơ chỗ tóc dính nhoe nhoét vào nhau của mình lên: "Ca ca xem đi, bọn họ ném trứng thối lên người đệ này."

Tạ Lưu Thủy chao liệng giữa không trung bên trên nóc nhà, nhìn thấy trong gương chỉ có một mình Cố Yến Đình, không hề có gì lạ thường, nhưng hình ảnh đường đường Cố gia Tam thiếu lại ôm gương tủi thân tủi phận đã đủ kỳ quặc. Thế là Tạ nhát gan đổi giọng, giả bộ làm cô gái nhỏ hô hoán Sở tình lang đến che chở mình: "Hành Vân ca ca, người này thật là đáng sợ, theo ta thấy, hắn đâu chỉ bị thần kinh, mà còn tự luyến nữa, chàng xem, hắn vừa về nhà đã lấy cái gương ra soi soi ngắm ngắm, không biết còn làm đỏm để làm gì nữa."

Chỉ nghe thấy Sở khờ khạo nhàn nhạt đáp một câu: "Đúng là hắn ta cũng tuấn tú mà."

Tạ bực bội hừ một tiếng, tức tối nhìn Cố Yến Đình ở đó làm dáng, người này thì thầm với gương xong thì đậy nắp gương lại, không tiếp tục nói nữa.

Trong phòng lập tức lặng ngắt.

Một hồi lâu sau, Cố Yến Đình tựa nhẹ trán lên gương, tự nói:

"Ca ca, chừng nào ca mới về?"

Tạ Lưu Thủy nheo mắt lại, mấy năm gần đây danh tiếng của Cố gia Tam thiếu phất lên rất nhanh, song Cố gia Đại thiếu và Nhị thiếu thì lại hiếm khi nghe nói tới, cũng không biết người ca ca mà tiểu tử Cố Yến Đình này vừa gọi là ai. Lệ thường, Đại thiếu Nhị thiếu đều là con chính thê, Tam thiếu lại chỉ là con hoang, huynh đệ tình thâm như vậy thực kỳ quặc.

Có điều chuyện của người khác không liên quan đến hắn, Tạ Lưu Thủy dành thời gian quan sát căn phòng này, không bỏ sót bất cứ ngóc ngách nào, mà căn phòng gỗ này lại trống huơ trống hoác, chẳng hề cho hắn được manh mối nào có giá trị.

Sở Hành Vân đang hóng gió bên ngoài, chợt thấy góc đông nam hình như có động tĩnh bất thường, y giật giật tơ dắt hồn: "Đã đặt tú cẩm giả vào đúng chỗ chưa, ngươi làm gì mà lề mề thế?"

"Đàn ông sao nhanh quá được."

Sở Hành Vân đã nghe mãi thành quen Tạ miệng tiện, nếu như đổi vài ngày trước đó, y chắc chắn sẽ phớt lờ, song kể cả đã phớt lờ lâu như thế rồi, tên này vẫn chẳng buồn sửa đổi, nên hôm nay y quyết định sẽ vặc lại, mới mở miệng:

"Đàn ông cũng đâu thể quá chậm chứ."

Tạ Lưu Thủy nghe thấy vậy xong thì người run lên, cười khẽ ra tiếng, hắn không ngờ Sở Hành Vân lại nghiêm túc đáp lời mình, bèn kéo dài giọng: "Sở hiệp khách dạy chí phải, lần sau, ta nhất định sẽ lúc nhanh lúc chậm, chốc nhanh chốc chậm, vừa nhanh vừa chậm."

Nói rồi, Tạ Lưu Thủy vỗ tay ba cái thành ba tiếng "phạch phạch phạch."

Sở Hành Vân trợn trắng mắt, thầm nghĩ: "Vô liêm sỉ!", rồi mặc xác hắn, tự đến góc đông nam kiểm tra.

Tiểu Tạ vô liêm sỉ lưu lại trong phòng, hắn muốn nhìn thử xem cái gương này có công dụng thần diệu gì, hơn nữa Cố Tam thiếu chính là kình địch ở Đấu Hoa hội, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Hôm nay may mắn theo dõi được hắn, chẳng dò la ra manh mối gì thì đúng là phí cơ hội trời cho.

Đầu này, Sở Hành Vân đang lén lút chuồn tới góc đông nam, nấp phía sau lùm cây, giờ y đã mất hết võ công thành thử cũng không cần cố gắng che giấu nhịp thở nữa, chỉ thấy một đám người đi ngang qua tán cây:

"Lục soát cho ta! Tên tiểu tử áo lam kia ở nơi này! Sống phải thấy người chết phải thấy xác!"

"Vâng!"

Một đám người xuống ngựa rồi chia nhau ra tiến vào rừng cây đằng Tây tìm người, Sở Hành Vân thầm nghĩ, áo lam... chẳng lẽ đang nói Mộ Dung? Lẽ nào sau khi chia tay, Mộ Dung lại bị đuổi giết lần nữa?

Đám người này võ công không cao, lại trội ở chỗ đông người, kiến đông còn có thể làm thịt voi, huống chi là người. Mộ Dung bị người khác nhét cho hai cuốn tranh giả, cho nên đêm qua mới bị truy sát khắp núi, vạn bất đắc dĩ y mới xách Mộ Dung cùng nhảy xuống vực, sau đó cầm thứ hàng dỏm này đi. Thế nhưng dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, chỉ e hiện giờ càng lúc càng có nhiều người cho rằng trong tay Mộ Dung đang có hai bức tranh tú cẩm quý hơn vàng.

Thất phu vô tội, hoài ngọc có tội. Hiện nay tình cảnh Mộ Dung nguy ngập, Sở Hành Vân đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, y đang chuẩn bị nghĩ cách, lại chợt nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt vọng xuống từ tán cây, tiếp đó là "bộp" một tiếng có người nhảy xuống.

"Ối giồi, làm ta sợ phát khiếp, ơ kìa? Thứ dưới chân là gì đây, mềm mềm?"

Mộ Dung đạp mấy phát, dưới chân phát ra tiếng kêu rên:

"Là ta."

Sở Hành Vân bò dậy khỏi đống bùn, phủi lá cây trên mặt xuống, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung.

Mộ Dung cười gượng: "Ha ha, là ngươi hả, trùng hợp quá ha..."

Sở Hành Vân duỗi tay bịt miệng hắn lại, kéo hắn qua một bên: "Mộ Dung huynh, hiện giờ tình cảnh ngươi nguy hiểm, không thì... chúng ta tạm thời hành động cùng nhau đi."

Linh hồn đồng thể, có thể nghe thấy tiếng lòng, Sở Hành Vân mới vừa nói xong câu này, trong đầu đột nhiên đã vọng ra tiếng hét: "Ta!không!muốn!"

Chính là giọng Tạ Lưu Thủy.

Sở Hành Vân bị hắn hét mà sợ hết hồn, bèn nói thầm trong đầu: "Ngươi nhỏ giọng thôi."

Tạ tiểu hồn bi thống xiết bao: Thế giới hai người mất rồi, thế giới hai người không còn nữa rồi...

Đúng lúc này, bỗng nhiên một cơn gió hiểm chợt thoảng qua, Sở Hành Vân và Mộ Dung nằm nhoài người xuống ẩn nấp, giương mắt lên xem, căn nhà gỗ trước mặt lại lay động chao nghiêng, khung cửa sổ rung rinh, cột nhà chấn động.

"Nội công thật lợi hại!" Mộ Dung cảm thán, "Đằng đó là người phương nào?"

Sở Hành Vân không trả lời, mê man ập về phía y thành cơn. Chân khí Cố Yến Đình thuần âm, phẩm bậc là chín, xem như độ tinh khiết rất cao, hiện giờ chân khí cửu âm bắn ra ngoài làm cây rung rừng động, Sở Hành Vân tạm mất võ công, mà dù sao trên người cũng mang thập dương, âm dương tương khắc, dẫn đến người ngợm khó chịu, y cố nhịn lại cảm giác này, giật tơ dắt hồn hỏi:

"Tạ Lưu Thủy, bên trong có chuyện gì vậy?"

"Người này, truyền hết chân khí... cho cái gương kia. Chờ đã, đây hình như là... bất từ kính?"

Sở Hành Vân nhíu nhíu mày: "Là thứ gì?"

Tạ Lưu Thủy bay qua, quan sát kỹ càng cái gương tay in hoa nhí: "Quả nhiên là đúng. Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ (níu chẳng đặng trói chẳng đành, gương kia phai sắc hoa cành chia phôi) (*), bất từ kính là thứ được dùng để lưu giữ xuân sắc."

(*) hai câu trong bài Điệp Luyến Hoa của Vương Quốc Duy (1877-1924), một học giả cuối đời Thanh (chú thích của tác giả)

Hóa ra là chiếc gương này có thể lưu giữ hình ảnh vừa soi vào trong gương, bảo lưu nguyên một tháng. Một tấm gương có thể lưu năm đoạn, sau gương có một đóa hoa năm cánh, sau khi lưu đầy, chỉ cần quay đến đúng cánh hoa tương ứng, mặt gương sẽ tái hiện khung cảnh ngày hôm đó.

Chỉ có điều là bất từ kính sẽ hút chân khí. Với người luyện võ, chân khí cũng giống như máu, phẩm bậc càng thấp lượng máu mới sản xuất ra mỗi ngày cũng càng ít. Người mang chân khí cửu âm như Cố Yến Đình muốn lưu giữ một đoạn ngắn, khí huyết sản xuất trong một ngày sẽ bị hút hết sạch, hao tổn vắt kiệt tinh thần. Phải kẻ nào phẩm cấp còn thấp hơn, đảm bảo sẽ bị hút khô chết.

Sở Hành Vân lấy làm lạ trong lòng, nữ tử muốn dùng gương lưu lại hồng nhan trong thoáng chốc thì y còn có thể lý giải, Cố Yến Đình làm chuyện mất công mất buổi như vậy thật sự không rõ nhằm mục đích gì. Sở Hành Vân nghĩ ngợi, bỗng nhiên bừng tỉnh:

"Chờ đã, nói như vậy thì chân khí ngày hôm nay của Cố Tam thiếu đã bị gương hút sạch? Nói một cách khác, ngày hôm nay hắn có thể xem như phế nhân mất hết võ công?"

Tạ Lưu Thủy: "Tiểu Vân Vân, ngươi đúng là càng ngày càng tồi."

Có điều hai người họ vẫn chưa bàn ra được ý xấu nào, đột nhiên Mộ Dung lại đập bộp lên người Sở Hành Vân, chỉ về phía trước, chỉ thấy một người áo đen leo lên trên nóc nhà, nhoắng cái đã không thấy đâu.

Tạ Lưu Thủy ở trong phòng liếc thấy có một kẻ nhảy qua cửa sổ vào, quỳ một chân xuống đất, cúi đầu chắp tay nói: "Tham kiến Tam thiếu!"

Cố Yến Đình đội thức ăn thối trên đầu, mặc lòng đỏ trứng trên thân, mặt không đổi sắc, tim không đập vội, rút từ dưới ghế ra một cái áo choàng đen, phủ kín từ chân lên đầu, rồi gõ nhẹ đốt ngón tay lên mặt bàn, chim bách linh đen đầu phượng bay tới, đậu lên khuỷu tay, há mỏ nói:

"Có chuyện gì?"

"Tam thiếu, Đấu Hoa Hội kỳ này ngài định sắp xếp thế nào?"

"Có ai đi?"

"Thuộc hạ đã tìm hiểu, kỳ này, vì tranh tú cẩm sơn hà, nhà nào cũng nhúng chân vào, kình địch như mây, chỉ e chúng ta sẽ hơi vướng tay vướng chân. Bách Quỷ Thủ Tiêu Nghiên Băng dùng tơ vô ảnh và hòa thượng Tịch Duyên đi cùng hắn đều sẽ tới, cùng với thị vệ Triển Liên của Vương gia, còn có một kẻ tên là Tiêu Hồng, người này cũng có lai lịch, hắn vốn là thị vệ của Vương gia, cấp bậc cũng rất cao, nhưng chẳng hiểu sao sau này lại phản chủ rồi nhập vào dưới trướng Tiết vương gia, Tiết vương gia vốn ghét nhất là hạng tiểu nhân phản chủ, nhưng lần này lại trọng dụng hắn, không biết người này có nắm gì trong tay không. Dạo trước, hắn liên hợp với Cố Tuyết Đường bắt cóc tiểu thiếu gia Vương Tuyên Sử của Vương gia, ngày hôm ấy ngài giao dịch tuyết mặc ở Lý phủ, hắn cũng tới quấy phá."

Cố Yến Đình trầm tư một hồi, chim bách linh sẵng giọng: "Còn gì nữa không?"

Người kia cúi đầu nói: "Tam thiếu gia, thuộc hạ mới nhận được tin từ Đấu Hoa Hội, bọn họ thu được đơn báo danh vệ miện của Sở hiệp khách Sở Hành Vân."

Cố Yến Đình cười mỉa: "Tên này đúng là không sợ chết."

Người áo đen nói e dè: "Người này mất hết võ công mà còn dám tới dự thi, chưa biết chừng lại đang giấu hậu chiêu, liều chết giết địch thủ thắng, Tam thiếu gia, chúng ta vẫn không nên coi thường hắn thì hơn."

Cố Yến Đình gật nhẹ đầu, chim bách linh cao giọng ra lệnh: "Giao cho ngươi hai việc."

"Thuộc hạ xin nghe sai phái."

"Thứ nhất, đi lên phố rêu rao lời đồn, nhất định phải làm cho nó được đồn đại xôn xao. Cứ phao tin rằng Sở Hành Vân đã luyện thành Đạp Tuyết Vô Ngân thành thứ mười, quán quân Đấu Hoa Hội kỳ này không phải ai ngoài hắn. Phải biến Sở Hành Vân trở thành người được đặt cược cao nhất trở thành quán quân Đấu Hoa Hội trong vòng dăm ba ngày nữa."

"Thứ hai, đi tìm những kẻ đã từng bại dưới tay Sở Hành Vân, đặc biệt là mấy tên thua sạch mặt mũi, chẳng hạn như tứ đại thế gia khinh công, rồi nói với bọn, Sở Hành Vân giữa lúc luyện Đạp Tuyết Vô Ngân thành thứ mười, chân khí nghịch hành, nguyên thần đại thương, phế tỳ đau buốt, năm nay ắt không thể cầm được quán quân, cho nên hắn mới cấu kết với các sòng bạc, phao lời đồn kích động mọi người đặt cược vào hắn, rồi cuối cùng sẽ có thể chia chác tiền cược với sòng bạc. Cũng bởi vậy, năm nay hắn mới ghi danh vệ miện, bảo đảm thứ hạng của mình không quá tệ. Nếu như muốn rửa sạch mối nhục thì năm nay chính là cơ hội tốt nhất."

"Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh. Chỉ là... mấy tên tứ đại thế gia khinh công trước đây đúng là phế vật, Sở hiệp khách nếu thực sự giấu tài, chỉ e mấy tên đó cũng không làm gì được hắn, không biết Tam thiếu bày mưu như vậy đến cùng có thâm ý gì?"

Cố Yến Đình cười thành tiếng: "Phế vật cũng chẳng sao. Quân tử chưa bao giờ sợ kẻ mạnh, chỉ sợ tiểu nhân."

Người mặc áo đen kia gật gù tán đồng, đang muốn khom người bỏ đi, lại nhất thời nghĩ ra gì đó, liền xoay người lại hỏi: "Tam thiếu gia, vậy ngài nói xem tiểu nhân sợ gì?"

Cố Yến Đình cầm cái gương hoa nhí của hắn, đáp một câu:

"Chắc là tiện nhân."

Đúng lúc này, trên cửa sổ bỗng nhiên hiện lên một bộ áo lam, hắc y nhân tức thì tới bảo vệ chủ, Cố Yến Đình ngăn cản: "Đi mau, có ngươi ở đây, thân phận của ta sẽ bại lộ."

"Nhưng mà Tam thiếu gia, hôm nay ngài đã dùng tấm gương kia..."

"Đi đi."

Hắc y nhân không làm được gì, đành phải rời đi từ cửa sau, thân thủ của người này vô cùng tốt, mũi chân nhón một cái đã mất tăm mất tích.

Chỉ chốc lát sau, cửa gỗ đã bị phá, một đám người lao đến: "Bộ quần áo lam này là của ngươi?"

Cố Yến Đình: "Không phải."

"Còn dám cãi nữa!" Đám người kia chẳng kiêng nể gì, giật áo choàng đen của hắn xuống, "Ngươi nấp ở đây lén lút làm gì! Nói đi! Bản đồ ở đâu!"

Cố Yến Đình thấy người tới võ công thấp kém, làm việc lỗ mãng vô lễ, cũng cảm thấy an tâm thay, liền đóng vai người phàm áo vải đâu ra đó, hắn giơ hai tay lên, mắt toát ra sợ hãi, run lẩy bẩy lắc đầu không ngừng: "Ta... Ta thật sự không biết bản đồ gì cả..."

"Đại nhân! Lục soát ra được rồi! Ở đây!"

Chỉ thấy có hai người chạy ra từ căn phòng trống bên trái, trên tay mỗi kẻ cầm một cuốn tú cẩm sơn hà.

Cố Yến Đình ngây dại, sao vật này lại ở đây?

Tạ Lưu Thủy chao lượn bên cạnh căn lầu gỗ cười trộm, thì ra trong lúc Cố Tam thiếu nói chuyện với hắc y nhân, hắn đã giấu tranh tú cẩm vào trong phòng, thần không biết quỷ không hay, chờ cho hai người họ nói chuyện sắp xong,Sở Hành Vân ngoài phòng sẽ bảo Mộ Dung dùng gió thổi bay bộ áo lam kia lên, đánh lạc hướng nhân mã đang truy đuổi Mộ Dung về phía lầu gỗ.

Tên cầm đầu đám người này cầm hai cuốn tranh giả, hung hăng ngang ngược gõ đầu Cố Yến Đình: "Người lẫn tang vật đều đã bắt được! Còn không thành thật khai báo! Ngươi được nhà nào phái tới?"

Cố Yến Đình im lặng.

"Hừ, không chịu nói đúng không, được, ta mang ngươi về, xem Tam thiếu gia của chúng ta có lột da ngươi quất đứt gân ngươi không!"

Cố Yến Đình: "... Các ngươi là người Cố gia?"

"Đương nhiên! Thủ hạ của Cố gia Tam thiếu danh dương thiên hạ! Nghe thấy bao giờ chưa?"

"..."

Đám người này là lâu la quèn của Tuyết Mặc tổ dưới trướng Cố Yến Đình, bởi cấp bậc chênh nhau quá xa, hai bên đều chưa từng gặp mặt, lần này người cùng nhà gặp người cùng nhà, Tạ tiểu hồn xem mà lòng vui khôn xiết, chỉ thấy tên thủ lĩnh kia xách cổ tay Cố Yến Đình dậy:

"Còn không mau khai ra!"

"..." Cố Yến Đình khẽ cau mày, tuy cách biệt xa thật, nhưng hắn không muốn động thủ với thuộc hạ của mình, vì vậy liền mở miệng nói: "Các ngươi tìm nhầm người rồi, ta chính là Cố gia Tam thiếu, Cố Yến Đình."

Người xung quanh đầu tiên đều sững sờ, tiếp đó cười phá lên.

"Cái bộ dạng khúm núm của ngươi? Ha ha ha ha! Ngươi mà là Cố Tam thiếu, vậy thì ta chính là cha ngươi! Các huynh đệ đâu, đánh chết cho ta!"

Trong phòng, bịch bịch bum bum.

Ngoài phòng, Tạ tiện tiện kéo tay Sở tiện tiện kéo Mộ Dung không tiện bỏ chạy mất dạng như một làn khói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung