Hồi thứ 39: Thiên tuyển trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Màn trời nhuộm sắc chàm, trăng non lên đằng đông, người đi đường chân bước, rộn ràng khắp phố hồng, tửu quán hai bên phố, lấp lánh ánh đèn lồng. Trong một lâu phường náo nhiệt, cả phòng chen chúc chật ních người uống rượu đánh cược, bỗng có một đại hán râu quai nón vỗ bàn hô to:

"Chư vị anh hùng hảo hán! Lại là một kỳ Đấu Hoa Hội nữa, chúng ta người có võ dự thi, người không võ đánh cược, nào nào! Năm nay cược ai thắng?"

"Sở hiệp khách!"

"Sở Hành Vân!"

"Tất thắng tất thắng!"

Cả đám người lao nhao ồn ào hưởng ứng.

Lại có một tên sai vặt đứng lên: "Này! Các ngươi đã nghe nói chưa, năm nay Sở hiệp khách của chúng ta đã luyện thành Đạp Tuyết Vô Ngân thành thứ mười rồi!"

Vừa nói dứt câu, đã làm dậy nên cả tràng hoan hô.

"Từ từ, từ từ!" Tiên sinh kể chuyện áo trắng mặt trắng mũ trắng nhảy lên bàn, mở quạt "xoạch" một cái, "Năm ngoái, năm trước, năm trước nữa đều là Sở Hành Vân, ta thấy thời thế xoay vần, không biết hoa sẽ rơi vào nhà ai, e là năm nay hắn sẽ không được..."

Người này còn chưa nói hết câu đã bị bốn năm nàng buôn rượu kéo xuống: "Năm ngoái Sở hiệp khách mới luyện Đạp Tuyết Vô Ngân tới thành thứ chín, đã đánh cho trong thiên hạ không địch thủ, năm nay thắng chắc trăm phần trăm! Làm sao có thể không thắng được, đánh chết con quạ mồm thối nhà ngươi!"

"Lạy mấy cô mấy bà tha mạng, tha mạng!"

Ngay lúc này, Sở Hành Vân đã cải trang đang ngồi ở lầu trên, điềm nhiên dùng bữa như không hề liên quan gì tới mình, Mộ Dung ngồi đối diện y thì đang càn quét tứ phương, giương đũa đối phó với con gà nướng đất sét, chẳng buồn lắng nghe tiếng lao xao dưới lầu. Chỉ có Tạ Lưu Thủy ngồi trên lan can vắt vẻo hai chân, nhìn xuống bên dưới đầy hứng thú.

"Đừng cãi nhau nữa, câm mồm hết cho lão nương!"

Bỗng nhiên, một vị nữ lang áo đỏ đi ra khỏi phòng, dung mạo như tiên nữ, bước đi như sao sa, nàng đạp một chân lên ghế, cánh tay ngọc ngà thon thả vắt lên đầu gối, cao giọng đầy khí phách: "Ta quyết, quán quân năm nay chính là Sở hiệp khách! Đâu rồi, ta đặt mười lăm lượng!"

"Bà chủ à! Nghĩ lại đi nghĩ lại đi!" Tiểu nhị bưng trà đi ngang qua vội kéo nàng lại, "Nghe nói năm nay thái độ của Sở hiệp khách rất là lạ, vậy mà lại báo danh vệ miện! Trước đây có lần nào là hắn không đàng hoàng đánh từ vòng đầu tiên tới vòng thứ ba đâu, lẽ nào năm nay hắn thấy không chắc..."

"Cút! Vân nhà ta sao có thể không chắc được! Người ta là sợ các ngươi thua thảm hại quá, mới dùng vệ miện nhảy thẳng vào vòng ba, để cho các ngươi thắng được mấy trận vòng một vòng hai. Từ Tam nương ta đã cược bạc ra ngoài là như nước đã đổ, tuyệt đối không lấy về!"

Người người reo hò khen hay, không ít kẻ cũng đặt theo nàng.

Tiểu nhị kia lần mò tiền đồng trong túi, lại ngần ngừ không dám quyết: "Bà chủ, hắn... hắn sẽ thắng thật sao? Năm nào ta cũng nghe theo bà, đều kiếm được..."

"Vậy không phải là tốt sao! Tin vào Vân nhà ta đi, đảm bảo ngươi thắng! Nào nào nào, đến đây đặt với ta!"

"Vậy... vậy, bà chủ, thế sự vô thường, ngộ nhỡ, ta chỉ nói là ngộ nhỡ thôi, hắn thua thì phải làm sao?"

"Thua? Thua thì có gì mà phải lo! Thi đấu quan trọng là ở tham dự, hắn đã cố gắng như vậy, có thua cũng nhất định là vì phán quan xét lầm, đối thủ giở trò, tiểu nhân như kiến, khó lòng phòng bị! Nói chung là có thế nào đi nữa, Sở Sở của ta vẫn là giỏi nhất, ta mãi mãi yêu hắn!"

"..." Tiểu nhị nhất thời câm nín.

Tạ Lưu Thủy ngửa đầu nằm trên lan can, lắc lư, bụng nghĩ: Sở Sở còn lâu mới là của ngươi.

Ngay lúc này, cánh cửa gỗ của ô đưa đồ ăn bên cạnh bà chủ run rẩy mở ra, một người đàn ông ốm yếu bạc nhược thò đầu:

"Nương... nương tử, nàng... nàng mới vừa nói yêu ai vậy?"

Bà chủ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi giật phắt lấy thức ăn từ tay hắn, đẩy hắn vào bên trong: "Cút vào đi! "

Trên bàn gỗ tử đàn lầu hai bày một chung canh sườn nấm măng, nước canh trong veo tỏa hơi nóng nghi ngút. Sở Hành Vân mới vừa nhai một miếng sườn, cúi đầu nhè ra một khúc xương, chợt thấy bên cùi chỏ có một ánh mắt đang nhìn lom lom vào mình không chớp, y liếc mắt sang, chỉ thấy Tạ tiểu hồn lại gần, tựa đầu xuống bên đũa bát của y, rồi duỗi tay tới chọc chọc mặt Hành Vân:

"Sở Sở, dưới kia có người tỏ tình với ngươi kìa."

Sở Hành Vân phất tay đuổi hắn đi.

Mộ Dung ngồi đối diện hỏi: "Làm sao vậy?"

Sở Hành Vân nói: "Có con ruồi."

Tạ ruồi vẫn chưa từ bỏ ý định, lại vo ve đến: "Ôi chao, Sở hiệp khách của chúng ta đúng là người gặp người thích, ngươi nghe xem, dưới kia có bao nhiêu người thổ lộ với ngươi kìa."

Sở Hành Vân không trả lời hắn, y biết mình được rất nhiều người ủng hộ, Đấu Hoa Hội năm nào cũng đều sẽ bôn ba ngàn dặm đến xem mình, mấy năm vừa rồi y có công phu trong tay, thắng không hổ với lương tâm, năm nay... chỉ e phải làm bọn họ thất vọng. Cho dù có đoạt được quán quân đi nữa, cũng chỉ là giành lấy bằng thủ đoạn hèn hạ, không có tí hào quang nào.

Dưới tầng lao xao rì rào, nói được ba câu là lại đá sang Đấu Hoa Hội. Không ít người đều đã xem đại hội mấy năm vừa rồi liền thừa dịp rượu vào gan to nói khoác, trong phòng còn có rất nhiều du khách thập phương ngồi nghe say sưa, nhất thời nổi lên hứng thú, người người đều dồn dập đổ bạc cược Sở hiệp khách thắng.

Sở Hành Vân thấy vậy, trong lòng thầm lắc đầu, y và Mộ Dung đi ra khỏi căn lầu gỗ trở về trong thành xong, hai người đều cảm thấy hơi oải, bèn tiến vào đây nghỉ chân, không ngờ mới chỉ qua có một bữa cơm, lời đồn thổi mà Cố Yến Đình sai người phao ra cũng đã lan truyền, hiện giờ ai ai cũng đều đoan chắc y đã luyện thành Đạp Tuyết Vô Ngân thành thứ mười, cầm chắc phần thắng Đấu Hoa Hội năm nay. Cố gia làm việc mau lẹ, thực sự là vừa đáng hận vừa đáng sợ, Cố Yến Đình còn phái người khuyến khích tứ đại thế gia khinh công đến phá rối, thêm mấy ngày nữa là Đấu Hoa Hội, sợ là y sẽ sống không dễ dàng gì.

Năm đó tứ đại thế gia cậy danh khinh người, Sở Hành Vân lại đang độ thiếu niên chính trực, lòng thấy khó nhịn, cho nên xuống tay chẳng hề lưu tình, xuất toàn lực ở Đấu Hoa Hội, đánh cho bọn họ thua sạch sành sanh, tan tác heo may. Tứ đại thế gia bị một tên tiểu tử mới xuất đạo đánh bại thảm hại như vậy, tức thì mất hết thể diện, thanh danh đi đời nhà ma, trong lòng hận Sở hiệp khách đến ứa máu. Nay y lại mất hết võ công, quả đúng là thời cơ nghìn vàng để bọn họ báo thù.

Sở Hành Vân thầm lắc đầu, xua tan tâm tư này đi, thôi, đừng nghĩ ngợi nữa, dù sao thì đã tạo nghiệp chung quy rồi cũng phải trả nghiệp. Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh nổi.

Mà vì muội muội, dù có thế nào đi nữa, y cũng phải giành được chức quán quân.

Thấy cá cược dưới tầng càng lúc càng lớn, Tạ Lưu Thủy liền vỗ vỗ vai Sở Hành Vân: "Sở đệ đệ, trọng trách thì nặng mà đường thì xa!"

Sở Hành Vân không tiện trừng trị Tạ tiểu hồn trước mặt người ngoài, thế là bèn gắp một cái đùi gà, chấm đũa vào đĩa muỗi, rồi lẹ tay viết một chữ "Tạ" lên trên, sau đó ngoạm mạnh một cái.

Mộ Dung ăn xong một đĩa thịt chiên xù mới xem như thỏa mãn, giờ nghe thấy một đám người dưới lầu ồn ào đặt kỳ vọng vào Sở hiệp khách thì hết sức vui vẻ, hứng thú tràn trề, thậm chí còn muốn tự mình xuống đặt cược, Sở Hành Vân nhanh tay ngăn lại: "Mộ Dung huynh, Đấu Hoa Hội còn chưa bắt đầu, ta thắng hay không vẫn còn là chuyện khó dự đoán."

"Nhất định sẽ thắng, nhất định sẽ thắng! Đằng nào cũng chỉ là chút ít tiền đặt cược mà thôi, cược lấy may cho ngươi cũng được mà."

Sở Hành Vân trả tiền cơm rồi vội vã lôi Mộ Dung đi, không để hắn tham dự ba trò vui vớ vẩn. Mấy quán trà tửu quán sòng bạc to nhỏ dọc đường đi đều bàn luận về Đấu Hoa Hội, mà y thì đương nhiên là người được đặt cược cao nhất, Tạ Lưu Thủy vừa xem vừa lắc đầu:

"Đứng càng cao, ngã càng thảm, chiêu này của Cố Yến Đình phủng sát quá độc, đến khi đó ngươi thua thật, người người đều biết ngươi mất hết võ công, haizzz, biết bao nhiêu kẻ không nén được giận giẫm chết ngươi, thân bại danh liệt là cái chắc."

"Ta sẽ không thua."

"Oa, Sở đệ đệ tự tin thật đấy! Nhưng tự tin cũng phải có vốn liếng để tự tin, bây giờ ngươi đã mất hết võ công rồi, làm sao đoạt được chức quán quân?"

Sở Hành Vân suy nghĩ rồi nói: "Không phải ngươi đã nói Cố Yến Đình dị ứng phấn hoa sao?"

"Đúng, chúng ta đã nắm thóp được hắn. Nhưng Đấu Hoa Hội có tới mấy ngàn người dự thi, kể cả ngươi ghi danh vệ miện chỉ cần tham gia vòng cuối cùng đi nữa, ngươi cũng phải đối chiến với bảy người mạnh nhất của hai vòng trước, đâu phải chỉ quyết chiến với mình Cố Yến Đình, bao nhiêu người như vậy, ngươi định giành quán quân thế nào?"

Sở Hành Vân lập tức im bặt, trong đầu y đã nổi lên vài kế sách, rồi lại gạt đi bằng sạch. Đấu Hoa Hội là chuyện trọng đại của võ lâm, quy tắc thi đấu hết sức nghiêm ngặt, ngoài khinh công thì không được phép sử dụng bất cứ chiêu pháp nào khác, không cho mang theo bất kỳ món vũ khí nào vào thi đấu, tất tần tật từ thuốc, cổ, ám khí, ảo thuật, trận pháp đều bị cấm tiệt, mấy năm qua y luôn tuân thủ quy củ, thắng xứng đáng, năm nay bắt y lén lén lút lút giở trò khuất tất, Sở Hành Vân thật sự không biết phải nghĩ sao.

Y đi một mình về phía trước, tơ dắt hồn trên ngón út kéo Tạ tiểu hồn đi theo như đang thả diều. Sở Hành Vân ngoài miệng trò chuyện với Mộ Dung, trong đầu lại hỏi Tiểu Tạ: "Ngươi có ý kiến thế nào?"

Tạ Lưu Thủy trôi giữa không trung mỉm cười với y: "Muốn giành được quán quân thì đơn giản chỉ có mấy con đường như vậy thôi. Con đường thứ nhất - làm ngươi mạnh hơn tất cả những kẻ ở đây. Con đường thứ hai - làm tất cả mọi người yếu hơn người. Còn một con đường thứ ba là, ngươi tìm ra một kẻ, làm cho hắn mạnh hơn tất cả những người tại đây, sau đó đánh bại hắn là được."

Lông mày Sở Hành Vân thoáng giãn lỏng, như đã ngộ ra điều gì.

Tạ tiểu hồn lại nói: "Trước đó trong quỷ động chúng ta đã biểu diễn cho Cố gia xem Huyền Đình Tiên Bộ, cũng không biết có phải vì chuyện đó hay không, nói chung hiện giờ từ trên xuống dưới Cố gia đều cảm thấy bên cạnh ngươi có thứ quỷ quái vô hình, lần trước trong hồ hoa mơ của Tiết gia, Cố Yến Đình trực tiếp dùng bùa chú quất ta, Đấu Hoa Hội kỳ này hắn chắc chắn sẽ đề phòng ngươi, Cố thị giàu nứt đố đổ vách, đến khi ấy bọn họ mời hẳn cả một đám đạo sĩ thối tới làm phép giữa trận, ta sẽ thảm chết.

Nếu đã như vậy, ta sẽ không thể ra tay giúp ngươi, song nếu như ngươi có thể tìm ra một kẻ mạnh nào đó, đầu tiên chúng ta đồng tâm hiệp lực nâng đỡ hắn thượng vị, để hắn xử lý một đám vướng tay vướng chân hộ ngươi, rồi lợi dụng dị ứng phấn hoa để hắn đánh bại Cố Yến Đình, cuối cùng tới chung kết chỉ còn lại ngươi và hắn, người này lại không biết tới sự tồn tại của ta, đương nhiên sẽ không đề phòng, chúng ta cứ thế nằm thắng thôi."

Kế sách này thực sự khả thi, nhưng vẫn có một điểm mấu chốt. Sở Hành Vân nói: "Lời ngươi nói có lý, nhưng Đấu Hoa Hội đã trong nay mai, ta đi đâu tìm được cường thủ như vậy?"

Tạ Lưu Thủy nhìn Sở Hành Vân, Sở Hành Vân nhìn Tạ Lưu Thủy, hai người nhìn nhau.

Cuối cùng Sở Hành Vân thở dài một tiếng, lắc đầu đi về phía trước.

"Ai đấy! Ai đẩy ta?"

Bỗng nhiên, Mộ Dung bước loạng choạng, hắn trụ vững người quay đầu nhìn lại, phía sau vắng hoe vắng hoắt không một bóng người.

"Lạ nhỉ, chuyện gì không biết? Ngươi nhìn thấy vừa nãy có ai đẩy ta không?"

Gió đêm thổi, một nắm hoa mơ thoảng qua giữa không trung.

Sở Hành Vân dùng khóe mắt cảnh cáo Tạ tiểu hồn, tiếp đó lắc đầu với Mộ Dung đầy vô tội.

Mộ Dung hòa thượng trượng nhị không sờ đến đầu, cuối cùng chỉ nghĩ là mình bất cẩn vấp chân, rồi tiếp tục cúi đầu đi về phía trước.

Đi được mấy bước, Mộ Dung bỗng phát hiện bên cạnh không có ai, hắn ngoảnh mặt lại, nhìn thấy Sở Hành Vân vẫn đứng tại chỗ, đang lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mình.

Màn đêm buông xuống, gió âm u thổi, Mộ Dung nổi da gà: "Sở... Sở Hành Vân, ngươi... ngươi nhìn ta làm gì?"

Sở Hành Vân nhìn chằm chằm vào Mộ Dung, Tạ Lưu Thủy đứng sau lưng y cũng nhìn lom lom vào Mộ Dung, hai kẻ này cùng lúc mỉm cười.

Hà tất phải đi tìm cường thủ nào nữa? Chẳng phải trước mắt đã có ngay một người đây thây.

Chớm tháng tư, Đấu Hoa Hội, cửu khúc kiều lang, ao sen tứ phương, chính giữa sừng sững một mái đình son, trên nóc mái đình nhọn hoắt là một cành hoa mơ, nhất đại tông sư Trương Thiên Minh đứng ngay trên đóa hoa mơ vươn cao nhất, hoa đỡ lấy người, dưới chân nở hoa, gió đưa hoa la đà, hoa đưa người chao nghiêng, nhẹ bẫng như không phải người, mà chỉ là một hạt bụi vương lại trên hoa.

Cửu khúc lang kiều, từng vòng lại gần mái đình đỏ chính giữa, Sở Hành Vân làm đương kim quán quân, dĩ nhiên sẽ đứng tại vòng trong cùng, ngắm gió xuân hây hẩy, chẳng gợn chút lăn tăn (*). Mấy ngàn người dự thi còn lại thì chen chúc trong tám khúc lang kiều phía sau, Mộ Dung bị ép buộc dự thi hiện đang bị nhấn chìm giữa biển người đông đúc mênh mông, nóng đổ mồ hôi hột.

(*) Hai câu trong Xích Bích phú của Tô Thức (1037-1101), nhà thơ thời Bắc Tống, một trong tám vị văn sĩ thời Đường Tống (Đường Tống bát đại gia) - chú thích của tác giả

Tạ Lưu Thủy dính được ánh sáng Sở Hành Vân, giờ đang nhàn nhã bay lượn tới lui khắp lang kiều thứ chín vắng hoe vắng hoắt, chốc chốc lại phóng tầm mắt ra thưởng thức hương sắc nơi này, bên ngoài cửu khúc lang kiều là khán giả, du khách chật như nêm cối, như cả bầy côn trùng đang ra sức rướn người, đại quân áp cảnh, bao vây hồ sen kín mít không còn một kẽ hở, nhìn từ góc này sang, có thể trông thấy rất nhiều con trùng nho nhỏ đang giơ bảng, trên viết:

"Cùng Vân song hành!"

"Phùng Vân tất thắng!"

"Vân khai đắc thắng!"

Trên tấm bảng nào cũng sẽ vẽ trời xanh mây trắng, tâm huyết cực kỳ. Tạ Lưu Thủy xem từng tấm một, rồi cười vỗ vai Tiểu Vân: "Ê, ngươi xem! Nhiều người thích ngươi vậy kìa."

Sở Hành Vân không nói gì.

Tạ tiểu hồn ngoảnh mặt qua nhìn y, Sở Hành Vân dường như cũng phát giác ra, liền quay lưng đi, không cho hắn nhìn.

Sở Hành Vân đi một mình về phía trước, đứng bên cạnh lan can, cúi đầu nhìn xuống mặt nước. Người giơ biển Tiểu Vân năm nay có vẻ còn đông hơn cả năm ngoái. Mấy năm trước, y không nhảy thẳng vào vệ miện mà sẽ chen chúc ở tám vòng lang kiều bên ngoài cùng mọi người, vừa tiếp chuyện người trong võ lâm, vừa len lén dùng đuôi mắt đếm biển Tiểu Vân, mới đầu còn đếm được, mấy năm gần đây chung quy đã đếm không xuể.

Tống mẫu Tống phụ mỗi năm đều dặn dò y, nay đã thành nhân tài kiệt xuất giang hồ, nên tự giữ phẩm cách, trang nghiêm giữ mình, hai mắt không nên nhìn loạn, vừa thấy người khác ủng hộ mình mặt đã tươi roi rói.

Nhưng y không bao giờ nén được vui.

Song năm nay, y còn chẳng dám nhìn.

Võ công mất hết, phải cậy đến mấy trò hèn hạ, đáng khinh, lợi dụng sơ hở giành lấy quán quân ở Đấu Hoa Hội, thực sự thẹn với cả một dải biển Tiểu Vân đang giơ.

Vu tâm hổ thẹn, lại không thể làm gì.

Trong đầu đột nhiên hiện lên dáng vẻ của muội muội, nàng nằm phía sau tấm bình phong, mặt cắt không một hột máu, nhắm nghiền hai mắt, chẳng buồn tỉnh lại...

Sở Hành Vân nhìn hoa sen trong hồn, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, bị sóng xô lại chẳng hề ngả nghiêng, quả thật là quân tử trong hoa. Ngặt nỗi giờ đương là tháng tư, sen tháng sáu mới nở. Để cho đẹp, mới làm ra một hồ sen giả cho đủ sĩ số, lay động giữa gió mà chẳng dậy nên được chút hương thơm nào.

Y lẳng lặng đứng một chốc, một hồi, rồi lại thêm một hồi nữa, dần dà cảm thấy, chung quanh hình như hơi yên tĩnh quá mức...

Tạ đáng ghét chạy đi đâu mất rồi? Vậy mà lại không tới chọc người ta ghét?

Sở Hành Vân xoay người lại, chỉ thấy Tạ Lưu Thủy đang vắt tréo hai chân ngồi trên lan can, nhìn chằm chằm vào y như đang ôm cây đợi thỏ, Sở thỏ con vừa ngoảnh mặt lại, đã lập tức bị Tiểu Tạ chộp được.

Tạ Lưu Thủy khẽ mỉm cười với y..

Sở Hành Vân đầu tiên là mặt không đổi sắc dời tầm mắt đi nơi khác, tiếp đó lại điềm nhiên như không quay trở về, cuối cùng mới đi vòng sang một đầu khác của hành lang uốn khúc như chưa hề có chuyện gì xảy ra, dựa lan can vọng phong cảnh, thả tâm tư trôi hững hờ.

Đột nhiên, giữa mấy song lan can tòi ra cái đầu của Tạ Lưu Thủy: "Sao tự dưng lại tránh né ta, ngượng à?"

Sở Hành Vân duỗi tay ủn đầu hắn về giữa lan can như đập chuột chù, Tạ tiểu hồn lại thò đầu ra khỏi hoa văn chạm trổ trên lan can: "Ngươi bắt nạt ta. Bắt nạt rồi đã đành, còn phớt lờ ta."

"Đã có lúc nào ta không phớt lờ ngươi?"

"Bây giờ này."

Sở phớt lờ mặc xác hắn, tự tại tựa người lên lan can, đúng lúc này, mặt hồ chợt có động tĩnh, một con rồng nước bỗng quẫy nước dậy sóng mà lên, bắn ra thành mười tám cột nước, không ít du khách đều hoảng sợ biến sắc, lại nghe thấy một câu nói vang dội như chuông đồng:

"Chư vị đừng sợ, chỉ là một kỹ xảo vặt vãnh của lão phu, muốn lấy điềm may cho chư vị anh hùng hảo hán."

Mọi người đều dõi mắt về phía đỉnh nhọn trên mái đình son, tông sư Trương Thiên Minh mặt cười rạng rỡ, bất kể rồng nước dưới hồ có khuấy thiên động địa ra làm sao, ngài cũng đều bát phong bất động, chỉ khi có cơn gió thoảng qua hồ, mới nhè nhẹ đung đưa theo hoa..

Những người khác thì lại không trấn định được như tông sư, con rồng nước kia được ngưng tụ lại từ chân khí, từng giọt trong veo, mà thân rồng vẫn sống động như thật, sừng rồng râu rồng tua tủa, con mắt rồng như có hồn, móng vẩy giương oai, dưới ánh dương hắt xuống, lại như thể một con rồng pha lê đang thăng lên cao. Không ai biết Trương tông sư đã xuất thủ lúc nào, lại càng không biết tông sư làm ra được bằng cách nào.

Con rồng pha lê đầu tiên là bơi một vòng ở mép ngoài, rất nhiều người ngoài thành đều chưa bao giờ được chiêm ngưỡng kỳ cảnh đến thế, đều kinh ngạc cảm thán, mà kế đó, nó lại đột ngột va mình vào cửu khúc lang kiều...

"Rầm!" vang một tiếng rung tai, rồng va vào võ lâm hảo hán đứng trên lang kiều, ai nấy đều như lật đật đặt trên sàng, vừa lảo đảo trái phải, vừa xóc nảy trên dưới, chốc chốc còn bị rồng pha lê phun nước sũng người.

Mấy ngàn thí sinh chen chúc trên lang kiều, vừa nghiêng ngả vừa loạng choạng, người người đều bị phun ướt dầm dề chen tới chen lui, Mộ Dung mới đầu còn lấy tay che, mà về sau đã bất lực, mỗi một lần bị va bật cả người lên, hắn đều ghi nợ trong lòng: Sở Hành Vân, ngươi nợ ơn ta!

Tạ Lưu Thủy xưa nay chưa bao giờ xem Đấu Hoa Hội, cũng chẳng hề để tâm đến, giờ đột nhiên thấy người trong võ lâm lại giơ chân quơ tay loạn xạ như vậy, liền cảm thấy quá buồn cười, đoạn hỏi: "Sao bọn họ không đánh trả? Cứ đứng đực ra đó chờ rồng khạc nước lên người."

"Không được đánh trả, đây là truyền thống lâu đời của Đấu Hoa Hội."

"Ha ha ha, đây cũng là truyền thống? Năm nào ngươi cũng bị xối thành gà rớt nước sôi như thế? Này này, liếc mắt nhìn ta đi, Vân Vân tốt nhất mà, để ý đến ta đi..."

"...Đây gọi là tông sư thị uy, không được đánh trả, đánh trả sẽ xem như từ bỏ thi đấu."

"Ồ, ta hiểu ra, đây là đang muốn ra oai với các ngươi, còn không cho phép các ngươi giáng trả, muốn nói với mấy tên ranh con các ngươi là: Người trẻ tuổi, ngươi còn non và xanh lắm! Ơ mà, năm nay ngươi đứng ở đây, liệu còn bị con rồng nước kia bắt nạt không?"

"Khó nói..."

Còn chưa dứt câu, con rồng pha lê kia đã lao xuống hồ, tan ra thành ngàn vạn giọt nước, biến mất không tăm hơi.

Trên cửu khúc lang kiều chỉ rặt gà rớt nước sôi, duy chỉ mình Sở Hành Vân là bạch y phiêu dật.

"Tại sao! Tại sao lại không khạc nước lên người hắn!"

"Phải đấy! Vệ miện thì ghê à!"

Vài thí sinh căm tức bất bình, cao giọng làm loạn, nhưng mặt hồ vẫn cứ tĩnh lặng như gương, ngay sau đó, lang kiều cửu khúc bắt đầu nổi lên cao, khán giả giơ biển Tiểu Vân giờ đã có thể thấy rõ Sở hiệp khác đại danh đỉnh đỉnh, ai nấy đều hồ hởi háo hức không thôi. Mà Sở Hành Vân thì lại chẳng hề cảm thấy mừng là bao, lòng y đang không ngừng nặng trĩu đi, lại tựa như đạp lên mây xanh, mịt mờ, phập phù, bất ổn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân được nâng lên cao, cao hơn nữa giữa những tiếng reo hò..

Vừa lên tới điểm cao nhất, chợt nghe thấy một tiếng rồng ngâm, con rồng pha lê cong mình vụt lên khỏi mặt nước, "phụt" một cái, khạc nước lên đầy người y.

Sở Hành Vân cũng giống như bao kẻ khác thành con chuột lột, người nhỏ nước tong tong, y ôm quyền, nở nụ cười bất đắc dĩ với mọi người.

Trương tông sư trên mái đình son cũng mỉm cười.

Cuối cùng, tông sư nâng nhẹ ngón tay, con rồng pha lê tan tành mây khói dưới nắng chiếu, vỡ thành muôn vàn giọt nước, vẽ nên một dải cầu vồng.

"Chư vị xin hãy yên lặng!" Trương Thiên Minh dồn khí đan điền, giọng ngân ngàn dặm, "Trước hết, ta cảm tạ chư vị anh hùng hảo hán đã lặn lội ngàn dặm tới đây, giang hồ đời nào cũng có nhân tài, thí sinh năm nay cũng vậy... đều trong veo như nước, hết sức đáng yêu, tốt lắm, tốt lắm. Lão phu nhìn mà lòng thấy vui thay."

Mộ Dung gần như trần trụi đứng bên dưới, bụng chửi đáng yêu quần què!

Trương tông sư đổi chân đứng trên đỉnh mái đình, nắm lấy cành hoa mơ: "Chắc chắn chư vị cũng đều đã đoán được, Đấu Hoa Hội năm nay sẽ đấu hoa mơ!"

Vừa dứt câu, gió bỗng nổi, mấy ngàn vạn cánh hoa tung bay giáng xuống, nước chảy mây trôi, rũ cánh rạng ngời.

Đợi hoa rơi xong, Trương Thiên Minh móc ra một xấp giấy: "Bây giờ ta sẽ bắt đầu tuyên đọc quy tắc tranh tài."

Kẻ bên dưới không ngừng kêu than trong lòng.

Nắng tháng tư phía nam thực quá chói lòa, đợi đến khi quần áo mọi người đã gần khô, Trương tông sư cuối cùng cũng đọc xong, chính ngài đọc mà cũng thấy buồn ngủ, Đấu Hoa Hội trong mắt vị tông sư này chỉ là vài hậu bối cọ xát, mà cũng không làm thế nào được, năm nào cũng phải chạy đến ra mặt một chuyến, xem như lão bối dẫn dắt hậu bối.

"Giờ xin mời minh chủ võ lâm lên đài đọc diễn văn!"

Minh chủ võ lâm nhảy lên đỉnh mái đình, ôm quyền nói: "Hoan nghênh chư vị cao thủ võ lâm đã đến đây tham gia Đấu Hoa Hội! Vậy tiếp theo đây ta xin phép được có đôi câu..."

Bên dưới tiếng than thở dậy trời.

Quả nhiên, minh chủ võ lâm dâng trào cảm xúc, dõng dạc tự nhiên, thế là càng nói càng lâu, đến cuối Tạ Lưu Thủy thực sự đã không chịu nổi, hắn vỗ vai Sở Hành Vân: "... Bạch đạo các ngươi năm nào cũng vậy à?"

Sở Hành Vân gật nhẹ đầu, sau đó tiếp tục làm bộ chăm chú lắng nghe.

"Đừng giả vờ giả vịt nữa, ta biết ngươi chẳng nghe câu nào, nói cho ta nghe thử, vậy hôm nay rốt cuộc là lúc nào mới thi đấu?"

Sở Hành Vân: "Hôm nay không thi đấu."

"Cái gì? Không đúng, ta đọc thấy trên lịch trình thi đấu có viết, sau đọc diễn văn sau sẽ là rút thăm chia nhóm, sau đó liền thi..."

"Đọc diễn văn bao gồm: tông sư thị uy, tuyên đọc quy tắc, minh chủ võ lâm đọc diễn văn, giới thiệu phán quan Đấu Hoa Hội, phán quan tuyên thệ giữ gìn công bằng công chính, sau đó là tới phần thí sinh tuyên thệ, cuối cùng còn có một nghi thức nữa, buổi đọc diễn văn mới xem như chính thức kết thúc. Buổi chiều sẽ là rút thăm chia nhóm, không có thời gian để thi đấu."

"..." Tạ Lưu Thủy không còn gì để nói, lúc này lại nghe thấy minh chủ võ lâm nói: "Chư vị bình tĩnh đừng nóng, ta còn có hai câu cuối cùng..."

"Ngươi xong được rồi đấy." Tạ Lưu Thủy nằm trên lan can, than thở.

"Còn sớm, ông ta mới nói xong phần thứ nhất thôi." Sở Hành Vân dầy dặn kinh nghiệm bên cạnh đột nhiên nói.

Tạ Lưu Thủy lườm y một cái, ngả đầu xuống ngủ, híp mắt một lúc, Sở Hành Vân thấy hắn bỗng dưng lại nhảy xuống, trông như không có ý tốt, không ngừng tới gần mình, nhất định là lại đang ủ mưu kỳ quặc gì.

Cuối cùng, Tạ Lưu Thủy dán sát vào sau lưng Sở Hành Vân.

Sở Hành Vân mặt không đổi sắc tiến về phía trước hai bước.

Tạ mè xửng lại dán "bép" cái tới, Sở Hành Vân tiến thêm hai bước, lưng lại bị dán Tạ keo chó, căn bản không giật xuống nổi.

Sở Hành Vân không dám di chuyển nữa, vị trí y đứng hiện giờ là lang kiều cửu khúc đã nâng lên cao, nói một cách khác, nhất cử nhất động của y đều nằm dưới mí mắt mọi người. Tạ Lưu Thủy ôm lấy vai y, rồi nhấn chặt vào người mình:

"Ngươi xem, đứng nghe minh chủ võ lâm lải nhải không thôi như vậy mãi cũng mệt mà đúng không, chi bằng ngươi nằm lên người ta này?"

"..."

"Giờ ta dán chặt vào ngươi, giống hệt như một tấm giường dựng đứng, ngươi cứ thả lỏng, thả lỏng người ra, buông bỏ trọng tâm, rồi tựa lên người ta là được!"

"Tẻ nhạt, té đi."

Tạ Lưu Thủy còn lâu mới nghe lời y, chỉ lại dính càng chặt thêm. Sở Hành Vân nhúc nhích mấy lần, muốn hất hắn ra, kết quả là lại bị Trương tông sư liếc thấy, rồi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn vào mình.

Sở Hành Vân tức thì không dám cựa quậy nữa.

Tạ tiểu nhân thừa thắng truy kích, dán chặt khư khư, như mọc ra từ trên lưng Sở Hành Vân.

Mặt trời lên dần cao, đã gần tới buổi trưa, trời càng lúc càng nóng, cũng may Tạ tiểu hồn lạnh như tảng băng, tựa vào cũng thấy thư thái...

Người ta vốn mang tính lười, cho dù đầu óc có cần mẫn cố gắng, thân thể cũng sẽ theo bản năng tìm kiếm biện pháp để làm biếng. Sở Hành Vân mới đầu còn đứng thẳng lưng thẳng gối, chỉ thấy chân hơi tê, đến khi minh chủ võ lâm phát biểu tới "Điểm thứ hai, phải nói lời thành tín...", chân đã không còn mỏi, cũng chẳng thấy tê, như thể càng đứng lại càng thoải mái, y cho rằng mình đã đứng quen rồi, không hề nghĩ tới chuyện tự thân thể mình lười biếng, sống lưng tới hông đều từ từ tựa vào người Tạ Lưu Thủy...

Chờ minh chủ võ lâm thao thao bất tuyệt thuyết rằng: "Điểm cuối cùng! Chính là vấn đề an toàn...", Sở Hành Vân đã nằm hẳn lên người Tạ Lưu Thủy.

Tạ Lưu Thủy nghiêng đầu sang, thấy Sở Hành Vân vẫn mặt mày không hề hay biết, bèn khẽ bật cười, tiếp đó âm thầm duỗi tay, ôm trọn lấy y.

Mọi người nhìn lên mái đình hồng, vọng tới khúc lang kiều thứ chín cao cao, đương kim quán quân Sở hiệp khách của bọn họ đang đứng lẻ loi trên đài, phảng phất như vô địch thiên hạ, độc cô cầu bại, mà chẳng ai hay biết, y đang được một người ôm lấy, khanh khanh ta ta, tình lang ý chàng.

"Rồi, ta chỉ nói đến đây thôi, chúc chư vị anh hùng hảo hán trăm trận trăm thắng, mã đáo thành công!"

Bên dưới vang rền tràng pháo tay như sấm động, ăn mừng Minh chủ võ lâm cuối cùng cũng phát biểu xong rồi!

Nhưng rồi, phán quan của Đấu Hoa Hội lại hăm hở nhảy lên đình, rồi dàn thành một hàng ngang.

Sở Hành Vân giả đò nghe diễn văn nghiêm túc như thường lệ, nhưng y từ từ cảm giác, Tạ tiểu hồn sau lưng mình có gì đó không đúng lắm. Tạ Lưu Thủy luôn chẳng hề có hứng thú gì với tiết mục đọc diễn văn, giờ lại hơi nhỏm đầu lên, tập trung tinh thần lắng nghe.

Sở Hành Vân nghiêng đầu sang liếc mắt nhìn hắn, Tạ Lưu Thủy phát hiện ngay sau một giây, hắn mặt dày mày dạn nở nụ cười, lại sấn tới, gò má kề gò má.

Lúc này bọn họ đang đứng dưới mái đình đỏ, trong đình là Trương tông sư đang ngồi lưng thẳng tắp, Sở Hành Vân không muốn mất thể diện, đành phải mặc cho Thủy dính. Bên trên phán quan đang thay phiên nhau tự giới thiệu, đến lượt một kẻ cao to béo tốt mở miệng nói, Tạ Lưu Thủy bỗng nhiên chau mày:

"Người này có gì đó không ổn."

Sở Hành Vân: "Làm sao vậy?"

"Không rõ lắm, cảm giác không đúng, để ta lên đó xem." Tạ Lưu Thủy đang muốn bay lên trên, lại bỗng nhiên quay ngoắt trở về, tranh thủ Sở Hành Vân đang không dám hành động bộp chộp, bèn vươn tay vỗ đầu y, "Tiểu Vân ngoan, đứng yên đây chờ ta trở về."

Nói dứt câu, lập tức phóng đi như tên bắn.

Sở Hành Vân câm lặng, một lúc sau mới nghe thấy hắn nói: "Phán quan này bị đánh tráo rồi."

Chỉ thấy Tạ bồng bềnh nhìn trái ngó phải, rồi ra chiều lắc đầu: "Người này là phúc ngữ sư, miệng hắn tuy có mở ra ngậm lại, nhưng thanh âm không phát ra từ cổ họng, với cả..."

Sở Hành Vân: "Với cả gì?"

"Khó nói lắm, có vẻ là... vóc người không đúng, hơi có điểm khác với dáng vóc thật của hắn, nhưng ta tạm thời vẫn chưa phát hiện được manh mối nào, chỉ nói theo trực giác."

Tạ Lưu Thủy vờn quanh phán quan kia một phòng, rồi lại lượn trở về bên người Sở Hành Vân: "Nếu như có người đánh tráo phán quan, vậy thì khó chơi rồi đây. Ngươi xem, dù ngươi có không mất võ công, thập dương vẫn còn trong người, không muốn chơi xấu đi nữa, nhưng sau lưng lại có biết bao hạng tiểu nhân muốn ngáng chân ngươi như vậy, người khác bất nhân, ngươi tội gì phải nhân nghĩa nữa?"

"Người khác bất nhân là chuyện của người khác, bản thân bất nghĩa cũng là chuyện của bản thân. Hà tất phải lấy lỗi lầm của người khác làm cái cớ cho lỗi lầm của mình." Sở Hành Vân nay đã tính tới phương án tồi tệ nhất, vũ lực của y đã gần như bằng không, trước mắt chỉ có thể thắng dựa vào tà môn ma đạo, nếu như sự tình bại lộ, y sẽ một mình gánh vác hết mọi hậu quả.

Tạ Lưu Thủy bên cạnh lắc đầu ngán ngẩm: "Này, năm mười mấy tuổi ngươi đọc mấy cuốn sách thánh hiền ở Tống gia, đọc cho ngu người luôn rồi đấy phỏng, sao lại chính trực vậy chứ? Cuối cùng ngươi mà bị võ lâm bắt được, thì có mà chết không toàn thây, chừa lại con đường lui, chúng ta tìm kẻ nào đó chết thay..."

"Không cần." Sở Hành Vân nói hờ hững, "Ta sẽ gánh vác mọi chuyện, không cần ngươi phải lo nghĩ."

"Vậy muội muội ngươi phải làm sao?"

"Ta hẹn gặp muội muội dưới suối vàng."

Nói đến nước này rồi, Tạ Lưu Thủy chỉ đành ngậm miệng, hắn im re mãi một lúc, rồi bỗng nhiên phì cười.

Sở Hành Vân lấy làm lạ: "Ngươi cười cái gì?"

"Cười ngươi!" Tạ Lưu Thủy cợt nhả sấn tới, "Sở hiệp khách, ngươi biết bộ dạng vừa nãy của ngươi giống thế nào không?"

Sở Hành Vân mặc kệ hắn.

Tạ Lưu Thủy dán vào người Vân, tự nói một mình, miệng cười nói: "Giống như cô vợ nhỏ cãi nhau với tướng công, chĩa kéo vào cổ bước lùi tới góc tường, vừa khóc vừa thét: Chàng mà không giúp ta đoạt quán quân, ta sẽ chết cho chàng xem!"

"Tẻ nhạt."

"Giống thật mà." Tạ Lưu Thủy chỉ thấy thú vị, gục đầu xuống vai Sở Hành Vân.

Sở Hành Vân duỗi tay, làm động tác gẩy bụi đi. Gẩy gẩy, gẩy Tạ đáng ghét đi.

Lúc này đương buổi ban trưa, mặt trời thẳng trên đỉnh đầu vừa nóng vừa chói, Mộ Dung đứng giữa đám đông đói tới nỗi ngực dán vào lưng, áo quần ướt sũng, người đổ mồ hôi, bụng thì đói meo, lồng ngực nghẹn uất, cuối cùng cũng lết được đến tiết mục tuyên thệ, Minh chủ võ lâm lại nhảy lên trên chóp đình, sau một hồi khích lệ, thì nắm tay nói:

"Ta tuyên thệ!"

Đám đông bên dưới dựa theo quy củ, răm rắp giơ nắm đấm lên.

Cố Yến Đình bị vùi lấp trong đám đông lỡ nhịp mất một giây, hắn mới tham gia hoạt động của bạch đạo lần đầu, vẫn chưa bao giờ thấy tình cảnh như vậy, thủ hạ mặc hắc y bên cạnh liền huých nhẹ vào người hắn: "Tam thiếu."

Bốn phía đều đã phần phật giơ cao tay hưởng ứng, Cố Yến Đình đành phải thành thật giơ tay theo, đặt lên trán, bắt chước mọi người: "Ta tuyên thệ..."

Tạ Lưu Thủy xem xong mà sốc, người lớn vậy mà còn phải tuyên thệ theo minh chủ, mà hài hước hơn là, hắn nghĩ tới hằng bao nhiêu người trong cuộc tới đây khuấy nước đục, giờ bắt buộc phải nhập gia tùy tục theo bạch đạo, nói như vẹt.

Cố Tam thiếu đã dịch dung nấp trong đám đông, tự thấy mất mặt, lại không thể không lặp lại theo Minh chủ võ lâm: "Tôn trọng võ đức, tuyệt không gian lận."

Minh chủ võ lâm đứng trên mái đình khích lệ đám đông: "Tốt lắm! To giọng lên!"

Dựa theo lệ cũ, câu này phải đọc ba lần, Sở Hành Vân cũng ngây dại giơ cao tay, y vừa nói: "Ta tuyên thệ."

Tạ Lưu Thủy đã ở bên cạnh phụ họa: "Ta đánh rắm."

Sở Hành Vân: "Tôn trọng võ đức, tuyệt không gian lận."

Tạ Lưu Thủy: "Phụt phụt phụt, phẹt phẹt phẹt."

Sở Hành Vân trợn trừng mắt với hắn, Tạ Lưu Thủy rũ tay xuống cười: "Ông trời, người bên cạnh ta tuyên thệ nhưng chỉ toàn là lời xàm thôi, ta đã phọt ra hết hộ y rồi, sau có không tuân theo cũng là lẽ dĩ nhiên."

Sở Hành Vân thầm lắc đầu ngán ngẩm trước hành vị của Tạ cợt nhả, người này lừa gạt ông trời xong, liền kéo tay y, "Này, giờ té được rồi đúng không? Xong rồi mà."

Sở Hành Vân vẫn đứng bất động, ngay sau đó, Trương tông sư vận sức nhảy lên, nói: "Rồi! Hậu bối năm nay toàn là anh tài phong hoa, tuổi trẻ hoạt bát, làm ta như trông thấy phong mạo giang hồ sau này! Tốt lắm! Hiện tại, ta tuyên bố..."

Tạ Lưu Thủy cứ tưởng tông sư sẽ tuyên bố Đấu Hoa Hội chính thức khai mạc, không ngờ Trương tông sư lại lớn tiếng hô: "Nghi thức xông vịt chính thức bắt đầu!"

"..." Tạ Lưu Thủy vỗ vai Sở Hành Vân, "Ổng vừa nói gì vậy? Xông gì?"

"Xông vịt."

Tạ Lưu Thủy: "... vịt?"

Lập tức, cả một tràng "quạc quạc quạc" đã choán kín không gian, mặt hồ chợt nổi lên cả một mảng lông trắng muốt mượt mà như nhung, Tạ Lưu Thủy quay đầu sang, vừa hay trông thấy cả bầy vịt trắng đang bơi tới.

"... Từ từ, bầy vịt này để làm gì? Đây là vịt xông chúng ta đấy chứ... Tại sao bạch đạo các ngươi lại muốn làm cái nghi thức ngu ngục này?"

Sở Hành Vân điềm nhiên nhìn bầy vịt: "Xông vịt, đọc gần giống với xông lên, muốn khích lệ thanh niên tài tuấn phấn đấu, lấy may."

"Mẹ nó chứ, là ai nghĩ ra tối kiến này vậy?"

"Trương tông sư."

Tạ Lưu Thủy không còn gì để nói, Trương Thiên Minh hiện đang ngồi trong đình đỏ, phe phẩy cây quạt, một mặt là trông đợi, một mặt là mừng vui, nhất đại tông sư như ngài thích nhất là xem hậu bối ôm vịt xông vịt, vừa thú vị, lại vừa hề.

Ngay lúc đó, mấy trăm con thuyền chèo ra giữa mặt hồ, bầy vịt vội vàng chia nhau ra, bắt đầu bám theo thuyền của từng nhà, bơi tới bơi lui xung quanh lang kiều cửu khúc:

"Nào nào nào, muốn xông vịt phải mua vịt trước chứ! Tiểu ca ơi, ta thấy ngài căn cốt thanh kỳ, thật sự là nhân tài luyện võ, thi tài lần này sẽ thắng được, đừng coi thường nghi thức xông vịt, vận khí cũng là một loại thực lực, tranh tài lần này đoạt được số mấy là nhờ nó cả đấy!"

Mộ Dung nhổm người lên nhìn.

Người nọ hớt hải tiếp đón: "Công tử ngài mau mau xem đi, chỗ ta có vịt nhanh, vịt lẹ, vịt rất nhanh, vịt cực nhanh, vịt siu nhanh, đảm bảo ngài xông thẳng tới quán quân! Xông vịt chính là xông vận, vịt xông ra bao xa ngài sẽ đi được xa ngần ấy, truyền thống lâu đời bao năm như vậy, kiểu gì cũng có cái lý của nó! Không có tiền thì thôi chứ có tiền ai lại không mua vận, chư vị! Mau xem đi mau xem đi, mười lượng bạc một con vịt nhanh."

"Cắt cổ thế! Con vịt này mạ bạc trắng à?" Tạ Lưu Thủy nói, "Lại còn là vịt nhanh hạng kém nhất, ai dà, tiền bán vịt cuối cùng sung vào đâu?"

Sở Hành Vân: "Minh chủ võ lâm, dùng làm chi phí cho đại hội."

"Lông cừu mọc trên người cừu... Bạch đạo các ngươi ôi thật, bội phục bội phục."

Đúng lúc này, một chiếc thuyền con xuôi về phía Sở Hành Vân: "Thiếu hiệp bạch y đằng đó! Xem một con đi nào, ngài là đương kim quán quân đấy phỏng, tới đây, Sở hiệp khách, cho ngài con này!" Người này lấy từ dưới mui thuyền ra cả một lồng vịt trắng, "Xem đi xem đi, đều là ta lén để dành cho ngài trước đấy, vịt khỏe cực kỳ, nhanh nhất trên đời không vịt nào bì kịp, bán cho ai ta cũng thấy tiếc! Cất công giữ lại cho ngài!"

Trên thuyền còn có một tiểu cô nương, đang hoảng sợ nhìn Sở hiệp khách, bên cạnh nàng là một con vịt nhỏ gầy còm, ốm yếu dặt dẹo, bị mấy con vịt to xác đẩy tới đẩy lui, cuối cùng ngã lộn cái "tõm" khỏi thuyền xuống hồ.

Sở Hành Vân duỗi tay vớt vịt con lên, xoa xoa bộ lông ướt sũng của nó, rồi nói: "Đa tạ ngài, ta mua con này là được."

Người tới thấy chào hàng không thành, cũng không nhiều lời nữa, mà đi sang nơi khác tìm mối mới, một lúc sau, trên tay mấy ngàn thí sinh ai cũng đã có một con vịt.

Tạ Lưu Thủy đứng bên cạnh hỏi: "Giờ phải xông như thế nào?"

Sở Hành Vân ngồi xổm xuống, thả vịt con xuống hồ, rồi vốc ít nước lên, nhẹ tay tắm táp cho con vịt một phen.

Tạ Lưu Thủy câm nín, hắn nhìn mấy nghìn người đứng bên bờ hồ nghiêm túc tắm vịt, một thôi một hồi sau mới hỏi: "À thì, không có ý xúc phạm bạch đạo các ngươi, ta chỉ muốn hỏi một câu mà thôi, người trong bạch đạo các ngươi hình như ai cũng có tật ở não thì phải?"

Sở Hành Vân không trả lời, xem ra con vịt con này ốm yếu bẩm sinh, Sở Hành Vân tấp hai vốc nước lên rồi thôi, dùng tay bế nó, con vịt con trắng muốt kêu khe khẽ, muốn chui vào trong lồng ngực Sở Hành Vân như muốn kiếm tìm hơi ấm, Tạ Lưu Thủy tay nắm hoa mơ, xách cổ con vịt không biết điều này lên, không cho nó chui vào, sau đó buông nhẹ tay một cái, thả nó thẳng xuống nước.

Hơi với chả ấm, lượn xuống hồ nhanh.

Sở Hành Vân không vừa lòng, đang muốn ôm con vịt con đáng thương trở về, đúng lúc này lại nghe thấy Minh chủ võ lâm dồn khí đan điền hô: "Bắt đầu xông vịt!"

Một bầy vịt rất nhanh, vịt cực nhanh, vịt siu nhanh của các thí sinh bắt đầu bơi đi vèo vèo như tên bắn khỏi cung, tức thì có đến mấy ngàn con vịt vượt nhanh bơi kín cả hồ.

Sở Hành Vân cũng không trông chờ con vịt này có thể vượt nổi ai, y ngồi xổm xuống, ân cần phất phất tay với nó, con vịt con quẫy cái chân, bơi đi chậm rề rề.

Người đứng xem bên bờ ao sen đều hồ hởi phấn chấn, bình phẩm năm nay ai sẽ phất, ai sẽ lụi như đang chỉ điểm giang sơn. Sở Hành Vân chẳng hề có hứng thú gì với vụ này, y chỉ đi ngang qua, mà cũng không để tâm đến trên đó ra sao.

Tạ Lưu Thủy thì lại để ý lắm, hắn trôi qua lang kiều cửu khúc, lắng nghe du khách xung quanh đang trò chuyện điều gì:

"Này ngươi xem! Con vịt kia bơi chậm như vậy, năm nay người nọ chắc chắn là lụi rồi, thứ hạng thấp lắm!" Một người con gái áo đỏ đứng bên hồ, Tạ Lưu Thủy nhận ra đây chính là bà chủ quán cược bạc Sở Hành Vân tất thắng hôm nọ, nàng đang kéo người chồng ốm yếu của mình, vừa nhảy nhót vừa hô to, mặt tựa hoa đào, má ửng hây hây, lúm đồng tiền duyên dáng.

Chồng nàng đang giúp nàng giơ biển Tiểu Vân, liền nói: "Con vịt kia hình như là của á quân năm ngoái, năm nay chắc cũng sẽ không tệ đến thế chứ."

"Hừ, ngươi thì biết cái gì! Chắc chắn là thứ hạng không xong rồi, á quân lần trước bị Sở Sở nhà ta đánh bại thê thảm, đáng thương hết sức! Ơ, ngươi xem sao mà còn có cả một con bơi sau con vịt này nữa! Lạ nhỉ, sao có con vịt bé như vậy? Là ai thả?"

Chồng nàng đáp: "Hình như là Sở hiệp khách thả."

Nàng áo đỏ chợt làm bộ ngộ ra chân lý: "Bảo sao, kẻ mạnh đích thực không bao giờ tin vào mấy lời vô căn cứ như thế, đây mới đúng là phong phạm của Sở Sở nhà ta."

"......" Cánh tay chồng nàng khuỵu nhẹ xuống, âm thầm hạ thấp biển Tiểu Vân, làm biếng một phen, còn miệng thì nói: "Nương tử, sao nàng có thể tiêu chuẩn kép như vậy được cơ chứ?"

"Ha ha ha, lạc thú của đời người là tiêu chuẩn kép mà, con dứt ruột đẻ ra còn có đứa dài đứa ngắn, việc nào mà cũng xử trí bằng chằn chặn, chi bằng để ta đi làm thần toán! Ngươi đừng có làm biếng, nâng biển Tiểu Vân cao lên cho ta!"

Tạ tiểu hồn trôi một vòng, rồi lại bay trở về bên người Sở Hành Vân, vờ như chỉ đang lượn qua lợn lại, Sở Hành Vân đang tính xem tiếp theo nên làm gì, không có tâm trí đâu để ý đến Tạ Lưu Thủy, tới khi quay đầu sang, đã không thấy bóng dáng Tiểu Tạ đâu, tơ dắt hồn dẫn thẳng xuống nước.

Không biết Tạ gây sự lại đang định gây ra sự gì, Sở Hành Vân lắc đầu, không buồn nghĩ nữa. Một lúc sau, chợt nghe thấy cả tràng kinh hô vọng lại từ đầu bên kia bờ: "Trời trời! Mau nhìn con vịt kia đi! Má ơi nhanh vậy, là của ai?"

Thoạt tiên Sở Hành Vân cũng không buồn liếc mắt, nhưng tiếng kinh hô càng ngày càng vang dội, y quay mặt lại, lập tức trông thấy một dải sóng bạc đầu trên mặt hồ. Mà dẫn đầu làn sóng bạc kia chính là con vịt con trắng muốt.

Con vật nhỏ kia không hiểu sao lại như thể mọc thêm đôi cánh, lướt băng băng trên mặt nước, xé ra cả dải bọt nước trắng xóa như tuyết, cuối cùng xông thẳng lên thành số một.

Trên mặt hồ, hai cánh hoa mơ lẳng lặng chao liệng xuống.

Mọi người đều há hốc, bà chủ áo đỏ mừng rỡ reo hò, bóp chặt lấy người chồng mình: "Ngươi xem ngươi xem! Vịt xông của Vân nhà ta dù có nhỏ con nhất cũng sẽ xông lên dẫn đầu được! Đây gọi là mệnh đã định sẵn, thiên mệnh khó trái!"

Trượng phu miệng xuýt xoa, nhưng vẫn chịu khó chịu khổ vẫy vẫy biển Tiểu Vân về phía Sở hiệp khách đứng trên lang kiều thứ chín hộ nàng.

Quanh bờ hồ dọc hành lang, đều vang dội tiếng vỗ tay hoan hô, cung chúc Sở hiệp khách xông vịt tới quán quân. Sở Hành Vân đứng bên mép lang kiều, nhìn chằm chằm xuống hồ như muốn hưng sư vấn tội, quả nhiên, chỉ một chốc sau, từ dưới hồ đã trồi lên một con Tạ tiểu hồn.

Sở Hành Vân khẽ gập ngón tay, giật tơ dắt hồn tới, đang muốn hỏi xem Tạ gây sự làm cho y nổi bật như vậy là có mục đích gì, nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, tay đã bị người kia nắm lấy.

Tạ Lưu Thủy một tay nắm chặt lấy tay y, một tay chống lên lan can, nhảy vụt lên, cười khẽ nói:

"Ngươi sẽ thắng thôi, chớ có lo."

"Sở hiệp khách, lâu ngày không gặp."

Sau khi nghi thức kết thúc, Sở Hành Vân đang dùng bữa với Mộ Dung, bỗng nhiên có bốn vị công tử nhà giàu từ bàn bên cạnh đi sang, đeo vàng quấn bạc, hào khí lắm thay.

"Năm đó có thể bại dưới tay đương kim vô địch cũng xem như là vinh hạnh của ta."

Mộ Dung ngước mắt lên nhìn, ồ, đây đúng là tứ đại thế gia khinh công năm đó đã bị Sở Hành Vân đánh cho tan tác heo may: Thôi Sử Hoàng Nghiêm. Mộ Dung nhìn bộ dạng bóng gió xỉa xói của bọn họ thì rất bực, liền bật cười nói: "Năm đó ngươi thành bại tướng dưới tay hắn vẫn còn dễ lắm, năm nay muốn thua dưới tay hắn?" Mộ Dung nói xong lắc đầu, "Khó khăn lắm thay, ngươi phải tới tận vòng thứ ba mới được đánh với hắn, khó bằng giời."

"Ngươi!"

"Thôi thôi, Sử công tử, đó là Mộ Dung gia."

Vị họ Sử liền tức tối hằm hằm ngồi xuống, rồi bật cười mỉa với Sở hiệp khách: "Thiên lý mã cũng có khi trượt chân, danh sách thi đấu Đấu Hoa Hội dài như vậy, Sở hiệp khách, chúng ta cứ thong thả nhìn xem. Hi vọng có cơ hội được thi tài với ngươi."

Sở Hành Vân gật đầu tán đồng, Mộ Dung ngồi bên cạnh cũng cười mỉa lại: "Ta thấy Sử công tử ngươi vẫn cứ nên nghĩ cách làm thế nào qua được vòng đầu tiên cái đã rồi hãy tính."

Tứ thế gia khinh công không để ý tới, vung tay bỏ đi.

Mộ Dung khịt mũi coi thường bọn họ, võ lâm luận võ thắng thua là thường tình, tài nghệ mình không bì người, không nỗ lực luyện rèn thì thôi, lại còn suốt ngày nghẹn uất ức trong lòng, mưu tính xem nên đạp đổ kẻ đánh bại mình thế nào, Mộ Dung khinh bỉ nhất là mấy kẻ như vậy, hắn nói với Sở Hành Vân: "Tội gì mà ngươi phải nhường bọn họ? Cứ vặc lại chết chúng đi, xem thử chúng có thể làm được gì?"

Sở Hành Vân lắc đầu, nay đã chẳng phải xưa, những người này trước kia kết thù kết oán với y, Cố Tam thiếu cố tình rò rỉ tin tức cho bọn họ, chính là để bọn họ tới gây khó dễ cho mình, cũng không biết những kẻ này sẽ tác oai tác quái thế nào nữa đây.

Đang nghĩ ngợi, lại phát hiện Tạ tiểu hồn đã biến mất. Tên này cậy mình đang là hồn, xuyên tường nhập phòng, theo dõi bốn vị công tử kia, nghe lén bọn họ nói chuyện, mãi đến tận khi tơ dắt hồn không thể kéo dài thêm nữa, mới đành bất đắc dĩ quay về.

Sở Hành Vân bèn hỏi hắn có nghe ngóng ra được gì không, Tạ Lưu Thủy lắc đầu: "Chẳng có gì, bọn họ ra ngoài xong chỉ nói chuyện vớ vẩn, chẳng nhắc chữ nào về Đấu Hoa Hội."

Dùng xong cơm, bọn họ lại trở về lang kiều cửu khúc, mặt trời dần chìm về Tây, mấy ngàn thí sinh đều đang đứng, Mộ Dung than thở: "Cái trò này còn định rề rà tới tận lúc nào nữa! Mãi vẫn chưa hết!"

"Còn khuya." Bên cạnh có người đáp, "Rút thăm chia tổ chắc phải đến sẩm tối, giờ mới chia tới tổ thứ ba thôi mà."

Mộ Dung thật sự chỉ muốn lăn đùng ra đất, Sở Hành Vân thì lại nhẹ nhàng hơn nhiều, y là đương kim quán quân, chỉ cần ló mặt xong là đã có thể té nhanh phắn gọn, cuối cùng Mộ Dung đáng thương phải đứng mãi cho tới chạng vạng mới đến lượt mình rút thăm: Trưa ngày mai, tổ thứ mười, đường đua thứ ba. Trở về xong, hắn bắt Sở Hành Vân bỏ tiền khao một bữa thả ga.

Ngày hôm sau, vòng thi đấu đầu tiên của Đấu Hoa Hội chính thức mở màn.

Hoa mơ thành rừng, muôn vàn bụi hồng tuôn rơi, luật lệ thi đấu cũng hết sức đơn giản, mấy ngàn người được chia ra làm mười tổ, mỗi tổ bố trí hai mươi đường đua, sau tiếng còi, dùng khinh công nhanh nhất băng qua rừng hoa mơ, sẽ có phán quan tính giờ đứng ở đích. Mỗi tổ đều thi ba ván, cuối vòng thì lấy thành tích trung bình của ba ván để xếp hạng, lựa ra một trăm người có thành tích cao nhất tiến vào vòng trong.

Theo lý thì Sở Hành Vân thân làm đương kim quán quân sẽ không cần trình diện, nhưng vì muốn nghe ngóng tin tức, kịp thời thăm dò đối thủ từ ngay vòng đầu, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, cho nên Sở Hành Vân đã cải trang, trà trộn vào khu khán giả, chốc chốc lại thả Tạ tiểu hồn ra, bắt hắn bay tới quan sát cận cảnh tình hình chỗ đường đua.

Hai tuyển thủ dự thi nối đuôi nhau đi vào trường đua, vòng thi đấu đầu hầu như không có gì đáng xem, khán giả đều không mấy làm hứng thú, Tạ Lưu Thủy thì lại soi xét kỹ càng từng li từng tí, tìm kiếm sơ hở, không hiểu tại sao, quy tắc thi đấu của Đấu Hoa Hội vốn đã khắt khe, năm nay dường như còn khe khắt hơn bội phần, bao nhiêu mánh khóe của hắn đều chẳng có đất dụng võ, bởi tất cả thí sinh đều phải vượt qua ba cửa ải trước lúc thi đấu.

Ải thứ nhất - soát người: mấy năm trước chỉ không cho phép lén lút mang theo bất kỳ vũ khí nào vào trường thi, năm nay lại bắt buộc phải giao nộp hết vật phẩm trên người ra, toàn thân không có gì ngoài quần áo, Tạ Lưu Thủy muốn lợi dụng ám khí, ảo thuật, chuốc thuốc, nay đều thành nan đề. Hoặc có muốn đặt đồ tại nơi nào đó trong trường thi trước thì cũng khó, sau mỗi vòng thi, sẽ có chuyên gia tới kiểm tra địa điểm thi đấu một lần, dù có thể giấu kỹ không bị phát hiện đi nữa, thì tới lúc tranh tài, dưới hàng ngàn con mắt như vậy cũng chẳng dễ gì lấy được đồ.

Ải thứ hai - xét nghiệm thuốc, do mười tám vị dược sư của võ lâm trấn giữ, không cho phép tuyển thủ dùng bất cứ dược vật nào trước và trong quá trình dự thi, không hề có ngoại lệ, nếu như đang ôm bệnh trong người cần dùng thuốc, vậy thì xin mời dứt khoát rút khỏi thi đấu. Muốn dựa vào dược vật giúp Sở Hành Vân duy trì nội công một quãng thời gian hay là bỏ thuốc trước cho đối phương cũng đều bất khả thi.

Ải cuối cùng - nghiệm khí kế - cũng chính là cửa ải làm Tạ Lưu Thủy đau đầu nhất, cấp bậc chân khí của mỗi người đều khác nhau, thuộc tính cũng bất đồng, sau khi được kiểm tra ở ải này, chân khí của tất cả thí sinh đều sẽ được ghi chép lại trong sổ, nếu như trong những vòng thi kế tiếp lại phát hiện ra chân khí thay đổi, sẽ chứng tỏ rằng hắn đã gian lận, phải bị nghiêm khắc xử lý theo quy củ võ lâm.

Trước hết, chưa bàn đến chuyện có giành được chức quán quân hay không, Sở Hành Vân cũng đã mất hết võ công, thậm chí còn chẳng qua nổi cửa ải này, nếu như tùy tiện tìm một kẻ chân khí thuần dương độ khí cho y, vậy thì cũng chỉ độ được đến một mức độ nào đó, mà trong võ lâm ngoài Sở Hành Vân thì chẳng còn ai là thập dương, lấy đâu ra người để mượn nội công. Làm vậy nhất định sẽ bại lộ chuyện cấp bậc chân khí không thích hợp, thêm vào một vấn đề còn chết người hơn, một hơi chân khí được độ có thể tiêu tan bất cứ lúc nào, chẳng may trong lúc thi đấu Sở Hành Vân bị phát hiện không hề có chân khí, không giống với lúc nghiệm khí, vậy thì vẫn là con đường chết như cũ.

Tạ Lưu Thủy vừa bay lượn vừa quan sát, Sở Hành Vân ngồi trên khán đài cũng đang chăm chú để ý, hai bên đường đua rừng mơ có một đống đèn lồng đo chân khí, một khi phát hiện ra chân khí của tuyển thủ dự thi không thích hợp với kết quả đo ra được ở nghiệm khí kế, đèn chân lưu sẽ lập tức phát nổ, đưa ra cảnh báo.

Sở Hành Vân thầm nghĩ, chân khí của Tạ Lưu Thủy có tính chất khác của y, một khi để Tạ tiểu hồn phụ thân đánh thay, đèn chân lưu nổ tung, sự thể sẽ bại lộ, hoặc dù có để Tạ Lưu Thủy phụ thân thông qua nghiệm khí kế, như vậy sẽ có thể đảm bảo chân khí trước sau như một, song làm như vậy, kết quả nghiệm khí sẽ không phải thập dương, vậy làm sao y có thể chứng minh được mình là Sở Hành Vân thật? Chân khí chính là gân cốt trời ban, tuyệt đối không thể phút trước là dương, phút sau hết dương được, nếu như y không chứng minh được mình đúng là Sở Hành Vân mang chân khí thập dương đã đoạt chức quán quân năm ngoái, vậy thì việc y dùng vệ miện ghi danh chính là đánh lận con đen, chung quy lại vẫn là một con đường chết.

Y nhất định phải nghĩ ra được một kế, sao cho vừa có thể dùng chân khí thập dương thông qua nghiệm khí kế, lại vừa có thể không làm đèn chân lưu hai bên đường đua nổ tung.

Vòng thi đấu thứ nhất chẳng có gì hồi hộp, chỉ là đua tranh tốc độ, đào thải phần lớn những kẻ ôm tâm thái chơi chơi đến dự thi. Chạng vạng đã có bảng xếp hạng, Sở Hành Vân và Tạ Lưu Thủy trà trộn trong đám đông, tỉ mỉ đọc thứ hạng.

Đứng số một: Tiêu Nghiên Băng.

"Ôi chao, không ngờ lại là tiểu mỹ..."

Hai chữ "mỹ nhân" còn chưa nói ra xong, người kia bỗng nhiên đã bị nhấc bổng cổ, lơ lửng giữa không trung như treo cổ tự tử.

"Mỹ cái gì?"

Tiêu Nghiên Băng lạnh lùng ngồi trên đầu tường, ngón tay khẽ giật, tơ vô ảnh thít chặt vào người kia, hắn cười nhìn người này giãy giụa hấp hối, tứ chi co giật.

Đám đông đang xúm lại xem bảng tức thì lùi ra thật xa, Bách Quỷ Thủ Tiêu Nghiên Băng - nam sinh nữ tướng - bình sinh hận nhất người khác bình phẩm dung mạo, nghe thấy là muốn giết người.

Vì không muốn lạc loài, Sở Hành Vân cũng lùi bước theo đám đông, đúng lúc đó chợt nghe thấy từ trong tường vọng ra một câu: "A di đà phật."

Khóa sắt hồng liên phược sát trên mắt cá chân đột nhiên thít chặt, Tiêu Nghiên Băng ngã lộn nhào từ đầu tường xuống đất.

Tiếng chửi của Tiêu Nghiên Băng dần nhỏ đi, giọng cũng càng ngày càng xa xôi, hẳn là đã bị hòa thượng Tịch Duyên kia lôi đi. Sở Hành Vân liếc mắt nhìn bảng, Tiêu Nghiên Băng phát huy hết sức, ngồi tít số một, còn Tịch Duyên thì lại giấu tài, chỉ xếp thứ bảy mươi tám.

Sở Hành Vân còn bắt gặp vài cái tên quen thuộc khác, vì tranh tú cẩm sơn hà, năm nay Triển Liên cũng đến đại diện cho Vương gia, xếp hạng thứ mười hai. Mộ Dung thì xếp thứ mười bảy, hôm qua Sở Hành Vân đã tâm sự với Mộ Dung, Mộ Dung gia tại vốn đã có tiếng tăm trong chốn giang hồ, không cần phải mất công giấu giếm thực lực, nhưng cũng đừng phô hết sức mình ở vòng đầu tiên, tàm tạm qua là được.

Đúng lúc này, Tạ Lưu Thủy chỉ vào chính giữa bảng: Người thứ năm mươi, Cố Dật Chi.

"Đây là tên giả Cố gia Tam thiếu Cố Yến Đình đang dùng. Năm mươi chằn chặn, không đầu không đuôi, vừa vặn chính giữa."

Người trong cuộc xưa nay chưa bao giờ thích xuất đầu lộ diện, nổi thì bị ghét, đói rét thì bị khinh, chỉ có không cao không thấp, thường thường vừa vừa mới không làm người khác chú ý. Theo sát "Cố Dật Chi" là một kẻ tên "Hải Văn Yến", xếp thứ năm mươi mốt.

Sở Hành Vân nói: "Người này chẳng nhẽ chính là thủ hạ Cố Yến Đình mang đến?" Trận đấu giữa người này với Mộ Dung, Mộ Dung thì không có gì đáng lo, Sở Hành Vân liền chú ý đến hắn.

Tạ Lưu Thủy gật đầu: "Hắn gần như luôn ở cạnh Cố Yến Đình, ta đoán là để dọn dẹp chướng ngại vật hộ Tam thiếu nhà hắn.."

Ánh mắt hai người từ từ lướt xuống cuối, rồi nhìn thấy cái tên thứ một trăm: Tiêu Hồng.

Tạ Lưu Thủy cau mày suy tư: "Người này... có phần kỳ quái, hắn hình như đang quá giấu giếm thực lực."

"Lần trước ở dưới lòng đất Lý gia, không phải ngươi đã chứng kiến thân thủ của hắn rồi sao? Người này hẳn là... kém một chút so với Triển Liên."

Tạ Lưu Thủy không đáp, một lúc sau mới nói: "Người này không giống với lần trước giao thủ lắm. Hiện tại hắn trông như là... võ công tinh tiến rất nhanh, rồi lại không chịu để lộ ra."

Trận chiến lần đó có Cố Yến Đình, Sở Hành Vân không rảnh lo Tiêu Hồng, nhưng y không hiểu sao Tiêu Hồng lại cố ý chọn xếp thứ nhất từ dưới lên, nếu như muốn giấu tài vậy sao không nấp tại lưng chừng như Tịch Duyên và Cố Yến Đình, dứt khoát lấy thứ hạng cuối trái lại còn gây chú ý.

Xem xong hết một lượt, Sở Hành Vân mới phát hiện, trên bảng không hề có tứ đại khinh công thế gia, y liền ngẩng đầu lên dò lại lần nữa, Tạ Lưu Thủy vỗ lên người y: "Ngươi đừng tìm nữa, ta cũng xem rồi, thật sự không có, Thôi Sử Hoàng Nghiêm, không hề có một kẻ nào"

Sở Hành Vân cau chặt mày, những kẻ này chắc chắn sẽ không giảng hoà, tuy võ công của bọn họ kém tắm, nhưng cũng không đến nỗi trượt ngay từ vòng một, hẳn là...

"Thôi thôi, ngươi đừng suy nghĩ nữa." Tạ Lưu Thủy nói, "Ngươi có nghĩ hói đầu cũng chẳng để làm gì, bọn họ thích giở trò gì thì giở, binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, đi thôi nào, đến chỗ lang kiều cửu khúc đi, tiết mục quan trọng đại nhất còn chưa tới nữa đây."

Đối với đại chúng, vòng thi đấu đầu tiên xem cũng được mà không xem cũng chẳng sao, bọn họ vẫn còn nán lại chính là để xem tiết mục chính ngày hôm nay: Thiên tuyển trận.

Vòng thi đấu thứ hai, một trăm người qua vòng một sẽ quyết đấu 2:2, mà thiên tuyển trận thì chính là Trương tông sư khai công bày trận, dùng phương pháp thiên tuyển xác định thứ tự phân tổ của 100 người này, lấy đó làm công bằng. Vì vậy, vận may cũng là một phần của thực lực, nếu như trực tiếp gặp phải đối thủ mạnh, vậy cũng chỉ ngậm đắng nuốt cay chấp nhận bị đào thải. Sở Hành Vân nghĩ bụng, nếu như biết cách lợi dụng cơ hội này, thì sẽ có thể để kẻ mạnh loại nhau, kẻ yếu đánh nhau, như vậy ít nhất cũng có thể đảm bảo sau mỗi trận sẽ giữ được một đối thủ yếu, diệt một kẻ địch mạnh, cứ dìu kẻ yếu loại kẻ mạnh như vậy, đến vòng thứ ba, y sẽ có thể chiếm được vài lợi lộc.

Bóng tối buông xuống, ráng chiều đang rực đỏ, tựa như hắt màu chàm lên chu sa. Trương tông sư đứng trên chóp mái đình đỏ, vẫn duy trì bất động, rồi đột nhiên vận công phát lực, hai tay áo bay phần phật, một luồng chân khí thông thoáng choáng ngợp mặt hồ, vút thẳng lên mây xanh, bao kẻ trông thấy đều thất kinh biến sắc, ngay sau đó, một trăm tấm thẻ đỏ chao liệng giữa không trung, bay về phía một trăm vị tiến vào vòng trong.

"Chư vị cao thủ, đối chiếu thử xem trên thẻ có đúng... là tên của mình hay không, nếu như không đúng, thì phải mau chóng báo cáo ngay lập tức, quá hạn sẽ không chịu trách nhiệm, đều sẽ bị xử lý theo tội mạo danh thế thân."

Tạ Lưu Thủy bồng bềnh trên mặt hồ, lượn vòng quanh trăm tấm thẻ, xem từng cái một lần.

Trăm người đều im lặng.

"Nếu như họ tên đã không sai, vậy thì lão phu sẽ khai trận!"

Vừa dứt lời, mặt hồ tức thì phụt lên trăm cột nước, trên đỉnh cột nước nâng thẻ đỏ, ngay lập tức, cột nước bắt đầu hướng lại gần nhau, uốn éo chồng chéo lên nhau, cuối cùng tụ lại thành một luồng, hô mưa gọi gió trên mặt hồ, khuấy lên một cơn lốc xoáy nước, trăm tấm thẻ chao đảo giữa sóng nước.

Sở Hành Vân lẳng lặng xem, bỗng nhiên chỉ thấy Tạ Lưu Thủy tay nắm hoa mơ bay vào trong trận. Sở Hành Vân chưa kịp gọi hắn, tơ dắt hồn đã bị cuốn vào thiên tuyển trận, Tạ Lưu Thủy tức thì cũng bị kéo vào bên trong con rồng nước, không nhìn rõ dáng vóc, như đã tan vào với bọt sóng xõa tung. Sở Hành Vân giật nhẹ ngón tay, muốn kéo hắn trở về, song sau đó lại nghĩ có khi là người này đang có suy tính gì đó, liền im lặng xem biến chuyển.

Đến khi trận pháp kết thúc, Trương tông sư thu khí đứng thẳng, trăm tấm thẻ được chia thành hai nhóm, lơ lửng giữa không trung, Sở Hành Vân nhìn sang, rồi giật mình:

Tiêu Nghiên Băng đấu Tịch Duyên, Triển Liên đấu Tiêu Hồng, Cố Dật Chi đấu Hải Văn Yến, gần như tất cả kẻ mạnh đều đang tự loại bỏ nhau, đâu chỉ vậy, cách chia tổ này khiến cho hầu như đều là mạnh giết nhau, yếu đánh nhau, bảo đảm những kẻ võ công cao cường đều sẽ gặp phải đối thủ vướng tay chân, dẫn đến đào thải khắc nghiệt nhất, còn những kẻ võ công thường thường thì lại đều đấu với người có thân thủ làng nhàng, được giữ lại hết sức hết mình.

Sở Hành Vân nhìn chăm chú vào Tạ Lưu Thủy đang bay lượn trên không trung, cảm thấy thực khó lòng tin nổi. Muốn làm được chuyện như vậy, đầu tiên hắn phải nhớ được tên toàn bộ một trăm tuyển thủ, sau đó, nếu như có thể đối ứng tên với thân thủ mà bọn họ triển lộ trong vòng đầu tiên, hắn sẽ còn phải lẻn được thiên tuyển trận, một trăm cột nước bên trong xoáy nước đều di chuyển vun vút không theo bất cứ quy luật nào, trên đỉnh mỗi cột nước đều có thẻ đỏ ghi rõ họ tên, hắn nhất định sẽ phải nhớ kỹ họ tên ứng với mỗi cột nước, đồng thời ghi nhớ vị trí mỗi cột nước di chuyển tới đâu, rồi vào thời khắc thiên tuyển trận sắp kết thúc, thì bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất để đánh tráo, cuối cùng, trận pháp kết thúc, vị trí đã định.

Trăm kẻ vào vòng trong nhìn cách chia trận, không ít cao thủ đều mặt mày biến sắc, đều không ngờ được ngay vòng thứ hai đã trắc trở như vậy, song xưa nay không ai dám hoài nghi tính công bằng công chính của Đấu Hoa Hội, Tạ Lưu Thủy nhìn sắc mặt bọn họ tái mét, trắng bệch thì hết sức buồn cười: "Ta làm như vậy, xác suất thắng của ngươi đã tăng lên không ít rồi, mai cứ xem bọn họ tự giết nhau đi."

"Trí... trí nhớ của ngươi rất tốt sao?" Sở Hành Vân hỏi. Có thể làm được chuyện như vậy, trí nhớ đâu chỉ là tốt, mà quả thực phải là... gần như thần tích.

Tạ láu cá chớp mắt với y, cười nói: "Thủ đoạn nho nhỏ mà thôi, không đáng nói đến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung