C14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Will chạy đến tòa nhà đang xây, hơi thở dồn dập, tim đập loạn trong lồng ngực. Cậu không ngừng tự hỏi, liệu Jack có ổn không, liệu mình có đến quá muộn? Khi bước chân cậu chạm đến ngưỡng cửa bị bỏ hoang cẩn thận tiến vào, ánh mắt đảo quanh không gian âm u. Bụi bặm bám đầy trên những bức tường bê tông, và tiếng gió thổi qua những khung cửa sổ trống tạo nên âm thanh rít rợn người.

Ở một góc phòng, dưới ánh sáng lờ mờ, Will thoáng thấy một hình dáng nhỏ bé đang cuộn mình trên đống gạch. Tim cậu chùng xuống, và lập tức chạy đến. "Jack!"

Cậu bé khẽ cựa mình, mở mắt nhìn lên với vẻ ngái ngủ. "Thầy Will?"

Will thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh Jack. "Con có sao không? Con đã ở đây bao lâu rồi?" Cậu hỏi, giọng tràn đầy lo lắng.

Jack dụi mắt, vẫn còn mơ màng, rồi ngồi dậy. "Con không sao, thầy ạ. Con đến đây chơi. Có một người đàn ông đến chơi cùng con, ông ấy rất vui tính" cậu bé nói, miệng nhoẻn lên cười ngây thơ. "Con chơi cùng ông ấy một lúc rồi mệt quá nên ngủ thiếp đi."

Will cau mày. "Người đàn ông đó là ai? Ông ta có làm gì con không?" Cậu cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng không thể giấu được sự lo lắng. Jack dường như không nhận ra, chỉ lắc đầu một cách hồn nhiên.

"Con không biết ông ấy là ai. Nhưng ông ấy không làm gì đâu. Ông ấy kể chuyện và cười rất nhiều." Jack đáp, đôi mắt trong sáng đầy vô tư. Nhưng việc cậu bé không thể nói rõ người đàn ông đó là ai khiến Will cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Will cẩn thận kiểm tra Jack, từ đầu đến chân. Cậu không phát hiện thấy vết thương hay dấu hiệu bất thường nào trên cơ thể của cậu bé, nhưng trong lòng vẫn còn đầy nghi ngờ. Có điều gì đó không đúng, nhưng cậu không muốn làm Jack hoảng sợ. Sau khi xác nhận rằng cậu bé không gặp nguy hiểm gì , Will ngồi xổm xuống trước mặt Jack.

"Có lẽ chúng ta nên về thôi, mẹ con đang rất lo lắng" Will nói, giọng nhẹ nhàng. Jack gật đầu, khuôn mặt vẫn còn thoáng chút mệt mỏi. Không chút do dự, Will quay lưng lại, cúi xuống và bảo Jack leo lên lưng cậu.

Jack nhanh chóng trèo lên, vòng tay ôm chặt lấy cổ Will, đầu tựa vào vai cậu. "Thầy Will, con xin lỗi vì đã làm thầy lo lắng" Jack nói nhỏ, giọng như một lời thú nhận ngây thơ.

Will chỉ mỉm cười dịu dàng, dù trong lòng vẫn còn đó những nỗi bất an chưa lời giải. "Không sao đâu. Miễn là an toàn, thầy không trách con."

Will cõng Jack ra khỏi tòa nhà, từng bước chậm rãi nhưng vững vàng, đôi chân dường như cảm nhận rõ sự mệt mỏi dồn nén sau những giờ phút căng thẳng tìm kiếm. Cơn gió đêm thổi qua, lạnh buốt nhưng lại khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Và từ phía sau, Will có thể cảm nhận ánh mắt của Lecter đang dõi theo mình. Hắn vẫn điềm tĩnh bước theo sau, không một lời nói, nhưng ánh nhìn ấy chưa từng rời khỏi cậu từ lúc gặp Jack. Lecter chẳng hề quan tâm đến câu chuyện về người đàn ông bí ẩn kia, không bận lòng về sự nguy hiểm tiềm ẩn mà Jack có thể đã đối mặt. Trong mắt hắn, tất cả những gì quan trọng, tất cả những gì đáng để hắn chú ý, chính là người đó.

Will không thể thấy rõ biểu cảm của Lecter, nhưng cậu có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén ấy, vẫn không đổi, vẫn kiên định như từ đầu. Một sự chăm chú không lời, như thể trong mắt Lecter, mọi thứ ngoài Will đều trở nên vô nghĩa. Hắn chẳng màng đến chuyện Jack có an toàn hay không, hắn chỉ để ý đến những phản ứng, cảm xúc, và từng cử chỉ của Will.

Cậu biết, nhưng lại cố phớt lờ điều đó. Thế giới bên ngoài có thể đang hỗn loạn, có thể sụp đổ, nhưng trong khoảnh khắc này, tất cả những gì Will cần là đưa Jack trở về an toàn. Nhưng với Lecter, hắn chỉ cần Will.
Sau khi đưa Jack về nhà an toàn, Will đứng trước cửa căn hộ của mình, định quay lại chào Lecter trước khi vào. Nhưng khi tay cậu vừa chạm vào tay nắm cửa, một bóng lưng thấp thoáng ở hành lang đối diện khiến cậu khựng lại. Ánh sáng lờ mờ chiếu lên dáng người kia, và bất ngờ, những hình ảnh mơ hồ trong giấc mơ của Will ùa về — bóng lưng quen thuộc, cao lớn nhưng xa vời. Cảm giác ngột ngạt, khó chịu, như thể có điều gì đó đang bị che giấu, bỗng chốc trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng cậu.

Will ngẩn người, đôi mắt không thể rời khỏi hình bóng ấy. Đầu cậu như váng lên bởi những mảnh ký ức đứt đoạn, mơ màng và đầy mơ hồ. Có một sự thôi thúc mạnh mẽ, như bản năng kéo cậu về phía người đó. Không do dự thêm, Will bỏ mặc Lecter đứng đó, bước vội qua hành lang và chạy về phía người kia.

"Này!" Will gọi lớn, hơi thở hổn hển. "Ryan!"

Người kia khựng lại và quay đầu, khuôn mặt hiện rõ dưới ánh sáng của chiếc đèn treo tường. Hóa ra đó là Ryan — hàng xóm của Will. Cậu ta nhìn Will với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng có chút bối rối vì sự khẩn trương trên gương mặt của Will.

"Có chuyện gì không, Will?" Ryan hỏi, giọng nhẹ nhàng, bình tĩnh nhưng đầy thắc mắc.

Will hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại nhưng trong lòng vẫn rối bời. "Trước đây… tôi và cậu có từng quen nhau không?"

Ryan im lặng trong giây lát, nét mặt không thay đổi, nhưng trong đôi mắt thoáng qua chút gì đó mà Will không thể giải mã. Sau một hồi, Ryan cười nhẹ, một nụ cười mang chút mỉa mai, nhưng không hẳn là chế giễu. "Cậu nghĩ có, thì sẽ có," Ryan đáp, giọng lửng lơ và khó nắm bắt.

Will đứng đó, lạc lối giữa thực tại và những mảnh ký ức rời rạc trong đầu. "Tôi…"

"Will." Giọng của Lecter vang lên phía sau, lạnh lùng và cứng rắn. Hắn bước đến đứng cạnh Will, ánh mắt sắc lạnh lướt qua Ryan, tỏ rõ sự không hài lòng. Có điều gì đó trong không khí giữa họ, sự căng thẳng không lời.

Lecter nhìn Ryan với ánh mắt khó chịu, như thể hắn không hề ưa cái cách Will vừa thân mật hỏi han người khác trước mặt mình. "Có vẻ như cậu đang quấy rầy bạn của tôi" Lecter nói, giọng đầy vẻ kiểm soát, nhưng lại che giấu bằng sự bình thản. Ryan nhướng mày, không hề tỏ ra sợ hãi hay bối rối trước ánh mắt lạnh lùng của Lecter.

"Quấy rầy? Tôi chỉ đứng đây thôi, không phải lỗi của tôi nếu Will lại chạy đến như vậy" Ryan đáp lại, giọng đều đều, không có dấu hiệu né tránh. Sự đối đầu nhẹ nhàng giữa hai người khiến không khí giữa ba người trở nên nặng nề.

Will đứng giữa hai ánh mắt sắc bén, cảm giác như một thứ gì đó mong manh đang sắp bị kéo căng đến đứt. Cậu không thể hiểu nổi tại sao tình huống này lại trở nên căng thẳng như vậy, nhưng điều rõ ràng là Lecter không hề thoải mái. Ánh mắt của hắn nhìn Ryan giống như một kẻ đang bảo vệ lãnh thổ, không muốn bất cứ ai xâm phạm.

"Ryan" Lecter nói, giọng có phần mỉa mai. "Tôi nghĩ cậu nên về phòng trước khi có hiểu lầm gì không đáng xảy ra."

Will đứng giữa hành lang, cảm giác căng thẳng bao trùm khi cả Ryan và Lecter đang đối diện nhau. Ryan, người hàng xóm mà Will cứ ngỡ chỉ là một kẻ xa lạ vô hại, giờ đây tỏ ra không dễ bị lấn át. Tướng tá của cả hai người đàn ông này đều vạm vỡ, đầy đặn và không ai chịu nhường ai trong không khí ngột ngạt của sự đối đầu thầm lặng.

Ryan nhíu mày, không cười nhẹ nhàng như lúc trước nữa. Thay vào đó, anh bước lên một bước, tiến đến sát Will. Không chần chừ, Ryan đưa tay ra nắm lấy cổ tay Will một cách bất ngờ giữ chặt, đôi mắt anh sáng lên vẻ quyết liệt mà chưa từng có trước đây.

"Cậu nên nhớ, Will" Ryan nói, giọng thấp nhưng rõ ràng, "Không phải lúc nào cũng nên để người khác quyết định thay cho mình."

Lecter không đợi thêm một giây nào. Ánh mắt hắn lập tức tối lại, đầy nguy hiểm. Với sự nhanh nhẹn và quyết đoán, hắn vươn tay ra, bắt lấy cổ tay còn lại của Will, kéo cậu lại gần hơn về phía mình, như muốn khẳng định rằng hắn sẽ không để ai, kể cả Ryan, xâm phạm đến Will. Đôi mắt Lecter khóa chặt vào Ryan, không hề chớp, lạnh lùng và sắc bén như lưỡi dao.

"Cậu nên thả Will ra, trước khi mọi chuyện đi quá xa" Lecter cảnh cáo, giọng hắn dù nhẹ nhàng nhưng toát lên sự đe dọa ngầm. Hắn siết nhẹ tay cậu, như một dấu hiệu cho cả Ryan lẫn Will biết rằng hắn không có ý định để mọi thứ chỉ dừng lại ở đây.

Ryan không hề nao núng, ánh mắt kiên định của anh đối mặt trực diện với Lecter, không chút sợ hãi. "Tôi nghĩ Will có thể tự quyết định điều đó" Ryan nói, không hề lùi bước, đôi tay vẫn nắm chặt cổ tay Will.

Will cảm thấy như bị kẹt giữa hai ngọn núi, sức ép của cả hai người đàn ông đều khiến cậu bối rối và ngột ngạt. Cổ tay cậu bị giữ chặt bởi hai lực đối nghịch, và sự căng thẳng này không chỉ đến từ việc bị nắm giữ, mà còn từ cảm giác quyền quyết định của mình đang bị tranh giành.

Không khí càng thêm nặng nề. Những tia nhìn sắc bén, đầy thách thức giữa Lecter và Ryan dường như biến hành lang nhỏ hẹp thành đấu trường. Sự quyết liệt của cả hai người đàn ông rõ ràng không chỉ đơn thuần vì lý do ai quan tâm đến Will nhiều hơn, mà còn là cuộc đấu về sự thống trị.

Will cảm thấy nhịp tim mình dồn dập, không chỉ vì sức ép từ hai phía, mà còn vì sự mập mờ của chính bản thân. Sự trỗi dậy của ký ức về bóng lưng mơ hồ trong giấc mơ, cảm giác quen thuộc nhưng không thể với tới. Cậu không thể phủ nhận rằng Ryan có điều gì đó gợi lên sự tò mò và nghi vấn trong cậu. Nhưng đồng thời, Lecter — với sự chiếm hữu rõ ràng, cùng sự chăm sóc kì lạ mà cậu đã cảm nhận suốt thời gian qua — cũng tạo nên một lực hút không thể giải thích được.

Trong khoảnh khắc ấy, Will nhận ra rằng câu trả lời không nằm trong tay Ryan hay Lecter, mà là chính cậu phải tự mình đối diện và quyết định. Nhưng liệu cậu có đủ can đảm để làm điều đó khi bị giằng xé bởi hai thế lực mạnh mẽ đến thế này?

"Cậu nên cẩn thận với những người như vậy, Will" hắn nói, giọng nói trầm ấm nhưng ẩn chứa sự kiểm soát. "Không phải ai cũng có ý tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro