Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lang y xem qua tình hình của Lưu Vũ, bà nói là do sợ hãi quá độ cộng thêm hai ngày không được chợp mắt nên dẫn đến hôn mê, chỉ cần ở nhà điều dưỡng vài ngày liền có thể hồi phục lại.

"Mấy vết thương trên người Lưu thiếu gia đều là vết thương ngoài da. Dùng đúng lượng thuốc đã kê là được, không đáng ngại."

"Cái đó..." Lưu lão gia nhìn thân thể đầy thương tích của con trai bảo bối nhà mình, lúng túng không biết nên mở lời như nào.

Lang y này chính là bà đỡ cho mẹ Lưu Vũ năm xưa nên từ khi Lưu Vũ mới lọt lòng bà đã đi theo giúp cậu chuẩn bệnh. Bà làm sao lại không biết được Lưu lão gia đang lo lắng điều gì.

Liếc mắt nhìn Lưu Vũ vẫn hôn mê, bà liền kéo Lưu lão gia sang một bên thấp giọng nói: "Ngài yên tâm, ta đã kiểm tra từ trong ra ngoài một lần rồi. Đại thiếu gia chỉ bị mấy vết thương ngoài da, còn lại...đều không có vấn đề gì cả."

Tảng đá trong lòng Lưu lão gia rốt cuộc cũng được gỡ bỏ, tức khắc cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ông đích thân tiễn lang y ra tận cửa, hào phóng thưởng thêm cho bà mấy lượng bạc.

Lưu lão gia tâm trạng vui vẻ quay lại phòng Lưu Vũ đúng lúc cậu vừa tỉnh dậy, đang dựa lưng vào mép giường nói chuyện cùng Tiểu Thúy.

"Con trai ngoan của ta, sao lại ngồi dậy rồi? Mau nằm xuống mau nằm xuống!!"

Lưu lão gia bước nhanh đến bên giường, ấn Lưu Vũ nằm lại vào trong chăn, miệng thì liên tục lải nhải đủ điều. Nói cái gì mà về sau không cho phép cậu một mình ra khỏi cửa sau giờ Mùi, không cho phép lên chùa mà không có ông đi cùng, không cho phép...

Lưu Vũ nhìn phụ thân vì lo lắng cho mình mà nhọc lòng, sống mũi có chút cay cay. Cậu mỉm cười, không phản bác lại ông lời nào. Mới hai ngày không gặp mà tóc của cha đã bạc đi vài phần.

Lưu lão gia nói một tràng dài thật dài rồi lại đau lòng mà sờ lên gương mặt tái nhợt tiều tụy của con trai mình. Giúp Lưu Vũ vén gọn tóc rối trên trán lên, ánh mắt ông phức tạp rồi thở dài một hơi.

"Phúc lớn, mạng lớn. Ông trời phù hộ..." Lưu lão gia chắp tay làm động tác A Di Đà Phật, trong lòng vẫn còn nơm nớp sợ hãi: "Nếu như thực sự xảy chuyện gì, ta làm sao còn mặt mũi để đi gặp mẹ con."

Ông vừa nói vừa nâng vạt áo lên lau nước mắt. Nhìn cha già khóc thương tâm như vậy, khóe mắt Lưu Vũ cũng đỏ hoe. Cậu vươn tay từ trong chăn ra, áp lên bàn tay gầy guộc nhăn nheo của cha mình, nức nở nói: "Là con trai bất hiếu, làm cha lo lắng..."

"Nói bừa gì vậy?! Cái gì mà làm ta lo lắng chứ?" Sắc mặt Lưu lão gia lập tức thay đổi, ông đánh nhẹ vào bàn tay Lưu Vũ một cái rồi nói: "Con đúng là không cần mạng nữa mà! Xảy ra chuyện thì người khổ nhất không phải là chính bản thân con sao?"

"Lại còn cố chấp chạy lên núi tìm sư trụ trì. Đừng cho là ta không biết con...Là vì...Là vì tên ăn mày thúi kia! Thật sự làm cho Lưu gia chúng ta mất mặt mà. Con nói xem con..."

Lại tới rồi, lại tới rồi...Lưu Vũ bĩu môi lẩm bẩm nói: "Không phải mà..."

"Đừng hòng nói dối ta! Tiểu Thúy đều kể hết rồi. Con lén lút chạy tới kho củi đưa thuốc cho hắn, ngày thường mất ăn mất ngủ vì hắn nên mới vội vàng lên chùa tìm sư trụ trì."

Lưu lão gia càng nói càng tức, ông quát lớn: "Lúc trước là bởi vì tên tiểu tử kia ăn trộm chiếc vòng ngọc bích mà mẹ con để lại nên ta mới trách phạt. Con còn chạy tới đưa thuốc cho hắn là có ý gì?"

"Cha, cái này thì cha không đúng rồi." Lưu Vũ đã tóm được sơ hở của cha mình, chiếc vòng ngọc bích không phải chính là điểm mấu chốt sao.

Lưu Vũ ôm lấy cánh tay ông làm nũng nói: "Con vừa nghe Tiểu Thúy nói qua. Chiếc vòng kia không phải đã tìm được rồi sao? Là do cha để sai chỗ chứ nào có phải Tán Đa ăn trộm..."

"Con..." Lưu lão gia sợ nhất là chiêu làm nũng này của Lưu Vũ, ông lại càng không ngờ được từ trước đến giờ ông đã nuôi lớn một con sói con trong nhà.

Sói con này cư nhiên vì một tên gia đinh mà chỉ điểm lỗi sai của ông. Tuy rằng chiếc vòng kia là do ông để sai chỗ thật. Nhưng mà...mắc mớ gì con trai bảo bối nhà mình lại đứng ra nói đỡ cho tên tiểu tử thúi kia!

Lưu lão gia tức đến đỏ mặt, trừng mắt với Lưu Vũ. Cậu thấy vậy thì liền nhanh chóng nhào vào vòng tay của ông, giả vờ ngoan ngoãn.

"Cha, nếu không phải Tán Đa cứu con khỏi bọn lưu manh cả hai lần thì bây giờ cha làm sao có thể nhìn thấy con vẫn sống sờ sờ ở đây. Mấy tên kia luôn muốn cưỡng đoạt con, Tán Đa mà không kịp thời xuất hiện, có lẽ con đã..."

Lưu Vũ đem tất cả mọi sự việc xảy ra trong hai ngày qua kể chi tiết lại cho cha nghe. Trong quá trình kể thì có thêm mắm dặm muối một chút cho câu chuyện càng thêm đậm đà.

Cậu miêu tả cảnh đánh nhau của Thiết Tử và Tán Đa hết sức sinh động. Lưu lão gia nghe xong cũng chỉ biết kinh hồn bạt vía, vạn phần bội phục Tán Đa.

Sắc mặt của ông đã hòa hoãn đi không ít nhưng vẫn không tình nguyện nói: "Xem ra tên ăn mày kia cũng không phải là vô dụng..."

Lưu Vũ bất mãn, đánh nhẹ vào tay ông một cái nhắc nhở: "Cha đừng gọi hắn là tên ăn mày nữa được không? Hắn cũng có tên mà. Là Tán Đa! Tán Đa!"

"Được được được. Tán Đa Tán Đa." Lưu lão gia thấy Lưu Vũ vừa nhắc tới Tán Đa hai mắt đều sáng rực lên, trong lòng càng thêm phiền muộn.

Ông thầm nghĩ hiện tại đến mười con trâu cũng khó có thể kéo đứa con vô tâm của ông trở về như xưa. Nhưng xác thực Tán Đa đã cứu Lưu Vũ hai lần, trong lòng Lưu lão gia vẫn cảm thấy rất cảm kích.

"Lần này hắn đã lập công lớn, lát nữa ta sẽ thưởng cho vài lượng bạc rồi để hắn trở về tiếp tục làm tổng quản sự hậu viện. Được chưa?"

"Cái đó..." Lưu Vũ vỗ vỗ vào vai Lưu lão gia, dò hỏi: "Tán Đa có thể tiếp tục làm thị vệ thân cận của con không ạ?"

"Thân cận? "

Thân cái gì mà thân?! Hai đứa cả ngày đều dính với nhau thành một khối luôn rồi chứ ở đấy mà thân với chả cận! Thực sự cho rằng ta bị mù hay gì, có chủ tử với thị vệ nào thân cận như hai đứa không vậy? Ta cảm thấy tóc trên đầu mình lại phải bạc thêm vài phần mất thôi.

"Lần này con bị bắt cóc là do không có thị vệ bên người đấy. Hồi trước trên phố thoát nạn, nhờ có Tán Đa đi theo bảo vệ. Hắn một mình cân ba, đánh cho bọn côn đồ kia lên bờ xuống ruộng. Vậy tại sao hắn không được làm thị vệ của con?" Lưu Vũ bĩu môi, thổi phình má giống như một con cá nóc nhỏ.

Lý lẽ rõ ràng không thể phản bác. Bị con trai bảo bối dùng gương mặt đáng yêu kia nhìn chằm chằm, Lưu lão gia có chút mềm lòng. Ông cảm giác trái tim của Lưu Vũ không có gì ngăn cản liền có thể bay thẳng đến Đông Doanh xa xôi rồi.

Lưu lão gia vẫn là không can tâm, ông thử bắt lấy sợi dây hy vọng cuối cùng, dò hỏi: "Người khác không được sao?"

"Không được!" Lưu Vũ cười cười nói: "Con chỉ muốn Tán Đa thôi."

————

Tán Đa đã được khôi phục lại chức vụ thị vệ thân cận của Lưu Vũ. Bởi vì Lưu thiếu gia vẫn còn phải dưỡng thương trên giường nên bữa ăn hằng ngày của cậu đều là do Tán Đa cùng Tiểu Thúy bưng vào.

Lưu lão gia đã dặn dò Tiểu Thúy là phải để ý kỹ hai người bọn họ, không được để họ làm ra chuyện gì khác người.

Kể ra thì cũng thấy thương Tiểu Thúy, nàng nào có khả năng quản chuyện của chủ tử nhà mình. Hơn nữa hiện tại toàn bộ thời gian đều bị Lưu thiếu gia bắt đi trông coi cửa hàng cùng quản lý hậu viện. Nên là trong phòng ngủ kia lúc nào cũng chỉ có mỗi Lưu Vũ Tán Đa hai người bọn họ ở cùng nhau.

Một bàn tay trắng trẻo, khớp xương thon dài vươn ra khỏi chăn bông, các ngón tay câu lấy mép giường. Hình như cậu vừa mới ngủ dậy, âm thanh hơi khàn khàn mang theo chút giọng mũi vừa mềm vừa ngọt.

"Ta đói rồi~" Lưu Vũ lăn lộn trong chăn một hồi, đầu nhỏ vừa chui ra liền bị kéo vào một vòng tay quen thuộc. Cậu nheo nheo hai mắt, vô thức cọ cọ vào cổ đối phương.

"Bữa trưa đến rồi, để ở trên bàn, đi ăn thôi!"

"Ta không thoải mái..." Lưu Vũ nhắm mắt lại rầm rì: "Không muốn xuống giường đâu..."

Câu nâng tay lên chỉ chỉ Tán Đa rồi lại chỉ vào miệng mình. Vốn là một đôi môi căng mọng mềm mại nhưng bởi vì mấy ngày đau ốm liền trở nên tái nhợt, càng nhìn càng thấy thương.

Tán Đa đi đến trước bàn, gắp một ít thức ăn ra bát rồi bưng đến bên miệng Lưu Vũ: "A~"

Lưu Vũ liếc hắn một cái, đột nhiên thẹn thùng mà cười rộ lên. Cậu vốn dĩ chỉ định làm nũng một tẹo để trêu Tán Đa, ai ngờ hắn thực sự bưng thức ăn đến đút cho cậu.

Tuy rằng như thế này rất xấu hổ nhưng lại sợ Tán Đa giận dỗi nên Lưu Vũ đành phối hợp há miệng ăn thức ăn do Tán Đa đút: "Món này ngon thật!"

Lưu Vũ nhai miếng thịt trong miệng, mở to mắt kinh ngạc. Dường như được tiếp thêm năng lượng, cậu không chờ nổi mà muốn chia sẻ cùng Tán Đa: "Ngươi mau nếm thử xem!"

Tán Đa hơi khó xử nhìn vào bát thịt kho tàu: "Ta không ăn, thịt mỡ."

"Ăn một miếng, ăn một miếng thôi." Lưu Vũ ôm lấy cánh tay hắn làm nũng nói: "Đảm bảo rất ngon."

Thắng không nổi đại chiêu mà Lưu Vũ tung ra, Tán Đa ngửi ngửi miếng thịt, đem đôi đũa trên tay đảo một vòng. Nghĩ nghĩ một chút, vẫn là dùng đầu đũa Lưu Vũ vừa ăn qua kia gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.

Béo mà không ngấy, rất thơm. Đũa Lưu Vũ đã dùng qua, càng thơm.

Lưu Vũ nhìn hắn cười ha hả rồi tiếp tục thưởng thức món tôm nõn xào. Cậu một bên bắt Tán Đa ăn cùng mình một bên nói: "Đây là tôm tươi đúng không? Mùi vị rất tuyệt, tay nghề của dì Lý đúng là ngày càng tiến bộ."

"Ăn thêm miếng cơm đi." Tán Đa sợ Lưu Vũ ăn toàn thịt sẽ bị mặn liền tức tốc đút cho cậu một miếng cơm.

Cứ như vậy, ngươi một miếng ta một miếng, ăn hết bát cơm mất hẳn nửa canh giờ. Đến tận khi Tiểu Thúy đến thu dọn bát đũa thì hai người mới đang uống canh.

————

"Ngươi ngủ cùng ta đi."

Buổi tối, khi Tán Đa định rời đi, Lưu Vũ nằm ở trên giường kéo kéo tay áo hắn. Tán Đa có chút hoang mang nhìn qua thì thấy cậu dịch người vào trong, để trống một khoảng ở ngoài đủ cho người nằm. Ý tứ quá rõ ràng!

Tán Đa phát hiện Lưu Vũ sau khi trở về liền thay đổi rất nhiều. Khả năng cao là bởi vì lúc đó đã bị bọn bắt cóc tác động nghiêm trọng đến tâm lý, hiện tại vẫn còn cảm thấy sợ hãi nên càng ngày càng...dính lấy hắn.

Không còn là bộ dạng của đại thiếu gia cao cao tại thượng trước đây. Thay vào đó Lưu thiếu gia ít nhiều đã thả lỏng hơn, vừa thẹn thùng vừa thẳng thắn biểu đạt cảm xúc của chính mình.

Sự thay đổi này khiến Tán Đa có chút kinh ngạc. Chắc chắn không thể nói rằng hắn không vui bởi ngay từ lần đầu gặp mặt Tán Đa đã bị Lưu Vũ thu hút rồi.

Cái ngày không nhận lại được câu trả lời từ Lưu Vũ, trái tim Tán Đa đau đớn đến phát điên. Hắn không biết hiện tại là thật hay là mơ? Lỡ như bị vứt bỏ một lần nữa, vậy chẳng phải hắn lại rơi vào một vòng tuần hoàn đau khổ hay sao?

Trong mối quan hệ này, Tán Đa luôn ở thế bị động. Dù bản thân là một tên gia đinh thấp hèn nhưng hắn cũng có lòng tự trọng của riêng mình. Nếu đã khát vọng mối quan hệ của cả hai diễn ra như ý muốn, tại sao không...thử thêm lần nữa?

Nghĩ như vậy, Tán Đa tay nhanh hơn não liền cởi bỏ áo ngoài, nằm ngay ngắn xuống bên cạnh Lưu Vũ. Cả hai người đều nằm bất động nhìn trần nhà, không ai dám mở lời.

Bàn tay nhét trong chăn của Lưu Vũ đột nhiên bị nắm lấy. Cậu giật mình nhìn về phía Tán Đa. "Đối với em, tôi là gì?"

Đôi mắt trong veo của Tán Đa lúc này thật giống với lúc hắn tỏ tình trong kho chứa củi. Hắn lặp lại câu hỏi lần nữa, nằm nghiêng người nhìn thẳng vào Lưu Vũ. Tán Đa vô cùng nghiêm túc, mở miệng khẩn cầu: "Bây giờ, tôi muốn biết đáp án của em. Trả lời đi!"

Bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm, trái tim Lưu Vũ đập bình bịch liên hồi tựa như muốn nhảy vọt ra bên ngoài.

"Đáp án của ta..." Nhìn không ra sao? Hay là phải đích thân ta nói ngươi mới yên tâm?

"Ngươi sao vậy? Đừng khóc mà..." Nhìn đôi mắt long lanh ngấn nước của Tán Đa, trái tim Lưu Vũ liền mềm xèo thành một vũng nước.

"Tôi không có khóc..." Tán Đa phủ nhận, hắn quay mặt đi lấy tay che kín lại. Lưu Vũ vuốt vuốt lưng hắn dỗ dành như một đứa trẻ nói: "Thả lỏng, thả lỏng nào..."

Nếu không mau nói sự thật cho tên ngốc này biết thì có phải hắn thực sự sẽ khóc sao? Lưu Vũ nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ phía sau, cúi đầu hôn lên má hắn một cái: "Ta thích ngươi."

Tán Đa kinh ngạc quay lại, mặt hai người gần trong gang tấc: "Gì cơ?"

"Ta...Xin lỗi...Lần trước..." Lưu Vũ rũ mắt xuống không dám nhìn hắn, giọng nhỏ nhẹ như tiếng muỗi vo ve: "Thích...ưm..."

Chưa đợi Lưu Vũ nói xong, Tán Đa liền tiến đến ôm lấy cậu, kéo cậu vào một nụ hôn sâu. Đôi môi mềm mại ngọt ngào như mật quấn lấy nhau âu yếm dịu dàng, hai người hôn nhau không muốn tách rời.

Đây là lần đầu tiên Lưu Vũ chủ động tiếp cận với dục vọng nguyên thủy của con người. Những lần trước đều là do tác động của kỳ phát tình nên cảm giác mang lại cũng hoàn toàn khác nhau. Hạ thân của cả hai đều cương cứng, dán dát cạnh nhau. Lúc này Tán Đa mới lưu luyến mà buông tha cho đôi môi của Lưu Vũ.

Lỗ tai Lưu Vũ đỏ như xuất huyết, cậu dựa vào ngực Tán Đa há miệng thở hổn hển, toàn thân không khỏi run rẩy. Lồng ngực mềm mại áp sát vào người đối diện, phập phồng lên xuống. Hoàn toàn là muốn thách thức cực hạn của Tán Đa.

Lo lắng đến việc Lưu Vũ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Tán Đa không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Hắn ôm cậu một hồi lâu để ổn định tâm tình, ở bên tai cậu thở dốc nói: "Đêm nay tha cho em đó...Ngủ đi..."

Câu nói mang tính ám chỉ cực mạnh này càng gợi lên sự mong chờ trong lòng Lưu Vũ. Cậu vừa thẹn thùng vừa bực bội mà ôm chặt Tán Đa một lúc. Đầu dựa vào lồng ngực ấm áp, tay nắm bàn tay thô ráp. Lưu Vũ chầm chậm nhắm mắt lại, nói: "Cảm ơn..."

"Còn có..." Một lúc lâu sau, Lưu Vũ nhìn qua Tán Đa đã ngủ say, trộm hôn lên mặt hắn một cái, thấp giọng nói: "Gặp được ngươi, là điều may mắn và hạnh phúc nhất."

Cậu nằm xuống nhắm mắt lại. Người bên cạnh lúc này mới mở mắt, khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn cúi đầu rồi không nhịn được liền đặt nụ hôn lên mái tóc của Lưu Vũ. Vòng tay đang ôm cậu cũng siết chặt hơn, mang theo tâm trạng vui mừng mà đi ngủ.

Những ngày sau đó, hai người vì tâm ý tương thông nên càng dính chặt không rời. Tiểu Thúy thường xuyên bắt gặp khung cảnh Tán Đa ôm đại thiếu gia tắm nắng ngoài sân hoặc là thiếu gia ngồi bên cạnh dạy hắn học chữ.

"Như này đã đúng chưa vậy?"

"Đúng rồi...Tán Đa thật giỏi!"

Lưu thiếu gia không chút ngại ngùng giơ ngón tay cái khen ngợi, Tán Đa cũng ngốc ngốc hùa theo mà "thích thích thích thích" không ngừng.

Lưu Vũ được Tán Đa cõng chạy quanh sân, cậu nằm trên lưng hắn chỉ huy vòng tới vòng lui rồi cười khanh khách như một đứa trẻ. Tiếng cười vang vọng khắp sân nhà, dọa tới cả những chú chim đang đậu trên cành cây cao.

Có nên nói thiếu gia đã bị Tán Đa lừa cho ngốc rồi không? Thoạt nhìn thì có vẻ cả hai đều rất hạnh phúc.

Thời điểm hai người bọn họ ở cạnh nhau, xung quanh dường như xuất hiện một tấm kính chắn. Trong tầm mắt họ chỉ nhìn thấy đối phương, không thèm coi ai ra gì. Vì thế lúc Tán Đa cùng Lưu Vũ càng ngày càng sát rạt vào nhau, Tiểu Thúy bắt buộc phải giả bộ ho khan nhắc nhở hai người chú ý một chút.

Không đủ xa, vẫn là cách nhau không đủ xa! Ai da, phận làm nha hoàn thật khổ quá đi!

Lưu Vũ lười biếng nằm nhoài lên bàn đá, giương mắt nhìn Tán Đa bị một đám nha hoàn vây quanh. Cậu rốt cuộc cùng hiểu vì sao lần trước Song nhị tiểu thư đến chơi cậu lại không thấy vui rồi.

Lưu Vũ đang ghen, ghen đến mức muốn xé xác đám nữ nhân vây quanh Tán Đa.

Tán Đa trẻ trung, cường tráng, anh tuấn đẹp trai. Lưu Vũ rất thích Tán Đa, nhưng cậu không muốn người khác thích Tán Đa! Ai mướn đâu trời!

Không ai được phép thích Tán Đa hết. Người được hắn hôn là ta, người được hắn ôm là ta, người ngủ cùng hắn là ta, người hắn tỏ tình cũng là ta! Các ngươi dựa vào đâu mà dám tranh giành Tán Đa của ta???

Còn cả Song nhị tiểu thư kia nữa. Ta nhịn ngươi hơi lâu rồi đấy! Ngươi có thể hay không đến lấy lại khăn tay về đi? Không thì có thể đưa nó cho tên béo gác cửa ý, hắn ta đã yêu thầm ngươi rất lâu rồi.

Hoặc là ngươi có thể suy nghĩ đến Lực sư phụ phía bên Trương công tử. Hắn gần đây bị Trương công tử bắt đi xem mắt ba lần rồi. Nếu thích có thể nhờ ta báo danh hộ, ta đây sẵn lòng.

Làm ơn đừng tặng khăn tay cùng túi thơm cho Tán Đa nữa, ta không muốn giữ chúng trong nhà!

Lửa giận trong lòng Lưu Vũ bốc cháy đùng đùng, cậu tức đến mức phải ăn thêm hai miếng bánh hạnh hoa để hạ hỏa.

Buổi tối sau khi tắm xong, Lưu Vũ gọi riêng Tán Đa vào tâm sự. Cậu từ trong bồn tắm đứng dậy, không một lớp vải che thân làm lộ ra hai viên anh đào hồng phấn. Lưu Vũ cắn môi dưới, đưa mắt câu dẫn Tán Đa. Thanh âm vừa mềm vừa ngọt như tiếng mèo kêu khiến Tán Đa rối thành một đoàn.

"Nơi này...Nơi này suýt thì bị tên ác nhân kia phát hiện...Ngươi giúp ta rửa sạch đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro