[昊与] Khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: https://meiguiyipian118.lofter.com/post/30e2bd1b_2bcae82a7

Tên gốc: 哭

_____________________________

Hà Dữ rất ít khi khóc.

Ít nhất là trong trí nhớ của Hầu Minh Hạo, trừ những dịp đặc biệt, cậu chưa từng nhìn thấy. Bình thường người này luôn nở nụ cười trên môi, đi qua đi lại chỗ bọn họ trêu chọc em trai và cùng các anh trai khác đùa giỡn hai câu, dáng vẻ của cún con hoàn toàn không có phiền não.

Hôm nay là lần đầu tiên.

Hầu Minh Hạo xuyên qua màn hình nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ, khi ngước mắt lên sẽ thấy trong mắt đối phương sáng lấp lánh. Cậu cảm thấy đó không phải là vì vui vẻ.

Nhân viên công tác gọi cậu 2 lần nhưng không có phản hồi, lại cao giọng thêm một lần nữa, Hầu Minh Hạo mới phản ứng lại theo phản xạ tắt màn hình, tháo tai nghe ra cười như không có chuyện gì, "Xin lỗi."

Hà Dữ đôi khi rất khó chịu, nhưng sẽ không khóc.

Lần quét lầu trực tiếp lần trước cũng như vậy, người này thực sự rất khó chịu, khóe mắt đỏ hoe, đối phương cử động nhẹ sẽ khiến mùi nước hoa trực tiếp bay đến chỗ cậu.

Cậu dùng tay vỗ nhẹ người đó, kéo người đó lại gần dùng khăn giấy lau khóe mắt rồi nói đùa một chút: "Nóng khóc à?"

Tay Hà Dữ lướt qua các đầu ngón tay của cậu khiến ánh mắt Hầu Minh Hạo rơi vào nó. Cậu nhanh chóng nhìn sang chỗ khác thì nghe thấy người đó thì thầm: "Bị ngượng ngùng chết rồi." Chỉ vừa đủ "Trò chơi này thật ngớ ngẩn" viết ở trên mặt.

Anh ghét ngớ ngẩn à.

Hầu Minh Hạo cười thầm trong lòng.

May mắn thay anh không tính là ngớ ngẩn. Hai giây sau, cậu lại thầm cảm tạ.

. . . . .

Đọc xong một lượt trong đầu viết ra 800 bản thảo, vào lúc lấy điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn đã ngừng lại hai ngày trước, bong bóng tràn đầy khí trong lòng ngay lập tức ỉu xìu lại.

Hộp thoại xóa xóa giảm giảm, cuối cùng đem "Anh đang khó chịu đấy à. Có muốn ăn kem hay không, quên đi, em vẫn là đi tìm anh nhé" toàn bộ xóa đi, một dấu chấm hỏi '?' được gửi tới người đó.

Không nhìn vào điện thoại nữa, cậu biết Hà Dữ có thể hiểu.

. . . . .

Thời điểm những năm còn chơi bóng rổ cùng nhau, có lúc còn chẳng gửi một câu hoàn chỉnh, dứt khoát gửi một dấu chấm câu.

Lúc đầu Hà Dữ còn hỏi cậu, "Chơi bóng?" khi nhìn thấy bọn họ đã ở trên sân bóng.

Sau này khi cùng nhau quay phim nhưng không cùng một địa điểm, Hầu Minh Hạo mỗi lần gọi người ra xe ăn tối đều gửi cho anh một dấu chấm hỏi. Lúc bắt đầu Hà Dữ thử hiểu, sau khi kiểm tra thời gian rồi vội vã mang hộp cơm đi tới.

Theo thời gian Hà Dữ đã đem dấu chấm câu không sao nói rõ của Hầu Minh Hạo và dấu chấm hỏi phân loại ra. Chấm câu là đi chơi bóng, họp mặt, đi chơi.

Chấm hỏi à.... Hà Dữ nghĩ một chút, hình như cùng chấm câu không có gì khác nhau.

. . . .

Khi Hầu Minh Hạo đến khách sạn tìm người, trong lòng có chút bất an. Bọn họ hai ngày trước đã xảy ra một cuộc chiến lạnh nhỏ, nguyên nhân vì cái gì thì cậu không nhớ rõ, đợi nhận ra vấn đề này thì cậu không khỏi cảm thấy không nói nên lời.

Đều là người lớn hết cả rồi.

Cậu đem giấu chiếc bánh ngọt mới mua ra sau lưng, đi tới đi lui trước của hai vòng sau cùng vẫn là gõ cửa.

Đối phương bước ra mở cửa với mái tóc bù xù trên đầu, khi nhìn cậu liền sững sờ một lúc. Ánh mắt của Hầu Minh Hạo rơi vào đôi mắt đỏ hoe của đối phương, Hà Dữ vội vàng hạ mắt xuống, dùng đầu ngón tay gãi má, cười giống như khó xử, "Anh còn tưởng đồ ăn ngoài tới..."

Hà Dữ nghiêng người, "Vào đi. Đi vào đi. Này, em không phải...em không phải muốn đi đọc kịch bản sao?"

Bàn tay cầm bánh ngọt của Hầu Minh Hạo siết chặt, theo dõi sắt mặt của Hà Dữ, "Ồ, đọc xong rồi. Anh ăn bánh ngọt không?"

Cậu đặt chiếc bánh lên bàn, nhìn Hà Dữ bằng ánh mắt mong đợi, "Mau mở ra xem."

Hà Dữ quay đầu lại, nắm tay thành nắm đấm đặt tay lên môi giả vờ ho, chịu đựng vị chua trên chóp mũi ngồi xuống bên cạnh Hầu Minh Hạo. Người bên cạnh đem tay đặt lên đầu gối, vỗ tới vỗ lui phát ra tiếng vang nhẹ, anh trong tâm cảm thấy buồn cười, người này kích động đến mức nào vậy, tạm dừng khi tách tay ra.

Chiếc bánh ngọt hai tầng, ở giữa có hình Diệp Đỉnh Chi đi moto và chơi bóng rổ, chỉ có điều méo xẹo. Hà Dữ ít nhiều từ bộ đồ màu đỏ và chiếc mũ tre mới nhìn ra người nhỏ bé đó là Diệp Đỉnh Chi.

"Chúng ta không phải vẫn còn đang cãi nhau sao?" Hà Dữ nhìn Hầu Minh Hạo.

. . . .

Hầu Minh Hạo vốn cho rằng người này sẽ cảm động rơi nước mắt nhưng đối phương chỉ nói một câu như vậy.

Cậu mím môi, cái đuôi đang vui vẻ bỗng cụp xuống, "Em sai rồi. Anh đừng không để ý em mà."

Thường ngày Hà Dữ tựa hồ đối với Hầu Minh Hạo không có giới hạn gì, có đủ bao dung và kiên nhẫn. Mỗi lần gửi tin nhắn đều là nhiều dòng liên kết với nhau, nhìn vào khung chat khô khan Hầu Minh Hạo cũng có thể nghĩ đến giọng điệu và biểu tình của người này.

Nhưng chiến tranh lạnh hai ngày thật sự không cho gửi cho Hầu Minh Hạo một dòng tin nhắn nào cả. Hầu Minh Hạo di chuyển lên xuống gần như làm xước cả màn hình cũng không thấy ghim hiện lên chấm đỏ. Dù hôm nay lên Weibo online offline cũng không có gửi tin nhắn cho cậu.

Không giống Hạ Chi Quang nói cậu đem Hà Dữ nắm thóp rất chắc chắn, rõ ràng là tâm tư của cậu song song Hà Dữ mà động. Cậu mới là người bị nắm chặt.

Hầu Minh Hạo cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Em làm đã rất lâu đó. Anh đều không khen ngợi em à?"

Hà Dữ liếc nhìn Diệp Đỉnh Chi đang chạy moto một cách bấp bênh, con ngươi phức tạp, "Ừm, tay nghề không tồi."

Đuôi của Hầu Minh Hạo lại bắt đầu vẫy vẫy, cậu lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh Hà Dữ một chút, đầu ngón tay móc vào bộ quần áo rộng thùng thình của đối phương, nhìn người đó chụp mấy tấm ảnh chiếc bánh nhỏ. Không đợi cậu kịp nghiêng người qua, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa dọa cậu giật mình.

Hà Dữ vỗ vỗ tay cậu. "Đồ ăn ngoài của anh tới rồi."

Hầu Minh Hạo thấy Hà Dữ nhìn mì trong tay rồi nhìn cậu, "Em ăn không?"

Hầu Minh Hạo lắc đầu.

Anh bật TV lên, ngẫu nhiên chọn một kênh, đi đôi với bộ phim truyền hình đang chiếu và chia nửa bát mì ăn cho người kia.

"Thật ra, em vốn dĩ là muốn đem tất cả các vai diễn anh từng đóng làm qua một lần..." Hầu Minh Hạo ngồi trên sofa, nghiêng đầu nhìn Hà Dữ, "Độ khó có chút lớn. Sau đó em lại nghĩ, vào lúc anh phát sóng 40 tuổi, nói không chừng em có thể đem các vai diễn của anh vẽ ra hết."

Hà Dữ đỡ trán, đứng dậy dọn bàn, "Anh chỉ tùy tiện nói thôi."

Anh vừa cầm lấy điện thoại, cổ tay của anh đã bị Hầu Minh Hạo nắm chặt, dưới chân không vững ngã vào vòng tay người kia, giọng nói của người đó còn buồn bực hơn cả anh.

"Nhưng anh hình như lưu ý những gì bọn họ nói."

Hà Dữ muốn ngẩng đầu, phát hiện nước mắt sắp trào ra lại đem đầu hạ xuống. Hầu Minh Hạo cảm thấy vai của người trong ngực rung lên vài cái, nghe thấy Hà Dữ bức bách cười, "Không có, chỉ là...lúc đó có chút lúng túng, em hiểu mà." Nói rồi không lên tiếng.

Cậu giúp Hà Dữ đứng dậy, người sau chỉ cúi đầu thở dài, phát ra một chữ bằng giọng mũi dày đặc "Phiền."

Hầu Minh Hạo bỗng nhiên muốn cười.

Cảm thấy anh của cậu còn trẻ con hơn Hạ Chi Quang.

Cậu nghiêng người, dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi, "Lần sau cùng em một chỗ, sẽ không còn phiền nữa."

Nếu muốn nói hiểu, kỳ thực Hầu Minh Hạo không thể đồng cảm sâu sắc. Anh chỉ có thể tự mình hoàn thành toàn bộ phát sóng trực tiếp, bất kể có ai tương tác với anh hay không.

Nhưng Hà Dữ không thể, Hà Dữ cần phản hồi.

Anh cần nhận được phản hồi.

. . . . .

Nếu nói người bình thường tỏ tình không nhận được phản hồi, khả năng gặp mặt sẽ khó xử cũng có khả năng sẽ giống như tiếp tục làm bạn như mọi khi.

Hà Dữ không như vậy. Anh ước gì có thể biến mất khỏi Hoành Điếm.

Nhưng cũng không thể trách Hầu Minh Hạo.

Ai lại tỏ tình nhưng chỉ móc ngón tay út với đôi mắt phát sáng sau khi chơi bóng rổ.

Hầu Minh Hạo không có phản ứng lại, Hà Dữ không biết cậu không có phản ứng lại, liền trốn tránh người mấy ngày. Hầu Minh Hạo liền gửi dấu câu sau đều bị Hà Dữ cự tuyệt.

Sốt ruột Hầu Minh Hạo đến địa điểm quay phim của Diệp Đỉnh Chi tìm người. Chỉ có điều thấy người rồi cũng không biết phải nói gì, không thể chỉ nói là "Anh vì sao không gặp em" được.

Có chút kỳ quái.

Cậu chỉ có thể nhìn lên bầu trời, thổi cho Hà Dữ một chiếc quạt nhỏ, hỏi anh: "Vẫn có thể cùng nhau ăn cơm không?"

Hà Dữ do dự một lát, Hầu Minh Hạo tiến lên nửa bước, "Anh không thể lại từ chối em nữa." Nhận ra giọng nói có chút gấp gáp, cậu dịu giọng lại, cười ha ha, "Vậy, đi đọc kịch bản?"

Sau khi nói chuyện thì sắc mặt Hà Dữ thậm chí còn đỏ hơn hồng y của Diệp Đỉnh Chi, mất cả nửa ngày để bản thân suy nghĩ nên diễn xuất như thế nào.

Hầu Minh Hạo nhìn lông mi của người đó khẽ run lên, đặt tay lên gáy người đó nhẹ nhàng ma sát, cắn nhẹ môi người đó, nhéo nhẹ eo người đó hai lần.

"Lần tới em phát sóng trực tiếp, anh có muốn tham gia không?"

Hà Dữ bịt miệng Hầu Minh Hạo, dựa vào đầu giường, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, khàn giọng mở lời: "Sẽ bị fan của em mắng đó." ngập ngừng một chút, "Em cũng biết mà."

"Sẽ không." Cậu nắm lấy cổ tay Hà Dữ, hôn lên lòng bàn tay người yêu, "Bọn họ chỉ nói có kịch bản."

Hà Dữ cảm thấy có chút ngứa ngáy, suy nghĩ một chút, "Vậy anh cũng sẽ bị mắng."

"Bọn họ luôn có điều gì đó để nói dù thế nào đi nữa. Ngay cả một bức ảnh nhóm đều phê bình."

Đầu óc Hà Dữ suy nghĩ một chút, "Em phát Weibo chưa? Anh còn chưa trả lời em nữa."

Với tay lấy điện thoại, đem đầu Hầu Minh Hạo đẩy sang một bên. Người sau nhìn anh một cái, đuôi mắt cụp xuống, tựa cằm vào vai đối phương: "Anh trả lời cho thật tốt nhé."

"Được rồi. Không phải lại giở trò nữa à."

Ánh mắt liếc nhìn tin nhắn Wechat chưa đọc mà Hầu Minh Hạo gửi đến, tò mò hỏi Hầu Minh Hạo, "Lại nói dấu chấm câu đến cùng có ý nghĩa là gì? Cảm giác như đi tìm anh có việc gì đó."

Hầu Minh Hạo dụi mũi vào một bên cổ Hà Dữ, "Không biết."

Chỉ là muốn nhìn thấy anh.

"Có thể để lại dấu vết không?"

".....đương nhiên không được."

Hầu Minh Hạo chỉ nghe được hai chữ đầu tiên.

Hà Dữ bất đắc dĩ vỗ đầu người kia, "Vậy em nhẹ nhàng một chút."

____________________________

Góc của tui:

Có mấy chỗ tác giả viết bối cảnh lộn xộn nên mọi người thông cảm nha. Nếu thấy đang bình thường mà tha nhau lên giường rồi thì chịu thôi chứ bên trung thanh thủy văn là chính thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro