Chap 15: Băng bó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh vén áo lên đi" bạn đề nghị với người đàn ông ngồi trên ghế dài. Anh ta nhíu mày trước lời nói của bạn. "Tốt hơn thì anh nên cởi nó ra."

Bạn nghe thấy tiếng anh cười nhẹ nhưng anh vẫn làm theo. "Sếp" bạn nghe thấy anh thì thầm nhưng bạn chỉ trừng mắt nhìn anh. Anh ta cởi áo sơ mi dính máu ra và ném nó vào bàn cà phê bên cạnh bạn.

Bạn há hốc miệng khi thấy vết đâm trên bụng của anh, máu chảy khá nhiều nên bạn ngay lập tức bắt tay vào sơ cứu dù muốn hỏi anh vài câu. Bạn rửa tay rồi dùng băng ép nhẹ lên vết thương.

"Anh cầm lấy cái này và giữ nhẹ, tôi đi lấy nước và khăn lau" bạn nói với người đàn ông trước khi vào bếp lấy những thứ mình cần. Sau khi lấy xong, bạn chạy lại chỗ anh và đặt chậu nước ấm bên cạnh. Bạn quỳ xuống trước mặt anh và bắt đầu rửa vết thương bằng nước trong khoảng mười phút.

Bạn nghe thấy tiếng anh rên rỉ khi bạn lau bụi bẩn xung quanh vết thương. "Cô có biết sơ cứu đúng cách không đấy?" Lời nói của anh khiến bạn ngước lên nhìn và nhận ra anh ta đang nhìn bạn chằm chằm với nụ cười nhếch mép. Bạn không biết tại sao nhưng thái độ của anh làm bạn khó chịu, lúc đầu anh ta có vẻ là người nghiêm túc và ít nói nhưng bạn đã lầm. Anh ta là một tên khó chịu.

Chết tiệt, lẽ ra mình nên để anh ta chết bên ngoài.

Bạn tròn mắt nhìn anh. "Đương nhiên" bạn đáp một cách mỉa mai.

Anh bật cười nhưng rồi lại rên rỉ vì vết thương. "Cô tên là gì?" anh hỏi.

"Không liên quan đến anh."

"Ồ, thôi nào. Cô nói cô là bạn của Mikey, vậy tại sao không nói tôi biết?"

Bạn giặt sạch miếng vải và lấy tuýp thuốc mỡ từ hộp sơ cứu. "Chính xác, tôi là bạn của Mikey chứ không phải bạn anh."

Người đàn ông lại cười khúc khích khiến bạn khó chịu, khi bạn bôi một lớp thuốc mỡ lỏng lên vết thương, bạn ấn nhẹ vào đó khiến anh ta lại rên rỉ và khiến bạn nhếch mép cười.

Đó là những gì anh xứng đáng nhận khi là một tên khốn tự mãn.

"Ouch... làm nhẹ thôi nào."

Bạn không đáp mà chỉ tiếp tục bôi thuốc mỡ, sau đó đặt một miếng gạc lớn lên vết thương của anh. Bạn cảm thấy anh nhìn chằm chằm vào bạn khi bạn làm.

"Tốt nhất là anh đừng giết tôi sau khi tôi chữa trị cho anh, nếu anh chưa biết thì tôi luôn có một cây gậy bóng chày." bạn cảnh báo. Nhưng người đàn ông dường như không bị đe dọa mà còn cười lớn.

 "Ồ, cô sẽ cần nhiều hơn một cây gậy để giết tôi đấy, babe." Bạn lại lườm anh và định ấn vào vết thương lần nữa thì anh tinh nghịch giơ tay lên đỡ và mỉm cười. "Đùa thôi, tôi đùa thôi."

Bạn lắc đầu rồi lấy cuộn băng ra khỏi hộp rồi ném cho anh. "Tôi chắc chắn anh có thể tự băng bó cho mình vì anh còn có sức chọc tức tôi cơ mà"

Nụ cười của anh nhanh chóng biến thành một cái cau mày. "Gì cơ? Không, tôi thậm chí còn không thể cử động phần thân trên, cô phải băng bó cho tôi." sau đó anh đưa băng cho bạn.

Bạn trợn trừng mắt. "Rồi rồi" bạn đáp. "Nào, đứng dậy, ngồi như vậy tôi không vòng qua lưng được."

Người đàn ông lại lắc đầu và nhìn bạn một cách khẩn cầu trong khi cắn môi dưới. "Tôi không thể, cô phải băng bó khi tôi đang ngồi." bạn cáu kỉnh rên rỉ trước thái độ của anh.

"Vậy thì giơ cái tay lên!" bạn ra lệnh khi leo lên ghế, quỳ trước mặt anh với hai chân dang rộng. Bạn cảm thấy xấu hổ đồng thời cũng bực mình nên bạn không để tâm nhiều đến điều đó.

Sau khi anh ta giơ cả hai tay lên, bạn bắt đầu quấn băng quanh bụng anh, bạn cần đưa tay ra sau lưng anh nên phải nghiêng về phía trước. Khi bạn chuyền cuộn băng từ tay này sang tay kia, bạn cảm thấy ngực mình áp vào bụng anh, bạn nhíu mày khi đột nhiên cảm thấy hơi ấm dưới ngực. Bạn nhìn xuống và mở to mắt khi nhận ra mình không mặc áo ngực.

"Ôi trời đất!" bạn hét lên và lập tức lùi lại khỏi anh ta, đồng thời đưa tay che ngực.

"Nhận ra hơi lâu đó" anh tinh nghịch nói trong khi nhìn chằm chằm vào bạn.

"Tên điên biến thái!" bạn hét vào mặt anh ta và chộp lấy bức tượng rồng thủy tinh trên bàn cà phê định đập nó vào mặt anh ta thì anh ta giơ tay lên.

"Nào... nào.. nào... Bình tĩnh! Tôi không có ý nhìn vào đó..." anh nói.

"Chậc...  mặc dù tôi cũng đã làm vậy nhưng..."

"Á à! Tên khốn..." bạn giơ bức tượng lên nhưng dừng lại khi nhận ra anh lại đang nhìn chằm chằm vào ngực bạn. Đó là lúc bạn nhận thấy mình đang giơ cả hai tay lên và không có gì che ngực. Hai đầu ngực đang nhô lên khỏi chiếc áo sơ mi lụa.

"Á!" bạn hét lên xấu hổ trước khi chạy vào phòng lấy chiếc áo lót và mặt vào. Sau khi mặc, bạn bức bối đi đến phòng khách và thấy anh ta đang ngồi thoải mái trên chiếc ghế dài với hai chân dang rộng nhưng ngay khi thấy bạn thì vội bắt chéo chân.

Bạn trừng mắt giận dữ nhìn anh.

"Ồ, thôi nào, đó đâu phải lỗi của tôi khi cô không mặc áo ngực" anh nói châm biếm khiến bạn càng tức giận.

Đúng rồi! Không phải lỗi của anh ta, là lỗi tôi, nhưng vẫn như nhau!

"Tốt nhất là anh nên tự băng bó đi!"

"Nhưng tôi không thể"

"Tự băng bó hoặc cút khỏi nhà tôi!"

Anh rên rỉ sau khi nghe bạn nói. "Tôi thực sự không thể" bạn không thích thú với cảnh diễn xuất của anh ta chút nào.

"Nhìn này, tôi xin lỗi. Xin lỗi vì không nói cô biết, chỉ là tôi nghĩ cô sẽ càng xấu hổ nếu tôi là người nói cô rằng cô không mặc thứ đó"

"Nào, băng bó cho tôi rồi tôi sẽ đi" câu nói này của anh khiến bạn chú ý. "Tôi hứa" anh thậm chí còn giơ tay lên.

Bạn thở dài nặng nề. "Rồi" bạn thấy anh mỉm cười khi bạn tiến đến gần anh.

Bạn nhặt cuộn băng trên ghế rồi lại quỳ trước mặt anh. "Mở chân ra."

"Tôi không thể"

"Không thể? Chỉ cần dang ra"

Anh lắc đầu và di chuyển sang một bên để giờ anh đang đối mặt với bạn. "Cô không cần phải quỳ trước mặt tôi, ngồi trên ghế đối diện thế này cũng được"

Bạn làm theo những gì anh bảo vì bạn đã quá mệt để tranh cãi. Bạn ngồi xuống ghế đối diện với anh rồi băng bó. Bạn quấn miếng băng trên bụng anh qua lưng, bạn cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh ta phả vào tai mình mỗi khi bạn đưa miếng băng ra sau.

Hơi thở của anh dần sâu hơn và nặng nề. "Chúa ơi" bạn nghe thấy anh ta lẩm bẩm chửi thề. Bạn nhìn lại và nghĩ anh đang đau vì vết thương. Mặt bạn và anh giờ chỉ cách nhau vài inch. Đôi mắt anh nhìn sâu vào mặt bạn một cách sắc bén và chăm chú, bạn có thể cảm nhận được hơi thở của anh lên môi mình. Bạn thấy anh nuốt khan trước khi liếm môi. Rồi khuôn mặt tiến đến gần bạn hơn và bàn tay phải của anh chạm vào má bạn, mắt anh chuẩn bị nhắm lại khi anh nghiêng người vào bạn thì một loạt tiếng gõ cửa lớn như thể có người đang cố phá cửa.

"Y/n! Y/n, em có trong đó không?!"

Bạn ngay lập tức đẩy người đàn ông ra và vội vàng đứng dậy. "Tôi... ừm.. tôi phải ra cửa" bạn nói rồi lao về phía cửa.

"Y/n! Làm ơn mở cửa đi. Anh biết em đang ở trong đó..." bạn mở cửa thì thấy Mikey với khuôn mặt lo lắng.

"Mikey! Ôi ơn trời, cuối cùng anh cũng đến rồi!" bạn nói trước khi kéo anh vào nhà. Anh nhìn bạn một lúc rồi ôm chầm lấy bạn.

Bạn sững người trước cái ôm bất ngờ. "May quá, em không sao." Anh thì thầm vào tai bạn.

"Ừm..." bạn lúng túng khi nhớ lại chuyện ở nhà bếp ngày hôm qua. Sau vài giây ôm chặt, Mikey cũng buông bạn ra.

Hai người nhìn nhau nhưng chợt nhớ ra điều gì đó. "Nhân tiện, bạn của anh đang ở đây."

"Bạn anh?" Anh bối rối hỏi.

"Vâng" bạn đi về phía phòng khách và Mikey đi theo sau.

"Anh ta bị thương và đang tìm anh, thậm chí còn nhầm căn hộ của tôi với căn của anh. Tôi nói tôi sẽ gọi xe cấp cứu nhưng anh ta không muốn mà nhất quyết tìm được anh." bạn giải thích.

Khi hai người vào phòng khách thì thấy người đàn ông đã ăn mặc chỉnh tề. Anh ta gật đầu chào Mikey. "Yo, Mikey."

Bạn quay lại nhìn Mikey và thấy anh trông sốc trong giây lát rồi cười khẩy nhẹ nhàng.

"Yo, Takeomi."

.

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro