Chap 8: Đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, chị về ngay đây" bạn đáp và nhanh chóng cúp điện thoại.

Bạn vừa nghiến răng tức giận vừa quay lại chỗ hai người kia.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Kakucho quan tâm hỏi bạn.

Bạn mỉm cười một chút rồi gật đầu. "Vâng, mọi thứ đều ổn nhưng tôi phải đi bây giờ."

"Thật à?" Koko.

"Vâng, dù sao cũng muộn rồi." bạn đáp khi liếc đồng hồ trên cổ tay.

Vẻ mặt của hai chàng trai như thể bạn vừa báo cho họ một tin tức hết sức kinh hoàng.

"Thôi, tôi đi trước nhé, cảm ơn vì đã giúp đỡ, Koko, Kakucho." bạn chào tạm biệt rồi chạy ra khỏi đó.

Khi bước ra ngoài, bạn liếc nhìn lại nơi mà bạn đã thấy người đàn ông tóc trắng trước đó. Nhưng tiếc thay anh ta không còn ở đó nữa.

Khi đã ra khỏi trung tâm mua sắm, bạn lập tức gọi taxi. Bạn ngồi ra sau rồi nói địa chỉ cần đến.

Bạn đưa tay che mặt và thầm chửi rủa.

Tch! Haru, đồ điên này! Tôi sẽ giết anh!

"Cô không sao chứ?" người tài xế hỏi.

Bạn liền ngồi thẳng người lên và nói một cách bối rối. "Vâng, tôi không sao. Cảm ơn anh."

Bạn tranh thủ nghĩ cách đối phó với người yêu cũ lúc trên đường đến quán cafe.

Tôi thề nếu anh ta gây rắc rối hay bất kì hành động làm loạn nào trong quán, tôi sẽ thiến anh ta và vứt 'thứ đó' cho chó hoang ăn!

Bạn nghịch nghịch ngón tay trong khi chờ đến nơi. Khi nhìn thấy biển hiệu quán quen thuộc, bạn gần như nhảy ra khỏi xe để đến đó ngay lập tức, không quên trả tiền taxi trước khi ra ngoài.

Khi ra khỏi cửa xe, bạn không để ý nên đã tông vào chiếc xe đậu bên ngoài quán. Bạn cúi đầu tỏ ý xin lỗi khi thấy trong xe đó có vài bóng người.

Lấy lại tâm thế, bạn bước vào quán và bạn nhìn thấy người yêu cũ, Haru. Anh đang ngồi trong góc, mái tóc bù xu như vừa ngủ dậy, dưới mắt có quầng thâm còn mặt thì đỏ bừng.

May mắn là trong quán không có nhiều người. Bạn nhìn thấy Ichiro đang cầm tách cafe nóng đưa cho Haru, và mắt cậu ấy mở to khi nhìn thấy bạn.

"Cô chủ!" Cậu kêu lên. Bạn đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu cho cậu im lặng. Bạn bước đến chỗ Haru với vẻ thất vọng.

"Cô chủ, anh ta đã ngồi lì ở đây được một tiếng rồi, em đã cố gắng đuổi anh đi nhưng anh ta bảo nhất quyết muốn đợi chị."

"Không sao đâu Ichi. Để chị xử lí, em quay lại làm việc được rồi."

"Vâng ạ."

Khi Ichiro rời đi, bạn nhìn người đàn ông trước mặt.

"Y/n" anh nhẹ nhàng gọi bạn.

"Anh muốn gì hả Haru? Chẳng phải tôi đã bảo anh đừng đến đây nữa sao?"

"Anh chỉ... anh chỉ muốn chúng ta nói chuyện"

Bạn thở dài. "Có gì phải nói, chúng ta đã nói hết rồi. Tôi đã bảo mối quan hệ này đã kết thúc, sao anh không chịu hiểu?" bạn giải thích.

"Không, chưa kết thúc."

"Kết thúc r-"

"KHÔNG, CHÚNG TA VẪN CHƯA!" bạn giật mình khi anh ấy đập tay xuống bàn khiến tách cà phê bị đổ, cà phê nóng bắn vào tay trái của bạn.

"Ối!" bạn kêu lên đau đớn.

Đau quá! Chết tiệt!

Mặt khác, Haru có vẻ như vừa nhận ra việc mình làm và vội đứng lên giúp bạn.

"Anh..anh xin lỗi, anh không cố ý. Anh chỉ hơi tức giận.."

"Anh im đi" bạn ngắt lời. Khi thấy thực khách xung quanh nhìn về phía bạn, bạn liền nắm tay anh kéo ra ngoài. Vừa đi vừa giậm chân bực bội.

Bạn đi vào một con hẻm cạnh quán và buông tay anh ra. Xung quanh không có ngời nên bạn có thể hét vào mặt anh bao nhiêu tùy thích.

"Y/n, anh xin lỗi-" bạn tát anh ta trước khi anh kịp nói hết câu.

"Đm anh, Haru!" bạn hét vào mặt anh.  "Anh định làm khổ tôi bao nhiêu lần nữa?!"

Anh quay lại nhìn bạn với những giọt nước mắt lăn dài trên má. "Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi, Y/n"

"Ôi trời đất! Chúng ta đã nói chuyện rồi! Nhiều lần rồi!"

"Không! Lúc đó chỉ có em nói, chứ em không cho anh cơ hội giải thích." Anh bực bội.

"Bởi tôi không muốn nghe lí do của anh, Haru! Tôi không quan tâm gì hết, rõ ràng anh đã lừa dối tôi!"

"Một lần! Anh mới chỉ làm vậy một lần thôi, Y/n!"

Đôi mắt bạn mở to. "Ồ! Một lần? Chỉ một lần thôi sao? Ôi trời ạ, rất cảm ơn anh vì đã chỉ LỪA DỐI tôi MỘT LẦN!" bạn nói một cách mỉa mai.

Haru vò tóc mình một cách thô bạo. "Anh không có ý đó. Làm ơn đi Y/n."

"Anh biết gì không? Hãy kết thúc chuyện này đi, một lần và mãi mãi." bạn nói.

"Anh, Matsumoto Haru và tôi đã kết thúc. Tôi không muốn liên quan gì đến anh, không muốn nói chuyện với anh, nghe bất cứ điều gì anh nói thậm chí là gặp anh. Tôi ước gì anh có thể biến khỏi trái đất này để tôi không bao giờ thấy bộ mặt giả tạo của anh nữa!!"

Khi thấy anh kinh ngạc đến thế nào, bạn nhân cơ hội đó quay người trở lại quán cà phê. Bạn chỉ mới đi khỏi anh một bước thì bàn tay anh đã thô bạo nắm lấy cánh tay bạn và kéo bạn lại. Anh đẩy bạn vào tường và giữ lấy hai tay của bạn.

Đôi mắt anh đỏ hoe và trừng trừng nhìn bạn tức giận. "Anh đã bảo em nghe anh nói mà phải không?" anh nắm chặt lấy cánh tay bạn. Bạn nhìn anh ta với vẻ sợ hãi, bạn muốn kháng cứ nhưng anh ta quá khỏe và bạn thì đã thấm mệt.

"Thả tôi ra Haru! Anh đang làm tôi đau đấy!" bạn hét lên, vừa đau đớn vừa sợ hãi.

"Em là của anh, Y/n. Chỉ của anh thôi!" khuôn mặt anh sau đó tiến lại gần bạn.

"KHÔNG!" bạn hét. Anh đang định hôn bạn thì đột nhiên bị một lực đè xuống đất.

Bạn suy sụp vì sợ hãi. Bạn thấy một anh chàng tóc hồng nào đó đang đấm Haru liên tục. Máu chảy không ngừng trên mặt Haru.

"ĐỊT CON MẸ MÀY CHẾT ĐI!" Anh ta hét lên giận dữ khi giáng từng cú đấm xuống Haru. "Chết đi! Chết đi! Chết đi!"

"Sao mày dám làm tổn thương cô ấy hả?!" Anh ta đập đầu Haru xuống nền bê tông khiến bạn sợ hãi hét lên.

"Trời ơi! Dừng lại đi! Anh sẽ giết anh ấy mất, bình tĩnh lại!" bạn cố gắng ngăn anh ta lại nhưng anh ta không dừng mà còn tiếp tục đấm anh ta mạnh hơn.

Bạn đang định kêu cứu thì thấy có hai người đàn ông khác đi đến và kéo anh ta ra khỏi người Haru.

"Bớt rồ đi Sanzu!" bạn nghe một trong hai người nói. Mặt Haru đầy máu và sưng tấy, anh ấy hình như đã bất tỉnh. Bạn nhìn ba người đàn ông trước mặt.

"Ran và Rindou phải không?" bạn hỏi khi nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc. Sau đó bạn nhìn đến anh chàng tóc hồng, anh ta cũng cao và săn chắc nhưng mắt bạn chỉ chú ý vào miệng anh ta. Có hai vết sẹo ở hai bên khóe môi, bạn nhìn lên một chút và nhìn thấy mắt anh. Một đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy sự phẫn nộ.

"Em không sao chứ Y/n?" Ran hỏi và đưa tay đỡ bạn dậy, tay bạn run run khi nắm lấy tay anh.

"C-cảm ơn." Bạn đáp rồi nhìn Haru đang nằm dưới đất.

"Đừng lo, nó vẫn còn sống." Rindou nói.

"Tôi biết, tôi chỉ thấy sốc thôi" bạn nói rồi nhìn người tên Sanzu. Anh ta vẫn đang run lên vì tức giận mà bạn không biết tại sao. Khi mắt bạn nhìn vào mắt anh, bằng cách nào đó mà nó không còn tỏ vẻ tức giận nữa.

"Tôi làm em sợ rồi à?" Sanzu hỏi.

"Uhm... vâng, một chút." bạn lẩm bẩm.

"Tôi xin lỗi, chỉ là..." bạn thấy nắm đấm anh ta siết chặt. "Thằng đó làm đau em"

Bạn mỉm cười nhẹ với anh ta để thể hiện sự cảm kích. "Nhưng giờ tôi ổn rồi. Cảm ơn anh."

Sanzu nhìn vào mắt bạn rồi cười tươi. "Không có gì."

Bạn thở dài nhìn ba người. "Chúng ta cần gọi xe cứu thương"

Cả ba nhìn bạn với ánh mắt bối rối. "Để làm gì?" Ran hỏi.

"Ừm... cho anh ấy?" bạn chỉ vào Haru. "Chúng ta không thể để anh ấy bị thương ở đây, sẽ chết mất"

"Đó chính là mục đích."Sanzu thì thầm.

"Xin lỗi, anh nói gì cơ?" bạn hỏi vì không hiểu anh nói gì.

"Tôi nói để tôi xử lí, người của tôi có thể đưa nó vào bệnh viện."

Bạn gật đầu.

Chắc Haru sẽ không đâm đơn kiện vụ này nhỉ? Anh ấy có thể hơi kiêu ngạo và ích kỉ nhưng không ngu ngốc. Ngay cả khi anh đi kiện, tôi cũng sẽ nói đó là hành động tự vệ.

Bạn liếc nhìn tay trái của mình thì khi thấy một cảm giác đau rát từ đó. Bạn thấy da mình đang ửng đỏ và bị sưng. Rồi bạn nhận ra trước đó bạn đã bị bỏng do cà phê.

Bạn nhìn vào ba người. "Tôi cũng phải đến bệnh viện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro