8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí rơi vào khoảng lặng một lúc lâu, nhưng cả Chương Hạo và Sung Hanbin đều biết, trái tim hai người đang được lấp đầy bởi yêu thương ngọt ngào. Cảm tưởng như giữa ánh đèn phòng khách ấm áp, giữa tổ ấm của hai người, họ có được nhau.

"Uống nhiều vậy có mệt không em?" Chương Hạo ngọ nguậy sau cái ôm dài, hai người chầm chậm tách ra một chút xíu. Anh chợt nhận thấy thời gian cũng đã rất muộn, "Đêm rồi, nếu cần thì anh pha nước gừng giải rượu cho."

Sung Hanbin vẫn ôm anh chặt cứng, khiến anh dở khóc dở cười.

"Bé khóc nhè làm nũng đấy à? Ngoan nào."

"Nếu không thì bắt em thỏa mãn anh đấy nhé?" Anh đùa, dẫu sao thì hai người đều đã mệt như vậy, lấy đâu ra hơi mà làm chuyện đó chứ. Nhưng chỉ một giây sau, Chương Hạo đã nhận ra bản thân đã chơi dại đến mức nào.

Quá trình từ phòng khách đến phòng ngủ diễn ra như một kết quả hiển nhiên tất yếu. Ban đầu Chương Hạo có hơi giãy giụa muốn thoát thân, nhưng sau khi chịu đủ loại khiêu khích của người yêu thì cũng có phản ứng thật. Anh vừa ngưỡng cổ đón chào nụ hôn ngập men bia, vừa tranh thủ tách ra cố nói hết câu, "Mai... hộc... anh mà mệt... hộc... em phải... chịu trách nhiệm... hưm... hết đấy..."

Sung Hanbin hút lấy đầu lưỡi anh như một lời đáp. Hắn lột quần áo anh như lột vỏ một quả đào chín rục đến thơm lừng. Trong khi Chương Hạo chỉ cần luồn tay qua eo hắn, vượt qua chướng ngại mỏng manh là chiếc áo choàng tắm trắng tinh liền đến được nơi cần đến.

"Em giúp anh chuẩn bị nhé?" Nói rồi liền bế anh vào phòng tắm.

Chuyện trong phòng tắm diễn ra hơi không suôn sẻ lắm, một phần vì Chương Hạo đã rất mệt. Hanbin vài lần định rút lui nhưng liền bị anh kéo lại, "Đã rồi thì làm luôn đi. Bảo em thỏa mãn anh cơ mà?!" Anh níu lấy cổ hắn, liếm lên trái táo đang khoe sự tồn tại mạnh mẽ, "Hửm? Em muốn tha anh nhưng mà anh thì không đâu... Nay phải bù lại hết đấy... hưm..." 

Rõ ràng người mệt là anh, nhưng tinh thần thì không đi xuống một chút nào.

"Đừng nghịch nào anh... Em đang bận tay mà..." 

Tiếng nước ào ào át đi tiếng rên rỉ mập mờ khiến tâm trí người ta mơ màng. 

Từ phòng tắm được bế ra, Chương Hạo vùi đầu trong cổ Hanbin, liên tục âu yếm hắn. Như một con thú non háu đói, anh ngấu nghiến cần cổ nổi đầy gân xanh của người yêu, dẫn đến một chuỗi những nụ hoa đào hồng rực nở rộ như đầu tháng 4. Sung Hanbin cắn răng, nhưng không cản anh, chỉ là bước chân dồn dập hơn một chút. Hắn ném anh ập xuống giường rồi nhào đến.

"Anh khơi mào trước đấy nhé!"

Chương Hạo nhìn hắn, nốt ruồi lệ chí đen nhánh nổi bần bật dưới đuôi mắt ửng hồng. Anh được trời ban cho đôi mắt hẹp dài nhưng rất to và sáng, phần lớn đều sẽ nhìn người yêu trong trạng thái đồng tử mở to, rất đỗi dịu dàng và vô hại. Vậy mà có những khi hiếm hoi mí mắt anh khép hờ, hàng mi dài che một phần con ngươi hờ hững như một con thú săn mồi nguy hiểm, giống như lúc này vậy. Nếu như những động tác ái ân lúc trước như một con thú non thèm khát thì hiện tại, đôi mắt nửa khép của anh trông như một con báo săn dẻo dai đang ẩn núp chờ thời cơ lao đến con mồi. Anh bấu lấy bờ vai của Sung Hanbin, trong chớp mắt lật người lại.

"Vậy thì để anh."

Chương Hạo từ trên cao nhìn xuống, rồi trao nụ hôn. Mười ngón tay luân phiên đan xen rồi lại chốc chốc tách rời nhau. Sung Hanbin dùng một tay gối đầu, mặc anh chiếm quyền chủ động. 

Bàn tay mảnh khảnh lui xuống bắp tay lộ ra ngoài của hắn, lần theo một dòng chữ được xăm trên đấy.

Don't regret what you do

Đây là dòng chữ Sung Hanbin xăm khi mới bước qua tuổi 18, khi hắn quyết tâm theo đuổi môn học nhảy. Đây không phải là một nơi dễ thấy, nhưng từ khoảnh khắc khi kim xăm đâm vào da thịt, hắn đã khắc ghi đam mê, ước mơ và cả quyết tâm của chính mình vào cơ thể, buộc hắn không bao giờ được ngừng lại. Chương Hạo từng hỏi hắn, em xăm có đau không, hắn nói, em không có cảm giác gì hết.

Giờ đây, trong tâm tình mê luyến đan xen tình dục khó nén, Chương Hạo cảm nhận mảng da thịt mềm mại. Vùng da dưới cánh tay rất non mềm, cũng rất trắng, dòng chữ được xăm từ lâu, sờ lên cũng không có cảm giác gì, nhưng anh cứ như bị nghiện mà ve vuốt nó.

"Don't regret what you do..." Anh thầm thì, "Vậy quyết định hôm nay em cũng đừng hối hận nhé, nếu có hối hận..."

"... thì anh sẽ đứng bên em."

"Không đâu."

"Em sẽ không hối hận."

"Nhưng em luôn cần anh đứng bên em."

"Được."

"Vậy cho anh thử cảm nhận xem...

... xăm là như thế nào?"

Chương Hạo không phải người bảo thủ, anh không kì thị hình xăm, chỉ là anh không thích xăm mình, vì anh có hơi sợ đau, nhất là kim tiêm. 

Nhưng giờ anh có một thợ xăm sẵn sàng xăm cho anh.

Một người thợ xăm chuyên nghiệp, kinh nghiệm cũng rất phong phú. Trước khi xăm, người thợ đã chuẩn bị đầy đủ hết cả thay cho anh. Bàn tay người thợ di chuyển trên làn da anh như đi bản phác thảo, xúc cảm nóng rẫy khiến anh rùng mình, tai lặng lẽ đỏ theo. Làn da được bôi thứ chất lỏng kỳ quái dính dớp, nhưng anh không thấy phản cảm hay ghê sợ, mà thấy khoái đến lạ lùng.

Hình như người thợ xăm cố ý đụng đến nơi nhạy cảm của Chương Hạo khiến anh giật nảy mình, "Nào... đừng... đừng đụng chỗ đó..."

Đến khi thực sự vào việc chính, Chương Hạo biết rõ anh không còn nước hối hận.

Để mực bám được lâu dài trên da thịt, kim xăm phải đâm xuyên qua lớp biểu bì vào lớp hạ bì của làn da rồi tiêm mực vào sâu bên trong các sợi dây thần kinh. Chương Hạo có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi khi kim rút lên là mực xăm sẽ văng cả ra bên ngoài, kèm theo là sự trống rỗng hụt hẫng. Nhưng anh còn cảm nhận được cơn đau đớn đi cùng khoái cảm tê dại đồng thời tác động lên đại não, khiến tâm trí anh trong bỗng chốc liền chợt hiểu ra tại sao Sung Hanbin từng nói khi xăm hắn sung sướng đến quên cả cơn đau. Xúc cảm của kim tiêm đâm vào da thịt nhưng lại cho anh cảm tưởng về sự thỏa mãn tràn đầy trong tận xương tủy, làm anh run rẩy không nói nên lời. 

Hình như có chỗ thợ xăm làm hơi mạnh tay, khiến Chương Hạo khẽ rên lên, trào ra nước mắt sinh lý.

Mỗi khi xăm, làn da xung quanh hình xăm sẽ bị sưng tấy. Còn Chương Hạo, không chỉ vết xăm, mà cả người anh cũng đỏ lựng, như một thức quả đẫy đà mọng nước. Do cả người anh run rẩy, nên thợ xăm càng khó ổn định tay, sử dụng lực càng mạnh hơn.

Buổi xăm kéo dài hàng giờ đồng hồ kết thúc. Cả Chương Hạo lẫn thợ xăm đều mệt đến rã rời. Hình xăm của Chương Hạo ở sâu trong cơ thể anh, nhưng sau một trận gột rửa thì cũng tan đi hết, chỉ còn dấu vết tạm thời của chuỗi dấu đỏ trên bả vai, cần cổ và sống lưng. Anh nằm nhoài trên giường, ôm chặt lấy mảnh chăn bông dày, ngủ mê man.

Chỉ có thợ xăm sau khi phục vụ khách hàng thì còn phải thức để dọn dẹp studio. Bận mải đến tận hừng đông.

---

Động thái công khai của Sung Hanbin và Chương Hạo bắt đầu từ tài khoản mạng xã hội của cả hai. Tài khoản cá nhân hai người đều kết bạn và được theo dõi bởi đồng nghiệp xa gần, còn cả những mối liên lạc với phụ huynh và học sinh, và cả fan trên mạng xã hội nữa. Cũng quên chưa nói, hai người đều tham gia lớp học nhảy, việc quay video học nhảy đăng tải lên các nền tảng mạng xã hội là chuyện thường tình. Chưa kể Chương Hạo còn có cả tá video đàn hát khắp nơi, nên dù hai người không làm chuyên nghiệp, nhưng vẫn có người yêu thích video của họ, lượng theo dõi cũng kha khá ổn định.

Nếu như người ngoài nhìn vào chỉ biết hai người họ hay đi chung các buổi workshop dạy nhảy của Trung tâm Bồi dưỡng Nghệ thuật, thì bạn nhảy ở studio đều rõ rành rành. Đến khi hai người quyết định đăng một tấm ảnh nắm tay mập mờ, trong khi fan dưới phần bình luận nổ tung thì họ toàn spam <Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử>, <Chúc mừng chúc mừng>... thể hiện thái độ ủng hộ hết mình lại càng khiến fan đau lòng hơn. Nhưng fan chủ yếu đến với hai người cũng vì tài năng, họ cũng không phải người của giới giải trí, không có xây dựng hình tượng như diễn viên hay idol nên chuyện yêu đương cũng được tiếp nhận rất thoáng.

Chỉ là đến khi Sung Hanbin đăng tấm ảnh lộ rõ chủ nhân hai bàn tay kia là ai, thì trang cá nhân của hai người lại nổ thêm một trận to nữa.

Hai người đã sẵn sàng tâm thế có thể sẽ bị phụ huynh học sinh tra hỏi và chỉ trích, thậm chí là đe dọa cho con nghỉ học hay đại loại vậy, cũng sẽ có học sinh e dè và né tránh, cũng có đồng nghiệp âm thầm kì thị sau lưng... Nhưng tất thảy những lo lắng ấy đều không hoặc ít xảy ra. Có phụ huynh từng khiếu nại lên giám đốc Trung tâm yêu cầu sa thải Sung Hanbin và Chương Hạo, nhưng đều bị giám đốc bác bỏ.

"Anh chị không thể nào vì chuyện riêng tư của hai giáo viên mà có thể yêu cầu chúng tôi sa thải họ được. Điều này không hề vi phạm cả pháp luật và đạo đức. Chúng tôi hiểu lo lắng của anh chị, nhưng chuyện này không có ảnh hưởng đến tâm lý học sinh..."

Quá trình come out thuận lợi hơn rất nhiều, thậm chí số người ủng hộ và yêu mến hai người còn tăng thêm nữa.

Đến khi có một buổi workshop của lớp nhảy, Sung Hanbin và Chương Hạo còn nhảy đôi một bài khiến mọi người hò hét cổ vũ nhiệt tình. Video được đăng tải còn nhận được lượt tương tác tích cực rất cao.

"Anh không ngờ mọi người lại ủng hộ nhiệt tình như vậy..." Chương Hạo đứng sau lưng Hanbin, nhìn hắn ngồi xem lại video nhảy đôi kia liền tiến đến, ôm lấy cổ hắn.

"Em cũng vậy."

Anh vùi đầu vào tóc hắn, hít sâu một hơi rồi thở ra đầy thỏa mãn.

"Tết này vất vả cho em rồi. Phải về nhà cùng với anh..."

Hanbin ngả đầu ra sau, cười.

"Vất vả cái gì, em còn đang hồi hộp muốn chết. Em đã nhắn với bố mẹ là năm nay sẽ sang bên đó đón năm mới cùng anh rồi đó, hai người không ý kiến gì hết, còn bảo em sang đấy ở rể luôn càng tốt luôn." 

"Ha ha ha, nếu thế thì phải xem xem cha anh có đồng ý không nhé?"

Đúng vậy, hai người dự định Tết này sẽ về ra mắt gia đình Chương Hạo. Trái ngược với Sung Hanbin cả bên ngoài lẫn bên trong đều lo lắng, Chương Hạo ngoài mặt an ủi người yêu, trong lòng thì cũng không khác là bao.

Hai người từng hẹn gặp mặt Ollie, thằng bé kể ngược kể xuôi thái độ của cha mẹ anh như thế nào khi cậu chàng hỏi han về anh và cả người yêu anh trước mặt hai bác. Cha mẹ anh thực tế cũng không biết quá nhiều để kể cho cậu, nhưng thái độ hai ông bà đều buông lỏng, tỏ vẻ rất thoải mái. Có lời bảo đảm của Ollie, anh từng gọi điện về nhà, khi đó, cha anh chỉ nói: 

"Bố mẹ đều chờ hai đứa về."

Anh quyết tâm dẫn người yêu anh đến gặp cha mẹ anh. Chỉ là khi cái Tết càng đến gần, trong lòng anh càng hốt hoảng, nhưng anh càng hiểu, Hanbin lo lắng hồi hộp hơn anh nhiều.

"Anh ơi, em không biết tiếng Trung, vậy nếu nói tiếng Anh hai bác có hiểu không?"

"Cứ nói tự nhiên thôi. Bố mẹ anh đều hiểu. Nếu em lo quá thì anh có thể phiên dịch giúp em."

"Anh ơi em mang những món quà này sang có ổn không? Hai bác liệu có thích không?"

"..."

"Anh ơi em mặc bộ này đến nhà anh nhé? Liệu hai bác có nghĩ cái quần này phá cách quá không vậy..."

"Anh ơi..."

Chương Hạo đặt ngón tay lên môi hắn. "Nếu em còn nói nữa, anh sẽ ở đây ăn Tết với bố mẹ em, còn lại để em tự bay sang ra mắt gia đình anh đấy."

Rồi mỉm cười, "Anh biết em lo mà, nhưng có anh ở đây, không phải sao?"

---

07.05.23

#LNC

Nhắn nhủ: Khứa nào hiểu đoạn xăm mình auto 10 điểm không có nhưng =)))))))))))))))

Ban đầu vốn định viết R18 theo yêu cầu của mọi người, xong nghĩ lại thế nào thấy rén quá duma nên thôi chơi hệ ẩn ý như mấy tỷ bên Trung =)))))))) hơi ngang ngược nma ai hiểu thì hiểu ai không hiểu rồi sẽ tự hiểu mà đúm hem =)))))

By the way, chiếc fic này đạt 6k views rồi T v T cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui cùng đứa con này, lượn một vòng các topic về fanfic của OTP thấy mọi người comment đề cử fic của tui, xong còn nhận xét gất hay làm tui quắn lắm luôn á 😭😭😭 Tui vẫn thấy tui còn nhiều thiếu sót lắm, nhưng nhờ sự ủng hộ của mọi người mà tui như được boost x1000 động lực để ngồi gõ luôn nè <3

Và cuối cùng, chiếc fic này sắp đi đến chặng cuối rồi, dù rất buồn nhưng mà chắc tui cũng phải bỏ ngỏ một thời gian để ôn thi đại học ạ, sau khi thi xong tui xin hứa trong khoảng thời gian sớm nhất sẽ đặt dấu chấm hoàn cho em nó. Một lần nữa, cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã iu quý tui cùng đứa con này 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro