Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh quyết định nhanh thật anh Hầu." Hắn cười.

"Nói luôn vào chuyện chính đi, ông muốn làm gì đây?" Anh nhíu mày.

"Điền Gia Thụy trước đây đã khiến công ty của tôi phải phá sản. Nhân đây, tôi muốn nhờ anh Hầu giúp chúng tôi có cơ hội tiếp cận cậu ta. Sắp tới đây tập đoàn của Điền Gia Thụy có buổi lễ khánh thành chi nhánh mới, tôi muốn anh Hầu có thể làm người bảo lãnh cho đàn em của tôi vào trong đó."

"Sau đó ông sẽ làm gì?" Anh hỏi.

"Sau đó có gì thì lúc ấy anh sẽ biết, không phải anh không mấy hứng thú với những việc liên quan đến cậu ta sao?" Hắn cười khẩy.

"Làm theo lời ông nói tôi sẽ được cái gì?"

"Tự do và tiền bạc."

"Được thôi! Hôm ấy tôi sẽ đứng im xem những gì ông làm..." Anh cười.

....

Sau khi anh đi khỏi

"Đại ca, có tin được hắn không?" Tên đàn em rỉ tai hắn.

"Hầu Minh Hạo chỉ là một kẻ căm hận thằng nhóc Điền Gia Thụy đến nỗi quên mất địa vị của mình mà thôi. Xong việc, tao sẽ cho nó vào ngồi bóc lịch!" -Hắc ngậm điếu thuốc cười thầm.

....

~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~

Anh về, đèn vẫn còn sáng nhưng cậu đang ngủ gục trên chiếc ghế salong. Chắc cậu đang đợi anh về. Lặng lẽ, anh bế cậu lên giường, ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ của cậu, ngây thơ đến mức không tưởng.

"Điền Gia Thụy, thức dậy." Anh đột nhiên la lớn, kéo cậu khỏi giấc ngủ.

"Anh đã về." Cậu nhìn anh, tay dụi mắt vì buồn ngủ.

Lập tức cậu bị cánh tay mạnh mẽ của anh kéo thô bạo về phía trước. Khi mà cậu nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì cậu đang nằm gọn trong lòng anh. Môi anh đang chiếm trọn đôi môi cậu.

Đam mê, ngọt ngào là cảm giác của cậu.

Hận thù, kinh tởm là cảm giác của anh.

Rời làn môi cậu anh nhìn sâu vào đôi mắt ấy, mặt cậu đỏ bừng khi cảm nhận đôi mắt ánh nâu đang thiêu đốt cơ thể mình. Bất chợt anh xé toạc chiếc áo mỏng mà cậu đang mặc, ghì lấy cậu mà hôn. Cậu cảm thấy khó thở nhưng không thể chống cự, bàn tay anh đang sờ soạn khắp nơi trên cơ thể cậu. Nụ hôn dần chuyển xuống đôi vai trần và khuôn ngực trắng.

Đèn tắt.

Đau đớn.

......

Anh bất chợt tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh, cậu đang nằm trong chiếc chăn mỏng. Bất giác anh vuốt nhẹ gò má cậu, mắt anh dán chặt vào khuôn mặt ngây ngô ấy.

"Không, mày điên rồi Hầu Minh Hạo." Anh rụt tay lại, ngạc nhiên trước hành động của chính mình.

Cậu cũng chợt tỉnh giấc, nhìn anh chằm chằm.

" Sao? Thoả mãn chứ?" Anh hỏi cậu, giọng đầy khinh miệt.

Cậu không trả lời, chỉ im lặng đứng dậy mặc quần áo vào.

"Cậu tức giận rồi à? Sao không mắng chửi tôi?" Anh vẫn cố mỉa mai cậu.

Cậu quay lại, đôi mắt xoáy vào anh. Đột nhiên anh có cảm giác kì lạ, nhói và đau ở ngực trái khi anh bắt gặp đôi mắt đó.

Cậu nhẹ nhàng bước tới gần ngồi vào lòng anh rồi vuốt ve mái tóc lĩa chĩa.

"Thụy biết, Hạo hận Thụy. Hạo đang chà đạp lên lòng tự trọng của Thụy nhưng Thụy không giận vì Thụy yêu Hạo."

"Ngu ngốc." Anh nói, tránh cái nhìn của cậu.

Không hiểu tại sao anh bắt đầu sợ ánh mắt của cậu, ánh mắt ngây thơ nhưng cũng thật tàn nhẫn. Phải, tàn nhẫn với một con người độc ác như anh. Nó làm cho anh khó thở, cảm thấy tội lỗi, tội lỗi trước con người thánh thiện như cậu. Nhưng chỉ vài ngày nữa thôi, anh sẽ thoát khỏi cậu, mãi mãi.

~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~

Ngày quyết định đã đến.

"Lần đầu tiên tập đoàn Điền thị cho mở chi nhánh để quảng cáo về sản phẩm mới ở khu Quảng Đông, hy vọng mọi người sẽ ủng hộ chúng tôi."

Cậu tự tin đứng trên bục trả lời câu hỏi của các phóng viên và nhà báo. Trông cậu ngời sáng như một thiên thần. Anh chỉ biết đứng nhìn cậu thở dài.

Giờ khắc quyết địng sắp đến rồi!

ẦM!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro