Chương 5: Đàn Piano

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngồi trước mặt đàn piano, những ngón tay của anh đánh trên phím nhạc một cách mất trật tự, không theo quy tắc nào cả. Và rồi tâm trí của anh đột ngột chuyển sang người bạn đáng quý từ tận đáy lòng của anh. Anh nghĩ về nụ cười của cậu, sự thân mật giữa riêng họ và bàn tay của cậu đã giúp họ hài hòa với âm nhạc một cách hoàn hảo.

Vô ý, tất cả tâm hồn của anh đều tham gia vào suy nghĩ tùy hứng này, nghĩ về người thường hay nghịch nhưng phím đàn.

" Anh đang chơi một bản tình ca à?" Sungjin ngước đầu lên và chú ý Wonpil đang ngồi ngược trên ghế ở kế bên anh.

" Có lẽ vậy." Anh nói một cách bí ẩn, không ngừng những giai điệu lại.

" Nó rất dễ truyền tải, tựa như tình yêu vậy." Chàng trai trẻ hơn góp ý với nụ cười ngọt ngào của mình.

Sungjin thay đổi đường nhìn của mình và tay của anh trượt khỏi phím đàn. Anh dừng bài hát của mình, tay nhẹ nhàng đặt lại trên phím đàn, sự chú ý của anh đặt tất cả trên người của Wonpil.

Anh không thể tiếp tục lừa dối với người bạn của mình được nữa. Bí mật này sắp trở thành một gánh nagjw mà anh không thể nào gánh vác nổi một mình. Sắp đặt những câu từ sẽ giúp anh đối mặt với thực tại. Làm mọi chuyện dịu xuống sẽ làm mọi thứ yên ổn hơn. Chỉ khi đó, những ảo tưởng về sự hy vọng của anh sẽ vỡ vụn thành từng mảnh, đủ để biến mất khỏi trái tim đầy tình cảm của anh.

Chỉ như thế, anh mới có thể bước tiếp.

Nhịp thở của anh đột nhiên nhanh hơn và trong cơn bốc đồng anh quyết định chơi bản nhạc của mình.

" Ngồi xuống." Anh thúc giục, với giọng nói ẩn chứ sự run rẩy.

Là một thính giả tốt, Wonpil tuân lệnh lời nói của anh không một câu hỏi. Sungjin chơi giai điệu đang thì thầm trong trái tim của anh. Những ngón tay lướt qua phím đàn để bật lên những nốt nhạc như những dấu vết anh cố bày tỏ trong sự im lặng. Anh say trong những nốt nhạc đang lướt qua những ngón tay mình để chạm tới trái tim của Wonpil.

Cuối cùng... cuối cùng anh cùng cùng cảm xúc của mình, bày tỏ tình yêu của anh hơn bao giờ hết.

Wonpill mỉm cười, ngọt ngào, quan tâm và quyến rũ. Em ấy có thể không hiểu được ý nghĩa thật sự của bài hát, nhưng Sungjin có thể chơi nó mãi mãi, chỉ để lữu giữ nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của chàng trai ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro