Faerie Lights and Brandy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: bsmog

(Các) cặp đôi: Harry/Draco,

Tóm tắt: Khi còn nhỏ, Draco yêu thích Giáng sinh vô điều kiện. Khi trưởng thành, nó không đơn giản như vậy.

 ✱✱✱✱✱✱

Draco luôn yêu thích Giáng sinh. Những món quà, những bữa tiệc và cha mẹ cậu nói về những thứ khác ngoài việc làm thế nào để loại bỏ thế giới của những kẻ phản bội huyết thống và tất cả những chiếc bánh pudding mà cậu có thể ăn và sau đó là nhiều lí do khác nữa. Phải, Giáng sinh ở Trang viên Malfoy luôn là một điều đáng chú ý, và Draco yêu điều đó.

Cho đến khi chiến tranh phá hỏng nó, cùng với mọi thứ khác.

Giáng sinh đầu tiên sau khi Potter giúp đỡ mọi người và loại bỏ quân đoàn của Voldermort , Draco khá thẳng thắng ước rằng mình cũng chết luôn. Bản thân Draco, Không phải Potter. Không bao giờ là Potter.

Theo ý kiến ​​của Wizengamot, Draco Malfoy nên thụ án không ít hơn 5 năm trong nhà tù Azkaban vì những tội ác đã gây ra dưới danh nghĩa Kẻ Không Được Gọi Tên...

Dĩ nhiên Potter đã có những lời tranh cãi  không mệt mỏi với tất cả bọn họ, tranh luận với bất cứ ai chịu lắng nghe rằng Draco không xứng đáng với điều này - nhưng rõ ràng hội Pháp sư mới cảm thấy họ phải lấy Draco làm gương cho những đứa trẻ phù thủy sau này. Và  biết hậu quả của việc đi theo phe hắc ám.

Chết tiệt, họ không biết cậu có ít sự lựa chọn như thế nào đâu.

Bản án của cậu cuối cùng đã được giảm xuống còn ba năm, nhưng các phiên tòa kéo dài trong nhiều tháng. Kết quả là, Draco nghĩ, mình không khác gì một trò đùa cộng cộng cho họ

Draco Malfoy đến báo cáo với Azkaban Ngày Giáng sinh

.

Dòng tiêu đề trên trang nhất của tờ Nhà báo tiên tri đã chế giễu anh ngày này qua ngày khác cho đến Giáng sinh, khi bốn Thần sáng - bốn cơ đấy,có mù không vậy,họ không nhận ra rằng cậu bây giờ chỉ hơn một đứa trẻ khi không có đũa phép sao? - xuất hiện tại Trang viên với khuôn mặt nghiêm nghị và lệnh bắt giữ.

Cậu không khóc. Cũng Không phải khi mẹ bắt đầu khóc nức nỡ, hay khi con gia tinh cuối cùng bắt đầu đập đầu vào cửa trước, hay khi cậu loạng choạng bước xuống bậc thềm trước khi họ Độn thổ

Không, cậu sẽ không khóc vào Giáng sinh. Ngay cả khi chúng đóng cánh cửa sau lưng  trong phòng giam của cậu và cậu bị bao quanh bởi những tiếng kêu đau đớn và cảm giác tuyệt vọng.

Tuy nhiên,cậu  đã khóc mỗi ngày sau đó.

Nếu cậu đã ngừng cảm xúc và ngừng khóc, đồng nghĩ với việc họ đã thắng.

Giáng sinh thứ hai sau khi chiến tranh kết thúc cũng giống như 364 ngày qua. Draco mở mắt ra, ngồi dậy trên chiếc giường mà anh ngủ đêm này qua đêm khác, thở dài khi nhận ra rằng vâng, anh vẫn ở đây, và đánh dấu lên tường để cho biết hôm nay là ngày gì. Việc khám phá ra rằng đó là Ngày Giáng sinh đủ để mang lại những giọt nước mắt mà cậu mong đợi hàng ngày, và điều đó khiến cậu cảm thấy hài lòng. Có những ngày, cậu gần như không còn đủ sức để khóc, và phải chiến đấu với chính mình với những giọng nói chế nhạo trong đầu, tự véo mình thật mạnh để lại dấu vết cho đến khi có thể nặn ra một vài giọt nước mắt.

“Malfoy.”

Giọng nói gay gắt, lạnh lùng của người cai ngục đã khiến cậu phải nhìn lên, đôi mắt vẫn còn ướt đẫm nước mắt, chúng còn chưa kịp rơi xong. Mẹ kiếp, chẳng lẽ hôm nay hắn không khóc yên ổn sao? Rốt cuộc thì đây là ngày Giáng sinh chết tiệt.

“Dậy mau, Malfoy,” người bảo vệ nói. Draco không biết người gã đó có tên hay không, chỉ biết rằng gã thích sử dụng đũa phép của mình hơn bất cứ ai có quyền khi gã tức giận, điều này dường như xảy ra mọi lúc. “Có người thăm."

Draco loạng choạng đứng dậy một cách yếu ớt trước khi kịp xử lý lời nói của người cai ngục. Anh đã ở đây một năm và chưa có một vị khách nào đến thăm. Azkaban cho phép người thăm sao?

"Ai?" Cậu cố thì thầm, nhưng giọng khàn khàn đến nỗi nó chỉ phát ra như một luồng gió thoảng qua môi anh.

Tất nhiên, gã lính canh không trả lời. Draco đã học được từ nhiều tháng trước rằng cậu có thể hỏi tất cả những câu hỏi mà cậu muốn; vì chắc chắn không một ai sẽ trả lời chúng. Trên thực tế, sẽ không ai bận tâm rằng cậu đã nói gì , vì vậy cậu đã thôi ngừng nói.

“khốn nạn, Malfoy, bọn nó đã làm cái quái gì với mày vậy?”

Một giọng nói mới lạ, giọng nói mà Draco có thể đã quen trong cả cuộc đời, phát ra từ bóng tối phía sau cai ngục

Potter

“Mày đã làm cái quái gì với cậu ấy vậy, đồ khốn nạn?” Potter đã kích hoạt bảo vệ, và Draco có một lúc để có thể nhìn kĩ hơn, vẫn đang cố gắng xử lý thông tin rằng Harry Potter đang đứng bên ngoài trước cửa phòng giam của cậu trong nhà tù Azkaban vào Ngày Giáng sinh. Anh ấy đã trưởng thành.Anh ta đã trưởng thành . Rõ ràng là đã ăn như hạm trong những năm qua

Draco nhìn xuống chính mình, một mớ hỗn độn với làn da tái nhợt, thâm tím treo trên những chiếc xương mệt mỏi. Mọi thứ đã thay đổi sao dời. Khi xưa anh đã nhìn Potter và đưa ra một số nhận xét xúc phạm về mái tóc hoặc bộ quần áo Muggle luộm thuộm của anh ta.Tuy nhiên, bây giờ trong hoàn cảnh này, anh sẽ bán tất cả những gì còn lại trên cơ thể mình để lấy một ít tiền tắm và một chiếc áo sơ mi tránh gió lùa, vì vậy nếu so sánh Potter trông giống như một vị vua.

“Gọi người giám sát của mày tời đây mau,” giọng Potter .

Tên cai ngục lầm bầm điều gì đó, nhưng lời nói của  bị cắt ngang khi gã đã bị bay lên khỏi mặt đất. Mắt gã trợn ngược và tay hắn ôm lấy cổ họng cào cào.Potter đang nhìn chằm chằm vào cậu, khuôn mặt phẳng lặng và bình tĩnh, và Draco nhận ra rằng Potter đang túm cổ gã cai ngục mà thậm chí không cầm vung đũa phép.

Mẹ kiếp.

“Chắc mày đã quên nhưng tao là một người được chú ý ở...à...khá nhiều ở khắp mọi nơi, mà mày thật ra là một thằng đần ấy. Bây h Tao sẽ đặt mày xuống đất và mày phải kêu cho được người giám sát tới đây ngay. Thằng cha đó sẽ mang theo một chùm chìa khóa và chữ ký ma thuật ngu ngốc của nó cuối cùng là sẽ mở cánh cửa này, và tụi bây phải thả Draco Malfoy cho tôi.”

Draco chớp mắt. Chắc anh bị ảo giác rồi.

“Nếu có một lỗi sai lệch nhỏ nhất so với kế hoạch rất đơn giản này,” Potter tiếp tục, và Draco bị ấn tượng bởi sự uy quyền lạnh lùng trong giọng điệu của anh ta, “Mày sẽ phải bị Bộ bắt giam trước khi mày kịp về nhà đón Giáng sinh , hiểu không thằng ngu?"

Người đàn ông tím tái gật đầu một cách tuyệt vọng. Potter liếc nhìn Draco một lúc, để mặc cho tên kia ở đó thêm một lúc nữa. Draco biết nó là dành cho cậu, và cậu sẽ cười một chút nếu nhớ ra cách nó hoạt động ra sao. Người cai ngục ngã lăn ra sàn, nhưng gã đã chạy xuống hành lang ngay lập tức.

“Chết tiệt, Malfoy, tao không biết gì hết,” Potter đã hoàn toàn chú ý đến Draco khi đang nắm chặt  thanh sắt phòng giam. Tất cả sự lạnh lùng và quyền lực đã biến mất khỏi giọng nói của anh, thay vào đó là một thứ gì đó mà Draco mơ hồ nhớ ra nó khá dịu dàng.  “Tao đã cố gắng giảm án cho mày trong suốt một năm - lũ khốn luôn lải nhải về làm gương này nọ - và tôi đã thuyết phục được Kingsley đồng ý cho tao có quyền giám hộ mày. Tao… mẹ kiếp,  xin lỗi vì tao đã mất nhiều thời gian như vậy.”

Draco kinh hãi khi nhận ra Potter trông như sắp khóc. Cậu khập khiễng đến song sắt và đứng đối mặt với Potter, lùi đủ xa để mùi hôi thối bốc ra từ cơ thể mình không làm Potter khó chịu, nhưng đủ gần để cậu có thể chạm vào Potter nếu muốn

Anh chậm rãi lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Potter và nuốt nước bọt.

"Tại sao?" Cậu khàn giọng

“Vì sao bọn chúng … ồ, ý mày là tại sao tao lại ở đây. Phải. Xin lỗi tao-"

“Potter,” Cậu gằn giọng. "Tại sao?"

Potter vò tay qua tóc.

“Mày không bao giờ xứng đáng với những điều này,” anh nói, ra hiệu xung quanh. “Mày là một tên khốn đúng đắn, đừng có chối và tao thậm chí còn chẳng ưa nổi mày” Draco sẽ bật cười nếu nhớ lại cách làm. “Nhưng tao biết điều này là quá nặng đối với mày hoặc đối với bất kỳ ai trong chúng ta. Cuối cùng thì bộ cũng phát chán vì tao, tao nghĩ vậy. Nói rằng mày có thể đc ra ngoài nếu tao bảo lãnh cho mày.

Potter nhìn Draco một lúc.

“Thật ra là,” Cậu tiếp tục, “ Nếu mày không ở trong đây nữa tao cũng không cần bận tâm”

Draco hẳn trông rất đau khổ, điều đó thật buồn cười vì trước đây cậu chưa bao giờ thực sự quan tâm đến suy nghĩ của Potter, nhưng có vẻ như Potter là vị cứu tinh của riêng cậu lúc nãy, và cậu cần biết chuyện gì sẽ sảy ra với mình khi thoát khỏi cái nhà tù khốn khổ này.

Potter vội vã tiếp tục. "KHÔNG! Không tao chỉ... Ý tao là, nếu mày muốn nằm trên ghế sofa của tao và không làm gì cả, tao cũng  không sao cả. Nếu mày muốn kiếm một công việc hoặc bất cứ điều gì có thể làm, điều đó cũng tốt với tao thôi. Tôi không đối xử với mày như tội phạm ,đấy ý tao là thế.

Draco mở miệng định nói, nhưng người cai ngục lại xuất hiện với một người giám sát trông có vẻ run rẩy. Potter lườm cả hai và nói trong hơi thở có phần trầm đi hẵng. Draco chỉ nghe đc loáng thoáng mấy từ nhanh lên hay mày biết tao là ai rồi đấy, nhưng cậu đã hiểu được ý chính khi cánh cửa phòng giam của cậu mở ra và thấy mình đang nhìn cuộc sống mà không có song sắt cản trở tầm nhìn lần đầu tiên sau một năm.

Cậu choáng ngợp đến mức không thể nói nên lời trong khi 3 người  kia đang trả lại cho cậu một số đồ đạc ít ỏi và tiễn họ lên đường. Mãi cho đến khi họ đến điểm Độn thổ ở phía xa của hòn đảo, cuối cùng cậu cũng hắng giọng.

“Potter,” draco cất giọng nói, nó đã mạnh mẽ hơn một chút nhưng vẫn còn run. Potter nhìn sang cậu. “Hôm nay là Giáng sinh, phải không?”

Potter mỉm cười với cậu - cười 1 nụ cười thực sự rất tươi và đó là điều đầu tiên khiến Draco cảm thấy hy vọng kể từ một năm trước khi họ nhốt cậu. Anh gật đầu.

“Tao không có gì để tặng cho mày được cả,” Draco chậm rãi nói.

Potter nhìn cậu, bối rối một lúc trước khi nhận ra Draco đang cố gắng, theo cách riêng của mình, để cảm ơn anh vì đã tặng cho cậu món quà tuyệt vời nhất  trong đời.Nụ cười của anh biến thành một nụ cười toe toét, và Draco thấy mình đang cố cong khóe miệng của mình lên thành hình dạng mà bây giờ đã xa lạ.

“Có một thứ tao muốn,” Potter nói khi đưa tay ra để Draco nắm lấy - Draco đã không thực hiện một phép thuật nào trong một năm, cậu rất vui khi được Potter đưa tay và dẫn cậu đi đâu đó chứ không phải là Azkaban. “Có lẽ chúng ta cũng nên đặt tất cả những thứ ở Hogwarts lại sau lưng và bắt đầu lại, xem như hiện tại cậu sẽ sống chung trong căn hộ của tôi trong thời gian tới. Gọi tôi là Harry?”

Một yêu cầu đơn giản như vậy, được thốt ra cùng lúc với Potter – Bàn tay của Harry chạm vào cánh tay của Draco để ít nhiều bắt đầu cuộc tiếp xúc giữa đối phương một cách không bạo lực cũng như là đầu tiên mà cậu ấy có trong một năm này, cũng đủ để khiến cổ họng Draco một lần nữa nghẹn lại. Chúa ơi, thật tuyệt khi được chạm vào ai đó. Cậu thở dài thành tiếng, biết mình đã làm thế, và cậu thậm chí không quan tâm cho lắm. Harry cũng biết điều đó, bởi vì Draco cảm thấy những ngón tay lướt qua trở thành một cú trượt có chủ ý, và không cần suy nghĩ, cậu đã nắm lấy tay Harry.

"Cậu đang nắm lấy tay tôi đấy à?" Harry hỏi trong khi đang cười toe toét.

“Im đi,” Draco nói, mặt nóng bừng, mặc dù không đủ để khiến anh muốn buông tay. “Nó chỉ dành cho việc độn thổ thôi.”

Harry cười và siết chặt tay, và Draco siết chặt lại. Trời đất, cậu đang nắm tay Harry Potter vĩ đại, và cậu thậm chí còn không thấy lấn cấn Sau đó, một lần nữa, Harry dường như cũng không bận tâm, và điều đó tốt với Draco.

“Giáng si an lành, Harry,” cậu khẽ nói.

Và nó thực sự là một ngày giáng sinh bình yên và an lành

Giáng sinh thứ ba sau khi Harry giết Chúa tể Hắc ám, Harry và Draco say khướt. Không chỉ là một chút say, thậm chí không phải là tê liệt quanh ng. Không, họ đã có trong tay hai chai rượu mạnh rẻ nhất, gây khó chịu nhất trên toàn nước Anh (Draco chắc chắn là như vậy, mặc dù Harry gần như chắc chắn rằng ai đó đã có loại rượu tồi tệ hơn đang lên men trong bồn tắm của họ ở đâu đó trên Cao nguyên), uống từng giọt, và hoàn toàn tức giận.

Nói một cách nhẹ nhàng, đó là một năm đầy thử thách. Harry đã tiến hành một cuộc cải cách nhà tù điên cuồng đó sau khi tìm thấy Draco ở Azkaban, và trước khi mọi chuyện kết thúc, anh ta đã sa thải một nửa số nhân viên cải huấn trong Bộ. Granger, luôn vì một mục đích, đã tự nhận mình đóng vai trò là bộ não đằng sau chiến dịch của Harry, đại loại như vậy. Weasley, người mà Draco đã miễn cưỡng thừa nhận với Harry vào một thời điểm nào đó vào mùa xuân thực sự không tệ lắm, cũng có nhiều điểm tương đồng. Anh ta đã hai lần bị đình chỉ khỏi Thần sáng vì dùng đến bạo lực thể xác sau khi nghe nói về việc ngược đãi tù nhân vị thành niên.

Khi Draco nhướn mày dò hỏi sau lần thứ hai quay lại , Weasley đã nhún vai và nói, “Những đứa trẻ ngu ngốc là những đứa trẻ còn rất nhỏ , Malfoy. Tao không cần phải thích những gì chúng làm, nhưng bọn trẻ đó không xứng đáng với những gì đã xảy ra với mày”

Nghĩ lại thì, đó có thể là khoảng thời gian mà Draco thừa nhận rằng Weasley cũng không tệ lắm.

Nhưng Granger và Weasley là ngoại lệ chứ không phải là quy luật. Báo chí phù thủy, chẳng hạn như họ, đã săn lùng Harry trong nhiều tuần, viết đủ mọi cách dối trá về việc cậu bị bùa mê tình dược hoặc bị bọn Tử thần Thực tử trả thù. Họ suy đoán về việc Harry mang Draco ra khỏi tù để biến anh ta thành quản gia, vật thí nghiệm cho những loại độc dược tối mật, thậm chí là nô lệ tình dục. Công bằng mà nói, cả hai đã có một trận cười sảng khoái về lần đầu tiên, vì Draco hầu như không thể tự giặt giũ, nhưng Harry đã nổi điên suýt chút nữa còn ném bom  vào toàn bộ con phố mà văn phòng của tờ báo tiên tri cuối cùng còn ngự trị.

Mẹ của cậu vẫn cảnh giác, mặc dù rất biết ơn. Bà đã đến Pháp sau thời gian ở Azkaban - ngắn hơn thời gian của Draco, do bà đã cứu mạng Harry trong Rừng Cấm hay gì đó - và Draco có cảm giác rằng bà ấy đang sống trong một nhà tù khác, một trong những nhà tù của chính bà làm. Cậu đã đến thăm, để cho mẹ mình thấy rằng cậu vẫn khỏe, nhưng đã quay lại chỉ sau vài ngày. Cậu cảm thấy tê liệt vì sợ hãi trong suốt thời gian xa Harry và căn hộ mà cậu gọi là nhà kể từ khi họ tình cờ bước qua cửa sau khi Harry đưa cậu ra khỏi Azkaban.

Anh sẽ không bao giờ sợ hãi miễn là có Harry ở bên. Không thực sự đúng lắm

Thú vị đấy.

Những người còn lại trong gia đình Weasley đáp lại bằng một sự chấp nhận thận trọng, nhưng Draco vẫn cảm thấy như họ đang đợi cậu làm họ thất vọng mỗi khi cậu nhìn thấy họ. Họ khăng khăng không chịu tin tưởng cậu ngay cả khi Harry lên tiếng , Draco vẫn chưa bao giờ đủ tốt. Tình cờ, đó chính là lý do tại sao anh và Harry trải qua Giáng sinh năm đó trong căn hộ của Harry – căn hộ của anh ấy cũng vậy, cx là của cậu vì cậu đã sống ở đó tròn một năm, không có bữa tối Giáng sinh, uống rượu một cách ngu ngốc.

“Tôi giao cho cậu mua rượu ,” Draco nói, đưa ly của mình ra để rót thêm một lượng rượu brandy hào phóng, “Thề rồi cậu mua một thứ dở tệ Potter”

“Tên của tôi là Harry, Draco,” Harry nói, cố giữ một cái bĩu môi thái quá trên mặt.

“Đừng nhìn như thế nữa, đồ xấu xa,” Draco nói, cố kìm lại tiếng cười say xỉn. “Trông cậu như một con búp bê hề buồn bã, và những thứ đó thật đáng sợ. Bên cạnh đó, tên của mày cũng là Potter. Tên mày vừa là Harry và Potter, nhớ không?”

Cậu biết mình đang lải nhãi, nhưng cậucũng biết rượu brandy có tác dụng xoa dịu - mặc dù kinh khủng, và câu "không tệ một nửa" của cậu thực ra chỉ là một lời nói dối khi say rượu - và ngọn lửa thì ấm áp, và Harry đã biến hình thành một đứa trẻ cong queo.Với Cây thông Noel ở trong góc, vì vậy căn phòng khá mang màu lễ hội. Và hai bên sườn của cậu đau vì cười quá nhiều, đó có lẽ là món quà Giáng sinh tuyệt vời thứ hai mà cậu đã từng nhận được.

“Mày đang say đấy ,” Harry nói, và Draco đứng dậy, rồi nhanh chóng ngã lăn ra sàn.

“Đang phản kháng,” cậu nấc lên, “nhưng hình như tao không thể ngồi dậy được nữa .”

Không thể?” Harry hỏi, đầu ngả ra sau trên đệm sofa. “'Không phải là một từ sao? Nghe có vẻ không ổn. Vô đối. Trong- ồ! Không thể!"

Và rồi Harry bắt đầu cười khúc khích, điều đó lại khiến Draco cười khúc khích, và đâu đó trong sâu thẳm, phần tỉnh táo nhỏ nhoi nhất trong anh không thể nhớ nổi mình đã từng vui vẻ đến thế từ bao giờ.

Vài giờ sau, sự ngớ ngẩn đã biến mất và họ đã cùng nhau chuẩn bị một bữa tối Giáng sinh rất kỳ lạ nhưng ngon một cách đang gồm với bánh pizza đông lạnh còn sót lại (Dân Muggle rõ ràng thông minh hơn Draco đã từng nghĩ khi họ có thế chế tạo một món ngon như pizza đông lạnh), và một giỏ bánh ngọt mà một số người hâm mộ đã để lại cho Harry ở Bộ. Họ ngồi trên sàn, gần như im lặng, nhìn ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi

. Đây không phải là lần đầu tiên trong năm đó, Draco dành một chút thời gian để ngưỡng mộ Harry đã lớn lên tuyệt vời như thế nào. Nơi từng có những góc cạnh vụng về và đôi mắt quá to, giờ đây có một chiếc quai hàm mạnh mẽ, rõ ràng chỉ với một chút râu và đôi mắt mà Draco chỉ có thể liên tưởng đến sự tử tế, ngay cả khi chúng cũng thường tinh nghịch. Đôi khi cậu lại cảm thấy Weasley-không-tệ lắm, tệ hơn nữa là cậu đang dần say đắm Harry.

Nó giống như một thói quen như ăn sáng hoặc đọc báo hằng ngày ,Cậu tỉnh giấc, thì thầm lời cảm ơn thầm lặng rằng cậu không còn ở trong ngục Azkaban nữa, dành một chút thời gian trấn tĩnh bản thân trong khi nghĩ về Harry, và bắt đầu một ngày của mình.

Một điều mà cậu đã học được sau một năm trong nhà tù Azkaban: chẳng điều j là quá kinh khủng, Thậm chí việc say đắm Harry Potter và không bao giờ có được anh ta.

Bởi vì thực sự, ở thế giới nào mà một đứa con trai vừa được cứu sống của một Tử thần Thực tử lại có thể đủ tốt với cậu bé đã cứu cả thế giới cơ chứ ?

Harry thở dài. "Tôi à? Gần giống như bất kỳ ngày nào khác, ngoại trừ có nhiều món ăn hơn để làm vào cuối tuần.”

Draco muốn tự tát mình vì đã hỏi. Một điều anh nhận thấy trong năm qua là anh đã mất đi cảm giác đàng hoàng ở Azkaban. Bây giờ anh đã ra ngoài, dường như không thể lấy lại được vẻ khóe léo như xưa. Cậu có những ưu tiên lớn hơn trong cuộc sống, chẳng hạn như cố gắng tận hưởng nó. Tuy nhiên, đôi khi nó phản tác dụng, và cậu khá chắc chắn rằng việc hỏi Harry về Giáng sinh với gia đình khủng khiếp của cậu là một trong những lần đó.

“Chết tiệt,” draco khẽ nói. "Tao xin lỗi. Lẽ ra không nên hỏi.”

Harry cứ nhìn cậu, chỉ im lặng nhìn chằm chằm, và Draco muốn nhìn đi chỗ khác nhưng cậu không thể.

“Thành thật mà nói, không sao đâu,” cuối cùng anh nói. "Tôi thực sự không còn buồn về điều đó nữa."

"Làm sao?" Draco hỏi, vẻ hoài nghi. “Làm thế nào mà điều đó không làm anh khó chịu mỗi giây? Anh đã sống trong một cái tủ chén chết tiệt, Harry.”

“Tôi nhớ,” Harry cười khúc khích, và Draco ngạc nhiên khi thấy anh ấy thực sự không buồn như thế nào. “Nhưng cậu sống trong phòng giam, và điều đó không làm cậu khó chịu mỗi ngày, phải không?”

Draco tròn xoe mắt.

“Nhung chuyển đó khác nhau mà, tôi-”

Harry ngắt lời cậu. “Nếu mày nói mày đáng bị như vậy, tao sẽ nguyền rủa mày. Tao sẽ không đến để đưa mày ra ngoài nếu mày đã  làm vậy, và mày biết rõ điều này.

Draco tiếp tục nhìn chằm chằm thêm một lúc nữa, không biết phải nói gì. Cậu nghĩ lại về năm ngoái, về những gì mà cậu đã học được và đã thay đổi biết ba, và cậu vui đến chừng nào. Cậu chợt nghĩ nếu cậu không cố gắng trở thành ng giống như Harry Potter, thì cậu xứng đáng gục xương trong tù.

“Nhiều khi cũng buồn” cuối cùng anh nói. “ tôi vẫn nghĩ về nó mỗi ngày, mặc dù có lẽ không phải theo chịu hướng cậu đang nghĩ.”

Harry đang nhìn chăm chú đến nỗi Draco có thể cảm thấy mặt cậu biến sắc dưới sự soi mói. Cậu hít một hơi thật sâu.

“Tôi lẽ ra vẫn phải ở trong đó,” cậu tiếp tục, “ít nhất là một năm nữa cho đến ngày hôm nay nếu tôi được tạm tha sớm. Tôi thức dậy mỗi sáng và nhắc nhở bản thân rằng mình đang ở đây thay vì ở nơi đó, và rằng ít nhất tôi nên cố gắng không trở thành một kẻ khốn nạn như vậy khi cậu  đã uống hết cốc cà phê vì chính cậu là người đã đưa tôi đến đây.”

Cậu cũng mỉm cười yếu ớt, hai gò má ửng hồng. Nghe thật sến súa làm sao nhưng đó là sự thật.

Harry mỉm cười, nụ cười tuyệt vời, cởi mở giống như nụ cười mà anh đã có trên khuôn mặt của mình một năm trước khi Draco nắm tay anh khi họ rời đảo.

“Tôi sẽ làm lại lần nữa,” anh nói, và với tay siết chặt tay Draco lần nữa, chỉ trong một giây.

“Tôi biết,” Draco nói, bởi vì anh biết. Chỉ là có Hary mới mang lại bình yên cho cậu

“Chúc mừng Giáng sinh, Draco,” Harry nói.

Draco mỉm cười và lại ngả đầu lên đệm sofa và nhắm mắt lại, hoàn toàn hài lòng. Mặc dù  không hoàn toàn như những gì nó muốn, và mặc dù những gì nó muốn có thể quá xa vời với so vơi nó, gần như là không hài lòng nhưng nó đang ngồi trên sàn phòng khách của Harry Potter với cái bụng no nê và cái đầu bù xù dễ chịu, và đây có lẽ là Giáng sinh tuyệt vời nhất mà cậu từng có.

Giáng sinh thứ tư sau khi kết thúc chiến tranh vừa tốt vừa xấu, Draco cho là vậy. Cậu đã có người yêu, điều đó rất tốt là đăng khác.Cậu có một người để ngủ dưới cây tầm gửi và một người để ở khá gần trong chuỗi ngày lễ dài vô tận mà Harry lôi kéo họ đến. Phải, ở bên ai đó vào dịp Giáng sinh chắc chắn sẽ tốt hơn, Draco nghĩ.

Ngoại trừ việc người yêu của cậu, mặc dù đẹp trai, hóm hỉnh, tài năng trên giường một cách kỳ lạ, và nói chung là một anh chàng rất dễ mến, nhưng lại không phải là Harry Potter.

Draco thật khốn nạn và anh biết điều đó.

Giờ đây, cậu đã có một công việc bàn giấy ở Bộ (nhờ Harry, và Draco không từ chối, một cuộc sống xã hội ổn định bao gồm tình bạn của cậu với Granger và Chồn Weasley (bây giờ đó chỉ là một trò đùa, và cậu là một người giỏi về khoản đó), và một người bạn trai thực sự đáng yêu.

Harry, như một lẽ hiển nhiên, cũng vậy. Chà, được rồi, vì vậy công việc của cậu ấy ít tầm thường hơn nhiều, và anh ấy có cùng những người bạn từ năm 11 tuổi, nhưng cậu ấy cũng có bạn trai. Và điều đó khiến Draco phát điên. Về nguyên tắc, Draco không thích gã đó; làm sao cậu ấy có thể thích một người có được thứ mà cậu luôn khao khát cơ chứ? May mắn thay, anh ta cũng hoàn toàn là một đứa tên khốn, vì vậy không phải chỉ mình Draco không thích gã ta.Tệ hơn , hắn ta đã khiến cho 2 người Gryffindor ghét cay đắng, và họ sẽ thay phiên nhau bắn những lời nguyền rủa  về hướng của kẻ khốn đó.

Điều đáng buồn là, Harry biết tất cả và không bao giờ thanh minh

"Mày nghiêm túc muốn đón ngày lễ giáng sinh với nó ?" Draco hỏi Harry vào khoảng giữa trưa ngày Giáng sinh.

Sự thật là, cậu không ngạc nhiên khi Harry không có mặt vào dịp Giáng sinh năm đó, nhưng điều đó chẳng khiến mọi chuyện dễ dàng hơn chút nào.Cậu  nghĩ về ngày lễ đặc biệt này như điều gì đó thiêng liêng, và  không mấy hài lòng về các mối quan hệ của Harry đang thật sự cản trở điều đó. Đó là chưa kể đến việc cậu đã biết rằng Lễ Giáng sinh của Harry sẽ kết thúc giống như hầu hết những ngày khác mà Harry đã trải qua với thằng khốn nạn đó: Harry buồn bã đang cố dốc thẳng một chai rượu vào cổ họng vừa nghĩ cách cứu vớt cuộc tình của nó. Draco đã phải cố gắng kiểm nén bản thân để không vi phạm 1 cái lệnh chết tiệt nào nữa để khỏi bị dục vô chỗ hôi thôi kia bằng cách giết người cái thằng chết tiệt kia vì đã đối xử với Harry như...như...như thể anh chẳng là gì cả.

Như thể anh không hề đặc biệt.

Harry trừng mắt nhìn cậu.

“Thằng khốn đó,” Harry nhổ ra, “là bạn trai tôi đấy .Vì vậy, vâng, tôi sẽ đón Giáng sinh với anh ấy. Tại sao cậu lại quan tâm, cậu sẽ không đi với gã bạn trai hoàn hảo của cậu mới tìm đc chứ?

“Ghen tị hả, Potter?” Draco nói trước khi anh có thể ngăn những từ phát ra.

Harry chớp mắt, rồi rõ ràng là xị mặt xuống và quay người rời khỏi bếp.

“ Giáng sinh an lành, Draco,” anh buồn bã nói.

“An lành ư,” Draco lẩm bẩm khi Harry lùi lại. “Tôi cũng muốn lắm chứ.”

Draco chia tay với bạn trai của mình vào ngày hôm sau. Hoàn hảo như cậu có thể đã từng, anh ấy không hoàn toàn phù hợp với Draco. Có lẽ Giáng sinh không quá tuyệt vời như cậu nghĩ.

Nếu Giáng sinh thứ tư sau chiến tranh là một điều tồi tệ với Draco, thì Giáng sinh thứ năm là một thảm họa đối với Harry. Gã bạn trai khốn nạn của Harry đã chia tay và quay lại liên tục trong năm . Hai người họ đã có một cuộc cãi vã ngoạn mục vào buổi chiều Giáng sinh (trong căn hộ của Harry và Draco, điều đó có nghĩa là Draco đã chứng kiến ​​tất cả sự huy hoàng của nó và phải đóng cửa trong nhà vệ sinh để tránh bùa mê. Thằng khốn xông ra, và Harry chạy theo sau nó, cuối cùng  Draco đã không gặp lại họ kể từ đó.

Lẽ ra giờ này Harry đã về nhà rồi. Họ thậm chí còn chưa chúc Giáng sinh vui vẻ cho nhau, do nguyên ngày nay Draco bận tránh né những nớ Hary và gã kia cãi nhau rồi phóng bùa tứa tung. Nhưng Draco biết dù cậu có trốn tránh anh thế nào thì cũng phải chúc anh Giáng sinh vui vẻ .Sau tất cả những gì Harry đã tặng cho cậu, thì cậu chỉ có từng đó thôi.

Cậu đang ngủ mê man trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào những ngọn đèn thần tiên trên cây và về cơ bản chịu thua sự thật rằng anh ta đang mong chờ một người sẽ không thèm quay lại khi cánh cửa mở ra, và một Harry rất say, rất luộm thuộm ngã nhào qua. ngưỡng cửa và vào phòng khách. Draco ngái ngủ lăn đầu để nhìn lên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Harry, anh lập tức ngồi dậy.

“Harry?” Cậu đứng dậy ngay lập tức, bắt được một cách tay của Harry - khắp ng tỏa ra  mùi rượu nồng nàn - ngay trước khi anh kịp ngã nhào ra sàn. "Chuyện gì đã xảy ra thế? Cậu có bị thương ở đâu không?"

Đôi mắt của Harry đỏ ngầu và xưng húp, và điều đó chứng tỏ cậu ấy đã khóc rất nhiều làm cho Draco xửng lại .Đây là Harry Potter vĩ đại, mạnh mẽ cơ đấy. Người đánh bại quỷ khổng lồ và phù thủy hắc ám. Anh chưa từng khóc. Khóc là cho phần còn lại của thế giới. Cho Draco, và những người như cậu. Chứ Không phải cho Harry.

“Harry, nghe mình này,” Draco lại nói, nhẹ nhàng. Cậu dẫn Harry đến chiếc ghế sofa, cả hai người họ vấp ngã và loạng choạng cho đến khi họ quấn vào nhau, nhưng ít nhất là không đứng lâu hơn nữa. Harry đã không nói một lời. “Gã ta có làm cậu bị thương không?

Harry cuối cùng cũng lắc đầu, ngước nhìn Draco.

“K-không.” Anh nấc lên. “Không đau, chỉ là ngu thôi. Làm sao tôi có thể ngu ngốc như vậy được?”

Draco thở dài. Đếm ngược từ mười. Chống lại sự thôi thúc rất mạnh mẽ để sử dụng một trong nửa tá câu thần chú theo dõi đen tối mà cậu biết để tìm ra tên bạn trai khốn nạn của Harry - bạn trai cũ? - và chặt đứt tay chân của hắn ta ra khỏi cơ thể từng chút một. Cậu rất muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra. Cậu muốn hỏi họ cãi nhau vì điều gì, điều gì có thể khiến Harry nghĩ rằng mình thật ngu ngốc. Nhưng cậu không thể. Cậu không thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ đưa tay lên xuống lưng Harry và chờ đợi, bởi vì cậu sợ Harry sẽ nói rằng nó vẫn chưa thực sự kết thúc, chỉ là đã có một cuộc tranh cãi khác, và Draco không nghĩ rằng cậu có thể chịu nổi thêm một Giáng sinh khác như thế nữa.

“Cậu ấy chưa bao giờ yêu tôi,” Harry thì thầm. “Hắn yêu người mà sẽ trở thành sau khi đánh bại Voldermort.”

Draco nhắm mắt lại.

“Cậu ấy yêu người hùng,” Harry tiếp tục, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn một lời thì thầm. "Chứ Không phải tôi. Tại sao tất cả mọi người lại đều muốn người hùng ấy, Draco, thay vì chỉ mình tôi?”

Khốn khiếp. Cậu Không có câu trả lời ,Cậu ghét khi điều này với bất cứ lý do gì. Mọi người đã xây dựng Harry như một vị thánh và rồi họ không thể chấp nhận quan điểm rằng cuối cùng thì cậu ấy cũng chỉ là một người bình thường. Draco đã thấy nó hàng chục lần, và lần nào cậu cũng ghét.

“Cậu sẽ tìm được,” anh thì thầm vào tóc Harry. “Người đó đang đợi cậu, tớ chắc chắn và cậu chỉ cần tìm thấy anh ta thôi.

“Tôi sợ mình sẽ không bao giờ tìm thấy được,” Harry nói, với vẻ mặt u sầu đáng thương của một người có trái tim thực sự tan nát và đang nốc hồng hộc vào cổ họng một chai rượu whisky lửa rẻ tiền.

Draco sẽ cười nếu cậu không quá đau lòng thay cho Harry. Harry là người đã kéo cậu ra khỏi nhà tù chết tiệt Azkaban, và Draco thậm chí còn không thể nói những lời để an ủi để xoa dịu cho Harry sau khi đau khổ. Cậu quả thật là một người bạn tồi.

“Cậu sẽ tìm được thôi Harry” nó lặng lẽ nhấn mạnh, lờ đi cái lắc đầu của Harry, “Sẽ chứ , Harry. Cậu đã chiệu quá nhiều đau khổ rồi tại sao không được hạnh phúc cơ chứ, và cậu là một người đàn ông tốt, tôi nói vậy khiến cậu tự đắc lắm đúng không?

Harry cười yếu ớt.

“Tôi-” Anh lại nấc cụt. “Tôi chỉ muốn có ai đó ở đó khi tôi về nhà. Hoặc tôi có thể đợ người ấy. Merlin,nghe ủy mị quá , phải không? Muốn ai đó ở bên cạnh thôi?

Draco nghĩ mình có thể khóc mất.

“Không,” cậu thì thầm. “Không ủy mị chút nào, Harry. Cậu xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp hơn thế nữa ”

Harry ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Draco, nheo mắt một chút qua đôi mắt đỏ ngầu chắc chắn đã bị mờ đi bởi rượu whisky.

“Tôi muốn một người như cậu,” anh nói nhỏ đến nỗi Draco sẽ không tin điều đó nếu cậu  không nhìn thấy môi Harry mấp máy.

Cậu thậm chí còn không có thời gian để xử lý các từ trước khi Harry chồm lên và áp môi họ vào nhau trong một nụ hôn vụng về. Trời quá ẩm ướt và môi Harry ở khắp mọi nơi, hôn, nói chuyện và nắm chặt lấy áo của Draco như một chiếc phao cứu sinh, và Draco chưa bao giờ, chưa bao giờ, muốn nó dừng lại. Một giọng nói trong đầu cậu liên tục vang lên cuối cùng thì , cuối cùng thì , thôi thúc cậu phải mở miệng đón nhận nụ hôn của Harry và siết chặt vòng tay quanh lưng anh ấy.

“Draco,” Harry thì thầm khẽ , đầu lưỡi của cả hai khó tách ra đủ lâu để Harry có thể thốt ra lời. “DracoDracoDraco...Chúa ôi..Draco.”

Sau này khi nghĩ lại, cậu chắc chắn rằng chính hương vị rượu whisky cháy trên lưỡi của Harry đã khiến cậu bừng tỉnh, và cậu mong có thể nguyền rủa chai rượu khốn khiếp ấy

Chết tiệt . Mình không thể làm điều này. Không phải bây giờ. Không phải như thế này. Mình không thể...ôi chúa ơi, làm điều đó một lần nữa...fuck!

“Chúng ta không thể làm điều này.” Mình không thể dừng lại Mẹ kiếp . “Harry, dừng lại, chúng ta không thể.”

"Nhưng tại sao?" Đó là một tiếng rên rỉ tức tuổi, và nó khiến ngực cậu siết chặc đến mức gần như không thể thở được.

“Bởi vì cậu là bạn thân nhất của tôi,” Draco thì thầm, cố gắng hết sức để tránh đôi mắt xanh lục hơi sáng bóng, hơi-không-có-chú-tâm nhìn xuống cậu, đặc biệt là khi chúng mở to ra trước lời nói của cậu. Thực sự, cậu muốn tát Harry vì đã quá ngạc nhiên; làm thế nào mà anh lại bỏ lỡ việc họ đã trở nên thân thiết như thế nào trong những năm qua? “Cậu là bạn thân chết tiệt của tôi, và nếu chúng ta làm chuyện này trong khi cậu đang tức giận, cậu sẽ thức dậy vào ngày mai và đau đầu và chắc chắn cậu sẽ lại hối hận cho coi. Và tôi sẽ đánh mất đi căn hộ này, một người bạn cùng phòng và một người bạn thân nhất của tôi và tôi không thể đánh mất cậu, được chứ?”

Harry nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu hơn trước khi gục đầu vào vai và vùi mặt vào hõm cổ của Draco, và cậu khá chắc chắn rằng đã cảm thấy một giọt nước mắt trượt dài trên mặt Harry và xuống xương quai xanh của chính mình.

“Tôi xin lỗi,” Harry thì thầm.

“Tôi cũng vậy,” Draco thì thầm lại. "Cậu không biết tôi ân hận thế nào."

Cậu nghĩ Harry đã ngủ rồi. Cậu nằm đó, nghĩ về việc cậu đã khao khát chuyện suýt diễn ra  biết bao lâu nay, nhưng tất nhiên nó không bao giờ thuộc về cậu. Điều đó không đúng và sẽ không bao giờ đúng

“Cậu cũng là bạn thân nhất của tôi, Draco,” Harry lầm bầm vào cổ cậu, khiến cậu giật mình, rồi cố nén một tràng cười gần như cuồng loạn.

Cậu có thể cảm thấy có cái gì đó ứ lại trong cổ họng khi lướt tay lên xuống lưng Harry. Rất gần. Cây thông Noel, đèn thần tiên, ngọn lửa và chỉ hai người họ quấn lấy nhau trên chiếc ghế sofa của họ, và điều duy nhất mà Draco thực sự muốn cho Giáng sinh hay bất kỳ ngày nào khác thì quá xa vời.

Cuối cùng thì anh cũng chìm vào giấc ngủ, những giấc mơ bị ám ảnh bởi khuôn mặt tươi cười của Harry được bao quanh bởi ánh đèn lấp lánh khi họ hôn nhau, nắm tay nhau và ăn mừng Giáng sinh mà cậu mong muốn nhưng sẽ không có được.

Khi tỉnh dậy, Harry đã biến mất. Một gói bọc nằm trên sàn gần đầu cậu với một chiếc nơ màu đỏ sặc sỡ được dán vào một mảnh giấy có nội dung: “Xin lỗi về chuyện tối qua. Tôi biết đây là một món quà kỳ lạ, nhưng nó khiến tôi nghĩ về cậu. Tôi xin lỗi khi Giáng sinh không được như mong đợi . Đối với một trong hai chúng tôi. Giáng sinh an lành, Draco - Harry.”

Bên trong là một chai rượu mạnh khủng khiếp mà cả hai đã uống cùng nhau vào Giáng sinh đầu tiên trong căn hộ của Harry. Đó là Giáng sinh tuyệt vời nhất trong cuộc đời của Draco.

Mẹ kiếp

Cậu xong rồi. Cậu ôm chặt cái chai ngu ngốc vào ngực như một giải thưởng và cảm thấy mắt mình rơm rớm nước mắt, bản thân không muốn rơi nhưng không thể dừng lại được nữa. Hít một hơi run rẩy, cậu co đầu gối lên ngực, kéo tấm chăn lên đắp sưởi cằm cho suốt đêm dài, cậu có thể ngửi thấy mùi xà phòng của Harry trên đầu đã giấu dưới cằm cậu cả đêm, và để nước mắt rơi.

Chúc mừng Giáng sinh

*

Mọi thứ đã khác sau đó. Đúng như Draco đã biết điều đó sẽ xảy ra, và cậu thay phiên nhau nguyền rủa bản thân vì đã không làm theo bất cứ điều gì Harry muốn vào đêm Giáng sinh và vì đã không chạy thật nhanh ra ngoài khi Harry bước vào như một chú cún bị bỏ rơi . Ít nhất thì nếu cậu đã lm tình với Harry, thì cậu chắc còn một ít kỉ niệm để giữ. Và nếu cậu bỏ đi tránh nụ hôn thì hai người sẽ không sượng sùng thế này.

Harry đã xin lỗi cho đến khi mặt anh xanh mét, và nhiều lần Draco đã cáu gắt với anh để cắt ngang lời xin lỗi đó, bởi vì cậu không nghĩ mình có thể chịu hành động đó một lần nào nữa. Họ đã cẩn thận tránh ở một mình với nhau trong tình trạng say xỉn, và Draco đã quyết định đặt bùa im lặng trên cửa phòng ngủ của cậu để Harry không thể nghe thấy cậu đã gọi tên Hary như thế nào trong lúc tự thỏa mãn mình. Điều mà cậu đã làm thường xuyên hơn

Vấn đề là, nụ hôn đó cứ kẹt mãi trong tâm trí draco . Tồi tệ hơn, khi cậu nghĩ về những thứ khác đã khắc sâu trong ký ức của cậu nhưng những thứ đó hầu hết đều liên quan đến Harry. Một cậu bé với đôi mắt xanh sắc lẹm không ấn tượng với anh ta, cha anh ta hay lời đề nghị kết bạn của anh ta. Một thanh niên đang sợ hãi cố gắng cầm máu cho mình bằng một câu thần chú ngu ngốc khi cả hai đều là những đứa trẻ ngu ngốc. Một khuôn mặt sưng húp, khó nhận ra mà Draco vẫn có thể nhận ra ở bất cứ đâu, cầu xin cậu không lời

Một giọng nói đã cho cậu hy vọng lần đầu tiên sau một năm rằng có thể mình sẽ không chết trong một nhà tù còn tồi tệ hơn cả địa ngục.

Anh đã mệt mỏi với việc quay vòng xung quanh Harry. Giải thích với bạn bè của họ rằng vâng, hai người chỉ là bạn bè. Với sự theo dõi  kéo dài quá lâu qua các phòng và quán rượu, sự im lặng khó xử và cuộc trò chuyện sau giờ làm việc thậm chí còn khó xử hơn trong căn hộ của họ. Cậu đã phải làm một cái gì đó.

Buổi sáng Giáng sinh thứ năm sau chiến tranh, trời lạnh và nhiều mây, Draco có thể ngửi thấy mùi tuyết bay trong gió khi cậu mở cửa sổ để nhận lời chúc Giáng sinh hàng năm của mẹ mình từ châu Âu. Cậu rùng mình, nhưng vẫn cố thò đầu ra ngoài lâu hơn mức cần thiết chỉ một phút, tiếp đất trong không khí lạnh.

Harry, như cậu đã dự đoán, đang ngái ngủ chưa tỉnh hằng đang cố phs cà phê khi anh bước ra khỏi phòng ngủ, và Draco hài lòng nhận thấy rằng anh vẫn pha đủ cho hai người, ngay cả trong ngày kỷ niệm khó xử giữa họ. Dù sao hôm nay cũng là Giáng sinh.

“Chúc mừng Giáng sinh,” anh khẽ nói từ ngưỡng cửa nhà bếp.

Harry nhìn lên, má hơi ửng hồng, mắt mở to. Draco bước tới bàn và ngồi xuống trước khi Harry kịp nói. Anh đặt cái chai mà Harry đã tặng anh vào dịp Giáng sinh năm ngoái ở giữa bàn và nhìn Harry chờ đợi.

“Cái gì thế?” Harry hỏi.

“Cậu biết nó là gì mà,” Draco nói. “Cậu  đã tặng nó cho tôi. Nay là Giáng sinh. Tôi nghĩ chúng ta nên ăn mừng sao cho đúng cách”

Harry nhìn cậu chằm chằm.

“TôiTôi-cậu có nghĩ đây là một ý kiến ​​hay không? Cậu biết không, sau khi...?”

“Sau năm ngoái?” Draco hỏi, hy vọng với Merlin và Circe rằng cậu có thể bình tĩnh hơn chứ không run như cậu tưởng “Theo tôi là có .”

“Nhưng tôi…chúng ta…” Harry vẫn không chớp mắt, trông có vẻ bối rối hơn.

Không chần chừ được nữa giải quyết nó thôi.

“Còn nhớ Giáng sinh năm đó chung ta cùng với rượu brandy không ?” Draco nói chậm rãi, thật trầm . Giống như cách người ta trấn an con thú dữ.

Harry chớp mắt. Draco nghĩ đó là một dấu hiệu tốt.

“Đó là Giáng sinh tuyệt vời nhất mà tôi từng có, Harry.” Cậu tiếp tục nói. “Thậm chí còn tốt hơn là lúc cậu đến để đưa tôi ra khỏi cái nhà tù chết tiệt đó. “Tôi đoán cậu cũng thế”

Harry chậm rãi gật đầu.

“Hãy…” Chúa ơi, bây giờ không phải là lúc để sợ hãi, rút lui. Cậu hít một hơi thật sâu. "Hãy thử lại lần nữa nhé?

Harry đứng đó, nhìn chằm chằm, im lặng, lâu đến nỗi Draco nghĩ rằng cậu sắp bỏ chạy mất thôi. Nhung không, Harry đã quay lại và lôi ra hai chiếc cốc từ tủ, Draco gần như bật cười nhẹ nhõm.

Cậu rót một lượng rượu brandy vừa đủ vào mỗi ly, không hề rời mắt khỏi Harry, người vẫn chưa ngồi xuống.

“Chúng ta có thể…” Harry nuốt nước bọt.

Bất cứ điều gì, Draco nghĩ. Chúng tôi có thể làm bất cứ điều gì nếu cậu muốn. Chỉ hỏi thôi.

“Chúng ta có thể ngồi bên gốc cây được không?”

Draco chớp mắt với anh. Hình như hôm nay mắt cậu giựt hơi nhiều thì phải, cậu nghĩ thầm.

“Giáng sinh mà,” Harry nói. “Năm ấy chúng ta cũng  ngồi bên gốc cây thông.” Anh cười, có chút ngại ngùng.

Draco mỉm cười đáp lại, một chút hy vọng, và nhặt kính lên.

“Thật lạ,” cậu nói khi họ trượt xuống sàn, dựa lưng vào ghế sofa. Ngọn lửa nhảy múa trong lò sưởi và những ngọn đèn thần tiên lấp lánh trên cây thông mà năm nay cậu đã phải trang trí một mình, nhưng cậu có một chút hài lòng rằng Harry đã thêm một vài sợi dây đèn và một số đồ trang trí đêm sau khi cậu đã đi ngủ.

"Cái gì?" Harry hỏi, nâng ly lên môi.

Draco mỉm cười đáp lại, một chút hy vọng, và nhặt kính lên.


“Thật lạ,” anh nói khi họ trượt xuống sàn, dựa lưng vào ghế sofa. Ngọn lửa nhảy múa trong lò sưởi và những ngọn đèn thần tiên lấp lánh trên cây thông mà năm nay anh ấy đã trang trí một mình, mặc dù anh ấy lưu ý với một chút hài lòng rằng Harry đã thêm một vài sợi dây đèn và một số đồ trang trí vào một đêm sau khi anh ấy đi. đi ngủ

Cái gì?" Harry hỏi, nâng ly lên môi.

“Chúng ta sẽ uống rượu brandy cho bữa sáng Giáng sinh,” Draco nói.

Harry cười lớn. Tiếng cười như sưởi ấm cả một buổi sáng giá lạnh.

"Đó là ý tưởng điên rồ của cậu à." Harry nói.

Draco nhe răng cười. “Đúng vậy. Chúc mừng. Giáng sinh an lành, Harry.”

Cậu nâng ly lên, giữ nó lưng chừng.Harry nhìn nó một lúc lâu, đảo mắt qua lại giữa cái ly và khuôn mặt của Draco, không thể đọc được biểu cảm của anh ấy. Draco bắt đầu tự hỏi mình đã nói sai điều gì, bởi vì ly của Harry vẫn chưa di chuyển.

Đột nhiên, Harry với tay lên ngay lập tức giật chiếc ly ra khỏi tay cậu , cẩn thận đặt nó xuống sàn phía sau, cùng với ly của mình. Draco, bối rối, mở miệng định hỏi anh đang làm gì, nhưng lời nói tắt lịm trên môi khi Harry đưa tay ra sau và lướt những ngón tay trên quai hàm của Draco cho đến khi lòng bàn tay áp sát vào má anh.

Draco ngừng thở. Trên thực tế, cậu khá chắc chắn rằng mình đã ngừng làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc cảm thấy áp lực nhẹ từ những đầu ngón tay của Harry ấn vào hàm anh. Khi ngón tay cái của Harry lướt qua môi dưới của Draco,khiến cho cậu khẽ rên rỉ , hé môi ra để chống lại sự đụng chạm đó.

Đó dường như là tất cả những gì Harry cần. Anh rướn người về phía trước, mắt luôn dán vào Draco, và  ngón tay được thay thế bằng một nụ hôn ướt át, nhẹ nhàng mút lấy môi dưới của Draco. Draco chỉ rên rỉ một chút khi não anh cuối cùng cũng bắt kịp với những gì đang xảy ra.

Harry lùi lại không xa, và nhìn vào mắt Draco. Hơi thở của anh trở nên gấp rút.

“Anh muốn làm điều đó trước khi chúng ta đều say. Muốn làm điều đó từ lâu, thực sự. Em biết đấy, trong trường hợp...nếu em....nếu em muốn ” Anh hít một hơi thật sâu nhưng không rời đi. Họ vẫn còn gần đến nỗi Draco có thể cảm nhận được những lời nói trên môi mình. “Anh muốn chắc chắn rằng em biết anh muốn em vì đó là em, không phải vì anh tức giận và đau lòng vào dịp Giáng sinh.”

“Harry…” Draco thì thầm đáp lại, mỉm cười và vươn tay qua cánh tay và vai của Harry. Cậu sẽ không đi đâu cả. Không phải lúc này. .

“Chúc mừng Giáng sinh, Draco,” Harry thở ra, và họ lại hôn nhau, và Draco không biết ai là người khởi xướng nó, chỉ biết rằng anh biết chắc chắn rằng mình sẽ không kết thúc nó.

Không có nhiều điều được nói sau đó trong một thời gian dài. Trong một lúc, căn hộ của họ tràn ngập âm thanh yên tĩnh của quần áo được cẩn thận trút bỏ từng món đồ một, của những nụ hôn được đặt trên làn da trần và những tiếng thở hổn hển sung sướng phát ra khi răng cọ vào núm vú hay khi lướt nhẹ. các ngón tay chỉ ở đó. Và trong một khoảng thời gian sau đó, nó tràn ngập những tiếng kêu trời ơi, vâng, mạnh hơ nữa đi, nhiều hơn, nhanh hơn, chết tiệt và thật hoàn hảo, và tiếng gọi của cả hai trộn lẫn với nhau, và những âm thanh tuyệt đẹp, bẩn thỉu của da chạm vào nhau.

Rất lâu sau đó, cả hai nằm trần truồng cùng nhau, nhâm nhi li rượu dở tệ và ngắm nhìn ánh đèn nhấp nhất trên cây thông , họ tràn ngập những lời thì thầm hối tiếc vì đã chờ đợi quá lâu  Và nhiều nụ hôn hơn nữa, bởi vì Draco chắc chắn rằng những nụ hôn với Harry sẽ chưa bao giờ là đủ.

Nhất là trong ngày Giáng sinh.

       

                             The End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro