CHƯƠNG 100: Ấm trà nóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 100: Ấm trà nóng

Edit by Gấu túi nhỏ

"Điện hạ?"

Éclat dường như đã cảm nhận được nỗi sợ hãi thoáng qua của tôi.

"Ta ổn..."- tôi lẩm bẩm- "Mọi thứ sẽ được giải quyết dù sớm hay muộn."

Tôi sẽ ổn thôi.

"Tỷ lệ thành công trong việc hạ gục Elvia Violetté Cecilia: ? %"

"?%"

Có một điều chắc chắn trong câu chuyện này là tôi đã đi đúng hướng. Nếu mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch, trò chơi chết tiệt này sẽ có quá nhiều bug, cuối cùng trở nên vô dụng.

Đúng lúc đó, âm thanh thông báo của hệ thống lại vang lên.

Đinh!

Bạn vẫn chưa trả lời cảnh báo của Argen Dominat. Sự kiên nhẫn của anh ấy ngày càng cạn kiệt và anh ta sẽ sớm bắt đầu thắt chặt sợi dây trói đối với bạn. Nền kinh tế ngầm do Nhà Dominat điều hành hiện đang bị hủy hoại sau lệnh phá hủy của Công chúa Elvia, và Argen Dominat coi đây là một hành động khiêu khích để tấn công cô ấy. Nếu bạn không xoa dịu anh ta sớm, một cuộc tắm máu có thể xảy ra.

A. Gặp riêng anh ta bên ngoài cung điện.

B. Đưa anh ta về cung điện.

C. Phớt lờ anh ta.

D. Hãy cầu xin Nhà vua giúp đỡ.

Đinh!

Lỗi không xác định đã được phát hiện.

E. Hãy nhờ Công chúa Elvia giúp đỡ.

Con trỏ lưỡng lự di chuột qua E một lúc, nấn ná ở đó một hồi lâu.

Thông qua nó tôi có thể biết được Arielle đang nghĩ gì- cô ta cũng ngạc nhiên như tôi. Nhưng tất nhiên, cô ta sẽ không chọn E. Cuối cùng đáp án được chọn là A.

****

Hoàng đế, như đã hứa, lại gọi tôi và Arielle đến vào ngày hôm sau. Đầu tiên, chúng tôi dùng bữa hoàn toàn trong sự im lặng, chỉ phải phép vài câu nói vui vẻ trang trọng. Tôi đặc biệt không cảm thấy muốn làm dịu bầu không khí quái gỡ này tí nào, trong khi Hoàng đế lại cố chấp không muốn thừa nhận sự thật rằng đó chính là vai trò của ông ấy- còn đối với Arielle, cô ta dường như thực sự thích thú với bầu không khí lạnh lùng này. Chúng tôi là một nhóm họ hàng điển hình, tụ tập trong một khoảng thời gian cố định, không có khả năng chấp nhận đối phương dù chỉ là một vài điều đơn giản và cũng không ai trong chúng tôi ở đây thực sự có quan hệ huyết thống.

Trong tâm trạng đó, tôi đặt nĩa xuống và lên tiếng:

"Arielle, cô không có gì muốn nói với ta sao?"

Arielle hướng mắt về phía tôi mà không hề cử động khuôn mặt.

"Ý cô là gì?"

Tôi chống khuỷu tay lên bàn và tựa mặt vào lòng bàn tay. Đúng là khuôn mặt của Arielle trông có chút nhăn nhó.

"Ta nghĩ có lẽ cô sẽ muốn nhờ ta giúp đỡ."- tôi nói thêm.

"Cái gì... thậm chí đó là..."

Tất nhiên, không đời nào Arielle thực sự thừa nhận sự thật trước mặt tôi. Ngược lại, bây giờ cô ta có vẻ cảnh giác khá rõ ràng.

"Arielle, có chuyện gì vậy?"- Nhà vua lập tức xen vào.

"Không, tất nhiên là không có việc gì!"- Arielle vội vàng trả lời- "Gần đây em đang im lặng suy ngẫm."

"Nhưng... Via đang làm như có chuyện gì đó đã xảy ra. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Em có thể kể cho ta nghe mọi chuyện."

"Em đảm bảo với ngài rằng không có chuyện gì đâu. Xin đừng lo lắng, thưa Bệ hạ."

Hoàng đế quay đầu hoang mang nhìn về phía tôi.

"Vậy chuyện gì đã xảy ra?"- ông ấy hỏi.

Tôi cười toe toét.

"Chà... Vì cô ấy đang thay đổi người hầu nên em cho rằng cô ấy có thể cần sự giúp đỡ đến từ em."

"Người hầu?"- Arielle sửng sốt lặp lại-" Tôi không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào. Và tại sao tôi lại cần sự cho phép của cô mới có thể làm một việc như vậy?"

"Ta chưa bao giờ nói rằng cô cần sự cho phép của ta, Arielle à."

Chúng tôi nhìn nhau một lúc. Khi tôi cong môi thành một nụ cười chế nhạo, lông mày của Arielle căng thẳng nhíu lại. Hoàng đế nhìn qua nhìn lại giữa chúng tôi rồi lại hỏi:

"Vậy thực sự chuyện gì đã xảy ra?"

"Ồ, em đã để ý thấy cô ấy vừa khủng bố một nữ hầu như một con mèo đang vờn chuột."- tôi nói- "Em cũng đã nghe một người trong số bọn họ khi trông thấy còn sợ đến ngất đi. Em chỉ hy vọng là cô ấy không nên đe dọa những nữ hầu lần nữa sau khi đã thu hút quá nhiều sự chú ý vào mình lần trước, Arielle."

"May mắn thay, bọn người đó sẽ không xuất hiện trong cung điện này nữa đâu nên đừng lo lắng nữa, thưa chị."

"Điều đó nghĩa là gì?"

Arielle chỉ hạ ánh mắt xuống và phớt lờ tôi. Ngay sau khi ăn xong, cô ta lập tức đứng dậy. Điều này thật bất thường- tôi còn nghĩ cô ta sẽ lảng vảng và ở bên cạnh Nhà vua càng lâu càng tốt, nhưng thay vào đó cô ta lại lao thẳng ra khỏi phòng ăn.

"Via!"- Hoàng đế bắt đầu khuyên nhủ- "...nếu em có thể đối xử với Arielle tốt thêm một chút-"

"Em cũng nên đi đây, thưa Bệ hạ."

Tôi đột ngột chào tạm biệt Hoàng đế và rời đi. Tôi có một cảm giác đáng lo ngại khi vội vã bước dọc theo hành lang, cẩn thận quan sát xung quanh.

"Bây giờ cô ta đã đi đâu?"- tôi lẩm bẩm với chính mình.

Không có gì ngạc nhiên khi Arielle có thể biến mất nhanh như mèo vậy. Tôi vẫn chưa quen với cung điện của Hoàng đế trong khi Arielle không chỉ đã từng là một thị nữ mà còn dành nhiều thời gian để ở đây với Đức vua. Tôi liếc sang bên cạnh và thấy Etsen đang lặng lẽ đứng gần, đành thở dài mím môi lại.

"Cô ấy có thể đi đâu?"- cuối cùng tôi cũng hỏi.

Một người hầu phía sau nhanh chóng trả lời:

"Thần sẽ hộ tống người đến cung điện của Công chúa Arielle nhé, thưa Công chúa?"

"Ừ. Đi thôi!"

Chúng tôi quay lại và bắt đầu đi, ngay sau đó tôi nghe thấy một loạt tiếng bước chân hoảng loạn khác đang bước theo phía sau mình- nghe vội vã và lo lắng...

"Điện hạ! Điện hạ!"

Tôi quay lại để tìm nguồn cơn phát ra âm thanh dồn dập sợ hãi đó, một hầu gái đang đứng cách tôi vài bước- run rẩy. Cô ta trông quen quen.

"Cô đến từ đâu?"- người hầu của tôi tra hỏi- "Tại sao cô không tỏ lòng kính trọng với Điện hạ?"

"X- xin lỗi, thưa Công chúa... thần... thần... được cử đến để phục vụ trà nước cho ngài..."- cô ta lắp bắp ngập ngừng tiến lại gần. Trên tay đang bưng một cái khay , một chiếc cốc và một cái bình được rót đầy trà nóng đang bốc khói nghi ngút đặt ở trên khay. Tôi nghi ngờ rời mắt khỏi cái khay.

"Ai đưa nó cho cô?"- tôi hỏi ngay.

"Đ- cái đó... à..."

Bây giờ tôi đã nhận ra cô ta- chính là cô hầu đã khóc nức nở bên cạnh cô gái bị Arielle đánh dã man. Việc vô tình đề cập đến hai người họ trong bữa trưa thật không may đã phản tác dụng.

"Đây là gì?"- tôi hỏi.

Đôi mắt cô ấy mất tập trung và hoảng sợ khi liên tục liếc về phía sau, hàm răng run bần bật.

"Nói cho ta!"- tôi nhấn mạnh- "Ta sẽ..."

Đột nhiên một chuyển động hỗn loạn đã xảy ra, khuôn mặt của cô hầu đọng lại trước mặt tôi chỉ còn là một dư ảnh. Sau đó tôi nhận ra Etsen hiện đang đứng trước mặt và chặn đường tôi. Tôi ngước lên nhìn từ một bên khuôn mặt của anh ấy, thấy đôi môi mím chặt và hàng mày cau lại. Tai tôi vang lên tiếng vọng khi chiếc khay chạm sàn và ấm trà vỡ tan thành từng mảnh. Trà nóng bốc khói đọng lại dưới chân tôi, từ từ lan ra khắp hành lang- thứ nước này chắc chắn không ở nhiệt độ có thể uống được. Trong một lúc lâu, không khí chỉ có sự im lặng choáng váng. Sau đó, người hầu của tôi chợt tỉnh táo lại.

"Sao ngươi dám! Nhà ngươi muốn chết!"- cô ấy tức giận hét lên với cô gái kia, lúc này đang ngồi sụp xuống sàn và cuộn tròn người lại trong bàng hoàng, thậm chí không thể thốt ra những tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ họng.

"Lui lại!"- anh ta quay lại nhìn tôi- "Lùi lại đi, Điện hạ... giày của ngài ướt rồi."

Tôi nhìn xuống theo ánh mắt của anh ta và phát hiện mép giày đã bị ố vàng.

"Đừng lo lắng."- tôi thẩn thờ lên tiếng.

Tay áo và ngực trái của Etsen ướt sũng. Với vẻ mặt dửng dưng, anh rũ trà ra khỏi cánh tay, nhưng bàn tay anh, phần da duy nhất lộ ra ngoài, đang tỏa ra một màu đỏ tươi đáng ngại.

"Anh ổn không?"- tôi lo lắng hỏi.

Anh vội vàng giấu bàn tay ra khỏi tầm mắt tôi. Chà, chính xác thì tôi cũng không có nhiều thời gian để lo lắng cho anh ấy nữa, nên tôi đành quay lưng lại để đối mặt với nữ hầu đang cuộn tròn trên sàn. Tôi dùng mũi giày chọc vào những mảnh vỡ của chiếc ấm trà.

"Đáng lẽ thứ này phải được đổ lên người ta, đúng không?"

"Đ- Điện hạ... x- xin hãy tha- thứ-"

"Sao nhà ngươi dám cầu xin sự tha thứ của Điện hạ!"- thị nữ của tôi giận dữ hét lên.

Tôi cau mày nhẹ nhàng nhìn cô ấy khiến cô ấy im lặng ngay lập tức.

"Có phải Arielle đã ép cô làm chuyện này không?"- tôi hỏi.

"Tôi nghe thấy gì thế này, chị ơi?" - Arielle đang đứng một mình ở cuối hành lang, chất giọng tươi sáng và vui vẻ.

"Ta tự hỏi liệu cô có ngầm đe dọa cô ta không!"

Tôi nắm chặt tà váy để ngăn tay mình khỏi đánh vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ta. Arielle lại nở một nụ cười rạng rỡ ngời ngời.

"Bữa trưa trông chị có vẻ khó ở quá nên tôi nghĩ sẽ mời chị một ít trà để chị có thể cảm thấy dễ chịu hơn."- cô ta xởi lởi nói.

"Hửm!"

Arielle nắm tóc cô gái kéo lên, không cười nữa.

"Nhưng ả thị nữ của tôi... đã phạm sai lầm rồi."

"Làm- làm ơn... xin hãy tha cho tôi đi mà... haaa!"

Bằng tay còn lại, Arielle vòng các ngón tay quanh cổ cô gái và siết chặt đến mức các đường gân trên tay cô ta bắt đầu phồng lên.

"Ta có nên cắt cái thứ đồ này... để tạ lỗi không?"- cô ta đê tiện đề nghị.

"Hãy để cô ta yên!"- tôi lạnh lẽo nói.

"Tại sao? Đừng nói với tôi là cô thậm chí còn không định xử phạt cô ta nhé?"

Arielle bật cười khúc khích. Người hầu gái quằn quại tại chỗ, liều mạng kéo những ngón tay quanh cổ mình.

"TA NÓI BUÔNG RA!"- tôi gầm lên.

"Ôi, chị ơi. Sao chị lại yếu đuối như vậy? Hay chị định dùng thứ này để chống lại tôi nhưng rồi đã thất bại-"

Arielle chưa kịp nói hết câu, tôi đã thô bạo tóm lấy cổ tay cô ta để người hầu gái tạm thời được giải thoát khỏi bàn tay nóng rực của Arielle. Cô gái lập tức gập người lại và thở hổn hển, phập phồng lắp bắp trong tuyệt vọng. Arielle cố hất tay tôi ra, nhưng điều đó chỉ khiến tôi siết chặt cổ tay cô ta hơn. Tôi áp người vào ả cho đến khi khuôn mặt của chúng tôi chỉ cách nhau vài inch.

"Có vẻ như chị đã hoàn toàn ổn định trở lại rồi, chị ha!"- Arielle nhăn nhở nói- "Vẫn bình yên như mọi khi..."

Tôi siết chặt các ngón tay của mình hơn, không thể ngăn mình được nữa, Arielle hơi nhăn mặt vì đau, nhưng sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm.

"Thật là may mắn không thể tin được. Chị có đồng ý không?"

Arielle cười tươi, rồi đặt tay còn lại lên ngực, nghiêng người như thể đang chia sẻ một bí mật.

"Ý tôi là chúng ta!"- cô ả nói, đôi mắt sáng lên niềm vui sướng- "Như tôi đã nói với chị rồi, đây là cách chị nên đối phó với những con chuột không chịu nghe lời. Chị biết rồi đấy, chúng ta được phép làm vậy. Vì chúng ta là ai."

Để mắt đến Arielle, tôi ra lệnh:

"Đưa cô gái này đi."

Người hầu gái được ôm đứng dậy, và khi vừa định thần lại, cô ấy quay lại để chờ đợi sự trừng phạt:

"Điện... Điện hạ... xin đừng giết thần! Xin hãy tha cho thần!"

"Cút về và đợi lệnh trừng phạt-"- Arielle gằn giọng.

"Thần đã làm như ngài yêu cầu mà! Xin hãy tha mạng cho bạn của thần..."

Nghe những lời đó, tôi cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung vì giận dữ. Toàn thân cứng đờ, tim tôi nóng bừng đến mức khó có thể chịu đựng được.

"Arielle, người phụ nữ kia đâu?"

"Đó là việc của tôi. Không có gì để chị phải bận tâm."- giọng ả lạnh như băng trong khi tôi đang bùng cháy với cơn thịnh nộ muốn xé xác ả ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro