CHƯƠNG 103: Hòa hảo với anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 103: Hòa hảo với anh

Edit by Gấu túi nhỏ

"Dominat đang âm mưu chống lại Hoàng gia."- tôi đáp- "việc em cần làm là phải tìm cho ra bằng chứng để chứng minh âm mưu này. Mọi việc cần được thực hiện trong bí mật, Éclat sẽ không cần phải điều động thêm nhiều nhân lực không cần thiết. Anh có thể giúp được em chuyện này được không?"

"Tất nhiên, để chuyện này cho anh!"- Robért đồng ý.

"Vậy thì anh hãy tới chỗ anh ấy sớm đi."

"Sớm hả... Em đã nói hết câu rồi hả?"

"Còn điều gì chưa rõ ràng sao anh?"

"À thì không..."

"Sao vậy?"

"Chà, chỉ là... em đang ngồi trên đùi anh, chúng ta đang ôm nhau khắn khít, hai đôi môi ta gần nhau thế này, nhưng em lại nỡ đẩy anh đến chỗ Éclat Paesus khô khan đó sao?"

"Em bảo đi sớm. Chớ có bảo anh đi bây giờ đâu?"

"Anh không muốn đi bây giờ và anh cũng không muốn đi sớm."

"Em nghĩ anh sẽ cảm thấy cấp bách vì an ninh của em đang bị đe dọa."

"Tuy nhiên... có thể đợi khoảng một ngày, được không?"

"Em nghĩ là có thể."- tôi gật đầu đồng ý- "Vậy bây giờ chúng ta cùng nhau đi dạo một chút nhé?"

Robért nhìn tôi chằm chằm không nói lời nào, rồi chợt mỉm cười dịu dàng và gật đầu đáp lại.

"Vâng, thưa Điện hạ. Nghe hay đấy!"

Sau khi dạo quanh khu vườn ngợp hoa một lúc, Robért ngập ngừng luồn từng ngón tay vào bàn tay tôi. Tôi mỉm cười không quay lại nhìn anh. Thật là buồn cười khi thấy anh ấy phấn khích chỉ với một cử chỉ nhỏ xíu như vậy - và cũng thực sự dễ thương nữa. Tôi chợt muốn dừng bước để làm một chuyện.

"Chúng ta quay lại nhé?"- tôi đề nghị.

Robert nhìn tôi rồi không chần chừ gật đầu.

"Em đã ở bên ngoài quá lâu rồi, Điện hạ."- anh đồng tình- "Em cũng vừa mới trở về, nên anh chắc chắn em có rất nhiều việc phải làm. Chúng ta nên đi thôi."

" ..."

"Sao...em lại nhìn anh như vậy?"- anh hỏi một cách không chắc chắn.

Tôi kéo tay anh ấy về phía trước và bắt anh ấy đứng trước mặt tôi.

"Anh không hiểu ý em."

"Hửm...?"

"Em không muốn về. Đêm nay em sẽ ở lại đây."

Tôi tạm dừng một chút để anh ấy kịp tiêu hóa những lời này.

"... với anh."

****

Đầu lưỡi của cả hai đam mê quấn lấy nhau, phà ra hơi thở ấm áp khi chúng tôi điên cuồng hôn khắp mặt nhau. Toàn thân tôi nóng bừng và run rẩy, tôi hầu như không nhận thức được tay mình đang làm gì chỉ mải mê sờ soạng từng luồng cơ bắp trên cơ thể ấy. Robért dường như cũng cảm thấy như vậy, bởi vì đôi tay thiếu kiên nhẫn của anh cũng đang mù quáng kéo rịt lấy eo tôi trong một phút, rồi mò mẫm xuống lưng tôi trước khi trượt vào bên trong quần áo tôi. Hơi thở ngày càng gấp gáp hơn khi môi chúng tôi lại dính chặt vào nhau, gần như bị ràng buộc với nhau một cách liền mạch, cơ thể lồng vào nhau một cách chắc chắn. Đôi chân quấn vào nhau và tôi cảm thấy toàn bộ trọng lượng của anh ấy đang dần đè lên người tôi. Tôi gần như không tìm ra được cổ và vai anh, đành đẩy anh ấy lùi lại một chút. Robért từ từ rút ra với một tiếng rên rỉ cộc cằn, khuôn mặt đỏ bừng lên ham muốn xác thịt. Bình thường anh ấy luôn trông như một người rất giỏi kìm nén cảm xúc, nên khi nhìn thấy một Robért chân thật và cuồng nhiệt như thế này... tôi cảm thấy thật phấn khích, hơi nóng bắt đầu từ bụng dưới và lan dần lên từng đốt sống.

Tôi thở hổn hển nặng nề khi nhìn say đắm vào anh. Robért cũng không thể rời mắt khỏi tôi. Khi tôi từ từ hạ tay xuống và nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực anh, anh hít một hơi thật mạnh rồi hôn lên quai hàm tôi trước khi tự tay cởi phăng hàng cúc áo sơ mi được khít chặt. Anh đặt tay lên mỗi bên đầu tôi khiến tôi phải chăm chú dõi theo từng động tác, từng biểu cảm của anh. Robért đặt hai tay lên, làm nổi bật từng thớ cơ trên vai như được tô vẽ. Sau khi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán tôi, anh ấy bắt đầu thận trọng và dịu dàng đưa tay vuốt ve khắp người tôi. Tôi nhắm mắt lại để tận hưởng cảm giác tuyệt vời này thêm sâu sắc.

Khi đầu ngón tay anh khẽ chạm vào má tôi, tôi mở mắt ra nhìn anh lần nữa. Ánh mắt anh tràn đầy khao khát- mặc dù tôi đang ở ngay trước mặt anh- đến nỗi tròng mắt đỏ ngầu vì dục vọng chiếm hữu. Anh vẫn im lặng, như thể anh ấy đang sợ để bất kỳ lời nói nào của mình sẽ lãng phí tan vào không khí. Tôi đưa tay vuốt ve má anh, thấy nó vừa mềm vừa chắc.

Anh từ từ cúi đầu và chậm rãi áp môi mình vào môi tôi, thong thả tận hưởng từng khoảnh khắc- không khí xung quanh, hơi ấm của cơ thể, hơi thở của nhau, hàng lông mi run rẩy của tôi và hơi nóng tỏa ra từ cổ tôi.

Môi anh vừa ngọt vừa đắng- vị giác được kích thích đến nhức nhối, tôi cảm thấy mọi lý trí của mình đã tan chảy, sẵn sàng chấp nhận bất cứ điều gì anh làm với tôi. Khóe miệng tôi nhếch lên khi chúng tôi tiếp tục hôn nhau, chiếc lưỡi ngọt ngào của anh quấn quanh tôi và tôi nuốt khan chờ đợi. Tôi kéo anh lại phía mình, áp bầu ngực mềm mại vào anh để đưa cả hai lại gần hơn. Những nụ hôn kéo dài dọc quai hàm, quanh tai hoặc đỉnh trán rồi lướt xuống thái dương. Sau đó anh ấy ôm mặt tôi trong lòng bàn tay và day dứt hôn lên trán, lên mũi. Khuôn mặt anh di chuyển xuống thấp hơn, bắt đầu từ cằm của tôi, dọc theo những đường cong mảnh khảnh ở cổ, rồi xuống vai và xương đòn.

Ngực và bụng tôi phập phồng theo từng hơi thở háo hức. Anh lướt xuống một cách có nghệ thuật, đầu gối trượt dần xuống từng tấc. Tôi đẩy mình lên và kéo đầu anh ấy về phía mình, sau đó nhấc đầu gối lên để đẩy anh ấy ra và ghim anh ấy xuống bên dưới người tôi.

"Ồ..."- anh rên rỉ.

Tôi trèo lên bụng anh và ngồi lên đó, đè trọng lượng của mình xuống người anh. Robért thậm chí còn không tỏ ra ngạc nhiên mà chỉ mỉm cười với tôi, sau đó kéo tôi về phía trước và vùi mặt vào giữa hai chân tôi, khiến lông mày tôi nhíu lại vì sung sướng.

"Ư... nhanh hơn đi..."- tôi thở hắt.

Anh không có tâm trạng để đáp lời.

"...nữa~"

Khi lưỡi anh đẩy vào trong, sâu hơn, nhanh hơn, người tôi run rẩy ngã đè lên mặt anh, không thể trụ vững được thêm một phút. Sau đó anh luồn tay xuống dưới cánh tay tôi để nâng tôi lên, để lộ khuôn mặt đẹp trai muốn chết. Anh nở một nụ cười, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích, và đan những ngón tay của mình vào tay tôi và giơ chúng ra phía sau người tôi. Tôi cảm thấy hơi chút khó chịu khi bị giữ tay lại theo tư thế này, nhưng khi tôi định rút nó ra thì Robért đã mỉm cười ngăn lại.

"Hãy để cho thần, thưa Điện hạ."- anh cười nói.

Thôi đành nhượng bộ và để mặc anh vậy.

"Hơn nữa, anh giỏi việc này hơn."

Tôi không thể không đồng ý- "Vậy thì làm gì đó đi!"- tôi ép mình, tựa lưng vào thành giường để anh di chuyển.

Anh duỗi người ra và kéo tôi lại, ngồi lên phía trên anh. Tay anh đột nhiên di chuyển lên chân tôi, khiến tôi không khỏi rùng mình.

"Điều này có làm em thấy ngạc nhiên không?"- anh hỏi.

"Không... ừm, vâng. Một chút."

Tôi có thể cảm nhận anh đang cười khi tôi bắt đầu đung đưa eo mình về phía anh. Robért dừng lại một lúc rồi từ từ đưa tay xuống đùi tôi. Tận hưởng sự vuốt ve, tôi tự hạ tay xuống để cởi quần áo.

"Ôi!"- tôi thở hổn hển khi anh ấy tiếp tục công việc- "Ư~... tiếp tục đi..." - tôi thút thít.

Robért nhẹ nhàng thì thầm với giọng gượng gạo:

"Em cứ nhảy lên như bị sốc... có ổn không?"

Tôi chống khuỷu tay lên định nhích ra xa anh một chút thì thấy khuôn mặt anh dang đỏ bừng vì háo hức và hơi thở anh như dừng lại.

"Vâng, tốt, tốt lắm.."

Khóe môi của anh cong lên một nụ cười mãn nguyện, rồi cả gương mặt anh bừng sáng bởi một nụ cười tươi tắn. Anh nâng đầu lên hôn vào môi tôi:

" Cho phép thần... được hoàn thành nốt việc còn lại, được không, thưa Điện hạ?"

" Làm ơn bớt nói chút đi, vâng."

Chúng tôi áp vầng trán mướt mồ hôi vào nhau và cùng bật cười khúc khích trước khi lao vào đối phương bằng đôi môi. Bàn tay tôi mù mờ nắm chắt lấy ga trải giường, thỉnh thoảng tôi cúi đầu xuống để hôn lên đỉnh đầu của anh. Trước cả nhận thức, đôi mắt tôi đã nhắm nghiền, cơ thể tôi đã phục tùng và tâm trí tôi đã giao hoàn toàn cho anh ấy.

"Điện hạ... em cũng thích mà, phải không?"

" Hửm?"- mất khoảng một lúc câu hỏi này mới hiện lên trong đầu tôi-" Ý anh là sao?"

Robért đưa môi mình áp lại gần một bên tai tôi, giọng anh nóng hổi ngấm mùi sắc dục-" Anh làm không tệ nhỉ?"

Tôi đưa mắt nhìn anh và bắt lấy ánh mắt chăm chú của anh. Robért đang khao khát muốn tôi trả lời.

"Hừm..."

Nhưng bàn tay anh vẫn không ngừng di chuyển, thật khó để tôi có thể suy nghĩ được bất cứ điều gì. Vào lúc này, tôi có cảm giác như cuối cùng tôi sẽ nói bất cứ điều gì anh muốn nghe. Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là cười khúc khích khúc khích, khiến anh ấy di chuyển các ngón tay của mình với cường độ mạnh hơn, sâu hơn và gần như ngay lập tức cơ thể tôi cứng lại khi khoái cảm rực lửa lan đến tận gáy, tôi ngẩng đầu lên khi đạt đến cực khoái, rồi rơi xuống, đáp xuống lần nữa. Các đầu ngón tay và ngón chân của tôi tê cứng và đau nhức, như thể có thứ gì đó đang gặm nhấm chúng. Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi, nhưng ngay cả điều đó vẫn khiến tôi phấn khích, và tôi không thể tập trung lại suy nghĩ của mình cho dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa.

Sau một hồi lâu im lặng, cuối cùng tôi cũng có thể nói được:

"Anh có nhân cách xấu quá!"

"Và em thích điều đó phải không?"

Tôi cười, lăn khỏi bụng anh ấy để nằm ngửa bên cạnh anh.

"Rõ ràng là vậy."

Robért quay lại đối mặt với tôi, tôi cũng quay về phía anh, đưa tay ra cho anh để anh di chuyển cánh tay mình và tôi có thể tựa đầu vào đó, tôi ôm lấy má anh để hôn anh, giống như cách anh ấy đã làm với tôi một lúc trước. Tôi đặt những nụ hôn lên vầng trán mịn màng, chiếc mũi dài nhọn và đôi mắt sáng rực- sau đó tôi vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của anh ấy ra sau tai và đặt một nụ hôn khác lên chúng.

Khi miệng anh ấy cong lên thành một nụ cười rạng rỡ, không thể ngăn mình lại được, tôi cũng hôn lên đó và môi chúng tôi lại gặp nhau. Khi tôi bắt đầu nghịch tóc anh, Robért hỏi:

"Em thích anh đến mức nào?"

Anh ấy trèo lên người tôi, chờ đợi câu trả lời của tôi.

"Đủ để nghĩ rằng anh đáng yêu... ngay cả khi anh trèo lên người em mà không được phép."- tôi nói.

"Đáng yêu... Chỉ thế thôi à?"

"Ừm... không?"

Anh ấy lướt những ngón tay dọc theo mạn sườn, khiến tôi nhồn nhột không chịu nổi. Khi tôi bật cười, anh ấy cũng cười theo và cù vào bên trong đùi tôi, rồi đưa tay với ra sau định chạm vào lòng bàn chân tôi. Tôi xoay người khỏi anh ấy và co chân lại.

"Anh dám. Em cảnh cáo anh đấy!"- tôi hét lên. Anh ôm tôi từ phía sau và hôn lên vai tôi. Ngay khi tôi mất cảnh giác, bàn tay anh ấy lại luồn xuống eo tôi và cù vào bên hông tôi. Tôi bật cười, run rẩy thúc cùi chỏ vào bụng anh để trốn thoát. Nhưng tôi đã quay lại, thấy anh ấy đang nhăn nhó vì đau đớn.

"Anh ổn không?"

Mắt tôi dừng lại ở vết sẹo trên người anh, nó kéo dài từ trên rốn đến tận bên sườn.

"Sao anh không nói gì? Có đau lắm không?"

Đột nhiên vẻ mặt đau đớn của anh thay đổi khi anh mỉm cười.

"Không, anh chỉ đùa thôi, giờ tôi anh đã ổn hơn rồi, không đau chút nào..."

Anh ngừng nói và im lặng. Giật mình trước vẻ sửng sốt trên mặt anh, tôi nắm lấy vai anh lo lắng hỏi:

"Có chuyện gì vậy? Anh bị ốm à? Đau à? Chúng ta có nên dừng lại không?" "Đó là cái gì vậy?"

"Hở?"

"Đó... vết thương của em."

Tôi đã hoàn toàn quên mất rằng mình cũng bị một con dao găm đâm vào sườn. "À cái đấy thì..."

Không có gì. Nhưng tôi không thể nói được lời nào vì vết khâu đã hơi rách- chỉ một chút thôi - nhưng máu đang dần rỉ ra. Tấm ga trải giường mà tôi vừa nằm cách đây không lâu, lấm tấm những vết máu nhỏ. Robért trông quá choáng váng để có thể nói nên lời, nên tôi đanh vội vàng lau vết máu bằng mu bàn tay.

"Em ổn! Không có gì đâu, thật đấy..."

"Đừng chạm vào nó!"

Anh nói gay gắt, giật tay tôi ra. Lông mày co lại khi lật bàn tay tôi lên và nhìn vào vết thương trên lòng bàn tay tôi, giờ đã biến thành một lớp vảy cứng. Tại sao bây giờ anh lại phát hiện ra điều đó... Cố gắng giữ vẻ mặt điềm tĩnh, Robért nói:

"Anh đi gọi thầy thuốc."

"KHÔNG!"- tôi nài nỉ- "Nó không đau."

"Đó không phải là—"

Anh buộc mình ngừng la hét, rõ ràng là đang cố kìm nén cơn giận đang dâng trào. Sự việc khiến tôi cảm thấy thật tội lỗi, mặc dù tôi còn rất nhiều điều để nói, nhưng tôi quyết định rằng tốt nhất nên im lặng một lát.

"Đúng là nó không đau."- cuối cùng tôi vẫn giải thích với anh- "Nếu đau thì em đã không làm chuyện này với anh đâu..."

Đó là một vết cắt khá nông và tôi tưởng mình đã lành hẳn, đó là lý do tại sao ngày hôm qua hoặc ngày hôm trước tôi đã tháo băng và thay vào đó chỉ dán một miếng gạc lên trên. Tôi thực sự không ngờ nó lại chảy máu lần nữa. Miếng gạc đã bị văng mất khi tôi lột quần áo trong sự phấn khích. Tôi ngập ngừng rút tay mình ra khỏi tay anh.

"Em chỉ cần làm sạch nó và bôi một ít thuốc mỡ."- tôi ngượng ngùng nói. "Chuyện quái gì đã xảy ra với em vậy?"- anh ấy hỏi- "Em đã không... có mặt ở hiện trường kia đâu, đúng không?"

Có thể nói rằng mọi thứ vừa được lắp vào hoàn chỉnh chỉ còn thiếu một mảnh ghép mà anh được giữ là có thể hoàn thành câu đố.

"Đúng vậy!"- tôi xác nhận- "Em đã ở đó khi tất cả những tên côn đồ bị bắt."

"À, quên chuyện đó đi. Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Nếu em không muốn thầy thuốc trong cung, ít nhất anh sẽ phải gọi ai đó ở bên ngoài để thăm khám cho em."

Anh nhấc người dậy khỏi giường, mặt vẫn tái nhợt vì sốc.

"Không, đừng làm thế!- tôi hét lên.

"Nhưng thưa Điện hạ!"

Tôi hạ giọng- "Đó là mệnh lệnh. Không được rời khỏi căn phòng này."

"..."

"Có chuyện gì lớn đâu? Vết cắt không sâu lắm, thật sự."

Robért đứng thẳng dậy và trừng mắt nhìn tôi, nhưng tôi cũng ngoan cố không chịu lùi bước. Anh đột ngột quay đi và bắt đầu lục lọi ngăn kéo. Có vẻ như anh ấy vẫn còn một ít băng và thuốc mỡ dự phòng từ lần bị thương trước đó.

"Em cũng sẽ không từ chối chuyện này đâu phải không?"

Biểu hiện của anh ấy dữ dội đến mức tôi không thể nói với anh ấy là không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro