CHƯƠNG 107: Chung tay góp sức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 107: Chung tay góp sức

Edit by Gấu túi nhỏ

Không ai lập tức lên tiếng, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng cũng có một người trong đám đông đang thẫn thờ mạnh dạn nói ra câu trả lời mà tôi đã muốn nghe.

"Thần... thần tuân lệnh, thưa Điện hạ."

Một vài người xung quanh đồng ý lời kêu gọi của vị quý tộc lên tiếng đầu tiên và đồng loạt đứng dậy. Tôi đã hứa với họ từ tận đáy lòng mình rằng:

"Chỉ cần cùng nhau đồng lòng, ta đảm bảo chúng ta sẽ nhận được tất cả sự đền bù và vinh quang mà chúng ta xứng đáng được nhận."

"V- vâng, thưa Điện hạ!"

Câu trả lời hơi nửa vời và rời rạc, nhưng vẫn được hô lên khá nhanh chóng. Những người còn lại thấy vậy cũng hô hào nhau đứng dậy, bị ảnh hưởng dây chuyền do áp lực xung quanh buộc họ phải tỏ rõ thái độ.

"Chúng ta phải đảm bảo là bọn ngoại lai đó sẽ không bao giờ có thể coi thường chúng ta được nữa! Hiểu chưa?"

"Vâng, thưa Điện hạ!"- nhóm quý tộc đồng thanh trả lời.

Một biển mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi. Điều duy nhất còn lại là tôi phải chứng minh lời nói của mình với bọn họ.

****

"Ta không thể để chuyện cứ diễn tiến thế này được nữa! Đi! Đứng dậy mau!"

"N- nhưng, thưa ngài... ngài đã bảo rằng hôm nay chúng ta phải giải quyết vấn đề với Orviette một lần và mãi mãi..."

"Con Công chúa chết tiệt đó đang trêu đùa chúng ta! Nhà ngươi không thấy sao? Cô ta đúng là thứ lỗ tai nhúng nước mà, sao mà cô ta dám-"

"Chúa ơi, ngài của tôi, xin hãy hạ giọng nho nhỏ xuống! Hiện giờ chúng ta đang ở trong cung điện của người đàn bà ấy đấy!"

"Hừ! Cứ để con ấy nghe đi! Ta chẳng nói gì sai cả, đúng không? Đất nước này thật là vô vọng, chắc chắn vô vọng. Đưa một con Công chúa lên kế vị ngai vàng? Đây hoàn toàn là tội lỗi của Hoàng đế, ngươi có nghĩ như vậy không? Chúng ta ở đây ít nhất còn có một Thái tử đã trưởng thành, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của chúng ta."

Cuộc sống thuận buồm xuôi gió đối với Bá tước Romaine- kẻ trung thành mãnh liệt với Đệ nhất Hoàng tử kèm theo khả năng thành thạo trong công việc, đôi khi ông ta có xu hướng quên mất vị trí của chính mình. Lão già kiêu ngạo và thích cư xử liều lĩnh mà không biết để ý trước sau, giống như tình trạng hiện giờ vậy. Nhưng có một điều rõ ràng là ông ta nên biết- xét theo thái độ của các quý tộc quốc gia này, Rothschild sẽ gặp rắc rối lớn nếu họ dám đối xử với vị Công chúa này giống như cách họ đã đối xử với Công chúa Arielle. Chỉ là bản thân ông ta không muốn thừa nhận điều đó.

"Đi! Chúng ta đi thôi!"

Hai quý tộc đi theo Bá tước miễn cưỡng đứng dậy, họ đều hiểu là Đệ nhất Công chúa vốn biết chính xác tại sao bọn họ lại ở đây, mà bây giờ quay lại cũng chẳng giải quyết được gì...

"Ồ, ngài định quay lại à?" - một cô hầu thản nhiên xuất hiện trong phòng để mang tới khay trà thứ năm cho bọn họ. Cô ta vui vẻ chào tạm biệt gần như ngay lập tức- "Tôi khá là xin lỗi. Khi Công chúa quay trở lại, tôi sẽ nhanh chóng thông báo với ngài ấy rằng các ngài đã đợi ở đây từ rất lâu trước khi rời đi."

"Sao ngươi dám ngẩng đầu cao như vậy!"- Bá tước nghe xong phẫn nộ hét lên. Lòng kiêu hãnh bị tổn thương khiến ông ta bừng bừng xấu hổ, vốn ông ta định đáp lại bằng cách giơ tay đe dọa, ít nhất phải làm cho ả hầu gái vô lễ này co rúm vì kinh hãi, mặc dù cô ta đã không làm gì sai cả. Nhưng cô gái to gan này còn chả thèm chớp cả mắt.

"Ngài nghĩ rằng ngài sẽ giải quyết được hậu quả bằng cách này?"- cô gái đáp trả một cách lạnh lùng.

Bá tước lập tức nuốt nghẹn những lời tục tĩu trong họng mình lại rồi vội vã trốn chạy khỏi căn phòng. Hai quý tộc còn lại cũng tỏ ra xấu hổ, cúi đầu xin lỗi ngời thị nữ về sự thô lỗ của Bá tước rồi vội vã đuổi theo.

****

"Ông ta có đánh cô không?"

"Không, thưa ngài, ông ta chỉ giả vờ thôi."

Đã lâu rồi mới cảm thấy một cơn thịnh nộ thuần túy như vậy, tên cặn bã vô dụng này không đáng được tôi thông cảm hay thấu hiểu, tôi thở ra một hơi thật sâu bằng mũi.

"Lão chắc chắn sinh ra có thiên phú làm ta bực mình, mặc dù trước đây ta còn chưa bao giờ gặp."- tôi nói.

"Ngài có mệnh lệnh nào khác dành cho thần không, thưa Điện hạ?"- người hầu gái hỏi.

"Không. Làm tốt lắm, ta rất tiếc vì cô đã phải trải qua chuyện khó chịu này."

"Nghĩa vụ của thần, thưa Điện hạ..."

Tôi bắt đầu không thích đất nước láng giềng đó, vốn đã cảm thấy gã Thái tử- đẹp trai như vậy lại mang dáng vẻ nhếch nhác không chút lịch sự, nhưng hóa ra các thuộc cấp dưới quyền hắn cũng không khá hơn chút nào.

"Thưa Điện hạ..."

"Ồ, phải rồi. Chúng ta vừa nói tới đâu thế?"

Nữ hầu khéo léo rời khỏi phòng. Khi cô ấy đi rồi, Chellot- viên quan vừa bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của nữ hầu, tiếp tục phần giải thích của mình.

"Chúng ta đang thảo luận về tình hình hiện tại và sự di chuyển cư dân của Vương quốc Boron, thưa Điện hạ. Người Boron đang tiếp tục di cư về phía nam, nhưng chúng thần đã được xác nhận rằng Rothschild đang huy động quân đội để ngăn cản người dân rời khỏi khu vực."

"Ừm... điều đó có lý."- tôi nói- "Dân Boron đối với Rothschild tựa như một chiến lợi phẩm, ắt hẳn bọn họ sẽ không muốn bất kỳ ai trong số đó chạy trốn sang các nước láng giềng. Toàn bộ vùng đất đai màu mỡ ở Boron sẽ trở nên vô dụng nếu thần dân của Rothschild không sẵn lòng di chuyển đến những nơi xa xôi hẻo lánh để khai thác."

"Vâng, thưa Điện hạ. Chúng ta nên đào sâu vấn đề này thêm một chút nhé?"

"Đây không phải là một ý tồi!"- tôi đồng ý- "Chúng ta đã đi đến điểm giữa của cuộc đàm phán, vì vậy các chiến lược của chúng ta hiện đã gần như lộ rõ, cho nên càng tìm thấy nhiều điểm yếu của bọn họ thì càng tốt."

"Vâng, thưa Điện hạ."

Tôi mệt mỏi xoa bóp gáy. Ngay sau cuộc họp, chúng tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho cuộc đàm phán sắp tới, đầu tiên bằng việc thiết lập một phòng họp ở đây theo yêu cầu của tôi. Kể từ đó, các chiến lược vừa và nhỏ đã không ngừng được thảo luận và đưa ra trong chính căn phòng này.

Tôi liếc ra ngoài cửa sổ và thấy mặt trời đang lặn dần trên bầu trời- chẳng bao lâu nữa sẽ đến chạng vạng. Tôi đứng dậy nói với Chellot:

"Hôm nay thế là đủ rồi."- tôi tuyên bố- "Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ gặp nhau ở điện của ta."

****

Cánh cửa đang hé mở nên tôi chỉ cần mở rộng hơn đồng thời không quên lịch sử gõ cửa, Éclat ngẩng đầu lên sau tiếng động và nhìn tôi. Anh ấy ngay lập tức đứng dậy khỏi bàn, không tỏ ra ngạc nhiên và tiến lại gần:

"Chào buổi tối, thưa Điện hạ."- anh đi đến ghế sofa- "Thần được biết là chúng ta đang cần một cố vấn am hiểu tình hình về các cuộc chiến gần đây để hỗ trợ cho công cuộc đàm phán."

Tôi lập tức trả lời ngay:

"Anh có thể dành thời gian cho việc này được không? Không có ai ta đủ tin tưởng hơn anh cả."

"Thần đã gửi tất cả các tài liệu liên quan đến việc này cho thư ký của ngài rồi, thưa Công chúa."- Éclat thông thạo đáp lời.

"Vậy có lẽ ta sẽ có vài câu hỏi."

"Sau mọi chuyện?"

"Đúng."

Khi tôi ngồi vào chỗ, trợ lý đang phục vụ trà cho chúng tôi- một anh chàng khác với người đã luôn ở bên cạnh Éclat.

"Phụ tá mới à?"- tôi vu vơ hỏi.

"Vâng, thưa Điện hạ... thần khá ngạc nhiên là ngài lại để ý đến chi tiết nhỏ này. Đây có phải là lý do duy nhất ngài đến tìm thần không?"

"Ồ, đúng vậy. Anh có thể sắp xếp cho Depete một buổi gặp mặt với ta được không?"

"Xin thứ lỗi? Ý ngài là hẹn gặp trực tiếp à..."

"Anh ta có thích ta đâu, anh biết mà."

Éclat không trả lời. Có phải anh ấy không muốn làm điều này không?

"Ta chỉ nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh trở thành người trung gian trong chuyện này."- tôi giải thích- "Nếu phiền toái quá, ta có thể tự mình giải quyết, cứ thành thật nói cho ta biết."

"Không, thưa Điện hạ. Thần có thể sắp xếp. Nhưng... thần có thể hỏi tại sao ngài lại muốn gặp cậu ấy không?"

"Ta có một đề nghị muốn đưa ra. Leo Depete hiện đang là chỉ huy trực tiếp của Siger phải không? Và cũng là một người thầy của cậu ấy."

"Vâng, thưa Điện hạ."

"Thật mỉa mai phải không?"

"Sao lại nói vậy, thưa Điện hạ?"

"Ta là người đã đánh cắp cả người thầy và học trò yêu quý nhất của anh ta."

"Anh chàng ấy tên là Siger à?"

"Ồ, đừng lo lắng về cậu ấy."- tôi trấn an Éclat- "Anh có thể tin tưởng vào Siger. Anh ấy sẽ không nói với bất kỳ ai về những người mà ta đã từng gặp bên ngoài cung điện, hoặc bất cứ chuyện gì đã xảy ra."

"Thần hiểu rồi..."

"Ừ."

Éclat lại nhấp một ngụm trà, rồi nhìn tôi với ánh mắt kiên quyết.

"Điện hạ."- anh nói- "Ngài không nên tin tưởng cấp dưới của mình quá nhanh chóng. Có rất nhiều thứ ở ngài mà những người này khao khát, vì vậy lòng tốt và lòng trung thành của bọn họ đối với ngài không thể nào không bị vấy bẩn hay lệch lạc."

"Anh nói điều này với một người thích lấy kẻ khác ra làm trò đùa giỡn và vứt bỏ bọn họ sang một bên khi đã chán sao?"

"Thần nói điều này với ngài vì ngài đã không còn như vậy nữa, thưa Điện hạ."

Tôi thảng thốt, đầu ngón tay run lên- mỗi lần Éclat nhìn tôi, cảm giác như đang nhìn thẳng vào chính tôi.

"Ta cho rằng dù ta có làm gì đi nữa thì anh cũng sẽ lo lắng cho ta thôi."- cuối cùng tôi nói.

"Xin thứ lỗi cho thần, thưa Điện hạ."

"Không, ta có ý tốt đấy!"

"..."

"À, đúng rồi. Còn hàng cứu trợ thì sao?"

"Chúng đã được chuyển giao toàn bộ, thưa Điện hạ. Những ngôi nhà bị thiêu rụi dự kiến ​​sẽ sớm được phục hồi."

"Còn những cuộc giải cứu?"

"Chúng thần đã hoàn tất việc xác định danh tính của những người sống sót."

"Vậy thực sự thì danh sách của chúng ta cũng đã sẵn sàng rồi phải không?"- tôi đang đề cập đến danh sách chi tiết về số tiền mà mỗi quý tộc đã chi ra tại hang ổ tội phạm đó. Điều này sẽ bao gồm các thông tin như số lượng nô lệ đã mua bán, những kẻ bảo kê đã được thuê và những nạn nhân đã bị giết.

"Vâng, thưa Điện hạ. Thần sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho ngài vào ngày mai."

"Được rồi... làm tốt lắm."

"Cảm ơn vì lời khen, thưa Điện hạ. Nhưng... thần còn có một chuyện khác muốn thông báo với ngài."

"Đó là gì?"

Éclat đứng dậy bước tới bàn làm việc của mình, lấy ra khỏi phong thư một mảnh giấy da được cuộn lại, anh ấy trải nó ra trước khi đưa cho tôi- là một bản vẽ phác thảo tổng hợp.

"Ngài có biết người này không, thưa Ngài?"

Tôi chăm chú nhìn vào bức vẽ của một người phụ nữ. Cô ta trông quen quen, nhưng tôi không thể nhớ ngay được mình đã gặp cô ta ở đâu.

"Ta nghĩ là ta đã nhìn thấy cô gái này ở đâu đó..."- tôi lẩm bẩm khi hồi tưởng lại.

"Thần được biết cô gái này đã từng là một nữ hầu cấp cao của Nhà Dominat. Thần muốn biết liệu lần trước ngài đã từng gặp cô ta ở Aden Franc hay không."

"Ồ! Đúng, đó là cô ta!"- tôi thốt lên.

"Cảm ơn Ngài."- Éclat cuộn bản phác thảo lại và cất nó đi.

"Nữ hầu Nhà Dominat..."- tôi lẩm bẩm vì sốc- "Cái tên này sao cứ xuất hiện ở khắp mọi nơi vậy."

Đột nhiên nhớ ra được điều gì, tôi hốt hoảng đứng thẳng dậy và di chuyển đến mép ghế- "Điều đó làm ta nhớ ra... có người bên trong cung điện đang tìm kiếm Dominat."

Nếu hắn đã có thể gửi lời cảnh báo nặc danh đến cho Arielle và bí mật gặp gỡ cô ta bên trong cung điện thì chắc chắn phải có một ai đó ở bên trong tiếp ứng cho hắn.

"Điều này thực có khả năng "- Éclat đồng ý- "Gần đây bọn thần đang bí mật tiến hành điều tra xuất thân của từng hầu nữ trong cung điện của ngài, nhưng có lẽ nên có một cuộc rà soát toàn diện hơn để đề phòng."

"Anh có nghĩ rằng bọn chúng biết chúng ta đang theo dõi chúng không?"

"Hiện vẫn chưa có động thái đáng ngờ nào cả, thưa Điện hạ."

"Trong trường hợp này, chúng ta không thể để lại bất cứ manh mối nào cho bọn chúng."- tôi nói.

"Vậy ngài sẽ truy tìm danh tính bọn chúng khi mọi chuyện kết thúc không?"

"Có."

"Vậy đây có phải là tất cả những chuyện mà ngài muốn bàn giao đúng không, thưa Điện hạ?"

"Một... "

Một chút... choáng ngợp khi cố gắng đan xen và xử lý tất cả những mảnh ghép mơ hồ này cùng một lúc, nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác vì bản thân không muốn bỏ xót bất cứ thứ gì- "Ồ, còn một điều nữa!"

"Chỉ cần ngài nói một lời, thưa Điện hạ."- Éclat trả lời.

"Ta vốn đã phái mấy người tin cậy trà trộn vào các cung điện khác để thăm dò, Hess vốn là kẻ phối hợp... nhưng hiện tại cô ấy đã chết, nên ta không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì."

Tôi đã thay thế một số lượng lớn người hầu và cài năm người vào các cung điện của những Hoàng thất khác khi tôi cố tình xử lý nhóm người hầu đã quấy rối Nadrika. Cảm giác như câu chuyện này đã lâu lắm rồi.

"Thần sẽ xem xét việc đó, thưa Điện hạ."

"Nếu chúng ta có thể liên lạc được với những người này, ta đang nghĩ đến việc để Daisy đảm nhận việc liên lạc chính. Ồ, và Daisy thì..."

"Thần biết, thưa Điện hạ."

Tôi gật đầu mà không bình luận gì thêm- "Và còn một điều nữa..."

Tôi nói khi dừng lại một chút để suy nghĩ- "Ồ, đúng rồi. Bây giờ Robért đã sẵn sàng để giúp đỡ. Anh ấy là một người thông minh, và ta chắc rằng ở Robért có rất nhiều tiềm năng để cống hiến cho quốc gia. Thành thật mà nói, có lẽ anh ấy còn giỏi hơn cả ta, tất cả những gì ta có thể làm là tổng hợp các ý tưởng và thay mặt ra lệnh."

"Vâng thần đã nắm rõ tất cả, thưa Điện hạ. Bây giờ ngài sẽ quay lại cung điện chứ?"

"...Ừ, tin là thế thôi."

Khi tôi đứng dậy từ biệt, cái cảm giác mơ hồ rằng anh ấy đang cố tình đá tôi ra ngoài. Tôi muốn hỏi nhưng rồi lại quyết định bỏ qua- Éclat có lý do riêng của mình- với tư cách là lãnh đạo trực tiếp của anh ấy, sẽ không khôn ngoan khi lúc nào cũng tọc mạch như vậy.

"Vậy thì ta đi đây."

"Thưa Điện hạ... thần biết tiết trời bên ngoài vẫn còn se lạnh, nhưng người đừng ở trong phòng lâu quá nhé, thỉnh thoảng hãy mang theo tùy tùng đi dạo xung quanh để hít thở không khí trong lành."

"Ồ... được chứ. Vậy ta có nên làm luôn bây giờ không? Anh có muốn đi cùng ta không?"

"Thần không sao, thưa Điện hạ. Thần sẽ ở lại đây."

"Ta lại cảm thấy anh cũng nên hít một chút không khí trong lành."- tôi nghịch ngợm trả lời.

Éclat mỉm cười nhẹ nhàng- "Không sao đâu, thưa Điện hạ. Ngài sẽ không thể thư giãn được nếu có thần túc trực bên cạnh."

"Không phải như thế... "- không có lý do cụ thể nào, nên tôi đành bỏ lửng câu nói.

"Điện hạ nên đi đi. Đi dạo trước bữa tối là một thói quen tốt cho sức khỏe."

"Ồ, thôi được rồi..."

Khi cánh cửa bị dập lại sau lưng, tôi mới ngập ngừng bỏ đi.

Có lẽ mình đã nói quá nhiều về công việc.

Tôi đã bắt đầu liên miên ngay từ lúc bước vào cho đến khi rời đi, thậm chí không cho Éclat một cơ hội để thở. Tôi thực sự không nghĩ rằng anh ấy sẽ để ý đến điều này. Rằng anh ấy thậm chí sẽ quan tâm...

Nhưng tôi có thể thảo luận điều gì khác với Éclat- ngoài công việc? Thói quen chung...? Sở thích? Thời tiết...?

Tôi quyết định sẽ đề cập đến vấn đề thời tiết vào buổi nói chuyện lần sau. Và có lẽ tôi cũng nên bắt đầu câu chuyện bằng việc hỏi xem anh ấy ngủ có ngon không...

"Cẩn thận, thưa Điện hạ."

Etsen nắm lấy cổ tay để giữ cho tôi không bị ngã, rồi anh ấy lễ phép lùi lại một bước. Mải mê suy nghĩ nên tôi suýt trượt chân ngã chỏng vó trên cầu thang. Nhận thấy bàn tay kỳ lạ của Etsen thoáng qua khiến tôi hoảng hốt quay mắt lại, nhìn chăm chú vào bàn tay đang siết chặt của anh ấy và thấy trên đó có một vết bỏng dữ tợn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro