CHƯƠNG 110: Bị thương nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 110: Bị thương nhỏ

Edit by Gấu túi nhỏ

Vẫn còn buồn ngủ, tôi lười biếng nhắm mắt nhìn Robért đang rảo bước vội vã quanh phòng. Trời đã hửng sáng, căn phòng trở nên lạnh buốt vì không khí ẩm thấp vào buổi sớm. Tôi cuộn tròn, vùi mình sâu hơn, chỉ giữ đỉnh đầu thò ra ngoài để có thể tiếp tục quan sát Robért.

Chúng tôi đã thức suốt đêm thảo luận về các cuộc đàm phán và xem xét các tài liệu cùng nhau, còn bàn và ghế làm việc thì hoàn toàn hỗn loạn. Bây giờ Robért đang bận rộn dọn dẹp khu vực này, ban đầu anh định xếp mọi thứ thành từng chồng, sau đó ngày càng trở nên ám ảnh với việc sắp xếp của mình, đầu tiên anh mở tất cả các bản ghi nhớ kẹp trong những cuốn sách trên bàn ra và nhét chúng lại gọn gàng, ghép tất cả các tài liệu lại với nhau và chia chúng theo danh mục. Tôi uể oải nhìn anh lục lọi đồ đạ, rồi đột nhiên mở to mắt.

"Ồ, cái đó... anh có thể để nó ở đó!"- tôi vội vàng lên tiếng.

Khi anh rút ra một cuốn sách dày từ dưới đệm ghế, tôi bèn duỗi tay ra khỏi chăn ngoắc anh ấy.

Thấy tôi đã tỉnh, Robért mỉm cười dịu dàng:

"Chào buổi sáng."- anh nói.

"Đúng rồi, cái đó... em muốn anh đặt nó xuống chỗ này."

"Em muốn anh để cái này trên ghế?"

"Vâng, cảm ơn anh nhiều."

Anh nheo mắt lại rồi đột ngột mở cuốn sách ra:

"Sao vậy? Cuốn sách này có gì đặc biệt? Đây không phải là cuốn mà anh đưa cho em trước đây sao..."

Anh lập tức ngậm miệng lại khi nhận ra.

"Em... em đã bảo anh để nó đi mà..."

Tôi lầm bầm, vì đang cuộn tròn lại như một con ốc nên tôi hoàn toàn khuất dạng dưới tấm chăn. Tôi đoán Robért tạm thời không thể nói gì cả. Anh ấy hoặc là đang nhìn tôi... hoặc là đang nhìn cuốn sách. Bên trong đó là một trong những bông hoa Robért đã hái cho tôi vào ngày tôi trở về từ tháp canh, ép vào các trang giấy và phơi khô.

****

Etsen cảm nhận được có ai đó đang ở bên ngoài phòng tắm của mình vào sáng sớm. Dù sao thì nó cũng chẳng đủ khiến anh ngạc nhiên thêm vào khoảng thời gian này, thế nên anh bình tĩnh tắm rửa xong rồi bước ra, dùng khăn lau khô tóc. Sau đó anh nhìn thấy Công chúa Elvia đang ngồi đợi anh ở trên ghế. Điều khiến anh không hề mong đợi là anh lại cảm thấy nao núng, đứng khựng lại hạ chiếc khăn tắm xuống một cách đề phòng.

Công chúa đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt đón ánh nắng ban mai, hai tay khoanh trước ngực.

"Ta làm anh ngạc nhiên khi đến mà không báo trước à?"

"Nếu ngài cần gặp tôi, tôi có thể tự đến gặp ngài, thưa Điện hạ."- Etsen trả lời thẳng thừng, ném chiếc khăn tắm xuống sàn với vẻ khó chịu.

"Trước đó ta có một số việc muốn giao cho anh."

Công chúa quay về phía Etsen và nở một nụ cười tinh nghịch. Anh ngạc nhiên khi nhận ra rằng mình chưa bao giờ nghĩ cô là người có thể làm ra vẻ mặt hóm hỉnh như vậy.

"Ta không được phép đến đây tìm anh à?"- cô ấy cười hỏi.

Etsen giơ chiếc áo choàng tắm lên và khoác nhẹ lên người- "Ít nhất hãy cho tôi chút thời gian để chỉnh trang quần áo."

Công chúa lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ và đẩy nó ra giữa bàn.

"Thầy y có nói thứ này tốt cho vết bỏng. Ta nghĩ có thể anh sẽ cần nó."

Etsen không phản ứng, Công chúa nhướng mày nhưng rồi nhún vai và mỉm cười như thể cô không thể làm gì khác- "Vậy ta sẽ cho anh chút thời gian."

****

Bây giờ đã mặc trên người hoàn tất bộ đồng phục hiệp sĩ, Etsen đặt thanh kiếm và áo giáp sang một bên. Khi tôi nheo mắt nhìn, tự hỏi liệu anh ấy đã chuẩn bị xong chưa, thì anh đã bước đến và đứng trước mặt tôi:

"Thưa ngài, ngài giao nhiệm vụ gì cho tôi sao?"

"Về điều này thì..."

Tôi phải thừa nhận rằng, tôi là kẻ xấu tính khi tò mò không biết anh ấy sẽ tỏ ra thế nào khi nghe được mệnh lệnh của tôi:

"Ta muốn anh bắn một mũi tên vào người ta."- tôi ngước mắt lên nói.

Lúc đầu, anh ấy cau chặt mày khó hiểu, sau đó vẻ mặt anh đanh lại và trở nên lạnh lùng như sương giá.

"Anh có thể làm được mà, phải không?"

"Ngài tin tưởng tôi sao, thưa Điện hạ?"- Etsen hỏi.

"Tại sao không."- tôi dừng lại và hít một hơi- "Kể từ lúc ta quyết định giữ anh làm cận vệ, ta đã tin tưởng anh."

Etsen lặng thin.

"Sẽ diễn ra trong vài giờ nữa. Khi mọi người rời khỏi buổi họp chính trị. Hãy nhớ điều đó."

****

"Thưa Điện hạ-"

"Điện hạ, chúng ta đã từng gặp nhau. Deron Chendra, ngài có nhớ không? Thần đã nhặt đồ chơi cho ngài vào sinh nhật thứ bảy của ngài đó ạ!"

"Điện hạ! Thần rất lấy làm vui mừng khi thấy ngài vẫn khỏe mạnh như lúc trước."

"Thần tình cờ nhìn thấy một số bảo vật quý giá chỉ có thể tìm thấy ở những vùng sa mạc xa xôi, thưa Điện hạ. Ngài có muốn thêm một vài nam sủng không? Thần có thể đến đưa họ cho ngài ngay bây giờ-"

"Nhưng ở đây thần có một cuốn sách hiếm cực kỳ khó tìm..."

Ngay khi cuộc họp vừa kết thúc, Đức vua vừa mới rời đi, mọi viên quan đột nhiên đổ xô về phía tôi. Chỉ có một người phụ nữ vẫn thản nhiên ngồi trên ghế, mặc bộ đồng phục màu đen trang trọng- nữ Tử tước Ebonto- kẻ đã ngoại tình với một người tình cũ khác của tôi mà tôi thậm chí còn không biết mặt. Cô ta có mái tóc xám đen xỉn màu và toát ra vẻ buồn chán. Bộ trang phục không tì vết và những động tác uyển chuyển phù hợp với danh tiếng là người có triển vọng và quyền lực nhất trong số các quan chức trẻ tuổi, nhưng cô ta không có hứng thú với tôi... Và, theo Éclat, có lẽ cô ta thậm chí còn nuôi lòng thù địch với tôi .

"Ngài Bá tước!"- tôi cắt ngang.

"V- vâng, thưa Điện hạ?"

Ngồi thu lu trong một góc, hoàn toàn giật mình vì được gọi tên, Bá tước Gellerman ngơ ngác ngẩng đầu lên. Tôi vẫn không mấy thích ông ta, nhưng đành chịu, tôi vẫn thích hơn những kẻ khác.

"Chúng ta hãy đến thẳng cung điện của ta. Ngài có còn tài liệu nào khác trong đó nữa không?"

"Không, thưa Điện hạ! Hôm qua thần đã đưa cho ngài mọi thứ."

"Được rồi, đi thẳng tới đó sẽ không có vấn đề gì."

"Ồ, vâng tất nhiên rồi ạ!"

Bá tước vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nhanh nhẹn theo sau tôi ra ngoài. Không thể trừng mắt nhìn tôi, các quý tộc thay vào đó lại ném những ánh mắt ghen tị về phía Bá tước- người đang rụt rè dán mắt xuống sàn.

Có một cầu thang dài ngoằng nằm ngay bên ngoài sảnh sự kiện trong cung điện của Hoàng đế. Phía dưới chân cầu, tôi nhìn thấy tùy tùng của mình đang nghiêm chỉnh đứng đợi, cùng với những lính gác cung điện mặc áo giáp vàng.

Tôi có thể trực giác được. Ngay tại đây, vị trí này. Etsen cũng sẽ cảm nhận được điều đó. Tôi từ từ hít một hơi thật sâu, hít đầy phổi không khí lạnh lẽo của buổi sáng. Khi Bá tước nhìn tôi bối rối, tôi nở một nụ cười thoải mái với ông ấy. Và ngay sau đó, dái tai như chợt bốc cháy khi có một thứ xoẹt ngang với vận tốc khủng khiếp sượt qua má tôi và đáp xuống bụi cây bên cạnh cầu thang. Bá tước theo bản năng nắm lấy cánh tay tôi khi tôi lảo đảo tại chỗ, rồi kêu lên thảm thiết:

"Nằm- xuống đi, Điện hạ!"

Vẫn giữ chặt cánh tay tôi, Bá tước lúng túng khuỵu gối xuống cầu thang, sức nặng của ông ta kéo tôi ngã xuống theo. Tình trạng hỗn loạn xảy gần như ngay lập tức.

Các quý tộc đều bỏ chạy tán loạn vào tòa nhà như ong vỡ tổ, chỉ chừa một số ngón chân thò ra ngoài lối vào khi họ hét lên hỏi tôi có ổn không. Tôi ngay lập tức bị bao vây bởi những người lính canh gác- ấn tượng bởi phản ứng nhanh nhẹn và hoạt bát của bọn họ, tôi hơi lo rằng Etsen có thể đã không ẩn nấp kịp thời. Mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn lý do trong trường hợp anh ấy bị bắt. Tuy nhiên, để kế hoạch của tôi diễn ra suôn sẻ, tốt nhất là anh ấy không nên bị lộ.

"Điện hạ!"

Thêm mọt ai đó đã kéo tôi vào vòng tay che chở- là nữ thị tỳ của Công chúa. Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bối rối và quẫn trí của cô ấy khi cô ấy lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra và ấn nó ngay dưới tai tôi.

"Thần xin lỗi, thưa Điện hạ. T- thế này là để cầm máu cho ngài..."

"Được."- tôi bình tĩnh đáp lời.

"Ngài ổn chứ, thưa Điện hạ?"

"Ừ, ta ổn."

"Hãy tha thứ cho sự ngu dốt của thần, thưa Điện hạ. Nhưng chuyện gì đã xảy ra-"

Đôi mắt cô ấy mở to đầy lo lắng và sợ hãi, nên tôi đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô ấy trấn an:

"Ta thực sự không sao."- tôi mỉm cươi- "Vết thương này không lớn. Và cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra với ta đâu."

Xong, tôi phủi phủi vạt váy đứng dậy. Đôi chân của Bá tước như đã yếu đi 10 phần vì trông ông ta không thể tự đứng vững được.

"Không có ai ở đó cả, thưa Điện hạ!"

Những người lính đã dự đoán và lao tới nơi mũi tên bay ra, sau khi không tìm được bất kỳ manh mối nào, bây giờ họ đang quay trở lại. Tôi lật chiếc khăn tay đẫm máu lên và ấn vào vết thương, bước xuống cầu thang đi về phía bọn họ.

"Không sao.'- tôi nói- "Đừng tìm hung thủ nữa."

"Nhưng thưa Điện hạ...!"

Tôi ra hiệu im lặng, trưởng binh đoàn lập tức nhượng bộ.

"Sân tập ở ngay gần đây. Chắc rằng mũi tên đã bay nhầm về hướng này."

"Đây là một cuộc tấn công có chủ ý, thưa Điện hạ!"

"Không sao đâu."- tôi trả lời chắc nịch- "Kết thúc chuyện này ở đây đi. Anh còn điều gì thắc mắc nữa không?"

"Không, thưa Điện hạ..."

"Bây giờ chúng ta phải cần thắt chặt an ninh hơn nữa."- tôi nói thêm-" Khoan nghĩ đến việc truy tìm hung thủ nữa mà hãy tăng cường lớp phòng thủ của chúng ta thêm kiên cố."

"Vâng, thưa Điện hạ!"

Sau khi xác nhận rằng máu đã ngừng chảy, tôi trả lại chiếc khăn tay cho thị nữ, ấm áp nói:

"Cảm ơn vì điều này."

Sau đó nhìn anh chàng đang đội chiếc lông vũ trên mũ- đặc điểm nhận dạng riêng biệt so với các người lính khác.

"Anh là chỉ huy của đội cận vệ phải không?"

"Vâng, thưa Điện hạ!"

"Đi với ta!"

****

Thái tử nhàn nhã cắn quả táo một miếng lớn, phớt lờ viên trợ lý đang há hốc mồm đứng cạnh. Anh ta thậm chí còn cảm thấy hơi bị xúc phạm khi Thái tử hầu như không phản ứng với lời cảnh báo mà anh ta vừa đưa ra một cách nghiêm túc.

"Ngài không nghe thấy à, thưa ngài?"- hỏi một cách hoài nghi, người trợ lý lên giọng hẳn một tông- "Ngay lúc này, bầu không khí đang-"

"Bá tước đã tự ý giải quyết chuyện này trước một mình chỉ vì ông ta đã đinh ninh rằng bản thân đã hạ gục được Công chúa Arielle. Vì vậy ông ta cần được Công chúa Elvia dạy cho một bài học thích đáng."- Thái tử ngắt lời anh ta- "Đừng mãi lo như một bà già nữa. Công chúa chỉ đang cố bắt đầu lại cuộc đàm phán với chúng ta mà thôi."

"Ngài không cảm thấy lo lắng chút nào sao, thưa ngài? Đáng lẽ ngài phải là người lãnh đạo chính của đoàn đại sứ, nhưng đám nguời này lại cố tình loại ngài ra khỏi các cuộc báo cáo!"

"Chà, bọn họ cũng sẽ báo cáo lại với anh trai ta. Thế là đủ rồi."

"Quý ngài!!"

"Nào nào, tiếp tục lại câu chuyện lúc nãy! Cô ấy thực sự mang đến tất cả những người phụ nữ mà ta đã ngủ cùng?"

"Cô ấy đã làm vậy, thưa ngài! Tôi không quan tâm liệu ngài có được bảo vệ hay không- ngài thực sự không thể rời đi bây giờ! Xin hãy ở yên trong phòng của ngài, thưa ngài!"

"Ngay từ đầu cậu chưa bao giờ nói với ta rằng ta có thể tùy tiện rời đi"- Thái tử chỉ ra- "Ta chỉ phớt lờ cậu... và ra ngoài."

"Ý là ngài sẽ tiếp tục phớt lờ tôi phải không, thưa ngài?"- anh chàng trợ lý bực tức hỏi.

Kairos giả vờ suy nghĩ sâu xa rồi nói:

"Chắc vậy?"

"Thưa ngài! Làm ơn đi mà, tôi cầu xin ngài đó!"

"Có bao nhiêu người, nói!"

"Tôi không thể tin được đây lại là điều ngài muốn biết... Có bốn người phụ nữ, thưa ngài."

"Đáng lẽ phải là ba."

"Xin thứ lỗi?"

Kairos bắt đầu tích tắc ngón tay, lẩm nhẩm thầm điều gì đó. Người trợ lý không muốn biết chính xác anh ta đang đếm cái gì.

"Ta đã nói là phải có ba!"

Cậu chàng phụ tá vừa mới lắc cổ anh dậy để ngăn anh ngủ suốt buổi sáng, nên Thái tử lúc này hoàn toàn tỉnh táo.

"Công chúa đã mang một vài cô gái ngẫu nhiên tới để dọa chúng ta."- Kairos suy ngẫm nói- "Có bao nhiêu người trong số chúng ta đã vội tin ngày vào điều đó mà không buồn kiểm tra sự thật? Vậy đó là một, hai, ba..."

"Ngài thực sự nghĩ vậy sao, thưa ngài?"

"Ừ, ta đã kể cho cậu rồi mà. À, à... cô ấy nghĩ cho đến nay ta đã ngủ với ít nhất bốn người phụ nữ phải không? Đó là những gì cô ấy nghĩ về ta à?"- một tiếng cười khúc khích thoát ra khỏi môi khi anh cắn một miếng táo khác.

"Ba, bốn... có gì khác biệt đâu?"- phụ tá càu nhàu, nhưng Kairos đã giả vờ như không nghe thấy.

"Đồng nghĩa với việc Công chúa đã thực hiện một cách trắng trợn, biết rằng trò vặt này có thể bị lộ."

"Có hơi phiền phức không, thưa ngài? Tôi có cảm giác câu chuyện đến đây chưa phải là kết thúc."

Thái tử không giải đáp, cậu trợ lý liếc nhìn giễu cợt, lấy tay xoa mặt trong buồn tủi.

"Tôi... tôi chỉ ở đây vì ngài đã nói là ngài chán, thưa ngài..."- anh lầm bầm- "Vậy tại sao... tại sao tôi phải dằn vặt thế này? Tôi muốn về nhà... Ôi, tôi muốn về nhà quá..."

"Muốn cắn một miếng không?"- Thái tử đề nghị một quả táo đỏ mọng- "Người ta nói mỗi ngày ăn một quả táo sẽ tránh xa thầy thuốc. Thế cậu đang lẩm bẩm cái gì thế?"

"Không tránh xa cái gì-"

Một tiếng gầm như sấm vang lên bên ngoài hành lang, chôn vùi một cách hiệu quả mọi âm thanh cuộc trò chuyện của họ. Đó là chất giọng đặc trưng Bá tước Romaine.

"Sao nhà ngươi dám! Sao nhà ngươi dám chắn đường ta! Ngươi dám ăn gan hùm mật gấu hả... Sao ngươi dám cả gan...!!!!"- sau khi thốt ra bốn chữ "dám" vang vọng trong một hơi, Bá tước hẳn đã lên cơn mất trí mất rồi.

"Chuyện gì vậy?"

Kairos gọi, mở cửa xem chuyện gì đang xảy ra. Bá tước lao nhanh về phía anh ta, khuôn mặt đỏ bừng trông rất phấn khởi khi được gặp Thái tử nhà mình, sự thù địch trong quá khứ giờ đã không còn nữa. Ông ta đã tự thuyết phục rằng bất cứ sự bất công nào xảy ra với ông ta sẽ sớm được giải quyết khi ông ta bắt đầu giải thích những gì vừa xảy ra với Thái tử nước mình.

"Điện hạ! Điều này thật vô lý! Một vụ giam giữ công khai! Không chỉ các đại sứ của đế quốc vĩ đại của chúng ta, mà còn cả Thái tử!"

"Giam giữ? Nhưng ta không làm gì sai cả."

"Quan điểm của thần đã chính xác, thưa ngài! Công chúa phát điên rồi! Thần nói là điên rồi!"

"Công chúa...?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro