CHƯƠNG 39: Linh cảm tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 39: Linh cảm tốt

Edit: Gấu túi nhỏ

"Lắng nghe chàng trai trẻ này, ta càng tin chắc hơn về tầm ảnh hưởng của Ngài Paesus đối với cuộc chiến lớn lao đến mức nào. Các ngài ở đây nghĩ sao?"

Tôi vừa hỏi, vừa quay sang những kẻ mang danh phận quý tộc đang giả vờ tàn hình ngồi cùng bàn, những người lính cũng trở về từ chiến tranh- lúc này đang lo lắng nhìn nhau. Đột nhiên, một người trong số họ kiên quyết đứng dậy:

"Xin hãy phong thưởng cho những đóng góp của Ngài Paesus cho cuộc chiến, thưa Điện hạ!"

Một số người đàn ông khác cũng làm theo và cúi đầu trịnh trọng:

"Xin hãy phong thưởng cho ngài Paesus, thưa ngài!"

Khuôn mặt của Darcis sáng bừng lên rực rỡ như ánh nắng trước quyết định của bọn họ, cậu ấy cũng lặp lại:

"Vâng, hãy phong thưởng cho Ngài Paesus!"

"Công tước, vậy ngài còn tin rằng truyền thống của ngài có thể chấp nhận được nữa không?"

"..."

Ông ta trông rất tức giận vì đã thất bại trong việc làm bẽ mặt Công chúa vào ngày đầu tiên đảm nhiệm ví trí quan trọng. Nếu đây là một ván cờ chính trị thì tạm thời ông ta đã thua.

"Thần đã hiểu ý định của ngài rồi, thưa Điện hạ. Nhưng ngài có ý tưởng gì về hình thức phong thưởng cho Ngài Paesus chưa?"- ông ta nói, đảo mắt quay sang những quý tộc khác- "Các vị ở đây có ý kiến gì không, hãy giúp đỡ cho Công chúa đi nào!"

"Hmm... à, để phong thưởng tương tự như những tướng khác sao..."

"Đó không phải là một vấn đề đơn giản..."

Bọn họ đang lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận, ném những ánh mắt thận trọng về phía tôi. Trong khi đó, một người phụ nữ trẻ tuổi ngồi cạnh tôi- kẻ trông có vẻ chán chường ngay từ đầu, đột nhiên cười toe toét với Công tước.

"Này! Gần đây không phải ngài định nạp một nữ thiếp thứ mười của mình sao?"

"Chuyện đó lại có liên quan gì-"

"Ngài đã tặng cho nàng ta một căn biệt thự biệt lập gần kinh thành phải không, aiii nghe nói đó là một mảnh đất trù phú và... tôi thậm chí còn nghe đồn rằng ngài đã hứa cho gia đình của nàng ta một bãi biển khá là xinh đẹp."

Sau đó cô ấy phá lên cười vì trò đùa của mình, nhưng khi không có ai tham gia hưởng ứng, cô ấy ngượng ngùng xoa cổ và nghiêng đầu về phía tôi.

"Thật vinh dự được gặp ngài, Công chúa. Thần là Karant Paesus- đại diện cho gia tộc Paesus."

Người đại diện cho tộc Paesus?

Cô ấy đang lộ liễu quan sát phản ứng của tôi. Rõ ràng là tôi không hề biết cô ấy là ai, nên cô ấy chỉ mỉm cười và quay lại nháy mắt nhìn Éclat.

Chờ đó!! Paesus?

"Thần đã nghĩ mình sẽ sống cả đời để quần quật làm ruộng ở trên núi, nhưng một ngày nọ, bọn họ đã nói với thần rằng thần là họ hàng xa của một Hầu tước nào đó, và đột nhiên thần được kế vị làm Hầu tước thay cho anh ta... Vì tước vị của anh ta đã bị bỏ trống chỉ sau một đêm, ngài có biết câu chuyện hài hước này không? Haha!"

Tại sao cô ta lại xoay nó như một câu hỏi? Người phụ nữ lại vui vẻ cười thầm một mình. Tôi có thể nghe rõ tiếng thở dài mồn một của Éclat đang ngồi bên cạnh cô ấy. Vì lý do gì đi nữa, người phụ nữ này cũng là một nữ Hầu tước.

"Chà, vì những đóng góp đáng kể của cậu ta, có lẽ chúng ta có thể thưởng cho cậu ta một tước hiệu danh dự..."- Công tước bắt đầu giả vờ xuống giọng, cuối cùng cũng hài lòng với quyết định của chính mình.

"Ý ngài là ngài đã đồng ý công nhận tất cả những đóng góp của Ngài Paesus cho cuộc chiến?"- tôi hỏi.

"Vâng, thưa Điện hạ. Nhưng mà thần có ý này-"

"Và nếu ngài ấy không phải là nam sủng của ta, thì ngài ấy sẽ được phong tước vị cao nhất có thể và được ban thưởng nhiều hơn hiện giờ?"

"Thần cũng... cho là vậy, vâng. Nhưng mà thần-"

"Rất tốt!"- tôi nói nhanh, kẻo lão lại đổi ý- "Với sự chứng kiến ​​của Bệ hạ và tất cả các quý tộc ở đây, ta xin tước bỏ danh hiệu nam sủng của Éclat Paesus!"

Một sự im lặng choáng váng bao trùm hội trường. Không ai dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, và mọi người đều có biểu cảm giống y hệt nhau - giống như có thứ gì đó vừa mới đập một phát đau điếng vào sau đầu họ. Khi tôi nhìn sang Éclat- anh ấy trông cũng sốc không kém- đôi mắt mở to tròn xoe. Đây chính là điều tôi đã muốn thảo luận với anh khi tôi gọi anh đến gặp mình vào tối hôm đó. Tôi đã không thể báo trước cho Éclat do sự hiểu lầm tai hại ngày ấy và cũng có chút chần chừ, nhưng quyết định này giống như một món quà bất ngờ thú vị phải không? Tôi đã quyết định sẽ để anh ấy tự do, và bằng cách đó, tôi có thể khiến anh ấy trở thành vũ khí mạnh mẽ nhất của mình, đôi cánh có thể giúp tôi bay cao hơn.

"Công tước Dominat!"- tôi hô lên.

Ông già từ từ quay lại nhìn tôi.

"Ta tin rằng ngài đã nói xong những gì cần nói và có thể ngồi xuống ngay bây giờ."

"Nhưng cậu ta vẫn từng là một nam thiếp-"

"Ta tin tưởng ngài sẽ giữ đúng lời hứa của mình, với tư cách là Công tước duy nhất của đất nước này..."- tôi ngắt lời- "Nếu không, ta sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghi ngờ phẩm chất Công tước của ngài."

Đôi vai của lão già- Công tước Dominat- rũ xuống một cách thất bại. Lão ta trông cay cú hơn là thất vọng, đôi mắt mờ đục như sương độc ác đánh giá qua lại người tôi.

"Bây giờ chúng ta sẽ thảo luận về phần thưởng của ngài ấy sẽ là gì?"

Éclat Paesus đã thực sự trở lại.

****

Đã khá muộn khi Hoàng đế bắt đầu rời khỏi hội trường và ông ấy đã nhận thấy Éclat đang lởn vởn đứng ở lối vào.

"Ta cho là cậu đang đợi Công chúa nhỉ!"- ông sáng tỏ nói.

"Vâng, thưa Bệ hạ!"- Éclat trả lời, cúi đầu chào một cách trang trọng.

Một lúc lâu sau, Hoàng đế vẫn đang nghiêm túc quan sát khuôn mặt của anh, nhận ra rằng hai người họ hình như chênh tuổi nhau không bao nhiêu. Ông ta có thể nói rằng mặc dù Éclat đã che giấu cảm xúc của mình rất tốt nhưng người đàn ông này cũng bối rối như chính ông ta vậy, thậm chí có thể còn nhiều hơn thế. Điều này có nghĩa là Công chúa đã tự đưa ra quyết định táo bạo này mà không hỏi ý kiến ​​cậu ta trước - thật kỳ lạ! Hoàng đế vẫn luôn ý thức được rằng em gái mình- huyết thống duy nhất của ông- là người khá có cá tính, minh chứng là chẳng phải em ấy đã giúp đỡ ông rất nhiều trong việc cai trị đất nước này hay sao?

Đó là lý do tại sao bản thân Hoàng đế lại cảm thấy như đang mắc nợ Éclat. Ông đã không ngờ tới lúc xưa Công chúa lại đối xử tệ bạc với Éclat đến vậy, nhưng mà hôm nay, em ấy đã khác. Em ấy vẫn luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, vẫn kiêu ngạo, nhưng rõ ràng đã khác. Ý kiến ​​riêng của Hoàng đế càng được củng cố bởi vẻ bối rối trên khuôn mặt Éclat. Em gái ông luôn hành động vì lợi ích của mình - nó luôn là một người ích kỷ và xảo quyệt. Mọi người trong cung, không cả cái thủ đô này đều biết điều đó. Em ấy cũng không thèm che giấu ý nghĩ này. Nó muốn đạt được mục đích của mình bằng cách gài người ta vào những lời đề nghị mà họ không thể từ chối.

Nhưng, hôm nay, em gái ông đã không còn như vậy. Những gì cô làm hôm nay không phải vì bản thân cô mà là vì người đàn ông trước mặt.

Có gì đó lạ lắm, Hoàng đế tự nhủ.

Đúng lúc đó, Công chúa bước ra khỏi đại sảnh, theo sau là những quan viên khác và nhận thấy hai người họ đang đứng đó mắt đối mắt.

"Via!"- ông gọi tên cô.

"Hai người đứng đây làm gì thế?"- Elvia hỏi. Ngay cả nụ cười dịu dàng của cô cũng khiến ông cảm thấy xa lạ. Hoàng đế lục lại trong trí nhớ của mình. Ông ấy đã bao giờ nhìn thấy cô cười như vậy chưa?

Ờ, kệ đi, nó không thực sự quan trọng. Ông vuốt cằm và nói- "Đừng cố quá, Via!"

"Ý ngài là gì?"

"Em làm cho việc bắt kịp mọi thứ trở nên khó khăn hơn."-Tất cả mọi người đều thật kỳ lạ. Trông Éclat kia cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích đang trói buộc mình, nhưng người đàn ông này trông không hề vui vẻ chút nào. Hoàng đế chỉ mỉm cười tự hiểu rồi rời đi, để lại Công chúa một mình với Éclat.

"Ta hy vọng anh sẽ thích quyết định mà ta đã đưa ra cho anh."- tôi vui vẻ nói.

Éclat có vẻ như có rất nhiều điều muốn nói.

"Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện tiếp nhé?"- tôi hỏi.

"Không!"- anh trả lời ngay.

Tôi đành đợi anh ấy tiếp tục.

"Thần... thần thực sự không bận tâm!"- cuối cùng anh cũng khó nhọc nói.

"Ta biết."

"Nhưng, tại sao? Tại sao ngài lại..."

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy lắp bắp không thể nói hết câu.

"Ngài lại chối bỏ thần rồi sao?"- anh ấy nghiêm túc hỏi.

"Chối bỏ?"- tôi nói, giật mình- "Anh hiểu lầm rồi!"

"..."

Éclat nhìn thật sâu vào mắt tôi, cố gắng đọc hiểu cảm xúc của tôi. Trông anh thực sự hoang mang. Tôi vội nắm lấy cổ tay anh và giải thích:

"Anh không tin ta sao?"

"Thần tất nhiên là tin ngài, thưa Điện hạ!"- anh ấy đáp lại ngay tắp lự.

"Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi anh"- tôi chân thành nói-" Không phải hôm nay, không phải tương lai, không bao giờ!"

Sau một lúc im lặng, Éclat gật đầu chậm chạp.

"Vâng..."

Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Thế cái gì khiến cho anh nghĩ như vậy?"- tôi tò mò hỏi anh.

Giờ khắc này, anh đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt mà tôi không thể đoán được. Cảm thấy có chút ngượng ngùng, tôi đành cố đoán bừa một lý do cho là hợp lý.

"Ngài đã chọn thần với tư cách là nam nhân của ngài"- anh vô cảm nói.

"Hửm?"

"..."

"Đó là phần thưởng ta dành cho lòng trung thành của anh!"- tôi phấn khởi bảo với anh ấy- "Anh không hài lòng với điều này sao? Bây giờ anh có thể quay trở lại cuộc sống cũ của mình."

Éclat vẫn chưa nắm bắt được nên tôi đành cố gắng nhắc cho anh ấy hiểu.

Truyện được chuyển thể và đăng tải độc quyền trên Wattpad và page Gấu túi nhỏ 

"Anh không nghĩ ngài Depete sẽ vui mừng khi có anh trở lại sao?"

"..."

"Ta nghe nói anh ta đã từng làm việc dưới quyền của anh. Và giờ anh ta đang gặp khá nhiều khó khăn với việc điều hành đội quân các kỵ sĩ Hoàng gia."

"Thần... đảm bảo sẽ cảnh báo bọn họ."- Éclat lại trả lời không đâu.

"Không, không cần phải làm thế!"- tôi hoảng sợ nói.

Éclat lại hiểu mọi điều tôi nói theo nghĩa đen. Làm sao để anh ấy hiểu được... Khi tôi buông anh ra, anh nhìn xuống cổ tay nơi bàn tay tôi vừa nắm lấy.

"Thành thật mà nói, ta không thể biết được anh đang nghĩ gì!"-tôi tiếp tục thuyết phục Éclat- "Ta chỉ nghĩ bây giờ chính là lúc mối quan hệ của chúng ta dần trở nên tồi tệ hơn. Và ta muốn cả hai chúng ta hãy thử bắt đầu lại, thử lại theo một cách đúng đắn hơn. Ta đã tin rằng tất cả điều này là một phần thưởng ta để dành cho anh. Ta đã sai sao?"

"Không, thưa Điện hạ."- anh ấy luôn nhanh chóng trả lời những câu hỏi kiểu đó. Như thể mọi điều Công chúa nói đều là sự thật tuyệt đối.

"..."

"Nhưng thưa Điện hạ..."- Éclat nói sau một lúc im lặng- "Đó... đó cũng là lựa chọn của thần."

Anh chìa tay ra cho tôi. Và ngay cả khi tôi cầm lấy tay anh, tôi cũng không hoàn toàn hiểu ý anh ấy là gì. Khi anh cúi đầu hôn lên ngón tay đeo nhẫn của tôi, tôi mới như chết lặng.

"Thần không hề hối hận!"- anh thì thầm.

Làm thế nào điều đó có thể xảy ra? Làm sao anh ấy có thể cống hiến hết mình cho Công chúa và tất cả mọi người như vậy được? Tôi cứ nghĩ tất cả chuyện này chỉ là do xui xẻo thôi, nhưng giờ đây anh ấy lại thú nhận tất cả là do anh ấy tự lựa chọn nên tôi đành phải chấp nhận.

"Như... như vậy mới đúng là anh."- tôi bất lực, thì thào nói.

Có hàng chục lý do để anh được tự do như trước. Tuy nhiên, nếu tôi đơn thuần tước bỏ danh hiệu nam sủng của anh, tôi lo lắng về những sự phân biệt mà anh có thể phải gánh chịu sau này. Nếu phải làm điều đó, tôi muốn để anh ra đi theo cách danh dự nhất có thể.

Éclat từ từ buông tay tôi ra.

"Tất cả những gì thần muốn, trong thời điểm này..."- anh dịu dàng nói- "... là người không cần tự mình gánh chịu mọi áp lực."

"..."

"Thần mong muốn người không cần phải cố gắng quá, thưa Điện hạ. Chỉ vậy thôi."

"..."

"Hãy để thần được bên cạnh người, để mọi việc được trọn vẹn như ý muốn của người."

Tôi nhớ trước đây anh ấy đã từng nói điều gì đó tương tự với tôi.

****

"Thần... thần xin lỗi, thưa Điện hạ?"- Darcis suy sụp thốt lên.

Tôi chắc chắn rằng cậu nhóc ấy đã nghe rõ lời tôi nói, nhưng có vẻ như lại muốn giả vờ không nghe thấy.

"Ta nói, thu dọn tất cả đồ đạc đem lại cung điện của ta."

"..."

Khuôn mặt càng thêm tái nhợt và đẫm mồ hôi vì sợ hãi, Darcis lấy chiếc khăn tay ra khỏi mũ và chấm lên trán. Rồi nhóc hít một hơi thật sâu.

"Đ-Điện hạ ơi, thần- thần vẫn còn trẻ nít... và thần còn có một gia đình cần phải nuôi dưỡng! Umm... ồ, và thần cũng mắc một căn bệnh mãn tính nữa!"

"Không sao đâu!"- tôi vu vơ đáp- "Ta sẽ bồi thường cho cậu một cách hào phóng, vì vậy không cần phải lo lắng."

Hơi thở của Darcis lại trở nên gấp gáp.

"Nó l-lây lan!"- cậu ta lắp bắp.

"Phải không? Vậy thì đó là một vấn đề!"- tôi trả lời với vẻ tiếc nuối.

Nghe tôi nói, gương mặt cậu nhóc lại sáng bừng lên vẻ nhẹ nhõm.

Tôi đã quá vui khi trêu chọc cậu ấy và rất tiếc phải dừng lại- "Ta đã định thuê cậu làm cố vấn riêng cho ta và sử dụng sự nhạy bén của cậu làm khuấy động lên một số thay đổi trong điện của ta, nhưng có vẻ như điều đó là không thể rồi!"

"Cố vấn- cố vấn riêng? Cố vấn á?"

"Đúng rồi! Có lẽ nếu ta cách ly cậu trong một căn phòng tối và bắt cậu làm việc trong đó thì..."

"Hả? Cố vấn sao?!"

Tôi đẩy nhẹ đĩa đồ ăn trên bàn về phía cậu ấy.

"Cậu đã nghĩ là ta đang mời gọi cậu lên giường phải không?"

"..."

"Thật không may, nhóc không phải mẫu người của ta!"- tôi châm biếm khi nhấp một ngụm trà với vẻ mặt đắc ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro