CHƯƠNG 4: Để tồn tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4: Để tồn tại

Edit: Gấu túi nhỏ

Cứ như vậy, Robért bất thình lình ngã úp mặt xuống giường.

"...Này, ngươi ngủ hả?"

"..."- đáp lại lời tôi là một tràn tiếng ngáy khe khẽ.

Cái tên khốn khiếp này.

Tôi buộc bản thân phải cười một cách miễn cưỡng, cố kìm nén sự tức giận muốn đánh cho anh ta một phát. Nhưng vào ngay khoảng khắc đó

"Điện hạ! Điện hạ! Chính là thần!"

Có nhiều tiếng bước chân khẩn trương, hoảng loạng dần đến gần, tiếp theo là tiếng đập cửa gấp gáp.

Tôi đành cho phép nữ hầu đó bước vào.

"Đã xảy ra tình huống khẩn cấp!"

"Nói thẳng vòa trọng tâm!"- tôi nói ngắn gọn.

Còn điều gì lớn hơn việc linh hồn của Công chúa đã bị đánh tráo? Tôi mỉa mai hỏi trong lòng.

Ngay khi tôi vừa ra lệnh, một người nữ hầu tiếp theo bước vào phòng, theo sau là một người lính quỳ xuống và cả ba đều cúi đầu run rẩy.

"Hoàng tử của Velode và một nữ hầu trong cung điện đã bị phát hiện đang cố gắng bỏ trốn trong đêm, thưa Điện hạ!"

Gì cơ?

Tôi trợn mắt và há to miệng vì kinh ngạc.

Ding!

[Nhiệm vụ thất bại [Sự nghi ngờ của Robért - 1].]

Ding!

[Một bug không xác định đã được phát hiện!

Hình phạt sẽ được áp dụng.]

Ding!

[Hình phạt là: tuyến tình cảm của 'Robért Juran' sẽ được thiết lập lại. Tuyến đường 'Robért Juran' sẽ tạm thời bị chấm dứt. (Các tuyến đường bị chấm dứt có thể được mở lại tùy thuộc vào việc hoàn thành thành công các nhiệm vụ bí mật.)]

Ding!

[Một nhiệm vụ ẩn đã mở ra!]

Ding!

[Giao lộ giữa sự sống và cái chết]

[Bạn đã cố gắng chạy trốn trong đêm với Etsen Velode, người đàn ông đang công khai ở trong cung điện với tư cách là nam sủng của Công chúa! Cuối cùng cả thế giới đã biết rằng bạn là người tình bí mật của anh ấy. Xin hãy bảo vệ cuộc sống của bạn và Etsen khỏi cơn thịnh nộ của Công chúa Elvia.

[Tiến độ hiện tại]

01:59:09 đã qua.

Cuộc sống của Etsen Velode 0/1

Cuộc sống của Arielle Dravier Cecilia 0/1]

Một ngày dài dường như sẽ không bao giờ kết thúc.

****

Cả hai bị lính canh thô bạo bắt giữ, bị bắt quỳ xuống trước mặt tôi.

"Điều gì đã khiến các ngươi cả gan làm điều ngu xuẩn như vậy?"- tôi giả vờ lạnh lùng hỏi, ung dung ngồi trước mặt anh ta với một chân bắt chéo và lắc đầu như thể tôi thấy anh ta thật thảm hại- "Hai người các ngươi đang yêu cầu ta phải giết ngươi sao?"

"...Chính ngươi tự miệng nói sẽ thả chúng ta đi..."- Etsen ngẩng đầu lên đáp, ánh mắt anh đầy sự ngoan cường và bất phục.

"Vâng, đúng là ta đã nói như vậy. Nhưng ta đã cho phép ngươi có thể đi như thế này đâu."

Tôi đảo mắt liếc nhìn người phụ nữ. Cô ta đang nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt trong veo, đỏ thẫm đầy nước mắt. Có một điều chắc chắn, rằng cô ta chưa hề có một chút sợ hãi dù là nhỏ nhất. Hoặc là chính bản thân cô ta không sợ chết hoặc là cô ta nghĩ rằng không có cách nào một nhân vật chính như cô ta sẽ chết trong trò chơi này.

Suy nghĩ của tôi đứt đoạn khi Etsen hét lên bằng một giọng pha lẫn tuyệt vọng: Ta khinh thường ngươi! Ta căm ghét ngươi! Đồ Công chúa ghê tởm!"

"Ta biết."

Sẽ là một lời nói dối thảm hại nếu nói rằng những lời anh ta hét lên đó không hề gây tổn thương một chút nào cho tôi. Tôi thở dài não nề- "Ta không mù quáng. Đừng lặp lại những điều mà ai cũng biết như vậy, thật vô nghĩa."

"..."

"Ta chỉ hỏi ngươi tại sao."- tôi lặp lại câu hỏi.

"...Ta phải đưa cô ấy ra khỏi nơi này, rời khỏi ngươi càng nhanh càng tốt. Ta không muốn biết liệu ngươi đã lên kế hoạch gì để hành hạ chúng ta hay không."

"Ta đã nói là ta sẽ không làm gì cả."

"Nếu là bản thân ngươi, ngươi có tin không?"

Không. Tôi bật cười chua sót.

"Giết ta đi!"- Etsen nghiến răng nói, vẻ mặt đanh lại.

"Tính mạng của ngươi đối với ngươi mà nói chỉ đáng giá như vậy sao?"

"..."

"Nếu không phải như vậy, mạng sống của người phụ nữ đó đối với ngươi quan trọng như vậy sao?"

Etsen trông thả lỏng khi thốt lên 2 chữ này:

"Đúng vậy."

Ding!

Cửa sổ hệ thống bỗng bật lên giữa tôi và cô gái kia.

[Công chúa Elvia biết rằng bạn đã lên giường với nam sủng của cô ấy. Sự kiên nhẫn của Elvia đang dần cạn kiệt. Bạn phải dập tan cơn thịnh nộ của Công chúa. (Cảnh báo! Hãy lựa chọn một cách khôn ngoan. Cuộc đời của 'Etsen Velode' đang ở trên mành chỉ treo chuông.)

A. Nói dối rằng không có gì giữa bạn và Etsen.

B. Cầu xin Công chúa hãy tha cho bạn.

C. Yêu cầu được chết bên cạnh anh ta.

D. Nhờ Robért giúp đỡ.]

Ánh mắt chúng tôi tình cờ giao nhau trên màn hình. Tôi có một trực giác kỳ lạ hình như chúng tôi đã từng gặp nhau trước đây....

Không, ngay bây giờ điều đó không quan trọng.

Arielle trầm tư cắn môi.

"Sẽ ổn thôi, Arielle."- Etsen siết chặt tay Arielle trong khi tư thế vẫn ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh. Sớm thôi, Etsen đáng thương, Arielle sẽ đưa ra quyết định của mình. Quả nhiên cô ta không làm tôi thất vọng

"A. Nói dối rằng giữa bạn và Etsen chẳng có gì cả."

Arielle vô tình rút tay ra khỏi tay anh nhưng Etsen tỏ vẻ không mấy ngạc nhiên. Ánh mắt anh ta vẫn dán chặt vào tôi, nói:

"Tính mạng của bản thân ta còn chưa đủ để ngươi trút giận sao?"

"..."

"Là chính miệng ngươi đã nói. Rằng tất cả mọi thứ ngươi nói đều là sự thật hoặc sẽ sớm trở thành sự thật. Vậy ngươi hãy chứng minh điều đó đi! Ngươi đã nói rằng ngươi sẽ không chạm vào người phụ nữ này nếu đó là điều ta muốn."

"Ta đã nói rằng ta sẽ không làm gì ngươi."

"Hãy rút lại những lời đó đi, Công chúa. Chỉ đơn giản như vậy thôi."

"...Ngươi thật bướng bỉnh làm sao, Hoàng tử Etsen Velode."

Khi Etsen chạm mắt với tôi, tôi có thể thấu rõ điềm báo hiệu sự đầu hàng của anh ta. Đôi con ngươi đen và tròng mắt đỏ như máu chứa đựng quá nhiều tuyệt vọng, giờ đây đang cố gắng khuất nhục để phục tùng tôi.

Còn Arielle, người mãi đang chờ đợi cơ hội của mình, lúc này mới hét lên:

"Điện hạ! Là nô tì bị ép buộc! Nô tì xin thề đó là sự thật!"

Tôi tự hỏi liệu đây có phải là cảnh tượng mà Công chúa đã quá quen không. Khi cô ấy từ ngai cao nhìn xuống như thế này và nhìn thấu tất cả sự xấu xí của những con người sẵn sàng làm bất cứ điều gì để tồn tại, ngay cả khi buộc phải giẫm lên tính mạng của người khác.

"Điện hạ! Thần không hề tham gì-!"

"Im ngay!"- tôi cắt ngang, cô ta khiến tôi buồn nôn quá- "Ngươi nói ngươi không hề liên quan gì đến chuyện này ư?"

"Xin hãy tha mạng cho nô tì!"- Arielle bò đến chỗ tôi và níu lấy mắt cá chân tôi- "Tên đàn ông đó và nô tì –"

"Chắc chắn là biết nhau. Ta nói có đúng không?"

"Đ-Điện hạ! Thần– !"

"Nếu anh ta sống thì tôi sống, nếu anh ta chết thì tôi chết.... Nói đi, Arielle!"- tôi khẽ khàng dùng lòng bàn tay chạm nhẹ vào má cô ấy- "Như cách người đàn ông đó đang làm cho ngươi."

"..."

"Nào nói đi!"- tôi nhấn mạnh.

"Tôi, tôi......"

"Ngươi yêu hắn ta mà, đúng không?"

Mình chỉ cần cô ta dám nói ra điều đó dù sự thật có không phải đi chăng nữa. Nhìn đi, chàng trai đáng thương kia đang sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình chỉ để bảo vệ tính mạng cho cô. Huống hồ chính cô ta đã làm cho anh ấy như thế. Vì vậy bản thân cô ta phải chịu trách nhiệm cho hành động này.

Như thể đang bị thôi miên, Arielle nhìn chằm chằm vào mắt tôi và thì thầm:

"Tôi không muốn chết...."

Thế là đã rõ. Tôi cắt ngang lời Arielle trước khi cô ta kết thúc- "Ta hiểu rồi, nếu đó là cảm giác thật lòng của ngươi thì ta đoán ta không thể giúp gì được gì cả."

"Điện hạ!!"

"Ta sẽ để cho hai ngươi đi. Cả hai người các ngươi đều biến khỏi nơi đây."

"N-Ngài đang định......"

"Với một điều kiện - ngươi phải rời đi và không bao giờ được phép quay trở lại nơi này."

"..."

Tôi đưa mặt lại gần khuôn mặt bối rối của Arielle và thì thầm- "Cứ làm như ta nói đi. Đừng tham lam hơn thế này."

Và đừng cố chấp lấy mạng của tôi.

Ta sẽ ban cho ngươi một số tiền, đủ để khiến các ngươi sống sung túc hết phần đời còn lại."- tôi điềm tĩnh lên tiếng, ung dung phủi vạt váy không một hạt bụi rồi đứng dậy.

"Ngươi thả chúng ta đi? Cả hai người bọn ta?"- Etsen không nắm chắc hỏi. Tôi không trả lời anh ta ngay bởi tôi biết điều quan trọng nhất là Arielle sẽ quyết định điều gì. Nhưng Arielle chỉ im lặng.

Miễn là anh ta còn người phụ nữ này bên cạnh, Etsen sẽ từ bỏ hết mọi kế hoạch trả thù. Nhưng Arielle thì khác. Còn có rất nhiều thứ trong cung điện vàng son lộng lẫy này mà cô ta vẫn luôn khao khát. Cô ta không nói dối hoàn toàn rằng bản thân cô ta bị động kéo vào việc chạy trốn đêm nay.

Vì vậy, cô cần phải nhanh tay và đưa ra quyết định cho chính mình. Trước khi tôi thay đổi ý định và quyết định không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ban chết cho cả hai ngay tại đây.

"...Arielle."

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau tôi, một bóng hình xuất hiện từ trong bóng tối và từ từ bước ra ánh sáng.

Đó là Robért.

Một nhân tố bất ngờ xuất hiện.

Ánh mắt Etsen lập tức hướng về Robért. Anh ấy bắt gặp ánh mắt tôi và ánh mắt của hai chúng tôi chạm nhau. Nhưng sau đó anh ta lại lặng lẽ hạ mắt xuống. Có vẻ như Etsen đã nhận ra rằng tất cả những gì tôi nói đều là sự thật. Ngay cả khi anh ta cố gắng che giấu nó nhưng tôi vẫn phát hiện ra, và anh ta thừa biết điều đó- rằng trái tim anh ta đang bị tổn thương.

"Làm thế nàolàm sao mà cô có thể đối xử như vậy với tôi?"- Robért loạng choạng bước đến chỗ Arielle và ngã xuống trước mặt cô ta- "Nói cho tôi biết, Arielle!"

Khi Robért cố gắng nắm lấy vai Arielle, Etsen đã bắt được cánh tay anh ta. Tia lửa bay đầy trời giữa hai người đàn ông khi họ khóa chặt ánh mắt nhau. Cảm giác như họ sẽ bắt đầu tung ra những cú đấm ngay bất cứ lúc nào.

"Buông ra!"- Robért gầm gừ.

"..."

"Ta nói, buông ra!"

Ồ, tại sao, tại sao tôi lại bị mắc kẹt ở đây, vào lúc nửa đêm, chỉ để xem vở kịch máu chó bực bội này của một mối tình tay ba? Tôi muốn hét thẳng vào mặt bọn họ mau cút ra ngoài để tôi đây đi ngủ một giấc.

Tôi ấn một tay lên trán trước khi nhìn lại cả ba người lần nữa.

"Ngươi cũng quỳ xuống!"

"Sao cơ?"

Khi tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, Robért xoay người lại và quỳ xuống bên cạnh Arielle. Tôi nhìn qua họ và thở dài thật sâu, thật sâu. Mắc kẹt trong cơ thể của Công chúa thực sự là điều tồi tệ nhất.

Fine. Mình đoán là mình phải đóng vai bà mối ngay giờ rồi.

"Ta cũng để ngươi đi luôn!"

"Người nói sao?"

"Ta nói sẽ giải trừ ngươi khỏi thân phận nam sủng."

"..."

Robért nhìn tôi với vẻ mặt thảng thốt. Tôi chỉ làm theo những gì anh ta muốn, vậy tại sao anh ta lại nhìn tôi khó hiểu như vậy. Tôi đã thật sự nghiêm túc với quyết định này.

"Cho phép các ngươi ở bên cạnh người mà mình mong muốn."

Tôi nhìn Etsen và nói- "Còn ngươi có vấn đề gì không?"

"...Không"

Được!- tôi thở phào.

"Ngươi không có chút phẩm giá nào sao?"-Robért chế giễu, châm chọc Etsen.

Nhưng Etsen không thèm đáp trả lại anh ta.

Không thể chịu đựng được nữa, Robért bất ngờ nói với Arielle- "Cho dù tên này có chấp nhận điều đó, nhưng tôi thì không! Cô đấy, mau khai thật đi! Nói cho tôi biết, điều cô thực sự muốn là gì?"

Tại sao anh ta lại cô ta như thế? Cảm giác như cả hai đang đảo lộn vị trí trong harem game này vậy, tôi nghĩ- bối rối trước sự đột ngột hoán đổi tự nhiên này.

"Tôi..."- Arielle ỡm ờ.

Ding!

[Chúc mừng! Bạn đã sử dụng thành công chức năng Trái tim tan vỡ(S)'.

Trái tim tan vỡ: Một khi trái tim đã tan vỡ, nó không thể dễ dàng phục hồi. Bất kể bạn làm gì trong tương lai, Etsen sẽ không rời bỏ bạn. (Cảnh báo! Vật phẩm này có thể bị phá hủy.)]

Arielle cúi đầu xuống. Mặc dù cô ta đã cố gắng che giấu, nhưng tôi vẫn thấy khóe môi đang dần cong lên.

Ôi, chúa ơi

Cứ như vậy, Arielle cúi thấp đầu và nhỏ nhẹ tuyên bố:

"Thần không muốn rời đi! Điện hạ, thần đến cung điện này chỉ để phục vụ ngài. Thần vô tội! Thần không hề biết đến hai người đàn ông này! Sao anh ta lại cho rằng thần có liên quan gì đến anh ta, thật nực cười!"

Robért há hốc mồm ngơ ngác nhìn cô ta nói xong. Dường như điều này không nằm trong dự tính của anh.

"Xin hãy cho phép thần được ở lại đây! Xin người hãy cho phép thần được phục vụ người, thưa Điện hạ!"

Tôi không thể tin rằng cô ta đang cố gắng sử dụng điều này như một cơ hội để trở thành nữ hầu thân cận cho tôi. Có lẽ cô ta nghĩ rằng như thế sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ khai quật điểm yếu của tôi. Arielle- cô nghĩ tôi ngây thơ lắm sao? Nhưng, ngẫm lại đây không phải là cơ hội vàng dành cho tôi sao?

"Thần chưa bao giờ muốn rời đi! Chính là những người này đã ép thần–"

"Đừng nói nữa!"- tôi lạnh lẽo cắt ngang.

Mọi người im bặt, tất cả đều tập trung vào tôi. Cụ thể, là về những gì tôi sắp nói tiếp theo:

"Ngươi muốn sống, muốn ở lại, thậm chí còn muốn ở lại để hầu hạ ta...... Thứ ngươi muốn rất nhiều và ngươi cũng thật khéo chọn, phải không, Arielle?"

"Điện hạ..."

Tạm thời bây giờ trục xuất cô ta không phải là một ý kiến hay. Cô gái này sẽ không bao giờ có ý định bỏ cuộc. Về cơ bản, cô ta đã nói trước mặt tôi rằng cô ta sẽ không bỏ cuộc.

"......."

Đây là một cơ hội tốt nếu không nắm lấy sẽ không biết phải đợi đến khi nào.

Hãy tiêu diệt cô ta.

Tôi phải tiêu diệt cô ta trước khi cô ta làm điều ngược lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro