CHƯƠNG 71: Tôi ghét em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 71: Tôi ghét em

Edit by Gấu túi nhỏ

Tôi đã thấy phần gáy của Siger. Nỗi sợ mình có thể mất anh lần nữa ập đến, tôi hét to tên anh bằng tận cùng sức lực. Những người đi ngang đều kỳ lạ quay lại nhìn tôi.

"Siger!!!!"

Cuối cùng anh ấy cũng nghe thấy và cứng người tại chỗ, quay lại tìm kiếm nơi phát ra giọng nói. Tôi đã không thể giảm tốc độ kịp thời và đâm sầm vào vòng tay anh ấy. Siger loạng choạng một chút nhưng vẫn ổn định cơ thể để giữ được tôi.

"Cái quái gì mà em-"- anh lại bắt đầu cằn nhằn nữa.

Tôi nắm lấy vai anh ấy và kêu lên- "Anh ổn không?!"

"Ý em là gì, tôi ổn không?"

Tôi nuốt khan, thở dốc từng hơi một.

"Em hỏi anh có ổn không!"- tôi nói gấp.

"Tôi..?"

Tôi kiểm tra khắp cơ thể anh ấy một lượt trước khi nghe câu trả lời. Đối với một người vừa gặp Arielle với tư cách là nhân vật trong tuyến nhiệm vụ chính, anh ấy có vẻ... Chà, hơi đổ mồ hôi một chút.

"Tôi ổn không sao?"- anh hỏi lại, giọng anh bây giờ đáng ngại và đáng sợ phát ra trên đầu tôi.

"Em xin lỗi!"- tôi nói- "Em đã đợi mãi ở chỗ cũ, nhưng rồi không thấy anh đến, nên em..."

Siger thở dài một hơi rồi ôm tôi thật chặt trong vòng tay mạnh mẽ của anh. Tôi tựa cằm lên vai anh và dựa hẳn người vào anh. Có vẻ anh ấy sẽ nỡ không nổi giận với tôi. Anh vùi mặt vào cổ tôi rồi lại thở dài. Hơi thở của anh ấm nóng phả liên tục vào da tôi, khiến tôi bật cười mãn nguyện. Anh ấy lùi ra khi cảm thấy vai tôi run lên vì cười:

"Điều này có buồn cười với em không?"

"Không, chỉ là... cảm giác nhột nhột thôi."

"Em đã ở chỗ quái nào vậy?"

"Em bị lạc. Thực ra em bị lạc khi đang giúp đỡ một người bị lạc khác..."

"Lại cái gì nữa?"

Anh ấy đã chịu đựng quá đủ sự vô tri của tôi và tôi không còn gì để bào chữa cho mình.

"Em không biết lễ hội vào ban đêm nguy hiểm như thế nào sao? Mới một phút trước, tôi còn..."- Siger-dường như nhận thấy điều gì đó- ngừng nói khi nhìn chằm chằm vào tôi- "Mặt nạ của em đâu rồi?"

"Ồ, cái mặt nạ!"

"Và cái mà em đang đeo bây giờ là cái gì thế?"- anh ấy nhíu mày hỏi.

"Có người... đã mua nó cho em."

"Ai?"

"Người... bị lạc?"- tôi đã quên hỏi tên 'con vẹt' đó mất rồi.

"Một người đàn ông?"

"Ừm... vâng, một người đàn ông."

Siger nheo mắt lại. Tôi vội vàng tháo chiếc mặt nạ của mình ra và đặt nó vào tay anh ấy:

"Anh có thể mang nó!"- tôi phân bua.

"Tôi không cần!"- Siger cáu gắt ngắt lời.

"Vậy... vậy thì đừng bận tâm nữa. Em sẽ đưa nó cho Sia."

"Sao em lại đưa nó cho Sia? Nó đã được em sử dụng rồi."

Thật buồn cười khi thấy sự ghen tị của anh ấy rõ ràng như vậy, nhưng tiếng cười của tôi không kéo dài được lâu. Tôi không thể không nghĩ rằng thật nhẹ nhõm khi anh ấy vẫn là người đàn ông mà tôi biết, mặc dù anh đã chạm mặt Arielle. Nhưng tôi lại lo sợ không biết liệu tiếp tục sống ở đây như thế này có ổn không.

Thông báo của hệ thống đã bị trục trặc, tôi cho rằng lý do là Siger giờ đây quá khác so với nhân vật mà anh ấy đã được thiết lập.

"Anh... anh thích em phải không?"- tôi ngước mắt lên hỏi.

Siger nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói một lời. Đêm đã tối, lễ hội vẫn ồn ào như cũ nhưng lại có cảm giác yên tĩnh đến lạ thường như cả hai đang đứng trong góc khuất, nhìn thẳng vào mắt đối phương.

"Anh thích em nhiều đến mức nào?"

"Tôi ghét em."- anh thì thầm- "Tôi ghét em. Tôi thực sự ghét em. Tôi không bao giờ có thể biết được em đang nghĩ gì, hay đoán được việc tiếp theo em sẽ làm. Em không giải thích bất cứ điều gì với tôi, và em luôn làm bất cứ điều gì mà em muốn! Tất cả những gì em làm chỉ là đùa giỡn với tôi , tôi cũng không biết vì sao lại lo lắng chạy khắp nơi tìm em, tôi giận em đến đêm không ngủ được."

Tôi im lặng, hấp thu từng lời anh nói.

"Tôi ghét em thế đấy! Mỗi lần nhìn vào khuôn mặt em, tôi lại cảm thấy hối hận. Nhưng còn khó chịu hơn khi không thể nhìn thấy em. Tôi càng tức giận hơn khi em không ở đây, khi em không dành thời gian cho tôi."

Anh ấy đang thú nhận tình cảm của mình hay thực sự đang tức giận...?

Siger thở ra một hơi ngắn đầy hung hăng, rồi nắm lấy vai tôi bằng cả hai tay. "Được rồi, chết tiệt! Có lẽ tôi thích em."

Thấy tôi không trả lời, anh ấy lặp lại:

"Tôi thích em. Em. Tôi thích em."

"Siger, em-"

"Tôi không muốn biết em cảm thấy thế nào!"- anh ngắt lời.

"Nhưng em-"

"Đừng nói gì cả. Làm ơn!"

Siger gục đầu xuống trong khi tay vẫn đặt trên vai tôi. Vô số cảm xúc phức tạp khi tôi nhìn xuống mái tóc đen xoăn của anh. Tôi không ghét anh. Thực ra tôi cũng rất thích anh ấy. Tuy nhiên... vấn đề nằm ở chỗ đó. Vấn đề đều xuất phát từ hoàn cảnh và địa vị khác nhau như biển với trời của chúng tôi.

"Tôi không thích em ở bên người khác."- anh tiếp tục- "Dù là nói chuyện, cười đùa hay bất cứ điều gì, tôi đều không muốn nhìn thấy. Không phải với ai khác ngoài tôi."

"Được."- tôi trả lời- "Em biết."

Siger ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi kéo tay áo và lau mồ hôi trên trán anh, trong khi ánh mắt anh cứ nhìn tôi đau đáu. Và khi tôi hạ cánh tay xuống, anh ấy hỏi:

"Có thể hôn em không?"

Tôi dừng lại để giả vờ cân nhắc rồi nói:

"Được."

Anh lặng lẽ dẫn tôi vào con hẻm hẻo lánh bên cạnh. Anh lướt ngón tay cái dọc theo vành tai, rồi dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve má tôi. Khi anh cúi đầu xuống, trán chạm trán, rồi nhìn vào mắt tôi trước khi cúi đầu hôn lên môi tôi. Tôi vòng tay qua cổ anh, anh hạ tay xuống và kéo eo tôi sát lại.

Nhận thấy tôi đang nhón chân, anh ấy cúi thấp đầu hơn nữa để tôi có thể đứng thoải mái trên mặt đất. Sau đó, chúng tôi hôn nhau say đắm, tách môi ra chỉ để xích lại gần nhau hơn. Lưỡi của chúng tôi bắt đầu nhảy múa bên nhau, Siger nhanh chóng rút ra, rồi lại nghiêng đầu để nụ hôn sâu hơn. Tôi cảm thấy như thể lưỡi của mình đang bị nuốt chửng, bị rút đến tận gốc, và khi tôi nâng cằm lên để kéo môi ra, Siger lại điên cuồng đuổi theo môi tôi.

Tôi bật cười, và anh ấy cũng nuốt chửng tiếng cười đó của tôi bằng một nụ hôn khác, rồi kéo môi mình thành một nụ cười. Chúng tôi chạm mũi và cười khúc khích với nhau trước khi nghiêng người hôn nhau lần nữa. Tôi hạ tay xuống và vuốt vai, lưng anh ấy trước khi vuốt ngược lên cổ anh. Khoảnh khắc bàn tay tôi nắm lấy tóc anh, Siger cúi người xuống bế thốc tôi lên ngang lưng, đặt cánh tay dưới đùi tôi để đỡ tôi khi anh ấy ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi rê các ngón tay quanh tóc anh với một nụ cười mãn nguyện trên môi, rồi khum các đầu ngón vuốt ve má anh, sau đó cúi đầu ấn môi mình lên môi anh.

Khi tôi quấn đôi chân mình quanh eo anh, anh thả tay ra và siết chặt quanh eo tôi hơn nữa. Chúng tôi quay vòng vòng trong khi hôn nhau cho đến khi lưng tôi chạm vào tường. Tôi lại bật cười và vô tình cắn vào đầu lưỡi anh ấy. Nhìn thấy lông mày anh nhăn lại vì đau, tôi dùng lưỡi vuốt ve nó một cách trìu mến. Anh lại hôn lên môi tôi, lần này mạnh hơn một chút, khiến răng chúng tôi va vào nhau. Mỗi lần tôi đưa tay xuống lưng anh, tôi có thể cảm nhận được các thơ cơ ở cổ anh căng cứng. Tôi vuốt tay dọc theo đường viền cơ bắp cuồn cuộn qua lớp quần áo dày. Anh liếm môi tôi khi anh tiến tới hôn tôi hết lần này đến lần khác. Sau đó anh hỏi:

"Tôi có thể cắn môi em không?"

Khi tôi gật đầu, Siger tinh nghịch dùng răng day môi dưới của tôi nhẹ nhàng rồi rút lại để đảm bảo rằng anh ấy không làm tôi đau. Nhìn thấy nụ cười của tôi, anh lướt lưỡi dọc theo môi tôi rồi lại nhìn tôi:

"Tôi có thể liếm tai em được không?"- anh ấy hỏi.

"Anh định hỏi em mỗi lần anh hành động sao?"

"Tôi không có cách nào biết được em thích hay ghét điều gì."

"Cũng đúng."

"Vậy tai có được không?"

Tôi cúi mặt xuống mỉm cười và cắn nhẹ vào vành tai anh ấy. Lông mày anh nhăn lại vì chút kích thích đau nhỏ. Tôi lướt lưỡi dọc theo lông mày anh lần nữa và thở nhẹ vào tai anh.

"Anh thì có vẻ thích đó."- tôi thì thầm.

Anh kéo tôi lại gần, và tôi siết chặt vòng tay mình quanh anh, áp má mình vào má anh lần nữa. Giống như cả hai đều biết rằng khoảnh khắc này sẽ không bao giờ đến với chúng tôi, lần nữa.

Mọi thứ về anh đều nóng bỏng. Dịu dàng. Và mãn nguyện.

****

Éclat đang tiếp nhận báo cáo. Hai cấp dưới của anh đã làm việc liên tục suốt mùa lễ mà không có được cho mình một chút thời gian nào để nghỉ ngơi, nhưng không có bất kỳ lời phàn nàn nào được thốt ra.

"Vậy bọn chúng không đến từ Aden Franc?"- Éclat nhíu mày trầm tư.

"Không, thưa ngài. Địa điểm này chỉ được sử dụng làm điểm hẹn vào những ngày ngẫu nhiên. Chúng ta đã khoanh vùng tất cả các cứ điểm xung quanh khu vực này, nhưng chúng đã không xuất hiện nữa kể từ ngày đầu tiên."

"Có một phụ nữ và hai người đàn ông. Chúng tôi không thể đi theo họ - để tránh khả năng bị chú ý - nhưng một trong số chúng đang thực hiện các thông cáo."

"Loại thông cáo gì?"- Éclat tiếp tục hỏi.

"Tôi không rõ, nhưng nếu đó không phải là thông cáo... thì bọn chúng đang tiến hành đưa ra các lời đe dọa hoặc mệnh lệnh một chiều."

"Sao cậu lại nghĩ thế?"

"Chà, một số hành vi bạo lực đã xảy ra nhưng những kẻ khác đã không tỏ ý chống cự."

"Chúng tôi có thể lấy được thông tin về những nạn nhân bị đánh từ các lính canh trong khu vực."

"Và cậu đã đảm bảo rằng nhóm lính đó biết cách giữ im lặng tuyệt đối về chuyện này?" –Éclat nhướng mắt lên hỏi.

"Vâng, thưa ngài. Tôi đã giả vờ giáng chức một cấp dưới trong đội của mình và cử anh ta đến canh gác khu vực đó một tuần trước. Anh ta báo cáo rằng tạm thời không có thông tin gì về 'ông chủ'."

"Cậu có nhận biết được tên nào không?"

"Bọn côn đồ gọi hắn là 'thủ lĩnh Hilakin'- là một kẻ chuyên cho vay nặng lãi ở những khu vực kém phát triển. Còn một ông chủ bí mật, nhưng Hilakin mới là người tiến hành hầu hết các công việc bẩn thỉu. Tôi có nên cho người túc trực canh gác hắn ta không?"

"Không cần thiết. Hãy tiếp tục theo dõi và bắt đầu thẩm vấn những kẻ ở trong khu vực đó - xem chúng có bắt gặp người ngoài hay bất kỳ ai có liên hệ với Hilakin hay không. Phải điều tra tất cả bọn họ."

"Vâng, thưa ngài."

"Bằng chứng mới là điều quan trọng nhất. Ưu tiên hàng đầu là tìm ra nguồn gốc của số ma túy đó."

"Ồ, còn nữa, một trong những người của tôi đã đề cập đến một điều kỳ lạ, thưa ngài."- viên phụ tá tham mưu độ ngột thốt lên.

"Là gì?"

"Gần đây Hilakin đang rao bán một số món trang sức, trông chúng giống như những phụ kiện trang trí trên rèm cửa hoặc quần áo đến từ các quý tộc hay Hoàng thất. Rất kỳ lạ để bị đánh cắp."

"Hmm... tìm hiểu thêm đi!"

"Vâng thưa ngài."

Éclat đắm chìm trong suy nghĩ. Bọn này đã hành động khác đi vì kẻ bảo lãnh chúng đã thay đổi. Đó phải là một kẻ không có vị trí ổn định, không có nguồn vốn trước mắt nhưng có nhiều hàng hóa để bù đắp.

Đó có thể là ai?

Éclat cảm thấy thật rắc rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro