CHƯƠNG 88: Lời hứa ở lại với gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 88: Lời hứa ở lại với gió

Edit by Gấu túi nhỏ

"Ồ, em thấy ta đã gầy đi sao?"- tôi nói với một nụ cười mỉa mai.

Mái tóc của Arielle xõa xuống thành từng lọn, đen dày và bóng loáng như gỗ mun, đôi mắt đỏ sẫm buồn bã – bề ngoài là một thiếu nữ mang một vẻ đẹp cổ điển. Cô ta tạo cho mình một ấn tượng mong manh, nhưng chẳng có gì cả ngoại trừ danh nghĩa người được chọn, còn tôi lại là vị khách không mời. Cô ta là nhân vật chính của thế giới này, trong khi tôi lại là chướng ngại vật cho sự phát triển và thịnh vượng của cô ta. Thành công của cô ta sẽ là thành công của thế giới này, trong khi cái chết của tôi sẽ chẳng mang lại điều gì cả.

Tôi tiếp tục nghiền ngẫm, chuẩn bị tinh thần cho trận chiến kế tiếp.

"Ồ, vậy sao?"- Hoàng đế ngỏ lời- "Ta nghĩ ba chúng ta có thể cùng nhau thưởng thức tiệc trà."

Tôi không ngờ mình lại cảm thấy hụt hẫng nhanh đến thế sau khi rời khỏi tòa tháp, không thể hiểu được tất cả những người này tụ tập ở đây để làm gì. Nhà vua- hoàn toàn không biết và không hề nhận thức, nghĩ rằng mọi chuyện đều ổn.

"Để lần khác, thưa Bệ hạ."- tôi lịch sự trả lời- "Em còn có việc khác phải giải quyết."

"À, tất nhiên rồi. Ta biết em mong nhớ các chàng trai của mình như thế nào."

Khi tôi nhìn chằm chằm vào Arielle thay vì trả lời, cô ta tỏ ra nao núng, sau đó không chút xấu hổ đề nghị:

"Vậy thì chỉ có hai chúng ta thôi, thưa Bệ hạ?"

"Có vẻ như đó không phải là một ý kiến ​​tồi."

Hoàng đế đáp rất thờ ơ, nhưng vẻ mặt ông ấy trông dịu đi. Ngay cả tôi còn thấy được thì không thể nào Arielle lại không nhận ra điều đó. Biết rằng tôi đang quan sát biểu hiện của Nhà vua, Arielle liền nở một nụ cười đắc ý .

À, chắc cô vui lắm nhỉ, Arielle? Có hài lòng không?

Nhìn nụ cười của cô ta dần lụi tắc, tôi kéo môi mình thành một nụ cười dữ tợn.

Nếu như vậy cũng đủ khiến cô cảm thấy sung sướng. Nhưng không, vẫn chưa đủ. Đúng không?

****

"Ngài có muốn về cung điện trước không, thưa Công chúa?"

Tôi ra hiệu cho một trong những người hầu cầm túi đi đằng sau tiến lên và hỏi:

"Cậu có biết Hess không?"

"Xin thứ lỗi?"

Đây là người đứng phía sau, không phải là kẻ bước ra theo tiếng gọi của tôi- người có vẻ mặt tối sầm khi nghe tên Hess.

"Cậu!"- tôi chỉ vào anh ta- "Đến đây!"

Người hầu đầu tiên lùi lại- nhanh chóng hiểu ý, trong khi người đến gần tôi rõ ràng đang run rẩy vì sợ hãi. Tôi quyết định sẽ tốt hơn nếu ra lệnh rút anh ta ra khỏi đoàn người rồi đuổi đi thay vì cố gắng an ủi anh ta.

"Hiện giờ Hess đang ở đâu?"- tôi hỏi.

"Cô ấy đã chết rồi-"

"Ta biết điều đó. Ta hỏi cô ấy ở đâu."

"Đ... Điện hạ! Xin hãy tha thứ cho thần! Thần và cô ta không thân thiết..."

"Mang đến cho ta một kẻ hiểu chuyện."

Một người hầu khác ngay lập tức phóng đi theo lệnh của tôi. Có một số việc tôi cần phải làm trước khi trở về cung điện, chuyện đã làm tôi phiền não trong suốt thời gian qua. Cô ấy- nữ hầu thân cận đầu tiên của tôi.

Sau khi được hướng dẫn, tôi leo lên một ngọn đồi nhỏ. Hóa ra Hess đã được chôn cất trong một đường hầm phía sau cung điện Hoàng gia, nơi dành riêng cho các thi thể của những kẻ đã phản bội Đế chế. Khi tôi đề cập đến việc liệu tôi có thể đến nơi chôn cất của cô ấy được không, tôi đã được thông báo rằng đường hầm là nơi chứa nhiều bệnh truyền nhiễm và lệnh của Hoàng gia đã được ban hành nhằm ngăn chặn bất kỳ Hoàng thân nào bước chân vào khu đất đó.

Trước khi tôi mất kiên nhẫn nhấn mạnh yêu cầu, tôi lại được bảo rằng dù sao thì các thi thể cũng sẽ bị thú vật xé nát nên ngay cả khi tôi có đi, tôi cũng không thể tìm thấy gì nhiều. Vì vậy, thay vào đó, nếu tôi leo lên một ngọn đồi nhỏ trong khuôn viên cung điện, tôi có thể nhìn thấy thấp thoáng đường hầm xuyên qua các bức tường.

Đó chính là điều đã đưa tôi đến đây. Tôi quan sát xung quanh và tìm thấy một tảng đá lớn bằng phẳng mà tôi có thể mang qua để đặt dưới chân mình. Tôi dẫm lên nó để xem có thể nhìn rõ hơn không, nhưng nhận ra nỗ lực của mình đều vô ích, tôi nhặt hòn đá bằng cả hai tay và tức giận ném nó sang một bên.

Phủi đất ra khỏi tay, tôi lẳng lặng nhìn về phía trước. Trên ngọn đồi là một cánh đồng cỏ rộng mở, không có hàng rào ma pháp bảo vệ nên gió thổi qua rất dữ dội. Tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì giống như một đường hầm mà họ đã mô tả. Nó quá xa. Đầu tôi đan xen những suy nghĩ phức tạp và phải mất khá lâu mới nói ra được điều mình cần nói.

"Tôi nhớ những gì cô đã nói lần trước."

Khoảnh khắc những lời đó thoát ra khỏi môi tôi, tôi nghe thấy giọng nói của cô ấy vang vọng rõ ràng bên tai.

"Giúp tôi..."

"Giúp tôi với, cô đã hứa mà."

"Giúp tôi,..."

"Làm ơn giúp tôi..."

Tất nhiên, tôi không phải là người mà cô ấy đã cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng có lẽ, trong quá khứ, cách đây rất lâu... người đó đã là tôi. Có một thời điểm khi ý tưởng này lần đầu xuất hiện trong suy nghĩ của tôi.

"Không ai có thể giúp tôi. Luôn luôn như vậy. Vậy tôi ở đây để làm gì?"

Những lời của Hess không khác mấy so với những gì tôi nghe được từ dân làng.

"Thưa bà, mọi người đang giúp đỡ chúng tôi. Cả đời tôi luôn cố gắng nộp khiếu nại và cầu mong sự giúp đỡ, nhưng chưa từng có ai làm điều này cho chúng tôi. Nhưng bây giờ bọn họ đột nhiên lại ra tay hỗ trợ. Tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác ngoài sự đóng góp to lớn của bà!"

Nếu ai đó giúp đỡ Hess, liệu mọi chuyện có thay đổi không? Liệu điều đó có ngăn cô ấy chết một cách vô ích không? Có lẽ cô ấy sẽ không ra đi như một con tốt của Arielle. Trong mắt tôi, Hess đã chọn cách tự kết liễu đời mình, nhưng tôi vẫn tự hỏi liệu mọi chuyện có thể xoay chuyển được trước khi cô ấy bị thúc đẩy đến quyết định như vậy hay không.

"Tôi đã nghe câu chuyện của cô."- tôi tiếp tục nói với gió- "Công chúa đã giết người thân duy nhất của cô phải không?"

Sương mù từ hơi thở của tôi tan vào không khí. Một phép màu nào đó sẽ mang nó đến tận nơi Hess đang ở. Nhưng cô ấy đã không thể lắng nghe.

Tuy nhiên, tôi vẫn có điều muốn nói và tôi sẽ nói điều đó. Bây giờ cô đã biết tôi không phải là vị Công chúa đó, có lẽ cô sẽ bớt ghét tôi hơn một chút. Hoặc không. Mặc dù tôi hy vọng vậy...

"Tôi nghe nói tôi đã vô tình bắt cô phải vớt hài cốt của anh ấy từ rãnh nước lên."

Sau khi anh ấy đã qua đêm trên giường của Công chúa vào ngày hôm trước. Chính loại Công chúa đó mà tôi đã quyết định sẽ tiếp tục sống- một Công chúa đã rũ bỏ những hành động tàn ác và ngăn cản việc tiếp tục làm tổn thương ngày càng nhiều người.

"Nhưng tôi sẽ không xin lỗi."- tôi nói.

Bởi vì cô đã không còn ở bên cạnh để tha thứ cho tôi.

Thế giới sẽ không còn tha thứ cho tôi hay bắt tôi phải chịu trách nhiệm nữa, mặc dù ngay từ đầu tôi không phải là kẻ có tội. Và tôi sẽ sớm bị lãng quên - mặc dù còn một số nạn nhân sẽ không thể làm được, trong suốt quãng đời còn lại của họ.

"Tôi chỉ đến để hứa với cô thôi."

Tôi hứa sẽ sống cả đời này trong sự chịu đựng. Tôi hứa sẽ không bao giờ quên những người mà tôi đã không thể giúp đỡ và cứu rỗi. Tôi sẽ ghi nhớ họ suốt đời. Vì thế xin đừng trách tôi vì đã tiếp tục sống trong thân xác của Công chúa. Tôi sẽ không công nhận những thành tích của cô ấy hoặc im lặng trước tội lỗi của cô ấy, khiến những người như không thể nguôi ngoai nỗi đau và căm hận. Tôi sẽ sống với tư cách là một Công chúa và thực hiện những việc mà chỉ Công chúa thực sự mới có thể - nghĩa vụ và trách nhiệm dành cho Đế quốc.

Đó là những điều tôi muốn làm, là một tinh thần trách nhiệm? Hoặc một thể loại chủ nghĩa anh hùng? Tinh thần hiệp sĩ? Sự đồng cảm?

Có lẽ. Có lẽ vậy. Nhưng không quan trọng nó là gì.

"Tôi không thể can thiệp gì nếu mọi chuyện bị hủy hoại."

Nếu ai đó - nếu thánh thần - muốn tôi chết, thì cứ vậy đi. Nhưng tôi sẽ không bao giờ chết cho đến lúc đó. Tôi phải làm được điều tôi muốn. Tôi sẽ sống là chính mình chứ không phải ai khác. Tôi sẽ để cuộc đời mình tự vận hành theo cách nó muốn.

"Cô không hài lòng với lời hứa của tôi à?"

Chà, tệ thật.

****

Đêm đó- cái đêm Éclat đến gặp tôi trong tòa tháp...

"Bây giờ thế nào?"

Đêm hôm đó tôi đã nghe nói rằng mình sẽ được thả ra khỏi tháp vào ngày hôm sau...vị thần đã ở đó với tôi. Khi Éclat rời đi, tôi quay lại nhìn anh ta.

" Ngài dự định sẽ làm gì?"- tôi hỏi.

"Ý cô là gì?"

"Ngài không muốn tận mắt nhìn thấy cô ấy sao? Arielle?"

Lựa chọn của các người. Khách quý của các người.

Bây giờ là lúc để tôi kiểm tra cô ta, với tư cách là một thành viên của thế giới này, để tìm hiểu xem cô ta thực sự muốn gì, hy vọng đạt được điều gì. Liệu mọi người có thể cùng nhau sống sót được không. Liệu tôi có thể cứu được những người thân yêu của mình khỏi bất hạnh hay không.

Khuôn mặt của vị thần có vẻ đặc biệt nhợt nhạt khi anh ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi. Vào lúc đó, tôi cảm nhận được sự hỗn loạn trong đôi mắt ấy - lần đầu tiên. Gần như thể anh ấy đang cố tránh ánh mắt của tôi.

"Khách... Ta đã xác minh rồi."

Hoặc có lẽ tôi đã nhầm.

"Vâng, vị khách..."- tôi nói- "Khách cũng biết ngài đúng không?"

Sau một lúc im lặng, vị thần nói:

"Biết."

"Cô ta biết ngài?"

"Ừ."

"À, đúng rồi. Tất nhiên là biết rồi - chính ngài đã đưa cô ấy đến đây mà."

Vậy mà anh ta vẫn vững vàng tin tưởng cô ta sau khi chứng kiến ​​tất cả những gì cô ta đã làm. Có lẽ có điều gì đó mà anh ấy thấy được còn tôi thì không. Bởi vì, những mục đích tốt không phải lúc nào cũng dẫn đến kết quả tốt, mục đích xấu cũng có thể dẫn đến kết quả tích cực.

"Anh nói Công chúa phải chết đúng không? Trong trường hợp đó..."

"Trong trường hợp đó?"- vị thần lặp lại.

"Nếu tôi từ bỏ việc trở thành Công chúa thì sao?"

"Công chúa... là Công chúa. Nó chỉ là một định danh chúng tôi sử dụng vì không còn cái tên nào khác."

"Tôi không quan tâm đến tước hiệu"- tôi nói.

"Được rồi."

"Tôi chỉ là tôi. Trong cơ thể này, là chính tôi."

Thần chọn cách im lặng. Trong trường hợp này, câu trả lời rất đơn giản. Dù sao thì cũng chỉ có một câu trả lời. Chính là tôi...

"Ngài không định đi cùng tôi phải không?"- tôi hỏi.

Chẳng có ý nghĩa gì ngay từ đầu, chỉ vì anh ta đã luôn đồng hành cùng tôi. Trong suốt thời gian ở tòa tháp, anh ấy đã hỏi tôi nhiều câu hỏi và tôi đều đã trả lời cho anh ấy. Tôi cũng đã hỏi anh ấy nhiều nghi vấn và nhận được lời hồi đáp. Chúng tôi đã luôn ở bên cạnh nhau. Đôi khi, thậm chí tôi còn cảm thấy anh ta như một phần cuộc sống của tôi. Và cũng đôi khi tôi cảm thấy tội nghiệp cho anh ta, nên đó là lý do tôi lựa chọn tin tưởng vào vị thần này.

Tôi tin rằng nếu có một con đường để quay lại thế giới cũ của tôi, anh ấy sẽ lập tức gửi tôi trở lại. Và nếu có một cách nào khác để một ngày nào đó tôi không chết, anh ấy sẽ không để tôi chết.

Đúng không? Tôi thầm hỏi mình.

Vị thần chớp mắt chậm rãi như mọi khi, làm như thể anh ấy không thể nghe thấy suy nghĩ của tôi.

Khi tôi mở mắt vào sáng hôm sau, lần đầu tiên sau một thời gian dài ở một mình.

Anh ấy đã rời bỏ tôi. Vị thần đã biến mất. Cứ như thuở ban đầu.

Tôi cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng.

****

Đã lâu rồi tôi mới cảm nhận được sự yên tĩnh của cung điện Hoàng gia kể từ khi đặt chân lên những con đường được trải nhựa cẩn thận. Cuối cùng, tôi cũng đến được cung điện của Công chúa, cảm giác thật nhẹ nhõm khi bước vào. Một vài người hầu đang đi phía sau tôi cùng với đồ đạc, bọn họ tỏ ra im lặng, như thể cảm nhận được cảm xúc của tôi. Tôi có một chút xấu hổ vì đã trở lại sau khi mới chấp hành chưa đầy phân nửa thời gian kết án. Lúc đó tôi chợt nảy ra một ý tưởng, dừng bước, không giấu được nụ cười khi ra hiệu cho những người đằng sau.

"Đưa đây!"

Đồ đạc của tôi không nhiều, những thứ còn lại đều đã được chuyển đi trước nên vật dụng cá nhân của tôi chỉ vỏn vẹn đựng trong một chiếc túi. Khi tôi đưa tay ra, người hầu có vẻ hơi do dự nên tôi đành đưa tay ra xa hơn, cuối cùng anh ấy cũng nhượng bộ đưa cho tôi chiếc túi mà không nói một lời. Tôi khép ngón tay nắm chặt trên tay cầm bằng da mềm.

"Chỉ thế thôi. Cậu có thể rời đi!"- tôi nói.

Cảm nhận được sức nặng của chiếc túi trên tay mình, khi chỉ còn lại bản thân ở hành lang, tôi mới từ từ quay người đi.

"Điện hạ! Chào mừng ngài đã trở lại cung điện."- một lính gác trông quen quen cúi chào tôi trước cửa. Tôi ra hiệu cho anh ấy đứng dậy rồi hỏi.

"Anh ấy có ở trong không?"

"À..."- lính gác ngập ngừng.

"Có chuyện gì vậy?"- tôi hỏi.

"Ngài ấy không có ở bên trong, thưa ngài."

"Là vậy sao?"

Thấy anh lính còn đang lo lắng tránh ánh mắt của tôi, tôi đành vỗ nhẹ vào vai anh ta.

"Vậy thì ta có thể đợi."

"V- vâng, thưa Điện hạ!"

"Vậy... cậu có tính cho ta vào không?"

"Tất nhiên rồi, thưa Điện hạ!"

Cánh cửa khép lại sau lưng tôi. Căn phòng tĩnh lặng và im ắng. Không có gì thay đổi kể từ lần đầu tôi vào đây, ngoài việc có anh ấy ở trong - nằm bất tỉnh trên giường, khắp người đầy máu và những vết bầm tím, các thầy y hối hả vây quanh.

Tôi bước tới bên chiếc giường trống và từ từ ngồi xuống mép, để chiếc túi dưới chân. Sau đó tôi tựa người vào đầu giường. Một cửa sổ đang mở ở đâu đó, khiến cơn gió lạnh thổi dọc sàn nhà, làm cho đôi chân tôi ớn lạnh. Cảm giác mát mẻ dễ chịu nên tôi chợp mắt một lát.

Tôi sẽ ở đây cho đến khi anh ấy quay lại. Mọi thứ khác có thể chờ đợi sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro