CHƯƠNG 92: Sự lo lắng của Éclat

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 92: Sự lo lắng của Éclat

Edit by Gấu túi nhỏ

Éclat hơi bối rối, tôi quyết định tốt nhất là nên tự mình giải thích.

"Làm sao ta nhớ được vì nó quá tầm thường đối với ta."- tôi nói nhanh- "Nhưng bây giờ đó là điều ta cần được biết. Anh có thể xem xét giúp ta được không?"

"Tất nhiên rồi, thưa Điện hạ."

Tôi suy nghĩ thêm một chút, dùng đầu ngón tay cọ xát giữa hai lông mày:

"Thôi đừng nghĩ tới nữa."- tôi nói chậm rãi- "Ta sẽ hỏi Juran về chuyện này."

"Thần cũng sẽ đi tìm hiểu xung quanh."- Éclat gấp gáp trả lời- "Sẽ chính xác hơn nếu chúng ta đối chiếu hai phát hiện của mình với nhau."

"Không, lẽ ra ta không nên hỏi anh những điều không cần thiết. Ta biết anh đang rất bận, ta thật thiếu suy nghĩ khi đã hỏi."

"Không thành vấn đề đối với thần."

"Nhưng đó là một vấn đề đối với ta."

"Phải không, thưa ngài?"

Khi tôi nhìn vào mắt anh, Éclat lưỡng lự một lúc:

"Trông ngài có vẻ mệt mỏi, thưa Điện hạ."- cuối cùng anh ấy vẫn nói ra.

Tôi ngồi thẳng dậy, hy vọng trông mình không quá uể oải, vì những việc anh ấy làm còn kiệt sức hơn tôi rất nhiều. Éclat có vẻ hơi ngạc nhiên trước chuyển động của tôi và đứng dậy nửa chừng, đưa tay ra hiệu cho tôi.

"Điện hạ không cần phải làm thế đâu, xin ngài hãy thư giãn. Điều đó... cũng sẽ giúp thần cảm thấy thoải mái hơn."- anh ấy trông nghiêm túc đến mức tôi thấy mình nên thả mình ngồi sâu vào ghế.

"Như thế này à?"

"Vâng, thưa Điện hạ. Cảm ơn ngài."

"Điều này thật đáng hổ thẹn!"- tôi trêu ghẹo nói.

"Điều đó là không thể, thưa Điện hạ."

Vâng, chỉ mình tôi cảm thấy xấu hổ thôi. Khi tôi cười khúc khích với ý nghĩ đó, tôi đã nhìn thấy đôi mắt anh ấy nhẹ nhàng lấp lánh đáp lại, mặc dù biểu cảm vẫn như cũ.

"Không phải ngài nên nghỉ ngơi một chút sao, thưa ngài."- anh ấy đề nghị- "Sau khi trở về không cần phải làm cho mình bận rộn như vậy. Hiện tại thật sự không có việc gì để làm..."

"Tất cả những gì ta làm trong tòa tháp là nằm dài và ngắm nghía xung quanh, hơn nữa, bây giờ nói chuyện như thế này thật tuyệt. Ta cảm thấy được thư giãn."

"Ngài có cảm thấy... khó chịu ở đâu không, thưa Điện hạ?"- anh ấy hỏi, thận trọng kiểm tra tôi.

Tôi vội vàng kéo bàn tay trái giấu sau mép váy, nhưng Éclat đã nhận thấy rõ ràng vì mắt anh chưa hề rời khỏi tay tôi.

"Ta ổn mà!"- tôi trấn an anh - "Ta biết ngày hôm đó trông ta như sắp chết, nên ta hiểu sự lo lắng của anh... nhưng phần lớn nơi đó là máu của người khác."

"Phần lớn sao Điện hạ? Không phải tất cả à?"

"Anh không cần phải lo lắng-"

"Người đã bị thương ở đâu?"- Éclat nói, lần đầu tiên ngắt lời tôi- "Vết thương có sâu không? Thần cho gọi người chữa trị đến. Thần sẽ bịa một lý do hoàn hảo về chuyện này."

"Anh muốn bịa ra cái gì?"- tôi tò mò hỏi.

"Thần sẽ nói... là đã đã vô tình làm tổn thương ngài."

Tôi bật cười:

"Vết thương không quá sâu, ta còn lo cho anh hơn khi tự nhận lỗi về mình như vậy. Đừng gọi thầy thuốc."

"Nhưng..."

"Ta có thể tự băng bó cho mình."

"Vậy thì ngài đã được băng bó sao, thưa Công chúa? Chắc chắn không chỉ ở bàn tay của ngài đúng không?"

Tôi chưa bao giờ thấy một Éclat kiên trì như vậy.

"Ngài đã thay băng vết thương chưa, Điện hạ?"

Tôi định đáp lại rằng tất nhiên là tôi đã làm vậy, nhưng tôi đã kịp dừng lại, Công chúa không có kinh nghiệm trong việc tự chữa trị vết thương cho mình. Tôi đã quá tự mãn dạo gần đây, cần phải cẩn thận hơn trong tương lai.

"Nếu ngài thấy không sao..."- Éclat tiếp tục nói- "... thì thần có thể-"

"Điện hạ!"- một thị nữ từ gọi bên ngoài.

"Chuyện gì vậy?"- tôi cao giọng đáp lời.

Cô ấy đáp lại ngay lập tức:

"Bá tước Schuroman muốn chúc mừng ngài đã trở về."

"Đưa ông ta đi!"- tôi ra lệnh. Người hầu gái vâng dạ mà không một lời thắc mắc.

"Dù sao thì..."- tôi tiếp tục, quay lại hỏi Éclat- "Anh định nói cái gì nhỉ?"

"Không có gì đâu, thưa Điện hạ."

"Không có gì sao?"

"Đúng vậy, thưa Điện hạ, xin hãy quên chuyện đó đi."

"Quên cái gì cơ?"

"Ồ, chỉ là—"

" Điện hạ?"- lại là tiếng của cô hầu gái khác.

"Cái gì nữa?"

"Thật xin lỗi, nhưng thần có nên đưa những người khác đi luôn không?"- cô ấy dè dặt hỏi.

"Những người khác?"- tôi ôm trán- "Hãy lập danh sách tên của mấy người này và đem tất cả đi."

"Vâng, thưa Điện hạ."

Tôi thở dài và bắt đầu xoa bóp cổ mình.

"Thầy thuốc-" Éclat bắt đầu hỏi.

"Không. Ta chỉ cần thay vài miếng băng thôi."- tôi trả lời ngay- "Hơn nữa, ta còn có Nadrika giúp đỡ."

"Xin hãy tha thứ cho sự xấc xược của thần, thưa Điện hạ... thần chắc rằng ngài hiểu rõ cơ thể mình hơn ai khác, nhưng đôi khi đừng quá tin tưởng một cách mù quáng vào phán đoán của mình. Tốt hơn hết là nên nhận được đánh giá chính xác từ một chuyên gia. "

"Ta hiểu. Xin đừng lo lắng, ta sẽ suy nghĩ lại."- tôi đảm bảo với anh ấy.

"Vâng, thưa Điện hạ."- Éclat nói sau một lúc im lặng.

"Anh còn gì để nói nữa không?"

"Không. Xin hãy nghỉ ngơi thật tốt, thưa Điện hạ"- anh do dự một lúc rồi đứng dậy rời đi.

****

Khi tôi quay trở lại phòng ngủ, Nadrika lập tức nhảy ra khỏi giường khi nghe thấy tiếng bước chân của tôi.

"Cuộc nói chuyện của các ngài đã diễn ra tốt đẹp chứ?"

"Vâng."

"Điện hạ..."

"Ừm?"

Tôi bước tới và ôm anh ấy vào lòng, vòng tay qua cổ và vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận vòng tay anh ngày càng siết chặt quanh tôi. Anh không nói gì một lúc, chấp nhận sự phản đối thầm lặng của tôi. Tôi thích điều đó ở anh ấy, và cũng nhớ nhung điều này.

Nadrika vỗ nhẹ vào lưng tôi như đang dỗ dành một đứa bé. Cảm thấy nhịp tim của cả hai đang dần đồng bộ, tôi bắt đầu cảm thấy an tâm và được an ủi.

Cuối cùng anh hỏi:

"Nếu ngài định đi tắm, ngài có muốn thần giúp không?"

"Hôm nay em đã quá mệt mỏi rồi."- tôi thì thào.

"Vậy sao, nếu ngài thực sự mệt mỏi thì đó càng là lý do để thần giúp đỡ."

"Không, em không thể hứa là sẽ chỉ tắm thôi!"- tôi nói chắc nịch.

Nadrika cười khúc khích trước hàm ý của tôi, rồi gật đầu hiểu ý.

Tôi vào phòng tắm tắm rửa thật nhanh, bị sốc với những gì mình nhìn thấy khi cởi lớp quần áo cuối cùng ra.

"Ôi trời, nhìn máu kìa!"- tôi lẩm bẩm.

Quần áo bên ngoài vẫn ổn nhưng chiếc áo lót đã rỉ máu. Khi tôi cởi bỏ hoàn toàn, miếng băng đã chuyển sang màu đỏ sẫm, những vết khâu đã bị bục ở một số chỗ. Nếu tôi ở trong này tắm rửa quá lâu, chắc chắn Nadrika sẽ nghi ngờ, nhất là khi tôi đã kịch liệt từ chối sự giúp đỡ của anh ấy, không thể để mọi nỗ lực của mình trở nên vô ích.

Tôi đành vội vã chạy vào bồn tắm, nhưng rồi một ý nghĩ chợt đến. Làm thế nào tôi đã không nhận ra vậy? Vết thương của tôi chỉ ngứa ran một chút và không có bất kỳ cơn đau nào.

Nghĩ đến việc Éclat đã nghiêm trọng đề nghị tôi nên nhờ một chuyên gia đến khám rồi khịt mũi. Anh ấy thực sự là một thần dân trung thành phải không? Có vẻ như tôi nên phải triệu tập một thầy thuốc đến từ bên ngoài cung điện hoặc tự mình ra ngoài để chữa trị thêm lần nữa.

Vâng, như thế có thể tránh rắc rối phát sinh thêm. Mình sẽ thực hiện vụ này.

****

Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới nằm trên giường cùng nhìn nhau như thế này. Tôi định nói với Nadrika điều đó, nhưng rồi lại đổi ý giữa chừng và mỉm cười không nói với anh ấy. Chẳng mấy chốc, một nụ cười cũng nở rộ trên khuôn mặt anh. Anh ấy luôn mỉm cười đáp lại khi tôi làm vậy, và điều đó chỉ khiến tôi cười nhiều hơn. Tôi thích nhìn thấy nụ cười của anh. Hay nói chính xác hơn, tôi thích làm cho anh ấy cười. Nadrika đưa tay vào trong chăn và nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. Tôi rúc sát vào người anh hơn.

"Em nghĩ... em nên nói với anh chuyện này."- tôi nói.

"Có chuyện gì vậy, thưa Điện hạ?"

"Anh nói anh muốn bảo vệ em phải không?"

"Ừ."- Nadrika thì thầm vào tóc tôi, hơi thở anh làm tôi nhồn nhột.

"Và anh đã nói rằng anh muốn cho em thấy anh có thể làm tốt việc đó, phải không?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì em nghĩ anh nên thử theo một phương thức khác."

"Vâng... thưa Điện hạ."

"Em rất tiếc khi phải nói thẳng với anh điều này."- tôi nói.

"Đừng lo lắng. Thành thật mà nói, thần không nghĩ nó sẽ khiến ngài tức giận đến thế."

Khi tôi ngước mặt lên nhìn anh, anh cúi đầu xuống để ngang tầm mắt với tôi.

"Thần không muốn điều đó sẽ khiến ngài phát điên đến thế. Và ngài đã đúng, phải có cách khác để thần bảo vệ được ngài."

"Nadrika."

"Vâng, thưa Điện hạ?"

"Anh có nhớ rằng em không muốn anh gọi em là 'Điện hạ' không?"- tôi thì thầm-"Rằng anh không nên gọi em như vậy khi chúng ta ở cùng nhau?"

"Ngài đã nói thế."

"Nhưng bây giờ... em thích nó lắm. Em thích việc trở thành Công chúa."

"Thần cũng thích điều đó. Thần thích... việc ngài là Công chúa của thần."- anh ngọt ngào đáp.

Tôi muốn hôn anh ấy thật sâu, để cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh một cách trần trụi. Nhưng...vết thương bên hông không cho phép tôi phấn chấn lên. Ai có thể nghĩ rằng tôi sẽ phải chống lại ham muốn của mình chỉ vì lý do như vậy? Tôi đành thề phải quyết tâm chăm sóc cơ thể của mình tốt hơn.

"Chúng ta sẽ tìm ra một cách."- Nadrika nói.

"Tìm gì cơ?"

"Một cách để làm ngài mỉm cười."

"Anh đã làm cho em cười rồi."

Nadrika mỉm cười hạnh phúc không nói nên lời.

"Anh có thể hứa với em một điều được không?"- tôi hỏi- "Hãy hứa với em rằng anh sẽ không làm bất cứ điều gì nguy hiểm. Nếu anh muốn, nếu anh cảm thấy cần phải làm vậy, dù thế nào đi nữa xin hãy nói với em trước. Thay vì ngăn cản anh, chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra một phương pháp vẹn toàn khác."

"Được rồi. Thần hứa."- anh nói.

Tôi giơ nắm đấm lên và chìa ngón út ra:

"Anh có biết cái này là cái gì không?"

"Hả? Không... "

"Hừm. Có lẽ ở đây không có chuyện này nhỉ?"

"Chà, thần thực sự không thể nói với ngài được..."- Nadrika ngập ngừng nói- "Ngài biết đấy, thần chưa bao giờ lớn lên cùng những người bình thường. Cho nên thần không hề biết về điều đó. Thần chưa bao giờ thực sự có cơ hội trò chuyện một cách trọn vẹn với bất kỳ ai."

Không nói một lời, tôi nhấc tay anh ấy lên và khép các ngón tay lại thành nắm đấm, sau đó duỗi thẳng ngón út của anh ấy ra và ngoắc nó với ngón út của tôi.

"Đây là cách anh làm. Nó có nghĩa là chúng ta đã hứa. Một lời hứa mà chúng ta không thể phá bỏ."

"Một lời hứa mà chúng ta không thể phá bỏ?"

"Đúng vậy. Nếu chúng ta đan ngón tay như thế này, và rồi một trong hai chúng ta sẽ thất hứa..."

"Rồi sao?"- anh ấy lo lắng hỏi.

"Vậy thì..."

Tôi đưa tay lên ép má anh ấy bằng cả hai bàn tay, khiến môi anh ấy trề ra thành mặt cá chép. Anh chớp mắt nhìn tôi bối rối.

"Vậy thì em sẽ rất, rất buồn."- tôi hỏi- "Và anh ghét khi thấy em buồn mà đúng không?"

Nadrika gật đầu lia lịa.

Tôi buông má anh ra, vuốt vài sợi tóc trên mắt anh. Tôi sẽ làm mọi cách để được ở bên anh như thế này càng lâu càng tốt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro