CHƯƠNG 18: MƯA TUYẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/N: Bài hát cho chap này: Without you – Mariah Carey trình bày





Cuộc chiến kéo dài đến sập tối. Tuy phe Tử thần thực tử khá đông, nhưng bên phía Thần sáng đã có chuẩn bị nên thế trận dần được khẳng định. Phía Harry chỉ có vài người bị thương, còn bên kia, đã có quá nửa bị bắt. Để phụ hoạ thêm khung cảnh hỗn loạn tuyệt đối bên dưới, tuyết vẫn tiếp tục rơi, phủ kín vạn vật, khắp nơi một màu trắng xoá.

Tàn cuộc, chỉ còn Hanson và Bellatrix còn chống chọi được, một số tên co giò bỏ chạy. Harry chùi vết máu nơi khoé miệng, gào lên qua màn tuyết trắng:

“ COI CHỪNG BỌN CHÚNG BỎ TRỐN!”

“ HARRY… BỌN NÀY CHẲNG THẤY GÌ CẢ…!” – Giọng Ron vang đến.

Và ngay lúc này, Harry thoáng thấy Hanson và Bellatrix đưa mắt nhìn nhau. Một giây sau, bọn chúng quay đầu chạy đi… Harry quyết tâm không để hai tên này thoát, nó lập tức lao theo.

“ Harry… chờ mình!” – Hermione phóng đến bên cạnh.

“ Ở lại đi Hermione!” – Harry la lên.

“ Không, bồ đã hứa không bỏ mình lại mà!” – Hermione gào đáp trả, kiên quyết bám sát Harry.

Trời vừa tối, tuyết lại rơi dầy, Harry cũng không yên tâm để Hermione đi về một mình, lỡ như có Tử thần thực tử mai phục trên đường thì thật nguy hiểm. Thế là nó đành chịu, tự nhủ sẽ giữ cho Hermione an toàn tuyệt đối.

Lâu thật lâu sau, dường như cả bốn người đã quá mệt vì chạy. Hanson và Bellatrix quay đầu nhìn lại, họ đang đối mặt với nhau trên một vùng tuyết trắng, có lẽ đây là một thảo nguyên, bốn bề hoang vắng…

“ Dừng lại đi! Hai người chạy không thoát đâu!” – Harry khẳng định.

“ Theo chúng tôi về, có lẽ mọi việc sẽ tốt hơn” – Hermione tìm cách khuyên ngăn.

“ Muộn rồi cô bé! Bọn ta thà chết chứ không để các ngươi bắt đâu!” – Hanson cười khẩy.

Bellatrix tiến tới trước một bước, mụ cất giọng hiểm độc:

“ Hai chọi hai, quá công bằng đúng không? Tiến lên đi, bắt bọn ta đi…!” – Mụ chĩa đũa phép về phía Hermione, rõ ràng là chọn cô làm đối thủ.

Một thoáng lo lắng, Harry liếc nhìn sang Hermione, cô khẽ gật đầu trấn an nó.

“Được! Hai chọi hai!” – Harry chĩa đũa phép về phía Hanson.

Không đầy hai giây sau, bùa chú được phóng ra liên tục. Harry nhận ra Hanson không phải tay vừa, hắn nhanh nhẹn và lão luyện, dễ dàng tránh né được những đòn tấn công của Harry. Cả hai đánh nhau kịch liệt, Harry lo lắng khi thấy mình đang bị kéo xa dần cuộc chiến của Hermione và Bellatrix…

“ Lo cho mình trước đi nhóc!”

Nhân lúc Harry phân tâm, Hanson tấn công ngay, một lời nguyền trúng vào ngực Harry, nó cảm thấy đau buốt, đầu lưỡi có cảm giác mằn mặn. Nhưng không để Hanson có cơ hội tấn công tiếp, Harry hét lên:

“ĐÁNH BẬT!!!”

Lần này thì Hanson lãnh đủ, hắn văng ra xa, nhăn nhó vì đau đớn. Harry phóng tiếp bùa giải giới, Hanson tránh được, hắn cười khanh khách:

“ Tệ quá nhóc con!”

“ Mi đừng quên ta từng thắng Voldemort, không phải nhờ may mắn… mà là nhờ khả năng của chính ta…!” – Nó lách người tránh được một lời nguyền.

Hanson tiến tới, miệng vẫn cười nhạo:

“ Vậy à, mi thắng ngài… Nhưng hôm nay ta sẽ giết mi… Avada…”

“ Thần hộ mệnh!” – Harry hô lên.

Một con nai bạc phóng ra từ đầu đũa phép của nó, chặn đứng lời nguyền giết người rồi lao thẳng vào Hanson. Đó là khoảnh khắc lơi lỏng duy nhất của Hanson và Harry quyết tâm không bỏ qua. Nó hét lớn:

“ĐÔNG CỨNG!”

Lớp tuyết dưới chân hai người bỗng dưng dao động và bắt đầu bắn lên không trung. Hanson hốt hoảng, liên tục niệm thần chú phòng vệ nhưng đã quá muộn, tuyết đông thành băng và phủ kín cả người hắn. Ngay sau đó, Hanson bị giam giữ trong một khối tuyết lạnh cứng.

Harry hạ đũa phép, thở phào, cảm thấy ngực đau rát… Nó thắng rồi, nhưng…

“ Hermione…”

“ HARRY !!!!”

Tiếng thét như xuyên qua tim Harry… Giây phút đó, thời gian và không gian như ngừng lại, chỉ còn những hạt tuyết trắng lất phất trong gió đông… Một tia chớp đỏ lướt qua người Hermione, toàn thân cô được nâng lên không trung, rồi nhẹ nhàng rơi xuống như một chiếc lá khô… và… bất động…

“ HERMIONE!”

Harry điên cuồng chạy về phía Hermione, luôn miệng gào tên cô…

“ HERMIONE!… HERMIONE…!”

Harry quỳ xuống, Hermione vẫn không động đậy, đôi mắt nhắm nghiềm, mái tóc nâu xoã dài trên nền tuyết trắng, trông cô như một thiên thần đang ngủ say…

“ Hermione? Hermione… tỉnh lại đi…!” – Harry bàng hoàng, giọng nó như lạc hẳn đi, vết thương nơi ngực đau thấu tim.

… Tuyết vẫn rơi…

“ Thật cảm động làm sao! Mất đi người mình yêu, đau lòng không, Potter?” – Bellatrix cười, giọng nói mụ đầy sự tàn nhẫn.

Harry quay lại, nó nhìn mụ, cảm thấy máu rỉ qua khoé miệng, vết thương nhói lên từng cơn… Cảm thấy từng tế bào đang run lên, những mạch máu muốn vỡ ra vì hận, ánh mắt xanh long lên man dại… Nhanh như chớp, Harry vung đũa thần lên:

“ CẮT SÂU MÃI MÃI!”

Bellatrix quá bất ngờ, mụ cứ nghĩ Harry đã gục ngã, đã không còn sức chiến đấu nữa, nhưng mụ lầm… Lời nguyền ập đến như một cơn bão… Bellatrix cảm thấy toàn thân đau đớn… và rất nhanh… tiếng gào thét của mụ bị hút vào không gian tĩnh mịch… Vết máu loang vẽ nên những đường ngoằng ngoèo trên mặt tuyết…


Không gian tĩnh lặng…

Harry nhìn trân trân cái xác bất động của Bellatrix… Hình ảnh chú Sirius lướt qua như một làn gió… Nó đã trút bỏ được mối hận, sự ray rứt, mặc cảm tội lỗi trong bảy năm nay… Bellatrix – kẻ giết chú Sirius đã chết…

Harry quay lại với Hermione vẫn thinh lặng, nó nhẹ nhàng nhấc cô lên, ôm cô trong vòng tay, khẩn thiết gọi:

“ Hermione… làm ơn, tỉnh lại đi… tỉnh lại… Hermione…”

No I can’t forget this evening

Or your face as you were leaving

But I guess that’s just the way

The story goes

You always smile but in your eyes

Your sorrow shows

Yes it shows

… Tuyết vẫn rơi…

“ Hermione, nghe mình không? Bồ nói là có chuyện muốn nói với mình mà… Làm ơn, mở mắt nhìn mình đi…!”

… Tiếng gió…

“ Hermione?”

Trái tim Harry như muốn nhảy vụt ra khỏi lồng ngực, Hermione khẽ chớp mắt, hàng mi cong run run…

“ Harry…”

“ Bồ tỉnh rồi…”

Trông Hermione rất yếu, cô khó khăn nhấc tay lên, Harry vội vã nắm chặt bàn tay lạnh giá…

“ Harry, mình muốn nói…” – Hermione thì thào…

“Đợi mình đưa bồ về nhà, khi bồ khoẻ rồi sẽ nói..” – Harry cố gắng mỉm cười.

“ Không… Harry… không nói sẽ muộn mất…” – Hermione siết chặt tay nó.

Một đợt gió ùa qua, Hermione run rẩy, đôi môi tái nhợt…

“ … lạnh… quá…”

Harry vội vàng kéo Hermione sát vào mình hơn, vòng tay siết chặt lấy cô, giọng nó nghẹn ngào:

“ Mình ôm bồ… sẽ không lạnh nữa…”

No I can’t forget tomorrow

When I think of all my sorrow

When I had you there

But then I let you go

And now it’s only fair

That I should let you know

What you should know

“ Mình không ổn rồi Harry…” – Giọng Hermione yếu ớt.

“ Bồ sẽ không sao, mình sẽ không để bồ có chuyện đâu!” – Nó nhìn Hermione, ánh mắt bàng hoàng.

“ Harry… em… yêu… anh…” – Hermione nói trong hơi thở gấp gáp, bàn tay cô chạm nhẹ vào má Harry.

Một giọt nước mắt khẽ rời khỏi đôi mắt xanh thẳm, Harry nắm lấy tay Hermione và đặt lên đó một nụ hôn, nó cười…

“ Anh cũng rất yêu em…”

Hermione bật cười trong hàng nước mắt… màu xanh ấy… màu xanh ve trong suốt… màu xanh lấp lánh đang nhạt nhoà trước mắt cô… khuôn mặt Harry mờ dần…

Bàn tay Hermione tuột khỏi những ngón tay của Harry, trái tim nó như ngừng đập, khoảng không trước mặt trở thành bất tận… Nước mắt nó rơi trên đôi môi Hermione lạnh giá…

I can’t live

if living is without you

I can’t live

I can’t give anymore

I can’t live

if living is without you

I can’t give

I can’t give anymore

… Tuyết vẫn rơi…





Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro