Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lại nữa!" - Draco thét vào mặt cha anh. "Mới hôm qua ông nói với tôi rằng chuyến tàu sẽ đi vào hôm nay, và hôm kia ông cũng nói với tôi chuyến tàu sẽ đi ngày hôm qua, và ngày hôm trước nữa ông cũng nói với tôi y như vậy. Ông đang muốn làm cái giống đếch gì vậy?"

"Chả muốn gì," Lucius đơn giản nói khi lão nhấp một ngụm cà phê kem, lơ đi lời nói dung tục của Draco. Lão thích cà phê nhiều kem và trang trí kẹo xốp marshmallow ở trên. "Chả có ý đồ gì cả, chỉ trừ mỗi việc chứng minh được cậu lười biếng và vô dụng thế nào."

"Ông chẳng biết giá trị của tôi đâu ông già," anh gầm gừ.

"Bốn mươi lăm đô không phải là nhiều nhặn và dày dặn đâu con trai của tôi ơi," Lucius nói.

"Sao cũng được. Tốt hơn hết lần này ông nên đưa tôi ngày tháng và thời gian cụ thể đi," Draco cảnh cáo. "Tôi chán cái cảnh phải dậy sớm mỗi sáng mà chẳng để làm gì lắm rồi."

"Vậy đi kiếm việc đi," Lucius nói.

"Đừng có kiếm chuyện với tôi. Tôi đếch quan tâm việc ông là cha thân yêu của tôi đâu," Draco chế giễu.

"Nếu cậu nghĩ cậu có thể ăn bám vài người phụ nữ giàu có, Draco à, vậy cậu nên nghĩ kĩ lại một lần nữa. Chẳng ai trên đời này tôn trọng một thằng trai gọi bám váy phụ nữ đâu," Lucius nói. "Vậy nên nếu cậu muốn thừa kế tập đoàn này, cậu tốt nhất từ bây giờ đừng có chểnh mảng. Cậu có rất nhiều anh chị em họ muốn chiếm được cái ghế này lắm đấy," lão đe dọa.

Draco nghiến hàm trước lời dọa nạt. Đúng, anh đã nghe câu ấy hàng triệu triệu lần, nhưng chưa có lần nào là không tức giận. "Vậy đưa cho tôi chính xác thời gian đi," Draco nạt.

Lucius nhếch mép. "Hai ngày nữa, toa hạng nhất, tàu F, ga Pennsylvania, mười giờ sáng." - Lão trả lời khi làm nốt ngụm cà phê cuối cùng và bước ra khỏi phòng. Tiếng giày của lão tiếp xúc với sàn nhà dội lại ầm ĩ vào óc Draco.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro