Bão Đen Trên Cánh Đồng Hoa ( Phụ lục )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Hogwarst , năm 1993

Remus Lupin ngồi trong lớp học môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của mình soạn giáo án . Giấy tờ và tài liệu của ông chất ngổn ngang trên bàn làm việc , chúng cao đến mức che lắp đi cả ông dẫu Lupin chẳng phải là một người có vóc dáng nhỏ con . Ánh nắng vàng rực rỡ hòa lẫn với màu tóc vàng của thầy , đôi mắt xanh lá cây của ông sáng lên như thể chúng mang hào quang của chính chúng . Một con người chính trực , nghĩa hiệp như giáo sư Lupin đây thực sự rất phù hợp với thần thái của một vị Thần Sáng . Ông tập trung vô cùng vào giáo án trước mắt , tựa như nó là thứ mà ông vô cùng thích thú mặc dù , công việc giảng dạy này chưa bao giờ là dự tính của ông .
Cánh cửa phòng học được mở ra , một học sinh nhà Ravenclaw bước vào căn phòng mà chẳng hỏi trước . Một nữ sinh với mái tóc đen xoăn dài cúp vào khuôn mặt tròn trĩnh xinh xắn . Cô bé học trò nhỏ sở hữu đôi mắt xanh lá cây chất chứa nhiều niềm vui cùn sự phấn khích bước đến bên cạnh Lupin một cách nhẹ nhàng . Bước chân của cô bé tựa như mèo đi trên nền nhà , không hề gây ra một tiếng động nào cả . Chiếc áo chùng của con bé bay lên không trung mỗi khi nó chuyển động tựa như là một cánh diều tự do , phóng túng và cực kỳ hào hứng . Lupin không hề nhận ra được sự hiện diện của cô học trò cho đến khi , bàn tay nhỏ đó vỗ vai thầy :

" Thưa thầy ." – Violet Harmon tít mắt cười trước sự ngạc nhiên của Lupin khi ông quay sang nhìn cô bé . Nó chớp mắt và ngay lập tức Lupin liền bị thu hút bởi sự lấp lánh từ đôi mắt của con bé , nơi toát ra một nguồn năng lực vô cùng tích cực , đến mức có thể sánh ngang cả tinh tú . Lupin chưa bao giờ thấy đôi mắt nào tinh anh mà lại lém lỉnh , khiến ông không khỏi bật cừoi như thế này bao giờ cả . – " Con là Violet Harmon của nhà Ravenclaw , con đến đây để xin lỗi thầy vì không thể đến vào tiết học sáng nay ."

" Trò Harmon ?" – Lupin dường như đang cố gắng nhớ lại danh sách học sinh của mình . Đáng lý ra , ông phải nhớ rõ ràng con bé này bởi lẽ sự hiếm có toả ra từ thần thái của nó thật quý giá . Làm sao ông có thể bỏ qua được một học trò tràn đầy nguồn năng lượng như thế ? - " Trò ở khóa nào đấy nhở ?"

" Con hiện nay là học sinh năm ba , thưa giáo sư ." – Violet khoang tay phía sau lưng , làn da của con bé trắng như tuyết , hoà lần với hào quang của ánh nắng mặt trời khiến cho con bé càng lúc càng đặc biệt hơn . – " Con nghe nói là buổi học hôm nay rất là thú vị ." – Giọng của con bé thánh thót như tiếng chim hót , rót vào tai những lời mật ong khiến trái tim của mọi người đều tan chảy . – " Nghe nói là , buổi học hôm nay , sẽ là về ông Kẹ , một sinh vật huyền bí , đầy thú vị ." - Con bé vỗ tay , đôi mắt nó rực sáng . - " Và bọn con còn được học cách làm sao thu phục nó nữa , đúng không giáo sư ?"

" Đúng vậy ." - Lupin gật đầu khẳng định . Ông vui vẻ nhìn ngắm nụ cười của Violet . " Tiếc là trò đã lỡ mất nó , trò Harmon ." – Lupin có vẻ thoải mái trước khuôn mặt tươi tắn của Violet . Có vẻ như , ông chưa bao giờ nhìn thấy , đứa trẻ nào mỉm cười nhiều như vậy – từ trước đến nay , thực sự là một tinh thần hiếm có .

" Cái bụng yếu ớt của con đã làm hại cho con mất rồi ." – Violet giả vờ ủ rũ, dẫu vậy trong lúc ấy nó cũng vô cùng khôi hài như nụ cười đang treo trên mặt nó hiện tại . – " Nhưng mà , con có thể xin thầy một điều không , thưa giáo sư ?" - Con bé lém lỉnh bật ra một ý tưởng táo bạo .

" Trò cứ nói , trò Harmon ." – Lupin như bị thôi miên , ông không thể rời mắt khỏi đôi mắt xanh sáng lộng lẫy vô cùng của Violet .

" Thầy có thể cho con thử được không ?" – Nụ cười của Violet không hề vụt tắt , con bé chẳng thể dừng lại được sự vui vẻ của mình . Dường như , trái tim của con bé chất chứa quá nhiều những phấn khích , khiến cho nó không thể nào kiểm soát được vành môi của mình nữa . Bên cạnh đó , người ta ai ai cũng đều cảm nhận được rằng , toát ra từ con bé là ánh hào quang lạ kỳ tinh khiết mà trong trắng đến lạ thường . – " Con muốn biết được mình có đủ dũng cảm để đánh bại được nỗi sợ lớn nhất của mình không . Con có thể vô tư vô lo , nhưng đứng trước một bản thể đáng sợ , có lẽ con sẽ phát khóc mất ."

Lupin cười phá lên , ông không thể tưởng tượng được Violet Harmon sẽ khóc như thế nào nếu như nó tiếp tục nở nụ cười như thế này :

" Trò Harmon , tôi e là trò đã quá lo lắng rồi đấy ." – Ông tít mắt cười và những vết chân chim nhảy múa trên khuôn mặt ông . – " Vả lại , tôi không nghĩ rằng trò sẽ sợ hãi bất kỳ điều gì với nụ cười quá tươi tắn kia ."

" Ôi , thầy làm sao mà biết được chứ ?" – Violet Harmon kéo tay Lupin đứng dậy khỏi ghế ngồi . Con bé nhảy múa trước mặt thầy tựa như một thiên thần nhỏ . – " Đôi khi , những người hay cười nhất lại mang những nỗi sợ kinh hãi nhất ."

Đôi mắt long lanh của con bé ánh lên như tinh tú khiến cho Lupin không cưỡng lại được chân tay của mình , một bước tiến vào không gian đen tối . Ông dùng đũa phép đẩy chiếc tủ khổng lồ còn hơn cả dáng người to lớn của mình ra giữa phòng học , ở phía trên sàn hơi cách chiếc tủ vài bước chân là một vòng tròn ma pháp trận trấn giữ . Chiếc Tủ có màu đen huyền bí của ma thuật và . Đơn thuần , nó chỉ là một cái tủ gương phản chiếu lại khuôn mặt đầy phấn khích của Violet Harmon . Con bé thản nhiên đến mức có đủ tâm trạng để vuốt mái tóc óng ả của nó đang rũ ở hai bên vai . Nó còn chẳng rút đũa thần ra cho đến khi Lupin gợi ý cho nó :

" Trò chắc đã biết câu thần chú rồi nhỉ ?"

Violet Harmon xoay đầu , nó mỉm cười với ông :

" Thầy lo gì chứ ? Đã có thầy ở đây rồi cơ mà ?"

Lupin bật cười , ông khoang tay và đứng về một bên .  Violet Harmon vẫn chưa tắt sự hân hoan của chính mình . Ngỡ như trái tim của nó đang reo hò trong niềm vui vô tận , Lupin sẽ sẽ không ngạc nhiên lắm nếu như Violet vượt qua thử thách này dễ dàng . Một ý nghĩ chợt vụt ra từ trong đầu ông , có khi đối với con bé , đây chỉ là một trò chơi giải trí mà nó tò mò trong sự thích thú .
Đôi mắt xanh sáng của Violet Harmon rực rỡ . Thứ hào quang đó kiêu sa lộng lẫy tựa như minh nguyệt trên trời cao khiến cho mọi thứ xung quanh lu mờ . Violet giơ đũa thần ra , nó vung vẩy và những kim tuyến lấp lánh bay quanh cơ thể của nó như bụi tiên khiến cho Lupin lóa mắt hơn nữa . Cánh môi màu hồng nhỏ bé của nó nhấp nháy điều gì đó và rồi cánh cửa tủ bật mở ra . Căn phòng trở nên giá băng , lạnh ngắt khiến cho Lupin hơi lùi lại , ẩn mình sâu lớp áo chùng của bản thân .
Violet Harmon cất đũa thần ra phía sau lưng , nó ngước mặt lên thách thức . Một cơn gió lạnh buốt thổi ù qua căn phòng , khiến cho mọi thứ đông cứng lại . Lupin đột nhiên nhận ra sai lầm mà mình đã dẫm phải . Một hố đen đang chầu chực chờ đợi ông rơi xuống . Bầu không khí này khiến cho ông chùn chân xuống , thân thể bị trói chặt lại xuống nền sàn nhà . Violet đã cất nụ cười của nó , ánh mắt của nó toát ra sự lạnh lùng đến mức có thể xiết cổ người đến chết . Trước mặt nó , gầm rú lên , tiếng tru của con quái vật . Lupin không thể tin vào mắt mình được nửa khi nhìn thấy ông Kẹ của Violet Harmon . Ông rơi vào sợ hãi đến mức không thể đứng vững , chỉ có thể bám vào cái bàn phía sau . Trái lại với tâm trạng địa ngục của Lupin , Violet đứng yên như thể thứ đó còn chẳng tác động một chút gì đến nó . Đôi mắt xanh lá cây của nó rực lửa , con quái vật quay sang nhìn Lupin đang bất động ở bên cạnh . Nó nhấc chân , bước đến rất chậm về phía Lupin . Vòng tròn trấn ma pháp ở dưới sàn nhà tan biến , giải thoát cho con quái vật khỏi sự giam cầm của phép thuật . Con quái vật rú lên một tiếng ghê rợn rồi bổ nhào đến Violet trước khi Lupin kịp thức tỉnh khỏi nỗi sợ của chính mình . Con quái vật nhe răng nanh và móng vuốt chồm đến con bé nhà Ravenclaw như thể nó sẽ ăn tươi nuốt sống con bé .

Violet Harmon mỉm cười . Tiếp sau đó , Lupin được tận mắt chứng kiến khuôn mặt của quỷ dữ hiện hình . Con quỷ xấu xí khủng khiếp đến mức khiến cho ông gặp ác mộng . Quỷ dữ với vuốt nhọn , răng nanh và khí độc ngay lập tức khiến cho con quái vật bé bỏng kia đang hung tợn chợt biến thành một con chuột nhỏ . Con quỷ  lồng lên như thứ thú vật tàn bạo , nó gầm lên tiếng tựa sư tử núi làm cho ông Kẹ ngay lập tức bỏ chạy , không còn chút dọa nạt nào còn sót lại mà chui vào bên trong chiếc tủ kính . Đánh bại được con quái vật một cách quá dễ dàng , con quỷ mỉm cười nửa miệng ngạo nghễ . Sự vênh váo của nó được gầy dựng lên từ xác chết và đẫm mùi máu tanh . Nó không hề tốn một chút công sức nào cả hay phải động đến bùa phép . Bản chất của nó chính là thứ đáng sợ hơn cả quái vật biến thái dị hợm trong những câu chuyện cổ tích nhàm chán .
Thật ảo tưởng , một con quái vật bé nhỏ , có thể dọa nạt được nó sao ?

Khi phép thuật biến mất , Violet vẫn đứng giữa căn phòng . Hai tay nó đặt sau lưng với khuôn mặt bình thản tựa như một hồ nước tĩnh lặng , không chút gợn sóng . Nó quay sang Lupin đang ngồi trên mặt đất , trừng mắt nhìn nó . Hai cặp mắt xanh chạm vào nhau nhưng ngay lập tức , ánh hào quang yếu ớt kia liền bị phá hủy , chìm ngập trong bóng đêm . Violet Harmon bước đến trước mặt Lupin , nó ngồi xuống :

" Không đáng sợ như hiện thực nhỉ ?"

" Trò nói cái quái gì ?" – Lupin yếu ớt kêu lên .

" Con quái vật đó , nó không đáng sợ như trước đây tôi đã từng thấy ."

"Trò đã từng thấy một người Sói ?" – Lupin kinh ngạc . Ông ngước mặt nhìn đôi mắt lấp lánh của Violet thấm đẫm màu của địa ngục và toát ra hơi lạnh lẽo của ác mộng .– " Ở đâu ?"

" Ở trong khu rừng Cấm , trong Lều Hét ."

" Làm sao trò có thể !"

Lupin định đứng dậy nhưng Violet đã dùng tay ấn vai ông ,  buộc ông phải ngồi hẳn xuống nền nhà . Toàn thân của Lupin như bị đè nén , lúc này ông mới nhận ra , tại sao một đứa trẻ mười ba tuổi lại có sức lực mạnh mẽ đến mức quái kỳ kinh khủng như thế này ?
Lupin không thể nhúc nhích được , ông ngẩng mặt lên trưng mắt nhìn khuôn mặt vì mỉm cười quá nhiều đến mức trở nên méo mó của Violet Harmon .

Violet cúi người , nó ghé sát tai Lupin , thì thầm vào tai ông :

" Thậm chí tôi đã đánh bại nó , trói nó lại bên dưới những cái rễ cây . Tôi đã suýt giết được nó nếu như không có tên phiền phức đó can thiệp . Tôi đã cứu người tôi yêu ra khỏi nó ,..." – Lời thì thầm của nó cấu xé vào linh hồn của ông , tạo ra một vết trầy xước không thể chữa lành . – " Và tôi cũng đã cứu mạng nó ."

" Cái gì ?"

Lupin hoàn toàn hoang mang và bối rối . Cơn sóng ký ức của ông bị chao đảo , tan biến khi đánh ầm vào tảng đá hiện thực . Mặt nước trở nên đục ngầu và tăm tối . Bên tai ông nghe thấy tiếng vỡ vụn của mặt trăng . Khi cả vũ trụ chìm trong bóng tối , những đường ranh giới bị xé nát , tội lỗi được hình thành và một thế giới được mở ra . Những âm thanh của nó tựa như bản nhạc chết chóc , một bản cầu siêu nhẹ nhàng cho cả đất trời và những cơn mưa . Những linh hồn chìm trong bóng đêm không có lối thoát . Lầm lạc và sai trái chính là tế bào đầu tiên của vũ trụ này .
Cơn bão sự thật đánh úp Lupin gọn ghẽ chỉ trong một chiêu . Ông như con cá nằm trên thớt , vùng vẫy cũng không có tác dụng gì . Đôi mắt ông hướng về phía người con gái kia như một sự cầu cứu . Nó tràn ngập sự hối cải và tiếc nuối cho sai lầm mà ông đã gây ra . Cơn ác mộng của ông , sự hỗn loạn không thể kiểm soát được của ông chính là tai họa cho vạn vật . Vậy mà nó được chôn giấu , được tung hô như thể ông là một người anh hùng . Người anh hùng chẳng biết nhục nhã .
Đôi mắt Violet Harmon trở nên u tối hơn bất kỳ bóng đêm nào mà Lupin từng biết . Nó là một địa ngục lạnh lẽo khiến cho trái tim của ông chết lặng . Linh hồn của Lupin bị bóp dạng và méo mó khi băng qua những mộng cảnh mà ma pháp thuật hắc ám tạo ra . Toàn bộ lý trí của ông bị nghiền nát khi nhìn thấy quá khứ khủng khiếp bị thay đổi - nơi mà những người bạn của ông hủy diệt lẫn nhau - nơi mà cái chết của ông là khởi đầu cho mọi tấn bi kịch . Nhưng , họa hay phúc , Lupin đều không thể phân biệt được , đâu mới là con đường đúng trong bóng tối chết chóc quyền năng . Ông được cứu sống và cả những người bạn của ông , tinh thần của họ lại cháy lên mạnh mẽ cho đến khi chỉ có cái chết mới làm nó trở nên vĩnh cửu nhưng , cái giá phải trả - họ đã sản sinh ra một con quái vật bi kịch dối trá .

 Ôi , Remus Lupin , người đàn ông vĩ đại , một giáo sư thông thái vô cùng ...

Ông sẽ lựa chọn hiện thực nào đây ? 

" Làm sao ngươi biết được  ? Hết những chuyện này ? " – Lupin cố gắng vận hết dũng cảm duy nhất còn sót lại bên trong cơ thể suy sụp của ông . - " Tất cả mọi chuyện ... đã xảy ra ... chưa xảy ra ... Bằng cách nào ?"

Violet  mỉm cười nửa miệng , đôi mắt xanh lá cây của nó toát ra ánh nhìn thâm độc của quỷ dữ .

" Tôi sẽ bắt từng người từng người một các người ..." – Violet Harmon cắn môi , nó bật ra từng chữ từng chữ một cách chậm rãi . – " Trả giá cho việc mình đã làm ."

Lupin bật khóc , tay chân ông run rẩy .

Cạch .

Cánh cửa phòng học lại bất chợt mở ra mà không báo trước . Severus Snapen nhìn thấy con bé học sinh biến thành con quạ đen trong chớp mắt rồi bay ra khỏi cửa sổ đang mở sẵn , không biết từ lúc nào . Ông kinh ngạc hơn khi nhìn thấy Lupin ở dưới sàn nhà , trong tâm trạng tuyệt vọng , vô thức nhìn lại ông . Dường như , có một chuyện gì đó vô cùng kinh khủng vừa trải qua trong căn phòng này , bởi lẽ , Snape có thể nhận thấy rõ , mùi xác chết thối rữa đang bốc lên . Ông bước đến trước mặt Lupin nhưng có vẻ như thầy Lupin chẳng có ý thức chút nào về việc đó . Ngay cả khi Snape chìa tay trước mặt ông , Lupin chỉ ngẩng mặt lên nhìn người đồng nghiệp , ông thều thào :

" Snape ... tôi ... tôi ..."

" Con bé đã đến đây , đúng không ?" – Snape hỏi . Khuôn mặt của ông , tuy vậy , vẫn thản nhiên vô cùng , như chẳng hề có chuyện gì xảy ra .

" Anh luôn luôn đúng , Snape , mọi chuyện .... chuyện đêm hôm đó, ..." - Lupin gật đầu . Ông sợ đến mức co rúm cả hai chân lại . Hai tay ông buông thõng xuống mặt đất .  -" Không phải James đã cứu anh ... không phải ...."

" Tất cả đã muộn rồi , giáo sư Lupin ." - Snape cay nghiệt nghiến răng , ông nhìn người đàn ông bên dưới chân mình bằng một ánh mắt sắc lạnh còn hơn cả lưỡi hái của Tử Thần . Nhưng , Lupin vẫn đang chìm đắm trong tận cùng của nỗi kinh hoàng , nên chẳng thể nào nghe thấy bất kỳ điều gì mà Sanpe đang nói . - " Mọi lời giải thích , sự thật , dối trá , ... tất cả đã muộn rồi ."

Hiện thực vẫn là thứ trớ trêu và tàn nhẫn nhất cho dù có bất kỳ con quái vật nào xuất hiện đi chăng nữa .

Snape kéo Lupin đứng dậy . Ông loạng choạng nhìn thầy Snape đặt trên bàn làm việc của mình một lọ huyết thanh , sau đó thầy đi liền rời đi thẳng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro