Hòn đá phù thủy 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy bồ là Harry Potter á, thế bồ có cái đó--cái đó..."

Cậu nhóc Ronald Weasley củ nhà Weasley lắp bắp chỉ chỉ lên trán, Harry nhận ra ngay, nó à một tiếng rồi vạch tóc lên lộ ra vết sẹo hình tia chớp.

"Vậy ra đó là chỗ mà kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy đã... "

"Phải." – Harry nói – "Nhưng mà tôi chả nhớ được gì về chuyện đó cả. "

"Không nhớ gì hết trơn? "

"Ờ... có nhớ ánh sáng xanh lè, nhưng không nhớ thêm được gì nữa. "

"Chà!"

Ron ngồi nhìn chằm chằm Harry một lát, rồi như chợt nhận ra hành động của mình là khiếm nhã, bèn quay mặt nhìn ra cửa sổ thật nhanh. Harry cũng tò mò muồn biết về Ron không kém. Nó hỏi Ron:

"Cả nhà bồ đều là phù thủy hả? "

Ron đáp:

"Ơ... phải. Mình nghĩ vậy... Hình như má mình có một người anh họ làm kế toán, nhưng mà nhà mình không hề nhắc đến ông ấy. "

"Vậy là bồ biết nhiều pháp thuật lắm hả? "

Gia đình Weasley rõ ràng là một trong những gia đình phù thủy lâu đời mà thằng bé nhợt nhạt Harry gặp ở Hẻm Xéo có nhắc tới. Ron hỏi:

"Mình nghe nói bồ sống với dân Muggle hả? Họ ra làm sao? "

"Khủng khiếp! – À, mà không phải tất cả bọn họ đều xấu đâu. Chỉ có dì dượng và thằng anh họ của tôi mới vậy thôi. Ước gì tôi cũng có ba người anh phù thủy như bạn. "

Ron đính chính:

"Năm người lận. "

Ron nói vậy, nhưng mặt Ron bí xị:

"Mình là đứa thứ sáu trong nhà đi học ở Hogwarts. Bao nhiêu là áp lực đè lên đầu phải xứng đáng là em của mấy ông anh. Anh Bill và Charlie đã ra trường, anh Bill đứng đầu bên nam sinh, còn anh Charlie là đội trưởng đội bóng Quidditch. Bây giờ anh Percy là huynh trưởng. Anh Fred và anh George thì quậy lắm, nhưng họ cũng luôn đạt điểm cao và ai cũng thích tính tiếu lâm của hai ảnh. Ai cũng mong mình phải giỏi như những ông anh của mình, nhưng nếu có giỏi thì cũng chẳng được tới đâu, vì những việc đó mấy ông kia làm trước rồi. Có tới năm ông anh thì bồ không thể có cái gì mới được. Mình mặc áo dài cũ của anh Bill, xài cây đũa phép cũ của anh Charlie, đến con chuột của mình cũng là con chuột già của anh Percy không thèm chơi nữa. "

Ron móc trong túi áo khoát ra một con chuột xám mập ú đang ngủ say.

"Hừ, đã nghèo còn mắn đẻ."

Phù thủy sinh nào đó nhà Slytherin không chút kiêng dè thốt lên đầy ghét bỏ, đương nhiên ông bà Weasley có nghe thấy, bà Molly định nạt lại nhưng bị ông Arthur ngăn cản, bà cố kiềm chế ngồi xuống.

Một phù thủy sinh với giọng còn hơi non nớt, ắt hẳn là cô cậu ấm của một gia đình thuần chủng thuộc những gia tộc giàu có và quyền lực nhất, cái tính kiêu ngạo và ghét bỏ những phù thủy phản bội thuần huyết đã ngấm sâu vào tư tưởng và máu của chúng.

"Mà này, thấy con chuột đó quen không?"

James thì thầm với ba thằng bạn thân.

"Ừ quen thật, nhưng cứ thấy sai sai ở đâu ý."

Sirius xoa xoa cằm nói nhỏ.

"Nó tên là Scabbers, vô dụng hết chỗ nói. Hiếm khi thấy nó thức, lúc nào nó cũng ngủ. Anh Percy được ba thưởng ột con cú vì làm huynh trưởng. Nhưng mà ba má không đủ tiền... Ý mình nói là mình xài đỡ con chuột của anh Percy cũng được. "

Hai tai của Ron ửng đỏ. Nó nghĩ nó đã nói quá nhiều. Nó bèn quay mặt đi, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ. Harry lại thấy chẳng có gì đáng xấu hổ nếu người ta không đủ tiền mua một con cú. Nói cho cùng, cả đời nó cũng đâu bao giờ có tiền, mãi đến tháng trước. Thế là nó kể cho Ron nghe tất cả về chuyện nó phải mặc quần áo cũ của thằng Dudley và chẳng khi nào có được món quà sinh nhật xứng đáng. Câu chuyện của Harry có vẻ làm cho Ron vui lên.

"... mãi cho đến lúc bác Hagrid kể cho tôi nghe, tôi mới biết mình có nòi phù thủy, mới biết về ba má tôi, về lão Voldemort... "

"Sao nó dám gọi tên ngài!"

Bà Black rít lên khe khẽ trong cổ họng, nói ra một câu chỉ đủ để hai vợ chồng bà nghe thấy. Thật ra ở bên dưới các phù thủy sinh cũng lẫn vào đứa trẻ đi theo Voldermort hoặc gia đình chúng là tử thần thực tử, chính chúng cũng thấy ngài của chúng bị xúc phạm khi một thằng ranh dám gọi hẳn tên ngài ra.

Ron nghe nói tới đó thốt nhiên bụm miệng lại. Harry ngơ ngác hỏi:

"Chuyện gì vậy? "

Ron thì thào, giọng vừa kinh hoàng vừa kính phục:

"Bồ vừa gọi tên cúng cơm của kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy. Trời ơi, trong tất cả mọi người tơi nghĩ là chỉ có bồ... "

"Ồ, tôi không có định tỏ ra can đảm hay anh hùng khi gọi thẳng tên hắn ra như vậy đâu! Chẳng qua tại tôi không biết là không nên gọi như vậy. Bạn hiểu ý tôi không? Tôi chắc là tôi còn phải học nhiều thứ lắm." – Rồi Harry nói thêm, giọng lo lắng, về cái điều dạo gần đây làm nó bận tâm nhất:

"Tôi sợ mình đứng chót lớp quá! "

"Không đâu. Có cả đống đứa xuất thân từ những gia đình Muggle mà vẫn học giỏi như thường!"

Ron an ủi.

Trong lúc cả hai mãi trò chuyện thì chiếc xe lửa đã đưa họ ra khỏi Luân Đôn. Bây giờ nó đang lao vun vút qua những cánh đồng nhởn nhơ những đàn cừu và bò thong thả gặm cỏ.

Máy quay chầm chậm phóng ra xa, lướt đi lần nữa trên hàng lang, len lỏi qua đám phù thủy sinh ra vào các toa để làm quen nhau hoặc tìm kiếm động vật lạc, và cuối cùng cảnh quay dừng lại ở toa tàu gần cuối chỗ của Olivia.

"Tao nghe nói Harry Potter đang ở trên tàu."

Crabbe và Goyle ngó đầu vào toa của bốn đứa quý tộc thông báo cho Draco. Chúng là tay sai của cậu nhóc, theo đúng nghĩa đen.

"Thật đấy à, tao cứ tưởng tin đồn thất thiệt cơ."

Draco ngồi vắt chân, tay đặt sau lưng Olivia dáng vẻ vô cùng cao ngạo. Crabbe lập tức gật đầu như bổ củi.

"Là thật đó."

"Vậy phải đi xem xem một chuyến. Đi vào Ollys."

Draco đứng dậy, đưa tay về phía Olivia.

"Vâng thưa anh."

"Thằng nhóc nhà Malfoy kiêu ngạo thật."

Alice cảm thán.

"Ai biểu nhà nó giàu có quyền lực làm chi. Nó có quyền kiêu ngạo, Alice bé bỏng ạ."

Zelda cũng là tiểu thư của một gia tộc phù thủy thuần chủng cao quý và quyền lực, nên nó hiểu rõ tính khí của mấy cậu ấm cô chiêu xung quanh, nhà đứa nào đứa nấy đều giàu có sở hữu quyền uy không thua kém ai. Cho nên việc chúng kiêu căng là dễ hiểu.

Chúng được nuôi dạy bài bản, trong tri thức, sự giàu sang, và cái tư tưởng thuần chủng toàn vẹn, có vài đứa còn sinh ra tính vị kỷ muốn cả thế giới chirca ngợi một mình nó mà thôi.

Zelda đều nhìn nhận thấy hết, ngay từ khi còn nhỏ tí, vì má nó đã dạy nó cách đối nhân xử thế, ba nó dạy nó cách nhìn người và xem sắc mặt người khác, nhìn qua Draco là nó biết, cậu nhóc này được nuông chiều mà lớn lên, nhưng vẫn chịu sự khắt khe ở một mức nhất định nào đó.

Trên màn ảnh, đám nhóc đã đến được toa tàu của Harry và Ron khi hai đứa nó đang trò chuyện gì đó trong đống bánh kẹo mà Harry đã mua ban nãy. Draco nhìn một vòng trong toa rồi nói:

"Đúng không đây? Tụi nó nói um khắp tàu là có Harry Potter đang ở trong toa này. Vậy ra là mày đó hả? "

"Phải. "

Harry nói và nhìn hai đứa đi cùng và mái tóc nâu đỏ lấp ló sau ba đứa nó. Thấy Harry nhìn hai đứa kia, Draco hờ hững giới thiệu:

"À, đây là Crabbe, còn đây là Goyle. Tao là Malfoy, Draco Malfoy. "

"Còn mình là...---"

Ron ho khẽ mấy tiếng cắt ngang lời Olivia chắc là để ém tiếng cười khẩy. Draco Malfoy ngó Ron:

"Đúng là bất lịch sự khi em tao đang nói. Mà... Bộ thấy tên tao buồn cười lắm hả? Tên mày tao chưa thèm hỏi nha! Ba tao đã nói cho tao biết hết về tụi tóc đỏ Weasley nhà mày rồi, mặt đầy tàn nhang, con thì đông đến nổi nuôi không xuể chứ gì! "

Nó quay lại Harry:

"Potter à, rồi mày sẽ thấy là có những gia đình phù thủy sang hơn. Mày đừng vội kết bạn với đám tầm thường. Chuyện đó tao giúp mày được. "

"Thằng nhóc đó nó--!!"

Sirius thừa nhận cậu ghét thằng nhóc Draco, anh giả của Olivia, tính khí chẳng ra đâu với đâu.

Nó giơ tay để bắt tay Harry, nhưng Harry không thèm nắm lấy. Harry chỉ lạnh nhạt nói:

"Cám ơn. Tao nghĩ tự tao cũng biết được đứa nào tầm thường, đứa nào không rồi! "

"Há há, làm tốt lắm Harry!"

Cả Sirius và Remus vui vẻ đập tay nhau ăn mừng.

Nghe đến đó. Draco Malfoy không đến nỗi đỏ mặt, nhưng hai gò má nó cũng hơi đổi màu. Nó chậm rãi nói:

"Nếu tao là mày, Potter, tao sẽ cẩn thận hơn một chút. Mày rồi sẽ đi vào vết xe đổ của ba má mày nếu không biết lễ phép hơn. Tại ba má mày hồi đó cũng không biết điều gì là tốt cho họ. Mày mà cứ giao du với đám giẻ rách như bọn Weasley và lão Hagrid ấy thì có ngày cũng tiêu ma. "

"Quá đáng quá rồi..."

Một cô gái bên Ravenclaw e ngại nói.

Ở bên khác, Narcissa nhéo eo Lucius.

"Anh dạy con mình xúc phạm người đã khuất à?"

"Au, anh không biết. Nhưng anh ghét Potter là thật. Cả lão khổng lồ lai nữa."

Narcissa lại nhéo thêm một cái, Lucius đành ngoan ngoãn ngậm miệng, lí nhí xin lỗi hôn thê.

Cả Harry và Ron cùng đứng bật dậy. Ngay cả Olvia cũng hơi trợn mắt, tim nó đạp thình thịch một cách kì lạ, trong lòng dâng lên nỗi cay đắng. Mặt Ron đỏ ké như tóc trên đầu của nó.

"Mày nói lại coi! "

Draco Malfoy khịt mũi nhạo báng:

"Chà muốn đánh lộn với tụi tao hả? "

"Ừ, nếu mày không cút ra khỏi chỗ này ngay. "

Harry nói, giọng can đảm nhưng trong lòng cũng có hơi run vì Crabbe và Goyle đều bự hơn nó và Ron rất nhiều.

"Nhưng mà tụi tao chưa muốn đi ra, phải không tụi bây? Tụi tao ăn hết đồ của tụi tao rồi, mà tụi mày ở đây có vẻ còn dư đồ ăn đấy. "

Goyle thò tay định lấy mấy gói sôcôla Ếch nhái bên cạnh Ron. Ron nhảy tới trước, nhưng trước khi nó chụp được Goyle thì thằng này đả rú lên một tiếng đau đớn: con chuột Scabbers đang đeo lủng lẳng nơi đầu ngón tay thằng Goyle, mấy chiếc răng chuột nhọn hoắt cắm sâu vào da thịt Goyle. Goyle la hét, vun vẫy con chuột vòng vòng, nhưng con chuột vẫn không chịu nhả ra. Cuối cùng, khi con chuột văn ra và bay tới cửa sổ thì cả Crabbe và Malfoy đều hoảng hốt nhảy thối lui. Còn mỗi Olivia ở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro