03. Kế hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái này là gì đây ạ?" cô hỏi, tiến lại gần dãy biểu tượng phức tạp tỏa ra tứ phía trên sàn. Yondaime đứng bên cạnh Naruto, bốn vị Kage khác ở phía đối diện, và một sự im lặng nặng nề bao trùm toàn bộ lều dã chiến của quân đoàn trưởng.

"Đó là một phong ấn, Sakura-chan," Jiraiya-sama là người đầu tiên lên tiếng "một phong ấn mà Kushina đã tạo ra trước khi qua đời. Mục đích ban đầu là để ngăn cản sự trỗi dậy của Kyuubi" ông thở dài và quay sang Tsunade, đợi bà tiếp tục giải thích, nhưng bà đã không làm vậy... Thay vào đó, khuôn mặt bà in hằn nỗi đau khổ, im lặng nhìn đôi mắt màu xám vì thuật Uế thổ chuyển sinh của ông, rồi trở lại những đường fuinjutsu uốn lượn trên mặt đất.

"Du hành thời gian," Nidaime nói, đôi mắt đỏ xuyên thấu hướng về phía Sakura, người đang há hốc mồm. "Bọn ta đã thêm thắt vài chi tiết trong phong ấn, sử dụng chakra của vĩ thú để trở ngược thời không. Với chiến sự như thế này bây giờ" ông dừng lại, ánh mắt nghiêm trọng "e là khó mà chiến thắng."

"Nhưng - " Sakura vẫn còn sốc, những câu hỏi quay cuồng trong đầu cô nhanh chóng. "Vậy là, sẽ có ai đó quay lại và cố gắng ngăn chặn đại chiến?"

"Chính xác hơn là" Sandaime gật đầu đồng ý, nhìn thẳng vào các lớp dấu đen ngoằn ngoèo "loại bỏ các tác nhân đã khiến Madara sa đọa vào con đường này."

"Zetsu đen?"

Không ai trong họ trả lời.

Sakura gật đầu, run rẩy. "Nhưng làm sao để chắc chắn nó không dẫn đến chiều không gian khác thay vì về quá khứ, giống như Obito đã làm?" cô nhìn lại Naruto, người có vẻ cũng có cùng thắc mắc.

"Đó là điều không thể, con dấu hoạt động dựa trên kí ức của người thực hiện, Sakura-chan" Hashirama, Hokage Shodai, bình tĩnh nói, mắt chạm vào mắt em trai mình trong một cuộc trò chuyện dường như im lặng. "Xác suất sai khác cao lắm cũng chỉ 5%, bọn ta tự tin với trí nhớ của mình"

Sakura ậm ừ, nhưng lại có thêm nhiều câu hỏi đến với cô. Cô ở đây để làm gì? Để gặp Naruto lần cuối vì cậu sẽ rời đi à? Hay họ có cần chakra của cô để cung cấp cho phong ấn thêm bền chăng? Cô liếc nhìn lại đồng đội của mình - và thấy môi anh nhợt nhạt vì chúng mím chặt, đôi mắt anh nhìn xuyên qua mắt cô. Anh chỉ nhìn chằm chằm và không nói gì, nên ánh mắt của Sakura lướt qua Tsunade.

"Việc xuyên thời gian có thể gây đau đớn thể xác, như một kiểu say sóng trước khi ta có thể thích nghi," Yondaime nói, khuôn mặt ông trầm ngâm. "Nó sẽ đòi hỏi nhiều về thể chất và tinh thần hơn bất cứ điều gì khác. Chakra cũng thế. Ngay cả khi chakra Kyuubi của ta và Naruto kết hợp để cung cấp năng lượng cho phong ấn lớp bên ngoài và đảm bảo chuyến đi không bị ảnh hưởng, nhưng vẫn cần một lượng chakra khổng lồ để được xuyên vào vào lớp trong của phong ấn. Và người đó phải có khả năng điều khiển chakra vô cùng tinh tế để phân bố đều giữa các lớp"

Mắt Sakura nheo lại. Tất nhiên, cô hiểu. Không giống như Rinnegan hay Mangekyou với Kamui, mà phong ấn này sử dụng chakra và ký ức của người thực hiện, áp đặt lên người du hành.

Đầu Sakura đột nhiên nhảy số. "Nếu Naruto phải cung cấp năng lượng cho lớp phong ấn bên ngoài bằng... ừm, chakra của Cửu Vĩ, hoặc thậm chí chỉ của chính cậu ấy, nó phân bố không đều và khó điều khiển-."

Tobirama gật đầu trước lời nói của cô.

"Và người đó phải là một người có trữ lượng chakra lớn trong cơ thể, một người có khả năng kiểm soát siêu phàm, bởi vì một số rủi ro..."

Lời nói của cô nhạt dần khi cuối cùng cô cũng nhận ra lý do cô được gọi đến đây, để gặp họ và đứng trước mặt họ. Cô nhìn quanh, tuyệt vọng tìm kiếm khuôn mặt nghiêm nghị của mọi người xung quanh. Cô nhìn sư phụ của mình, người đã im lặng một cách khác thường kể từ khi họ đến .

"Sư phụ?" Sakura thì thầm, những giọt nước mắt mới cố gắng trào ra từ khóe mắt.

Tsunade cuối cùng cũng nhìn vào mắt cô, đôi mắt hổ phách của cô lấp lánh những giọt nước mắt không rơi. "Ta không thể sống sót sau chuyến đi. Cơ thể ta đã trở nên suy yếu rồi, Sakura. Ta đã rút hết lượng lớn chakra trong phong ấn. Nhưng em..." cô dừng lại , hít một hơi ngay khi Sakura cảm thấy phổi mình trống rỗng, "Tuổi đời Byakugou của em vẫn còn nhiều. Ta đã đào tạo em, dạy em mọi thứ ta biết và em đã vượt qua ta về mọi mặt. Vì vậy ta biết rõ hơn ai hết rằng em có thể làm được điều đó. Em có thể quay lại, em có thể thay đổi mọi thứ."

Lau má, bà đến gần người học trò của mình, đẩy những lọn tóc hồng ra khỏi trán. "Haruno Sakura, với tư cách là Hokage Godaime, ta giao cho em nhiệm vụ cấp S là quay ngược thời gian, ngăn chặn Đại chiến Shinobi lần thứ tư và cứu càng nhiều mạng sống càng tốt." Giữ chặt vai Sakura, Tsunade nhắm mắt lại rồi lại mở ra, nhìn thẳng vào khuôn mặt sợ hãi của Sakura

"Em có chấp nhận không?"

Sakura, vẫn còn đông cứng dưới sự đụng chạm của sư phụ mình liếc nhìn quanh hang. Bốn Hokage khác và Jiraiya-sama đang nhìn cô đầy mong đợi, nhưng nụ cười toe toét chói tai của Naruto mới là thứ khiến cô trở lại với chính mình, sưởi ấm máu, khiến cơ bắp cô thư giãn và đôi mắt cô tối lại vì sức nặng của cảm xúc.

"Em đồng ý, nhưng chỉ sau khi em hy sinh, thưa Hokage-sama. Em sẽ không rời bỏ đồng đội mình cho tới khi không còn thở."

Tobirama thở dài, nhưng Hashirama lại nở một nụ cười ẩn ý.

"Chà, chúng ta đã tạo ra những thế hệ mới rất ngoan cường, Tobirama" ông nói, vỗ vai em mình.

Nidaime lườm ông, nhưng thay vào đó ông nói với Sakura

"Ta sẽ đặt một phong ấn Hiraishin lên người nhóc. Điều đó có thể có lợi để ta đến kịp khi nhóc mất khả năng chiến đấu, được chứ?"

Cô gật đầu trống rỗng.


-



Sakura nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, lăn đi lăn lại trên tấm futon tìm vị trí thoải mái để tiếp tục giấc ngủ. Chiếc chăn của cô nhàu nát trên sàn gỗ bên phải. Cô nóng. Nóng không chịu nổi đến mức anh cảm thấy như mình đang bốc cháy. Mồ hôi thấm đẫm quần áo và nệm bên dưới cô, và da cô được phủ một lớp nước và muối lấp lánh. Cô vẫn chưa sẵn sàng để bắt đầu ngày mới nên cô nằm trên giường, vùi dưới tấm chăn thô ráp và chờ đợi, phớt lờ áp lực ngày càng lớn trong người. Dù sao theo thời gian Sakura đã quen với việc đột nhiên tỉnh lại mà không cần nhiều cảnh báo, đoán chắc là hoặc Ino sẽ lại lao vào lều dã chiến để kéo đầu cô dậy, hoặc một đợt tấn công đột ngột nào đó sẽ lại ập tới như một hồi chuông cảnh tỉnh cho cô..

Cô ậm ừ thất bại, cuối cùng cũng ngồi thẳng, dụi mắt cho tỉnh ngủ và nhận ra rằng lều dã chiến không có chăn ấm như thế, cũng chẳng có nệm êm và... và tất cả sụp đổ ngay lập tức. Sakura hít một hơi thật mạnh vì ngạc nhiên, cảm thấy nhịp tim mình tăng lên, đập thình thịch trong tai, chặn hết mọi âm thanh khác.

"Bình tĩnh nào," cô tự nhủ, cắm móng tay vào phần thịt mềm mại trong lòng bàn tay để đánh lạc hướng, tiếp tục đánh giá mọi thứ xung quanh khi kí ức ùa về như bộ phim chạy ngược trong đầu cô.

Cô đang ở giữa phòng, nằm trên một tấm futon, cho cô một góc hoàn hảo để quan sát xung quanh mà không cần di chuyển nhiều, cũng không có gì nhiều để nhìn. Sakura liếc quanh phòng, nó... trống trải và rất rộng rãi. Việc thiếu trang trí và bừa bộn khiến nó có vẻ còn hơn thế nữa. Một tấm bình phong lớn ở bên phải cô, các cửa kéo bằng giấy được trang trí bởi họa tiết hoa vẽ tay chi tiết đến mức bất ngờ.

Chà, cô bị khùng rồi đúng không?

Việc cứu em trai của Madara chắc chắn sẽ mang lại hậu quả cho Konoha vẫn chưa được thành lập. Những thay đổi đó là tích cực hay tiêu cực thì chỉ có thời gian mới có thể trả lời được.

Thời gian. Cô chế giễu từ đó, cảm thấy những giọt nước mắt cay xè quen thuộc vây quanh mắt mình nên cô chớp mắt bỏ đi,

'Không phải bây giờ.' tự trấn tĩnh mình, tạm thời chôn vùi cảm xúc, cô là ai mà được phép suy sụp đây?

Sakura tiếp tục đánh giá, phát hiện bên cạnh có một cái chậu đựng nước, giẻ lau. Một chiếc bàn trang điểm ở góc, được làm từ một loại gỗ quý mà cô ngay lập tức nhận ra là thành phẩm của Mộc độn, nhận ra, làn da ở lòng bàn tay cô bắt đầu ngứa ngáy, cùng khu vực nơi phong ấn của Uchiha được đặt và Sakura lại thở dài nặng nề, hy vọng có thể giải phóng cơn lốc cảm xúc đang hoành hành trong cô bằng một hơi thở. Tất nhiên là vô ích, vẫn có một sức nặng khó chịu đè lên ngực cô, nó càng lớn dần khi cô ngồi đó lâu hơn. Cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế này trước đây và cảm giác đó gần như tràn ngập như níu lấy chút tỉnh táo cuối cùng của cô.

Cô vừa du hành thời gian, bị đẩy vào thời điểm không phải của riêng mình chỉ vì một người đàn ông.

Tobirama Senju.

Đương nhiên Sakura là người chấp nhận nhiệm vụ khó khăn này, nhưng vẫn khó tiêu thực sự, cô nghiến răng, siết chặt tấm vải phủ trên đùi để trút bỏ nỗi thất vọng, tưởng tượng mình cũng dùng chính đôi bàn tay này quấn quanh cổ Nidaime với sát khí.

Cô chỉnh lại dải obi lỏng lẻo quanh bộ yukata của mình, quay người tìm lối ra. Gia huy của tộc Uchiha được trải đầy kiêu hãnh trên tấm vải màu xanh lá cây và Sakura thô bạo kéo quần áo của mình để kiểm tra xem, biểu tượng đó cũng có trên quần áo của cô, được thêu bằng chỉ đỏ và trắng. Cô nhăn mũi, chỉnh lại quần áo một lần nữa và cô thề rằng cô có thể nghe thấy giọng Ino đang trêu chọc cô rằng cô bây giờ trông thật kỳ quặc.

Im lặng, cô đi ngang qua căn phòng, tránh xa những âm thanh phát ra từ phía bên kia, nhìn thấy ánh mặt trời phản chiếu trên những lớp giấy trên cửa sổ, nghĩa là cô đã tìm được lối thoát. Cô trượt nó mở vừa đủ để có thể nhìn ra bên ngoài. Đó là một khu vườn, Sakura không quá ngạc nhiên, cô cho phép tận hưởng chút ánh nắng yếu ớt hiếm hoi nhảy trên làn da nhợt nhạt của mình, cô ngồi lên cửa sổ, hai chân đong đưa, mắt nhắm trĩu nặng, nắng sưởi ấm da thịt cô, đó là niềm vui duy nhất Sakura cảm nhận được sau quãng thời gian vùi mình trong mùi xác cháy và máu tanh tưởi.

Những bước chân nhẹ nhàng đến gần phòng cô, một cảm giác gai gai kỳ lạ ở phía xa mà bằng cách nào đó cô có thể nhận ra đó là dấu hiệu chakra của Uchiha, cân nhắc xem liệu họ có biết cô đã thức bao lâu và đi đi lại lại trong phòng hay không.

Cánh cửa mở ra một cách nhanh chóng, theo sau là một tiếng thở hổn hển khiến cô nhăn mặt.

Mình cũng đâu đến nỗi đáng sợ thế?

Người phụ nữ trẻ xoa tay vào ngực để kiểm soát nhịp tim thất thường của mình, nở một nụ cười hối lỗi với Sakura và hơi cúi đầu, hai tay vẫn ôm chiếc xô và khăn vào lòng.

"Em xin lỗi, thưa ngài. Em không ngờ ngài lại thức dậy và ra khỏi giường sớm thế này," người phụ nữ ngượng ngùng giải thích khi Sakura nhướng mày trước kính ngữ, nhìn thoáng qua thì cô bé cũng chẳng nhỏ tuổi hơn cô là mấy. Người con gái đặt chiếc xô xuống và cúi chào nghiêm túc, những lọn tóc đen rơi ra khỏi búi tóc trước trọng lực tác động

"Tên em là Tsuna. Madara-sama đã giao em làm người hầu riêng cho ngài." Cô gái không dám duy trì giao tiếp bằng mắt lâu, cô đứng dậy, như đang đợi Sakura cho phép.

"Em sẽ mang bữa sáng ngay và cử người khác đổ đầy bồn tắm để ngài có thể tắm rửa trước khi gặp Madara-sama và Izuna-sama," Tsuna kết thúc bằng một giọng nhẹ nhàng.

"Cuộc họp?" Sakura cau mày

Tsuna háo hức gật đầu, nhầm lẫn sự lo lắng của cô với điều gì khác, "Vâng! Ngài ấy yêu cầu gặp ngài ngay khi tỉnh dậy." cô tự hào thông báo với Sakura, đôi mắt lấp lánh ngưỡng mộ cả hai người đàn ông.

"Hãy để em thay trang phục cho ngài trước, ừm..."

"Sakura" cô nói

"Vâng, Sakura-sama."

Sakura gật đầu, Tsuna nhanh như sóc đã đến bên cô, hai tay thuần phục cởi obi và yukata màu xanh biển của cô rơi xuống. Tsuna há hốc mồm, mặt đỏ bừng.

Sakura khó hiểu nhìn cô

"Gì thế?"

"E-em xin lỗi, Sakura-sama" cô lúng túng "Em tưởng ngài là nam nhân nên chỉ đem yukata của nam." cô hối lỗi cúi đầu "Em thành thật xin lỗi vì đã không nhận ra thưa tiểu thư."

Sakura thở dài trước vẻ mặt như sắp khóc đến nơi của Tsuna rồi phẩy tay ra hiệu "Không sao, cứ mặc tạm cái nào cũng được."

Cô dù sao cũng cắt tóc ngắn cũn cỡn, ngực thì cũng quấn trong băng đên chả thấy đâu, hiểu lầm thì cũng phải thôi. Bảo sao mặc cho luôn bộ yukata màu xanh đậm thế này.

Người phụ nữ nhanh chóng rời khỏi phòng, những bước chân phấn khích của cô xa dần. Sakura xoa xoa thái dương, cố gắng xoa dịu cơn đau đầu dai dẳng khó chịu.

Tất nhiên hai người họ muốn có câu trả lời. Có lẽ họ đang vắt óc tìm ra lời giải thích hợp lý cho sự xuất hiện bất thường của cô,  tội nghiệp, não anh chắc đã bắt đầu bốc khói khi hoạt động hết công suất rồi,

'Hah! Ngài trông mong gì ở tôi đây' Sakura cười khẩy, kéo lại trang phục của mình, sẵn sàng đấm vào mặt bất cứ ai khiến cô khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro