chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“…Mọi chuyện là như vậy.”

Ánh sáng rực rỡ chiếu từ khe cửa mở ra hành lang trải thảm đỏ sẫm, Tobirama đứng ở cửa nhìn các em mình trong phòng.

"Ở nhà có chuyện, tối nay mấy đứa ở lại đây. Đừng lộn xộn, đừng ngủ quá muộn. Có chuyện gì thì gọi vào số điện thoại trong phòng hỏi lễ tân nhé. Anh sẽ để lại số điện thoại. Tiền trong túi của em...Hiểu chưa? Ngoài ra, Đừng mở cửa cho người lạ—— ”

"...Bọn em đã biết, anh Tobirama."

Kawarama nói trước: "Chúng em đã lớn, không phải học sinh tiểu học..."

Tobirama dừng lại một lúc và không tiếp tục. Cậu nhìn căn phòng, ngồi trên giường, nhìn tấm ván ở đây và gạch lát trước mặt, trong lòng thở dài.

Là do cậu quá lo lắng...

"...Vậy sáng mai anh sẽ đón mấy đứa. Chúc ngủ ngon."

Cậu lùi lại một bước, muốn đóng cửa lại nhưng Kawarama đã lao tới ngăn cản động tác của cậu.

"Đúng rồi, anh Tobirama!"

“……Có chuyện gì?”

"Anh cả thì sao? Anh ấy còn ở nhà không?"

Bàn tay của Tobirama nắm lại một chút, sau đó cậu giơ nó lên và xoa xoa cái đầu nhỏ của Kawarama.

"Ừ, anh sẽ quay lại tìm anh ấy."

Giọng cậu rất bình tĩnh, cậu nhanh chóng rút tay lại trước sự phản đối của em trai đang ôm đầu.

"Ngủ ngon, nhớ đi ngủ sớm."

Cánh cửa đóng lại.

Cậu là người duy nhất còn lại ở hành lang.

Qua một cánh cửa, cậu vẫn có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của hai đứa em đang nói chuyện.

Tobirama dừng lại một lúc, cho đến khi điện thoại di động trong túi cậu rung lên và cậu lấy lại bình tĩnh.

Cậu bước ra ngoài và lấy chiếc điện thoại di động của mình ra.

Trên màn hình sáng lên, một dòng tin nhắn hiện ra——

--[Ông đang ở đâu? Tôi dến chỗ ông.]

Izuna cất chiếc điện thoại gửi tin nhắn đi, ngẩng đầu nói với người ngồi cách đó không xa: “Anh, đi thôi.”

Madara im lặng gật đầu.

Izuna thở dài, anh trai cậu vẫn luôn như vậy kể từ khi cậu cho anh xem lượng quỷ khí trên bầu trời.

Khi Madara mang hành lý đến gần, cậu đưa tay giúp mang một chiếc túi đi - cậu không kéo được vì anh trai giữ chặt trong tay - và cậu lại thở dài.

"anh trai."

Madara sửng sốt một lúc, sau đó tỉnh táo lại và nói: "Cái gì?"

“Có chuyện gì với anh vậy.” Izuna chỉ ra.

Madara mở miệng rồi im lặng.

Lúc này, họ đã rời khỏi nhà ga và chuẩn bị đi đến địa điểm đã hẹn với người bạn cùng lớp xui xẻo Izuna đó.

Xe cộ dừng trước đèn giao thông đông đúc, vô số người bước vào thành phố ma quái này, vô số người vào nhà ga, chuẩn bị đi sang nước khác.

Hiện tại, Izuna cũng không quá lo lắng về những người mang theo quỷ rời đi. Suy cho cùng, họ không phải là những người mà con quỷ chủ động chọn để gắn bó. Chỉ cần quỷ khí chưa hoàn toàn bám chặt và tách khỏi nguồn cơn, quỷ khí trên cơ thể họ sẽ tự giảm dần - nghiêm trọng nhất sẽ là bệnh nặng. So với việc bị chiếm hữu và cuối cùng trở thành một con quái vật hay một vật chứa quỷ thì đã tốt hơn rồi.

Nhưng không thể trì hoãn quá lâu.

Suy cho cùng, chỉ mất vài tuần để con quỷ đó—Izuna nghĩ hắn nên được gọi là Quỷ Vương—để bao phủ toàn bộ Hỏa Quốc bằng quỷ khí.

Chính vì vậy mà cậu đã khẩn trương yêu cầu anh trai đến giúp đỡ.

Đây là chuyện ảnh hưởng đến mạng của vô số người, và cậuu không thể vì vấn đề lòng tự trọng cá nhân mà phớt lờ.

Hơn nữa... người bị "Quỷ Vương" nhắm đến lại là bạn thân của cậu.

Cơn gió chiều từ từ thổi qua mặt cậu, mang theo một chút mát lạnh. Nếu không có sự hiện diện ma quái ở khắp mọi nơi thì đó sẽ là một đêm dễ chịu.

Để tránh bị khói làm mù mắt, Izuna đã tắt mangekyou sharingan có thể nhìn thấy quỷ khí. Nhưng của anh trai vẫn còn mở, đồng tử đỏ như máu, thoạt nhìn khiến người ta lạnh sống lưng.

Izuna đẩy vai anh trai mình: “Tắt đi anh ơi, bắt mắt quá.”

Madara ngoan ngoãn tắt đi, nhưng Izuna càng cảm thấy bất lực hơn.

"Anh ơi..." Cậu dừng lại và thì thầm, "...Có phải vì... chuyện 'quá khứ' không?"

Madara không trả lời.

Nhưng điều này đã thuyết phục được Izuna xác nhận sự nghi ngờ của mình.

Đó không phải là tổn thương thời thơ ấu hay bí mật thời thơ ấu. Cái gọi là quá khứ... đã có từ hàng nghìn năm trước.

Vào thời điểm đó, ma quỷ và con người cùng tồn tại trên thế giới này.

Uchiha Madara, âm dương sư vĩ đại, người ngày nay hiếm khi biết đến nhưng vẫn chưa được biết đến vào thời điểm đó, đang ở thời kỳ đỉnh cao.

Là người em trai gần như nổi tiếng không kém vào thời điểm đó, Izuna đã chứng kiến ​​giai đoạn lịch sử đó - nhưng những năm tháng đó giờ đã mờ nhạt trong tâm trí cậu.

Luân hồi khiến linh hồn anh trai rơi vào vô minh một thời gian. Phải đến khi còn bé, anh mới dần thức tỉnh sau khi tiếp xúc với em trai mình.

Cậu không mạnh mẽ như anh trai. Nhiều chuyện trong “quá khứ”, trong tâm trí cậu, giống như những cảnh tượng mờ mịt, không rõ ràng của kịch câm. Cho dù có may mắn nhớ được vài điều thì đối với cậu, nó cũng giống như đang xem một bộ phim. Đối với cậu mà nói thì đó là kiếp trước nhưng rốt cuộc đó chỉ là cuộc đời của một người khác.

Đối với anh trai cậu, đó là chính anh.

Izuna không biết Madara đã sống được bao lâu và tại sao anh vẫn chọn đầu thai. Anh trai cậu luôn giữ bí mật về những chuyện “quá khứ” này và không muốn nói thêm.

Nhưng là một người em trai, cậu luôn có thể biết được anh trai mình đang gặp vấn đề gì.

Giống như lần đầu tiên trong cuộc đời cậu tập đi, cậu vấp ngã và bò vào vòng tay của anh trai mình. "Anh ơi."

Anh nói không rõ ràng, với vẻ mặt ngập ngừng lúc đó."...Là Izuna phải không?"

Anh trai cậu đang gọi tên cậu, nhưng có vẻ như anh không gọi người trước mặt anh.

Nhưng cậu đã có cảm giác mãnh liệt rằng mình nên gật đầu vào lúc này.

Cậu bé Izuna suy nghĩ rồi gật đầu mạnh mẽ.

Cũng giống như hơn mười năm trước, giờ đây Izuna đã có được câu trả lời từ sự im lặng của Madara.

"Em hiểu rồi……"

Trong trường hợp này, độ nguy hiểm của vị quỷ vương này sẽ càng cao hơn.

Madara cau mày nói: "Không, Izuna..."

Hắn đột nhiên ngừng nói.

Izuna đang chờ hắn nói tiếp, lại nhìn thấy Madara đột nhiên quay đầu nhìn về phía đối diện cách đó không xa.

Lúc này, họ đang đứng ở đầu đường, xe cộ như dòng nước chảy ào ào, chảy xiết trên con đường rộng.

Vô số người đang chờ cơ hội đi qua, đồng loạt thở hổn hển, nhưng Izuna chợt cảm thấy máu trong mình đã lạnh đến mức đóng băng.

Đèn chuyển sang màu xanh, xe miễn cưỡng dừng lại sau vạch trắng. Mọi người ngừng nói một lúc và đi sang bên kia đường.

Izuna theo tầm nhìn của Madara và nhìn thấy một bóng người nhợt nhạt ngồi trên băng ghế cạnh vỉa hè, đang nhìn xuống điện thoại di động của mình.

Cậu ta vẫn đang mặc đồng phục, cổ áo có chút lộn xộn sau một ngày hoạt động. Cậu mím môi, khẽ cau mày, nắm chặt dây đeo túi bên hông, gần như làm một vò nát nó.

...Tobirama? Anh trai, tại sao...

Đám đông lao về phía trước như một đàn cá, đẩy họ cùng nhau tiến về phía trước.

Một bước, hai bước... Izuna giữ chặt cánh tay anh trai mình khi họ đến gần hơn, linh lực dâng trào của Madara ngày càng mạnh.

Người đàn ông màu xanh trên cột đèn bước nhanh hơn, như muốn thoát khỏi sức mạnh tâm linh mạnh mẽ đang lan rộng vô hình.

Bíp - Trong xe đang dừng, một tiếng còi dài và chói tai cắt ngang sự im lặng xung quanh, chủ xe hoảng sợ rút tay lại vì cho rằng mình đã chạm nhầm vào còi.

Họ chạy vào vỉa hè.

Người đàn ông màu xanh ấy dừng lại, cơ thể chuyển đỏ. Cùng lúc đó, các phương tiện đang dừng lại tiếp tục di chuyển về phía trước.

Madara nheo mắt nhìn cậu trai ngồi bên đường, đôi mắt đỏ như máu. Với một tiếng rắc nhỏ, Izuna kinh ngạc nhìn magatama trên cổ tay anh trai.

"Anh ơi, cái ấn của anh——"

Madara không đợi em trai mình nói xong.

Hắn đưa tay tóm lấy cậu trai ngồi bên đường, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc khi ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Quả nhiên là ngươi... Senju Tobirama."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro