Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mạnh lên."

Draco giật mình khi nghe mệnh lệnh nhưng vẫn tuân theo, nó đẩy đùi Potter ra dùng đầu gối của anh và đâm lại vào trong mông anh mạnh như nó dám. Potter rên rỉ, giọng anh bị bóp nghẹt bởi dây bịt miệng và mặt bàn cứng chắc anh đang nằm lên, mặt anh áp sát vào với cả cổ tay đang bị buộc đằng sau lưng.

Nghe tiếng kêu căng thẳng và vẫy vùng yếu ớt của Potter, Draco cố không ói ra.

"Tao nói mạnh lên, mày điếc à?" Yaxley quát, tức tối. Draco nghiêng đầu một chút để liếc người đàn ông tóc vàng nhạt đang tựa vào tường, đảo mắt.

Đứng ở cửa là Narcissa, đôi môi bị ép thành một đường mỏng, nếp nhăn càng lún sâu xung quanh mắt bà. Draco nhắm mắt và quay trở lại, càng nỗ lực để gậy của nó không mềm xuống.

Nó đáng ra nên thấy thích thú với chuyện này; mọi người đáng ra nên muốn cắn một miếng từ mông Potter cho riêng mình.

"Thật đó, Draco," Yaxley nói tiếp, "mày có trừng phạt thằng bé thế đéo nào đâu. Nếu tao không biết gì, tao còn nói hai đứa bây nhìn y như bạn trai." Gã tự cười với mình một chút. "Mà mày cũng chả phải một thằng đàn ông, đúng không, bé con Malfoy bé bỏng của chúng ta? Hay là tao nên—"

"Không," Draco nói nhanh, quá nhanh. Nó kho khụ khụ, sửa lại thế giữ của đôi tay đã ướt đẫm mồ hôi bên hông Potter. "Tôi muốn là người chơi chết thằng này."

"Được lắm," Draco có thể nghe được nụ cười trong giọng nói của gã. "Nói sao thì làm đi."

Draco cứ thế thúc đẩy, cập hông gầy gò đâm thẳng vào thịt mông Potter thô bạo đến mức để lại vết bầm. Khi Potter lại rên nữa và bắt đầu loay hoay, Draco chụm tóc Potter thành một nắm và nện đầu anh xuống bàn với tiếng ầm ghê tởm.

Potter rùng người chỉ một lần, rồi ngưng kháng cự.

"Vậy mới phải chứ," giọng Yaxley đã có phần the thé và như đang thở nhẹ, và Draco liều một liếc qua vai chỉ để thấy đũng quần Yaxley đã mở ra, tay gã đút vào trong. "Làm tiếp, ngay đi, cấm mày dừng."

"Tôi sẽ rất biết ơn nếu ông thôi nhìn con tôi như thế nữa," Narcissa cắt ngang, giọng bà sắc bén tựa như roi.

Yaxley ra vẻ cau có nhưng tay gã rút vào túi quần. "Con bà đéo có gì đáng nhìn," gã cãi. "Nó sẽ chẳng ra thể thống gì nếu Chúa tể Hắc ám đã không có lòng nhân từ cho tụi bây." Miệng hắn căng lên khi nói nhân từ.

"Vậy ông đang ngụ ý rằng Chúa tể Hắc ám đã mắc lỗi sao?" Narcissa hỏi, từ ngữ bà lạnh tanh với một lời cảnh báo ẩn. "Rằng ngài đã sai à?"

Yaxley ngó qua chỗ khác. "Không," gã làu bàu.

Draco vừa hất đầu ra sau và rên lên vừa cắm vào người Potter lần cuối cùng, không phải vì nó đã bắn ra, mà vì nó mềm rồi. Trước khi sự chú ý của Yaxley hoàn toàn trở về, nó đã nâng tay và bắt chước động tác làm phép thần chú dọn dẹp để giấu đi việc thật ra không có chút tinh dịch nào trong mông Potter hết.

"Sao mày làm thế?" Yaxley hỏi, tư thế so vai uể oải dựa vào tường trở nên thẳng tắp. "Không muốn Potter quý báu phải ở dơ à?"

"Không hề," Draco nói, đút gậy thịt của mình vào trong quần. "Cho nó chảy ra đầy nhà mới mệt đấy, vậy thôi."

"Ồ, nếu chúng ta lỡ làm bừa thì cứ cho Đứa bé Sống sót tới dẹp sạch, phải không nào?" Yaxley hỏi, lấy đũa phép ra và nhấc Potter lên trong không trung, lật lưng anh hướng xuống đất để thân thể trần trụi của anh—những vết thương và vết xước, làn da đã đổi màu men theo khớp xương và mặt anh, bên mắt sẫm màu đến tím đen—như đang liềm Draco trong ánh đèn gay gắt. "Với cái lưỡi của nó."

Draco tự hỏi nếu Yaxley có bị chọc tức bởi việc Draco biết nhiều thuật không cần đũa phép hơn gã. Nếu gã có thấy khó chịu, thì gã dấu rất kỹ.

Potter ngước lên hướng Draco khi anh đang lơ lửng trôi qua. Draco đáp lại ánh mắt anh, nuốt một ngụm nước bọt. Dưới mi mắt sưng phù và cái bảng mặt chung quy bầm dập của anh, Potter nhìn nó trừng trừng buộc tội.

Không phải lỗi của tôi mà, Draco muốn nói.

Khi Yaxley và Potter đã rời khỏi phòng, Draco quay qua Narcissa. "Mẹ ơi," nó bắt đầu, cạn kiệt sức lực.

Narcissa nâng ngón tay lên đôi môi bà, và Draco nín thinh. Nó biết ý bà là gì; trong ngôi nhà của gia đình họ, ngôi nhà mà Voldemort đã biến thành lãnh địa của riêng hắn, tường vách đều có tai.

Tay bà đặc lên vai nó, bóp nhẹ khi họ rồi cũng rời căn phòng ấy. "Đi thôi," bà nói. "Ta còn nhiều thứ phải làm lắm."

~*~*

Cuối cùng thì, không có gì đáng được cho là quan trọng hết.

Sự kháng cự lại lực lượng của Chúa tể Hắc ám đã ra trận với vũ lực hùng hồn hơn mọi người ngờ, nhưng Voldemort hắn ta lại không quan tâm, bởi vì hắn đã có Hogwarts trong lòng bàn tay trong khi người lai khổng lồ Hagrid đã khóc cả một suối nước mắt vô dụng, ngu dại trên thân thể méo mó của Potter. Hắn đã quá cẩu thả trong sự chiến thắng của hắn, không hề nhận ra rằng mình bị lừa cho tới khi Potter tưởng chừng như trở về từ cái chết và nhảy ra khỏi vòng tay của Hagrid và sân trường lại nổ tung thành một mớ hỗn độn chết chóc.

Narcissa đã giật mình, và Draco ngước lên để thấy bà và Lucius trao nhau cái nhìn hoảng sợ. Nhưng Draco nhớ rõ chính xác giây phút mà sự chần chừ trong đôi mắt của cha nó cứng rắn lại thành quyết tâm sắt thép. Ông vương tới tay của Narcissa.

Draco, môi Narcissa đã nhép.

Nó vâng lời, bước tới bên cạnh mẹ mình và cảm nhận được bàn tay run rẩy khi bà túm lấy cánh tay của Draco.

Điều cuối cùng nó nhớ trước khi họ độn thổ đi là tiếng thét của dì nó, những lời nguyền giáng xuống gia đình nó như mưa rơi.

Phần còn lại của câu chuyện nó đã nghe qua thời gian vài ngày lúc Bộ trưởng gọi họ ra trước tòa làm chứng để được giảm án: Lucius được năm năm tù giam an ninh tối thiểu, Narcissa hai năm quản thúc tại gia, còn Draco hai năm được tha có điều kiện. Sự khoan dung này làm Draco ngạc nhiên lắm, nhưng nghĩ lại thì chẳng có gì lạ. Gia tộc Malfoy rốt cuộc cũng không còn là cầu thủ chủ chốt trong cốt truyện này; thế giới phù thủy chỉ quan tâm mỗi việc Harry Potter đã giết Voldemort, rằng anh và mấy đứa bạn Gryffindor đã bảo toàn tương lai bình an vô sự. Gia tộc Malfoy bị khinh miệt nhẹ nhẹ nhưng phần lớn là bị thương hại, và sau một thời gian, họ trở thành những kẻ vô danh.

Draco nghĩ vầy mới là tốt nhất. Nó không thèm muốn gì ngoài làm lại từ đầu, ngoài giả vờ như những năm về qua chỉ là ác mộng nó đã bật dậy từ.

~*~*~

Tất cả nó muốn cũng chỉ là được làm người bình thường thôi.

Bốn tháng sau vụ xét xử, Gringotts thuê nó làm phân tích tài chính, và nó cầy ở bàn làm việc mỗi ngày, nặng ra vô vàn con số và làm vô vàn bài báo cáo. Công việc này trả tiền nhiều, mấy người cấp trên chịu đựng nó, và mấy con yêu tinh ghét họ, nhưng bọn này ghét bất cứ ai không cùng loài với yêu tinh.

Nó học cách cười lễ phép ở công sở và cách cười an ủi khi nó thâm Narcissa ở nhà và Lucius ở tù. Họ đều tin rằng nó đang sống cuộc sống vui sướng với người yêu tới rồi đi, cứ cho sếp nó tin rằng mình là công nhân gương mẫu mà không bao giờ đem chuyện phiền riêng tư tới nơi làm việc.

Trên thực tế, nó không có người yêu cũng chẳng có bạn, chỉ có căn hộ lạnh lẽo, chật hẹp với sự hoang mạc và rét buốt phản ánh con người của nó. Pansy Parkinson và Theodore Nott thì không tính—họ giống đối tác làm ăn hơn bạn bè, cô làm trong bộ phận nghiên cứu và phát triển của Gringotts và cậu làm thư ký trong Bộ Tài chính. Cả đám lâu lâu gặp đi uống nước rồi tán gẫu, đa phần là về công việc hoặc thời tiết hoặc mấy cái đề tài gì đâu trong lúc họ túm tụm vào với nhau, những người duy nhất biết được như thế nào là được chịu đựng bởi kẻ thắng cuộc.

Sau hai năm của cuộc sống nhàn hạ mà Draco ao ước, Narcissa bỗng dưng đổ bệnh, sốt cao và mồ hôi đầy người, và không Healer hay độc dược hay thuốc viên Muggle nào có thế cứu bà được. Bà chết chưa tới một tuần sau khi bị bệnh, và Lucius không bao giờ về nhà; ngay một ngày sau khi tinh tức về cái chết của Narcissa đến tai ông, cơ thể ông đã được thấy đang treo lồng thồng từ cộng dây cột lại từ drap giường trong nhà giam ông.

Thêm một tháng trôi qua, Draco uống xỉn tới choáng váng và cố gắng tự tử.

Với những nhát cắt từ đũa phép khắc lên cổ tay, nó chậm rãi quỳ sụp xuống trong cái hẻm tối tâm, vắng người nào đó trong giờ phút đã quá nửa đêm, kiên quyết phải chết, vì nó không còn cha mẹ để chăm sóc và bạn bè để quan trọng và không còn phải tồn tại vì ai nữa.

Một người phụ nữ đã thấy nó khi máu nó đang chảy đều đều từ người, trượt chân qua thân thể tái nhợt khi cô trở lại. Hình như cô cũng say, nhưng đã chạm lên đôi bàn tay ớn lạnh của nó, lên vũng máu trên cánh tay, lên Dấu hiệu Hắc ám, và thêu làn da nó lại.

Nó không cảm ơn cô được—nó còn không biết tên cô nữa là. Ngày hôm sau, nó Floo đến công sở nói rằng nó bệnh rồi, và ngày tiếp theo, vẫn tới văn phòng nó như chưa có gì đã thay đổi.

Không lâu sau, Pansy và Theo đã để ý những dấu vết trên cổ tay nó.

"Sao mày còn nghĩ làm được chuyện này hả?" Cô hét lên khi tay áo nó kéo lên chỉ một chút và đã nắm tay nó chặt như kìm chết, nhìn chòng chòng những vết thương đang lành, không thể tin được. "Nói ai không nói nhưng mày, Draco, tao tưởng mày là đứa ham sống sợ chết mà! Tụi mình đã đi xa đến chừng này rồi—mày không thể cứ—mày còn biết bao nhiêu thứ để sống cho, còn biết bao nhiêu điều sắp tới..."

Draco gật đầu thôi, cố ra vẻ nghiêm nghị, gắng sức làm sao để không đảo mắt bởi sự vô lý trong lời tuyên bố của cô.

Theo quan sát cổ tay của nó một hồi, rồi bảo, "Đừng làm vậy nữa, Draco, thật lòng á."

Draco gật đầu lần hai và gọi thêm một ly nước, cảm nhận cháy bỏng đắng chát lướt xuống cổ họng trong lúc nó da diết muốn ở bất cứ nơi nào chứ nơi đây.

~*~*~

Mười năm sau vụ xét xử, Draco đã ép nén những đấu tranh tâm lý nó có, vì nó luôn tự thuyết phục bản thân rằng mình có tiền, có Trang viên Malfoy, cho dù nó không có sống ở đó, và những thứ này đều là hết thảy những gì nó có thể muốn từ cuộc đời.

Tối nay, như đại đa số tối thứ Sáu, nó sắp vài lớp bùa Cải trang đơn giản lên mặt tới khi không ai nhận ra nó là ai được, nhìn như một chàng trai tóc tối màu, cỡ tuổi hai mươi hay hai mươi mốt với đôi môi đầy đặn và cặp mắt xanh biếc xinh xắn.

Độn thổ tới trung tâm Luân Đôn, nó đi khoảng đường ngắn từ vùng có nhiều Muggle trong thành phố và tới khu vực dành cho pháp sư mà nó hay lui tới, và sâu vào một quán bar.

Nó đánh mất bản thân trong mấy cái nơi tạp nham này, giả vờ như mình là người nào khác, người nào không có Dấu hiệu Hắc ám trên tay, người nào mà những anh pháp sư đẹp trai kia muốn nhảy cùng và rước về nhà. Nó thường từ chối lời mời đó, nhưng nó thấy tuyệt lắm, như có giá trị vậy, khi biết mình có thể chọn bất kỳ ai trong cả một loạt thân thể nhễ nhại mồ hôi, tràng đầy nhục dục.

Nó nốc một ly rượu và thảnh thơi nhâm nhi ly tiếp, thưởng thức sự ấm áp chậm rãi của Firewhiskey thấm vào mạch máu nó.

Bằng một cách kín đáo, nó quơ đũa phép, và thì thầm câu thần chú nó đã học từ xưa rồi. "Imago Revelio."

Bùa phép này đã được chỉnh sửa hoàn hảo cho Quân lính của Voldemort nhiều năm về trước, bởi vì một vài pháp sư và phù thủy bị truy nã đã đan những dạng ngụy trang và bùa Cải trang rắn chắc. Alecto Carrow đã sáng tạo nên bùa phép đặc biệt này, dùng để tang chảy hầu như tất cả mọi loại ngụy trang có phép thuật, ngoại trừ thuốc Đa dịch, mà hiệu lực của nó cũng sẽ dần biến mất thôi.

Ven rìa của thị giác Draco mờ nhòe và lấp lánh một chút trước khi mắt nó tập trung trở lại, và bây giờ nó có thể thấy bộ mặt thật của những người trong quán bar. Nó làm thế để đề phòng, nhất thiết thôi, cho nó chắc rằng không có ai nó quen từ trước hoặc có thể là kẻ thù trong đám đông rồi nó mới đâm đầu vào được. Mắt nó xem xét từng khuôn mặt trên sàn nhảy.

Thỏa mãn, nó quay lại để uống hết ly rượu—và sững lại.

Ở gốc đối diện ở quầy bar, đơn côi ấp ủ ly mình, Harry Potter đang ngồi.

Ngụy trang của anh hơi bị quá rồi đó, bởi Draco đã nhớ hình dáng một người đàn ông cao ráo, gầy gò, có mái tóc vàng sạm màu ngồi ở chiếc ghế kia trước khi nó đã nhẩm câu thần chú. Potter, với chiều cao khiêm tốn và tóc nâu đậm và thân hình vạm vỡ, nhìn chằm chằm bề mặt làm bằng đá sáng bóng của quầy bar trong lúc ngón tay anh lơ đễnh gõ nhịp trên thành ly rượu.

Nó đã không thấy Potter đâu từ trận chiến năm đó, nhưng nó nhận ra anh ngay lập tức—suy cho cùng thì Potter vẫn là nhân vật công chúng, là danh nhân, một người cẩn thận và gần như ẩn dật mà ai cũng vẫn muốn cắn một miếng cho riêng mình.

Draco tưởng anh là cái thằng màu mè yểu điệu, ngụy trang tới đây như hoàng tử giữa đám bình dân, chắc là đang uống cho quên hết ưu sầu ảo tưởng gì đó. Nhưng cơn giận của nó nhanh chóng ỉu xuống. Nó không đố kỵ với đời sống xa hoa hay tiếng tâm của Potter. Thành thật là không. Nó có nghề nghiệp, nơi để về, uy tín tử tế—nó không đòi hỏi gì hơn.

Potter liếc lên và bắt gặp ánh mắt của Draco. Draco giữ ánh nhìn ấy chốc lát rồi lướt ra khỏi ghế mình, mang theo ly rượu, và đi tới chỗ Potter, vẻ mặt anh thay đổi từ thận trọng sang tò mò.

Nó ngồi kề bên anh. "Chào anh."

Potter chớp mắt, xong ngước xuống. Anh hơi nhúc nhích trên ghế và lết ngón tay lên xuống thành ly thủy tinh trước mặt. Anh đang bồi hồi, Draco thấy rõ, e ngại người không quen mà tới gần, sợ sệt rằng ngụy trang của anh sẽ bị rách toang. "Chào," Potter nói.

Draco nhấc chân lên thanh ngang đầu tiên của chân ghế đẩu. Đầu gối nó đụng vào đầu gối Potter. "Anh bảnh thế mà sao đi chơi có một mình vậy?" Nó hỏi. Mặt Potter đỏ thẫm, và anh cười sốt ruột, ngạc nhiên vì sự liều lĩnh của Draco.

Nó đang tán Harry Potter, nó nghĩ, và nốc cạn ly rượu.

"Có thể tôi thích ở một mình," Potter bảo.

"Thì anh cũng đâu cần phải vậy đâu." Vươn tay ra, Draco đặt nó lên bắp đùi của Potter, phía trên đầu gối anh một chút, và bóp nhẹ. Nó dời lên, rồi lên nữa, cho tới khi Potter chụp lấy bàn tay sờ soạng và giữ chặt đến đau đớn.

"Cậu muốn cái gì?" Anh hỏi, lại gần Draco. Nó có thể cảm nhận được anh, có thể ngửi được hương vị của anh. Nó lắc lắc cánh tay, nhưng Potter cứng đầu không tha.

"Tôi muốn anh," nó trả lời, hé lên từ dưới lông mi dài.

"Cậu không biết tôi là ai." Potter hơi thả lỏng, nhưng vẫn giam cầm cổ tay Draco. "Nói còn chưa được vài ba câu."

"Nhưng tôi biết anh là ai đấy," Draco trả đũa.

Mắt Potter híp lại, sững sờ. "Nói điêu."

Draco rời ghế mình và đứng giữa đôi chân của Potter, bàn tay không bị giữ chạm nhẹ lên cơ bụng, nghiêng người để thì thầm trong tai anh, "Nói thật, và tôi không sợ đâu." Nó mút một nụ hôn lên hàm Potter, liếm láp nơi đó, nếm vị mặn da anh. "Còn muốn anh lắm. Ở trong tôi."

Nó cảm giác hơi thở của Potter gấp gáp bội phần, cơ thể anh giật nhẹ bởi lời nói kích thích. "Nhà tôi hay cậu?" Potter hỏi.

Draco sẽ ngủ với anh. Draco sẽ bị thao bởi Harry Potter, người anh hùng của thế giới pháp sư, thằng con trai nó đã hiếp vì lệnh của Yaxley mười năm về trước. Draco sẽ bị thao bởi Potter, và không ai sẽ biết. Nó thấy đầu hơi choáng.

"Tôi," giọng nó yếu ớt.

"Đưa hai ta đi đi."

Draco nhắm mắt lại và Độn thổ cả hai ra khỏi quán bar và vào trong căn hộ chật hẹp, trống trải của nó.

Có thể vì cồn vẫn còn trong người hoặc vì nó đã say khướt với sự hiện diện và nhiệt độ cơ thể của Potter, nhưng khi họ đến phòng ngủ, nó tốn cỡ vài giây để nghiêm chỉnh trở lại sau khi Độn thổ, và tới lúc đó, Potter đã ném nó vào tường và yểm bùa không cần lời niệm để trói cổ tay Draco lại, giữ cao trên đỉnh đầu.

"Anh làm gì—"

"Tới nước này còn giả vờ được à," Potter nói như hai người đang thảo luận bình thường. "Tên cậu là gì?"

"Tên tôi," Draco thở hắt ra. "Tên tôi... Richard Anderson." Tim nó đập nặng nề trong lòng ngực, và nó giãy giụa, khiếp sợ và phẫn nộ rằng nó đang bị trói lại và bất lực ngay trong phòng ngủ của chính mình. Nó cố cắt đứt xiềng xích dù không cầm đũa phép, nhưng nó vẫn bị buộc chặt. "Thả tôi ra!"

"Giỡn mặt à," Potter nói. "Tôi sẽ không thả cậu cho tới khi tôi biết rõ tại sao cậu muốn lừa tôi đến đây."

Anh rúc đũa phép ra và lẩm bẩm một câu thần chú mà Draco, chết trân vì kinh hãi, không thể nhận ra.

"Cải trang, Cải trang, rồi thêm bùa Cải trang," Potter nói, tự mãn. "Tôi biết mà, cậu đã che dấu bộ mặt thật của mình."

"Thì sao, hàng tá người làm vậy khi họ ra đường!" Draco rít lên. "Nó bình thường lắm. Cả anh cũng làm. Tôi đủ giỏi để nhìn qua cái ngụy trang dở vãi cứt của anh mà cũng bắt lỗi à!"

"Tôi mong cho lợi ích của cậu là tôi chỉ mới gặp đứa fan khùng điên nào thôi nhé." Potter ghé người lại gần, mắt xanh sáng rực. "Nếu cậu muốn dở trò Hắc ám, thì đừng nghĩ cậu sẽ được bước ra khỏi đây."

Draco nuốt nước bọt. "Potter, làm ơn, đừng—"

Potter ngả ra và vẫy đũa phép, rạch ngang trong không trung, và Draco giật bắn lên khi Cải trang của nó nứt rạn và vỡ thành từng mảnh. Potter bước về phía sau trong sự nhận biết hãi hùng, tay đang cầm đũa phép rơi xuống bên anh, trong khi anh trừng mắt nhìn Draco.

"Draco Malfoy," anh lặng lẽ nói.

"Là tôi," Draco đáp lại, cả người chùng xuống trong xích tay vô hình. "Bây giờ anh làm gì đây?"

"Tao làm gì à?" Potter nói thầm, cơn thịnh nộ sôi sùng sụt, và máu của Draco lạnh cóng khi nghe giọng anh giận điên lên rõ rệt. "Mày nghĩ mày là ai mà dám mở miệng trước mặt tao?"

"Tôi—tôi xin lỗi," Draco thốt lên, khổ sở, "nhưng đó không phải lỗi của tôi, bọn họ ép tôi—"

Nó ngắt lời với một tiếng thở dốc khi Potter tóm lấy vai nó, lôi nó ra, rồi đập mạnh nó lại vào tường.

"Tao đéo muốn nghe," Potter gầm gừ, mắt tối đen. "Không có bất cứ cái lý do gì có thể làm mày tốt hơn một thằng hiếp dâm và giết người." Anh tới sát nó, và Draco co rút lại để xa nhường nào sự mất trí và cơn thịnh nộ khắc lên khuôn mặt của anh. "Mày chưa bị quả báo, nhưng nó đang đến đó."

Draco rũ xuống như con búp bê trong bàn tay kìm chặt của Potter.

"Được thôi," nó thều thào, "Anh có muốn đánh gẫy tôi không?"

"Tao sẽ làm mày đau y như mày đáng phải bị suốt mười năm qua." Potter thả vai Draco ra và xô đầu nó, và Draco hét lên khi sọ nó va thẳng vào tường với tiếng uỵch ghê gớm và cơn đau tản ra từ sau đầu. Potter kéo nó từ nơi nó đã đứng và đá lên giường, nó ngã vụng về lên bụng, xiềng xích hiện trở lại để trói tay nó ở thắt lưng.

Nó cố xoắn cổ lại để thấy Potter đứng đằng sau. Không có tay để dùng, nó thật sự bất lực, nó mất hết mọi điều khiển trong trường hợp này, và khái niệm đó làm nó sợ không tả xiết.

Bàn tay to lớn của Potter nắm cổ nó và nghiền mặt nó vào giường. Quần áo của nó bị hóa Biến mất hoàn toàn, và nó nghe được Potter đang tháo dây nịch anh ra và đẩy quần jean xuống. Bắp đùi mạnh mẽ, rắn chắc tách đôi chân trần trụi của nó ra, và mắt nó đẫm nước tới đau nhói khi nó bắt đầu run lên vì sự khuất nhục và nỗi khiếp sợ, chân nó dang ra và mông nó như đang trưng bày cho ánh nhìn và đôi tay và gậy thịt của Potter.

Những bùa phép để bôi trơn lướt qua Draco, để nó vặn vẹo và khóc thút thít, lỗ nó ướt sũng.

"Tao đối với mày quá tốt," Potter lẩm bẩm, cười gian, và Draco cảm nhận được quy đầu của gậy thịt cương cứng kia ấn vào lỗ của nó. "Cặn bã như mày không đáng được cái gì để thấy thoải mái hơn hết."

"Potter—"

"Mày đáng bị đau." Potter thúc mạnh, lắp đầy Draco, rút ra ngay rồi lại đâm thẳng vào.

Draco la lên, chân run lẩy bẩy, nước mắt tuôn rơi. Đã lâu lắm rồi mới bị chịch, và gậy thịt của Potter rất lớn, quá lớn, chịch nó quá bạo lực.

Lúc Potter nắc mạnh vào, mỗi lần đều gấp rút và hung ác, Draco không thể ngờ nó lại muốn nhiều hơn từ Potter, muốn nhiều hơn từ sự phẫn nộ và đau khổ của anh. Đây là trường hợp cuối cùng mà nó nghĩ có thể nứng đến liều mạng như vậy—Merlin ơi, nó đang nằm bất lực trên giường, hệt như tù nhân. Thế nhưng vẫn ma sát phân dưới lên drap giường.

"Mạnh lên," nó năn nỉ, và cái giọng điệu đã thoát khỏi miệng là không phải của nó, giọng đó quá dâm dục và đòi hỏi và lẳng lơ. "Xin anh, Potter—"

"Mày sướng lắm mà, đúng chứ?" Potter thở dốc, một tay bóp mông bên trái của nó, bấu chặt vào thịt da. Eo Draco lắc lư. "Không được đâu."

Tay Potter duỗi lên và nắm tóc Draco, đầu nó vẫn đau âm ỉ sau khi bị đập vào tường. Ngón tay anh quấn vào những cọng tóc mỏng vàng bạc của nó, đè nó xuống giường, giữ lại đó.

Nó không thở được. Potter vẫn đâm sâu vào với sức mạnh khó tin, làm nó đau quằn quại, vả lại mũi với miệng nó bị ép vào drap giường, phổi không tài nào được thở đầy.

Potter cứ phát ra những tiếng động làm da đầu nó tê rần cả lên, cứ thở hổn hển, không kiềm được mà khàn khàn rên rỉ rồi "Đệt mẹ mày, Malfoy, đệt đệt đệt," và Draco thấy nó mê sảng rồi, nghẹt thở và muốn bắn ra chỉ vì bị gậy thịt của Potter đâm nát.

Tia sáng lóe lên và màu sắc lốm đốm bắt đầu nhảy múa ở ven rìa thị giác của nó. Cơ thể nó dẻo mềm, yếu đuối dưới tay Potter, vẫn còn uể oải nhận thức được gậy thịt thô to đang ở sâu trong người nó.

Draco sẽ chết. Nó sẽ bị bóp nghẹt và tắc thở trong khi Potter chơi chết nó.

Potter bật ra một tiếng rên thâm trầm kéo dài, và bắn ra.

Tinh dịch bắn đầy hậu môn Draco, tay anh từ từ thả đầu Draco, và nó ngước mũi và miệng lên cao, thở gấp để nuốt xuống từng lượng không khí khô cằn.

Nó lăn lên lưng, gậy nó còn cương đến lợi hại, mặt nó đỏ tươi, và thấy Potter ngoảnh mắt đi, kéo quần lót và quần jean lên, vuốt thẳng áo mình lại.

"Potter—"

"Tao không hiểu." Potter nhìn nó, không còn giận đến thế nữa nhưng vẫn nghi ngờ và bực tức. "Mày và đám phe mày hiếp tao. Mày giết tao. Tao thật sự không thể tin được là mày không bị tống vào Azkaban. Mày làm gì mà được thoát vậy?"

"Yaxley đã chết," Draco thều thào, nhắm mắt lại khi những cảnh tượng và mùi hôi thối và cảm xúc không ai mong muốn ào ạt trở về, ký ức từ tháng này qua tháng nọ toàn là sự tra tấn tinh thần lẫn thể xác mà nó đã ép xuống từ lâu rồi. "Mulciber cũng thế, với hết gia đình Carrow, và tất cả mọi người khác. Không ai đem mấy chuyện này lên để buộc tội và—và—anh không tham dự bất kỳ vụ xét xử nào, và—"

"Tao lẽ ra phải làm nhỉ." Môi Potter cong lên. "Chắc giờ cũng chưa muộn đâu."

Tim Draco ngừng đập. "Đừng," nó nói không ra hơi. "Đừng, Potter, làm ơn, anh không thể."

"Tao có thể. Và họ sẽ tin tao, mày biết mà, rồi họ sẽ tống mày vô Azkaban cho dù nhiều năm đã trôi qua nếu tao muốn họ lảm."

"Tôi biết," Draco thì thầm. "Anh đừng làm, tôi xin anh, anh sẽ giết tôi—" Nó giang tay ra để siết Potter, để lắc anh tới khi anh có thể nghĩ đúng đắn lại, nhưng anh tránh xa nó ra.

Trần như nhộng và đầu tóc rối bời, Draco trượt từ giường xuống sàn nhà, quỳ lạy trước chân Potter. "Đừng làm thế," nó van nài. "Anh có thể hủy hoại cả cuộc đời tôi nếu anh làm, anh biết mà. Tôi cũng biết. Nhưng đừng. Làm ơn."

Nó dám hé nhìn lên mặt Potter và thấy sự chế nhạo, vài phần chán ghét, và một chút thỏa mãn. Cái thằng cứt chó, Draco nghĩ trong đầu; được xem Draco hạ thấp bản thân chắc làm mình hưng phấn lắm nhỉ. Nhưng nó cứ giữ vẻ mặt ăn năn hối lỗi, và Potter bước chân ra sau.

"Vậy mày lúc nào cũng phải chuẩn bị cho tao nếu mày không muốn ra tòa lần nữa," Potter nói, xoay đi. "Tao còn chưa xong với mày đâu."

Với một tiếng nổ giòn tai, anh Độn thổ khỏi căn hộ của Draco.

Draco đứng dậy và ngã lên giường, đầu óc xoáy tròn. Potter đã mới đụ nó và đe dọa rằng anh sẽ hủy hoại toàn bộ sự tồn tại cực kỳ tầm thường mà nó đã chu đáo xây dựng với duy nhất một lời nói từ cái miệng đần độn, xấu xí, quyến rũ của anh. Nó nằm ỳ đó, mông còn tê vì bị chơi tanh bành, bị rót đầy tinh dịch nhớp nháp.

Tay nó thăm dò xuống gậy thịt còn đang cương, dịch đục nhỏ giọt, và bắt đầu tuốt lộng lên xuống.

Potter có nói gì tay Draco cũng không dừng được, tốc độ nó càng nhanh, liều mạng vuốt ve rồi xoa ấn trong khi hông nó cứ nấc lên. Nó nhắm mắt và nhớ lại sự dã man và đôi mắt cẩm thạch ấy của Potter, ghê tởm và căm hờn và dục vọng tràn đầy khi anh xô đẩy nó, hành hạ da thịt mềm dẻo, dễ dãi của nó. Chưa ai đã bao giờ nhìn nó với loại xúc cảm mãnh liệt như anh, say mê thèm thuồng, chưa một ai trong cả chục năm qua—và nó muốn nhiều hơn nữa.

Nó kiên quyết giữ lấy hình ảnh cơ thể căng thẳng, tàn nhẫn của Potter. Lỗ nó vẫn siết lại khi ký ức những ngón tay dày vò thịt mông mịn mà nhạy cảm quay về—nó sẽ tìm thấy biết bao vết thâm tím và xanh và đen nhuộm khắp người—nó nhớ lúc nãy mình thấy Potter ở quầy bar rồi cao trào, rên rỉ nghẹn ngào, bắn lên tay, bụng và lên cả ngực, nhắm nghiền mắt lại nhưng vẫn thấy khuôn mặt Potter in hằn trong bóng tối.

Potter quay về ba đêm sau.

Draco đang ngồi ở bàn ăn, sạch sẽ ấm áp trong áo choàng nó mặc sau khi bước ra bồn tắm, uống trà và kiểm tra lại hồ sơ làm việc, khi Potter gõ cửa.

Tâm tư bồn chồn, nó đặt ly trà xuống và cuộn lại tệp giấy, rồi mở cửa trả lời.

Potter vô cảm đứng đó. Bờ vai rộng lớn, những góc cạnh điêu khắc nên khuôn mặt anh đều được rọi sáng dưới ánh đèn lan ra từ nhà bếp. Không nói một lời, anh đẩy vào trong căn hộ, Draco tới đóng và khóa chốt cửa.

"Ta có thể vào phòng ngủ," nó gợi ý.

"Thôi, tao muốn chơi mày tại đây," Potter nói, liện áo khoác anh một cách cẩu thả lên chiếc ghế da mới toanh của Draco. "Cởi đồ."

"Ở đây luôn à?"

Potter thở dài thật dài bực bội, rút đũa phép ra. "Evanesco."

Draco rùng mình khi áo choàng của nó biến mất, tự dưng để nó trần như nhộng. "Tôi thích cái áo đó mà," nó nói, cẩn thận giữ tông giọng thờ ơ. "Giờ mất rồi."

"Ừ, khóc tiếp đi," Potter đáp, cởi áo ra. "Nếu mày nhanh hơn thì có bị vậy đâu."

Thấy Potter hờ hững, lâu lâu phiền chút đỉnh thế này thay vì giận dữ, Draco lo lắm. Nó chờ mong cơn thịnh nộ khó kiềm từ ba ngày trước, cái loại căm thù đan xen với khát khao và dục vọng. Giờ đây, Potter chỉ... bình tĩnh thôi.

Draco muốn Potter đánh mất lý trí, bị ăn mòn bởi nỗi niềm và ham muốn giống như Draco, bị lột da và thiêu đốt.

"Tôi cá là anh thích đó," Draco nói, cố ý trêu tức Potter. "Anh thích thấy tôi khóc, chắc luôn."

Potter không tức. "Tao đảm bảo mày sẽ khóc," anh nói.

Draco nổi cáu, đi tới ghế sofa, nhưng Potter túm tay nó và kéo nó vào nhà bếp.

Anh ném Draco lên bàn ăn. Ly trà rớt xuống sàn nhà và vỡ toang, Potter quét những mảnh vỡ qua một bên với đũa phép xong đẩy hết hồ sơ Gringotts khỏi bàn, làm giấy tờ bay tứ tung.

Draco xoay lại đối diện Potter, chống tay ra đằng sau, nhấc chân lên bàn rồi dang ra. Nó thấy rõ lòng tham muốn nhấp nháy trên mặt Potter, thấy rõ đôi môi khẽ rung, trong khi mắt anh hăng say tiếp thu thứ Draco muốn trao.

"Muốn đụ thì đụ mặt đối mặt đi, Potter," Draco nói.

"Tao không muốn nhìn mặt mày," Potter nói. "Tao ghét bản mặt mày. Mặt mày tởm bỏ mẹ, mặt mày là mặt thằng hèn nhát, thằng lừa đảo, tao khinh—" Gần như điên lên, anh cởi khóa quần, thả gậy thịt ra, gắt gao sục cho đến khi cương hoàn toàn, quy đầu đậm màu thèm khát. Draco cắn môi, nén xuống tiếng rên lên khi thấy gậy thịt thô cứng của Potter lần đầu tiên. Phân dưới của nó giật giật như sống lại, tay nó chầm chậm tự tuốt mình.

"Tao ghét mày," Potter thở gấp, lập đi lập lại như tụng kinh trong lúc anh xô chân Draco xa ra hơn nữa và lôi nó tới mép bàn. Da nó bị ma sát đau vãi cả ra, biết ngay là mông sẽ hiện thêm vết phỏng đi đôi với những vết thương đang lành từ trước, nhưng nó không quan tâm. "Tao ghét mày, tao ghét cái mặt mày, ghét lỗ đít bẩn mẹ nó thỉu của mày, tao hận mày—"

"Ừm, ừ," Draco nức nở, cứ để những câu từ nhục mạ đó chảy qua nó như sông như biển. Mỗi giọt máu trong người nó dường như đang hát lên với xúc cảm của Potter, với đam mê của anh. "Nói đi. Nói anh ghét tôi đến nhường nào."

"Tao ghét—" Potter nhấn mạnh bằng cách đâm thêm hai ngón tay vào trong Draco, nới nó rộng hơn và rộng hơn nữa, làm Draco khóc lên, tay nó cuộn lại vô dụng trên mặt bàn dính nhớp lạnh lẽo. "—mày. Thằng hèn như mày không làm được gì ra hồn, mày là đứa phản bội, thảm hại, kinh tởm, đám cặn bã như mày sống chi cho chật đất, sao ai có thể nhìn mày mà không ghét mày được—"

"Xin anh," Draco van nài.

"Đụ má," Potter cuồng bạo đâm vào nó.

Draco níu lấy đôi vai to rộng của Potter, nó đã mong mỏi được cảm nhận cơ bắp mạnh mẽ cuồn cuộn kể từ khi anh cởi áo ra rồi, nhưng Potter như chẳng để tâm, vẫn chăm chú nắc vào không ngừng, và Draco ôm sát anh hơn và hất đầu ra sau, cưỡi mình trên phong ba bão táp của dục vọng và phẫn nộ.

"Em cần nó," Draco thều thào. "Cần anh." Bị chịch xụi lơ rồi, đầu óc trống rỗng, nó sáp lại gần và hôn lên môi Potter, nếm được khuôn miệng và lưỡi mà đã làm diễn viên chính trong bao nhiêu mơ tưởng viển vông của nó suốt ba ngày nay khi tự an ủi mình.

Potter có vị như khói, rượu, và một mùi hương lạ lùng nào đó, nhưng trước khi Draco có thể nghĩ ra câu trả lời thì Potter đã nắm chặt cằm nó và giật nó ra.

Eo anh đã ngưng động, mắt trợn trắng lên trừng nó. Môi Draco hở ra một chút, cả người căng thẳng, đợi bị nhận cú đấm vào mặt hay là—còn tệ hơn nữa.

Potter nhổ vào mặt nó.

Nước miếng trúng gò má Draco, văng lên lông mi, ướt át, nhớ bẩn, hạ thấp. Draco há mồm sửng sốt và định lau mặt, nhưng tay Potter vòng quanh cổ nó, đẩy nó xuống.

Gáy của nó đập vào cạnh bàn, làm nó hét điếng lên, cơn đau đớn rạn nứt như xẻo da đầu nó, chất lỏng ẩm nóng nào đó bắt đầu tràn ra tóc. Potter giam giữ nó đó, đầu hơi nghiêng khỏi mặt bàn, không thể thấy Potter hoặc bất cứ thứ gì ngoài màu sơn trắng toát của bức tường.

Mắt Draco ngấn lệ vì đau, nhưng gậy thịt nó lại cứng hơn bao giờ hết, nó cứ tuốt và tuốt trong lúc bị Potter chơi, anh nâng chân nó lên vai để đâm càng sâu hơn. Ngón cái nó vuốt ve chóp đỉnh, làm nó run lên. Hông Potter hung ác đánh vào thịt mông Draco, ngân nga khắp phòng là tiếng bạch bạch nhịp điệu tục tĩu. Draco cá là nó sẽ có thêm nhiều vết thương nữa như những vết từ trước còn chưa đủ.

Nó nghe thoang thoảng tiếng máu nhỏ từng giọt, từng giọt trên sàn gạch, tiếng kêu rên rỉ ứa ra từ cổ họng. Potter vương tới và nắm nhúm tóc Draco, kéo mạnh. Tay anh rời đi, huyệt đỏ nhầy nhụa, chà lên thân Draco.

Potter phóng ra, Draco cũng vậy, bắn dịch trắng khắp bụng và tay.

Draco nằm đờ đó, mệt mỏi, chóng mặt vì mất máu, và Potter lật nó nằm sấp lại. Ấm áp lan tỏa từ vết xước nóng rát khi Potter chữa nó lành, rút đi máu tươi và kết lại da đầu.

"Cảm ơn," thấy anh làm xong, Draco nói, quay lại để ngồi dậy.

Potter ngoảnh đi và kéo quần jean lên. Hình như anh thích chơi Draco khi vẫn mặc quần trong khi nó không có lấy một tấm vải che thân. Chắc anh làm vậy để thấy mình có quyền lực.

"Đừng," Potter nói, đi luôn.

Qua những ngày tiếp theo, Draco không thể ngồi xuống bàn ăn mà không nghĩ tới mình bị gậy thịt của Potter đâm xuyên, tới cơn đau cắn rứt nó khi Potter giận lên, cách anh hành xử khi mất hết kiểm soát. Nó vừa tuốt lộng vừa ăn trứng tráng, vừa uống trà, vừa nghiền ngẫm công việc giấy tờ, khiến đầu nó bị nhét đầy hình ảnh của Potter đến tung ra.

Lần tiếp theo Potter tới, anh ép Draco bú mút mình, ghim nó vào tường dùng đầu gối và nắc vào miệng nó như đang chơi lỗ dưới vậy.

Draco lâu rồi cũng không thổi kèn ai, nên nó bị nghẹt thở lần đầu Potter cố thọc xuống cổ họng. Nó nhả ra, thở hồng hộc, ho sặc sụa, lệ tràn ra hốc mắt, giương đôi mắt đỏ cay lên xin tha, nhưng Potter chỉ nắm tóc nó, kéo đầu xuống rồi lại thúc vào, sử dụng khoang họng nóng bỏng, ẩm ướt, chặt chẽ của nó để đuổi theo khoái cảm của riêng anh.

Sự việc xong xui, Draco quỳ đó, tinh dịch tanh tưởi và nước miếng nhớt nhợt dính đầy mặt và nhỏ xuống ngực nó, nén cơn buồn nôn lại trong khi Potter Độn thổ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro